Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 126: Biện pháp duy nhất
Nhìn thấy Thiên Tú, bộ ba nhân viên có thâm niên dưới Địa phủ không giấu được vẻ mừng vui vì tưởng anh trai của Minh Quân Đại Đế xuống dưới đây dẫn họ đi chơi chốn Dương trần.
Trong thế giới phồn hoa ngợp trong vàng son hiện nay, bất kể là thần tiên quỷ quái nhìn thấy đều sẽ động tâm, ba vị quỷ sai danh chấn thiên hạ này cũng không ngoại lệ. Trong những ngày rảnh rỗi hiếm hoi ở Địa phủ, Thôi Phán Quan thường nhờ cậy Thiên Tú dẫn họ đi chơi giải tỏa stress.
Đặc biệt là nhìn thấy cuộc sống xa hoa thoải mái ở chốn dương gian, hồ rượu rừng thịt, mỹ nữ như mây càng khiến họ hâm mộ không thôi. Cho nên họ lén lút thương lượng với Thiên Tú, nếu như có khả năng thì có thể mở cửa Địa phủ để khai thác du lịch, ngắm cảnh sau đó thu khoản phí lớn. Vậy là ba vị quan sai này cũng có thể kiếm thêm một chút tiền Dương gian để tiêu xài.
Ý tưởng thì rất hay, chỉ là họ không thể tự mình đi lôi kéo người, nhiệm vụ này đương nhiên giao cho Thiên Tú. Song Thiên Tú cũng không thể thành lập một công ty du lịch, chủ động sắp xếp chuyến đi tour xuống suối vàng thời gian là một ngày. Điều này phải chờ thời cơ. Tất nhiên làm phải kín đáo nếu để Minh Quân Đại Đế biết được sẽ quở phạt đám Thôi Giác và Hắc Bạch một cách nặng nề, có khi còn bị cách chức không chừng. Riêng Thiên Tú mặc dù là anh trai nhưng Minh Quân Đại Đế là người công tư phân minh nên ắt hẳn sẽ không kiêng nể mà sẽ đem sớ dâng lên để Đức Chí Tôn phạt tội. Bốn người vừa mới nghĩ đến đó đã thấy ớn lạnh.
Có điều hôm nay Thiên Tú dẫn Đoan Nghi tới, điều này khiến Hắc Bạch Vô Thường và Thôi Phán Quan rất kích động. Đây có thể là một khởi đầu tốt với họ. Tuy nhiên ba vị quỷ quan thâm niên này nhanh chóng nhận ra vấn đề. Ba đôi mắt quỷ nhìn thẳng vào ác linh giấu trong cơ thể Đoan Nghi. Hắc Vô Thường ghét ác như cừu, chấp pháp bạo lực thành tánh, lập tức muốn động thủ nhưng lại bị Thôi Phán Quan nhanh trí cản lại.
Thôi Phán quan với vẻ mặt đau lòng bước lên phía trước. Đoan Nghi trốn ở đằng sau Thiên Tú lén lút nhìn họ, chỉ nghe y nói: "Vị tiểu thư xinh đẹp kia ơi, tôi rất tiếc phải thông báo cho cô, cô bị ác quỷ bám vào người rồi, rất nguy hiểm đấy. Tuy chúng tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp cô xử lý vấn đề này nhưng có một chuyện không may là lãnh đạo của chúng tôi vừa ra ngoài, không có ông ấy ký tên chúng tôi không thể vượt quyền tự tiện xử lý. Có điều cô là do ngài King of Heroes dẫn tới, điều này khiến chúng tôi rất khó xử. Bằng không cô chờ lát nhé, chúng tôi lập tạm một đội chuyên án, tạm thời do tôi đảm nhiệm tổ trưởng, Hắc Bạch Vô Thường làm phó tổ trưởng. Chúng tôi gọi thêm Ngưu Đầu Mã Diện cùng nhau mở một cuộc họp xem nên giải quyết thế nào là tốt nhất.
Thiên Tú im lặng, cậu biết Thôi Phán Quan chắc chắn định gây chủ ý quái quỷ gì đó. Đây quả thật là "mưu ma chước quỷ" chân chính. Có điều Thiên Tú cũng không thể phá đám người ta.
Nghe giọng quan liêu của Thôi Phán Quan, Đoan Nghi kéo tay áo Thiên Tú thấp giọng nói: "Sao phương thức làm việc ở đây giống trần gian vậy anh Tú?"
Thiên Tú cười gượng nói: "Đơn vị trong cơ chế đều như thế đấy."
Thiên Tú còn chưa kịp trao đổi với đám Thôi Phán Quan thì họ đã hóa thành ba luồng ánh sáng biến mất. Thiên Tú gãi đầu, cậu cảm thấy ba gã đáng khinh này đang có mưu đồ xấu xa gì đó, có vẻ như cũng tính cả cậu vào trong đó.
Đương nhiên quan hệ giữa họ và Thiên Tú vẫn không tệ. Họ coi Thiên Tú là khách VIP, vì Tú có uy danh vang dội khắp cõi trời lại cộng thêm cái mác là người nhà của người đứng đầu Địa phủ nên đám quỷ luôn luôn kính sợ cậu, xưng hô cũng luôn gọi Thiên Tú là King of Heroes. Được cái tính Thiên Tú rất hào phóng, mỗi lần họ tới Dương gian là Tú đều tự móc hầu bao chiêu đãi đồ ăn thức uống, nhiều lần qua lại họ đã xây dựng tình hữu nghị nồng hậu trên bàn rượu. Cho nên Tú cảm thấy họ sẽ không tính kế mình, có điều Đoan Nghi thì rất khó nói.
Có lẽ thật sự giống như họ nói, lãnh đạo đã đi công tác. Bởi vì Thiên Tú không nhìn thấy Mạnh Bà trên cầu Nại Hà, chắc là cùng đi với lãnh đạo. Mà tâm tình của Đoan Nghi cũng hơi thấp thỏm. Phong cách nói năng và phương thức làm việc của Thôi Phán Quan ban nãy giống với cách làm việc trên Dương gian. Nói trắng cần chút lợi ích hoặc còn có hàm nghĩa gì đó khác nhưng Đoan Nghi nào có chỗ tốt gì cho họ chứ.
Không lâu sau ba tên đáng khinh lại xuất hiện, nhìn Thiên Tú rồi cười còn sáng lạn hơn ban nãy, cho dù là Tú cũng không nhịn được rợn lông khắp người.
Bọn họ gọi Thiên Tú sang bên nói: "Ngài Gilgamesh, thế giới hào hoa ở Dương gian vẫn tốt chứ?"
Hắc Vô Thường là kẻ nóng vội, đi thẳng vào vấn đề, rõ ràng là muốn lên chơi. Bạch Vô Thường hơi hướng nội nhưng đôi mắt nhỏ cũng đang tỏa sáng: "Nightclub chúng ta tới lần trước có tuyển thêm một vài gái nhảy mới hay không vậy?"
Thiên Tú đổ mồ hôi, cười khổ nói: "Tốt lắm tốt lắm, có điều gần đây việc làm ăn của tôi không khởi sắc cho lắm. Chờ tiết kiệm được ít tiền nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt mấy vị sau."
"Hey Gil, đừng vội đừng vội, ngàn vạn lần xin đừng khó xử." Thôi Phán Quan là một người rất thận trọng: "Chúng tôi cũng không thể ăn nhờ ở đậu nhà Ngài mãi được. Vẫn là kế hoạch cũ, nếu như có khả năng thì hãy cố gắng dẫn một vài người tới đây ngắm cảnh, tiện tay kiếm ít tiền du lịch không phải tốt hơn sao? Đương nhiên chúng tôi tuyệt đối sẽ không để Ngài bận việc toi công. Hôm nay mấy người chúng tôi sẽ chiêu đãi Ngài một bữa để Ngài thật vui vẻ."
Thôi Phán Quan cười rộ lên khiến cho người ta cảm thấy sởn hết da gà. Ngày thường y quản lý Sinh Tử Bộ chuyên phụ trách về hình pháp, căn cứ theo tội nghiệp họ mắc phải khi còn sống để cân nhắc mức hình phạt, phân chia tới các địa ngục. Y tuyệt đối là một nhân vật có thực quyền.
Thiên Tú vừa nghe đã biết họ vạch chủ ý quái quỷ gì rồi. Vừa muốn dặn họ đừng xằng bậy thì lại thấy họ đã biến mất trước mặt mình, xuất hiện ở bên cạnh Đoan Nghi đang ngắm cảnh trên cầu. Chỉ nghe Thôi Phán Quan nghiêm túc nói: "Tiểu thư xinh đẹp, thực sự xin lỗi. Ban nãy chúng tôi đã họp thương lượng nhưng do trường hợp của cô rất đặc thù, con ác quỷ bám trên người cô đòi hương vị các món ăn mà cô đã thưởng thức. Bây giờ lãnh đạo lại đi công tác, rất nhiều cách nếu không có lãnh đạo phê duyệt thì chúng tôi không thể vận dụng. Cho nên chúng tôi không có biện pháp nào giúp cô trừ quỷ, song để tránh cô bị căng thẳng chúng tôi lại nghĩ ra một cách khác."
"Cách gì?" Đoan Nghi vô ý thức hỏi. Nhìn ba gương mặt quỷ đáng sợ trong khoảng cách gần như thế khiến nàng lúng túng, vô cùng hoảng sợ.
Thôi Phán Quan cười hềnh hệch nói: "Phương pháp thực ra rất đơn giản. Đó chính là tìm một người đặc thù có được Thần Thể nhưng lại là người sống, dùng một cây "thần khí" dài mười bốn phân thâm nhập vào trong cơ thể cô, dẫn ác quỷ trong cơ thể cô vào trong cơ thể anh ta. Tiếp đó dùng Địa Ngục Nghiệt Hỏa thiêu đốt hắn ta. Tuy anh ta sẽ không bị chết cháy nhưng cũng phải hứng chịu nỗi đau đớn khôn cùng để ác linh bị thiêu sạch sẽ. Chỉ là mẫu người này không dễ tìm lắm, phải có thể chất đặc thù, quan trọng nhất là có thể cam nguyện chịu nỗi đau do lửa đốt cho cô.
Phụt... Thiên Tú phun ra, suýt nữa hộc máu. Gì mà lấy "thần khí mười bốn phân” thâm nhập cơ thể, chẳng phải là giao hợp hay sao? Mười bốn phân? Sao họ biết chiều dài của cậu? Lũ người này lẽ nào muốn...
Trong thế giới phồn hoa ngợp trong vàng son hiện nay, bất kể là thần tiên quỷ quái nhìn thấy đều sẽ động tâm, ba vị quỷ sai danh chấn thiên hạ này cũng không ngoại lệ. Trong những ngày rảnh rỗi hiếm hoi ở Địa phủ, Thôi Phán Quan thường nhờ cậy Thiên Tú dẫn họ đi chơi giải tỏa stress.
Đặc biệt là nhìn thấy cuộc sống xa hoa thoải mái ở chốn dương gian, hồ rượu rừng thịt, mỹ nữ như mây càng khiến họ hâm mộ không thôi. Cho nên họ lén lút thương lượng với Thiên Tú, nếu như có khả năng thì có thể mở cửa Địa phủ để khai thác du lịch, ngắm cảnh sau đó thu khoản phí lớn. Vậy là ba vị quan sai này cũng có thể kiếm thêm một chút tiền Dương gian để tiêu xài.
Ý tưởng thì rất hay, chỉ là họ không thể tự mình đi lôi kéo người, nhiệm vụ này đương nhiên giao cho Thiên Tú. Song Thiên Tú cũng không thể thành lập một công ty du lịch, chủ động sắp xếp chuyến đi tour xuống suối vàng thời gian là một ngày. Điều này phải chờ thời cơ. Tất nhiên làm phải kín đáo nếu để Minh Quân Đại Đế biết được sẽ quở phạt đám Thôi Giác và Hắc Bạch một cách nặng nề, có khi còn bị cách chức không chừng. Riêng Thiên Tú mặc dù là anh trai nhưng Minh Quân Đại Đế là người công tư phân minh nên ắt hẳn sẽ không kiêng nể mà sẽ đem sớ dâng lên để Đức Chí Tôn phạt tội. Bốn người vừa mới nghĩ đến đó đã thấy ớn lạnh.
Có điều hôm nay Thiên Tú dẫn Đoan Nghi tới, điều này khiến Hắc Bạch Vô Thường và Thôi Phán Quan rất kích động. Đây có thể là một khởi đầu tốt với họ. Tuy nhiên ba vị quỷ quan thâm niên này nhanh chóng nhận ra vấn đề. Ba đôi mắt quỷ nhìn thẳng vào ác linh giấu trong cơ thể Đoan Nghi. Hắc Vô Thường ghét ác như cừu, chấp pháp bạo lực thành tánh, lập tức muốn động thủ nhưng lại bị Thôi Phán Quan nhanh trí cản lại.
Thôi Phán quan với vẻ mặt đau lòng bước lên phía trước. Đoan Nghi trốn ở đằng sau Thiên Tú lén lút nhìn họ, chỉ nghe y nói: "Vị tiểu thư xinh đẹp kia ơi, tôi rất tiếc phải thông báo cho cô, cô bị ác quỷ bám vào người rồi, rất nguy hiểm đấy. Tuy chúng tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp cô xử lý vấn đề này nhưng có một chuyện không may là lãnh đạo của chúng tôi vừa ra ngoài, không có ông ấy ký tên chúng tôi không thể vượt quyền tự tiện xử lý. Có điều cô là do ngài King of Heroes dẫn tới, điều này khiến chúng tôi rất khó xử. Bằng không cô chờ lát nhé, chúng tôi lập tạm một đội chuyên án, tạm thời do tôi đảm nhiệm tổ trưởng, Hắc Bạch Vô Thường làm phó tổ trưởng. Chúng tôi gọi thêm Ngưu Đầu Mã Diện cùng nhau mở một cuộc họp xem nên giải quyết thế nào là tốt nhất.
Thiên Tú im lặng, cậu biết Thôi Phán Quan chắc chắn định gây chủ ý quái quỷ gì đó. Đây quả thật là "mưu ma chước quỷ" chân chính. Có điều Thiên Tú cũng không thể phá đám người ta.
Nghe giọng quan liêu của Thôi Phán Quan, Đoan Nghi kéo tay áo Thiên Tú thấp giọng nói: "Sao phương thức làm việc ở đây giống trần gian vậy anh Tú?"
Thiên Tú cười gượng nói: "Đơn vị trong cơ chế đều như thế đấy."
Thiên Tú còn chưa kịp trao đổi với đám Thôi Phán Quan thì họ đã hóa thành ba luồng ánh sáng biến mất. Thiên Tú gãi đầu, cậu cảm thấy ba gã đáng khinh này đang có mưu đồ xấu xa gì đó, có vẻ như cũng tính cả cậu vào trong đó.
Đương nhiên quan hệ giữa họ và Thiên Tú vẫn không tệ. Họ coi Thiên Tú là khách VIP, vì Tú có uy danh vang dội khắp cõi trời lại cộng thêm cái mác là người nhà của người đứng đầu Địa phủ nên đám quỷ luôn luôn kính sợ cậu, xưng hô cũng luôn gọi Thiên Tú là King of Heroes. Được cái tính Thiên Tú rất hào phóng, mỗi lần họ tới Dương gian là Tú đều tự móc hầu bao chiêu đãi đồ ăn thức uống, nhiều lần qua lại họ đã xây dựng tình hữu nghị nồng hậu trên bàn rượu. Cho nên Tú cảm thấy họ sẽ không tính kế mình, có điều Đoan Nghi thì rất khó nói.
Có lẽ thật sự giống như họ nói, lãnh đạo đã đi công tác. Bởi vì Thiên Tú không nhìn thấy Mạnh Bà trên cầu Nại Hà, chắc là cùng đi với lãnh đạo. Mà tâm tình của Đoan Nghi cũng hơi thấp thỏm. Phong cách nói năng và phương thức làm việc của Thôi Phán Quan ban nãy giống với cách làm việc trên Dương gian. Nói trắng cần chút lợi ích hoặc còn có hàm nghĩa gì đó khác nhưng Đoan Nghi nào có chỗ tốt gì cho họ chứ.
Không lâu sau ba tên đáng khinh lại xuất hiện, nhìn Thiên Tú rồi cười còn sáng lạn hơn ban nãy, cho dù là Tú cũng không nhịn được rợn lông khắp người.
Bọn họ gọi Thiên Tú sang bên nói: "Ngài Gilgamesh, thế giới hào hoa ở Dương gian vẫn tốt chứ?"
Hắc Vô Thường là kẻ nóng vội, đi thẳng vào vấn đề, rõ ràng là muốn lên chơi. Bạch Vô Thường hơi hướng nội nhưng đôi mắt nhỏ cũng đang tỏa sáng: "Nightclub chúng ta tới lần trước có tuyển thêm một vài gái nhảy mới hay không vậy?"
Thiên Tú đổ mồ hôi, cười khổ nói: "Tốt lắm tốt lắm, có điều gần đây việc làm ăn của tôi không khởi sắc cho lắm. Chờ tiết kiệm được ít tiền nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt mấy vị sau."
"Hey Gil, đừng vội đừng vội, ngàn vạn lần xin đừng khó xử." Thôi Phán Quan là một người rất thận trọng: "Chúng tôi cũng không thể ăn nhờ ở đậu nhà Ngài mãi được. Vẫn là kế hoạch cũ, nếu như có khả năng thì hãy cố gắng dẫn một vài người tới đây ngắm cảnh, tiện tay kiếm ít tiền du lịch không phải tốt hơn sao? Đương nhiên chúng tôi tuyệt đối sẽ không để Ngài bận việc toi công. Hôm nay mấy người chúng tôi sẽ chiêu đãi Ngài một bữa để Ngài thật vui vẻ."
Thôi Phán Quan cười rộ lên khiến cho người ta cảm thấy sởn hết da gà. Ngày thường y quản lý Sinh Tử Bộ chuyên phụ trách về hình pháp, căn cứ theo tội nghiệp họ mắc phải khi còn sống để cân nhắc mức hình phạt, phân chia tới các địa ngục. Y tuyệt đối là một nhân vật có thực quyền.
Thiên Tú vừa nghe đã biết họ vạch chủ ý quái quỷ gì rồi. Vừa muốn dặn họ đừng xằng bậy thì lại thấy họ đã biến mất trước mặt mình, xuất hiện ở bên cạnh Đoan Nghi đang ngắm cảnh trên cầu. Chỉ nghe Thôi Phán Quan nghiêm túc nói: "Tiểu thư xinh đẹp, thực sự xin lỗi. Ban nãy chúng tôi đã họp thương lượng nhưng do trường hợp của cô rất đặc thù, con ác quỷ bám trên người cô đòi hương vị các món ăn mà cô đã thưởng thức. Bây giờ lãnh đạo lại đi công tác, rất nhiều cách nếu không có lãnh đạo phê duyệt thì chúng tôi không thể vận dụng. Cho nên chúng tôi không có biện pháp nào giúp cô trừ quỷ, song để tránh cô bị căng thẳng chúng tôi lại nghĩ ra một cách khác."
"Cách gì?" Đoan Nghi vô ý thức hỏi. Nhìn ba gương mặt quỷ đáng sợ trong khoảng cách gần như thế khiến nàng lúng túng, vô cùng hoảng sợ.
Thôi Phán Quan cười hềnh hệch nói: "Phương pháp thực ra rất đơn giản. Đó chính là tìm một người đặc thù có được Thần Thể nhưng lại là người sống, dùng một cây "thần khí" dài mười bốn phân thâm nhập vào trong cơ thể cô, dẫn ác quỷ trong cơ thể cô vào trong cơ thể anh ta. Tiếp đó dùng Địa Ngục Nghiệt Hỏa thiêu đốt hắn ta. Tuy anh ta sẽ không bị chết cháy nhưng cũng phải hứng chịu nỗi đau đớn khôn cùng để ác linh bị thiêu sạch sẽ. Chỉ là mẫu người này không dễ tìm lắm, phải có thể chất đặc thù, quan trọng nhất là có thể cam nguyện chịu nỗi đau do lửa đốt cho cô.
Phụt... Thiên Tú phun ra, suýt nữa hộc máu. Gì mà lấy "thần khí mười bốn phân” thâm nhập cơ thể, chẳng phải là giao hợp hay sao? Mười bốn phân? Sao họ biết chiều dài của cậu? Lũ người này lẽ nào muốn...
Last edited: