Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142
Ở một nơi không có cảm giác an toàn, đi theo hai người không đem lại tí tẹo cảm giác an toàn nào chỉ khiến cô càng thêm cảnh giác. Đương nhiên không phải cô ngủ trong phòng chờ, chỉ là cô cố gắng né tránh không muốn nói nhiều với vị “anh trai nhà mẹ” có vô số phép tắc này mà thôi.
Các chuyến bay Pan American từ quận Queens đến Oakland không có chuyến trung gian – tức là sẽ đến thẳng thành phố San Francisco. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, thành phố này lại có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn trọn vẹn đến thế. Chỉ cần nghĩ đến phố người Hoa nằm trong vịnh San Francisco, trái tim treo cao lại thả lỏng. Cho nên lúc lên máy bay, cô lại đánh một giấc ngon lành.
Lúc tới sân bay Oakland, trời vẫn còn tối đen, thành phố trên gò đất được bao trùm trong biển cả và màn đêm vô tận, chỉ có những chiếc đèn trên đảo Alcatraz là vẫn đang cần mẫn chiếu sáng vùng tối ở thành phố này. Bọn họ giải quyết bữa sáng ở ngay sân bay: ba phần bánh toast trứng chiên và cà phê, lúc này xe taxi đến Oakland mới dần đông.
Xe taxi chạy lên phà đến vịnh San Francisco, qua vịnh thì lại chạy xuống. Những chiếc ô tô từ Oakland quay về thành phố để đi làm cùng những chiếc xe taxi ở sân bay xếp hàng xuống phà, lại từ trên phà đi xuống phố ở bến tàu, chạy vào khu Tài chính, cuối cùng là đến quảng trường Union và đến phố Sacramento.
Thời không nhanh chóng thay đổi, nóc cổng chào lưỡng long tranh châu, bảng hiệu mạ vàng, mái chìa còng, bảng tên chỉ đường “phố Grant Avenue” đằng sau cổng chào, cô nghĩ, đây chính là nơi tổ ấm của cô, đồng thời cô muốn chờ xem rốt cuộc Tiểu Lục gia sẽ xuất hiện tại con hẻm nào, chặn xe taxi lạ lại, dùng khí thế cao tám trượng của mình đánh cho gã trùm Vancouver tới đòi nợ đây trở tay không kịp… Vậy mà xe cứ thế tiến gần đến con hẻm của tiệm giặt A Phúc.
Có thể thấy rõ thương nhân Vancouver biết rất rõ nơi cô ở, đến bên ngoài giao lộ thì chỉ rõ với tài xế, nói dừng xe ở đầu hẻm.
Bất giác cô có phần căng thẳng, hỏi anh, “Anh cũng muốn vào thăm người nhà với tôi sao?”
Thương nhân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Tới cũng đã tới rồi, vì sao lại không đi?”
Cô nói, “Anh không được làm khó bọn họ.”
Anh ta cười, nói, “Nicolson, đồ của tôi.”
Nicolson ra cốp sau xách va li xuống, kiểm tra lại, bỏ vào túi xách tay một cuộn lụa trắng nặng ký, một ngọc ấn của đàn ông, một hộp bánh tra cùng chi phiếu, sau đó đưa cho anh ta.
Trên hộp ngọc ấn có khắc chữ tiếng Anh và phồn thể của tiệm giặt giũ A Phúc.
Thì ra anh ta đã chuẩn bị mọi thứ từ sớm. Không những đã chuẩn bị đầy đủ, còn theo dõi nhất cử nhất động của mọi người ở tiệm giặt A Phúc.
Nghĩ đến điều này, lòng bàn tay Hoài Chân đổ đầy mồ hôi.
Trả tiền xe, xuống xe ở bên đường Sacramento, Nicolson đến khách sạn Trung Hoa đặt trước thay anh ta.
Ôn tiên sinh giả vờ nói, “Em dẫn đường đi.”
Cô không nói gì, dẫn anh ta đi vào trong hẻm, con tim nhảy thẳng lên tận cổ, suy nghĩ xem rốt cuộc bao giờ thì Tiểu Lục gia sẽ xuất hiện.
Đã xế trưa, hầu như mọi cửa hàng trên đường đều mở toang cửa, nhưng vì chuyện làm ăn ở một tiệm tạp hóa, một y quán mà bây giờ đã thành cửa hàng giặt giũ, còn cửa hàng giặt thì đã không còn giặt đồ nữa rồi, thế nên bây giờ con đường này khá là yên tĩnh.
Mặt trời miễn cưỡng ló dạng từ sau mặt biển, vào giờ này, rất nhiều người già ở thành phố San Francisco cầm ghế tre ra, phơi chăn ẩm ướt ở trên đất trước cửa gỗ, vỗ vào chăn bông “soạt soạt”, cả cơ thể cũng được sưởi ấm thoải mái, bất giác muốn thiêm thiếp.
Trong sự nặng nề đấy, một bà lão Hương Cảng mở quán hải sản trên phố người Hoa nhận ra Hoài Chân, bật dậy khỏi ghế đuổi theo, gọi cô: “Em gái hả? Là em gái thật rồi, cuối cùng hôm nay con cũng về, chị con nói cho bà biết rồi, bảo con về nhà sẽ dẫn đi ăn tiệc, chờ con cả buổi đấy… Ô, bô trai nào đây?”
Cô ngoái đầu nhìn “bô trai” kia, cười nói với bà, “Anh họ xa ạ.”
Vừa dứt lời, Vân Hà nghe thấy tiếng nói, ôm mái tóc ướt nhẹp ló đầu ra từ sau cửa, còn chưa kịp thốt lên “Hoài Chân” thì đã nhìn thấy người Hoa cao lớn không có ý tốt ở sau lưng cô.
Cô ấy không nói nhiều, ôm lấy tay Hoài Chân, cảnh giác quan sát thương nhân, cũng không hỏi gì.
Hai người vừa trò chuyện vừa bước qua ngưỡng cửa tiệm giặt A Phúc.
Chưa có người mời nên anh ta đứng ở cửa chờ, nhưng hai cô gái đã kéo tay đi thẳng vào trong, không thèm đợi anh ta.
Một lúc sau, Vân Hà phát hiện thiếu người, lúc này mới ngoái lại, quan tâm hỏi, “Anh không vào hả?”
Anh ta cười nói, “Có người lớn ở đây, tùy tiện đi vào có vẻ không hay lắm.”
Vân Hà nói, “Không sao, trong nhà không có người lớn.”
Lúc này đến Hoài Chân cũng ngạc nhiên, “Cha mẹ đâu?”
Vân Hà nói, “Không phải hôm qua em gọi điện về nói sáng nay sẽ về sao, chờ đến tận giờ này… Cha mẹ đã đến ‘Phúc Lâm môn’ đặt bàn cơm rồi, bảo chị ở nhà đợi em rồi qua. Có khách tới, sao em không nói?”
Nghe thấy ba chữ ‘Phúc Lâm môn’, Hoài Chân quay đầu lại hỏi, “Anh Ôn, có đi ăn trưa cùng không?”
Anh nói, “Nhà em họp gia đình, không ai mời anh, tự tiện đến thì không hay lắm, anh về khách sạn đợi em.”
Hoài Chân đáp, “Người nhà quây quần ăn cơm, vừa hay giới thiệu anh với người ta.”
Vân Hà cũng phụ họa, “Còn đỡ hơn là ngồi trên băng ghế cắn hạt dưa.” Lại quay đầu nói với bà cụ Hương Cảng, “Bà ơi, bà cũng đến ‘Phúc Lâm môn’ ăn cơm cùng chứ ạ?”
Bà cụ sảng khoái nói, “Được, được!”
Thương nhân cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, mười hai giờ kém mười lăm.
Anh ta híp mắt nhìn hai cô gái trước mặt, nghĩ ngợi rồi nói, “Ừ, có lẽ Mộng Khanh cũng muốn giới thiệu anh với người lớn.”
Các chuyến bay Pan American từ quận Queens đến Oakland không có chuyến trung gian – tức là sẽ đến thẳng thành phố San Francisco. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, thành phố này lại có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn trọn vẹn đến thế. Chỉ cần nghĩ đến phố người Hoa nằm trong vịnh San Francisco, trái tim treo cao lại thả lỏng. Cho nên lúc lên máy bay, cô lại đánh một giấc ngon lành.
Lúc tới sân bay Oakland, trời vẫn còn tối đen, thành phố trên gò đất được bao trùm trong biển cả và màn đêm vô tận, chỉ có những chiếc đèn trên đảo Alcatraz là vẫn đang cần mẫn chiếu sáng vùng tối ở thành phố này. Bọn họ giải quyết bữa sáng ở ngay sân bay: ba phần bánh toast trứng chiên và cà phê, lúc này xe taxi đến Oakland mới dần đông.
Xe taxi chạy lên phà đến vịnh San Francisco, qua vịnh thì lại chạy xuống. Những chiếc ô tô từ Oakland quay về thành phố để đi làm cùng những chiếc xe taxi ở sân bay xếp hàng xuống phà, lại từ trên phà đi xuống phố ở bến tàu, chạy vào khu Tài chính, cuối cùng là đến quảng trường Union và đến phố Sacramento.
Thời không nhanh chóng thay đổi, nóc cổng chào lưỡng long tranh châu, bảng hiệu mạ vàng, mái chìa còng, bảng tên chỉ đường “phố Grant Avenue” đằng sau cổng chào, cô nghĩ, đây chính là nơi tổ ấm của cô, đồng thời cô muốn chờ xem rốt cuộc Tiểu Lục gia sẽ xuất hiện tại con hẻm nào, chặn xe taxi lạ lại, dùng khí thế cao tám trượng của mình đánh cho gã trùm Vancouver tới đòi nợ đây trở tay không kịp… Vậy mà xe cứ thế tiến gần đến con hẻm của tiệm giặt A Phúc.
Có thể thấy rõ thương nhân Vancouver biết rất rõ nơi cô ở, đến bên ngoài giao lộ thì chỉ rõ với tài xế, nói dừng xe ở đầu hẻm.
Bất giác cô có phần căng thẳng, hỏi anh, “Anh cũng muốn vào thăm người nhà với tôi sao?”
Thương nhân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Tới cũng đã tới rồi, vì sao lại không đi?”
Cô nói, “Anh không được làm khó bọn họ.”
Anh ta cười, nói, “Nicolson, đồ của tôi.”
Nicolson ra cốp sau xách va li xuống, kiểm tra lại, bỏ vào túi xách tay một cuộn lụa trắng nặng ký, một ngọc ấn của đàn ông, một hộp bánh tra cùng chi phiếu, sau đó đưa cho anh ta.
Trên hộp ngọc ấn có khắc chữ tiếng Anh và phồn thể của tiệm giặt giũ A Phúc.
Thì ra anh ta đã chuẩn bị mọi thứ từ sớm. Không những đã chuẩn bị đầy đủ, còn theo dõi nhất cử nhất động của mọi người ở tiệm giặt A Phúc.
Nghĩ đến điều này, lòng bàn tay Hoài Chân đổ đầy mồ hôi.
Trả tiền xe, xuống xe ở bên đường Sacramento, Nicolson đến khách sạn Trung Hoa đặt trước thay anh ta.
Ôn tiên sinh giả vờ nói, “Em dẫn đường đi.”
Cô không nói gì, dẫn anh ta đi vào trong hẻm, con tim nhảy thẳng lên tận cổ, suy nghĩ xem rốt cuộc bao giờ thì Tiểu Lục gia sẽ xuất hiện.
Đã xế trưa, hầu như mọi cửa hàng trên đường đều mở toang cửa, nhưng vì chuyện làm ăn ở một tiệm tạp hóa, một y quán mà bây giờ đã thành cửa hàng giặt giũ, còn cửa hàng giặt thì đã không còn giặt đồ nữa rồi, thế nên bây giờ con đường này khá là yên tĩnh.
Mặt trời miễn cưỡng ló dạng từ sau mặt biển, vào giờ này, rất nhiều người già ở thành phố San Francisco cầm ghế tre ra, phơi chăn ẩm ướt ở trên đất trước cửa gỗ, vỗ vào chăn bông “soạt soạt”, cả cơ thể cũng được sưởi ấm thoải mái, bất giác muốn thiêm thiếp.
Trong sự nặng nề đấy, một bà lão Hương Cảng mở quán hải sản trên phố người Hoa nhận ra Hoài Chân, bật dậy khỏi ghế đuổi theo, gọi cô: “Em gái hả? Là em gái thật rồi, cuối cùng hôm nay con cũng về, chị con nói cho bà biết rồi, bảo con về nhà sẽ dẫn đi ăn tiệc, chờ con cả buổi đấy… Ô, bô trai nào đây?”
Cô ngoái đầu nhìn “bô trai” kia, cười nói với bà, “Anh họ xa ạ.”
Vừa dứt lời, Vân Hà nghe thấy tiếng nói, ôm mái tóc ướt nhẹp ló đầu ra từ sau cửa, còn chưa kịp thốt lên “Hoài Chân” thì đã nhìn thấy người Hoa cao lớn không có ý tốt ở sau lưng cô.
Cô ấy không nói nhiều, ôm lấy tay Hoài Chân, cảnh giác quan sát thương nhân, cũng không hỏi gì.
Hai người vừa trò chuyện vừa bước qua ngưỡng cửa tiệm giặt A Phúc.
Chưa có người mời nên anh ta đứng ở cửa chờ, nhưng hai cô gái đã kéo tay đi thẳng vào trong, không thèm đợi anh ta.
Một lúc sau, Vân Hà phát hiện thiếu người, lúc này mới ngoái lại, quan tâm hỏi, “Anh không vào hả?”
Anh ta cười nói, “Có người lớn ở đây, tùy tiện đi vào có vẻ không hay lắm.”
Vân Hà nói, “Không sao, trong nhà không có người lớn.”
Lúc này đến Hoài Chân cũng ngạc nhiên, “Cha mẹ đâu?”
Vân Hà nói, “Không phải hôm qua em gọi điện về nói sáng nay sẽ về sao, chờ đến tận giờ này… Cha mẹ đã đến ‘Phúc Lâm môn’ đặt bàn cơm rồi, bảo chị ở nhà đợi em rồi qua. Có khách tới, sao em không nói?”
Nghe thấy ba chữ ‘Phúc Lâm môn’, Hoài Chân quay đầu lại hỏi, “Anh Ôn, có đi ăn trưa cùng không?”
Anh nói, “Nhà em họp gia đình, không ai mời anh, tự tiện đến thì không hay lắm, anh về khách sạn đợi em.”
Hoài Chân đáp, “Người nhà quây quần ăn cơm, vừa hay giới thiệu anh với người ta.”
Vân Hà cũng phụ họa, “Còn đỡ hơn là ngồi trên băng ghế cắn hạt dưa.” Lại quay đầu nói với bà cụ Hương Cảng, “Bà ơi, bà cũng đến ‘Phúc Lâm môn’ ăn cơm cùng chứ ạ?”
Bà cụ sảng khoái nói, “Được, được!”
Thương nhân cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, mười hai giờ kém mười lăm.
Anh ta híp mắt nhìn hai cô gái trước mặt, nghĩ ngợi rồi nói, “Ừ, có lẽ Mộng Khanh cũng muốn giới thiệu anh với người lớn.”