Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Hoài Chân không có cách nào nói phải trái với anh ta, la lối khóc lóc hay càn quấy đều vô dụng. Anh ta là một nhân vật lợi hại, nhưng anh ta không phải Hồng gia hay Tiểu Lục gia. Đối với bọn họ, Mộng Khanh hoặc Hoài Chân không là gì, chỉ là một nhân vật nhỏ bé trên phố người Hoa, không có chuyện cứ nhất thiết phải là cô. Chỉ cần bọn họ không lỗ thì tùy tranh chấp thế nào cũng được, không hề quan trọng.
Nhưng Ôn Mạnh Băng lại không như thế, Mộng Khanh là chỗ đau cũng là điểm yếu của anh ta, mấy trăm ngày đêm trằn trọc trở mình, bao suy nghĩ ăn năn đã gặm nhấm thành sẹo. Nó không những khép miệng mà còn bị kẻ ác xé toạc ra. Mỗi một vết thương máu chảy dầm dề, khiến cho người ngồi trước mặt cô bây giờ là một người đáng thương bị ăn năn và hận thù làm mờ đầu óc, có hối hận cũng không kịp, là một người đòi nợ nhưng lại bị vận mệnh trêu cợt, mắc nợ thế đạo. Anh ta là kiểu chồng người lớn điển hình của Trung Quốc cổ đại truyền thống, quyền lợi của anh ta còn lớn hơn phép tắc. Người lớn ngoan cố, cố chấp cứng đầu này đã bị sự đố kỵ, không cam lòng cùng đau khổ của mình dắt đi, chuyện anh ta đã quyết định, không cho phép bất cứ ai bài xích, tuyệt đối không nghe bất cứ ai nói gì, nếu không anh ta sẽ để người đó nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt tàn nhẫn hơn nữa của mình. Vô điều kiện đi theo anh ta là trách nhiệm của Mộng Khanh. Làm sao anh ta có thể tiếp nhận một người vợ dịu dàng, có suy nghĩ cá nhân của riêng mình?
Cô không làm được Mộng Khanh, ngay từ lúc bắt đầu cô đã biết điều đó. Cô cứ tưởng mình đã tránh được vận mệnh của Mộng Khanh, nhưng cô lại ở bên Ceasar. Đè nặng trên đầu bọn họ là đạo luật bài trừ người Hoa, và còn cả gia đình của anh nữa. Tính toán như thế của Arthur, vừa bảo toàn cho Ceasar và đồng thời cũng khiến cô phải rời khỏi anh, trong quyền thế của ông ta thì cách giải quyết này đã đủ hòa nhã. Cuộc bỏ trốn lần này, cô không thể không chịu trách nhiệm về hậu quả nào đó được, nếu không hậu quả thật sự chắc chắn sẽ không thoải mái như buổi trò chuyện hôm nay.
Thời gian mười lăm phút, chỉ đủ cho cô suy nghĩ những điều này.
Sau mấy giây chờ đợi, tiếng gõ cửa lại vang lên. Cô đứng dậy, đi theo sau hộ vệ Canada ra khỏi phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ khác có một mặt gương và một ô cửa sổ thủy tinh. Đây là khu vực công cộng, không có rèm cửa. Xuyên qua cửa kính đó, có thể nhìn thấy bố trí rõ ràng trong phòng nghỉ: một chiếc bàn, một chiếc ghế sofa bọc da, một chiếc tràng kỷ; trên bàn có ấm chén trà, nắp chén nhấc lên, nhưng người đã đi mất.
Trong phòng nghỉ còn có một cánh cửa sau, có thể nối thẳng với dưới lầu, hoặc dẫn đến một nơi riêng tư hơn.
Người vừa rồi còn ở đây uống trà không hề có chút hoài nghi về chuyện sắp sửa xảy ra.
Ceasar đứng ngoài cửa kính, đã chờ cô rất lâu. Trong khoảnh khắc cô đi ra, anh không chút do dự đi về phía cô hai bước, sau đó dừng lại.
Hai người nhìn nhau một lúc, không ai lên tiếng.
Một giây, hai giây… Nụ cười trên mặt anh dần tắt.
Khi cô còn không biết nên nói gì với anh, thì sự im lặng đã nói cho anh biết tất cả.
Ngẩng đầu nhìn vẻ lạnh lùng và đôi mắt đen trên gương mặt tái nhợt, cô biết, mình đã làm anh thất vọng.
Cô thật sự không phải nhân vật vĩ đại, thời gian mươi lăm phút không đủ để cô suy nghĩ rõ ràng mọi thiệt hơn. Cô không có cách nào nghĩ đến nhiều hơn, nước đã bốc hơi hết, lúc này cô bị đóng vào trên thớt, chỉ có thể chọn chuyện theo bản năng cô cho là đúng – thật ra cô cũng không khác gì Ôn Mạnh Băng.
Cô cảm thấy luống cuống, tay chân lạnh toát đứng cách anh mấy bước, lần đầu tiên trong đời không dám ngẩng đầu đối mặt với anh.
Cô hy vọng anh có thể hỏi gì đó. Nhưng cô càng hy vọng thì anh càng im lặng. Âm nhạc bên dưới đã dừng, không biết cô dâu chú rể và phóng viên khách mời đang làm gì, có lẽ đang ở bên ngoài chụp ảnh, hoặc ngồi xe hơi đến một vườn hoa ăn trưa. Sự im lặng yên tĩnh trong tòa thị chính ăn mòn tai cô, ngay đến ánh nắng bên ngoài cũng không thể sưởi ấm cho cô.
Thật kỳ lạ, mới hai tiếng đồng hồ trước, anh và cô còn ngồi tựa vào nhau trên taxi lim dim, được nắng mai ấm áp vỗ về.
Người đằng sau sốt ruột, dùng tiếng Anh Canada quan tâm nhắc nhở cô, “Còn năm phút nữa…”
Trong sự giễu cợt trầm mặc, cô chủ động đi tới, lên tiếng với anh, “Cea…”
Ceasar lại nhanh chóng lùi về sau hai bước, bàn tay siết chặt nắm đấm cửa.
Con tim nhói đau vì hành động đó, cô nói tiếp, “Em phải đi cùng anh ta.”
Anh kéo cửa ra, không chút khách khí đóng sầm cửa lại.
Hoài Chân sốt ruột đi lên, đập vào cánh cửa.
Trông thấy bóng người cao ráo sải bước rời đi sau cửa kính, cô đuổi theo kêu lên, “Ceasar!”
Anh dừng bước, quay đầu lại chống tay lên trên, như thể không quen biết cô, cách cánh cửa nhìn cô chăm chú một lúc, “Còn muốn nói gì thì nói một lần cho xong đi.”
Cô không biết nên nói thế nào cho phải, “Em đã vô tình làm tổn thương anh.”
Ceasar bật cười, giễu cợt lặp lại, “Đúng thế, vợ anh chỉ dùng mười lăm phút đã quyết định rời đi cùng một gã đàn ông xa lạ, bởi vì cô ấy đã vô tình làm tổn thương anh.”
Người Canada sửa lại, “Trước khi đến Trung Quốc, đó là chồng cô ấy… Vốn Canada sẽ thừa nhận chuyện này, chỉ là một năm trước xảy ra chút vấn đề, không giống các anh, hiệu lực pháp lý của cuộc hôn nhân này sẽ lập tức biến mất khi rời khỏi đặc khu Columbia, và cũng sẽ vi phạm luật pháp ở các tiểu bang khác.”
Ceasar nghiêm túc lắng nghe, đưa lưỡi rà chiếc răng nanh, mỉm cười với cô.
Cô nói, “Em đã nói với anh rồi, Cea, em đã nói với anh anh ta là ai rồi.”
“Ừ, em đã nói với anh.” Anh gật đầu, nói, “Và em nên nói với anh, một khi ‘người không quan trọng với em này xuất hiện’, em sẽ không chút do dự đi theo anh ta.”
Hoài Chân há miệng, không biết phải giãi bày thế nào.
Anh nhìn cô một lúc, lại bừng tỉnh hiểu ra, “Ồ. Hay em muốn nói với anh là em từng lưỡng lự, sau một hồi đấu tranh nội tâm, lựa chọn khó khăn, lúc này mới dào dạt đau khổ rời khỏi anh?”
Con tim cô buốt giá một nửa, “Em phải nói gì thì anh mới nghe đây?”
Lửa giận trên người anh không biết phải phát tiết vào đâu, anh giơ hai tay lên đầu hàng, siết chặt nắm đấm rồi lại buông xuống, cuối cùng chỉ có thể đập mạnh vào cửa kính, cười nói, “Quý Hoài Chân, anh chưa từng nghi ngờ em sẽ đi cùng anh đến hết đời… Anh chưa từng nghi ngờ em sẽ theo anh không chút do dự. Em khiến anh cảm thấy mình thật nực cười.”
Nói đoạn, anh quay đầu rời đi.
Hoài Chân siết chặt hai tay, cơ thể lạnh buốt không chút tri giác. Cô không khóc, thậm chí còn không cảm thấy quá đau lòng, cứ thẫn thờ, cảm thấy thất vọng về mình.
Ngày đó anh đến tìm cô, mời cô cùng anh chống đối lại thế giới tệ hại này, lúc ấy cô còn Không dám tin, nhưng dù chỉ là hứng khởi ba phút, cô cũng muốn thử cùng anh.
Nào ngờ anh lại làm được.
Nhưng khi gần đến đích, cô lại lỡ lời.
Thế đạo này quá ác độc, còn ác độc hơn với con gái Trung Hoa. Cả thế giới như đang lừa gạt cô, cả thế giới đều đang đối nghịch lại cô, cô có thể có cách gì được đây?
Quả thật cô không có biện pháp nào.
Nhưng Ôn Mạnh Băng lại không như thế, Mộng Khanh là chỗ đau cũng là điểm yếu của anh ta, mấy trăm ngày đêm trằn trọc trở mình, bao suy nghĩ ăn năn đã gặm nhấm thành sẹo. Nó không những khép miệng mà còn bị kẻ ác xé toạc ra. Mỗi một vết thương máu chảy dầm dề, khiến cho người ngồi trước mặt cô bây giờ là một người đáng thương bị ăn năn và hận thù làm mờ đầu óc, có hối hận cũng không kịp, là một người đòi nợ nhưng lại bị vận mệnh trêu cợt, mắc nợ thế đạo. Anh ta là kiểu chồng người lớn điển hình của Trung Quốc cổ đại truyền thống, quyền lợi của anh ta còn lớn hơn phép tắc. Người lớn ngoan cố, cố chấp cứng đầu này đã bị sự đố kỵ, không cam lòng cùng đau khổ của mình dắt đi, chuyện anh ta đã quyết định, không cho phép bất cứ ai bài xích, tuyệt đối không nghe bất cứ ai nói gì, nếu không anh ta sẽ để người đó nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt tàn nhẫn hơn nữa của mình. Vô điều kiện đi theo anh ta là trách nhiệm của Mộng Khanh. Làm sao anh ta có thể tiếp nhận một người vợ dịu dàng, có suy nghĩ cá nhân của riêng mình?
Cô không làm được Mộng Khanh, ngay từ lúc bắt đầu cô đã biết điều đó. Cô cứ tưởng mình đã tránh được vận mệnh của Mộng Khanh, nhưng cô lại ở bên Ceasar. Đè nặng trên đầu bọn họ là đạo luật bài trừ người Hoa, và còn cả gia đình của anh nữa. Tính toán như thế của Arthur, vừa bảo toàn cho Ceasar và đồng thời cũng khiến cô phải rời khỏi anh, trong quyền thế của ông ta thì cách giải quyết này đã đủ hòa nhã. Cuộc bỏ trốn lần này, cô không thể không chịu trách nhiệm về hậu quả nào đó được, nếu không hậu quả thật sự chắc chắn sẽ không thoải mái như buổi trò chuyện hôm nay.
Thời gian mười lăm phút, chỉ đủ cho cô suy nghĩ những điều này.
Sau mấy giây chờ đợi, tiếng gõ cửa lại vang lên. Cô đứng dậy, đi theo sau hộ vệ Canada ra khỏi phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ khác có một mặt gương và một ô cửa sổ thủy tinh. Đây là khu vực công cộng, không có rèm cửa. Xuyên qua cửa kính đó, có thể nhìn thấy bố trí rõ ràng trong phòng nghỉ: một chiếc bàn, một chiếc ghế sofa bọc da, một chiếc tràng kỷ; trên bàn có ấm chén trà, nắp chén nhấc lên, nhưng người đã đi mất.
Trong phòng nghỉ còn có một cánh cửa sau, có thể nối thẳng với dưới lầu, hoặc dẫn đến một nơi riêng tư hơn.
Người vừa rồi còn ở đây uống trà không hề có chút hoài nghi về chuyện sắp sửa xảy ra.
Ceasar đứng ngoài cửa kính, đã chờ cô rất lâu. Trong khoảnh khắc cô đi ra, anh không chút do dự đi về phía cô hai bước, sau đó dừng lại.
Hai người nhìn nhau một lúc, không ai lên tiếng.
Một giây, hai giây… Nụ cười trên mặt anh dần tắt.
Khi cô còn không biết nên nói gì với anh, thì sự im lặng đã nói cho anh biết tất cả.
Ngẩng đầu nhìn vẻ lạnh lùng và đôi mắt đen trên gương mặt tái nhợt, cô biết, mình đã làm anh thất vọng.
Cô thật sự không phải nhân vật vĩ đại, thời gian mươi lăm phút không đủ để cô suy nghĩ rõ ràng mọi thiệt hơn. Cô không có cách nào nghĩ đến nhiều hơn, nước đã bốc hơi hết, lúc này cô bị đóng vào trên thớt, chỉ có thể chọn chuyện theo bản năng cô cho là đúng – thật ra cô cũng không khác gì Ôn Mạnh Băng.
Cô cảm thấy luống cuống, tay chân lạnh toát đứng cách anh mấy bước, lần đầu tiên trong đời không dám ngẩng đầu đối mặt với anh.
Cô hy vọng anh có thể hỏi gì đó. Nhưng cô càng hy vọng thì anh càng im lặng. Âm nhạc bên dưới đã dừng, không biết cô dâu chú rể và phóng viên khách mời đang làm gì, có lẽ đang ở bên ngoài chụp ảnh, hoặc ngồi xe hơi đến một vườn hoa ăn trưa. Sự im lặng yên tĩnh trong tòa thị chính ăn mòn tai cô, ngay đến ánh nắng bên ngoài cũng không thể sưởi ấm cho cô.
Thật kỳ lạ, mới hai tiếng đồng hồ trước, anh và cô còn ngồi tựa vào nhau trên taxi lim dim, được nắng mai ấm áp vỗ về.
Người đằng sau sốt ruột, dùng tiếng Anh Canada quan tâm nhắc nhở cô, “Còn năm phút nữa…”
Trong sự giễu cợt trầm mặc, cô chủ động đi tới, lên tiếng với anh, “Cea…”
Ceasar lại nhanh chóng lùi về sau hai bước, bàn tay siết chặt nắm đấm cửa.
Con tim nhói đau vì hành động đó, cô nói tiếp, “Em phải đi cùng anh ta.”
Anh kéo cửa ra, không chút khách khí đóng sầm cửa lại.
Hoài Chân sốt ruột đi lên, đập vào cánh cửa.
Trông thấy bóng người cao ráo sải bước rời đi sau cửa kính, cô đuổi theo kêu lên, “Ceasar!”
Anh dừng bước, quay đầu lại chống tay lên trên, như thể không quen biết cô, cách cánh cửa nhìn cô chăm chú một lúc, “Còn muốn nói gì thì nói một lần cho xong đi.”
Cô không biết nên nói thế nào cho phải, “Em đã vô tình làm tổn thương anh.”
Ceasar bật cười, giễu cợt lặp lại, “Đúng thế, vợ anh chỉ dùng mười lăm phút đã quyết định rời đi cùng một gã đàn ông xa lạ, bởi vì cô ấy đã vô tình làm tổn thương anh.”
Người Canada sửa lại, “Trước khi đến Trung Quốc, đó là chồng cô ấy… Vốn Canada sẽ thừa nhận chuyện này, chỉ là một năm trước xảy ra chút vấn đề, không giống các anh, hiệu lực pháp lý của cuộc hôn nhân này sẽ lập tức biến mất khi rời khỏi đặc khu Columbia, và cũng sẽ vi phạm luật pháp ở các tiểu bang khác.”
Ceasar nghiêm túc lắng nghe, đưa lưỡi rà chiếc răng nanh, mỉm cười với cô.
Cô nói, “Em đã nói với anh rồi, Cea, em đã nói với anh anh ta là ai rồi.”
“Ừ, em đã nói với anh.” Anh gật đầu, nói, “Và em nên nói với anh, một khi ‘người không quan trọng với em này xuất hiện’, em sẽ không chút do dự đi theo anh ta.”
Hoài Chân há miệng, không biết phải giãi bày thế nào.
Anh nhìn cô một lúc, lại bừng tỉnh hiểu ra, “Ồ. Hay em muốn nói với anh là em từng lưỡng lự, sau một hồi đấu tranh nội tâm, lựa chọn khó khăn, lúc này mới dào dạt đau khổ rời khỏi anh?”
Con tim cô buốt giá một nửa, “Em phải nói gì thì anh mới nghe đây?”
Lửa giận trên người anh không biết phải phát tiết vào đâu, anh giơ hai tay lên đầu hàng, siết chặt nắm đấm rồi lại buông xuống, cuối cùng chỉ có thể đập mạnh vào cửa kính, cười nói, “Quý Hoài Chân, anh chưa từng nghi ngờ em sẽ đi cùng anh đến hết đời… Anh chưa từng nghi ngờ em sẽ theo anh không chút do dự. Em khiến anh cảm thấy mình thật nực cười.”
Nói đoạn, anh quay đầu rời đi.
Hoài Chân siết chặt hai tay, cơ thể lạnh buốt không chút tri giác. Cô không khóc, thậm chí còn không cảm thấy quá đau lòng, cứ thẫn thờ, cảm thấy thất vọng về mình.
Ngày đó anh đến tìm cô, mời cô cùng anh chống đối lại thế giới tệ hại này, lúc ấy cô còn Không dám tin, nhưng dù chỉ là hứng khởi ba phút, cô cũng muốn thử cùng anh.
Nào ngờ anh lại làm được.
Nhưng khi gần đến đích, cô lại lỡ lời.
Thế đạo này quá ác độc, còn ác độc hơn với con gái Trung Hoa. Cả thế giới như đang lừa gạt cô, cả thế giới đều đang đối nghịch lại cô, cô có thể có cách gì được đây?
Quả thật cô không có biện pháp nào.