Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Vì trong phòng có bật lò sưởi nên chăn khá ấm, không những thế lại còn khiến người ta cảm thấy khô hanh. Mùi nước khử trùng bốc lên, khắp mọi ngóc ngách trong phòng đều có mùi như ở bệnh viện. Hoài Chân chui vào chăn, trước khi quấn chăn quanh mình thì ngửi một cái, vẫn không ưa nổi. Bất giác cô lại nhớ đến những đêm mưa ngày xuân và thu ở phòng khám Huệ Thị, những khi đó già Huệ thường treo sợi dây thơm an thần trên giá cắm nến, nến đốt dây mùi hương bay ra, ngào ngạt khắp phòng, vừa tự nhiên lại chân thực. Không giống mùi khử trùng ở bệnh viện phương Tây, dù xung quanh người người tấp nập, nhưng vẫn để người ta cảm thấy lạnh lẽo, trong hơi thở toát lên mùi chết chóc.
Mà phố người Hoa lại không chỉ có mỗi thế. Ở đó không có lò sưởi công cộng, cứ đến mùa đông là nhà nhà đều đốt lò lửa, không quá khô hanh; Nắng hè ở San Francisco không gắt, người từ miền Nam đến lại có thói quen dùng đồ tre cho mát; trà hoa cúc Long Tỉnh Phổ Nhĩ trong các quán ăn Quảng Đông được vận chuyển bằng đường biển đến, mùa đông tới là nhà nào nhà nấy cũng nấu canh xương heo, mùi thuốc và mùi gỗ đã trở thành bản sắc của phố người Hoa.
Có lúc cô cảm thấy người già Trung Quốc rất khéo léo tỉ mỉ, tuy bọn họ đi thuyền vượt biển đến đây, coi như đã đánh mất bảy phần thần thái, song vẫn khiến một người hiện đại như cô khó có thể hiểu thấu đáo trong vòng nửa năm một năm. Có điều phải nói dù không lĩnh ngộ được triệt để, nhưng cũng cảm thấy bản sắc văn hóa ấy thấm nhuần vào ruột gan đến tận xương tủy. Thỉnh thoảng có lúc cô đọc báo của người da trắng, thấy bọn họ bình phẩm về phương Đông cổ đại là cô lại vô cùng kiêu ngạo. Một ngàn năm trước, lá trà trên con đường tơ lụa đã để người Anh chiếm được của hời, bọn họ vừa được chút lợi lộc là lập tức xem nó như của báu, về sau khi cà phê ở Nam Mỹ truyền đến, ai ai cũng cảm thấy đó chỉ là “mặt hàng thứ cấp”. Nếu không phải người Mỹ bị người Anh ép vùng lên trong sự kiện tiệc trà Boston*, để mấy trăm năm sau các chuỗi cửa hàng cà phê phổ biến khắp toàn cầu, thì nói không chừng cà phê sẽ không bao giờ có ngày vươn mình.
(*Sự kiện “Tiệc trà Boston” (Boston Tea Party) là một hành động quyết liệt nhằm phản đối Đạo luật Trà đã được Quốc hội Anh ban hành hồi tháng 5/1773. “Tiệc trà Boston” đã châm ngòi cho cuộc chiến chống lại triều đình Anh, đến năm 1776 nước Mỹ chính thức, không còn là thuộc địa của Anh. Cũng từ sau “bữa tiệc trà” trong cảng biển Boston, việc uống trà bị xem là hành động “phản bội” của những người Mỹ “thiếu lòng yêu nước”. Rất nhiều người Mỹ chuyển sang uống cà phê.)
Nghĩ đến đây, Hoài Chân lại cảm thấy kiêu ngạo. Dù sao đi chăng nữa, vốn dĩ bản chất của sự kiện tiêu hủy nha phiến tại Hổ Môn* và tiệc trà Boston khác nhau: một bên là đế quốc cũ gần đất xa trời, một bên là sinh mệnh mới thoát khỏi những ràng buộc. Nhưng cô vẫn không nhịn được nghĩ: từ “tiệc trà Boston” tính đến nay đã bao nhiêu năm rồi nhỉ, hai trăm năm chăng? Từ sự kiện tiêu hủy nha phiến ở Hổ Môn, hai trăm năm sau là năm nào?
(*Vào đầu thế kỷ 19, Anh Quốc và một loạt các nước phương tây đã vận chuyển một lượng lớn thuốc phiện vào Trung Quốc, điều này mang lại lợi nhuận cho Anh Quốc nhưng lại gây ra những thiệt hại nặng nề cho xã hội Trung Quốc lúc bấy giờ. Về sau Lâm Tắc Từ đã tiến hành tiêu hủytoàn bộ nha phiến tại bến cảng Hổ Môn.)
Cô nằm trong chăn, tay chống lên gối viết ra vài câu lên giấy, lại vòng ở đây gạch ở kia chỉnh sửa lui tới, cuối cùng trang giấy biến thành một bản nháp. Viết nháp xong, cô đưa ngay cho người thầy nghiêm túc phê bình cô “người bản địa không nói như thế này”, còn nhân tiện dạy cô năm kiểu hôn Pháp ướt át kia. Thầy giáo tốt im lặng nhận lấy, ngồi xếp bằng ở cuối giường sửa cho cô.
Cô nghe thấy đầu bút của anh di chuyển soạt soạt trên giấy, càng nghe càng buồn.
Lại đổi cách nghĩ khác an ủi mình, tiếng Anh chỉ là chuyện nhỏ, mà cô đã dốc ruột dốc gan viết ra nhiều thứ như thế, nếu người khác không quan tâm mới là chuyện lớn.
Thế là cô hỏi, “Anh còn ghét người Hoa không?”
Anh đáp I don’t know, sau đó nói không biết phải miêu tả cảm giác này thế nào.
Cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng anh nói, “Có một hôm anh phát hiện điều mình thích và ghét trái ngược nhau hoàn toàn. Có nghĩa hoặc là anh đã thích nhầm, hoặc là anh đã ghét nhầm. Muốn để một người cố chấp nhận sai là điều rất khó, nên bọn họ đành phải từ từ học cách tiếp nhận sống chung với nó.”
Hoài Chân cười hỏi, “Vậy xin hỏi bây giờ sống chung thế nào rồi?”
Ceasar nói, “Chúng va chạm vào nhau tạo ra phản ứng hóa học rất thần kỳ. Thật ra chúng không hề tương phản, có thể cùng tồn tại một cách tự nhiên, vừa nguyên thủy lại ngây thơ, sinh trưởng một cách hoang dã, giống như bản năng vậy.”
Cô nói, “Em vẫn không hiểu lắm.”
“Có một hôm, có một tu nữ mắng bọn em là đồ Trung Quốc già cằn chết tiệt —— ‘thậm chí ngay đến tín ngưỡng tôn giáo cũng không có, đúng là đáng sợ.’ Nhưng anh khó có thể tưởng tượng được lại có một ngày sẽ gặp em ở nhà thờ. Dù một điều có khó hiểu tới đâu thì khi đặt trên người em, thật bất ngờ nó lại trở nên hợp lý.” Anh nghiêng đầu hôn chụt lên môi cô, đưa ra câu trả lời mang tính tổng kết, “That’s you.”
Hoài Chân hôn trả lại anh, cảm thấy ý tại ngôn ngoại chính là “tiểu yêu tinh làm khổ người ta này”, không kiềm chế được bật cười khanh khách.
Cẩn thận ngẫm nghĩ, cô cảm thấy những lời anh nói tình cờ trùng với ý giáo sư Hằng Mộ Nghĩa đã nói.
Cô bảo, “Gần như mọi người đều cảm thấy phố người Hoa không có gì tốt đẹp, ngoài nha phiến, đánh bạc, gái mại dâm. Bọn họ gọi phố người Hoa là cống thoát nước.”
Anh nói, “Thế thì có rất nhiều thứ không phải là thích, mà là nghiện.”
Cô lại bảo, “Có lẽ anh cũng nghiện đấy.”
Anh không đáp.
Một lúc sau anh mới nói, “Ngày trước khi ở Hương Cảng, cha anh có một người tình. Sau đó về Mỹ thì ông không quay lại Hương Cảng nữa. Ông ấy kết hôn với Queline, rồi có Catherine, làm một cặp vợ chồng điển hình trong những sự kiện xã giao, cũng đối xử với Queline rất tốt. Vào ngày sinh nhật Catherine mười bốn tuổi, ông uống say, ngồi trên sofa trong phòng khách nói một câu bằng tiếng Quảng —— ‘Aak kam, ấy bui suấy ngộ, Aak kam, Aak kam..’ “
Hoài Chân tự động phiên dịch lại, “A Đàn, cho anh cốc nước.”
Anh gật đầu, “Không ai biết tiếng Quảng, nhưng tất cả đều biết người ông lưu luyến không phải là Queline. Mọi người im lặng, đến khi ông tỉnh lại cũng không một ai nói với ông. Ông nội cũng thế, chỉ lạnh lùng nhìn cha anh làm trò cười trước thiên hạ. Có lẽ chính cha anh biết rất rõ, mười sáu năm đã trôi qua nhưng ông ấy vẫn không quên. Ngày hôm đó khi thấy dáng vẻ ấy của cha, anh mới biết nghiện là gì. Anh không muốn trở thành người như ông ấy, mà ông nội càng không muốn.”
Hoài Chân hỏi, “Nên anh mới không thích người Hoa sao?”
Anh nói, “Cũng không phải, anh không ghét bà ấy. Anh còn không nhớ trông bà ấy thế nào, chỉ có vài mảng ký ức rất mơ hồ. Mùa hè ở Hương Cảng rất nóng, cửa sổ lại không làm cửa kính mà là chỉ treo một lớp lụa mỏng, anh vẫn còn nhớ bụi chuối ở bên ngoài cửa sổ hình tròn, rất nhiều muỗi nhưng không đốt ai mà chỉ đốt mình anh, dù bôi mỡ chanh đuổi muỗi cũng vô ích, đến giờ anh vẫn còn bóng ma về nhiệt đới. Nửa đêm bị muỗi đốt tỉnh, anh nhìn thấy bà ấy đi ra khỏi phòng cha, ngồi trên giường anh vẫy quạt đuổi muỗi. Bà ấy rất ít nói, trong ký ức, anh chỉ nhớ được cảnh bà dịu dàng ngồi ở đầu giường. Anh thích bà ấy. Nhưng đến rất nhiều năm về sau khi anh gặp vô số phụ nữ Trung Hoa, rất nhiều lần bọn họ đã chứng thực hình ảnh ngồi quỳ ở đầu giường anh đêm hôm đó. Cho đến cuối cùng, anh càng lúc càng cảm thấy, phụ nữ Trung Hoa luôn phục tùng đàn ông tuyệt đối như vậy, cho nên mặt mũi bọn họ rất mơ hồ, không có chút gì đặc sắc, bị đóng đinh vào thanh gỗ, trở thành mẫu vật nhợt nhạt không có thần thái, được đặt trong viện bảo tàng; Hoặc là bọn họ cụ thể hóa bản thân, tự định giá mình và đồng loại, mặc cho người ta nhìn ngó bình luận, mặc cho người ta mua bán làm thịt.”
Hoài Chân im lặng, trong lòng cảm thấy nhói đau.
Lúc phụ nữ phương Tây đã tuyên dương “sự tự do thuần khiết xinh đẹp của phụ nữ còn tuyệt vời hơn bất cứ tình yêu dục vọng nào”*, thì Trung Quốc vẫn còn đang mắc kẹt tại chế độ phụ hệ. Có không ít cô gái da trắng được gả cho thanh niên người Hoa, ví dụ như nhà A Tường giàu có buôn đồ cổ ở Sacramento, chuyện làm ăn còn chưa khởi sắc mà ông đã lấy Usana làm vợ. Hai người có với nhau bốn cô con gái, đến năm năm mươi tuổi, A Tường còn muốn về Trung Quốc lấy vợ bé, ép Usana ly hôn với ông, dẫn vợ dắt con ra ở riêng trên phố người Hoa Los Angeles; hai người con lai lớn lên ở phố người Hoa cũng đi theo vết xe của người cha, lần lượt kết hôn với nữ sinh đại học da trắng, nhưng sau khi cưới lại ngoại tình với nữ minh tinh Hollywood, người thân bạn bè còn viết thư đến, nói người vợ da trắng đang có thai “phải hiểu chuyện, nhắm một mắt mở một mắt mới là người vợ tốt”.
(*Trích dẫn trong truyện ‘Người tình của phu nhân Chatterley’, D.H. Lawrence.)
“Sau đó có một hôm, bà ấy có màu sắc.” Ceasar nói tiếp, “Là màu tím.”
Hoài Chân còn đang đắm chìm trong khổ sở thì đột nhiên nghe anh lên tiếng, cảm thấy hình dung này rất không ra gì, thế là mỉm cười xem thường.
Ceasar dịch lại gần, hòng cướp chăn cô đang ôm trước ngực. Thế là Hoài Chân bị anh ôm luôn vào trong.
Đã tắt công tắc lò điện, nên khi Ceasar mới chui vào thì trong chăn rất lạnh, khí lạnh thấm vào người cô qua hai lớp quần áo. Ceasar như cố ý lấy cô để sưởi ấm mình, cô càng than thì anh càng dính chặt, dần dà hơi nóng đều bị hấp thu. Sau đó là ấm lên, rồi càng lúc càng lóng, nóng tới mức cô thò đầu ra ngoài, dựa trán vào cằm anh, bởi vì gò má anh hở ngoài chăn vẫn khá lạnh.
Cô dán lòng bàn chân lên chân anh, vì anh quá cao nên nửa bắp chân lộ cả ra ngoài. Gập chân ma sát vào nhau, lòng bàn chân lành lạnh rất thoải mái. Bên này nóng quá thì gót chân sẽ di chuyển sang bên kia.
Không biết Ceasar bị nhột hay gì mà cười run bần bật, hô stop stop cảnh cáo cô, tiếng sau còn kiềm chế hơn tiếng trước.
Cô không nghe, vẫn tiếp tục phá anh.
Ceasar không khách khí nữa, xoay mình đè chặt người cô xuống dưới.
Ban nãy nghịch ngợm như thế, cô cũng biết chỗ nhạy cảm của anh ở đâu. Vừa bị gãi vào, anh lập tức nhắm mắt nhẫn nhịn, hầu kết khó khăn di chuyển lên xuống, trông rất đáng yêu.
Hoài Chân vội cắn anh khi anh vẫn đang ở trạng thái đáng yêu đó, anh bất giác “a ha” một tiếng.
Cô được nước càng cười phá lên, không chút kiêng dè.
“Em đúng là rất…” Ceasar cúi đầu, nhìn sắc mặt cô, bất đắc dĩ nói, “Naughty.” (Tinh nghịch.)
Hoài Chân đang chơi rất vui thì đột nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ rên rỉ vọng tới, dọa hai người sợ hết hồn.
Cả hai ăn ý nghiêng đầu, muốn tìm nguồn phát ra âm thanh.
Ngay sau đó là tiếng giường cọt kẹt vang lên, giống như kéo theo cả vách tường rung lên vậy.
Hoài Chân nhân đó chui ra khỏi ngực anh, nằm sóng vai với anh, nhìn chằm chằm vào bức tường.
Cô gái thở dốc, vạc giường rung lên cót két, rồi cô ấy lại hét lên, không biết cô ấy có thoải mái hay không, nhưng có thể nhận thấy là cô ấy rất dùng sức.
Mấy phút sau cô ấy lại hét lên, nói không, Tom, xin anh, đừng đưa nó vào, nó to quá, đừng mà.
Hoài Chân lần theo âm thanh, đột nhiên nhìn sang đầu giường bên chỗ Ceasar.
Trên đầu giường đặt organ cao su, ngoài nó ra còn có mấy thứ bằng kim loại, màu sắc sặc sỡ, kích thước khác nhau.
Cô nghiêm túc nhìn một lúc, ngẩng đầu lên thì phát hiện Ceasar đang nhìn cô.
Hoài Chân hỏi, “Bọn họ dùng thứ này à?”
Anh nói, “Có lẽ là vậy.”
Cô dỏng tai nghe tiếng kêu ở phòng bên, nói, “Dùng thứ này có sướng không?”
Anh đáp, “Anh cũng không biết… Hay là chúng ta hỏi bọn họ đi?”
Cô há miệng, trong bụng nhủ thầm, làm thế thì thất đức quá, nói không chừng còn dọa người ta bị liệt dương đấy.
Nhưng Ceasar thuộc phát hành động. Cô còn chưa kịp ngăn cản thì anh đã lập ức giơ tay gõ lên mặt tường, cốp cốp cốp, có thể nhận ra mặt tường rất mỏng, hơn nữa còn làm bằng gỗ, tiếng động rất vang, đến Hoài Chân cũng giật mình.
Động tác ở đầu bên kia dừng lại, yên tĩnh như bay lên thiên đường.
Mấy giây sau, cô mới nghe thấy chàng trai bên kia thận trọng hỏi, “Chúng tôi ồn quá à?”
Ceasar nghiêm túc nói, “Không hẳn, chỉ là bạn gái tôi hơi tò mò, muốn hỏi hai người vài câu.”
Chàng trai nói No problem.
Ceasar, “Hai người vẫn chưa vào trọng điểm, đang thử Plastic Organ của khách sạn này đúng không?”
Cô gái cười khanh khách, nói, “Đúng là một cô gái tò mò.”
Chàng trai cũng cười, đáp đúng thế, rồi lại hỏi, “Anh muốn biết kích cỡ đúng không?”
Ceasar lật người lại nhìn cô.
Hoài Chân gật đầu cái rụp.
Ceasar cười nói, “Đúng là cô ấy rất muốn biết.”
Chàng trai nói, “Bọn tôi dùng loại đường kính 3 inches, vừa rồi muốn thử loại 4 inches nhưng cô ấy không cho.”
Cô gái thấp giọng mắng, đồ khốn kiếp nhà anh, anh muốn dùng nó đâm chết em hả?
Hoài Chân nghe xong, vội bật đèn đầu giường lên rồi bò qua người anh nhìn.
Ceasar có chặn lại nhưng vẫn không ngăn được cô, trơ mắt nhìn cô đứng ở mép giường lục lọi trong đống organ kia. Rồi cô tìm ra một một thứ rất đáng sợ, cầm trong tay áng chừng – nó to bằng cánh tay cô, thế là lập tức trợn to hai mắt trừng Ceasar, làm khẩu hình: This? How!
Ceasar cũng ngẩn ra, trong chốc lát không lên tiếng.
Bên kia hỏi tiếp, “Hai người cũng muốn thử à?”
Lần này đổi thành Hoài Chân trả lời, “Tôi chỉ tò mò thôi, bởi vì trông hai người có vẻ rất kịch liệt.”
Giọng cô khá trẻ con, lúc nói tiếng Anh lại có thói quen nói bằng giọng mũi, thế nên nghe rất non nớt.
Người phụ nữ nói, “Nghe có vẻ cô rất trẻ.”
Nghe thấy người khác nói thế, Hoài Chân không mấy vui vẻ.
Cô gái ấy đề nghị, “Nếu như con gái không có kinh nghiệm, tốt nhất đừng thử loại quá 2,5 inches.”
Hoài Chân nói, “Thật ra tôi vẫn thích làm với người hơn, chứ thứ này lạnh quá. Có điều cám ơn cô!”
Đôi trai gái bên kia bật cười, một lúc sau lại hỏi, “Chúng tôi tiếp tục được chứ?”
Hoài Chân nói, xin mời.
Chàng trai kia bảo “hy vọng không làm phiền giấc ngủ của hai người” rồi bắt đầu tiếp tục.
Hoài Chân từ từ nằm xuống sau lưng Ceasar, nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi anh, “Anh dùng size XXL đúng không, thứ đó bao nhiêu inch?”
Xoay lưng về phía cô, Ceasar nói, I don’t know.
Cô đứng dậy muốn vào phòng tắm nhìn. Hẳn trong phòng tắm còn dư lại một bao, đó mới là cỡ của anh.
Ceasar trở mình ôm lấy cô, dùng tay chân giữ chặt.
Cô nói, rồi em cũng biết thôi.
Anh bảo, người và đồ nhựa vẫn khác nhau.
Cô giương mắt nhìn anh chằm chằm, hỏi có thật không?
Anh đáp, thật chứ.
Trong tình hình âm thanh ưm ưm a a ở bên cạnh cứ vờn quanh, hai người ôm nhau trong chăn, vô cùng ấm áp.
Nhắm nghiền hai mắt, nhưng bọn họ biết đối phương vẫn chưa ngủ.
Ceasar vì nóng nên hô hấp nặng nề.
Còn Hoài Chân là… bụng dạ khó chịu.
Hệ tiêu hóa luôn có vấn đề trong kỳ kinh nguyệt, cộng thêm lại ăn hỗn hợp thịt gà thịt bò nướng Thổ Nhĩ Kỳ cùng với xà lách khoai tây, bây giờ mấy thứ khó tiêu hóa đó bắt đầu lên men trong bụng cô, dạ dày kêu *rột rột* bất mãn.
Nếu không phải đôi uyên ương phòng bên quá mạnh mẽ dữ dội, thì có lẽ bọn họ cũng có thể nghe thấy tiếng bụng cô kêu.
Một lát sau, cô thật sự không nhịn nổi nữa, thấp giọng gọi, Cea.
Anh ừ hỏi, sao thế?
Cô nói, em đau bụng.
Anh đưa tay ra, sờ lên vị trí dạ dày cô qua lớp áo.
Cô nói không phải ở đó, rồi cầm tay anh dịch chuyển đi.
Ngay trong chớp mắt dán vào, bụng lại kêu rột rột lần nữa.
Anh hỏi, “Đường ruột?”
Cô gật đầu.
“Đến bệnh viện nhé?”
Cô lắc đầu.
“Đau bụng à?”
Cô lại lắc đầu.
Ceasar đứng dậy muốn bật đèn lên, nhưng Hoài Chân níu anh lại, ấm ức nói nhỏ, “Em muốn xả khí.”
Anh sững sờ hai giây, sau đó cười phá lên.
Cô tức giận.
Ceasar ôm cô, đưa tay vào xoa bụng cô rồi nói khẽ bên tai, just go ahead.
Cô nói, thối lắm.
Anh bảo, no problem.
Qua một lúc lâu, một âm thanh rất khẽ vang lên trong bóng đêm, vừa ngắn vừa nhỏ như chú thỏ đánh ngáp.
Ceasar lại bật cười.
Hoài Chân muốn khóc, nói, đều do anh hết, em đã bảo em không ăn kebab rồi.
Ceasar xin lỗi, lần sau không ăn nữa.
Cô bảo, không phải lỗi của anh, là của kebab.
Trước khi anh mở miệng nói tiếp, cô vội nép mình vào nói không sao. Bởi vì não người ngoại quốc sẽ mãi mãi không biết được cái sai là kebab hay là mình dẫn cô ấy đi ăn kebab.
Một lúc sau bụng lại kêu rột rột.
Cô suy sụp nằm trong ngực anh, xấu hổ nức nở.
Ceasar cười nói không sao, cô ấy đã tố cáo với anh rồi.
Hoài Chân nhắm chặt hai mắt, có sự thoải mái khi tự mình xả ra, còn có cả sự bi tráng như anh hùng hy sinh.
Ceasar kiềm chế nín cười, không đổ dầu vào lửa lúc cô ngượng chín mặt.
Tình cảnh “khó khăn” ấy kéo dài gần một giờ.
Sỡ dĩ biết rõ như thế là nhờ cặp đôi bên cạnh. Lúc bọn họ kết thúc, chàng trai thích thú khoe khoang nói, trời ơi! Một tiếng đồng hồ rồi! Không phải lần này có hai mươi phút sao?
Cô gái nói, đúng thế đấy Tom, đúng thế đấy. Rồi cô ấy còn nói, đúng là làm chuyện này với người vẫn thú vị hơn.
Hoài Chân đang mơ màng buồn ngủ thì bị lời ân ái bất thình lình bên đó đánh thức, cô lập tức trở mình, muốn hỏi anh có thối không.
Nhưng cô còn chưa kịp nói, thì Ceasar thấy cô tỉnh lại đã lập tức nhẹ nhàng hỏi, còn đau không?
Vừa dứt lời, Hoài Chân chôn mặt vào ngực anh, không hiểu sao lại muốn khóc.
Mà phố người Hoa lại không chỉ có mỗi thế. Ở đó không có lò sưởi công cộng, cứ đến mùa đông là nhà nhà đều đốt lò lửa, không quá khô hanh; Nắng hè ở San Francisco không gắt, người từ miền Nam đến lại có thói quen dùng đồ tre cho mát; trà hoa cúc Long Tỉnh Phổ Nhĩ trong các quán ăn Quảng Đông được vận chuyển bằng đường biển đến, mùa đông tới là nhà nào nhà nấy cũng nấu canh xương heo, mùi thuốc và mùi gỗ đã trở thành bản sắc của phố người Hoa.
Có lúc cô cảm thấy người già Trung Quốc rất khéo léo tỉ mỉ, tuy bọn họ đi thuyền vượt biển đến đây, coi như đã đánh mất bảy phần thần thái, song vẫn khiến một người hiện đại như cô khó có thể hiểu thấu đáo trong vòng nửa năm một năm. Có điều phải nói dù không lĩnh ngộ được triệt để, nhưng cũng cảm thấy bản sắc văn hóa ấy thấm nhuần vào ruột gan đến tận xương tủy. Thỉnh thoảng có lúc cô đọc báo của người da trắng, thấy bọn họ bình phẩm về phương Đông cổ đại là cô lại vô cùng kiêu ngạo. Một ngàn năm trước, lá trà trên con đường tơ lụa đã để người Anh chiếm được của hời, bọn họ vừa được chút lợi lộc là lập tức xem nó như của báu, về sau khi cà phê ở Nam Mỹ truyền đến, ai ai cũng cảm thấy đó chỉ là “mặt hàng thứ cấp”. Nếu không phải người Mỹ bị người Anh ép vùng lên trong sự kiện tiệc trà Boston*, để mấy trăm năm sau các chuỗi cửa hàng cà phê phổ biến khắp toàn cầu, thì nói không chừng cà phê sẽ không bao giờ có ngày vươn mình.
(*Sự kiện “Tiệc trà Boston” (Boston Tea Party) là một hành động quyết liệt nhằm phản đối Đạo luật Trà đã được Quốc hội Anh ban hành hồi tháng 5/1773. “Tiệc trà Boston” đã châm ngòi cho cuộc chiến chống lại triều đình Anh, đến năm 1776 nước Mỹ chính thức, không còn là thuộc địa của Anh. Cũng từ sau “bữa tiệc trà” trong cảng biển Boston, việc uống trà bị xem là hành động “phản bội” của những người Mỹ “thiếu lòng yêu nước”. Rất nhiều người Mỹ chuyển sang uống cà phê.)
Nghĩ đến đây, Hoài Chân lại cảm thấy kiêu ngạo. Dù sao đi chăng nữa, vốn dĩ bản chất của sự kiện tiêu hủy nha phiến tại Hổ Môn* và tiệc trà Boston khác nhau: một bên là đế quốc cũ gần đất xa trời, một bên là sinh mệnh mới thoát khỏi những ràng buộc. Nhưng cô vẫn không nhịn được nghĩ: từ “tiệc trà Boston” tính đến nay đã bao nhiêu năm rồi nhỉ, hai trăm năm chăng? Từ sự kiện tiêu hủy nha phiến ở Hổ Môn, hai trăm năm sau là năm nào?
(*Vào đầu thế kỷ 19, Anh Quốc và một loạt các nước phương tây đã vận chuyển một lượng lớn thuốc phiện vào Trung Quốc, điều này mang lại lợi nhuận cho Anh Quốc nhưng lại gây ra những thiệt hại nặng nề cho xã hội Trung Quốc lúc bấy giờ. Về sau Lâm Tắc Từ đã tiến hành tiêu hủytoàn bộ nha phiến tại bến cảng Hổ Môn.)
Cô nằm trong chăn, tay chống lên gối viết ra vài câu lên giấy, lại vòng ở đây gạch ở kia chỉnh sửa lui tới, cuối cùng trang giấy biến thành một bản nháp. Viết nháp xong, cô đưa ngay cho người thầy nghiêm túc phê bình cô “người bản địa không nói như thế này”, còn nhân tiện dạy cô năm kiểu hôn Pháp ướt át kia. Thầy giáo tốt im lặng nhận lấy, ngồi xếp bằng ở cuối giường sửa cho cô.
Cô nghe thấy đầu bút của anh di chuyển soạt soạt trên giấy, càng nghe càng buồn.
Lại đổi cách nghĩ khác an ủi mình, tiếng Anh chỉ là chuyện nhỏ, mà cô đã dốc ruột dốc gan viết ra nhiều thứ như thế, nếu người khác không quan tâm mới là chuyện lớn.
Thế là cô hỏi, “Anh còn ghét người Hoa không?”
Anh đáp I don’t know, sau đó nói không biết phải miêu tả cảm giác này thế nào.
Cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng anh nói, “Có một hôm anh phát hiện điều mình thích và ghét trái ngược nhau hoàn toàn. Có nghĩa hoặc là anh đã thích nhầm, hoặc là anh đã ghét nhầm. Muốn để một người cố chấp nhận sai là điều rất khó, nên bọn họ đành phải từ từ học cách tiếp nhận sống chung với nó.”
Hoài Chân cười hỏi, “Vậy xin hỏi bây giờ sống chung thế nào rồi?”
Ceasar nói, “Chúng va chạm vào nhau tạo ra phản ứng hóa học rất thần kỳ. Thật ra chúng không hề tương phản, có thể cùng tồn tại một cách tự nhiên, vừa nguyên thủy lại ngây thơ, sinh trưởng một cách hoang dã, giống như bản năng vậy.”
Cô nói, “Em vẫn không hiểu lắm.”
“Có một hôm, có một tu nữ mắng bọn em là đồ Trung Quốc già cằn chết tiệt —— ‘thậm chí ngay đến tín ngưỡng tôn giáo cũng không có, đúng là đáng sợ.’ Nhưng anh khó có thể tưởng tượng được lại có một ngày sẽ gặp em ở nhà thờ. Dù một điều có khó hiểu tới đâu thì khi đặt trên người em, thật bất ngờ nó lại trở nên hợp lý.” Anh nghiêng đầu hôn chụt lên môi cô, đưa ra câu trả lời mang tính tổng kết, “That’s you.”
Hoài Chân hôn trả lại anh, cảm thấy ý tại ngôn ngoại chính là “tiểu yêu tinh làm khổ người ta này”, không kiềm chế được bật cười khanh khách.
Cẩn thận ngẫm nghĩ, cô cảm thấy những lời anh nói tình cờ trùng với ý giáo sư Hằng Mộ Nghĩa đã nói.
Cô bảo, “Gần như mọi người đều cảm thấy phố người Hoa không có gì tốt đẹp, ngoài nha phiến, đánh bạc, gái mại dâm. Bọn họ gọi phố người Hoa là cống thoát nước.”
Anh nói, “Thế thì có rất nhiều thứ không phải là thích, mà là nghiện.”
Cô lại bảo, “Có lẽ anh cũng nghiện đấy.”
Anh không đáp.
Một lúc sau anh mới nói, “Ngày trước khi ở Hương Cảng, cha anh có một người tình. Sau đó về Mỹ thì ông không quay lại Hương Cảng nữa. Ông ấy kết hôn với Queline, rồi có Catherine, làm một cặp vợ chồng điển hình trong những sự kiện xã giao, cũng đối xử với Queline rất tốt. Vào ngày sinh nhật Catherine mười bốn tuổi, ông uống say, ngồi trên sofa trong phòng khách nói một câu bằng tiếng Quảng —— ‘Aak kam, ấy bui suấy ngộ, Aak kam, Aak kam..’ “
Hoài Chân tự động phiên dịch lại, “A Đàn, cho anh cốc nước.”
Anh gật đầu, “Không ai biết tiếng Quảng, nhưng tất cả đều biết người ông lưu luyến không phải là Queline. Mọi người im lặng, đến khi ông tỉnh lại cũng không một ai nói với ông. Ông nội cũng thế, chỉ lạnh lùng nhìn cha anh làm trò cười trước thiên hạ. Có lẽ chính cha anh biết rất rõ, mười sáu năm đã trôi qua nhưng ông ấy vẫn không quên. Ngày hôm đó khi thấy dáng vẻ ấy của cha, anh mới biết nghiện là gì. Anh không muốn trở thành người như ông ấy, mà ông nội càng không muốn.”
Hoài Chân hỏi, “Nên anh mới không thích người Hoa sao?”
Anh nói, “Cũng không phải, anh không ghét bà ấy. Anh còn không nhớ trông bà ấy thế nào, chỉ có vài mảng ký ức rất mơ hồ. Mùa hè ở Hương Cảng rất nóng, cửa sổ lại không làm cửa kính mà là chỉ treo một lớp lụa mỏng, anh vẫn còn nhớ bụi chuối ở bên ngoài cửa sổ hình tròn, rất nhiều muỗi nhưng không đốt ai mà chỉ đốt mình anh, dù bôi mỡ chanh đuổi muỗi cũng vô ích, đến giờ anh vẫn còn bóng ma về nhiệt đới. Nửa đêm bị muỗi đốt tỉnh, anh nhìn thấy bà ấy đi ra khỏi phòng cha, ngồi trên giường anh vẫy quạt đuổi muỗi. Bà ấy rất ít nói, trong ký ức, anh chỉ nhớ được cảnh bà dịu dàng ngồi ở đầu giường. Anh thích bà ấy. Nhưng đến rất nhiều năm về sau khi anh gặp vô số phụ nữ Trung Hoa, rất nhiều lần bọn họ đã chứng thực hình ảnh ngồi quỳ ở đầu giường anh đêm hôm đó. Cho đến cuối cùng, anh càng lúc càng cảm thấy, phụ nữ Trung Hoa luôn phục tùng đàn ông tuyệt đối như vậy, cho nên mặt mũi bọn họ rất mơ hồ, không có chút gì đặc sắc, bị đóng đinh vào thanh gỗ, trở thành mẫu vật nhợt nhạt không có thần thái, được đặt trong viện bảo tàng; Hoặc là bọn họ cụ thể hóa bản thân, tự định giá mình và đồng loại, mặc cho người ta nhìn ngó bình luận, mặc cho người ta mua bán làm thịt.”
Hoài Chân im lặng, trong lòng cảm thấy nhói đau.
Lúc phụ nữ phương Tây đã tuyên dương “sự tự do thuần khiết xinh đẹp của phụ nữ còn tuyệt vời hơn bất cứ tình yêu dục vọng nào”*, thì Trung Quốc vẫn còn đang mắc kẹt tại chế độ phụ hệ. Có không ít cô gái da trắng được gả cho thanh niên người Hoa, ví dụ như nhà A Tường giàu có buôn đồ cổ ở Sacramento, chuyện làm ăn còn chưa khởi sắc mà ông đã lấy Usana làm vợ. Hai người có với nhau bốn cô con gái, đến năm năm mươi tuổi, A Tường còn muốn về Trung Quốc lấy vợ bé, ép Usana ly hôn với ông, dẫn vợ dắt con ra ở riêng trên phố người Hoa Los Angeles; hai người con lai lớn lên ở phố người Hoa cũng đi theo vết xe của người cha, lần lượt kết hôn với nữ sinh đại học da trắng, nhưng sau khi cưới lại ngoại tình với nữ minh tinh Hollywood, người thân bạn bè còn viết thư đến, nói người vợ da trắng đang có thai “phải hiểu chuyện, nhắm một mắt mở một mắt mới là người vợ tốt”.
(*Trích dẫn trong truyện ‘Người tình của phu nhân Chatterley’, D.H. Lawrence.)
“Sau đó có một hôm, bà ấy có màu sắc.” Ceasar nói tiếp, “Là màu tím.”
Hoài Chân còn đang đắm chìm trong khổ sở thì đột nhiên nghe anh lên tiếng, cảm thấy hình dung này rất không ra gì, thế là mỉm cười xem thường.
Ceasar dịch lại gần, hòng cướp chăn cô đang ôm trước ngực. Thế là Hoài Chân bị anh ôm luôn vào trong.
Đã tắt công tắc lò điện, nên khi Ceasar mới chui vào thì trong chăn rất lạnh, khí lạnh thấm vào người cô qua hai lớp quần áo. Ceasar như cố ý lấy cô để sưởi ấm mình, cô càng than thì anh càng dính chặt, dần dà hơi nóng đều bị hấp thu. Sau đó là ấm lên, rồi càng lúc càng lóng, nóng tới mức cô thò đầu ra ngoài, dựa trán vào cằm anh, bởi vì gò má anh hở ngoài chăn vẫn khá lạnh.
Cô dán lòng bàn chân lên chân anh, vì anh quá cao nên nửa bắp chân lộ cả ra ngoài. Gập chân ma sát vào nhau, lòng bàn chân lành lạnh rất thoải mái. Bên này nóng quá thì gót chân sẽ di chuyển sang bên kia.
Không biết Ceasar bị nhột hay gì mà cười run bần bật, hô stop stop cảnh cáo cô, tiếng sau còn kiềm chế hơn tiếng trước.
Cô không nghe, vẫn tiếp tục phá anh.
Ceasar không khách khí nữa, xoay mình đè chặt người cô xuống dưới.
Ban nãy nghịch ngợm như thế, cô cũng biết chỗ nhạy cảm của anh ở đâu. Vừa bị gãi vào, anh lập tức nhắm mắt nhẫn nhịn, hầu kết khó khăn di chuyển lên xuống, trông rất đáng yêu.
Hoài Chân vội cắn anh khi anh vẫn đang ở trạng thái đáng yêu đó, anh bất giác “a ha” một tiếng.
Cô được nước càng cười phá lên, không chút kiêng dè.
“Em đúng là rất…” Ceasar cúi đầu, nhìn sắc mặt cô, bất đắc dĩ nói, “Naughty.” (Tinh nghịch.)
Hoài Chân đang chơi rất vui thì đột nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ rên rỉ vọng tới, dọa hai người sợ hết hồn.
Cả hai ăn ý nghiêng đầu, muốn tìm nguồn phát ra âm thanh.
Ngay sau đó là tiếng giường cọt kẹt vang lên, giống như kéo theo cả vách tường rung lên vậy.
Hoài Chân nhân đó chui ra khỏi ngực anh, nằm sóng vai với anh, nhìn chằm chằm vào bức tường.
Cô gái thở dốc, vạc giường rung lên cót két, rồi cô ấy lại hét lên, không biết cô ấy có thoải mái hay không, nhưng có thể nhận thấy là cô ấy rất dùng sức.
Mấy phút sau cô ấy lại hét lên, nói không, Tom, xin anh, đừng đưa nó vào, nó to quá, đừng mà.
Hoài Chân lần theo âm thanh, đột nhiên nhìn sang đầu giường bên chỗ Ceasar.
Trên đầu giường đặt organ cao su, ngoài nó ra còn có mấy thứ bằng kim loại, màu sắc sặc sỡ, kích thước khác nhau.
Cô nghiêm túc nhìn một lúc, ngẩng đầu lên thì phát hiện Ceasar đang nhìn cô.
Hoài Chân hỏi, “Bọn họ dùng thứ này à?”
Anh nói, “Có lẽ là vậy.”
Cô dỏng tai nghe tiếng kêu ở phòng bên, nói, “Dùng thứ này có sướng không?”
Anh đáp, “Anh cũng không biết… Hay là chúng ta hỏi bọn họ đi?”
Cô há miệng, trong bụng nhủ thầm, làm thế thì thất đức quá, nói không chừng còn dọa người ta bị liệt dương đấy.
Nhưng Ceasar thuộc phát hành động. Cô còn chưa kịp ngăn cản thì anh đã lập ức giơ tay gõ lên mặt tường, cốp cốp cốp, có thể nhận ra mặt tường rất mỏng, hơn nữa còn làm bằng gỗ, tiếng động rất vang, đến Hoài Chân cũng giật mình.
Động tác ở đầu bên kia dừng lại, yên tĩnh như bay lên thiên đường.
Mấy giây sau, cô mới nghe thấy chàng trai bên kia thận trọng hỏi, “Chúng tôi ồn quá à?”
Ceasar nghiêm túc nói, “Không hẳn, chỉ là bạn gái tôi hơi tò mò, muốn hỏi hai người vài câu.”
Chàng trai nói No problem.
Ceasar, “Hai người vẫn chưa vào trọng điểm, đang thử Plastic Organ của khách sạn này đúng không?”
Cô gái cười khanh khách, nói, “Đúng là một cô gái tò mò.”
Chàng trai cũng cười, đáp đúng thế, rồi lại hỏi, “Anh muốn biết kích cỡ đúng không?”
Ceasar lật người lại nhìn cô.
Hoài Chân gật đầu cái rụp.
Ceasar cười nói, “Đúng là cô ấy rất muốn biết.”
Chàng trai nói, “Bọn tôi dùng loại đường kính 3 inches, vừa rồi muốn thử loại 4 inches nhưng cô ấy không cho.”
Cô gái thấp giọng mắng, đồ khốn kiếp nhà anh, anh muốn dùng nó đâm chết em hả?
Hoài Chân nghe xong, vội bật đèn đầu giường lên rồi bò qua người anh nhìn.
Ceasar có chặn lại nhưng vẫn không ngăn được cô, trơ mắt nhìn cô đứng ở mép giường lục lọi trong đống organ kia. Rồi cô tìm ra một một thứ rất đáng sợ, cầm trong tay áng chừng – nó to bằng cánh tay cô, thế là lập tức trợn to hai mắt trừng Ceasar, làm khẩu hình: This? How!
Ceasar cũng ngẩn ra, trong chốc lát không lên tiếng.
Bên kia hỏi tiếp, “Hai người cũng muốn thử à?”
Lần này đổi thành Hoài Chân trả lời, “Tôi chỉ tò mò thôi, bởi vì trông hai người có vẻ rất kịch liệt.”
Giọng cô khá trẻ con, lúc nói tiếng Anh lại có thói quen nói bằng giọng mũi, thế nên nghe rất non nớt.
Người phụ nữ nói, “Nghe có vẻ cô rất trẻ.”
Nghe thấy người khác nói thế, Hoài Chân không mấy vui vẻ.
Cô gái ấy đề nghị, “Nếu như con gái không có kinh nghiệm, tốt nhất đừng thử loại quá 2,5 inches.”
Hoài Chân nói, “Thật ra tôi vẫn thích làm với người hơn, chứ thứ này lạnh quá. Có điều cám ơn cô!”
Đôi trai gái bên kia bật cười, một lúc sau lại hỏi, “Chúng tôi tiếp tục được chứ?”
Hoài Chân nói, xin mời.
Chàng trai kia bảo “hy vọng không làm phiền giấc ngủ của hai người” rồi bắt đầu tiếp tục.
Hoài Chân từ từ nằm xuống sau lưng Ceasar, nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi anh, “Anh dùng size XXL đúng không, thứ đó bao nhiêu inch?”
Xoay lưng về phía cô, Ceasar nói, I don’t know.
Cô đứng dậy muốn vào phòng tắm nhìn. Hẳn trong phòng tắm còn dư lại một bao, đó mới là cỡ của anh.
Ceasar trở mình ôm lấy cô, dùng tay chân giữ chặt.
Cô nói, rồi em cũng biết thôi.
Anh bảo, người và đồ nhựa vẫn khác nhau.
Cô giương mắt nhìn anh chằm chằm, hỏi có thật không?
Anh đáp, thật chứ.
Trong tình hình âm thanh ưm ưm a a ở bên cạnh cứ vờn quanh, hai người ôm nhau trong chăn, vô cùng ấm áp.
Nhắm nghiền hai mắt, nhưng bọn họ biết đối phương vẫn chưa ngủ.
Ceasar vì nóng nên hô hấp nặng nề.
Còn Hoài Chân là… bụng dạ khó chịu.
Hệ tiêu hóa luôn có vấn đề trong kỳ kinh nguyệt, cộng thêm lại ăn hỗn hợp thịt gà thịt bò nướng Thổ Nhĩ Kỳ cùng với xà lách khoai tây, bây giờ mấy thứ khó tiêu hóa đó bắt đầu lên men trong bụng cô, dạ dày kêu *rột rột* bất mãn.
Nếu không phải đôi uyên ương phòng bên quá mạnh mẽ dữ dội, thì có lẽ bọn họ cũng có thể nghe thấy tiếng bụng cô kêu.
Một lát sau, cô thật sự không nhịn nổi nữa, thấp giọng gọi, Cea.
Anh ừ hỏi, sao thế?
Cô nói, em đau bụng.
Anh đưa tay ra, sờ lên vị trí dạ dày cô qua lớp áo.
Cô nói không phải ở đó, rồi cầm tay anh dịch chuyển đi.
Ngay trong chớp mắt dán vào, bụng lại kêu rột rột lần nữa.
Anh hỏi, “Đường ruột?”
Cô gật đầu.
“Đến bệnh viện nhé?”
Cô lắc đầu.
“Đau bụng à?”
Cô lại lắc đầu.
Ceasar đứng dậy muốn bật đèn lên, nhưng Hoài Chân níu anh lại, ấm ức nói nhỏ, “Em muốn xả khí.”
Anh sững sờ hai giây, sau đó cười phá lên.
Cô tức giận.
Ceasar ôm cô, đưa tay vào xoa bụng cô rồi nói khẽ bên tai, just go ahead.
Cô nói, thối lắm.
Anh bảo, no problem.
Qua một lúc lâu, một âm thanh rất khẽ vang lên trong bóng đêm, vừa ngắn vừa nhỏ như chú thỏ đánh ngáp.
Ceasar lại bật cười.
Hoài Chân muốn khóc, nói, đều do anh hết, em đã bảo em không ăn kebab rồi.
Ceasar xin lỗi, lần sau không ăn nữa.
Cô bảo, không phải lỗi của anh, là của kebab.
Trước khi anh mở miệng nói tiếp, cô vội nép mình vào nói không sao. Bởi vì não người ngoại quốc sẽ mãi mãi không biết được cái sai là kebab hay là mình dẫn cô ấy đi ăn kebab.
Một lúc sau bụng lại kêu rột rột.
Cô suy sụp nằm trong ngực anh, xấu hổ nức nở.
Ceasar cười nói không sao, cô ấy đã tố cáo với anh rồi.
Hoài Chân nhắm chặt hai mắt, có sự thoải mái khi tự mình xả ra, còn có cả sự bi tráng như anh hùng hy sinh.
Ceasar kiềm chế nín cười, không đổ dầu vào lửa lúc cô ngượng chín mặt.
Tình cảnh “khó khăn” ấy kéo dài gần một giờ.
Sỡ dĩ biết rõ như thế là nhờ cặp đôi bên cạnh. Lúc bọn họ kết thúc, chàng trai thích thú khoe khoang nói, trời ơi! Một tiếng đồng hồ rồi! Không phải lần này có hai mươi phút sao?
Cô gái nói, đúng thế đấy Tom, đúng thế đấy. Rồi cô ấy còn nói, đúng là làm chuyện này với người vẫn thú vị hơn.
Hoài Chân đang mơ màng buồn ngủ thì bị lời ân ái bất thình lình bên đó đánh thức, cô lập tức trở mình, muốn hỏi anh có thối không.
Nhưng cô còn chưa kịp nói, thì Ceasar thấy cô tỉnh lại đã lập tức nhẹ nhàng hỏi, còn đau không?
Vừa dứt lời, Hoài Chân chôn mặt vào ngực anh, không hiểu sao lại muốn khóc.