Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-26
Chương 26: Tâm bệnh
Đường đi đến địa điểm được chỉ sẵn không quá khó tìm, nhất là khi được một người dẫn đường đến tận nơi.
Giống như trên TV đã nói đến, ở đây không khí thật sự rất trong lành, cây cối xanh tươi cùng những hàng hoa rực rỡ.
Hôm nay là ngày bác sĩ Tôn được nghỉ ngơi, ông ấy đã đứng ở cửa chờ bọn họ từ sớm, dù đã hơn 50 thế nhưng dáng người ông vẫn rất cao lớn thẳng tắp, đây thật sự là một người đàn ông đẹp lão.
Tôn lão, đây là người quen của ông à?
Một vệ sĩ áo đen cao lớn hơi cúi người hỏi ông.
Bác sĩ Tôn gật đầu, ông vẫy tay với Tôn Giai Oánh và Lạc Tử Khanh, sau đó liền quay người đi vào trong phòng.
Thấy phản ứng của ông, những vệ sĩ đều tránh đường cho hai người, súng ở bên hông cũng đặt về túi quần.
Lạc Tử Khanh ôm cô gái nhỏ vào trong.
Không gian sạch sẽ không có mùi vị đặc trưng của bệnh viện và thuốc.
Ngồi trên một cái ghế ở gần đó, Lạc Tử Khanh thấy Tôn Giai Oánh nghiêm chỉnh ngồi im, hắn cũng học theo y chang.
Bác sĩ Tôn mắt mang ý cười nhìn bọn họ, ông nhẹ giọng nói:
Ai sẽ đến khám trước đây?
Tôi trước đi!
Tôn Giai Oánh nói.
Cô đã nghĩ trước đấy rồi, để xem bản thân mình là bị như thế nào đã, cô mới là ngọn nguồn gây ra chứng thích bị bạo hành của Lạc Tử Khanh, có lẽ kiểm tra bệnh cho cô ra kết quả thì của hắn sẽ dễ làm hơn.
Bác sĩ Tôn gật đầu, ông giơ tay về phía cánh cửa đang được mở.
Người còn lại mời ra ngoài!
Lạc Tử Khanh giật mình, hắn chỉ tay vào mặt mình, không thể tin tưởng mà nói:
Tôi sao?
Đúng vậy!
Tôi không thể ở lại à?
Lạc Tử Khanh lo lắng nhìn qua Tôn Giai Oánh, thế nhưng hắn thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, không mấy để ý tới hắn.
Cậu không ra ngoài thì tôi không thể chuẩn trị được!
Đeo mắt kính lên, bộ dáng này trong mắt Lạc Tử Khanh chính là mặt người dạ thú, không đáng tin cậy. Thế nhưng đây là người mẹ Tôn giới thiệu, hắn cắn môi, lưu luyến sải từng bước chân ra khỏi phòng.
Cửa được đóng lại.
Bác sĩ Tôn cười nhìn cô, vẻ mặt hiền từ mang theo sự trấn an.
Hãy thả lỏng người nào, hãy hít thở đều, nhìn vào chiếc đồng hồ này, không được suy nghĩ gì cả, từ từ thôi, đúng vậy...
Ánh mắt Tôn Giai Oánh mê mang, con ngươi đờ đi.
Giống như sợ đánh thức cô bừng tỉnh, bác sĩ Tôn đè thấp giọng xuống, nhẹ nói:
Lạc Tử Khanh, là ai vậy?
Bàn tay Tôn Giai Oánh giật giật, đôi môi hồng nhuận thì thào từng chữ:
Là người tôi thích, rất thích!
Bác sĩ Tôn dần chuyển động đồng hồ hình quả lắc nhanh hơn một chút, lại hỏi lại:
Lạc Tử Khanh...
Ông còn chưa dứt lời, cả người Tôn Giai Oánh liền run lên, giống như không khống chế được mà muốn nhào về phía trước:
Tôi muốn giết anh ta, muốn giết anh ta, tôi muốn được quay trở lại sân khấu, tôi muốn thoát ra khỏi căn phòng này...
Trạng thái của cô càng ngày càng bất ổn hơn, giống như bị lâm vào cuồng loạn.
"Cạch"
Cửa bị Lạc Tử Khanh đẩy ra, hắn hoảng sợ đi nhanh vào phòng, hai tay giữ lấy Tôn Giai Oánh, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía bác sĩ Tôn.
Ông buông đồng hồ hình quả lắc xuống, ôn nhu vỗ vỗ vai cô.
Tỉnh, tỉnh lại nào...
Tôn Giai Oánh giật mình, mắt cô dần có tiêu cự, cả người như mất hết sức lực mà dựa vào người Lạc Tử Khanh.
May mắn là phía trước ghế ngồi có thiết kế cái tự động che, chỉ cần người sắp nhoài về phía trước thì sẽ bị nó chắn lấy.
Tôi đã hiểu đại khái rồi, cô gái nhỏ, cháu đang bị ám ảnh tâm lí, có hai cảm xúc trái cực của cháu về Lạc Tử Khanh, một bên là thật sự thích hắn, còn một bên là sự oán hận, giận dữ vẫn chưa hề nguôi ngoai, mọi cảm xúc tiêu cực của cháu trong vòng 4 năm không hề giảm đi mà có dấu hiệu ác liệt hơn....
Bác sĩ Tôn nói một loạt dài, ông có thể nhìn ra được, một nửa trái tim chứa đầy bóng tối của Tôn Giai Oánh, luôn có một thân ảnh be bét máu đứng ở đó, mặc cho cô lăng mạ chửi rủa và đánh đập, cả trái tim của cô lúc đấy đều tràn ngập sự ác độc, khó chịu, oán giận đổ dồn lên trên đầu, khiến cô không khống chế được bản thân mình mà làm tổn thương hắn.
Ngược lại, Lạc Tử Khanh cũng là sự dịu dàng nhất trong lòng cô, một vườn hoa rực rỡ sắc màu, thân hình cao lớn cùng nụ cười đẹp đẽ của người đàn ông xuất hiện ở đó, dang đôi tay ra muốn ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng, tiếng cười vang vọng khắp không gian, sự ấm áp hạnh phúc chiếu rọi vào trái tim của Tôn Giai Oánh, khiến nó đập loạn nhịp vì người đàn ông tên Lạc Tử Khanh.
Đường đi đến địa điểm được chỉ sẵn không quá khó tìm, nhất là khi được một người dẫn đường đến tận nơi.
Giống như trên TV đã nói đến, ở đây không khí thật sự rất trong lành, cây cối xanh tươi cùng những hàng hoa rực rỡ.
Hôm nay là ngày bác sĩ Tôn được nghỉ ngơi, ông ấy đã đứng ở cửa chờ bọn họ từ sớm, dù đã hơn 50 thế nhưng dáng người ông vẫn rất cao lớn thẳng tắp, đây thật sự là một người đàn ông đẹp lão.
Tôn lão, đây là người quen của ông à?
Một vệ sĩ áo đen cao lớn hơi cúi người hỏi ông.
Bác sĩ Tôn gật đầu, ông vẫy tay với Tôn Giai Oánh và Lạc Tử Khanh, sau đó liền quay người đi vào trong phòng.
Thấy phản ứng của ông, những vệ sĩ đều tránh đường cho hai người, súng ở bên hông cũng đặt về túi quần.
Lạc Tử Khanh ôm cô gái nhỏ vào trong.
Không gian sạch sẽ không có mùi vị đặc trưng của bệnh viện và thuốc.
Ngồi trên một cái ghế ở gần đó, Lạc Tử Khanh thấy Tôn Giai Oánh nghiêm chỉnh ngồi im, hắn cũng học theo y chang.
Bác sĩ Tôn mắt mang ý cười nhìn bọn họ, ông nhẹ giọng nói:
Ai sẽ đến khám trước đây?
Tôi trước đi!
Tôn Giai Oánh nói.
Cô đã nghĩ trước đấy rồi, để xem bản thân mình là bị như thế nào đã, cô mới là ngọn nguồn gây ra chứng thích bị bạo hành của Lạc Tử Khanh, có lẽ kiểm tra bệnh cho cô ra kết quả thì của hắn sẽ dễ làm hơn.
Bác sĩ Tôn gật đầu, ông giơ tay về phía cánh cửa đang được mở.
Người còn lại mời ra ngoài!
Lạc Tử Khanh giật mình, hắn chỉ tay vào mặt mình, không thể tin tưởng mà nói:
Tôi sao?
Đúng vậy!
Tôi không thể ở lại à?
Lạc Tử Khanh lo lắng nhìn qua Tôn Giai Oánh, thế nhưng hắn thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, không mấy để ý tới hắn.
Cậu không ra ngoài thì tôi không thể chuẩn trị được!
Đeo mắt kính lên, bộ dáng này trong mắt Lạc Tử Khanh chính là mặt người dạ thú, không đáng tin cậy. Thế nhưng đây là người mẹ Tôn giới thiệu, hắn cắn môi, lưu luyến sải từng bước chân ra khỏi phòng.
Cửa được đóng lại.
Bác sĩ Tôn cười nhìn cô, vẻ mặt hiền từ mang theo sự trấn an.
Hãy thả lỏng người nào, hãy hít thở đều, nhìn vào chiếc đồng hồ này, không được suy nghĩ gì cả, từ từ thôi, đúng vậy...
Ánh mắt Tôn Giai Oánh mê mang, con ngươi đờ đi.
Giống như sợ đánh thức cô bừng tỉnh, bác sĩ Tôn đè thấp giọng xuống, nhẹ nói:
Lạc Tử Khanh, là ai vậy?
Bàn tay Tôn Giai Oánh giật giật, đôi môi hồng nhuận thì thào từng chữ:
Là người tôi thích, rất thích!
Bác sĩ Tôn dần chuyển động đồng hồ hình quả lắc nhanh hơn một chút, lại hỏi lại:
Lạc Tử Khanh...
Ông còn chưa dứt lời, cả người Tôn Giai Oánh liền run lên, giống như không khống chế được mà muốn nhào về phía trước:
Tôi muốn giết anh ta, muốn giết anh ta, tôi muốn được quay trở lại sân khấu, tôi muốn thoát ra khỏi căn phòng này...
Trạng thái của cô càng ngày càng bất ổn hơn, giống như bị lâm vào cuồng loạn.
"Cạch"
Cửa bị Lạc Tử Khanh đẩy ra, hắn hoảng sợ đi nhanh vào phòng, hai tay giữ lấy Tôn Giai Oánh, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía bác sĩ Tôn.
Ông buông đồng hồ hình quả lắc xuống, ôn nhu vỗ vỗ vai cô.
Tỉnh, tỉnh lại nào...
Tôn Giai Oánh giật mình, mắt cô dần có tiêu cự, cả người như mất hết sức lực mà dựa vào người Lạc Tử Khanh.
May mắn là phía trước ghế ngồi có thiết kế cái tự động che, chỉ cần người sắp nhoài về phía trước thì sẽ bị nó chắn lấy.
Tôi đã hiểu đại khái rồi, cô gái nhỏ, cháu đang bị ám ảnh tâm lí, có hai cảm xúc trái cực của cháu về Lạc Tử Khanh, một bên là thật sự thích hắn, còn một bên là sự oán hận, giận dữ vẫn chưa hề nguôi ngoai, mọi cảm xúc tiêu cực của cháu trong vòng 4 năm không hề giảm đi mà có dấu hiệu ác liệt hơn....
Bác sĩ Tôn nói một loạt dài, ông có thể nhìn ra được, một nửa trái tim chứa đầy bóng tối của Tôn Giai Oánh, luôn có một thân ảnh be bét máu đứng ở đó, mặc cho cô lăng mạ chửi rủa và đánh đập, cả trái tim của cô lúc đấy đều tràn ngập sự ác độc, khó chịu, oán giận đổ dồn lên trên đầu, khiến cô không khống chế được bản thân mình mà làm tổn thương hắn.
Ngược lại, Lạc Tử Khanh cũng là sự dịu dàng nhất trong lòng cô, một vườn hoa rực rỡ sắc màu, thân hình cao lớn cùng nụ cười đẹp đẽ của người đàn ông xuất hiện ở đó, dang đôi tay ra muốn ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng, tiếng cười vang vọng khắp không gian, sự ấm áp hạnh phúc chiếu rọi vào trái tim của Tôn Giai Oánh, khiến nó đập loạn nhịp vì người đàn ông tên Lạc Tử Khanh.