Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Chương 114: Bữa sáng đầu tiên
Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy dì Dương dậy trể như vậy. Cũng là lần đầu tiên dì ấy hốt hoảng lo sợ khi không chuẩn bị kịp đồ ăn cho như vậy.
Đột nhiên cô nhớ ra nếu dì ấy không kịp chuẩn bị cho cô thì phần của Cao Trọng cũng vậy. Nghĩ đến đây cô liền sang phòng của anh gõ cửa.
'Cốc cốc '
"Chủ tịch!"
Cao Trọng lập tức mở cửa phòng hỏi:
" Sao thế? Em bị trễ giờ rồi sao?"
"Dạ, không có. Ván còn rất sớm. Chỉ là tôi muốn hỏi xem lát nữa ngài có muốn ăn sáng với bánh bao và sữa không?"
"Được!"
Mộng Uyên vui mừng nhanh chóng nói:
"Vậy thì ngài đừng ăn sáng ở nhà nhé! Tôi mua 2 phần ăn sáng mang lên sân thượng của công ty đợi ngài!"
"Được, vậy tôi chờ phần ăn của em!"
"Vậy tôi đi làm trước đây ạ. Hẹn gặp ngài ở công ty!"
"Được!"
Mộng Uyên nhanh chóng xuống nhà chạy một mạch lên xe Thu Hương đang đợi cô bên ngoài. Cô vui vẻ dặn dò Thu Hương.
"Lát nữa cô ghé tiệm bánh bao giúp tôi nhé!"
"Vâng, thưa cô!"
Khi đến cửa tiệm bánh bao nổi tiếng Thu Hương giúp cô đi vào bên trong mua hai phần ăn sáng. Lúc quay lại xe Thu Hương có chút tò mò nên hỏi thử:
"Cô mua cho chủ tịch sao?"
"Đúng vậy, hôm nay dì Dương dậy muộn không kịp chuẩn bị đồ ăn, nên tôi mua cho ngài ấy một phần luôn!"
Thu Hương nhìn cô mỉm cười chứ không nói gì thêm. Một lúc sau đã đến công ty cô về văn cất đồ rồi xách túi đồ ăn đi lên sân thượng đợi Cao Trọng.
Bình thường thì Cao Trọng đi rất đúng giờ, nhưng hôm nay là ngoại lệ anh đi sớm hơn bình thường 15 phút, làm cho cả công ty nháo nhào lên vì tưởng hôm nay mình đi trễ.
Tất cả nhân viên nhìn lại đồng hồ rõ ràng vẫn còn 15 phút nữa mà. Đúng là có chuyện lạ cả công ty đang đồn ầm lên.
Cao Trọng đi thẳng lên sân thượng đã thấy Mộng Uyên đang ngồi đợi anh. Anh mỉm cười dịu dàng nói:
"Đợi lâu rồi sao? Sao em không ăn trước mà đợi tôi?"
"Đợi ngài ăn cùng sẽ vui hơn!"
Cao Trọng ngồi xuống cầm lấy ly sữa và phần bánh của mình.
"Mau ăn đi nếu em không muốn trễ giờ!"
Mộng Uyên cũng bắt đầu ăn phần của mình. Cao Trọng mỉm cười hỏi cô.
" Có phải hôm nay em sợ tôi sẽ trách phạt dì Dương vì không chuẩn bị bữa sáng, nên em mới mời tôi ăn sáng?"
Mộng Uyên ngừng nhai thức ăn trong miệng mấy giây rồi nuốt xuống trả lời:
"Ngài đã biết rồi sao ạ? Nhưng mà,ngài có thể nể tình tôi đã mua bữa sáng cho ngài. Ngài đừng trách phạt dì ấy có được không?"
Cao Trọng lắc đầu rồi bật cười:
" Em nghĩ tôi là người như vậy sao?"
Cô lập tức đưa tay lên lắc lắc giải thích:
"Không có, không có. Tôi chỉ có chút lo lắng mà thôi!"
"Em yên tâm tôi không có phạt dì ấy! Em đó chỉ biết nghĩ cho người khác!"
Mộng Uyên biết mình đã lo lắng quá nhiều nên giả vờ cười lấy lệ, tiếp tục ăn phần của mình. Thấy cô ngại ngùng như vậy anh cười rất thỏa mãn.
Ăn xong Mộng Uyên liền trở về phòng IT của mình để làm việc. Tất cả mọi người đều đang bàn tán việc hôm nay chủ tịch của chúng ta đi làm sớm hơn thường ngày.
Trong lòng cô biết vì sao nhưng vẫn giả ngây ngô như không hề biết chuyện gì.
Đột nhiên cô nhớ ra nếu dì ấy không kịp chuẩn bị cho cô thì phần của Cao Trọng cũng vậy. Nghĩ đến đây cô liền sang phòng của anh gõ cửa.
'Cốc cốc '
"Chủ tịch!"
Cao Trọng lập tức mở cửa phòng hỏi:
" Sao thế? Em bị trễ giờ rồi sao?"
"Dạ, không có. Ván còn rất sớm. Chỉ là tôi muốn hỏi xem lát nữa ngài có muốn ăn sáng với bánh bao và sữa không?"
"Được!"
Mộng Uyên vui mừng nhanh chóng nói:
"Vậy thì ngài đừng ăn sáng ở nhà nhé! Tôi mua 2 phần ăn sáng mang lên sân thượng của công ty đợi ngài!"
"Được, vậy tôi chờ phần ăn của em!"
"Vậy tôi đi làm trước đây ạ. Hẹn gặp ngài ở công ty!"
"Được!"
Mộng Uyên nhanh chóng xuống nhà chạy một mạch lên xe Thu Hương đang đợi cô bên ngoài. Cô vui vẻ dặn dò Thu Hương.
"Lát nữa cô ghé tiệm bánh bao giúp tôi nhé!"
"Vâng, thưa cô!"
Khi đến cửa tiệm bánh bao nổi tiếng Thu Hương giúp cô đi vào bên trong mua hai phần ăn sáng. Lúc quay lại xe Thu Hương có chút tò mò nên hỏi thử:
"Cô mua cho chủ tịch sao?"
"Đúng vậy, hôm nay dì Dương dậy muộn không kịp chuẩn bị đồ ăn, nên tôi mua cho ngài ấy một phần luôn!"
Thu Hương nhìn cô mỉm cười chứ không nói gì thêm. Một lúc sau đã đến công ty cô về văn cất đồ rồi xách túi đồ ăn đi lên sân thượng đợi Cao Trọng.
Bình thường thì Cao Trọng đi rất đúng giờ, nhưng hôm nay là ngoại lệ anh đi sớm hơn bình thường 15 phút, làm cho cả công ty nháo nhào lên vì tưởng hôm nay mình đi trễ.
Tất cả nhân viên nhìn lại đồng hồ rõ ràng vẫn còn 15 phút nữa mà. Đúng là có chuyện lạ cả công ty đang đồn ầm lên.
Cao Trọng đi thẳng lên sân thượng đã thấy Mộng Uyên đang ngồi đợi anh. Anh mỉm cười dịu dàng nói:
"Đợi lâu rồi sao? Sao em không ăn trước mà đợi tôi?"
"Đợi ngài ăn cùng sẽ vui hơn!"
Cao Trọng ngồi xuống cầm lấy ly sữa và phần bánh của mình.
"Mau ăn đi nếu em không muốn trễ giờ!"
Mộng Uyên cũng bắt đầu ăn phần của mình. Cao Trọng mỉm cười hỏi cô.
" Có phải hôm nay em sợ tôi sẽ trách phạt dì Dương vì không chuẩn bị bữa sáng, nên em mới mời tôi ăn sáng?"
Mộng Uyên ngừng nhai thức ăn trong miệng mấy giây rồi nuốt xuống trả lời:
"Ngài đã biết rồi sao ạ? Nhưng mà,ngài có thể nể tình tôi đã mua bữa sáng cho ngài. Ngài đừng trách phạt dì ấy có được không?"
Cao Trọng lắc đầu rồi bật cười:
" Em nghĩ tôi là người như vậy sao?"
Cô lập tức đưa tay lên lắc lắc giải thích:
"Không có, không có. Tôi chỉ có chút lo lắng mà thôi!"
"Em yên tâm tôi không có phạt dì ấy! Em đó chỉ biết nghĩ cho người khác!"
Mộng Uyên biết mình đã lo lắng quá nhiều nên giả vờ cười lấy lệ, tiếp tục ăn phần của mình. Thấy cô ngại ngùng như vậy anh cười rất thỏa mãn.
Ăn xong Mộng Uyên liền trở về phòng IT của mình để làm việc. Tất cả mọi người đều đang bàn tán việc hôm nay chủ tịch của chúng ta đi làm sớm hơn thường ngày.
Trong lòng cô biết vì sao nhưng vẫn giả ngây ngô như không hề biết chuyện gì.