Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 748
Hàn Thông mang theo quân sứ vội vàng chạy vào hoàng cung, trên đường đi sai sử cận vệ đi thông tri cho tướng sĩ các nơi ở Khai Phong Phủ, báo cho biết Ngu Vương Lục Thiên Phong đã diệt Yến quốc. Chờ đám cận vệ đi báo tin thì đã chậm, không ngờ tin tức phương Bắc đại thắng đã lan truyền như bay, rất nhiều quý tộc và trọng thần đều được cơ sở ngầm nhanh chóng bẩm báo.
Khai Phong Phủ trở nên huyên náo, phần lớn huân quý và trọng thần nghe xong tin báo của người đưa tin đều tin tưởng. Lục Thiên Phong đã đúc thành một thần thoại bất bại trong lòng người, hơn nữa chiến lược thực thi xác thực rất hợp lý. Phụ tử Định quốc công thiện chiến là điều mọi người đều biết, vì thế đều sôi nổi xuất môn đi gặp Hoàng đế.
Phủ Vệ quốc công. Một quan tướng ầm ầm gõ cửa, cửa vừa mở ra liền vọt vào, gia đinh mở cửa cung kính đứng sang bên hành lễ, ngẩng đầu thì thấy người đã vội chạy tới tiền sảnh rồi. Quan tướng vọt vào trong sảnh liền thấy Vệ quốc công Thạch Thủ Tín và phu nhân đều có mặt, ngoài ra còn có bảy võ tướng mặc tướng giáp.
- Quốc công gia, có tin tức lớn, Lục Thiên Phong ở phương Bắc đại thắng rồi.
Quan tướng thở hổn hển nói.
Thạch Thủ Tín chợt đứng dậy, giơ tay cầm chén trà đi lên đưa cho quan tướng. Quan tướng tiếp nhận chén trà ừng ực ừng ực uống vào, sau đó hít một hơi lớn, nói:
- Đại nhân, Lục Thiên Phong phái quân sứ từ phương Bắc đến báo tin thắng trận, nói Yến quốc đã bị diệt rồi.
- Cái gì?
Một quan tướng lập tức khiếp sợ nghi hoặc bật thốt, những người khác cũng đều kinh ngạc nhìn người báo tin.
- Có lẽ là thật đấy. Quân sứ đem theo ngọc tỷ Yến quốc và quốc thư hướng tới Hoàng đế bệ hạ xin đầu hàng Đại Chu đưa đến Khai Phong Phủ. Quân sứ nói, Ngu Vương sau khi đoạt được quân lực của Phó Tiềm, đã lệnh cho Dương Diên Chiêu thống lĩnh năm vạn kỵ quân, đi đường vòng tập kích bất ngờ hậu phương Yến quốc, còn Lục Thiên Phong suất lĩnh bộ quân tiến công kiềm chế hai mươi vạn Yến quân, kết quả Dương Diên Chiêu đánh úp U Châu, bắt được Hoàng đế Yến quốc làm tù binh.
Quan tướng hồi đáp.
Thạch Thủ Tín sợ run hồi lâu, gật đầu nói:
- Hẳn là thật. Lục Thiên Phong là kẻ thiện dùng người, tiểu tử Dương Diên Chiêu kia rất có bản lĩnh, lại quen thuộc địa lý và quân tình phương Bắc, có đủ khả năng thừa cơ đắc thủ.
- Quân sứ nói, chiến lược tập kích bất ngờ là do Dương Diên Chiêu dâng lên, Ngu Vương nghe xong, đã đem ba vạn kỵ quân Hà Tây, cộng thêm hai vạn kỵ quân cướp lấy từ Phó Tiềm, toàn bộ giao cho Dương Diên Chiếu thống soái. Ngu Vương chỉ giữ lại mười ba vạn bộ quân cùng Yến quân chơi trò trốn tìm, hấp dẫn mười vạn kỵ binh Yến quốc.
Quan tướng còn nói thêm.
Thạch Thủ Tín gật đầu, không ngờ quan tướng lại nói:
- Quân sứ còn nói, Ngu Vương đã suất lĩnh hai mươi vạn đại quân hồi sư, đã chạy đi Đức Châu rồi, còn công tác giải quyết hậu quả sau chiến tranh ở Yến quốc giao lại cho Định quốc công và Dương Diên Chiêu.
Thạch Thủ Tín ngẩn ra như thoáng chút suy nghĩ, một lát sau mới nói:
- Lục Thiên Phong dẫn đại quân trở về, hẳn là do Trương Vĩnh Đức bức bách. Trương Vĩnh Đức lần này xem ra xúi quẩy rồi.
- Chẳng nhẽ Lục Thiên Phong là đi tiến công Vĩnh Đức quận vương?
Phu nhân Vệ quốc công cả kinh đứng dậy nói. Nữ nhi của bà gả cho một người con trai của Trương Vĩnh Đức, là do Tiết Cư Chính làm mối, cũng giống như Triệu Phổ kết dây tơ hồng cho Thạch Trung Phi và Dương Thập Tứ tiểu thư vậy.
- Lục Thiên Phong rút về hai mươi vạn quân, tám phần là mang về hơn mười vạn hàng tốt Yến quân, rút quân về chưa chắc sẽ cùng Vĩnh Đức khai chiến, nhưng khẳng định là muốn ngăn cản Vĩnh Đức tiếp cận phương Bắc. Lục Thiên Phong nếu để mặc cho Vĩnh Đức tiến quân đến Cự Mã hà, sẽ dẫn tới hậu quả hàng tướng Yến quân nổi dậy, hơn mười vạn hàng tốt rời khỏi Yến địa sẽ không dễ dàng phản bội, hơn nữa còn có thể tiên phát chế nhân cưỡng ép Đại Danh Phủ.
Thạch Thủ Tín nói.
- Đại nhân nói vậy rất có lý. Lục Thiên Phong chắc hẳn vẫn chưa nắm hoàn toàn Yến địa trong tay, cũng không có khả năng trong một thời gian ngắn liền bình định Yến địa.
Có một quan tướng nói.
Thạch Thủ Tín gật đầu, nói:
- Các ngươi đều trở về đi, không có mệnh lệnh của ta tuyệt không được làm bậy, với tình thế hiện nay lộn xộn chính là muốn chết.
- Vâng!
Các quan tướng chào theo nghi thức quân đội cung kính đáp ứng, sau đó rời đi.
Các quan tướng vừa đi, Thạch Thủ Tín phân phó thay y phục vào cung. Triều phục được chuẩn bị, phu nhân Vệ quốc công vội hầu hạ Thạch Thủ Tín mặc vào. Thạch Thủ Tín vừa mặc áo vừa nói:
- Đám khỉ này thúc giục ta đến nóng cả ruột, cũng may ta sáng suốt, nếu không đã phiền toái lớn rồi.
- Ông không giúp Triệu Khuông Nghĩa cướp lấy Khai Phong Phủ, chẳng nhẽ là nghiêng về Lục Thiên Phong sao?
Phu nhân Vệ quốc công hỏi.
- Trước mắt cần xem tình hình thế nào đã, cho nên mới ẩn nấp không ra mặt. Bây giờ không thể không nghiêng về Lục Thiên Phong, Lục Thiên Phong mang về hai mươi vạn quân lực từ Yến quốc, như vậy có thể cùng Quan Lũng Thái Nguyên phối hợp hô ứng, hơn nữa uy vọng cũng sẽ tăng vọt.
- Trước đó vài ngày ông có nói, Bệ hạ có tâm giao giang sơn Đại Chu cho Lục Thiên Phong. Hiện giờ xem ra, không cho cũng không được rồi.
Phu nhân Vệ quốc công cảm khái nói.
- Giang sơn này đã sớm không trụ được rồi, hai đứa con trai trưởng thành của Bệ hạ quá mức vô năng. Nếu đổi lại là ta lựa chọn, là muốn quyền vị hay muốn đứa con, Bệ hạ hẳn là không muốn tuyệt hậu.
Thạch Thủ Tín nói.
Phu nhân Vệ quốc công gật đầu, nói:
- Chuyện của Vĩnh Đức quận vương, về sau ông có thể trợ giúp giải nguy không?
- Bây giờ lo cho chính bản thân ta cũng đã cố hết sức rồi, con rể là con trai của Trưởng công chúa, ta có thể ra mặt nói giúp bảo vệ tính mạng con rể. Nhưng còn Vĩnh Đức quận vương là phúc hay họa, ta chỉ có thể bàng quan. Ai biểu hắn đầu óc mê muội, đã nghe lệnh ngăn chặn Triệu Khuông Nghĩa, vậy hà cớ lại bứt ra.
Thạch Thủ Tín nói.
- Không phải ông đã nói là vì Lục Thiên Phong chiếm quân lực của Phó Tiềm hay sao?
Phu nhân Vệ quốc công nói.
Thạch Thủ Tín lắc đầu, nói:
- Cho nên mới nói hắn váng đầu, quân lực đã bị Lục Thiên Phong cướp đi, căn bản không đoạt trở về được, vậy mà vẫn ngây thơ muốn cướp về. Bây giờ hắn chỉ có ba mươi vạn quân lực, quân lực thân cận ở Quan Nội và nơi khác cũng biết không trở lại được, hắn là tiến thoái lưỡng nan rồi.
Thạch Thủ Tín nói xong vội vàng rời khỏi phủ trạch, tiến đến hoàng cung tham gia náo nhiệt. Hiện tại đi gặp Hoàng đế là một loại thái độ, ông ta phỏng chừng rất nhiều đại thần huân quý đều đã lắc lư đi đến hoàng cung rồi.
Quả nhiên, chờ khi Thạch Thủ Tín đến, số người đến hoàng cung đã vượt hơn hai trăm. Vừa thấy Thạch Thủ Tín đến, rất nhiều đại thần huân quý hoặc nhiều hoặc ít mang vẻ mặt khác thường, nguyên nhân là vì từ khi huynh đệ Triệu thị bị tuyên cáo là phản nghịch, Thạch Thủ Tín liền mướn cớ ốm bệnh ở lì trong phủ không ra. Không ngờ bây giờ phương Bắc đại thắng thì lại xuất phủ, cử chỉ này có ý vị chong chóng đo chiều gió.
Chu hoàng đế vốn đang ở hậu cung dưỡng thần, bị Hàn Thông nóng nảy rống xin cầu kiến, vội mời đến tiền điện. Nghe Hàn Thông bẩm báo xong, ánh mắt Chu hoàng đế sáng ngời. Vương Kế Ân đi qua tiếp nhận vật quân sứ dâng lên, sau khi mở ra cẩn thận kiểm tra, mới bê lên trình cho Chu hoàng đế.
Chu hoàng đế trực tiếp cầm lấy thư xin hàng mở ra xem, xem xong, gật đầu nói:
- Thiên Phong có tâm rồi.
Hàn Thông ngẩn ra, nhất thời không lý giải được lời nói của Chu hoàng đế, lại thấy Chu hoàng đế đọc một phong thư khác, trong lúc đọc nhẹ nhàng gật đầu. Đó là phong thư Lục Thiên Phong viết, nói với Chu hoàng đế vì sao Yến quốc có thể bị diệt, là vì hắn đã lợi dụng chiến thuyền của Giang Âm quân, chuyên chở ‘Tô Châu quân’ đi tập kích bất ngờ U Châu... từ từ thuật lại cụ thể tình hình chiến đấu.
Xem xong, Chu hoàng đế nhẹ giọng nói:
- Trẫm và Yến quốc chinh chiến nhiều năm, lại không ngờ sinh thời có thể nhìn thấy hơn mười châu vực phương Bắc quy nhập bản đồ Đại Chu.
- Bệ hạ, lần này Lục Thiên Phong, ồ, Ngu Vương điện hạ lập công không nhỏ.
Hàn Thông nói.
Chu hoàng đế cười, nói:
- Hắn đã là “dưới một người trên vạn người” rồi, có lập công cũng là vô thưởng.
Hàn Thông nghe xong không dám nói nữa, từ khi Lục Thất được phong làm Ngu Vương, Khai Phong Phủ có một lời đồn đại, rằng lúc Hoàng đế bệ hạ ở Hà Tây đã nhận Lục Thiên Phong làm nghĩa tử. Mà Lục Thiên Phong cũng đã từng nói lời đại nghịch, chính là con rể coi như là một nửa con trai rồi, hắn có thể cưới hai vị Công chúa điện hạ để quan hệ với Hoàng đế bệ hạ càng thêm thân cận, mà trên thực tế, Hoàng đế cũng thật sự đồng ý gả hai vị Công chúa điện hạ cho Lục Thiên Phong.
Bởi vì đại thần quyền quý xin diện kiến quá nhiều, Hoàng đế cử hành triều hội, giá lâm Tử Thần điện tiếp nhận chúng thần triều bái, tuyên cáo đại thắng phương Bắc của Lục Thiên Phong. Vương Kế Ân mang thư xin hàng của Hoàng đế Yến quốc cho chúng thần chuyền xem, cuối cùng chúng thần chúc tụng hơn mười châu vực phương Bắc quy về bản đồ Đại Chu.
Ngày kế, Chu hoàng đế lại cử hành đại điển tế thiên, tiếp đó trong vòng tám trăm dặm khẩn cấp truyền cáo thiên hạ.
Quân báo Lục Thiên Phong đại thắng ở phương Bắc truyền đi, không khí lặng yên của Khai Phong Phủ chuyển biến, rõ ràng nhất là tướng sĩ trong thành đều có biểu hiện tận tâm, lòng người dân trong thành cũng từ rung chuyển bất an dần trở nên ổn định.
Tin tức phương Bắc đại thắng, ngay ngày quân sứ đến Khai Phong Phủ, đã được người phóng ngựa đưa đi Lạc Dương. Tào Bân nhận được tin báo liền chấn động, cũng mấy lần đề ra nghi vấn gặng hỏi người đưa tin, sau khi đuổi người đi thì ở thư phòng một lúc lâu, cuối cùng lấy ra toàn bộ thư bí mật qua lại với Triệu Khuông Nghĩa và Trương Vĩnh Đức thiêu hủy, sau đó mới cho người phi ngựa đi báo với Phan Mỹ.
Phan Mỹ còn đang đóng quân ở Tương Châu, đang chuẩn bị chinh tây Quan Nội. Hóa ra sau khi Trương Vĩnh Đức lui quân nhường đường, đại quân Triệu Khuông Nghĩa vừa đến Khai Phong Phủ liền phái người đưa thư xúi giục tới Tào Bân và Phan Mỹ, một là hứa hẹn với hai vị Quận vương, hai là phê phán Hoàng đế muốn đem giang sơn Đại Chu giao cho Lục Thiên Phong.
Tào Bân và Phan Mỹ vốn đã có hiềm khích với Lục Thất, hơn nữa thân là lão thần chiến công hiển hách, nội tâm tự nhiên chống đối giang sơn Đại Chu rơi vào tay Lục Thiên Phong, cho nên Phan Mỹ và Tào Bân đều ngoài miệng đáp lại, đáp ứng chờ khi Khai Phong Phủ rơi vào tay Triệu Khuông Nghĩa, bọn họ liền tiến công Quan Nội, bởi vì gia quyến của Tào Bân và Phan Mỹ đều ở tại Khai Phong Phủ.
Khai Phong Phủ trở nên huyên náo, phần lớn huân quý và trọng thần nghe xong tin báo của người đưa tin đều tin tưởng. Lục Thiên Phong đã đúc thành một thần thoại bất bại trong lòng người, hơn nữa chiến lược thực thi xác thực rất hợp lý. Phụ tử Định quốc công thiện chiến là điều mọi người đều biết, vì thế đều sôi nổi xuất môn đi gặp Hoàng đế.
Phủ Vệ quốc công. Một quan tướng ầm ầm gõ cửa, cửa vừa mở ra liền vọt vào, gia đinh mở cửa cung kính đứng sang bên hành lễ, ngẩng đầu thì thấy người đã vội chạy tới tiền sảnh rồi. Quan tướng vọt vào trong sảnh liền thấy Vệ quốc công Thạch Thủ Tín và phu nhân đều có mặt, ngoài ra còn có bảy võ tướng mặc tướng giáp.
- Quốc công gia, có tin tức lớn, Lục Thiên Phong ở phương Bắc đại thắng rồi.
Quan tướng thở hổn hển nói.
Thạch Thủ Tín chợt đứng dậy, giơ tay cầm chén trà đi lên đưa cho quan tướng. Quan tướng tiếp nhận chén trà ừng ực ừng ực uống vào, sau đó hít một hơi lớn, nói:
- Đại nhân, Lục Thiên Phong phái quân sứ từ phương Bắc đến báo tin thắng trận, nói Yến quốc đã bị diệt rồi.
- Cái gì?
Một quan tướng lập tức khiếp sợ nghi hoặc bật thốt, những người khác cũng đều kinh ngạc nhìn người báo tin.
- Có lẽ là thật đấy. Quân sứ đem theo ngọc tỷ Yến quốc và quốc thư hướng tới Hoàng đế bệ hạ xin đầu hàng Đại Chu đưa đến Khai Phong Phủ. Quân sứ nói, Ngu Vương sau khi đoạt được quân lực của Phó Tiềm, đã lệnh cho Dương Diên Chiêu thống lĩnh năm vạn kỵ quân, đi đường vòng tập kích bất ngờ hậu phương Yến quốc, còn Lục Thiên Phong suất lĩnh bộ quân tiến công kiềm chế hai mươi vạn Yến quân, kết quả Dương Diên Chiêu đánh úp U Châu, bắt được Hoàng đế Yến quốc làm tù binh.
Quan tướng hồi đáp.
Thạch Thủ Tín sợ run hồi lâu, gật đầu nói:
- Hẳn là thật. Lục Thiên Phong là kẻ thiện dùng người, tiểu tử Dương Diên Chiêu kia rất có bản lĩnh, lại quen thuộc địa lý và quân tình phương Bắc, có đủ khả năng thừa cơ đắc thủ.
- Quân sứ nói, chiến lược tập kích bất ngờ là do Dương Diên Chiêu dâng lên, Ngu Vương nghe xong, đã đem ba vạn kỵ quân Hà Tây, cộng thêm hai vạn kỵ quân cướp lấy từ Phó Tiềm, toàn bộ giao cho Dương Diên Chiếu thống soái. Ngu Vương chỉ giữ lại mười ba vạn bộ quân cùng Yến quân chơi trò trốn tìm, hấp dẫn mười vạn kỵ binh Yến quốc.
Quan tướng còn nói thêm.
Thạch Thủ Tín gật đầu, không ngờ quan tướng lại nói:
- Quân sứ còn nói, Ngu Vương đã suất lĩnh hai mươi vạn đại quân hồi sư, đã chạy đi Đức Châu rồi, còn công tác giải quyết hậu quả sau chiến tranh ở Yến quốc giao lại cho Định quốc công và Dương Diên Chiêu.
Thạch Thủ Tín ngẩn ra như thoáng chút suy nghĩ, một lát sau mới nói:
- Lục Thiên Phong dẫn đại quân trở về, hẳn là do Trương Vĩnh Đức bức bách. Trương Vĩnh Đức lần này xem ra xúi quẩy rồi.
- Chẳng nhẽ Lục Thiên Phong là đi tiến công Vĩnh Đức quận vương?
Phu nhân Vệ quốc công cả kinh đứng dậy nói. Nữ nhi của bà gả cho một người con trai của Trương Vĩnh Đức, là do Tiết Cư Chính làm mối, cũng giống như Triệu Phổ kết dây tơ hồng cho Thạch Trung Phi và Dương Thập Tứ tiểu thư vậy.
- Lục Thiên Phong rút về hai mươi vạn quân, tám phần là mang về hơn mười vạn hàng tốt Yến quân, rút quân về chưa chắc sẽ cùng Vĩnh Đức khai chiến, nhưng khẳng định là muốn ngăn cản Vĩnh Đức tiếp cận phương Bắc. Lục Thiên Phong nếu để mặc cho Vĩnh Đức tiến quân đến Cự Mã hà, sẽ dẫn tới hậu quả hàng tướng Yến quân nổi dậy, hơn mười vạn hàng tốt rời khỏi Yến địa sẽ không dễ dàng phản bội, hơn nữa còn có thể tiên phát chế nhân cưỡng ép Đại Danh Phủ.
Thạch Thủ Tín nói.
- Đại nhân nói vậy rất có lý. Lục Thiên Phong chắc hẳn vẫn chưa nắm hoàn toàn Yến địa trong tay, cũng không có khả năng trong một thời gian ngắn liền bình định Yến địa.
Có một quan tướng nói.
Thạch Thủ Tín gật đầu, nói:
- Các ngươi đều trở về đi, không có mệnh lệnh của ta tuyệt không được làm bậy, với tình thế hiện nay lộn xộn chính là muốn chết.
- Vâng!
Các quan tướng chào theo nghi thức quân đội cung kính đáp ứng, sau đó rời đi.
Các quan tướng vừa đi, Thạch Thủ Tín phân phó thay y phục vào cung. Triều phục được chuẩn bị, phu nhân Vệ quốc công vội hầu hạ Thạch Thủ Tín mặc vào. Thạch Thủ Tín vừa mặc áo vừa nói:
- Đám khỉ này thúc giục ta đến nóng cả ruột, cũng may ta sáng suốt, nếu không đã phiền toái lớn rồi.
- Ông không giúp Triệu Khuông Nghĩa cướp lấy Khai Phong Phủ, chẳng nhẽ là nghiêng về Lục Thiên Phong sao?
Phu nhân Vệ quốc công hỏi.
- Trước mắt cần xem tình hình thế nào đã, cho nên mới ẩn nấp không ra mặt. Bây giờ không thể không nghiêng về Lục Thiên Phong, Lục Thiên Phong mang về hai mươi vạn quân lực từ Yến quốc, như vậy có thể cùng Quan Lũng Thái Nguyên phối hợp hô ứng, hơn nữa uy vọng cũng sẽ tăng vọt.
- Trước đó vài ngày ông có nói, Bệ hạ có tâm giao giang sơn Đại Chu cho Lục Thiên Phong. Hiện giờ xem ra, không cho cũng không được rồi.
Phu nhân Vệ quốc công cảm khái nói.
- Giang sơn này đã sớm không trụ được rồi, hai đứa con trai trưởng thành của Bệ hạ quá mức vô năng. Nếu đổi lại là ta lựa chọn, là muốn quyền vị hay muốn đứa con, Bệ hạ hẳn là không muốn tuyệt hậu.
Thạch Thủ Tín nói.
Phu nhân Vệ quốc công gật đầu, nói:
- Chuyện của Vĩnh Đức quận vương, về sau ông có thể trợ giúp giải nguy không?
- Bây giờ lo cho chính bản thân ta cũng đã cố hết sức rồi, con rể là con trai của Trưởng công chúa, ta có thể ra mặt nói giúp bảo vệ tính mạng con rể. Nhưng còn Vĩnh Đức quận vương là phúc hay họa, ta chỉ có thể bàng quan. Ai biểu hắn đầu óc mê muội, đã nghe lệnh ngăn chặn Triệu Khuông Nghĩa, vậy hà cớ lại bứt ra.
Thạch Thủ Tín nói.
- Không phải ông đã nói là vì Lục Thiên Phong chiếm quân lực của Phó Tiềm hay sao?
Phu nhân Vệ quốc công nói.
Thạch Thủ Tín lắc đầu, nói:
- Cho nên mới nói hắn váng đầu, quân lực đã bị Lục Thiên Phong cướp đi, căn bản không đoạt trở về được, vậy mà vẫn ngây thơ muốn cướp về. Bây giờ hắn chỉ có ba mươi vạn quân lực, quân lực thân cận ở Quan Nội và nơi khác cũng biết không trở lại được, hắn là tiến thoái lưỡng nan rồi.
Thạch Thủ Tín nói xong vội vàng rời khỏi phủ trạch, tiến đến hoàng cung tham gia náo nhiệt. Hiện tại đi gặp Hoàng đế là một loại thái độ, ông ta phỏng chừng rất nhiều đại thần huân quý đều đã lắc lư đi đến hoàng cung rồi.
Quả nhiên, chờ khi Thạch Thủ Tín đến, số người đến hoàng cung đã vượt hơn hai trăm. Vừa thấy Thạch Thủ Tín đến, rất nhiều đại thần huân quý hoặc nhiều hoặc ít mang vẻ mặt khác thường, nguyên nhân là vì từ khi huynh đệ Triệu thị bị tuyên cáo là phản nghịch, Thạch Thủ Tín liền mướn cớ ốm bệnh ở lì trong phủ không ra. Không ngờ bây giờ phương Bắc đại thắng thì lại xuất phủ, cử chỉ này có ý vị chong chóng đo chiều gió.
Chu hoàng đế vốn đang ở hậu cung dưỡng thần, bị Hàn Thông nóng nảy rống xin cầu kiến, vội mời đến tiền điện. Nghe Hàn Thông bẩm báo xong, ánh mắt Chu hoàng đế sáng ngời. Vương Kế Ân đi qua tiếp nhận vật quân sứ dâng lên, sau khi mở ra cẩn thận kiểm tra, mới bê lên trình cho Chu hoàng đế.
Chu hoàng đế trực tiếp cầm lấy thư xin hàng mở ra xem, xem xong, gật đầu nói:
- Thiên Phong có tâm rồi.
Hàn Thông ngẩn ra, nhất thời không lý giải được lời nói của Chu hoàng đế, lại thấy Chu hoàng đế đọc một phong thư khác, trong lúc đọc nhẹ nhàng gật đầu. Đó là phong thư Lục Thiên Phong viết, nói với Chu hoàng đế vì sao Yến quốc có thể bị diệt, là vì hắn đã lợi dụng chiến thuyền của Giang Âm quân, chuyên chở ‘Tô Châu quân’ đi tập kích bất ngờ U Châu... từ từ thuật lại cụ thể tình hình chiến đấu.
Xem xong, Chu hoàng đế nhẹ giọng nói:
- Trẫm và Yến quốc chinh chiến nhiều năm, lại không ngờ sinh thời có thể nhìn thấy hơn mười châu vực phương Bắc quy nhập bản đồ Đại Chu.
- Bệ hạ, lần này Lục Thiên Phong, ồ, Ngu Vương điện hạ lập công không nhỏ.
Hàn Thông nói.
Chu hoàng đế cười, nói:
- Hắn đã là “dưới một người trên vạn người” rồi, có lập công cũng là vô thưởng.
Hàn Thông nghe xong không dám nói nữa, từ khi Lục Thất được phong làm Ngu Vương, Khai Phong Phủ có một lời đồn đại, rằng lúc Hoàng đế bệ hạ ở Hà Tây đã nhận Lục Thiên Phong làm nghĩa tử. Mà Lục Thiên Phong cũng đã từng nói lời đại nghịch, chính là con rể coi như là một nửa con trai rồi, hắn có thể cưới hai vị Công chúa điện hạ để quan hệ với Hoàng đế bệ hạ càng thêm thân cận, mà trên thực tế, Hoàng đế cũng thật sự đồng ý gả hai vị Công chúa điện hạ cho Lục Thiên Phong.
Bởi vì đại thần quyền quý xin diện kiến quá nhiều, Hoàng đế cử hành triều hội, giá lâm Tử Thần điện tiếp nhận chúng thần triều bái, tuyên cáo đại thắng phương Bắc của Lục Thiên Phong. Vương Kế Ân mang thư xin hàng của Hoàng đế Yến quốc cho chúng thần chuyền xem, cuối cùng chúng thần chúc tụng hơn mười châu vực phương Bắc quy về bản đồ Đại Chu.
Ngày kế, Chu hoàng đế lại cử hành đại điển tế thiên, tiếp đó trong vòng tám trăm dặm khẩn cấp truyền cáo thiên hạ.
Quân báo Lục Thiên Phong đại thắng ở phương Bắc truyền đi, không khí lặng yên của Khai Phong Phủ chuyển biến, rõ ràng nhất là tướng sĩ trong thành đều có biểu hiện tận tâm, lòng người dân trong thành cũng từ rung chuyển bất an dần trở nên ổn định.
Tin tức phương Bắc đại thắng, ngay ngày quân sứ đến Khai Phong Phủ, đã được người phóng ngựa đưa đi Lạc Dương. Tào Bân nhận được tin báo liền chấn động, cũng mấy lần đề ra nghi vấn gặng hỏi người đưa tin, sau khi đuổi người đi thì ở thư phòng một lúc lâu, cuối cùng lấy ra toàn bộ thư bí mật qua lại với Triệu Khuông Nghĩa và Trương Vĩnh Đức thiêu hủy, sau đó mới cho người phi ngựa đi báo với Phan Mỹ.
Phan Mỹ còn đang đóng quân ở Tương Châu, đang chuẩn bị chinh tây Quan Nội. Hóa ra sau khi Trương Vĩnh Đức lui quân nhường đường, đại quân Triệu Khuông Nghĩa vừa đến Khai Phong Phủ liền phái người đưa thư xúi giục tới Tào Bân và Phan Mỹ, một là hứa hẹn với hai vị Quận vương, hai là phê phán Hoàng đế muốn đem giang sơn Đại Chu giao cho Lục Thiên Phong.
Tào Bân và Phan Mỹ vốn đã có hiềm khích với Lục Thất, hơn nữa thân là lão thần chiến công hiển hách, nội tâm tự nhiên chống đối giang sơn Đại Chu rơi vào tay Lục Thiên Phong, cho nên Phan Mỹ và Tào Bân đều ngoài miệng đáp lại, đáp ứng chờ khi Khai Phong Phủ rơi vào tay Triệu Khuông Nghĩa, bọn họ liền tiến công Quan Nội, bởi vì gia quyến của Tào Bân và Phan Mỹ đều ở tại Khai Phong Phủ.