Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Tống huyện úy nghe xong sửng sốt, nét mặt lập tức hiện lên sự vui mừng tiến lên lĩnh mệnh, mệnh lệnh này khiến cho những người ở đây đều sửng sốt, nhất là Triệu huyện úy sắc mặt rất khó coi, Ngưu huyện úy cũng nhíu mày, rõ ràng là cảm thấy không hay.
Vương chủ bộ lệnh cho đội trưởng quân tào ở đông thành quy làm thủ hạ của Tống huyện úy, đội trưởng đội quân ở đông thành không dám cãi lệnh, sắc mặt âm trầm bái kiến Tống huyện úy, Tống huyện úy tâm tình rất tốt, khách khí nói vài câu.
Sau đó là thành lập trung tâm quảng trường, nha binh phụ trách trị an cũng thuộc quản hạt của Lôi huyện úy, lại trao tặng danh sách hộ tịch cho Lôi huyện úy, cũng ra lệnh cho hai đội trưởng nha binh bái kiến Lôi huyện úy. Đội trưởng hai đội binh đều hiện lên sự vui mừng, có quyền trị an trung tâm huyện chẳng khác nào có tiền tài, vội vui vẻ tiến lên bái kiến Lôi huyện úy.
Xong chuyện của Lôi huyện úy đến lượt Lục Thất, Lục Thất cung kính lĩnh mệnh, đội trưởng quân tào phía tây thành vẻ mặt trầm trọng vâng mệnh bái kiến Lục Thất, Lục Thất cười nói hai câu, hắn với vị đội trưởng quân tào Tôn Lực này từng có một lần tiếp xúc.
Sau Lục Thất là thưởng quan thân cho ba vị binh dũng, điều khiến Lục Thất không ngờ chính là Vương Đạo lại được đảm nhiệm chức Nhân dũng Phó úy, mà Đỗ Mãnh và Lãnh Nhung lại chỉ được nhận chức Bồi nhung giáo úy, chắc là do Vương Đạo đúng lúc cứu được Trần phủ khỏi thổ phỉ.
Sau đó Vương chủ bộ lại tuyên bố:
- Vì để tăng cường lực lượng đánh thổ phỉ, hai mươi quan binh thuộc quản lý của Ngưu đại nhân và Triệu đại nhân sẽ quy về làm nha binh, sau này một trăm nha binh trực thuộc Lôi đại nhân lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh trợ giúp Tống đại nhân cùng Lục đại nhân tiêu diệt thổ phỉ, Ngưu đại nhân và Triệu đại nhân phụ trách trị an trong thành.
Lôi huyện úy cao giọng tuân mệnh, Triệu huyện úy và Ngưu huyện úy sắc mặt âm trầm không nói một lời, một loạt lời nói của Vương chủ bộ đã đoạt đi một nửa binh quyền của bọn họ, sau khi Vương chủ bộ tuyên bố xong quay người nhanh chóng đi khỏi.
Nơi hiệp nghị giải tán không lâu, Triệu huyện thừa tai to mặt lớn đi vào đại sảnh, sắc mặt âm trầm nói:
- Trọng Lương, chuyện sáng nay ngươi có ý gì?
Vương chủ bộ thấy Triệu huyện thừa, trên mặt lập tức xuất hiện sự kính cẩn đứng dậy tiếp đón, giống như nô tài giúp đỡ Triệu huyện thừa ngồi xuống bàn xử án, sau đó thấp giọng nói:
- Đại nhân, Triệu huyện úy - cháu của ngài sợ ngài không trụ được lâu, âm thầm cấu kết với tân Họ tôn tìm một chỗ dựa vững chắc hơn.
Khuôn mặt béo phì của Triệu huyện thừa run lên, trợn mắt nói:
- Ngươi nói vậy có căn cứ không?
Vương chủ bộ nghiêm mặt nói:
- Đại nhân, Trọng Lương đi theo ngài nhiều năm như vậy, nếu không có chứng cứ xác thực, Trọng Lương không dám cướp lấy quyền lực của Triệu huyện úy. Gần đây Triệu huyện úy thường xuyên qua lại với tên họ Tôn, vì tên họ Tôn mà đến Tống phủ và Chu phủ tạo quan hệ. Hơn nữa vì loại trừ ta mà không tiếc cấu kết với thổ phỉ Bát Vương Tự cướp giết Trần phủ. Đến hôm cướp giết Trần phủ, Triệu huyện úy cố ý điều quân chủ lực của quân đội đến xã Thất Lý, sau khi tin tức Trần phủ bị phỉ cướp truyền đến vẫn không chịu theo mệnh lệnh quay về cứu viện. May mà Lục huyện úy bắt sống được hai tên thổ phỉ, tra ra Triệu huyện úy cấu kết với thổ phỉ, Trọng Lương sợ không muốn xung đột trực tiếp với Triệu huyện úy, liền lệnh cho người giết người diệt khẩu. Đại nhân, Trọng Lương là cánh tay phải của ngài, ngài không khác gì là người thân của ta, nếu Trọng Lương thất thế, ngài sẽ bị Triệu huyện úy và Tôn huyện úy lấy mất quyền lực, Triệu huyện úy muốn vứt bỏ ngài sớm như vậy thật sự là quá nóng lòng rồi.
Khuôn mặt béo phì của Triệu huyện thừa run lên, mắt lô ra sự âm trầm cắn răng, một lúc sau mới thấp giọng nói:
- Tên súc sinh này.
Vương chủ bộ vội nói:
- Đại nhân xin ngài bớt giận, Triệu huyện úy dù sao cũng là huyết mạch của Triệu thị, Trọng Lương không muốn bá cháu hai người trở mặt với nhau, bây giờ Trọng Lương tước đoạt một ít quyền lực của y, sau này cảnh giác là được rồi.
Triệu huyện thừa bất đắc dĩ thở hắt ra hỏi:
- Sáng nay ngươi sắp xếp thế nào?
Vương chủ bộ thuật lại sự thay đổi của mình, cuối cùng nói:
- Đại nhân, Lôi huyện úy dù sao cũng là người của Mã đại nhân, không để cho chút thu hoạch gì thì đúng là bất kính đấy. Ngoài ra những năm gần đây nạn trộm cướp ngày càng tăng mạnh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khoản thu nhập của ta, bởi vậy Trọng Lương sắp xếp như vậy là để đề phòng Triệu huyện úy, hai là tăng mạnh việc tiêu diệt thổ phỉ, sắp xếp như vậy sẽ không có ảnh hưởng gì đến thu nhập của ngài.
Triệu huyện thừa lại hỏi:
- Ngươi có phải quá mức nể trọng tên họ Lục kia rồi hay không?
Vương chủ bộ ôn nhu nói:
- Đại nhân yên tâm, tên họ Lục cũng là một người tham tiền háo sắc, chờ xem mấy ngày nữa Trọng Lương gặp hắn xem hắn có lòng khác không, sau đó sẽ cho hắn gặp ngài, ngài tự mình ban ơn cho hắn một chút.
Triệu huyện thừa gật gật đầu, lại ôn tồn nói:
- Tả Hữu huyện úy thống quân nhiều năm, ngươi nên cẩn thận một chút, đùng để cho bọn họ vượt quyền.
Vương chủ bộ kính cẩn nghe theo:
- Trọng Lương sẽ cẩn thận, Trọng Lương còn có chuyện muốn cầu đại nhân.
Triệu huyện thừa ôn tồn nói:
- Ngươi nói đi.
Vương chủ bộ vẻ mặt mờ ám nói:
- Đại nhân dạy dỗ mỹ nữ quả thật là quyến rũ động lòng người, Trọng Lương có một vị vãn bối mới qua đời, nhà hắn có hai thiếp tư sắc thuộc loại thượng đẳng, Trọng Lương muốn dùng hai người này đổi lấy một mỹ nữ, mong đại nhân thành toàn.
Khuôn mặt béo phì của Triệu huyện thừa lộ ra sự đắc ý, hí mắt cười nói:
- Ngươi nha, cũng là một tên quỷ háo sắc.
Vương chủ bộ cười nịnh nói:
- Thánh nhân nói “thực sắc tính dã.”
Triệu huyện thừa vẻ mặt sung sướng cười nói:
- Nói rất đúng, đi thôi, hôm nay ta cho ngươi thích đủ.
Vương chủ bộ vội vươn tay nâng Triệu huyện thừa dậy, giống như người hầu đi chậm nửa bước đi khỏi đại sảnh.
Lục Thất mang theo bốn thủ hạ rời khỏi huyện nha đi thẳng đến cửa thành phía tây, Vương Đạo, Lãnh Nhung và Đỗ Mãnh vẻ mặt vui mừng, tuy rằng Vương Đạo được chức quan cao hơn một bậc, nhưng Lục Thất vẫn bổ nhiệm Đỗ Mãnh và Lãnh Nhung làm đội trưởng quản lí binh lính như cũ. Còn Vương Đạo là đội trưởng đội tuần tra, chuyên phụ trách do thám trinh sát, quan phục và trường đao của ba người sáng ngày mai mới nhận được, thực ra Vương chủ bộ cho bọn họ lên chức trước, còn công văn khen thưởng vẫn chưa chuyển xuống dưới đâu, có thể nhận ra Vương chủ bộ ở huyện Thạch Đại là một tay che nửa bầu trời.
Ngược lại Tôn đội trưởng của thành tây vẻ mặt đờ đẫn, hôm nay y đến huyện nha chính là nhận sự cảnh cáo, tuyệt đối không thể nghĩ tới là chuyển y quy thuộc quản lý của huyện úy hộ quân, y vốn là thân tín của Ngưu huyện úy, đến lúc này y biến thành món ăn của người khác, sau này làm không tốt sẽ rước họa vào thân.
Trên đường đi Lục Thất thần thái thong dong, cũng không nói chuyện với đội trưởng Tôn, trong lòng hắn biết rõ cửa thành Tây là một cửa ải khó khăn, nếu như trong ba ngày không nắm được trong tay, Vương chủ bộ chắc chắn sẽ trở mặt, đây là do Vương nhị phu nhân cần ba ngày để quyết định hôn sự đã tiết lộ cho, Vương chủ bộ chắc sẽ không để cho người vô dụng cưới tiểu thư Trần phủ.
Lục Thất thần thái thong dong, hắn biết phải dùng cách gì để khống chế cửa thành phía tây, vấn đề là đội trưởng Tôn này có ơn đối với hắn, nếu như đưa ra thủ đoạn như vậy thì đội trưởng Tôn sẽ thành người đứng mũi chịu sào, đây là chuyện hắn không muốn làm.
Mãi cho đến tận cửa thành phía tây, sau khi đội trưởng Tôn tuyên bố mệnh lệnh của huyện nha, trong quân đều xôn xao, đều dùng ánh mắt kinh ngạc căm thù nhìn về phía Lục thất, nhất là đội phó Thôi Lâm, một khuôn mặt khinh thường cười lạnh.
Lục Thất sắc mặt lạnh nhạt, đối với ánh mắt căm thù của binh lính rất bình thản, chỉ quét mắt nhìn thoáng qua hai cái, ho nhẹ một tiếng nói:
- Các vị, bản quan phụng mệnh quản lí phòng ngự của thành phía tây, mong mọi người phối hợp với mệnh lệnh của bản quan, bản quan cũng sẽ không chắn con đường tiền tài của các ngươi, nếu như bản quan không dễ sống thì đối với các vị cũng không tốt đẹp gì.
Chúng quan quân lạnh lùng không chút phản ứng, không khí rất gượng gạo, Lục Thất đối với việc mình tự nói tự đáp lại cũng không buồn phiền, nghiêm mặt nói:
- Bản quan là hộ quân huyện úy, chức trách chủ yếu là tiêu diệt thổ phỉ, sáng sớm ngày mai quan quân phía tây thành cùng với binh lính nơi khác cùng nhau chiến đấu, hợp sức bảo vệ sự bình an của toàn thành.
- Tôn đại nhân, dẫn bản quan đi tuần tra làm quen tình huống phòng ngự của thành phía tây một chút.
Lục Thất sau khi nói qua vài câu, ôn tồn nói với đội trưởng Tôn.
Đội trưởng Tôn chần chừ một chút xoay người dẫn đường, đưa Lục Thất đi đường cái lên tường thành phòng thủ, đi theo chỉ có ba người Vương Đạo, quan quân không có ai đi theo. Trên tường thành chỉ có mười binh lính đang canh gác, thị trấn Thạch Đại là một huyện lớn, tường thành cao tới mười bảy mét, một đoạn tường thành dài đến mười hai mét, nhìn qua rất đồ sộ.
Đi theo đường tuần tra rất khó chịu, không ai nói câu nào, đội trưởng Tôn đi trước dẫn đường, Lục Thất ở phía sau thần thái nhàn nhã vừa đi vừa nhìn khung cảnh ngoài thành, hắn mơ hồ có thể thấy được đài trạm canh gác của các xã. Ba người Vương Đạo đi ở phía sau vẻ mặt phức tạp nhìn như ưu tư, sự căm thù của quan quân đối với Lục Thất khiến cho bọn họ lo lắng.
Đi tuần tra một chuyến, lúc trở lại cửa thành, Lục Thất chợt nói:
- Tôn đại nhân, chân của ngươi có phải bị thương không, nếu như vậy thì mai đừng tới nữa.
Đội trưởng tôn cả kinh, quay đầu kinh ngạc nhìn Lục Thất, Lục Thất nhìn lại. Nhìn nhau ba giây, đội trưởng Tôn quay đầu lại từ từ đi theo đường về, bốn người Lục Thất đi theo phía sau về, lúc còn cách phía dười năm thước, đội trưởng Tôn đột nhiên lảo đảo một cái bước hụt, ở trên đường ngã lăn xuống.
Phía trước có mấy quan quân cuống quít chạy lại cứu, lúc đội trưởng Tôn ngừng lại, nhìn thì trên đầu đã đầy huyết, người đã ngất đi. Nhóm quan quân kinh hãi đỡ đội trưởng Tôn lên đưa đi trị thương, Lục Thất nhìn thấy trong lòng thầm than, cũng khâm phục đội trưởng Tôn sáng suốt, hắn không nói gì quay về nhà.
Vương chủ bộ lệnh cho đội trưởng quân tào ở đông thành quy làm thủ hạ của Tống huyện úy, đội trưởng đội quân ở đông thành không dám cãi lệnh, sắc mặt âm trầm bái kiến Tống huyện úy, Tống huyện úy tâm tình rất tốt, khách khí nói vài câu.
Sau đó là thành lập trung tâm quảng trường, nha binh phụ trách trị an cũng thuộc quản hạt của Lôi huyện úy, lại trao tặng danh sách hộ tịch cho Lôi huyện úy, cũng ra lệnh cho hai đội trưởng nha binh bái kiến Lôi huyện úy. Đội trưởng hai đội binh đều hiện lên sự vui mừng, có quyền trị an trung tâm huyện chẳng khác nào có tiền tài, vội vui vẻ tiến lên bái kiến Lôi huyện úy.
Xong chuyện của Lôi huyện úy đến lượt Lục Thất, Lục Thất cung kính lĩnh mệnh, đội trưởng quân tào phía tây thành vẻ mặt trầm trọng vâng mệnh bái kiến Lục Thất, Lục Thất cười nói hai câu, hắn với vị đội trưởng quân tào Tôn Lực này từng có một lần tiếp xúc.
Sau Lục Thất là thưởng quan thân cho ba vị binh dũng, điều khiến Lục Thất không ngờ chính là Vương Đạo lại được đảm nhiệm chức Nhân dũng Phó úy, mà Đỗ Mãnh và Lãnh Nhung lại chỉ được nhận chức Bồi nhung giáo úy, chắc là do Vương Đạo đúng lúc cứu được Trần phủ khỏi thổ phỉ.
Sau đó Vương chủ bộ lại tuyên bố:
- Vì để tăng cường lực lượng đánh thổ phỉ, hai mươi quan binh thuộc quản lý của Ngưu đại nhân và Triệu đại nhân sẽ quy về làm nha binh, sau này một trăm nha binh trực thuộc Lôi đại nhân lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh trợ giúp Tống đại nhân cùng Lục đại nhân tiêu diệt thổ phỉ, Ngưu đại nhân và Triệu đại nhân phụ trách trị an trong thành.
Lôi huyện úy cao giọng tuân mệnh, Triệu huyện úy và Ngưu huyện úy sắc mặt âm trầm không nói một lời, một loạt lời nói của Vương chủ bộ đã đoạt đi một nửa binh quyền của bọn họ, sau khi Vương chủ bộ tuyên bố xong quay người nhanh chóng đi khỏi.
Nơi hiệp nghị giải tán không lâu, Triệu huyện thừa tai to mặt lớn đi vào đại sảnh, sắc mặt âm trầm nói:
- Trọng Lương, chuyện sáng nay ngươi có ý gì?
Vương chủ bộ thấy Triệu huyện thừa, trên mặt lập tức xuất hiện sự kính cẩn đứng dậy tiếp đón, giống như nô tài giúp đỡ Triệu huyện thừa ngồi xuống bàn xử án, sau đó thấp giọng nói:
- Đại nhân, Triệu huyện úy - cháu của ngài sợ ngài không trụ được lâu, âm thầm cấu kết với tân Họ tôn tìm một chỗ dựa vững chắc hơn.
Khuôn mặt béo phì của Triệu huyện thừa run lên, trợn mắt nói:
- Ngươi nói vậy có căn cứ không?
Vương chủ bộ nghiêm mặt nói:
- Đại nhân, Trọng Lương đi theo ngài nhiều năm như vậy, nếu không có chứng cứ xác thực, Trọng Lương không dám cướp lấy quyền lực của Triệu huyện úy. Gần đây Triệu huyện úy thường xuyên qua lại với tên họ Tôn, vì tên họ Tôn mà đến Tống phủ và Chu phủ tạo quan hệ. Hơn nữa vì loại trừ ta mà không tiếc cấu kết với thổ phỉ Bát Vương Tự cướp giết Trần phủ. Đến hôm cướp giết Trần phủ, Triệu huyện úy cố ý điều quân chủ lực của quân đội đến xã Thất Lý, sau khi tin tức Trần phủ bị phỉ cướp truyền đến vẫn không chịu theo mệnh lệnh quay về cứu viện. May mà Lục huyện úy bắt sống được hai tên thổ phỉ, tra ra Triệu huyện úy cấu kết với thổ phỉ, Trọng Lương sợ không muốn xung đột trực tiếp với Triệu huyện úy, liền lệnh cho người giết người diệt khẩu. Đại nhân, Trọng Lương là cánh tay phải của ngài, ngài không khác gì là người thân của ta, nếu Trọng Lương thất thế, ngài sẽ bị Triệu huyện úy và Tôn huyện úy lấy mất quyền lực, Triệu huyện úy muốn vứt bỏ ngài sớm như vậy thật sự là quá nóng lòng rồi.
Khuôn mặt béo phì của Triệu huyện thừa run lên, mắt lô ra sự âm trầm cắn răng, một lúc sau mới thấp giọng nói:
- Tên súc sinh này.
Vương chủ bộ vội nói:
- Đại nhân xin ngài bớt giận, Triệu huyện úy dù sao cũng là huyết mạch của Triệu thị, Trọng Lương không muốn bá cháu hai người trở mặt với nhau, bây giờ Trọng Lương tước đoạt một ít quyền lực của y, sau này cảnh giác là được rồi.
Triệu huyện thừa bất đắc dĩ thở hắt ra hỏi:
- Sáng nay ngươi sắp xếp thế nào?
Vương chủ bộ thuật lại sự thay đổi của mình, cuối cùng nói:
- Đại nhân, Lôi huyện úy dù sao cũng là người của Mã đại nhân, không để cho chút thu hoạch gì thì đúng là bất kính đấy. Ngoài ra những năm gần đây nạn trộm cướp ngày càng tăng mạnh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khoản thu nhập của ta, bởi vậy Trọng Lương sắp xếp như vậy là để đề phòng Triệu huyện úy, hai là tăng mạnh việc tiêu diệt thổ phỉ, sắp xếp như vậy sẽ không có ảnh hưởng gì đến thu nhập của ngài.
Triệu huyện thừa lại hỏi:
- Ngươi có phải quá mức nể trọng tên họ Lục kia rồi hay không?
Vương chủ bộ ôn nhu nói:
- Đại nhân yên tâm, tên họ Lục cũng là một người tham tiền háo sắc, chờ xem mấy ngày nữa Trọng Lương gặp hắn xem hắn có lòng khác không, sau đó sẽ cho hắn gặp ngài, ngài tự mình ban ơn cho hắn một chút.
Triệu huyện thừa gật gật đầu, lại ôn tồn nói:
- Tả Hữu huyện úy thống quân nhiều năm, ngươi nên cẩn thận một chút, đùng để cho bọn họ vượt quyền.
Vương chủ bộ kính cẩn nghe theo:
- Trọng Lương sẽ cẩn thận, Trọng Lương còn có chuyện muốn cầu đại nhân.
Triệu huyện thừa ôn tồn nói:
- Ngươi nói đi.
Vương chủ bộ vẻ mặt mờ ám nói:
- Đại nhân dạy dỗ mỹ nữ quả thật là quyến rũ động lòng người, Trọng Lương có một vị vãn bối mới qua đời, nhà hắn có hai thiếp tư sắc thuộc loại thượng đẳng, Trọng Lương muốn dùng hai người này đổi lấy một mỹ nữ, mong đại nhân thành toàn.
Khuôn mặt béo phì của Triệu huyện thừa lộ ra sự đắc ý, hí mắt cười nói:
- Ngươi nha, cũng là một tên quỷ háo sắc.
Vương chủ bộ cười nịnh nói:
- Thánh nhân nói “thực sắc tính dã.”
Triệu huyện thừa vẻ mặt sung sướng cười nói:
- Nói rất đúng, đi thôi, hôm nay ta cho ngươi thích đủ.
Vương chủ bộ vội vươn tay nâng Triệu huyện thừa dậy, giống như người hầu đi chậm nửa bước đi khỏi đại sảnh.
Lục Thất mang theo bốn thủ hạ rời khỏi huyện nha đi thẳng đến cửa thành phía tây, Vương Đạo, Lãnh Nhung và Đỗ Mãnh vẻ mặt vui mừng, tuy rằng Vương Đạo được chức quan cao hơn một bậc, nhưng Lục Thất vẫn bổ nhiệm Đỗ Mãnh và Lãnh Nhung làm đội trưởng quản lí binh lính như cũ. Còn Vương Đạo là đội trưởng đội tuần tra, chuyên phụ trách do thám trinh sát, quan phục và trường đao của ba người sáng ngày mai mới nhận được, thực ra Vương chủ bộ cho bọn họ lên chức trước, còn công văn khen thưởng vẫn chưa chuyển xuống dưới đâu, có thể nhận ra Vương chủ bộ ở huyện Thạch Đại là một tay che nửa bầu trời.
Ngược lại Tôn đội trưởng của thành tây vẻ mặt đờ đẫn, hôm nay y đến huyện nha chính là nhận sự cảnh cáo, tuyệt đối không thể nghĩ tới là chuyển y quy thuộc quản lý của huyện úy hộ quân, y vốn là thân tín của Ngưu huyện úy, đến lúc này y biến thành món ăn của người khác, sau này làm không tốt sẽ rước họa vào thân.
Trên đường đi Lục Thất thần thái thong dong, cũng không nói chuyện với đội trưởng Tôn, trong lòng hắn biết rõ cửa thành Tây là một cửa ải khó khăn, nếu như trong ba ngày không nắm được trong tay, Vương chủ bộ chắc chắn sẽ trở mặt, đây là do Vương nhị phu nhân cần ba ngày để quyết định hôn sự đã tiết lộ cho, Vương chủ bộ chắc sẽ không để cho người vô dụng cưới tiểu thư Trần phủ.
Lục Thất thần thái thong dong, hắn biết phải dùng cách gì để khống chế cửa thành phía tây, vấn đề là đội trưởng Tôn này có ơn đối với hắn, nếu như đưa ra thủ đoạn như vậy thì đội trưởng Tôn sẽ thành người đứng mũi chịu sào, đây là chuyện hắn không muốn làm.
Mãi cho đến tận cửa thành phía tây, sau khi đội trưởng Tôn tuyên bố mệnh lệnh của huyện nha, trong quân đều xôn xao, đều dùng ánh mắt kinh ngạc căm thù nhìn về phía Lục thất, nhất là đội phó Thôi Lâm, một khuôn mặt khinh thường cười lạnh.
Lục Thất sắc mặt lạnh nhạt, đối với ánh mắt căm thù của binh lính rất bình thản, chỉ quét mắt nhìn thoáng qua hai cái, ho nhẹ một tiếng nói:
- Các vị, bản quan phụng mệnh quản lí phòng ngự của thành phía tây, mong mọi người phối hợp với mệnh lệnh của bản quan, bản quan cũng sẽ không chắn con đường tiền tài của các ngươi, nếu như bản quan không dễ sống thì đối với các vị cũng không tốt đẹp gì.
Chúng quan quân lạnh lùng không chút phản ứng, không khí rất gượng gạo, Lục Thất đối với việc mình tự nói tự đáp lại cũng không buồn phiền, nghiêm mặt nói:
- Bản quan là hộ quân huyện úy, chức trách chủ yếu là tiêu diệt thổ phỉ, sáng sớm ngày mai quan quân phía tây thành cùng với binh lính nơi khác cùng nhau chiến đấu, hợp sức bảo vệ sự bình an của toàn thành.
- Tôn đại nhân, dẫn bản quan đi tuần tra làm quen tình huống phòng ngự của thành phía tây một chút.
Lục Thất sau khi nói qua vài câu, ôn tồn nói với đội trưởng Tôn.
Đội trưởng Tôn chần chừ một chút xoay người dẫn đường, đưa Lục Thất đi đường cái lên tường thành phòng thủ, đi theo chỉ có ba người Vương Đạo, quan quân không có ai đi theo. Trên tường thành chỉ có mười binh lính đang canh gác, thị trấn Thạch Đại là một huyện lớn, tường thành cao tới mười bảy mét, một đoạn tường thành dài đến mười hai mét, nhìn qua rất đồ sộ.
Đi theo đường tuần tra rất khó chịu, không ai nói câu nào, đội trưởng Tôn đi trước dẫn đường, Lục Thất ở phía sau thần thái nhàn nhã vừa đi vừa nhìn khung cảnh ngoài thành, hắn mơ hồ có thể thấy được đài trạm canh gác của các xã. Ba người Vương Đạo đi ở phía sau vẻ mặt phức tạp nhìn như ưu tư, sự căm thù của quan quân đối với Lục Thất khiến cho bọn họ lo lắng.
Đi tuần tra một chuyến, lúc trở lại cửa thành, Lục Thất chợt nói:
- Tôn đại nhân, chân của ngươi có phải bị thương không, nếu như vậy thì mai đừng tới nữa.
Đội trưởng tôn cả kinh, quay đầu kinh ngạc nhìn Lục Thất, Lục Thất nhìn lại. Nhìn nhau ba giây, đội trưởng Tôn quay đầu lại từ từ đi theo đường về, bốn người Lục Thất đi theo phía sau về, lúc còn cách phía dười năm thước, đội trưởng Tôn đột nhiên lảo đảo một cái bước hụt, ở trên đường ngã lăn xuống.
Phía trước có mấy quan quân cuống quít chạy lại cứu, lúc đội trưởng Tôn ngừng lại, nhìn thì trên đầu đã đầy huyết, người đã ngất đi. Nhóm quan quân kinh hãi đỡ đội trưởng Tôn lên đưa đi trị thương, Lục Thất nhìn thấy trong lòng thầm than, cũng khâm phục đội trưởng Tôn sáng suốt, hắn không nói gì quay về nhà.