Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Lục Thất sửng sốt, năm ngày quá nhanh, hắn phải dùng kiệu hoa cưới vợ bái đường, hơn nữa mấy ngày nay công vụ quá nhiều, năm ngày thật sự quá gấp.
Suy nghĩ một chút gật đầu nói:
- Được, ngày mai ta sẽ bẩm mẫu thân mời mối đến Trần phủ, trực tiếp định bốn ngày sau cưới vợ.
Trần Tương Nhi xấu hổ vui sướng, Lục Thất nhìn tiểu nữ nhân xinh đẹp này đi rồi, trong lòng tràn đầy cảm giác vui sướng tự hào, đồng thời có một loại tham lam nguyên thủy muốn giữ lại, trong kích động, cả người hắn nóng rực, tuy nhiên kích động là kích động, lý trí của hắn vẫn biết đây là nhà của ai.
Hắn đè nén dục vọng nguyên thủy, đặt tay lên cánh tay Trần Tương Nhi, ôn hòa nói:
- Tương Nhi, nàng vào nhà Lục gia không phải lo địa vị thiếp thân của mình, đợi nàng qua cửa ta sẽ mua một cửa hàng để nàng kinh doanh, cũng sẽ viết một phần di chúc cho nàng, nếu ta có bất hạnh, nàng sẽ có quyền kế thừa những thứ đó, đồng thời cũng có thể mang đi rời khỏi Lục gia.
Trần Tương Nhi nghe vậy giật mình kinh hãi, quả thật là không thể tin nổi. Nàng mở to mắt nhìn Lục Thất. Lục Thất ôn tồn nói:
- Nàng yên tâm, ta là con trai trưởng của Lục gia, bản thân là thân phận gia chủ, ta lập di chúc tuyệt đối có hiệu lực.
Trần Tương Nhi lắc đầu vội la lên:
- Không phải, công tử còn trẻ như vậy, lập di chúc là điềm xấu đấy.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Tương Nhi, hai chữ may mắn và lập di chúc không hề có quan hệ với nhau. Nhân sinh vô thường, có thể sống tốt ngày nào thì đã là hạnh phúc của cuộc đời này rồi, thật ra ta không chỉ lập di chúc cho một mình nàng, mà là đối xử bình đẳng với tất cả thiếp thất, chẳng qua chính thiếp được hơn, thị thiếp được ít, ta cũng sẽ không làm cho nữ nhân của ta phải sống thê lương không nơi nương tựa.
Trần Tương Nhi cảm động gật đầu nói:
- Công tử, tấm lòng của chàng thật tốt.
Lục Thất cười cười, nghiêm mặt nói:
- Nói ta tốt sau sẽ nói ta không tốt đấy. Nàng sau khi xuất giá tuy rằng được quyền kế thừa tài sản, nhưng việc kinh doanh của nàng phát đạt cũng chỉ có thể được giữ lại một phần mười, còn lại chín phần phải thuộc về Lục gia, nếu cửa hàng kinh doanh không tốt, nàng chỉ có thể nhận được chút bạc để chi phí hàng ngày, hơn nữa nhân số nô tỳ trong phòng nàng sẽ giảm, một khi làm giả nàng sẽ mất toàn bộ, trở thành thiếp tỳ đấy.
Trần Tương Nhi vội nhỏ giọng nói:
- Thiếp sẽ không làm thế đâu.
Lục Thất cười, lại nghiêm mặt nói:
- Ngoại trừ việc đó, khi ở Lục gia nàng nhất định phải thủ thiếp thất nữ tắc, phải tôn trọng huynh trưởng và trưởng tẩu của ta, cùng với các thê thất của ta, nếu không ta sẽ trừng phạt nàng. Trái lại nếu thê thất sinh sự làm khó dễ nàng, ta cũng sẽ không nuông chiều thê thất. Còn nữa nếu phòng của nàng thu dày, không thể tranh giành với thê thiếp khác, ta không muốn nhìn thấy thê thiếp trong nhau tranh đấu với nhau.
Trần Tương Nhi vội vàng gật đầu nói:
- Thiếp sẽ thủ nữ tắc, đảm bảm tôn trọng Tân tiểu thư, Tân tiểu thư bảo gì thiếp tuyệt đối làm theo.
Lục Thất nói:
- Nàng yên tâm đi, Tân tiểu thư tính tình ôn hòa hiểu lễ, sẽ không làm khó chính thiếp đâu, cùng lắm thì quản lý tất cả tài vụ của Lục gia, nếu kinh doanh cửa hàng không tốt thì bán lấy tiền mặt, số bạc đó mười phần thì chín phần sẽ quy về trong phòng thiếp thất, mà bán cũng phải được thiếp thất đồng ý.
Trần Tương Nhi dịu dàng nói:
- Thiếp sẽ không kinh doanh cửa hàng, toàn bộ sẽ do Tân tiểu thư làm chủ.
Lục Thất nói:
- Chuyện kinh doanh có thể mướn người làm, không cần nàng đích thân ra quản, tuy nhiên tổng thể việc kinh doanh của Lục gia đều do Tân tiểu thư điều chỉnh, thiếp thất quản và mặc kệ đều sẽ nhận được một phần mười tiền lời.
Trần Tương Nhi dịu dàng nói:
- Vậy tốt nhất là thống nhất kinh doanh, nếu phân công quản lý sẽ có mâu thuẫn đấy.
Lục Thất suy nghĩ một chút, nói:
- Việc này ta biết, ta quyết định như vậy là tôn trọng thiếp thất, nàng không muốn kinh doanh có thể mặc kệ, nếu nguyện ý kinh doanh ta sẽ cho nàng quyền nhân sự kinh doanh. Tóm lại thê thiếp vào Lục gia đều có cổ quyền, cũng có thể độc mua một cửa hàng để làm chủ, hoặc vài thê thiếp cùng góp mua cũng được, chờ nàng vào cửa ta sẽ cho nàng chút hỉ bạc, tùy ý nàng nhập cổ phần toàn bộ cửa hàng của Lục gia.
Trần Tương Nhi giật mình nói:
- Chàng làm như vậy giống gia đình không?
Lục Thất mỉm cười:
- Đương nhiên là nhà, từ nay về sau tài sự của Lục gia sẽ bổ sung chế độ cổ quyền và chế độ chi phí các phòng, bất luận đồ cưới của nữ nhân nào mang vào Lục gia thì đều là của người đó, nàng vào Lục gia có thể nhận được tám trăm lượng hỉ bạc làm cổ phần, nếu nàng mang theo hai trăm lượng đồ cưới, vậy thì một ngàn lượng đó chính là tài vật của chính nàng.
Trần Tương Nhi ngẩn ra, cúi đầu khẽ nói:
- Thiếp là con vợ kế sinh ra, sính lễ nhà thiếp chắc sẽ không nhiều, thiếp chỉ có thể mang chút đồ có giá trị bình thường xuất giá thôi.
Lục Thất sửng sốt, biết trong lúc vô ý đã làm tổn thương lòng tự ái của Trần Tương Nhi, hắn do dự một chút lấy ra một thoi vàng, đặt vào bàn tay trắng nõn của nàng. Trong người hắn cất hai thỏi vàng, đang tìm cơ hội để đổi thành bạc, hắn không dám dùng lượng vàng lớn để đổi thành bạc.
Trần Tương Nhi cúi đầu nhìn, cảm giác như cầm phải củ khoai lang bỏng, cả người run rẩy, cuống quýt đẩy trả. Lục Thất giữ nàng lại, dịu dàng nói:
- Cầm đi, hôm nay ta coi nàng là muội muội, đây là đồ cưới ca ca đưa cho muội muội, chờ khi nàng thành nữ nhân của Lục gia, ta sẽ không cho thêm đâu đấy.
- Không, không, thứ quý giá này thiếp không thể lấy.
Trần Tương Nhi kinh hoàng đẩy trả.
Tay phải của Lục Thất vuốt ve gương mặt mịn màng của Trần Tương Nhi, mỉm cười nói:
- Nha đầu ngốc, sau này nàng là người của ta, thứ này cũng là của ta rồi, mau cất đi, đợi qua cửa ta sẽ đánh thành trang sứ vàng cho nàng.
Trần Tương Nhi không trả lại nữa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhào vào bộ ngực rộng lớn của Lục Thất. Lục Thất giang tay ôm nàng, trong thư phòng trở nên yên tĩnh, trong mắt Lục Thất khẽ hiện lên ý buồn bã.
- Tương Nhi, ta có một muội muội, năm nay mới mười bốn tuổi, bị bán cho Tiêu phủ làm tỳ nữ thiếp thân của tiểu thư, sau khi trở về ta có mang tiền đến chuộc, nhưng muội muội của ta lại không chịu theo ta về nhà.
Lục Thất buồn bã nói.
- Là Tiêu phủ trong thành sao?
Tương Nhi ngạc nhiên hỏi.
- Đúng.
Lục Thất đáp.
- Tức là Tiêu phủ trong thành, vậy muội muội của chàng không chịu trở về có thể hiểu được. Tiêu phủ là đại quan đứng đầu trong kinh thành. Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại cực kỳ có quyền uy, muội muội của chàng có thể làm tỳ nữ thiếp thân của tiểu thư Tiêu phủ, đây chính là điều quý giá hơn so với tiểu thư hương phủ chúng ta đấy.
Ngữ khí của Trần Tương Nhi đầy vẻ hâm mộ.
Lục Thất nghe vậy chau mày, Tiêu phủ có quyền uy, muội muội của mình làm tỳ nữ cũng không muốn về, điều này làm hắn canh cánh trong lòng. Hắn hy vọng muội muội được tự do, có được hạnh phúc độc lập, mà không phụ thuộc vào người khác.
- Chuyện của muội muội nàng đừng nói cho người ngoài, sau này ta có năng lực, nhất định đón muội ấy về nhà.
Lục Thất thản nhiên nói.
- Chàng yên tâm, thiếp tuyệt đối sẽ không nói.
Trần Tương Nhi rất thông minh, phát giác cảm xúc của hắn sa sút, vội tỏ thái độ cam đoan.
Lục Thất thấy nàng thông minh thì vui vẻ, ôm nàng thật chặt. Trong lòng lại nhớ đến mối tương thân mà Vương Nhị phu nhân an bài, hôm nay mình đen rồi, nữ nhân kia cũng đến, hắn không muốn về nhà quá muộn, nếu một đêm không về, mẫu thân và Ninh Nhi nhất định sẽ lo lắng.
- Tương Nhi, nàng thay ta hỏi thím còn có việc gì nữa không? Nếu không có việc gì nữa thì ta nên về thôi.
Lục Thất ôn tồn nói.
- Đêm nay chàng muốn về?
Trần Tương Nhi nghe xong khá bất ngờ.
- Không về mẹ sẽ lo lắng cho ta. Hơn nữa sáng mai ta còn có công vụ quan trọng, nếu từ quý phủ của trọng thúc đi ra, sẽ khiến người khác để ý.
Lục Thất giải thích.
Trần Tương Nhi ồ một tiếng, rời khỏi vòng ôm của hắn, nói:
- Để thiếp đi hỏi luôn.
Nói xong ngước mặt hôn hắn một cái, sau đó ngượng ngùng đi ra.
Lục Thất nhìn bóng dáng xinh đẹp của nàng, tay sờ sờ má bị hôn mỉm cười sung sướng, hắn trộm được trái tim của Tương Nhi, bóng hình xinh đẹp của Tương Nhi cũng đã xâm nhập vào lòng hắn rồi.
Vương Nhị phu nhân lặng lẽ đứng sau Tống Ngọc Nhi một lúc lâu, lỗ nhìn trộm chỉ có một, bởi vì sợ Tống Ngọc Nhi xấu hổ làm hỏng việc, cũng không nên áp sát quá, tình huống trong thư phong như nào nàng cũng không nghe không thấy rõ.
Rốt cuộc Tống Ngọc Nhi cũng rời khỏi lỗ nhìn trộm quay lại, Vương Nhị phu nhân lo lắng, vừa thấy nàng lập tức kéo nàng ra khỏi ám ốc.
- Ngọc muội, muội vừa ý không?
Vương Nhị phu nhân ở ngoài phòng ôn nhu hỏi.
Tống Ngọc Nhi do dự không đáp, trong lòng của nàng đang rất mâu thuẫn, giống như đại đa số tài nữ, nàng không thích võ quan. Lục Thất là người luyện võ đầy anh khí, thiếu vẻ nho nhã khiến nàng không hài lòng, nhưng sau khi kết hôn nàng đã có nhận thức thực tế sâu sắc, không còn là thiếu nữ ngây thơ mù quáng bái văn hào nhã ý nữa.
Điều kiện bản thân của Lục Thất không hợp ý nàng, nhưng tấm lòng của Lục Thất và sự tôn trọng đối với thiếp thất của hắn lại làm nàng dao động, nàng là quả phụ, bản thân không có bối cảnh cao quý, gả cho nam nhân quan thân chỉ có thể làm thiếp.
- Ngọc muội, muội nói đi.
Vương Nhị phu nhân lại khẽ thúc giục.
Suy nghĩ một chút gật đầu nói:
- Được, ngày mai ta sẽ bẩm mẫu thân mời mối đến Trần phủ, trực tiếp định bốn ngày sau cưới vợ.
Trần Tương Nhi xấu hổ vui sướng, Lục Thất nhìn tiểu nữ nhân xinh đẹp này đi rồi, trong lòng tràn đầy cảm giác vui sướng tự hào, đồng thời có một loại tham lam nguyên thủy muốn giữ lại, trong kích động, cả người hắn nóng rực, tuy nhiên kích động là kích động, lý trí của hắn vẫn biết đây là nhà của ai.
Hắn đè nén dục vọng nguyên thủy, đặt tay lên cánh tay Trần Tương Nhi, ôn hòa nói:
- Tương Nhi, nàng vào nhà Lục gia không phải lo địa vị thiếp thân của mình, đợi nàng qua cửa ta sẽ mua một cửa hàng để nàng kinh doanh, cũng sẽ viết một phần di chúc cho nàng, nếu ta có bất hạnh, nàng sẽ có quyền kế thừa những thứ đó, đồng thời cũng có thể mang đi rời khỏi Lục gia.
Trần Tương Nhi nghe vậy giật mình kinh hãi, quả thật là không thể tin nổi. Nàng mở to mắt nhìn Lục Thất. Lục Thất ôn tồn nói:
- Nàng yên tâm, ta là con trai trưởng của Lục gia, bản thân là thân phận gia chủ, ta lập di chúc tuyệt đối có hiệu lực.
Trần Tương Nhi lắc đầu vội la lên:
- Không phải, công tử còn trẻ như vậy, lập di chúc là điềm xấu đấy.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Tương Nhi, hai chữ may mắn và lập di chúc không hề có quan hệ với nhau. Nhân sinh vô thường, có thể sống tốt ngày nào thì đã là hạnh phúc của cuộc đời này rồi, thật ra ta không chỉ lập di chúc cho một mình nàng, mà là đối xử bình đẳng với tất cả thiếp thất, chẳng qua chính thiếp được hơn, thị thiếp được ít, ta cũng sẽ không làm cho nữ nhân của ta phải sống thê lương không nơi nương tựa.
Trần Tương Nhi cảm động gật đầu nói:
- Công tử, tấm lòng của chàng thật tốt.
Lục Thất cười cười, nghiêm mặt nói:
- Nói ta tốt sau sẽ nói ta không tốt đấy. Nàng sau khi xuất giá tuy rằng được quyền kế thừa tài sản, nhưng việc kinh doanh của nàng phát đạt cũng chỉ có thể được giữ lại một phần mười, còn lại chín phần phải thuộc về Lục gia, nếu cửa hàng kinh doanh không tốt, nàng chỉ có thể nhận được chút bạc để chi phí hàng ngày, hơn nữa nhân số nô tỳ trong phòng nàng sẽ giảm, một khi làm giả nàng sẽ mất toàn bộ, trở thành thiếp tỳ đấy.
Trần Tương Nhi vội nhỏ giọng nói:
- Thiếp sẽ không làm thế đâu.
Lục Thất cười, lại nghiêm mặt nói:
- Ngoại trừ việc đó, khi ở Lục gia nàng nhất định phải thủ thiếp thất nữ tắc, phải tôn trọng huynh trưởng và trưởng tẩu của ta, cùng với các thê thất của ta, nếu không ta sẽ trừng phạt nàng. Trái lại nếu thê thất sinh sự làm khó dễ nàng, ta cũng sẽ không nuông chiều thê thất. Còn nữa nếu phòng của nàng thu dày, không thể tranh giành với thê thiếp khác, ta không muốn nhìn thấy thê thiếp trong nhau tranh đấu với nhau.
Trần Tương Nhi vội vàng gật đầu nói:
- Thiếp sẽ thủ nữ tắc, đảm bảm tôn trọng Tân tiểu thư, Tân tiểu thư bảo gì thiếp tuyệt đối làm theo.
Lục Thất nói:
- Nàng yên tâm đi, Tân tiểu thư tính tình ôn hòa hiểu lễ, sẽ không làm khó chính thiếp đâu, cùng lắm thì quản lý tất cả tài vụ của Lục gia, nếu kinh doanh cửa hàng không tốt thì bán lấy tiền mặt, số bạc đó mười phần thì chín phần sẽ quy về trong phòng thiếp thất, mà bán cũng phải được thiếp thất đồng ý.
Trần Tương Nhi dịu dàng nói:
- Thiếp sẽ không kinh doanh cửa hàng, toàn bộ sẽ do Tân tiểu thư làm chủ.
Lục Thất nói:
- Chuyện kinh doanh có thể mướn người làm, không cần nàng đích thân ra quản, tuy nhiên tổng thể việc kinh doanh của Lục gia đều do Tân tiểu thư điều chỉnh, thiếp thất quản và mặc kệ đều sẽ nhận được một phần mười tiền lời.
Trần Tương Nhi dịu dàng nói:
- Vậy tốt nhất là thống nhất kinh doanh, nếu phân công quản lý sẽ có mâu thuẫn đấy.
Lục Thất suy nghĩ một chút, nói:
- Việc này ta biết, ta quyết định như vậy là tôn trọng thiếp thất, nàng không muốn kinh doanh có thể mặc kệ, nếu nguyện ý kinh doanh ta sẽ cho nàng quyền nhân sự kinh doanh. Tóm lại thê thiếp vào Lục gia đều có cổ quyền, cũng có thể độc mua một cửa hàng để làm chủ, hoặc vài thê thiếp cùng góp mua cũng được, chờ nàng vào cửa ta sẽ cho nàng chút hỉ bạc, tùy ý nàng nhập cổ phần toàn bộ cửa hàng của Lục gia.
Trần Tương Nhi giật mình nói:
- Chàng làm như vậy giống gia đình không?
Lục Thất mỉm cười:
- Đương nhiên là nhà, từ nay về sau tài sự của Lục gia sẽ bổ sung chế độ cổ quyền và chế độ chi phí các phòng, bất luận đồ cưới của nữ nhân nào mang vào Lục gia thì đều là của người đó, nàng vào Lục gia có thể nhận được tám trăm lượng hỉ bạc làm cổ phần, nếu nàng mang theo hai trăm lượng đồ cưới, vậy thì một ngàn lượng đó chính là tài vật của chính nàng.
Trần Tương Nhi ngẩn ra, cúi đầu khẽ nói:
- Thiếp là con vợ kế sinh ra, sính lễ nhà thiếp chắc sẽ không nhiều, thiếp chỉ có thể mang chút đồ có giá trị bình thường xuất giá thôi.
Lục Thất sửng sốt, biết trong lúc vô ý đã làm tổn thương lòng tự ái của Trần Tương Nhi, hắn do dự một chút lấy ra một thoi vàng, đặt vào bàn tay trắng nõn của nàng. Trong người hắn cất hai thỏi vàng, đang tìm cơ hội để đổi thành bạc, hắn không dám dùng lượng vàng lớn để đổi thành bạc.
Trần Tương Nhi cúi đầu nhìn, cảm giác như cầm phải củ khoai lang bỏng, cả người run rẩy, cuống quýt đẩy trả. Lục Thất giữ nàng lại, dịu dàng nói:
- Cầm đi, hôm nay ta coi nàng là muội muội, đây là đồ cưới ca ca đưa cho muội muội, chờ khi nàng thành nữ nhân của Lục gia, ta sẽ không cho thêm đâu đấy.
- Không, không, thứ quý giá này thiếp không thể lấy.
Trần Tương Nhi kinh hoàng đẩy trả.
Tay phải của Lục Thất vuốt ve gương mặt mịn màng của Trần Tương Nhi, mỉm cười nói:
- Nha đầu ngốc, sau này nàng là người của ta, thứ này cũng là của ta rồi, mau cất đi, đợi qua cửa ta sẽ đánh thành trang sứ vàng cho nàng.
Trần Tương Nhi không trả lại nữa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhào vào bộ ngực rộng lớn của Lục Thất. Lục Thất giang tay ôm nàng, trong thư phòng trở nên yên tĩnh, trong mắt Lục Thất khẽ hiện lên ý buồn bã.
- Tương Nhi, ta có một muội muội, năm nay mới mười bốn tuổi, bị bán cho Tiêu phủ làm tỳ nữ thiếp thân của tiểu thư, sau khi trở về ta có mang tiền đến chuộc, nhưng muội muội của ta lại không chịu theo ta về nhà.
Lục Thất buồn bã nói.
- Là Tiêu phủ trong thành sao?
Tương Nhi ngạc nhiên hỏi.
- Đúng.
Lục Thất đáp.
- Tức là Tiêu phủ trong thành, vậy muội muội của chàng không chịu trở về có thể hiểu được. Tiêu phủ là đại quan đứng đầu trong kinh thành. Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại cực kỳ có quyền uy, muội muội của chàng có thể làm tỳ nữ thiếp thân của tiểu thư Tiêu phủ, đây chính là điều quý giá hơn so với tiểu thư hương phủ chúng ta đấy.
Ngữ khí của Trần Tương Nhi đầy vẻ hâm mộ.
Lục Thất nghe vậy chau mày, Tiêu phủ có quyền uy, muội muội của mình làm tỳ nữ cũng không muốn về, điều này làm hắn canh cánh trong lòng. Hắn hy vọng muội muội được tự do, có được hạnh phúc độc lập, mà không phụ thuộc vào người khác.
- Chuyện của muội muội nàng đừng nói cho người ngoài, sau này ta có năng lực, nhất định đón muội ấy về nhà.
Lục Thất thản nhiên nói.
- Chàng yên tâm, thiếp tuyệt đối sẽ không nói.
Trần Tương Nhi rất thông minh, phát giác cảm xúc của hắn sa sút, vội tỏ thái độ cam đoan.
Lục Thất thấy nàng thông minh thì vui vẻ, ôm nàng thật chặt. Trong lòng lại nhớ đến mối tương thân mà Vương Nhị phu nhân an bài, hôm nay mình đen rồi, nữ nhân kia cũng đến, hắn không muốn về nhà quá muộn, nếu một đêm không về, mẫu thân và Ninh Nhi nhất định sẽ lo lắng.
- Tương Nhi, nàng thay ta hỏi thím còn có việc gì nữa không? Nếu không có việc gì nữa thì ta nên về thôi.
Lục Thất ôn tồn nói.
- Đêm nay chàng muốn về?
Trần Tương Nhi nghe xong khá bất ngờ.
- Không về mẹ sẽ lo lắng cho ta. Hơn nữa sáng mai ta còn có công vụ quan trọng, nếu từ quý phủ của trọng thúc đi ra, sẽ khiến người khác để ý.
Lục Thất giải thích.
Trần Tương Nhi ồ một tiếng, rời khỏi vòng ôm của hắn, nói:
- Để thiếp đi hỏi luôn.
Nói xong ngước mặt hôn hắn một cái, sau đó ngượng ngùng đi ra.
Lục Thất nhìn bóng dáng xinh đẹp của nàng, tay sờ sờ má bị hôn mỉm cười sung sướng, hắn trộm được trái tim của Tương Nhi, bóng hình xinh đẹp của Tương Nhi cũng đã xâm nhập vào lòng hắn rồi.
Vương Nhị phu nhân lặng lẽ đứng sau Tống Ngọc Nhi một lúc lâu, lỗ nhìn trộm chỉ có một, bởi vì sợ Tống Ngọc Nhi xấu hổ làm hỏng việc, cũng không nên áp sát quá, tình huống trong thư phong như nào nàng cũng không nghe không thấy rõ.
Rốt cuộc Tống Ngọc Nhi cũng rời khỏi lỗ nhìn trộm quay lại, Vương Nhị phu nhân lo lắng, vừa thấy nàng lập tức kéo nàng ra khỏi ám ốc.
- Ngọc muội, muội vừa ý không?
Vương Nhị phu nhân ở ngoài phòng ôn nhu hỏi.
Tống Ngọc Nhi do dự không đáp, trong lòng của nàng đang rất mâu thuẫn, giống như đại đa số tài nữ, nàng không thích võ quan. Lục Thất là người luyện võ đầy anh khí, thiếu vẻ nho nhã khiến nàng không hài lòng, nhưng sau khi kết hôn nàng đã có nhận thức thực tế sâu sắc, không còn là thiếu nữ ngây thơ mù quáng bái văn hào nhã ý nữa.
Điều kiện bản thân của Lục Thất không hợp ý nàng, nhưng tấm lòng của Lục Thất và sự tôn trọng đối với thiếp thất của hắn lại làm nàng dao động, nàng là quả phụ, bản thân không có bối cảnh cao quý, gả cho nam nhân quan thân chỉ có thể làm thiếp.
- Ngọc muội, muội nói đi.
Vương Nhị phu nhân lại khẽ thúc giục.