Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Tống Ngọc Nhi trầm mặc một lát, khẽ nói:
- Đa tạ tỷ tỷ yêu thương Ngọc nhi, việc tìm đường ra, Ngọc Nhi muốn sau trăm ngày mới về Tống phủ để bàn tiếp.
Vương Nhị phu nhân khẽ thở dài:
- Ngọc muội, muội đừng ngốc nữa, nếu chờ sau khi muội trở lại Tống phủ rồi mới bàn tiếp, vậy thì vận mệnh không phải do muội làm chủ nữa rồi. Tống phủ chỉ coi muội là món hàng còn có chút giá trị, sẽ tùy tiện chọn một giá tốt để bán muội đi, khi đó tám mươi phần trăm muội sẽ trở thành tiểu thiếp của một lão già nào đó.
Tống Ngọc Nhi nghe xong thân hình run rẩy, đầu cúi gằm xuống. Vương Nhị phu nhân hiểu nàng ta đang sợ hãi, lại tiếp tục ôn hòa nói:
- Ngọc muội, giờ muội ở Trần gia, chuyện của Trần gia tỷ tỷ có thể làm chủ, tỷ tỷ muốn tìm đường ra trước cho muội, đợi sau trăm ngày, muội ra khỏi Trần gia lập tức đến chỗ tỷ tỷ, sau đó tỷ tỷ đưa muội lên kiệu hoa gả ra ngoài, muội đừng bao giờ về Tống phủ trước, trở về Tống phủ, tỷ tỷ không có năng lực giúp muội nữa rồi.
Tống Ngọc Nhi không nói gì, Vương Nhị phu nhân hiểu được nàng ngầm đồng ý rồi, dịu dàng nói:
- Ngọc muội, tỷ phu của muội vừa đề bạt một vị Hộ quân Huyện úy, là một người xuất thân quan lại xuống dốc, tên là Lục Thiên Phong, năm nay mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tính cách hiền hòa khiêm tốn, gia đạo cũng khá giàu có, hôm nay tỷ tỷ cảm thấy hẳn là để muội nhìn hắn một chút, nếu muội không chán ghét, tỷ tỷ có thể làm chủ gả muội cho hắn làm chính thiếp.
Tống Ngọc Nhi vẫn im lặng, Vương Nhị phu nhân dịu dàng nói:
- Hiện tại hắn đang ở thư phòng, trong thư phòng có ám ốc, tỷ tỷ dẫn muội đi coi.
Nói xong kéo Tống Ngọc Nhi.
Vương Nhị phu nhân kéo Tống Ngọc Nhi đi đến ngoài một cánh cửa, dịu dàng nói:
- Hôm nay tỷ phu của muội đã hứa gả Tương Nhi Trần phủ cho Lục Huyện úy làm chính thiếp, nếu muội chọn trúng Lục huyện úy, sau này có thể cùng Tương Nhi hỗ trợ lẫn nhau ở Lục gia.
Tống Ngọc Nhi nghe vậy ngẩn ra, Vương Nhị phu nhân lại nói:
- Muội tự ở trong ám ốc xem, ta đi gọi Tương Nhi dâng trà cho Lục huyện úy, để Tương Nhi nghe ngóng một chút, thuận tiện muội cũng nghe luôn.
Nói xong, đẩy Ngọc Nhi vào trong phòng.
Tống Ngọc Nhi vào trong căn phòng nhỏ tối, tâm trạng của nàng hoảng loạn, ánh sáng duy nhất của ám phòng là trên tường mặt nam có một lỗ nhỏ, một đường sáng lọt qua đó, nàng thấy lỗ nhỏ sáng kia do dự một chút khẽ bước tới.
Lúc này Lục Thất đang ngồi đắm chìm trong cuốn sách, căn bản không biết sau thư trù bốn mét lại có một tầng ám ốc, càng không biết lúc hắn đọc sách đã có một đôi mắt hoảng loạn đang nhìn trộm mình.
Một lát sau cửa thư phòng khẽ bị gõ hai cái, một giọng nữ dịu dàng gọi:
- Công tử, ta đưa trà đến.
- Vào đi.
Lục Thất ngẩng đầu lên ôn tồn nói, hắn nghĩ đó là tỳ nữ.
Cửa được đẩy ra, Tương Nhi ngượng ngùng bưng trà đi vào thư phòng.
- Là Tương Nhi tiểu thư.
Lục Thất bất ngờ đứng lên.
- Thím bảo ta dâng trà đến cho công tử.
Trần Tương Nhi ngượng ngùng nói, lại nhẹ nhàng bước đến bên Lục Thất, đặt trà lên bàn.
- Cảm ơn cô.
Lục Thất ôn tồn nói, thấy Trần Tương Nhi xinh đẹp thẹn thùng, trong lòng hắn xao động khác thường.
- Công tử ngồi xuống uống trà đi.
Trần Tương Nhi khẽ nói, vẻ mặt dần tự nhiên.
- Tương Nhi cô cũng ngồi đi.
Lục Thất ôn tồn nói rồi ngồi xuống, giọng điệu cũng bớt khách khí, hắn biết Tương Nhi đến nhất định là muốn trò chuyện tìm hiểu mình.
Nhưng Trần Tương Nhi không ngồi, nàng tự biết địa vị của mình không ngồi ngang hàng với Lục Thất được. Nhìn Lục Thất uống trà xong, dịu dàng nói:
- Công tử là võ tướng, bình thường cũng thích đọc sách ạ?
Lục Thất mỉm cười nói:
- Võ tướng đương nhiên phải đọc sách, chỉ có điều sách đọc khác với văn nhân. Văn nhân thích thi văn phong hoa tuyết nguyệt, người luyện võ thích sách sử sách chiến, từ nhỏ ta đã đọc sách rồi, cũng thích đọc thi văn cổ nhân, nhưng ta lại thiên về thi văn dũng cảm, ta thích thi văn của Đỗ Phủ nhất, còn thi văn của Lý Bạch lúc về già ta mới thích.
Trần Tương Nhi dịu dàng nói:
- Trong nhà công tử có bao nhiêu người?
Lục Thất ôn tồn nói:
- Cha ta đã qua đời, hiện tại có mâu thân và huynh trưởng, chị dâu, bản thân ta cũng có thê thất đính hôn từ nhỏ, có điều mười mấy năm trước vì chiến loạn mà phân ly không có tin tức, vài ngày trước mẫu thân đính hôn cho ta một vị bình thê, nạp một thiếp thất và mua một thiếp tỳ, mẫu thân ta hy vọng ta nhanh chóng có hậu nhân nối dòng.
Trần Tương Nhi mặt đỏ lên, khẽ nói:
- Công tử, vị bình thê đã đính ước kia là tiểu thư nhà nào?
Lục Thất nói:
- Là tiểu thư Tân gia, tên là Tân Vận Nhi, vốn là tỳ nữ thiếp thân của tiểu thư Chu Kỳ lão phủ.
Trần Tương Nhi kinh ngạc nói:
- Là tỳ nữ thiếp thân của tiểu thư Chu phủ, công tử là quan thân, sao lại lấy tỳ nữ làm bình thê?
Lục Thất nói:
- Đây là nhân duyên đã định, chị dâu ta là tộc tỷ của tiểu thư Chu phủ, vun vào cho ta và tiểu thư Chu phủ, lúc ấy Tân di nương Chu phủ và Tân Vận Nhi thay mặt tiểu thư Chu phủ đi gặp ta. Tân di nương rất hài lòng về ta, nhưng tiểu thư Chu phủ chỉ thích văn nhân nhã sĩ không chịu đáp ứng đề thân, Tân di nương liền chuộc thân cho Tân Vận Nhi đến nhà cầu hôn ta với mẫu thân. Thời điểm cầu hôn nhà ta còn nghèo, mẫu thân ta cảm động vì thành ý của Tân Di nương nên đã đáp ứng đính ước làm bình thê.
Trần Tương Nhi dịu dàng nói:
- Hóa ra là như vậy, vị Tân Vận Nhi kia...Tân tiểu thư thật sự là rất may mắn.
Lục Thất nói:
- Giàu nghèo của con người là vô thường đấy, nửa năm trước ta ở trong quân còn là một tiểu binh nhỏ nhoi, một lần lập công lớn khiến cho ta trở thành Trí Quả giáo úy thất phẩm, khi về quê nhà còn mang theo trăm lượng vàng công huân, mấy ngày sau trở về ta được làm Hộ quân Huyện úy, đã mua được trạch viện điền trang trăm mẫu và một hiệu thuốc bắc, ở thị trấn phố Tây Đại cũng mở một hiệu thuốc, từ lúc buôn bán đến nay cũng rất tốt, nguyên nhân ta là người luyện võ, không sợ bán cho phỉ nhân một lượng lớn dược liệu.
Trần Tương Nhi khẽ ồ một tiếng, Lục Thất lại nói:
- Những điều này ta đã kể tỉ mỉ cho nàng, nàng còn muốn biết gì nữa không?
Trần Tương Nhi lưỡng lự một chút, lại khẽ hỏi:
- Sau này công tử có tòng quân nữa không?
Lục Thất nói:
- Nhất định sẽ đi đấy, bây giờ là loạn thế, nếu có đại chiến phát sinh, nam đinh trong huyện thành đều khó tránh khỏi bị trưng binh dịch đấy, nếu nàng không chấp nhận sự thật này, ta có thể chủ động đề xuất hủy bỏ.
Trần Tương Nhi cả kinh, vội vàng lắc đầu la lên:
- Không không, không cần, ta bằng lòng tiếp nhận.
Trong lòng Lục Thất ấm áp, có nhiều nữ nhân nhà quan nhà giàu không muốn gả cho võ quan, nguyên nhân một là thời đại này trọng văn khinh võ, hai là danh tiếng người luyện võ không tốt, hình tượng rất thô lỗ bất nhã, háo sắc tham rượu, ba là võ quan bận rộn hung hiểm, nữ nhân sợ nhất là thủ tiết khi chồng chết.
Hắn thư thả đứng lên, bước tới bên Trần Tương Nhi, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng. Trần Tương Nhi xấu hổ cúi đầu xuống, từ mặt xuống cổ đều đỏ rực.
Lục Thất dịu dàng nói:
- Tương Nhi, ta muốn ngắm nhìn thân hình đẹp đẽ của nàng, có thể cởi quần áo được không?
Thân thể Trần Tương Nhi run lên, trái tim vô cùng hoảng loạn, yêu cầu của Lục Thất làm nàng vô cùng bất ngờ lẫn xấu hổ, thân thể run lên một lúc lâu, cuối cùng tay ngọc đưa lên thắt lưng váy, cúi đầu chậm rãi tuột vạt váy từ ngực xuống, váy rời khỏi vai thả xuống đất, khỏa thân lộ ra bờ vai đẹp mượt như ngọc trắng mịn, chỉ còn chiếc áo lót che bầu vú tròn đầy cao vút.
Chỉ mới khỏa thân nửa thân trên, hai bàn tay to lớn đã đỡ lấy cánh tay của nàng, kéo y phục của nàng lên, che đi vẻ xuân sắc của nàng, nàng ngước gương mặt đỏ ửng lên, ánh mắt mê hoặc nhìn Lục Thất.
Ánh mắt của Lục Thất bình tĩnh, dừng ở đôi mắt đẹp mê hoặc dịu dàng của Trần Tương Nhi, mỉm cười nói:
- Thân thể của Tương Nhi rất đẹp, hôm nay ta ngắm đã đủ rồi, chờ đêm động phòng hoa chúc, ta sẽ muốn toàn bộ đấy.
Trần Tương Nhi ngượng ngùng cúi đầu xuống, tay lặng lẽ thắt lại váy, lòng nàng đã chấp nhận Lục Thất, tuy rằng xấu hổ với yêu cầu của hắn cũng không dám cự tuyệt, không thể tưởng tượng được hắn chỉ ngắm nhìn, cũng không bắt nàng phải hầu hạ ngay lúc này.
- Tương Nhi, ba tháng sau ta sẽ dùng kiệu hoa cưới nàng.
Lục Thất dịu dàng cam kết.
Trần Tương Nhi ngẩn ra, ba tháng? Trong lòng của nàng bỗng nhiên rất sợ hãi, ba tháng quá lâu, nếu chẳng may lão sắc quỷ Triệu Huyện thừa kia bức bách Trần phủ, hậu quả sẽ thật đáng sợ.
- Công tử, tại sao phải ba tháng?
Tuy rằng Trần Tương Nhi ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến lão sắc quỷ nàng không thể không hỏi.
Lục Thất ngẩn ra, hắn nói ba tháng là vì suy nghĩ cho Ninh Nhi, cưới Trần Tương Nhi quá sớm vào Lục gia, Ninh Nhi thân là thiếp tỳ lại phải quỳ cúi đầu, rất không tốt cho địa vị của tỷ ấy sau này.
Tuy nhiên Tương Nhi hỏi hắn không thể không đáp, nói:
- Nhà của ta rất cũ nát, muốn sửa lại rồi mới cưới nàng.
Trần Tương Nhi do dự một chút, cố lấy dũng khí nói:
- Công tử, lòng của Tương Nhi đã trao cho chàng, nếu đợi ba tháng sợ có nhiều biến cố, Tương Nhi muốn xuất giá sớm hơn, hiếu kính tận tâm với Lục gia.
Lục Thất nghe xong trong lòng ấm áp, được người ta coi trọng ái mộ là một cảm giác hạnh phúc khó có được. Hắn dịu dàng nói:
- Tương Nhi, ta tôn trọng ý nguyện của nàng, nàng muốn bao giờ xuất giá?
Trần Tương Nhi cúi đầu suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói
- Đa tạ tỷ tỷ yêu thương Ngọc nhi, việc tìm đường ra, Ngọc Nhi muốn sau trăm ngày mới về Tống phủ để bàn tiếp.
Vương Nhị phu nhân khẽ thở dài:
- Ngọc muội, muội đừng ngốc nữa, nếu chờ sau khi muội trở lại Tống phủ rồi mới bàn tiếp, vậy thì vận mệnh không phải do muội làm chủ nữa rồi. Tống phủ chỉ coi muội là món hàng còn có chút giá trị, sẽ tùy tiện chọn một giá tốt để bán muội đi, khi đó tám mươi phần trăm muội sẽ trở thành tiểu thiếp của một lão già nào đó.
Tống Ngọc Nhi nghe xong thân hình run rẩy, đầu cúi gằm xuống. Vương Nhị phu nhân hiểu nàng ta đang sợ hãi, lại tiếp tục ôn hòa nói:
- Ngọc muội, giờ muội ở Trần gia, chuyện của Trần gia tỷ tỷ có thể làm chủ, tỷ tỷ muốn tìm đường ra trước cho muội, đợi sau trăm ngày, muội ra khỏi Trần gia lập tức đến chỗ tỷ tỷ, sau đó tỷ tỷ đưa muội lên kiệu hoa gả ra ngoài, muội đừng bao giờ về Tống phủ trước, trở về Tống phủ, tỷ tỷ không có năng lực giúp muội nữa rồi.
Tống Ngọc Nhi không nói gì, Vương Nhị phu nhân hiểu được nàng ngầm đồng ý rồi, dịu dàng nói:
- Ngọc muội, tỷ phu của muội vừa đề bạt một vị Hộ quân Huyện úy, là một người xuất thân quan lại xuống dốc, tên là Lục Thiên Phong, năm nay mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tính cách hiền hòa khiêm tốn, gia đạo cũng khá giàu có, hôm nay tỷ tỷ cảm thấy hẳn là để muội nhìn hắn một chút, nếu muội không chán ghét, tỷ tỷ có thể làm chủ gả muội cho hắn làm chính thiếp.
Tống Ngọc Nhi vẫn im lặng, Vương Nhị phu nhân dịu dàng nói:
- Hiện tại hắn đang ở thư phòng, trong thư phòng có ám ốc, tỷ tỷ dẫn muội đi coi.
Nói xong kéo Tống Ngọc Nhi.
Vương Nhị phu nhân kéo Tống Ngọc Nhi đi đến ngoài một cánh cửa, dịu dàng nói:
- Hôm nay tỷ phu của muội đã hứa gả Tương Nhi Trần phủ cho Lục Huyện úy làm chính thiếp, nếu muội chọn trúng Lục huyện úy, sau này có thể cùng Tương Nhi hỗ trợ lẫn nhau ở Lục gia.
Tống Ngọc Nhi nghe vậy ngẩn ra, Vương Nhị phu nhân lại nói:
- Muội tự ở trong ám ốc xem, ta đi gọi Tương Nhi dâng trà cho Lục huyện úy, để Tương Nhi nghe ngóng một chút, thuận tiện muội cũng nghe luôn.
Nói xong, đẩy Ngọc Nhi vào trong phòng.
Tống Ngọc Nhi vào trong căn phòng nhỏ tối, tâm trạng của nàng hoảng loạn, ánh sáng duy nhất của ám phòng là trên tường mặt nam có một lỗ nhỏ, một đường sáng lọt qua đó, nàng thấy lỗ nhỏ sáng kia do dự một chút khẽ bước tới.
Lúc này Lục Thất đang ngồi đắm chìm trong cuốn sách, căn bản không biết sau thư trù bốn mét lại có một tầng ám ốc, càng không biết lúc hắn đọc sách đã có một đôi mắt hoảng loạn đang nhìn trộm mình.
Một lát sau cửa thư phòng khẽ bị gõ hai cái, một giọng nữ dịu dàng gọi:
- Công tử, ta đưa trà đến.
- Vào đi.
Lục Thất ngẩng đầu lên ôn tồn nói, hắn nghĩ đó là tỳ nữ.
Cửa được đẩy ra, Tương Nhi ngượng ngùng bưng trà đi vào thư phòng.
- Là Tương Nhi tiểu thư.
Lục Thất bất ngờ đứng lên.
- Thím bảo ta dâng trà đến cho công tử.
Trần Tương Nhi ngượng ngùng nói, lại nhẹ nhàng bước đến bên Lục Thất, đặt trà lên bàn.
- Cảm ơn cô.
Lục Thất ôn tồn nói, thấy Trần Tương Nhi xinh đẹp thẹn thùng, trong lòng hắn xao động khác thường.
- Công tử ngồi xuống uống trà đi.
Trần Tương Nhi khẽ nói, vẻ mặt dần tự nhiên.
- Tương Nhi cô cũng ngồi đi.
Lục Thất ôn tồn nói rồi ngồi xuống, giọng điệu cũng bớt khách khí, hắn biết Tương Nhi đến nhất định là muốn trò chuyện tìm hiểu mình.
Nhưng Trần Tương Nhi không ngồi, nàng tự biết địa vị của mình không ngồi ngang hàng với Lục Thất được. Nhìn Lục Thất uống trà xong, dịu dàng nói:
- Công tử là võ tướng, bình thường cũng thích đọc sách ạ?
Lục Thất mỉm cười nói:
- Võ tướng đương nhiên phải đọc sách, chỉ có điều sách đọc khác với văn nhân. Văn nhân thích thi văn phong hoa tuyết nguyệt, người luyện võ thích sách sử sách chiến, từ nhỏ ta đã đọc sách rồi, cũng thích đọc thi văn cổ nhân, nhưng ta lại thiên về thi văn dũng cảm, ta thích thi văn của Đỗ Phủ nhất, còn thi văn của Lý Bạch lúc về già ta mới thích.
Trần Tương Nhi dịu dàng nói:
- Trong nhà công tử có bao nhiêu người?
Lục Thất ôn tồn nói:
- Cha ta đã qua đời, hiện tại có mâu thân và huynh trưởng, chị dâu, bản thân ta cũng có thê thất đính hôn từ nhỏ, có điều mười mấy năm trước vì chiến loạn mà phân ly không có tin tức, vài ngày trước mẫu thân đính hôn cho ta một vị bình thê, nạp một thiếp thất và mua một thiếp tỳ, mẫu thân ta hy vọng ta nhanh chóng có hậu nhân nối dòng.
Trần Tương Nhi mặt đỏ lên, khẽ nói:
- Công tử, vị bình thê đã đính ước kia là tiểu thư nhà nào?
Lục Thất nói:
- Là tiểu thư Tân gia, tên là Tân Vận Nhi, vốn là tỳ nữ thiếp thân của tiểu thư Chu Kỳ lão phủ.
Trần Tương Nhi kinh ngạc nói:
- Là tỳ nữ thiếp thân của tiểu thư Chu phủ, công tử là quan thân, sao lại lấy tỳ nữ làm bình thê?
Lục Thất nói:
- Đây là nhân duyên đã định, chị dâu ta là tộc tỷ của tiểu thư Chu phủ, vun vào cho ta và tiểu thư Chu phủ, lúc ấy Tân di nương Chu phủ và Tân Vận Nhi thay mặt tiểu thư Chu phủ đi gặp ta. Tân di nương rất hài lòng về ta, nhưng tiểu thư Chu phủ chỉ thích văn nhân nhã sĩ không chịu đáp ứng đề thân, Tân di nương liền chuộc thân cho Tân Vận Nhi đến nhà cầu hôn ta với mẫu thân. Thời điểm cầu hôn nhà ta còn nghèo, mẫu thân ta cảm động vì thành ý của Tân Di nương nên đã đáp ứng đính ước làm bình thê.
Trần Tương Nhi dịu dàng nói:
- Hóa ra là như vậy, vị Tân Vận Nhi kia...Tân tiểu thư thật sự là rất may mắn.
Lục Thất nói:
- Giàu nghèo của con người là vô thường đấy, nửa năm trước ta ở trong quân còn là một tiểu binh nhỏ nhoi, một lần lập công lớn khiến cho ta trở thành Trí Quả giáo úy thất phẩm, khi về quê nhà còn mang theo trăm lượng vàng công huân, mấy ngày sau trở về ta được làm Hộ quân Huyện úy, đã mua được trạch viện điền trang trăm mẫu và một hiệu thuốc bắc, ở thị trấn phố Tây Đại cũng mở một hiệu thuốc, từ lúc buôn bán đến nay cũng rất tốt, nguyên nhân ta là người luyện võ, không sợ bán cho phỉ nhân một lượng lớn dược liệu.
Trần Tương Nhi khẽ ồ một tiếng, Lục Thất lại nói:
- Những điều này ta đã kể tỉ mỉ cho nàng, nàng còn muốn biết gì nữa không?
Trần Tương Nhi lưỡng lự một chút, lại khẽ hỏi:
- Sau này công tử có tòng quân nữa không?
Lục Thất nói:
- Nhất định sẽ đi đấy, bây giờ là loạn thế, nếu có đại chiến phát sinh, nam đinh trong huyện thành đều khó tránh khỏi bị trưng binh dịch đấy, nếu nàng không chấp nhận sự thật này, ta có thể chủ động đề xuất hủy bỏ.
Trần Tương Nhi cả kinh, vội vàng lắc đầu la lên:
- Không không, không cần, ta bằng lòng tiếp nhận.
Trong lòng Lục Thất ấm áp, có nhiều nữ nhân nhà quan nhà giàu không muốn gả cho võ quan, nguyên nhân một là thời đại này trọng văn khinh võ, hai là danh tiếng người luyện võ không tốt, hình tượng rất thô lỗ bất nhã, háo sắc tham rượu, ba là võ quan bận rộn hung hiểm, nữ nhân sợ nhất là thủ tiết khi chồng chết.
Hắn thư thả đứng lên, bước tới bên Trần Tương Nhi, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng. Trần Tương Nhi xấu hổ cúi đầu xuống, từ mặt xuống cổ đều đỏ rực.
Lục Thất dịu dàng nói:
- Tương Nhi, ta muốn ngắm nhìn thân hình đẹp đẽ của nàng, có thể cởi quần áo được không?
Thân thể Trần Tương Nhi run lên, trái tim vô cùng hoảng loạn, yêu cầu của Lục Thất làm nàng vô cùng bất ngờ lẫn xấu hổ, thân thể run lên một lúc lâu, cuối cùng tay ngọc đưa lên thắt lưng váy, cúi đầu chậm rãi tuột vạt váy từ ngực xuống, váy rời khỏi vai thả xuống đất, khỏa thân lộ ra bờ vai đẹp mượt như ngọc trắng mịn, chỉ còn chiếc áo lót che bầu vú tròn đầy cao vút.
Chỉ mới khỏa thân nửa thân trên, hai bàn tay to lớn đã đỡ lấy cánh tay của nàng, kéo y phục của nàng lên, che đi vẻ xuân sắc của nàng, nàng ngước gương mặt đỏ ửng lên, ánh mắt mê hoặc nhìn Lục Thất.
Ánh mắt của Lục Thất bình tĩnh, dừng ở đôi mắt đẹp mê hoặc dịu dàng của Trần Tương Nhi, mỉm cười nói:
- Thân thể của Tương Nhi rất đẹp, hôm nay ta ngắm đã đủ rồi, chờ đêm động phòng hoa chúc, ta sẽ muốn toàn bộ đấy.
Trần Tương Nhi ngượng ngùng cúi đầu xuống, tay lặng lẽ thắt lại váy, lòng nàng đã chấp nhận Lục Thất, tuy rằng xấu hổ với yêu cầu của hắn cũng không dám cự tuyệt, không thể tưởng tượng được hắn chỉ ngắm nhìn, cũng không bắt nàng phải hầu hạ ngay lúc này.
- Tương Nhi, ba tháng sau ta sẽ dùng kiệu hoa cưới nàng.
Lục Thất dịu dàng cam kết.
Trần Tương Nhi ngẩn ra, ba tháng? Trong lòng của nàng bỗng nhiên rất sợ hãi, ba tháng quá lâu, nếu chẳng may lão sắc quỷ Triệu Huyện thừa kia bức bách Trần phủ, hậu quả sẽ thật đáng sợ.
- Công tử, tại sao phải ba tháng?
Tuy rằng Trần Tương Nhi ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến lão sắc quỷ nàng không thể không hỏi.
Lục Thất ngẩn ra, hắn nói ba tháng là vì suy nghĩ cho Ninh Nhi, cưới Trần Tương Nhi quá sớm vào Lục gia, Ninh Nhi thân là thiếp tỳ lại phải quỳ cúi đầu, rất không tốt cho địa vị của tỷ ấy sau này.
Tuy nhiên Tương Nhi hỏi hắn không thể không đáp, nói:
- Nhà của ta rất cũ nát, muốn sửa lại rồi mới cưới nàng.
Trần Tương Nhi do dự một chút, cố lấy dũng khí nói:
- Công tử, lòng của Tương Nhi đã trao cho chàng, nếu đợi ba tháng sợ có nhiều biến cố, Tương Nhi muốn xuất giá sớm hơn, hiếu kính tận tâm với Lục gia.
Lục Thất nghe xong trong lòng ấm áp, được người ta coi trọng ái mộ là một cảm giác hạnh phúc khó có được. Hắn dịu dàng nói:
- Tương Nhi, ta tôn trọng ý nguyện của nàng, nàng muốn bao giờ xuất giá?
Trần Tương Nhi cúi đầu suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói