Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Editor: Trà Xanh
Mọi người đều ở cùng thôn, quản sự được Thẩm viên ngoại phái đi đã mau chóng đưa lí chính và hai vị trưởng lão có vai vế lớn hơn Thẩm viên ngoại một thế hệ đến, hai vị trưởng lão còn dẫn theo một cặp phu thê trẻ, Thẩm Văn Bưu và Thẩm Anh phải gọi họ là đường thúc và đường thẩm.
Vì có quá nhiều người, đại sảnh rộng rãi của Thẩm gia không đủ chỗ ngồi, cả gia đình Thẩm Văn Bưu và Thẩm Anh đều đứng phía trong, Liễu thị với đôi mắt đỏ hoe đứng cạnh Thẩm viên ngoại.
Mặt trời sắp lặn, đây là thời gian mọi nhà dùng cơm tối, ánh sáng trong sảnh mờ dần, đám nha hoàn cúi đầu, lặng lẽ đốt hai cây đèn rồi lui ra ngoài.
Lí chính thấy không khí Thẩm gia không ổn, nghiêm mặt hỏi Thẩm viên ngoại: “Đã trễ rồi, ngài có chuyện quan trọng cần bàn bạc hay sao?”
Thẩm viên ngoại gật đầu, lấy một phần công văn trong ngực ra, bảo Liễu thị đưa cho lí chính.
Liễu thị không biết công văn đó là gì, hai tay cầm công văn đưa cho lí chính theo lời của trượng phu.
Thẩm viên ngoại mời lí chính đọc to.
Lí chính xem trước, sau khi xem xong thì sắc mặt thay đổi đáng kể, ngẩng đầu nhìn Liễu thị.
Liễu thị ngơ ngác nhìn hắn.
Bà mới ngoài 40 tuổi, vẫn còn là một phụ nhân quyến rũ xinh đẹp nổi tiếng trong thôn, mọi người bàn tán rất nhiều, nói rằng năm xưa Liễu thị có phước mới có thể tái giá với Thẩm viên ngoại để nửa đời sau ăn ngon mặc đẹp ở Thẩm gia, nhưng cũng phải công nhận rằng Thẩm viên ngoại đã lớn tuổi còn cưới được người vợ xinh đẹp như Liễu thị, chỉ trạc tuổi con dâu của mình, coi như là có nhiều diễm phúc.
Đã bao năm trôi qua, dân làng chưa bao giờ ngừng bàn tán về Liễu thị và Thẩm viên ngoại.
Lí chính năm nay hơn bốn mươi tuổi, là một người nam nhân, hắn cũng thầm hâm mộ Thẩm viên ngoại, thương tiếc cho Liễu thị phải hầu hạ một lão già sáu mươi tuổi, rõ ràng Thẩm viên ngoại được lợi, hôm nay Thẩm viên ngoại vậy mà…
Cố nén sự phức tạp trong lòng, lí chính trầm giọng đọc tờ hưu thư.
Mở đầu hưu thư, từng câu từng chữ đều là lời Thẩm viên ngoại trách móc Liễu thị gả vào Thẩm gia 21 năm mà không sinh được đứa con trai nào, trách Liễu thị không đủ hiền hậu lại thường xuyên cãi nhau với gia đình nhi tử con của vợ trước khiến gia đình không êm ấm, Thẩm viên ngoại nhịn đã nhiều năm, bây giờ rốt cuộc không chịu đựng được nữa, nên quyết định hưu Liễu thị, từ đây về sau Liễu thị không còn là vợ của Thẩm gia, sinh tử không liên quan đến Thẩm gia.
Lí chính còn chưa đọc xong, thân hình Liễu thị lảo đảo nhìn Thẩm viên ngoại đầy khó tin, nước mắt tuôn rào rạt như mưa.
Thẩm viên ngoại thở dài nặng nề nói với bà: “Các ngươi ngày nào cũng cãi nhau ồn ào bên tai ta, khiến ta không có cuộc sống bình yên, ta thật sự không chịu nổi nữa, nàng cũng đừng khóc, nhiều năm nay ta nuôi nàng ăn ngon mặc đẹp, nàng chẳng có gì phải uất ức cả, đây là tờ ngân phiếu trị giá năm mươi lượng, nàng cầm để dưỡng lão, coi như một chút tình cảm cuối cùng của chúng ta.”
Thẩm viên ngoại lấy một tờ ngân phiếu trong ngực ra đưa cho Liễu thị, nhưng đôi mắt không nhìn bà.
Hơn hai trăm mẫu ruộng tốt của Thẩm gia mỗi năm thu được 200 đến 220 lượng, của cải dồi dào, Thẩm viên ngoại chia phần cho Liễu thị năm mươi lượng có vẻ nhiều đối với gia đình bình thường, nhưng đối với Thẩm gia thì chẳng là gì cả. Thẩm Văn Bưu thấy phụ thân rốt cuộc đã thông suốt, đã đưa ra sự lựa chọn giữa Liễu thị và gia đình con cháu bọn họ nên vui mừng quá đỗi, làm gì để ý đến năm mươi lượng bạc này?
Liễu thị cúi đầu khóc, không tin trượng phu sẽ đối xử với bà như vậy, tình cảm phu thê hơn hai mươi năm, Thẩm viên ngoại đối với bà rất tốt, chỉ mình bà biết được. Nhưng Liễu thị cũng có suy nghĩ giống Thẩm Văn Bưu, cho rằng Thẩm viên ngoại thương bà nhưng phải từ bỏ để gia đình bình yên.
Nếu Thẩm viên ngoại đã có lựa chọn, tuy Liễu thị khổ sở nhưng không nói gì nữa, nhét hưu thư vào trong tay áo, cuối cùng nhìn Thẩm viên ngoại, dặn dò thật nhiều.
Thẩm viên ngoại xua tay, dường như không có kiên nhẫn để nghe những lời đó, sau đó nhìn nữ nhi cũng đang ràn rụa nước mắt.
Ông đã bỏ Liễu thị, việc tiếp theo nhất định là muốn dạy dỗ Thẩm Anh, cả nhà Thẩm Văn Bưu tràn ngập chờ mong.
Thẩm viên ngoại quả nhiên nhắc đến chuyện Đổng gia muốn mua công thức làm phấn mặt, cũng đề cập lý do cửa hàng son phấn của Thẩm gia có thể mở được đến hôm nay, có loại phấn tốt như vậy đều do Thẩm Anh khéo léo tự mình nghĩ ra.
Thẩm Văn Bưu lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn, vừa định mở miệng, Thẩm viên ngoại nhìn lí chính và hai vị trưởng lão: “Ta không muốn để Tiểu Anh buôn bán nhưng nàng kiên quyết làm, cha con chúng ta tranh cãi chuyện này bao năm qua, hiện tại còn liên lụy người ngoài, khiến hai anh em muốn ta làm chủ phân chia tài sản gia đình. Nếu nàng gàn bướng hồ đồ, lão phụ thân ta cũng chẳng đoái hoài đến nàng, hôm nay thỉnh ba vị đến đây, ngoài việc muốn hưu thê, ta còn muốn đuổi nữ nhi cứng đầu này ra khỏi nhà!”
“Lão gia!”
“Cha!”
Liễu thị và Thẩm Anh đồng thời khóc kêu lên!
Thẩm Văn Bưu cười không khép được miệng, nhưng vào lúc này, Thẩm viên ngoại lại lấy ra vài tờ ngân phiếu trong ngực, mệt mỏi nói với Thẩm Anh: “Cửa hàng son phấn trên trấn là do cô mẫu để lại cho Thẩm gia chúng ta, ta muốn để lại cho ca ca của con, không thể cho con, nhưng công thức làm phấn mặt là của con, con có thể cầm đi. Chúng ta là cha con, con cầm năm trăm lượng này, đây là của hồi môn ta chuẩn bị trước cho con, hôm nay con rời khỏi nhà, ta sẽ không bao giờ chăm sóc cho con nữa, con gặp rắc rối gì ở bên ngoài thì tự đi tìm đại ca làm bộ đầu của con, từ nay về sau, Thẩm gia cắt đứt quan hệ với con!”
Lời này vừa nói ra, mọi người chỉ cần không ngốc đều rốt cuộc hiểu rõ!
Thứ giá trị nhất trong cửa hàng son phấn là công thức pha chế, không có công thức thì cửa hàng chỉ là cái vỏ rỗng, diện tích rộng thì cùng lắm chỉ bán được mấy chục lượng, Thẩm viên ngoại bảo Thẩm Anh lấy công thức đem theo đã chứng minh trong lòng ông vẫn thiên vị nữ nhi này. Hơn nữa ông còn đưa cho Thẩm Anh ngân phiếu trị giá năm trăm lượng, nhiều bạc như vậy cũng đủ để Thẩm Anh mở cửa hàng ở huyện thành, nói là bất mãn nữ nhi làm ăn buôn bán, cuối cùng vẫn đổi phương pháp để ủng hộ nữ nhi được làm chuyện nàng muốn!
Thẩm viên ngoại đã mở đường cho nữ nhi, ông hưu Liễu thị, không phải vì ghét bỏ hay bất mãn, rõ ràng biết nếu nữ nhi cầm theo công thức và ngân phiếu rời đi, Liễu thị ở Thẩm gia nhất định sẽ bị cả gia đình Thẩm Văn Bưu chèn ép, Thẩm viên ngoại thương xót Liễu thị mới thả cho Liễu thị đi cùng nữ nhi, đến huyện thành hưởng thụ sự hiếu thuận của nhi nữ, không cần bị lão gia tử như ông liên lụy.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Liễu thị và Thẩm Anh quỳ trước mặt Thẩm viên ngoại, một người xé hưu thư nói không chịu đi, một người hứa sẽ không bao giờ kinh doanh phấn mặt nữa, sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh Thẩm viên ngoại làm tròn đạo hiếu.
Thẩm Văn Bưu run rẩy cả người, trước mặt lí chính và trưởng lão, hắn không thể mắng cha già hồ đồ, không thể mắng cha chỉ biết thiên vị mẹ con Liễu thị, hiện tại điều duy nhất mà hắn có thể làm là hy vọng Liễu thị và Thẩm Anh đừng rời đi và cũng đừng buôn bán, hy vọng tiếng khóc van cầu của hai mẹ con có thể khiến lão gia tử đổi ý.
Thẩm viên ngoại bị giày vò hồi lâu vì muốn giải quyết ổn thỏa cho Liễu thị và nữ nhi, sao có thể bỏ cuộc nửa chừng được?
Liễu thị xé một tờ hưu thư, Thẩm viên ngoại còn viết sáu tờ nữa, ba tờ là thư hưu thê, ba tờ còn lại là công văn cắt đứt quan hệ cha con với Thẩm Anh, tất cả là do ông viết ở trong phòng khi hai đứa con đang cãi nhau ngoài cửa sổ, mỗi tờ công văn đều viết số bạc được tặng. Sáu tờ công văn chia làm ba phần, một phần giao cho trưởng lão, một phần giao cho lí chính, một phần nhét vào tay áo Thẩm Anh.
“Cha, con không đi!” Thẩm Anh khóc nước mắt nước mũi tèm lem, vùi mặt vào lòng Thẩm viên ngoại, ôm ông chặt cứng như một hài tử sắp bị cha mẹ vứt bỏ.
Thẩm viên ngoại đỡ vai nàng xoay hướng khác, quay lưng về phía mọi người, vừa vỗ vai nữ nhi vừa cúi đầu nói bên tai: “Tiểu Anh nghe lời nhé, cha già rồi, không bảo vệ được cho con nữa, nương con yếu đuối, sau này phải dựa vào con, chỉ cần nương và con sống tốt, cha không sợ gì cả.”
Thẩm Anh lắc đầu không muốn nghe.
Ngược lại, Thẩm Văn Bưu bắt đầu nói thay cho Liễu thị và Thẩm Anh, đồng thời khuyến khích lí chính và hai trưởng lão hỗ trợ khuyên bảo ông, nhất định không thể để mẹ con Liễu thị đem theo ngân phiếu trị giá hơn 500 lượng rời đi.
Lí chính nghĩ tới Triệu bộ đầu ở huyện thành, Thẩm Văn Bưu là đứa con bất hiếu, Triệu bộ đầu có thanh danh chính trực, hiện giờ Thẩm viên ngoại muốn che chở thê tử và nữ nhi, hắn đương nhiên biết nên lựa chọn thế nào, hắn thu thập hai tờ công văn, trầm mặc không nói gì.
Về phần hai vị trưởng lão và hậu bối, bọn họ cũng có tâm tư riêng. Phu thê Thẩm Văn Bưu không hiếu thảo đối với Thẩm viên ngoại, đối với bà con nghèo càng khắc nghiệt. Thẩm viên ngoại còn thường xuyên tiếp tế cho bọn họ, Thẩm Văn Bưu có tiền cũng không cho mượn. Hiện tại Thẩm viên ngoại phân gia, nếu bọn họ giúp Thẩm Văn Bưu thì tương lại cũng không được lợi ích gì, ngược lại Thẩm Anh có tấm lòng nhân hậu giống Thẩm viên ngoại, tương lai Thẩm Anh phát đạt, bọn họ cần gì, khả năng Thẩm Anh giúp bọn họ còn cao hơn Thẩm Văn Bưu, đặc biệt Thẩm Anh còn có ca ca làm bộ đầu rất lợi hại.
Cả hai nhóm đều không giúp Thẩm Văn Bưu, tức phụ Thẩm Văn Bưu ra hiệu cho con dâu đi lấy công văn và ngân phiếu trong tay áo Thẩm Anh, nhưng bị người đi cùng các trưởng lão chặn lại.
Thẩm viên ngoại thấy nhi tử còn muốn cướp, trợn mắt tức giận: “Quá đáng, gia đình này vẫn do ta quyết định!”
Đôi mắt Thẩm Văn Bưu đỏ hoe: “Cha, ta là nhi tử ruột của người!”
Hắn không thể hiểu nổi, nhà ai cũng coi nhi tử là bảo bối, sao trong mắt cha già chỉ có một mình nha đầu Thẩm Anh?
Thẩm viên ngoại ôm Thẩm Anh: “Ngươi là nhi tử ruột của ta, Tiểu Anh là nữ nhi ruột của ta, hiện tại ta đuổi nàng đi, để lại cho ngươi tòa nhà và đồng ruộng dành dụm bao năm qua, sao ngươi còn không biết đủ, cứ nhất định không cho Tiểu Anh đồng nào, nếu không cho muội muội ruột của ngươi thì ngươi mới vừa lòng có phải không?”
Thẩm Văn Bưu tức giận muốn nổi suyễn, tức phụ của hắn ấm ức: “Cha, công thức đó…”
“Công thức là của Tiểu Anh, các ngươi muốn bán phấn mặt thì cho các ngươi cửa hàng, các ngươi tự mình kinh doanh!”
Thẩm viên ngoại ngắt lời con dâu, ra lệnh cho quản sự: “Chuẩn bị xe ngựa, làm phiền lí chính đi theo, đưa hai mẹ con bọn họ đến Triệu gia ở huyện thành!”
Triệu Yến Bình ở huyện thành khá xa, gia đình nhi tử có giao thiệp rộng ở Thẩm Gia Câu, Thẩm viên ngoại cần đưa thê tử và nữ nhi đi tối nay, nếu không ông lo lắng sẽ có chuyện xảy ra.
Quản sự là lão nhân bên cạnh Thẩm viên ngoại, một lòng đứng về phía Thẩm viên ngoại, thừa dịp cả nhà Thẩm Văn Bưu bị lí chính và trưởng lão chận lại, nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa. Thẩm viên ngoại tự mình đưa Liễu thị và Thẩm Anh lên xe ngựa, nhìn hai mẹ con rơi nước mắt bên trong, Thẩm viên ngoại cười, cuối cùng nhìn Liễu thị, ông buông rèm xuống.
“Đi nào, đi nào.”
Có hai hộ viện đi theo bảo vệ xe ngựa. Xa phu giơ roi ngựa lên, giục ngựa chạy đến huyện thành dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trong Thẩm gia và gần một nửa dân làng.
Xe ngựa đến huyện thành vào lúc gần canh hai, cửa thành đã đóng cửa từ lâu.
Lí chính xuống xe, giải thích toàn bộ câu chuyện.
Quan binh canh cửa thành đều quen biết Triệu Yến Bình, có lí chính của Thẩm Gia Câu giám hộ, sau khi kiểm tra danh tính của mẹ con Liễu thị thì cho đi qua.
Tại Triệu gia, A Kiều và quan gia đã nghỉ ngơi, Triệu lão thái thái đã quay về, hai người ngầm đồng ý mỗi người một chăn.
Đột nhiên truyền đến tiếng xe ngựa trên đường phố yên tĩnh, Triệu Yến Bình đang ngủ say giật mình tỉnh lại, nghe tiếng xe ngựa ngừng trước cửa nhà mình, Triệu Yến Bình lập tức đứng dậy, vội vàng phủ thêm áo đi ra ngoài.
Động tĩnh lớn như vậy khiến A Kiều, Triệu lão thái thái cùng với Thu Nguyệt và huynh muội Thúy Nương ở phòng phía sau cũng đều thức dậy, ngay cả láng giềng xung quanh Triệu gia cũng bị đánh thức, vểnh tai lắng nghe.
Sau đó, bọn họ nghe được một tiếng “đại ca” buồn bã, ẩn chứa sự chua xót và bất bình vô hạn.
Mọi người đều ở cùng thôn, quản sự được Thẩm viên ngoại phái đi đã mau chóng đưa lí chính và hai vị trưởng lão có vai vế lớn hơn Thẩm viên ngoại một thế hệ đến, hai vị trưởng lão còn dẫn theo một cặp phu thê trẻ, Thẩm Văn Bưu và Thẩm Anh phải gọi họ là đường thúc và đường thẩm.
Vì có quá nhiều người, đại sảnh rộng rãi của Thẩm gia không đủ chỗ ngồi, cả gia đình Thẩm Văn Bưu và Thẩm Anh đều đứng phía trong, Liễu thị với đôi mắt đỏ hoe đứng cạnh Thẩm viên ngoại.
Mặt trời sắp lặn, đây là thời gian mọi nhà dùng cơm tối, ánh sáng trong sảnh mờ dần, đám nha hoàn cúi đầu, lặng lẽ đốt hai cây đèn rồi lui ra ngoài.
Lí chính thấy không khí Thẩm gia không ổn, nghiêm mặt hỏi Thẩm viên ngoại: “Đã trễ rồi, ngài có chuyện quan trọng cần bàn bạc hay sao?”
Thẩm viên ngoại gật đầu, lấy một phần công văn trong ngực ra, bảo Liễu thị đưa cho lí chính.
Liễu thị không biết công văn đó là gì, hai tay cầm công văn đưa cho lí chính theo lời của trượng phu.
Thẩm viên ngoại mời lí chính đọc to.
Lí chính xem trước, sau khi xem xong thì sắc mặt thay đổi đáng kể, ngẩng đầu nhìn Liễu thị.
Liễu thị ngơ ngác nhìn hắn.
Bà mới ngoài 40 tuổi, vẫn còn là một phụ nhân quyến rũ xinh đẹp nổi tiếng trong thôn, mọi người bàn tán rất nhiều, nói rằng năm xưa Liễu thị có phước mới có thể tái giá với Thẩm viên ngoại để nửa đời sau ăn ngon mặc đẹp ở Thẩm gia, nhưng cũng phải công nhận rằng Thẩm viên ngoại đã lớn tuổi còn cưới được người vợ xinh đẹp như Liễu thị, chỉ trạc tuổi con dâu của mình, coi như là có nhiều diễm phúc.
Đã bao năm trôi qua, dân làng chưa bao giờ ngừng bàn tán về Liễu thị và Thẩm viên ngoại.
Lí chính năm nay hơn bốn mươi tuổi, là một người nam nhân, hắn cũng thầm hâm mộ Thẩm viên ngoại, thương tiếc cho Liễu thị phải hầu hạ một lão già sáu mươi tuổi, rõ ràng Thẩm viên ngoại được lợi, hôm nay Thẩm viên ngoại vậy mà…
Cố nén sự phức tạp trong lòng, lí chính trầm giọng đọc tờ hưu thư.
Mở đầu hưu thư, từng câu từng chữ đều là lời Thẩm viên ngoại trách móc Liễu thị gả vào Thẩm gia 21 năm mà không sinh được đứa con trai nào, trách Liễu thị không đủ hiền hậu lại thường xuyên cãi nhau với gia đình nhi tử con của vợ trước khiến gia đình không êm ấm, Thẩm viên ngoại nhịn đã nhiều năm, bây giờ rốt cuộc không chịu đựng được nữa, nên quyết định hưu Liễu thị, từ đây về sau Liễu thị không còn là vợ của Thẩm gia, sinh tử không liên quan đến Thẩm gia.
Lí chính còn chưa đọc xong, thân hình Liễu thị lảo đảo nhìn Thẩm viên ngoại đầy khó tin, nước mắt tuôn rào rạt như mưa.
Thẩm viên ngoại thở dài nặng nề nói với bà: “Các ngươi ngày nào cũng cãi nhau ồn ào bên tai ta, khiến ta không có cuộc sống bình yên, ta thật sự không chịu nổi nữa, nàng cũng đừng khóc, nhiều năm nay ta nuôi nàng ăn ngon mặc đẹp, nàng chẳng có gì phải uất ức cả, đây là tờ ngân phiếu trị giá năm mươi lượng, nàng cầm để dưỡng lão, coi như một chút tình cảm cuối cùng của chúng ta.”
Thẩm viên ngoại lấy một tờ ngân phiếu trong ngực ra đưa cho Liễu thị, nhưng đôi mắt không nhìn bà.
Hơn hai trăm mẫu ruộng tốt của Thẩm gia mỗi năm thu được 200 đến 220 lượng, của cải dồi dào, Thẩm viên ngoại chia phần cho Liễu thị năm mươi lượng có vẻ nhiều đối với gia đình bình thường, nhưng đối với Thẩm gia thì chẳng là gì cả. Thẩm Văn Bưu thấy phụ thân rốt cuộc đã thông suốt, đã đưa ra sự lựa chọn giữa Liễu thị và gia đình con cháu bọn họ nên vui mừng quá đỗi, làm gì để ý đến năm mươi lượng bạc này?
Liễu thị cúi đầu khóc, không tin trượng phu sẽ đối xử với bà như vậy, tình cảm phu thê hơn hai mươi năm, Thẩm viên ngoại đối với bà rất tốt, chỉ mình bà biết được. Nhưng Liễu thị cũng có suy nghĩ giống Thẩm Văn Bưu, cho rằng Thẩm viên ngoại thương bà nhưng phải từ bỏ để gia đình bình yên.
Nếu Thẩm viên ngoại đã có lựa chọn, tuy Liễu thị khổ sở nhưng không nói gì nữa, nhét hưu thư vào trong tay áo, cuối cùng nhìn Thẩm viên ngoại, dặn dò thật nhiều.
Thẩm viên ngoại xua tay, dường như không có kiên nhẫn để nghe những lời đó, sau đó nhìn nữ nhi cũng đang ràn rụa nước mắt.
Ông đã bỏ Liễu thị, việc tiếp theo nhất định là muốn dạy dỗ Thẩm Anh, cả nhà Thẩm Văn Bưu tràn ngập chờ mong.
Thẩm viên ngoại quả nhiên nhắc đến chuyện Đổng gia muốn mua công thức làm phấn mặt, cũng đề cập lý do cửa hàng son phấn của Thẩm gia có thể mở được đến hôm nay, có loại phấn tốt như vậy đều do Thẩm Anh khéo léo tự mình nghĩ ra.
Thẩm Văn Bưu lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn, vừa định mở miệng, Thẩm viên ngoại nhìn lí chính và hai vị trưởng lão: “Ta không muốn để Tiểu Anh buôn bán nhưng nàng kiên quyết làm, cha con chúng ta tranh cãi chuyện này bao năm qua, hiện tại còn liên lụy người ngoài, khiến hai anh em muốn ta làm chủ phân chia tài sản gia đình. Nếu nàng gàn bướng hồ đồ, lão phụ thân ta cũng chẳng đoái hoài đến nàng, hôm nay thỉnh ba vị đến đây, ngoài việc muốn hưu thê, ta còn muốn đuổi nữ nhi cứng đầu này ra khỏi nhà!”
“Lão gia!”
“Cha!”
Liễu thị và Thẩm Anh đồng thời khóc kêu lên!
Thẩm Văn Bưu cười không khép được miệng, nhưng vào lúc này, Thẩm viên ngoại lại lấy ra vài tờ ngân phiếu trong ngực, mệt mỏi nói với Thẩm Anh: “Cửa hàng son phấn trên trấn là do cô mẫu để lại cho Thẩm gia chúng ta, ta muốn để lại cho ca ca của con, không thể cho con, nhưng công thức làm phấn mặt là của con, con có thể cầm đi. Chúng ta là cha con, con cầm năm trăm lượng này, đây là của hồi môn ta chuẩn bị trước cho con, hôm nay con rời khỏi nhà, ta sẽ không bao giờ chăm sóc cho con nữa, con gặp rắc rối gì ở bên ngoài thì tự đi tìm đại ca làm bộ đầu của con, từ nay về sau, Thẩm gia cắt đứt quan hệ với con!”
Lời này vừa nói ra, mọi người chỉ cần không ngốc đều rốt cuộc hiểu rõ!
Thứ giá trị nhất trong cửa hàng son phấn là công thức pha chế, không có công thức thì cửa hàng chỉ là cái vỏ rỗng, diện tích rộng thì cùng lắm chỉ bán được mấy chục lượng, Thẩm viên ngoại bảo Thẩm Anh lấy công thức đem theo đã chứng minh trong lòng ông vẫn thiên vị nữ nhi này. Hơn nữa ông còn đưa cho Thẩm Anh ngân phiếu trị giá năm trăm lượng, nhiều bạc như vậy cũng đủ để Thẩm Anh mở cửa hàng ở huyện thành, nói là bất mãn nữ nhi làm ăn buôn bán, cuối cùng vẫn đổi phương pháp để ủng hộ nữ nhi được làm chuyện nàng muốn!
Thẩm viên ngoại đã mở đường cho nữ nhi, ông hưu Liễu thị, không phải vì ghét bỏ hay bất mãn, rõ ràng biết nếu nữ nhi cầm theo công thức và ngân phiếu rời đi, Liễu thị ở Thẩm gia nhất định sẽ bị cả gia đình Thẩm Văn Bưu chèn ép, Thẩm viên ngoại thương xót Liễu thị mới thả cho Liễu thị đi cùng nữ nhi, đến huyện thành hưởng thụ sự hiếu thuận của nhi nữ, không cần bị lão gia tử như ông liên lụy.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Liễu thị và Thẩm Anh quỳ trước mặt Thẩm viên ngoại, một người xé hưu thư nói không chịu đi, một người hứa sẽ không bao giờ kinh doanh phấn mặt nữa, sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh Thẩm viên ngoại làm tròn đạo hiếu.
Thẩm Văn Bưu run rẩy cả người, trước mặt lí chính và trưởng lão, hắn không thể mắng cha già hồ đồ, không thể mắng cha chỉ biết thiên vị mẹ con Liễu thị, hiện tại điều duy nhất mà hắn có thể làm là hy vọng Liễu thị và Thẩm Anh đừng rời đi và cũng đừng buôn bán, hy vọng tiếng khóc van cầu của hai mẹ con có thể khiến lão gia tử đổi ý.
Thẩm viên ngoại bị giày vò hồi lâu vì muốn giải quyết ổn thỏa cho Liễu thị và nữ nhi, sao có thể bỏ cuộc nửa chừng được?
Liễu thị xé một tờ hưu thư, Thẩm viên ngoại còn viết sáu tờ nữa, ba tờ là thư hưu thê, ba tờ còn lại là công văn cắt đứt quan hệ cha con với Thẩm Anh, tất cả là do ông viết ở trong phòng khi hai đứa con đang cãi nhau ngoài cửa sổ, mỗi tờ công văn đều viết số bạc được tặng. Sáu tờ công văn chia làm ba phần, một phần giao cho trưởng lão, một phần giao cho lí chính, một phần nhét vào tay áo Thẩm Anh.
“Cha, con không đi!” Thẩm Anh khóc nước mắt nước mũi tèm lem, vùi mặt vào lòng Thẩm viên ngoại, ôm ông chặt cứng như một hài tử sắp bị cha mẹ vứt bỏ.
Thẩm viên ngoại đỡ vai nàng xoay hướng khác, quay lưng về phía mọi người, vừa vỗ vai nữ nhi vừa cúi đầu nói bên tai: “Tiểu Anh nghe lời nhé, cha già rồi, không bảo vệ được cho con nữa, nương con yếu đuối, sau này phải dựa vào con, chỉ cần nương và con sống tốt, cha không sợ gì cả.”
Thẩm Anh lắc đầu không muốn nghe.
Ngược lại, Thẩm Văn Bưu bắt đầu nói thay cho Liễu thị và Thẩm Anh, đồng thời khuyến khích lí chính và hai trưởng lão hỗ trợ khuyên bảo ông, nhất định không thể để mẹ con Liễu thị đem theo ngân phiếu trị giá hơn 500 lượng rời đi.
Lí chính nghĩ tới Triệu bộ đầu ở huyện thành, Thẩm Văn Bưu là đứa con bất hiếu, Triệu bộ đầu có thanh danh chính trực, hiện giờ Thẩm viên ngoại muốn che chở thê tử và nữ nhi, hắn đương nhiên biết nên lựa chọn thế nào, hắn thu thập hai tờ công văn, trầm mặc không nói gì.
Về phần hai vị trưởng lão và hậu bối, bọn họ cũng có tâm tư riêng. Phu thê Thẩm Văn Bưu không hiếu thảo đối với Thẩm viên ngoại, đối với bà con nghèo càng khắc nghiệt. Thẩm viên ngoại còn thường xuyên tiếp tế cho bọn họ, Thẩm Văn Bưu có tiền cũng không cho mượn. Hiện tại Thẩm viên ngoại phân gia, nếu bọn họ giúp Thẩm Văn Bưu thì tương lại cũng không được lợi ích gì, ngược lại Thẩm Anh có tấm lòng nhân hậu giống Thẩm viên ngoại, tương lai Thẩm Anh phát đạt, bọn họ cần gì, khả năng Thẩm Anh giúp bọn họ còn cao hơn Thẩm Văn Bưu, đặc biệt Thẩm Anh còn có ca ca làm bộ đầu rất lợi hại.
Cả hai nhóm đều không giúp Thẩm Văn Bưu, tức phụ Thẩm Văn Bưu ra hiệu cho con dâu đi lấy công văn và ngân phiếu trong tay áo Thẩm Anh, nhưng bị người đi cùng các trưởng lão chặn lại.
Thẩm viên ngoại thấy nhi tử còn muốn cướp, trợn mắt tức giận: “Quá đáng, gia đình này vẫn do ta quyết định!”
Đôi mắt Thẩm Văn Bưu đỏ hoe: “Cha, ta là nhi tử ruột của người!”
Hắn không thể hiểu nổi, nhà ai cũng coi nhi tử là bảo bối, sao trong mắt cha già chỉ có một mình nha đầu Thẩm Anh?
Thẩm viên ngoại ôm Thẩm Anh: “Ngươi là nhi tử ruột của ta, Tiểu Anh là nữ nhi ruột của ta, hiện tại ta đuổi nàng đi, để lại cho ngươi tòa nhà và đồng ruộng dành dụm bao năm qua, sao ngươi còn không biết đủ, cứ nhất định không cho Tiểu Anh đồng nào, nếu không cho muội muội ruột của ngươi thì ngươi mới vừa lòng có phải không?”
Thẩm Văn Bưu tức giận muốn nổi suyễn, tức phụ của hắn ấm ức: “Cha, công thức đó…”
“Công thức là của Tiểu Anh, các ngươi muốn bán phấn mặt thì cho các ngươi cửa hàng, các ngươi tự mình kinh doanh!”
Thẩm viên ngoại ngắt lời con dâu, ra lệnh cho quản sự: “Chuẩn bị xe ngựa, làm phiền lí chính đi theo, đưa hai mẹ con bọn họ đến Triệu gia ở huyện thành!”
Triệu Yến Bình ở huyện thành khá xa, gia đình nhi tử có giao thiệp rộng ở Thẩm Gia Câu, Thẩm viên ngoại cần đưa thê tử và nữ nhi đi tối nay, nếu không ông lo lắng sẽ có chuyện xảy ra.
Quản sự là lão nhân bên cạnh Thẩm viên ngoại, một lòng đứng về phía Thẩm viên ngoại, thừa dịp cả nhà Thẩm Văn Bưu bị lí chính và trưởng lão chận lại, nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa. Thẩm viên ngoại tự mình đưa Liễu thị và Thẩm Anh lên xe ngựa, nhìn hai mẹ con rơi nước mắt bên trong, Thẩm viên ngoại cười, cuối cùng nhìn Liễu thị, ông buông rèm xuống.
“Đi nào, đi nào.”
Có hai hộ viện đi theo bảo vệ xe ngựa. Xa phu giơ roi ngựa lên, giục ngựa chạy đến huyện thành dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trong Thẩm gia và gần một nửa dân làng.
Xe ngựa đến huyện thành vào lúc gần canh hai, cửa thành đã đóng cửa từ lâu.
Lí chính xuống xe, giải thích toàn bộ câu chuyện.
Quan binh canh cửa thành đều quen biết Triệu Yến Bình, có lí chính của Thẩm Gia Câu giám hộ, sau khi kiểm tra danh tính của mẹ con Liễu thị thì cho đi qua.
Tại Triệu gia, A Kiều và quan gia đã nghỉ ngơi, Triệu lão thái thái đã quay về, hai người ngầm đồng ý mỗi người một chăn.
Đột nhiên truyền đến tiếng xe ngựa trên đường phố yên tĩnh, Triệu Yến Bình đang ngủ say giật mình tỉnh lại, nghe tiếng xe ngựa ngừng trước cửa nhà mình, Triệu Yến Bình lập tức đứng dậy, vội vàng phủ thêm áo đi ra ngoài.
Động tĩnh lớn như vậy khiến A Kiều, Triệu lão thái thái cùng với Thu Nguyệt và huynh muội Thúy Nương ở phòng phía sau cũng đều thức dậy, ngay cả láng giềng xung quanh Triệu gia cũng bị đánh thức, vểnh tai lắng nghe.
Sau đó, bọn họ nghe được một tiếng “đại ca” buồn bã, ẩn chứa sự chua xót và bất bình vô hạn.