Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Editor: Trà Xanh
Triệu lão thái thái bỏ đi rất dứt khoát, liên tiếp mấy ngày cũng không thấy về. Cuối tháng sáu, Thẩm Anh đi một chuyến đến huyện thành. Một là đưa A Kiều 600 hộp phấn mặt đã đặt trước đó, hai là hỏi ca ca về chuyện giữa Triệu lão thái thái và Đan Dung.
Triệu Yến Bình không muốn nói, đi giúp tiểu nhị chuyển phấn mặt vào hầm. A Kiều cẩn thận giải thích cho Thẩm Anh.
Thẩm Anh nhìn bóng dáng của huynh trưởng chỉ huy bọn tiểu nhị ở hậu viện, trong lòng cảm thấy chua xót.
Đến năm sáu bảy tuổi nàng mới thật sự hiểu rõ hoàn cảnh của thân thích, biết mình ngoài một lão ca ca ở Thẩm gia, còn có ca ca Triệu Yến Bình tuấn tú cao lớn ở Triệu gia, và tỷ tỷ Triệu Hương Vân bị Triệu nhị thúc bán đi.
Thẩm Anh chưa bao giờ gặp Hương Vân tỷ tỷ, đương nhiên chẳng hoài niệm gì, nhưng trên mặt mẫu thân luôn vương nét lo âu vì lo lắng cho tỷ tỷ. Sau khi dọn đến huyện thành, ca ca Triệu gia rất ít khi về quê vì oán hận Triệu nhị thúc và Triệu nhị thẩm, hắn trở thành bộ đầu vì muốn mở rộng quan hệ để tìm kiếm tỷ tỷ.
Nhiều năm trôi qua, Thẩm Anh đau lòng cho mẫu thân và ca ca, càng đau lòng hơn khi không có tin tức của tỷ tỷ.
Triệu lão thái thái ở quê vô cùng vui vẻ thu xếp hôn nhân cho Đan Dung, mỗi ngày đều cười tươi rói. Thẩm Anh chẳng lo lắng cho bà, chỉ lén dặn A Kiều: “Tiểu tẩu, chuyện rơi vào kết quả này, khổ sở nhất chính là đại ca của ta. Với tính tình của hắn, khó chịu gì cũng giấu trong lòng, người khác hỏi thì giả bộ không sao. Ta sẽ nhìn chằm chằm lão thái thái, nhờ ngươi quan tâm đến đại ca.”
A Kiều cười nói: “Cô nương yên tâm, dù ngài không nói ta cũng hiểu.”
Đó là quan gia của nàng, không ai nhắc thì A Kiều cũng quan tâm hắn.
—
Khi Triệu lão thái thái ở nhà, mọi việc ở Triệu gia đều do Triệu lão thái thái làm chủ. Hiện giờ Triệu lão thái thái về quê, A Kiều có thể tạm thời làm chủ.
Thu Nguyệt và Quách Hưng hợp tác trông coi cửa hàng. Buôn bán phấn mặt và đồ thêu thùa ngày càng tốt hơn. Vừa kiếm được bạc vừa không có Triệu lão thái thái quản, tâm trạng A Kiều phơi phới, nên cũng muốn sự thất vọng của quan gia được sớm khôi phục.
Đêm nay A Kiều thương lượng với quan gia rằng ngày mai nàng muốn đi đến tiệm sách để mua một cuốn sách đọc giết thời gian.
Nàng muốn đi ra ngoài, Triệu Yến Bình sao phản đối được.
A Kiều là thiếp của hắn, nhưng Triệu Yến Bình chưa từng coi mình là lão gia có tiền, đương nhiên cũng không tuân theo quy củ là thiếp thất không thể tùy tiện ra ngoài. Nếu không có tổ mẫu quản, chỉ cần A Kiều muốn, chỉ cần nàng đừng tự tìm phiền phức, Triệu Yến Bình sẽ không quản cho dù A Kiều ra ngoài mỗi ngày.
Hắn dễ tính. Hôm sau A Kiều đội mũ có rèm che và đi ra ngoài với Thúy Nương.
Tháng bảy nắng chói chang. Nhiều cô nương sợ ăn nắng, khi ra ngoài đều che dù hoặc đội mũ có rèm che. A Kiều ăn mặc không nổi bật, nhưng nàng có vòng eo thon thả, dáng đi thướt tha, trên đường đi đến tiệm sách thu hút rất nhiều ánh mắt. Tới nơi, những người chọn và đọc sách bên trong đều là nam tử, già trẻ đều có.
A Kiều nhìn Thúy Nương.
Thúy Nương nhớ lời dặn của tiểu nương tử, giòn giã hỏi chưởng quầy của tiệm sách: “Chưởng quầy, ở đây có sách phá án và kiện cáo không?”
Chưởng quầy cười ha hả: “Chỗ ta sách gì cũng có. Sách các ngươi tìm đặt bên kia, tự mình lựa đi.”
Chưởng quầy chỉ hướng cho hai người.
A Kiều và Thúy Nương đi đến đó.
Thúy Nương không biết chữ. Khi A Kiều chọn sách, Thúy Nương đứng cạnh nàng, phòng ngừa khách nam có ý đồ xấu với tiểu nương tử.
A Kiều nhớ rõ kệ sách của quan gia có sách nào, nàng lướt qua những cuốn bị trùng, chỉ chọn cuốn quan gia không có.
Một tiểu nhị khoảng mười hai mười ba tuổi đi đến, thấy tiểu nương tử đội mũ có rèm dường như không biết phân biệt thế nào, tiểu nhị khéo léo lấy ra một bộ ba cuốn sách mới, giới thiệu rõ ràng: “Nếu tiểu nương tử muốn mua loại phá án thì nên mua bộ này. Đây là bộ sách mới nhất do Lư lão thái công, Lư Hoán, cựu Đại Lý Tự Khanh biên soạn, tổng kết ba mươi năm làm quan, bao gồm các vụ án lớn và quan trọng ở kinh thành. Bộ này bán cháy hàng luôn.”
A Kiều rất động tâm.
Thúy Nương thấy khu vực này bày vài bộ sách, sách khác đều bán rất nhiều, chỉ có bộ “Tuyển tập xử án của Lư thái công” này nghe rất lợi hại nhưng còn một chồng thật cao. Thúy Nương nghi ngờ hỏi: “Cháy hàng sao không có ai mua? Bộ này bán thế nào?”
Tiểu nhị giơ ba ngón tay, nhỏ giọng nói: “Sách hay, ở phủ thành bán cháy hàng nên chưởng quầy nhập về nhiều như vậy. Chỉ bán ba lượng, nhưng tiểu huyện chúng ta có nhiều thư sinh nhà nghèo, nhiều người muốn mua nhưng tiếc tiền.”
Thúy Nương há to miệng đủ để nhét một quả trứng gà. Ba cuốn sách đòi bán ba lượng bạc, người viết sách điên cuồng vì tiền như vậy, sao không đi cướp luôn đi?
A Kiều có bạc trong tay, nhưng nàng không ngờ một bộ sách lại mắc tiền đến vậy. Ngoài ra, ai biết vị Lư thái công này là ai, biết đâu tiểu nhị cố tình bịa chuyện để bán nó chăng?
Tuy nghi ngờ, A Kiều vẫn lật hai trang, thấy giấy bên trong bóng mịn và có màu vàng nhạt, chữ viết rõ ràng ngay ngắn, rờ thoải mái hơn nhiều sách khác. Nội dung hai trang đầu chỉ giới thiệu cuộc đời Lư thái công, mới nhìn trang thứ nhất của các vụ án, tiểu nhị không cho A Kiều coi, sợ A Kiều làm dơ sách đắt tiền như vậy.
Đừng nói gì Thúy Nương, A Kiều cũng tức giận. Nàng chẳng mua quyển sách nào mà cùng Thúy Nương về nhà.
Đến chạng vạng, Triệu Yến Bình trở về. Nhớ A Kiều nói rằng hôm nay muốn đi mua sách, lau người xong, từ hậu viện đi vào, Triệu Yến Bình ngồi đối diện A Kiều, thản nhiên hỏi nàng: “Mua sách gì?”
A Kiều liếc nhìn hắn, thấy một giọt nước lăn từ trán xuống dưới, men theo khuôn mặt lạnh lùng lăn vào trong cổ áo. A Kiều không khỏi nghĩ đến ngày hôm đó, quan gia lau người ngay trước mặt nàng, nhưng chỉ có lần đó mà thôi. Sau này mỗi lần quan gia tắm rửa vẫn tránh nàng, cho dù hai người đã ở với nhau lâu rồi.
“Không mua, có quá nhiều người chọn sách. Chúng ta là hai nữ nhân, ta ngại nên chỉ lướt qua rồi về lại.”
A Kiều vừa múc cháo cho hắn vừa nói. Trời nóng, cháo đã để nguội bớt, hiện tại ăn là vừa.
Triệu Yến Bình thấy dáng vẻ thất vọng của nàng liền nói: “Nàng muốn đọc sách gì, ngày mai tan làm ta sẽ đi một chuyến đến đó.”
Quan gia lại đối xử tốt với nàng, A Kiều mỉm cười, rũ mắt nói: “Cũng không muốn mua lắm. À nè quan gia, lúc ở tiệm sách ta nghe chưởng quầy giới thiệu cho người khác rằng bọn họ mới nhập một bộ sách mới gọi là “Tuyển tập xử án của Lư thái công”, còn nói Lư thái công là cựu Đại Lý Tự Khanh, khen nức nở luôn. Không biết là sự thật hay là chưởng quầy bịa đặt lừa gạt mọi người.”
Triệu Yến Bình hơi kinh ngạc: “Vị Lư thái công đó tên là Lư Hoán phải không?”
A Kiều vờ suy nghĩ: “Ừm, hình như là tên vậy, quan gia có nghe nói về ông ấy?”
Triệu Yến Bình gật đầu và giải thích “Trước đây có một vụ án, đại nhân đề cập đến sự tích của lão thái công. Nghe nói ông được thăng chức làm Đại Lý Tự Khanh năm 30 tuổi. Ngồi vị trí đó ba mươi năm, trải qua hai triều đại và giải quyết vô số vụ án. Sau khi từ nhiệm, được kim thượng phong làm Lý Quốc Công, rất xứng với danh xưng thám tử thần kỳ.”
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng A Kiều vẫn nghe được sự kính trọng và ngưỡng mộ của quan gia đối với vị Lư thái công này.
A Kiều rất hào hứng. Tuy ba lượng bạc rất nhiều, nhưng với bản lĩnh của Thu Nguyệt, một tháng có thể kiếm bốn năm lượng cho nàng. Lúc này nàng tiêu tiền mua bộ sách hay để xoa dịu nỗi thất vọng không tìm được muội muội của quan gia cũng đáng giá!
Hôm sau quan gia đến nha môn, A Kiều lập tức đưa Thúy Nương ba lượng bạc, kêu nàng đến tiệm sách mua bộ “Tuyển tập xử án của Lư thái công”.
Thúy Nương nhận túi tiền mà tiểu nương tử đưa, đôi mắt to đen láy không hiểu nổi: “Nhà người ta đều là tướng công bỏ tiền mua đồ để dỗ dành thê tử và tiểu thiếp vui vẻ, tiểu nương tử thì ngược lại, tiêu tiền cho quan gia.”
A Kiều đỏ cả mặt, nói với nàng: “Lắm mồm, quan gia chúng ta giống loại người có tâm địa gian xảo hử?”
Thúy Nương lắc đầu, quan gia không giống vậy.
“Quan gia không có tâm địa gian xảo, nhưng tiểu nương tử có nha, biết lấy lòng quan gia.” Thúy Nương đảo mắt cười hì hì, cười xong vui vẻ chạy ra ngoài, sợ tiểu nương tử đánh nàng.
A Kiều đúng là muốn vặn miệng Thúy Nương, đáng tiếc nàng chạy trốn quá nhanh.
Ngoài việc mua sách, A Kiều còn định kêu Thúy Nương mua vò rượu ngon và nấu một bàn cơm ngon ăn tối. Bị Thúy Nương trêu chọc, A Kiều ngượng ngùng không thu xếp gì thêm.
Đến chiều tối, A Kiều ngắm bộ sách mới trên kệ sách, bắt đầu hy vọng quan gia trở về sớm chút.
Sau khi tan làm, Triệu Yến Bình nghĩ đến “Tuyển tập xử án của Lư thái công” mà A Kiều đề cập. Vì vậy hắn đi một chuyến đến tiệm sách.
Tiệm sách chuẩn bị đóng cửa, cũng không có ai. Triệu Yến Bình đi thẳng đến chỗ hắn thường lui tới, mau chóng phát hiện bộ sách mới này.
Hắn hỏi chưởng quầy giá tiền.
Hắn là khách quen, chưởng quầy biết Triệu quan gia có chút tiền dư, không phải loại thư sinh nghèo keo kiệt bủn xỉn, mỉm cười nói ba lượng bạc.
Triệu Yến Bình rũ mi, lẳng lặng đặt sách về chỗ cũ.
Trước đây hắn không thiếu ba lượng bạc này. Lão thái thái luôn đưa hắn dằn túi năm lượng, còn dư thì lão thái thái cất. Nhưng A Kiều mua thuốc và mua thịt cá bồi dưỡng thân thể cho lão thái thái, Triệu Yến Bình ngầm trả lại cho A Kiều, tới tới lui lui nên không dư bao nhiêu.
Từ bỏ bộ sách mới này, Triệu Yến Bình đi đến khu tiểu thuyết, chọn một cuốn tài tử giai nhân, nhét vào ngực rồi cưỡi ngựa về nhà.
Hoàng hôn kéo dài bóng dáng một người một ngựa. Chưởng quầy của tiệm sách vui vẻ lắc đầu nhìn theo bóng dáng khôi ngô kia. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, người xưa đúng là không lừa hắn. Ai có thể ngờ người thoạt nhìn lạnh như băng và không hiểu phong tình như Triệu quan gia lại không mua sách mình thích, mà chọn mua một cuốn sách nữ nhân thích đọc giải trí cho tiểu thiếp trong nhà?
Chưởng quầy cảm thấy ngọt ngào giùm tiểu thiếp của Triệu quan gia.
—
“Quan gia, hôm nay nha môn có vụ án nào không?”
Triệu Yến Bình về nhà, Thúy Nương bu lại giống thường lệ. Triệu Yến Bình để ý thấy hôm nay tiểu nha đầu cười rất ranh mãnh, như đang che giấu bí mật gì đó. Còn A Kiều thường ngày hay ra sớm đón hắn thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
“Nha môn không có gì, sao không thấy tiểu nương tử?” Triệu Yến Bình thấp giọng hỏi, vẻ mặt thản nhiên.
Thúy Nương cười tươi hơn, hất cằm về hướng đông phòng: “Tiểu nương tử ở trong phòng, quan gia mau vào đi, tiểu nương tử chuẩn bị một bất ngờ cho ngài.”
Ánh mắt Triệu Yến Bình hơi thay đổi.
A Kiều ở trong phòng nghe Thúy Nương trêu chọc thì mắc cỡ muốn chết. Vốn dĩ tặng quà không phải là chuyện hiếm lạ, tự nhiên bị Thúy Nương phá một trận, còn nói nàng có tâm địa gian xảo dỗ ngọt quan gia.
A Kiều căng thẳng, vội vàng lấy bộ sách kia xuống, nhét vào tủ quần áo rồi vớ đại một bộ quần áo che lại.
Triệu Yến Bình bước vào, thấy A Kiều ngồi ở án thư, cúi đầu đang thêu thùa may vá, hai má đỏ hây giống mật đào treo trên cây, căng mọng hấp dẫn.
Triệu Yến Bình lặng lẽ liếc nhìn một vòng, không phát hiện có gì bất ngờ.
Chẳng lẽ Thúy Nương bịa chuyện?
“Quan gia về rồi à, ta đi lấy nước cho ngài.” A Kiều làm như mới phát hiện hắn đã về, đặt kim chỉ xuống rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Triệu Yến Bình không ngăn nàng. Hắn đi đến rổ kim chỉ, lật xem chiếc khăn đang thêu dở, trên mặt thêu một đôi uyên ương.
Chẳng lẽ là khăn này?
Uyên ương, hèn chi nàng mắc cỡ.
Triệu Yến Bình lấy cuốn tiểu thuyết trong ngực ra, đặt bên cạnh rổ kim chỉ của nàng.
A Kiều đem chậu nước ra hậu viện.
Triệu Yến Bình cầm một bộ trung y đi ra ngoài.
Sau bữa tối hắn đều đọc sách. Nhân dịp hắn đang lau mình, A Kiều vào nhà dọn dẹp án thư, sau đó nàng phát hiện cuốn tiểu thuyết mới tinh kia.
A Kiều không khỏi nhìn vào kệ sách của quan gia. Quan gia có rất nhiều loại sách, nhưng không có quyển tiểu thuyết nào…
Vì vậy, đây là quan gia tặng nàng? Quan gia cho rằng nàng thật sự muốn mua sách nên cố ý đến tiệm sách chọn một cuốn cho nàng?
Nghe tiếng nước lao xao ở chân tường hậu viện, sóng mắt A Kiều dập dền. Nàng cất cuốn tiểu thuyết, lặng lẽ lấy bộ “Tuyển tập xử án của Lư thái công” đặt trên bàn sách, nơi quan gia vừa mới để cuốn tiểu thuyết.
Sắp xếp xong, A Kiều thản nhiên bước ra ngoài.
Triệu lão thái thái bỏ đi rất dứt khoát, liên tiếp mấy ngày cũng không thấy về. Cuối tháng sáu, Thẩm Anh đi một chuyến đến huyện thành. Một là đưa A Kiều 600 hộp phấn mặt đã đặt trước đó, hai là hỏi ca ca về chuyện giữa Triệu lão thái thái và Đan Dung.
Triệu Yến Bình không muốn nói, đi giúp tiểu nhị chuyển phấn mặt vào hầm. A Kiều cẩn thận giải thích cho Thẩm Anh.
Thẩm Anh nhìn bóng dáng của huynh trưởng chỉ huy bọn tiểu nhị ở hậu viện, trong lòng cảm thấy chua xót.
Đến năm sáu bảy tuổi nàng mới thật sự hiểu rõ hoàn cảnh của thân thích, biết mình ngoài một lão ca ca ở Thẩm gia, còn có ca ca Triệu Yến Bình tuấn tú cao lớn ở Triệu gia, và tỷ tỷ Triệu Hương Vân bị Triệu nhị thúc bán đi.
Thẩm Anh chưa bao giờ gặp Hương Vân tỷ tỷ, đương nhiên chẳng hoài niệm gì, nhưng trên mặt mẫu thân luôn vương nét lo âu vì lo lắng cho tỷ tỷ. Sau khi dọn đến huyện thành, ca ca Triệu gia rất ít khi về quê vì oán hận Triệu nhị thúc và Triệu nhị thẩm, hắn trở thành bộ đầu vì muốn mở rộng quan hệ để tìm kiếm tỷ tỷ.
Nhiều năm trôi qua, Thẩm Anh đau lòng cho mẫu thân và ca ca, càng đau lòng hơn khi không có tin tức của tỷ tỷ.
Triệu lão thái thái ở quê vô cùng vui vẻ thu xếp hôn nhân cho Đan Dung, mỗi ngày đều cười tươi rói. Thẩm Anh chẳng lo lắng cho bà, chỉ lén dặn A Kiều: “Tiểu tẩu, chuyện rơi vào kết quả này, khổ sở nhất chính là đại ca của ta. Với tính tình của hắn, khó chịu gì cũng giấu trong lòng, người khác hỏi thì giả bộ không sao. Ta sẽ nhìn chằm chằm lão thái thái, nhờ ngươi quan tâm đến đại ca.”
A Kiều cười nói: “Cô nương yên tâm, dù ngài không nói ta cũng hiểu.”
Đó là quan gia của nàng, không ai nhắc thì A Kiều cũng quan tâm hắn.
—
Khi Triệu lão thái thái ở nhà, mọi việc ở Triệu gia đều do Triệu lão thái thái làm chủ. Hiện giờ Triệu lão thái thái về quê, A Kiều có thể tạm thời làm chủ.
Thu Nguyệt và Quách Hưng hợp tác trông coi cửa hàng. Buôn bán phấn mặt và đồ thêu thùa ngày càng tốt hơn. Vừa kiếm được bạc vừa không có Triệu lão thái thái quản, tâm trạng A Kiều phơi phới, nên cũng muốn sự thất vọng của quan gia được sớm khôi phục.
Đêm nay A Kiều thương lượng với quan gia rằng ngày mai nàng muốn đi đến tiệm sách để mua một cuốn sách đọc giết thời gian.
Nàng muốn đi ra ngoài, Triệu Yến Bình sao phản đối được.
A Kiều là thiếp của hắn, nhưng Triệu Yến Bình chưa từng coi mình là lão gia có tiền, đương nhiên cũng không tuân theo quy củ là thiếp thất không thể tùy tiện ra ngoài. Nếu không có tổ mẫu quản, chỉ cần A Kiều muốn, chỉ cần nàng đừng tự tìm phiền phức, Triệu Yến Bình sẽ không quản cho dù A Kiều ra ngoài mỗi ngày.
Hắn dễ tính. Hôm sau A Kiều đội mũ có rèm che và đi ra ngoài với Thúy Nương.
Tháng bảy nắng chói chang. Nhiều cô nương sợ ăn nắng, khi ra ngoài đều che dù hoặc đội mũ có rèm che. A Kiều ăn mặc không nổi bật, nhưng nàng có vòng eo thon thả, dáng đi thướt tha, trên đường đi đến tiệm sách thu hút rất nhiều ánh mắt. Tới nơi, những người chọn và đọc sách bên trong đều là nam tử, già trẻ đều có.
A Kiều nhìn Thúy Nương.
Thúy Nương nhớ lời dặn của tiểu nương tử, giòn giã hỏi chưởng quầy của tiệm sách: “Chưởng quầy, ở đây có sách phá án và kiện cáo không?”
Chưởng quầy cười ha hả: “Chỗ ta sách gì cũng có. Sách các ngươi tìm đặt bên kia, tự mình lựa đi.”
Chưởng quầy chỉ hướng cho hai người.
A Kiều và Thúy Nương đi đến đó.
Thúy Nương không biết chữ. Khi A Kiều chọn sách, Thúy Nương đứng cạnh nàng, phòng ngừa khách nam có ý đồ xấu với tiểu nương tử.
A Kiều nhớ rõ kệ sách của quan gia có sách nào, nàng lướt qua những cuốn bị trùng, chỉ chọn cuốn quan gia không có.
Một tiểu nhị khoảng mười hai mười ba tuổi đi đến, thấy tiểu nương tử đội mũ có rèm dường như không biết phân biệt thế nào, tiểu nhị khéo léo lấy ra một bộ ba cuốn sách mới, giới thiệu rõ ràng: “Nếu tiểu nương tử muốn mua loại phá án thì nên mua bộ này. Đây là bộ sách mới nhất do Lư lão thái công, Lư Hoán, cựu Đại Lý Tự Khanh biên soạn, tổng kết ba mươi năm làm quan, bao gồm các vụ án lớn và quan trọng ở kinh thành. Bộ này bán cháy hàng luôn.”
A Kiều rất động tâm.
Thúy Nương thấy khu vực này bày vài bộ sách, sách khác đều bán rất nhiều, chỉ có bộ “Tuyển tập xử án của Lư thái công” này nghe rất lợi hại nhưng còn một chồng thật cao. Thúy Nương nghi ngờ hỏi: “Cháy hàng sao không có ai mua? Bộ này bán thế nào?”
Tiểu nhị giơ ba ngón tay, nhỏ giọng nói: “Sách hay, ở phủ thành bán cháy hàng nên chưởng quầy nhập về nhiều như vậy. Chỉ bán ba lượng, nhưng tiểu huyện chúng ta có nhiều thư sinh nhà nghèo, nhiều người muốn mua nhưng tiếc tiền.”
Thúy Nương há to miệng đủ để nhét một quả trứng gà. Ba cuốn sách đòi bán ba lượng bạc, người viết sách điên cuồng vì tiền như vậy, sao không đi cướp luôn đi?
A Kiều có bạc trong tay, nhưng nàng không ngờ một bộ sách lại mắc tiền đến vậy. Ngoài ra, ai biết vị Lư thái công này là ai, biết đâu tiểu nhị cố tình bịa chuyện để bán nó chăng?
Tuy nghi ngờ, A Kiều vẫn lật hai trang, thấy giấy bên trong bóng mịn và có màu vàng nhạt, chữ viết rõ ràng ngay ngắn, rờ thoải mái hơn nhiều sách khác. Nội dung hai trang đầu chỉ giới thiệu cuộc đời Lư thái công, mới nhìn trang thứ nhất của các vụ án, tiểu nhị không cho A Kiều coi, sợ A Kiều làm dơ sách đắt tiền như vậy.
Đừng nói gì Thúy Nương, A Kiều cũng tức giận. Nàng chẳng mua quyển sách nào mà cùng Thúy Nương về nhà.
Đến chạng vạng, Triệu Yến Bình trở về. Nhớ A Kiều nói rằng hôm nay muốn đi mua sách, lau người xong, từ hậu viện đi vào, Triệu Yến Bình ngồi đối diện A Kiều, thản nhiên hỏi nàng: “Mua sách gì?”
A Kiều liếc nhìn hắn, thấy một giọt nước lăn từ trán xuống dưới, men theo khuôn mặt lạnh lùng lăn vào trong cổ áo. A Kiều không khỏi nghĩ đến ngày hôm đó, quan gia lau người ngay trước mặt nàng, nhưng chỉ có lần đó mà thôi. Sau này mỗi lần quan gia tắm rửa vẫn tránh nàng, cho dù hai người đã ở với nhau lâu rồi.
“Không mua, có quá nhiều người chọn sách. Chúng ta là hai nữ nhân, ta ngại nên chỉ lướt qua rồi về lại.”
A Kiều vừa múc cháo cho hắn vừa nói. Trời nóng, cháo đã để nguội bớt, hiện tại ăn là vừa.
Triệu Yến Bình thấy dáng vẻ thất vọng của nàng liền nói: “Nàng muốn đọc sách gì, ngày mai tan làm ta sẽ đi một chuyến đến đó.”
Quan gia lại đối xử tốt với nàng, A Kiều mỉm cười, rũ mắt nói: “Cũng không muốn mua lắm. À nè quan gia, lúc ở tiệm sách ta nghe chưởng quầy giới thiệu cho người khác rằng bọn họ mới nhập một bộ sách mới gọi là “Tuyển tập xử án của Lư thái công”, còn nói Lư thái công là cựu Đại Lý Tự Khanh, khen nức nở luôn. Không biết là sự thật hay là chưởng quầy bịa đặt lừa gạt mọi người.”
Triệu Yến Bình hơi kinh ngạc: “Vị Lư thái công đó tên là Lư Hoán phải không?”
A Kiều vờ suy nghĩ: “Ừm, hình như là tên vậy, quan gia có nghe nói về ông ấy?”
Triệu Yến Bình gật đầu và giải thích “Trước đây có một vụ án, đại nhân đề cập đến sự tích của lão thái công. Nghe nói ông được thăng chức làm Đại Lý Tự Khanh năm 30 tuổi. Ngồi vị trí đó ba mươi năm, trải qua hai triều đại và giải quyết vô số vụ án. Sau khi từ nhiệm, được kim thượng phong làm Lý Quốc Công, rất xứng với danh xưng thám tử thần kỳ.”
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng A Kiều vẫn nghe được sự kính trọng và ngưỡng mộ của quan gia đối với vị Lư thái công này.
A Kiều rất hào hứng. Tuy ba lượng bạc rất nhiều, nhưng với bản lĩnh của Thu Nguyệt, một tháng có thể kiếm bốn năm lượng cho nàng. Lúc này nàng tiêu tiền mua bộ sách hay để xoa dịu nỗi thất vọng không tìm được muội muội của quan gia cũng đáng giá!
Hôm sau quan gia đến nha môn, A Kiều lập tức đưa Thúy Nương ba lượng bạc, kêu nàng đến tiệm sách mua bộ “Tuyển tập xử án của Lư thái công”.
Thúy Nương nhận túi tiền mà tiểu nương tử đưa, đôi mắt to đen láy không hiểu nổi: “Nhà người ta đều là tướng công bỏ tiền mua đồ để dỗ dành thê tử và tiểu thiếp vui vẻ, tiểu nương tử thì ngược lại, tiêu tiền cho quan gia.”
A Kiều đỏ cả mặt, nói với nàng: “Lắm mồm, quan gia chúng ta giống loại người có tâm địa gian xảo hử?”
Thúy Nương lắc đầu, quan gia không giống vậy.
“Quan gia không có tâm địa gian xảo, nhưng tiểu nương tử có nha, biết lấy lòng quan gia.” Thúy Nương đảo mắt cười hì hì, cười xong vui vẻ chạy ra ngoài, sợ tiểu nương tử đánh nàng.
A Kiều đúng là muốn vặn miệng Thúy Nương, đáng tiếc nàng chạy trốn quá nhanh.
Ngoài việc mua sách, A Kiều còn định kêu Thúy Nương mua vò rượu ngon và nấu một bàn cơm ngon ăn tối. Bị Thúy Nương trêu chọc, A Kiều ngượng ngùng không thu xếp gì thêm.
Đến chiều tối, A Kiều ngắm bộ sách mới trên kệ sách, bắt đầu hy vọng quan gia trở về sớm chút.
Sau khi tan làm, Triệu Yến Bình nghĩ đến “Tuyển tập xử án của Lư thái công” mà A Kiều đề cập. Vì vậy hắn đi một chuyến đến tiệm sách.
Tiệm sách chuẩn bị đóng cửa, cũng không có ai. Triệu Yến Bình đi thẳng đến chỗ hắn thường lui tới, mau chóng phát hiện bộ sách mới này.
Hắn hỏi chưởng quầy giá tiền.
Hắn là khách quen, chưởng quầy biết Triệu quan gia có chút tiền dư, không phải loại thư sinh nghèo keo kiệt bủn xỉn, mỉm cười nói ba lượng bạc.
Triệu Yến Bình rũ mi, lẳng lặng đặt sách về chỗ cũ.
Trước đây hắn không thiếu ba lượng bạc này. Lão thái thái luôn đưa hắn dằn túi năm lượng, còn dư thì lão thái thái cất. Nhưng A Kiều mua thuốc và mua thịt cá bồi dưỡng thân thể cho lão thái thái, Triệu Yến Bình ngầm trả lại cho A Kiều, tới tới lui lui nên không dư bao nhiêu.
Từ bỏ bộ sách mới này, Triệu Yến Bình đi đến khu tiểu thuyết, chọn một cuốn tài tử giai nhân, nhét vào ngực rồi cưỡi ngựa về nhà.
Hoàng hôn kéo dài bóng dáng một người một ngựa. Chưởng quầy của tiệm sách vui vẻ lắc đầu nhìn theo bóng dáng khôi ngô kia. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, người xưa đúng là không lừa hắn. Ai có thể ngờ người thoạt nhìn lạnh như băng và không hiểu phong tình như Triệu quan gia lại không mua sách mình thích, mà chọn mua một cuốn sách nữ nhân thích đọc giải trí cho tiểu thiếp trong nhà?
Chưởng quầy cảm thấy ngọt ngào giùm tiểu thiếp của Triệu quan gia.
—
“Quan gia, hôm nay nha môn có vụ án nào không?”
Triệu Yến Bình về nhà, Thúy Nương bu lại giống thường lệ. Triệu Yến Bình để ý thấy hôm nay tiểu nha đầu cười rất ranh mãnh, như đang che giấu bí mật gì đó. Còn A Kiều thường ngày hay ra sớm đón hắn thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
“Nha môn không có gì, sao không thấy tiểu nương tử?” Triệu Yến Bình thấp giọng hỏi, vẻ mặt thản nhiên.
Thúy Nương cười tươi hơn, hất cằm về hướng đông phòng: “Tiểu nương tử ở trong phòng, quan gia mau vào đi, tiểu nương tử chuẩn bị một bất ngờ cho ngài.”
Ánh mắt Triệu Yến Bình hơi thay đổi.
A Kiều ở trong phòng nghe Thúy Nương trêu chọc thì mắc cỡ muốn chết. Vốn dĩ tặng quà không phải là chuyện hiếm lạ, tự nhiên bị Thúy Nương phá một trận, còn nói nàng có tâm địa gian xảo dỗ ngọt quan gia.
A Kiều căng thẳng, vội vàng lấy bộ sách kia xuống, nhét vào tủ quần áo rồi vớ đại một bộ quần áo che lại.
Triệu Yến Bình bước vào, thấy A Kiều ngồi ở án thư, cúi đầu đang thêu thùa may vá, hai má đỏ hây giống mật đào treo trên cây, căng mọng hấp dẫn.
Triệu Yến Bình lặng lẽ liếc nhìn một vòng, không phát hiện có gì bất ngờ.
Chẳng lẽ Thúy Nương bịa chuyện?
“Quan gia về rồi à, ta đi lấy nước cho ngài.” A Kiều làm như mới phát hiện hắn đã về, đặt kim chỉ xuống rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Triệu Yến Bình không ngăn nàng. Hắn đi đến rổ kim chỉ, lật xem chiếc khăn đang thêu dở, trên mặt thêu một đôi uyên ương.
Chẳng lẽ là khăn này?
Uyên ương, hèn chi nàng mắc cỡ.
Triệu Yến Bình lấy cuốn tiểu thuyết trong ngực ra, đặt bên cạnh rổ kim chỉ của nàng.
A Kiều đem chậu nước ra hậu viện.
Triệu Yến Bình cầm một bộ trung y đi ra ngoài.
Sau bữa tối hắn đều đọc sách. Nhân dịp hắn đang lau mình, A Kiều vào nhà dọn dẹp án thư, sau đó nàng phát hiện cuốn tiểu thuyết mới tinh kia.
A Kiều không khỏi nhìn vào kệ sách của quan gia. Quan gia có rất nhiều loại sách, nhưng không có quyển tiểu thuyết nào…
Vì vậy, đây là quan gia tặng nàng? Quan gia cho rằng nàng thật sự muốn mua sách nên cố ý đến tiệm sách chọn một cuốn cho nàng?
Nghe tiếng nước lao xao ở chân tường hậu viện, sóng mắt A Kiều dập dền. Nàng cất cuốn tiểu thuyết, lặng lẽ lấy bộ “Tuyển tập xử án của Lư thái công” đặt trên bàn sách, nơi quan gia vừa mới để cuốn tiểu thuyết.
Sắp xếp xong, A Kiều thản nhiên bước ra ngoài.