Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146
Trữ Vô Song thật sự là cực phẩm trên trời dưới đất đều hiếm hoi, nữ nhân này đã gần sáu mươi tuổi thế mà vẫn duy trì được dáng vẻ tươi đẹp mỹ lệ của tuổi mười tám. Thiên hạ rộng lớn, ngoại trừ thiên nữ cùng thần nữ thì cũng chỉ có Trữ Vô Song mới làm được như vậy.
Trữ Vô Song băng thanh ngọc khiết mang theo vẻ đẹp bất lực mà thê lương, giống như một đóa tuyết liên chịu sự tàn phá của gió lạnh để cho người ta ngắt hái.
Nàng tuyệt Vọng bất lực, chỉ là dưới tác dụng của Cửu Vĩ Hương Tán, đầu óc nàng trờ nên trống rỗng căn bản không thể chống đỡ sự khiêu khích từ bên ngoài. Nàng tuyệt vọng bất lực, chỉ là dưới tác dụng của Cửu Vĩ Hương Tán, đầu óc nàng trở nên trống rỗng căn bản không thể chống đỡ được sự khiêu khích từ bên ngoài.
"Phong Nhi... buông tha cho ta đi... Bây giờ buông tay còn kịp, ngàn vạn lần không thể phạm vào sai lầm thiên cổ này." Ðôi môi anh đào khuất nhục run rẩy mà cầu xin, sự đau đớn vì tuyệt vọng càng tôn lên vẻ động lòng người. Thấy đôi mắt hạnh của Trữ Vô Song lóe lên lệ quang, trong mắt tràn ngập sự khẩn cầu, lại càng kích thích ngọn lửa dục vọng của Lăng Phong.
"Sư thúc, ta không cho là như vậy, người không tình nguyện để ta cứu người, đơn giản chỉ là muốn bảo vệ danh tiếng của bản thân. Nhưng mà thứ danh tiếng đó không thể ăn được cũng không tạo ra sự vui sướng, chỉ là hư danh mà thôi. Trăm ngàn năm sau còn có người nào nhớ tới. Mười mấy năm qua người có vui vẻ hay không? Có vui sướng hay không? Người cả ngày tại thâm sơn cùng cốc, ngoại trừ luyện võ cùng thanh tâm quả dục, hoặc là hồi ức thống khổ! Chằng lẽ đây là cuộc sống ý nghĩa của người sao? Hôm nay, ta mang đến cho người một cuộc sống mới, người không phải là sư thúc của ta, không phải là mẫu thân của Quân Nghi, người là nương tử của ta, ta sẽ làm cho người trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ. Hôm nay như vậy, ngày mai cũng thế, sau này cũng như vậy, mãi mãi suốt cuộc đời!" Không để ý tới Trữ Vô Song đang đau khổ cầu khẩn, Lăng Phong đưa tay ôm lấy Trữ Vô Song…
Xuân Thủy Ngọc Hồ?
Trữ Vô Song cũng là một trong mười sáu danh khí xuân thủy ngọc hồ?
Loại danh khí nữ tính này, tuyệt đối trong trăm vạn người cũng không có một người, chỉ có thể dùng đến câu trăm năm có một để hình dung, có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm. Qua các triều đại đệ tử Tiêu Dao phái, cũng chỉ có đời chưởng môn thứ ba từng gặp một danh khí Xuân Thủy Ngọc Hồ, bởi vậy đối với Lăng Phong thì lần này tuyệt đối là một lần thu hoạch ngoài sức tưởng tượng!
………
Giống như là một người đang ở trong mộng, bởi vì tình hình trước mắt chỉ có thể xuất hiện ở trong mộng.
………………
Cộng lực của Trữ Vô Song đã hồi phục, lạnh lùng nhìn Lăng Phong, nói: "Ðã giải được độc cho ta, người còn không biến đi, ngây ngốc ở chỗ này làm gì hả?"
Lăng Phong cẩn thận nói: "Ta muốn ở đây bồi tiếp Vô Song nương tử của ta."
"Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Lúc trước ngươi nói là chỉ muốn giúp ta giải độc, giờ đã hoàn thành, người còn được voi đòi tiên sao?" Trữ Vô Song đột nhiên kích động, ngồi dậy nói.
Lăng Phong nói: "Chẳng lẽ biểu hiện của ta còn chưa đủ tư cách làm trượng phu của nàng sao?"
"Ngươi..." Trữ Vô Song nói: "Ngươi! Ngươi là ma quỷ! Ðược! Ðược lắm!Ta thừa nhận ta sợ ngươi đã được chưa! Thừa nhận ngươi là ma quỷ đã được hay chưa!"
Lăng Phong hơi thất vọng, không ngờ một đêm bản thân cố gắng lại đổi được kết quả như vậy, hắn đứng lên lui lại hai ba bước. Nhưng mà vừa mới đứng dậy Lăng Phong ấm ức đi tới bên người Trữ Vô Song, lớn mật đem nàng ôm vào lòng.
"Chẳng lẽ người nghĩ rằng chúng ta còn có thể quay đầu lại hay sao? Có thể coi như chưa có điều gì xảy ra hay sao?" Lăng Phong không cam lòng mà cũng không cam chịu, chất vấn Trữ Vô Song.
Trữ Vô Song trống ngực đập dồn dập, nói: "Ta không hiểu ngươi nói cái gì, tối hôm qua ngươi chỉ chữa thương cho ta, chỉ như vậy mà thôi!" Từ thân thể Trữ Vô Song tỏa ra hương thơm thanh nhã quen thuộc. Khí huyết hắn lại bắt đầu sôi trào, Trữ Vô Song cũng cảm thấy có chút khác thường, đã bị Lăng Phong gắt gao ôm chặt lấy, nàng khẽ kêu: "Không được… A… Không được."
Nàng muốn thoát ra khỏi lồng ngực Lăng Phong, thân thể mềm mại giãy dụa, không giãy dụa còn tốt nhưng một khi nàng giãy dụa, thân thể cùng Lăng Phong cọ xát tạo ra cảm giác như có dòng điện truyền qua, cực kỳ dễ chịu. Lăng Phong kinh nghiệm rất phong phú, biết nàng đã động tình rồi, lập tức nhu tình vạn thiên mà nói: "Nương tử, ta thật sự yêu nàng, nếu chúng đã gạo nấu thành cơm, còn cố kỵ điều gì nữa? Còn có điều gì không thể làm nữa đây!"
"Hừ! Không được! Ta nói rồi! Không được tức là không được!" Cũng không biết giãy dụa hay là làm gì, chỉ thấy Trữ Vô Song hơi lắc lắc. Lăng Phong không bỏ lỡ cơ hội, lập tức hôn lên cặp môi thơm tho của Trữ Vô Song, cảm thấy đôi môi nàng đã nóng rực.
"Ân, ân." Ðầu tiên hơi tránh né Lăng Phong, chốc lát sau đã cùng Lăng Phong nồng nhiệt hôn qua hôn lại, hơn nữa còn để Lăng Phong luồn vào trong miệng ngậm lấy cái lưỡi thơm mát, vừa nhấm nháp lại vừa nuốt vào như là ăn kẹo đường, như là bệnh thèm thuồng đồ ngọt.
" Ân..." Trữ Vô Song ôm chặt lấy Lăng Phong, đột nhiên nàng thấp giọng khẽ hô lên yêu kiều: "A! Không được..." Nàng dùng hết sức bình sinh đẩy Lăng Phong, thân thể mềm mại co quắp một hồi, lảo đảo muốn buông xuống, dường như sắp té ngã, Lăng Phong vội vàng đưa tay nhẹ nhàng ôm nàng, Trữ Vô Song tránh khỏi vòng tay của Lăng Phong, bản thân nàng đi vào trong phòng khách.
Lăng Phong ngây ngốc một lúc, cũng đi theo vào, tình huống này hắn chưa từng trải qua, không biết nên ứng phó như thể nào. Bây giờ, Trữ Vô Song đang thẹn thùng chăng? Hay là nàng đang tức giận"? Lăng Phong đưa một tay nắm lấy ngọc thủ Trữ Vô Song, Trữ Vô Song hơi giãy dụa, sau đó tùy ý để hắn nắm lấy. Lăng Phong yên tâm hơn nhiều, nói: "Sư thúc, người thực sự hận ta sao?"
Trữ Vô Song nghe thấy Lăng Phong gọi nàng là sư thúc, lập tức dùng sức giãy khỏi tay hắn, lệ rơi đầy mặt nói: "Hận, ta hận chết ngươi, ngươi cút đi cho ta!"
Lăng Phong ngẩn ngơ hỏi: "Người, người thật sự hận ta như vậy sao?"
Khuôn mặt tái nhợt của Trữ Vô Song nghiêm lại, dường như đã dùng hết khí lực toàn thân, nói: "Ðúng vậy!"
Lăng Phong chỉ cho rằng Trữ Vô Song còn chưa giải khai được khúc mắc trong lòng, thầm than một tiếng, ngốc nghếch đi ra ngoài.
Trữ Vô Song nhìn theo bóng lưng thương tâm của Lăng Phong đang rời đi, nước mắt càng thêm tràn mi, là hối hận chăng? Hoặc là đo tức giận chuyện vừa rồi? Có lẽ là cả hai.
"Phong Nhi, thế nào rồi?" Sư nương vẫn chờ đợi ở bên ngoài nhìn thấy Lăng Phong từ trong phòng đi ra, đi tới đón và thăm hỏi.
Lăng Phong đưa Sư nương vào trong phòng của mình, nói: "Sư thúc không có việc gì, bây giờ nàng đang nghỉ ngơi ở trong phòng!"
"Ài!" Sư nương than nhẹ một tiếng. Kỳ thật nàng đã sớm biết là sẽ như vậy, nhưng mà nàng cũng không tiếp tục hỏi cặn kẽ sự việc!
Lăng Phong thấy sư nương đối với mình quan tâm hơn nhiều, lồng ngực nóng lên, ở Trữ Vô Song không có được sự ôn nhu, nhưng lại tìm thấy điều đó trên sư nương nóng bỏng, sư nương khỏe mạnh, lại co giãn, eo lưng mảnh khảnh, hai chân thon dài trắng như tuyết, làm nổi bật những nét thành thục đẫy đà, thấy như vậy Lăng Phong cơ hồ đã chống lều tại khố tử.
Ðồng thời lúc này sư nương cũng phát ra sự kích động từ nội tâm, khí huyết toàn thân chảy mạnh, trong lòng kích động cùng chờ mong, nhẹ nhàng đóng cửa trước lại. Vừa mới cài then cửa, Lăng Phong đã đi tới phía sau sư nương ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, ma thủ bắt đầu không thành thật xoa bóp, thiêu đậu.
"Tiểu sắc quỷ, vẫn háo sắc như vậy." Sư nương hờn dỗi nói.
"Thật là đáng ghét, đều là do tiểu tử hư hỏng nhà ngươi hại ta." Sư nương gắt giọng.
"Thật vậy ư"? Chẳng lẽ bản thân nàng không có chút nào ham muốn?" Lăng Phong đắc ý trêu chọc nói.
"A, không phải đều là do tiểu sắc lang chàng hả, thật là khó chịu mà…" Hai người càng nói càng kích động, sư nương ôm chặt lấy Lăng Phong, làm cho hắn hít thở khó khăn muốn chết.
………………
Lăng Phong hôn lên đôi môi anh đào của sư nương, than thở một hồi: "Sư nương, nàng càng ngày càng lợi hại."
Sư nương thẹn thùng nói: "Tiểu sắc quỷ chàng không phải cũng "cày bừa" rất xuất sắc sao?"
Lăng Phong cười nói: "Sư nương, nàng vất vả rồi, chúng ta đi ngủ đi."
Sư nương cười nói: "Ta mệt mỏi, nhưng trời cũng đã sáng rồi, chàng cũng không thể nghỉ ngơi được. Tới đây, ta giúp chàng mặc y phục, sau đó đi hầu hạ sư thúc đi!" Nói xong liền ngồi dậy, hầu hạ Lăng Phong mặc y phục.
Lăng Phong có chút không muốn nhưng vẫn gật đầu, nói: "Sư nương, ta chỉ sợ sư thúc tức giận không muốn gặp ta."
Sư nương cười nói: "Tiểu sắc quỷ, thường ngày ngang ngược, tinh ranh lắm mà, sao giờ lại hồ đồ như vậy" Ngón tay như lan điểm nhẹ lên trán Lăng Phong: "Nàng là mẫu thân ta, ta là nữ nhi của nàng, tâm tư của nàng thế nào chẳng lẽ ta không hiểu, nàng cùng ta tính cách giống nhau, nếu ta đã có thể trở thành nương tử của chàng, tại sao nàng lại không thể cơ chứ?"
Lăng Phong bừng tỉnh đại ngộ, dìu sư nương nằm xuống, lại hôn sư nương một cái, nói: "Sư nương, cũng là nàng lợi hại. Ta thật yêu nàng chết mất, nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta cũng nên đi qua bên đó."
Sư nương kéo Lăng Phong lại, khuyên: "Nhưng mà chàng không nên chủ động tìm gặp nàng, chàng chỉ cần đứng ngoài cửa, đến giờ thì đem đồ ăn tới trước cửa, ước chừng hai ba ngày, nàng tự nhiên muốn phát điên, cuối cùng không nhịn được mà khuất phục chàng thôi."
"Không đi vào gặp nàng?" Lăng Phong sửng sốt: "Ta còn đi đến để làm chi?"
"Nữ nhân đều thích được nịnh nọt, cho dù là thánh nữ cũng không ngoại lệ. Ngươi đứng ở ngoài cửa, tức là chứng minh chàng rất quan tâm và tôn trọng nàng. Mỗi nữ nhân đều có một chút tâm hư vinh, nếu chàng có thể thỏa mãn hư vinh của nàng cùng biểu hiện đủ chân thành, rất ít khi nữ nhân đó không bị chinh phục!" Sư nương nói.
"Cảm ơn sư nương!" Lăng Phong mừng rỡ, ngay lập tức tặng cho sư nương một cái hôn nồng nhiệt.
Liên tiếp ba ngày, vô luận ban ngày hay ban đêm Lăng Phong cũng đứng chờ trước cửa phòng Trữ Vô Song, giống như hòn vọng thê kiên định không thay đổi.
"Sư thúc, cơm tối ta đã chuẩn bị cho người, mới người từ từ dùng bữa." Lăng Phong giống như thường lệ, đem cơm bưng đến ngoài của, nhỏ giọng nói một câu sau đó đem cơm đặt ở trước cửa sổ.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Trữ Vô Song đột nhiên từ trong phòng đi ra, phẫn nộ mà nói với Lăng Phong: "Ngươi là ma quỷ hại người! Ác quỷ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả?"
Lăng Phong cũng có chút bối rối, biểu hiện của Trữ Vô Song rất khác thường, rất kích động, hắn thối lui hai bước đã đụng vào vách tường: "Sư thúc, ta mang cơm đến cho người mà!"
"Nói bậy, ngươi căn bản là đang dụ dỗ tạ! Ngươi là ma quỷ, bại hoại!" Trữ Vô Song lúc này nói năng trở nên rất lộn xộn: "Ta muốn chết ngươi không cho chết, sống rồi để chịu sự hành hạ của ngươi, ngươi là ma quỷ, là yêu tinh hại người."
Lăng Phong hít sâu một hơi, nhìn ra rằng Trữ Vô Song tinh thần có chút thất thường, dưới áp lực nặng nề mới không thể chịu nổi, cũng đã qua khúc dạo đầu rồi, lúc này là thời cơ tốt nhất để mình thâm nhập vào tâm linh nàng: "Sư thúc, người không nên như vậy, trong lòng ta rất đau đớn. Nếu nói đến sai trái, đều là lỗi của đệ từ, người đánh ta mắng ta, thậm chí giết chết ta, ta cũng không oán hận nửa lời."
"Không được gọi ta là sư thúc!" Trữ Vô Song sắc mặt trờ nên nhợt nhạt, run giọng nói: "Ma quỷ! Ngươi đã hại ta bi thảm, làm hại ta suốt ngày lúc nào cũng nhớ tới ngươi, nhớ tên ma quỷ ghê tởm nhà ngươi!" Nàng tiếp tục tiến lên hai bước, nói: "Vốn ta ở Lạc Nhạn Phong có một cuộc sống tĩnh lặng, cả đời dự định thanh tâm quả dục cho qua ngày, nhưng giờ đây lại bị ngươi phá đi sự trong sạch, lại còn không ngừng dày vò ta! Làm cho ta trong lòng lúc nào cũng nghĩ…cũng muốn cùng ngươi. Ngươi là ma quỷ." Nói xong, nàng lao vào lòng Lăng Phong.
Lăng Phong vốn không biết phải làm sao, nhưng sau khi nghe hết đoạn sau thì đã hiểu ý tứ của nàng, thì ra Trữ Vô Song cũng không phải là cỏ cây vô tình. Ham muốn cùng tình ái trong lòng nàng đã bị mình khơi dậy, chỉ là do phòng tuyến đạo đức thâm căn cố đế, cho nên nàng cố gắng áp chế bản thân, nhưng mà bây giờ không còn chịu đựng được nữa. Ðúng như lời sư nương đã nói, không có một nữ nhân nào có thể chống lại sự thúc giục của Tiêu Dao ngự nữ tâm kinh. Ðã là nữ nhân thì cho dù là thần tiên hay thần nữ đều không thể kiềm chế được ái tình.
Lăng Phong mừng như điên, cuối cùng cũng đã đạt được ý nguyện, đem Trữ Vô Song gắt gao ôm chặt vào lòng. Hôn lên vầng trán, cái mũi, gương mặt, cần cổ, sau đó hôn lên đôi môi của nàng: "Vô Song nương tử, ta sai rồi, ta sẽ yêu thương nàng cả đời!"
"Nói bậy, ta đã hơn năm mươi tuồi rồi, không quá mấy năm nữa sẽ già đi." Trữ Vô Song thương cảm nói.
"Không, sẽ không như vậy, nàng không biết rằng Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh có trú nhan thuật sao? Song tu chẳng những có thể vĩnh viễn lưu lại tuổi thanh xuân mà còn có thể kéo dài tuổi thọ! Chẳng lẽ mấy ngày nay nàng không phát hiện ra trên thân thể mình đã có những thay đổi hay sao?" Lăng Phong kích động giải thích.
"Sao cơ? Ngươi song tu chính là Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh ư?" Trữ Vô Song kinh ngạc hỏi.
"Ừ, là ta ở dưới đáy hồ tìm được! Chắc là lúc đó Bạch Thanh Tùng chưa kịp luyện!" Lăng Phong có ý tốt nên đã nói dối nàng.
"Chẳng lẽ đây là ý trời!" Trữ Vô Song gắt gao ôm lấy Lăng Phong, hai mắt lệ rơi không ngừng, Lăng Phong trong lòng xót xa mà hôn lên những giọt nước mắt của nàng, nuốt lấy nước mắt của nàng.
"Ngươi phải đáp ứng ta, chuyện của chúng ta, không được để cho người thứ ba biết đến."
"Nhưng mà, sư nương cũng đã biết." Lăng Phong nói.
"Nàng có thể ngoại lệ." Trữ Vô Song nói.
Lăng Phong nói: "Hay là ta an bài nàng đến thế ngoại đào viên mà ta đang xây dựng, như vậy sẽ không có người nào nhận ra chúng ta, có thể vô câu vô thúc cùng nhau vui vẻ!" Haì người thân mật tiếp xúc ma sát vào nhau.
Trữ Vô Song trừng mắt lên, nói: "Chung quy lại là ngươi luôn nghĩ đến loại chuyện đó."
Lăng Phong biết nàng ám chỉ điều gì, liền mở miệng xin lỗi: "Xin lỗi, không phải ta cố ý."
"Không phải cố ý, tại sao lại như vậy." Trữ Vô Song nói: "Mấy ngày nay, ta cũng đã suy nghĩ, tất cả những chuyện này có phải là âm mưu quỷ kế của ngươi hay không, bản thân ta biết đó là bẫy rập của ngươi, nhưng cuối cùng cũng không kiềm chế được mà hãm sâu vào trong đó!"
"Thật ra là ta thật lòng yêu thương nàng, ta không dám tiến vào là sợ làm nàng kinh hãi cùng kích động, đồng thời sợ rằng bản thân nhìn thấy nàng sẽ không nhịn được mà ham muốn, ai bảo nàng mê người như vậy làm cho ta không thể kiềm chế được bản thân mình!" Lăng Phong không ngừng tâng bốc nàng.
Trữ Vô Song quả nhiên giống như một tiểu cô nương vui vẻ, miệng phát ra lời hờn dỗi, mắng: "Ngươi đúng là ma quỷ, quỷ vô cùng gian trá."
"Cái gì mà quỷ gian trá?" Lăng Phong không hiểu, hỏi.
Trữ Vô Song nói: "Lúc thì bảo người ta xinh đẹp mỹ lệ, rồi mê người, bây giờ lại nói rằng người ta thơm mát, còn có gì nữa không?"
"Gì?" Lăng Phong sững sờ hỏi.
"Ta làm sao biết ngươi còn có thể nói cái gì chứ?" Trữ Vô Song nói: "Trừ thân thể thơm mát, người còn muốn nói gì nữa?"
Lăng Phong thấy lòng nàng đã hoàn toàn buông lỏng, không khỏi hì hì cười nói: "Nương tử, nàng có một loại khí chất đặc biệt mê người, mỗi động tác đều mang theo sự thướt tha thùy mỵ đến mê người, làm kẻ khác tâm hồn bay bổng, chịu không được mà."
"Tên ma quỷ này!"
"Ta không phải là ma quỷ mà." Lăng Phong ra vẻ oan uổng nói.
"Không phải là ma quỷ, tại sao luôn buông lời tâng bốc người khác, ngươi biết nữ nhân thích nhất là những lời nịnh bợ như vậy, từ trong miệng của ngươi nói ra, cứ như là đúng rồi vậy." Trữ Vô Song cuối cùng cũng đem nhược điểm tâm lý của mình nói ra.
"Không, ta không nói dối." Lăng Phong nghiêm túc nói: "Trong lòng ta, nàng là nữ thần đẹp nhất."
"Hừ! Trời mới biết có phải rằng ngươi với mọi nữ nhân đều nói như vậy hay không!" Trữ Vô Song nhẹ nhàng cử động, áp sát vào ngực Lăng Phong, làm cho máu nóng trong người Lăng Phong tăng vọt. Trong lòng nàng đắn đo vô cùng, toàn bộ những suy nghĩ đều biểu hiện ra ngoài nét mặt. Mà Lăng Phong ở một bên nhìn thấy, trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ, hiểu rằng hắn đã thành công lay động lòng nàng. Giờ đây, đến lượt hắn cần phải chủ động.
Lăng Phong nói: "Nương tử, nàng cần gì thiếu tự tin đối với chính mình như vậy, thiên hạ có nữ nhân nào có thể xinh đẹp như nàng chứ? Ba mươi năm trước nàng là thiên hạ đệ nhất, thì bây giờ vẫn như vậy!" nói xong, hắn đứt khoát ôm lấy Trữ Vô Song, hướng về phía phòng ngủ đi tới.
Trữ Vô Song thất thanh kinh hãi, uốn éo thân thể mềm mại, hơi giãy dụa nói: "Không được! Phong nhi! Ta sợ, thật sự rất sợ!" Lúc này khuôn mặt Trữ Vô Song đã sớm đỏ bừng lên, xấu hổ giấu khuôn mặt xinh xắn vào trong lòng Lăng Phong. Mặc dù nàng đã qua tuổi năm mươi nhưng tâm tình lại ngượng ngùng như một tiểu cô nương, mà Lăng Phong mặc dù còn chưa đến hai mươi tuổi nhưng công phu phòng the sớm đã lão luyện vô cùng, có thể nói là thân kinh bách chiến. Nhưng Lăng Phong dường như cũng thích nữ nhân còn chưa hiểu phong tình như nàng, hắn muốn có được tất cả mỹ nữ trong thiên hạ, nhưng hắn cũng không hi vọng tất cả mỹ nữ đều giống nhau. Xuân Hoa Thu Nguyệt, Ðông Mai Hạ Hà, phong cảnh bốn mùa không giống nhau mới là hưởng thụ vui sướng nhất.
Khi Lăng Phong đem người ngọc trong lòng đặt lên trên giường, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng ngàn lần! Trong những nữ nhân mà hắn đã có được. Mặc dù sư nương, Ngọc Thanh phu nhân cùng cấp bậc nhưng hắn gần như không phí chút khí lực nào để đạt được. Mà hiện tại chỉ có mỗi Trữ Vô Song làm hắn phí không ít tâm tư, nhưng mà giờ đây nguyện vọng đã thực hiện được, hắn không cần phải vội vã hưởng dụng mà là phải bình tĩnh, từ từ thường thức.
"Chúng ta đã từng trải qua rồi, bây giờ chỉ là ôn lại chuyện cũ, nàng sợ hãi điều gì chứ?" Lăng Phong vừa nói vừa đem nàng nhẹ nhàng đặt xuống giường.
"Giờ đây không giống, lần trước là vì giải độc." Trữ Vô Song hai chân vùng vẫy, muốn thoát ra bên ngoài, bị Lăng Phong kéo lại, gắt gao ôm vào trong ngực, nồng nhiệt mà hôn nàng, hôn đến mức chút nữa thì nàng không thở nổi, yêu kiều xấu hổ nói: "Phong nhi! Ta sợ!"
Lăng Phong đưa tay ôm chặt nàng vào lòng, hai thân thể áp sát vào nhau, sau đó hôn nhẹ lên khuôn mặt nàng, nói: "Chẳng lẽ nàng giờ còn chưa hiểu lòng ta, nàng muốn cho bản thân mình thống khố như trước kia hay sao"? Nàng là nương tử của ta, ta là phu quân của nàng, chúng ta động phòng là chuyện tình thiên kinh địa nghĩa!"
Quả nhiên một chiêu này của Lăng Phong rất có hiệu quả, Trữ Vô Song bắt đầu phối hợp.
"A!...A, Phong nhi, chúng ta sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục chăng?" Ðồng thời hai tay của Trữ Vô Song cũng liều mạng ôm chặt lấy Lăng Phong.
"Sẽ không, chúng ta sẽ sống bên nhau suốt đời, chỉ lên thiên đường, sẽ không xuống địa ngục! Oa… Ðẹp quá!" Lăng Phong như là đang nằm mơ, thốt lên. Không có cuồng dã như với những nữ tử khác, chỉ ôn nhu săn sóc, hắn đem từng kiện từng kiện y phục của Trữ Vô Song bỏ đi, sau đó tùy ý ném sang một bên.
Giống như là một thế kỷ đã trôi qua, mới có thể loại bỏ được y phục trên thân người ngọc nằm trên giường. Nhưng tất cả những điểu này đều đáng giá, ngắm nhìn thân thể mềm mại nõn nà như ngọc không chút che đậy trước mặt mình, hắn cảm khái hàng vạn hàng ngàn lần!
"Ân..." Trữ Vô Song khuôn mặt hàm xuân, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, e lệ đầy nhu tình, bốn mắt không rời nhau, cùng trao đổi xuân tình, hai người thân thể như bị thiêu đốt, đều không thể chống cự nổi, điên cuồng ôm lấy nhau, hai cặp môi xoắn xuýt cùng một chỗ.
Vì vậy một trận chiến đấu vô cùng mãnh liệt đã diễn ra. Kịch liệt "chém giết", kết quả cuối cũng Trữ Vô Song bại trận, hạ vũ khí đầu hàng!"
"Nương tử, thoải mái không?"
"Ân . ." Trữ Vô Song mặt đỏ bừng, kiều diễm ngượng ngùng như một thiếu nữ.
"Nương tử, còn sợ không?"
"Ân xấu hổ chết đì được." Trữ Vô Song nhắm mắt lại không dám nhìn Lăng Phong. Dáng vẻ xinh đẹp kiều diễm này làm cho hồn vía Lăng Phong như muốn bay lên trời, như ở trong mây bồng bềnh thoải mái: "Nương tử, ta muốn nữa."
"Từ từ đã... chờ chút nữa được không."
"Chờ cái gì?"
"Cái…"
"Cái gì?"
"Của ngươi lớn như vậy, lại rất dài, ta không chịu đựng nổi."
…………………………..
Sau đó, liên tiếp ba ngày. Lăng Phong tại Lạc Nhạn Phong hàng ngày đêm vui vẻ như chim oanh ca hát, liên tục chiến đấu với sư thúc Trữ Vô Song cùng sư nương Bạch Quân Nghi. Ðiều duy nhất tiếc nuối là ba người không thể cùng chung một giường, đây cũng là điều Trữ Vô Song yêu cầu. Có thể làm cho nàng nguyện ý làm nữ nhân của mình đã là tốt lắm rồi. Về phần cùng chung một giường thì chỉ có thể chờ đợi cơ hội sau này.
Trữ Vô Song ở trong lầu các của mình, sư nương ở lại để chiếu cố mẫu thân mình nên ở trong phòng của Lăng Phong, Lăng Phong thì qua lại giữa hai căn phòng, hưởng thụ sự tuyệt với của các nàng. Ðáng tiếc là Lục Phi Nhi đang bế quan, nếu không tới đây cả ba đời tổ, mẫu, tôn đại chiến, như vậy mới thật là đặc sắc.
Trữ Vô Song băng thanh ngọc khiết mang theo vẻ đẹp bất lực mà thê lương, giống như một đóa tuyết liên chịu sự tàn phá của gió lạnh để cho người ta ngắt hái.
Nàng tuyệt Vọng bất lực, chỉ là dưới tác dụng của Cửu Vĩ Hương Tán, đầu óc nàng trờ nên trống rỗng căn bản không thể chống đỡ sự khiêu khích từ bên ngoài. Nàng tuyệt vọng bất lực, chỉ là dưới tác dụng của Cửu Vĩ Hương Tán, đầu óc nàng trở nên trống rỗng căn bản không thể chống đỡ được sự khiêu khích từ bên ngoài.
"Phong Nhi... buông tha cho ta đi... Bây giờ buông tay còn kịp, ngàn vạn lần không thể phạm vào sai lầm thiên cổ này." Ðôi môi anh đào khuất nhục run rẩy mà cầu xin, sự đau đớn vì tuyệt vọng càng tôn lên vẻ động lòng người. Thấy đôi mắt hạnh của Trữ Vô Song lóe lên lệ quang, trong mắt tràn ngập sự khẩn cầu, lại càng kích thích ngọn lửa dục vọng của Lăng Phong.
"Sư thúc, ta không cho là như vậy, người không tình nguyện để ta cứu người, đơn giản chỉ là muốn bảo vệ danh tiếng của bản thân. Nhưng mà thứ danh tiếng đó không thể ăn được cũng không tạo ra sự vui sướng, chỉ là hư danh mà thôi. Trăm ngàn năm sau còn có người nào nhớ tới. Mười mấy năm qua người có vui vẻ hay không? Có vui sướng hay không? Người cả ngày tại thâm sơn cùng cốc, ngoại trừ luyện võ cùng thanh tâm quả dục, hoặc là hồi ức thống khổ! Chằng lẽ đây là cuộc sống ý nghĩa của người sao? Hôm nay, ta mang đến cho người một cuộc sống mới, người không phải là sư thúc của ta, không phải là mẫu thân của Quân Nghi, người là nương tử của ta, ta sẽ làm cho người trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ. Hôm nay như vậy, ngày mai cũng thế, sau này cũng như vậy, mãi mãi suốt cuộc đời!" Không để ý tới Trữ Vô Song đang đau khổ cầu khẩn, Lăng Phong đưa tay ôm lấy Trữ Vô Song…
Xuân Thủy Ngọc Hồ?
Trữ Vô Song cũng là một trong mười sáu danh khí xuân thủy ngọc hồ?
Loại danh khí nữ tính này, tuyệt đối trong trăm vạn người cũng không có một người, chỉ có thể dùng đến câu trăm năm có một để hình dung, có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm. Qua các triều đại đệ tử Tiêu Dao phái, cũng chỉ có đời chưởng môn thứ ba từng gặp một danh khí Xuân Thủy Ngọc Hồ, bởi vậy đối với Lăng Phong thì lần này tuyệt đối là một lần thu hoạch ngoài sức tưởng tượng!
………
Giống như là một người đang ở trong mộng, bởi vì tình hình trước mắt chỉ có thể xuất hiện ở trong mộng.
………………
Cộng lực của Trữ Vô Song đã hồi phục, lạnh lùng nhìn Lăng Phong, nói: "Ðã giải được độc cho ta, người còn không biến đi, ngây ngốc ở chỗ này làm gì hả?"
Lăng Phong cẩn thận nói: "Ta muốn ở đây bồi tiếp Vô Song nương tử của ta."
"Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Lúc trước ngươi nói là chỉ muốn giúp ta giải độc, giờ đã hoàn thành, người còn được voi đòi tiên sao?" Trữ Vô Song đột nhiên kích động, ngồi dậy nói.
Lăng Phong nói: "Chẳng lẽ biểu hiện của ta còn chưa đủ tư cách làm trượng phu của nàng sao?"
"Ngươi..." Trữ Vô Song nói: "Ngươi! Ngươi là ma quỷ! Ðược! Ðược lắm!Ta thừa nhận ta sợ ngươi đã được chưa! Thừa nhận ngươi là ma quỷ đã được hay chưa!"
Lăng Phong hơi thất vọng, không ngờ một đêm bản thân cố gắng lại đổi được kết quả như vậy, hắn đứng lên lui lại hai ba bước. Nhưng mà vừa mới đứng dậy Lăng Phong ấm ức đi tới bên người Trữ Vô Song, lớn mật đem nàng ôm vào lòng.
"Chẳng lẽ người nghĩ rằng chúng ta còn có thể quay đầu lại hay sao? Có thể coi như chưa có điều gì xảy ra hay sao?" Lăng Phong không cam lòng mà cũng không cam chịu, chất vấn Trữ Vô Song.
Trữ Vô Song trống ngực đập dồn dập, nói: "Ta không hiểu ngươi nói cái gì, tối hôm qua ngươi chỉ chữa thương cho ta, chỉ như vậy mà thôi!" Từ thân thể Trữ Vô Song tỏa ra hương thơm thanh nhã quen thuộc. Khí huyết hắn lại bắt đầu sôi trào, Trữ Vô Song cũng cảm thấy có chút khác thường, đã bị Lăng Phong gắt gao ôm chặt lấy, nàng khẽ kêu: "Không được… A… Không được."
Nàng muốn thoát ra khỏi lồng ngực Lăng Phong, thân thể mềm mại giãy dụa, không giãy dụa còn tốt nhưng một khi nàng giãy dụa, thân thể cùng Lăng Phong cọ xát tạo ra cảm giác như có dòng điện truyền qua, cực kỳ dễ chịu. Lăng Phong kinh nghiệm rất phong phú, biết nàng đã động tình rồi, lập tức nhu tình vạn thiên mà nói: "Nương tử, ta thật sự yêu nàng, nếu chúng đã gạo nấu thành cơm, còn cố kỵ điều gì nữa? Còn có điều gì không thể làm nữa đây!"
"Hừ! Không được! Ta nói rồi! Không được tức là không được!" Cũng không biết giãy dụa hay là làm gì, chỉ thấy Trữ Vô Song hơi lắc lắc. Lăng Phong không bỏ lỡ cơ hội, lập tức hôn lên cặp môi thơm tho của Trữ Vô Song, cảm thấy đôi môi nàng đã nóng rực.
"Ân, ân." Ðầu tiên hơi tránh né Lăng Phong, chốc lát sau đã cùng Lăng Phong nồng nhiệt hôn qua hôn lại, hơn nữa còn để Lăng Phong luồn vào trong miệng ngậm lấy cái lưỡi thơm mát, vừa nhấm nháp lại vừa nuốt vào như là ăn kẹo đường, như là bệnh thèm thuồng đồ ngọt.
" Ân..." Trữ Vô Song ôm chặt lấy Lăng Phong, đột nhiên nàng thấp giọng khẽ hô lên yêu kiều: "A! Không được..." Nàng dùng hết sức bình sinh đẩy Lăng Phong, thân thể mềm mại co quắp một hồi, lảo đảo muốn buông xuống, dường như sắp té ngã, Lăng Phong vội vàng đưa tay nhẹ nhàng ôm nàng, Trữ Vô Song tránh khỏi vòng tay của Lăng Phong, bản thân nàng đi vào trong phòng khách.
Lăng Phong ngây ngốc một lúc, cũng đi theo vào, tình huống này hắn chưa từng trải qua, không biết nên ứng phó như thể nào. Bây giờ, Trữ Vô Song đang thẹn thùng chăng? Hay là nàng đang tức giận"? Lăng Phong đưa một tay nắm lấy ngọc thủ Trữ Vô Song, Trữ Vô Song hơi giãy dụa, sau đó tùy ý để hắn nắm lấy. Lăng Phong yên tâm hơn nhiều, nói: "Sư thúc, người thực sự hận ta sao?"
Trữ Vô Song nghe thấy Lăng Phong gọi nàng là sư thúc, lập tức dùng sức giãy khỏi tay hắn, lệ rơi đầy mặt nói: "Hận, ta hận chết ngươi, ngươi cút đi cho ta!"
Lăng Phong ngẩn ngơ hỏi: "Người, người thật sự hận ta như vậy sao?"
Khuôn mặt tái nhợt của Trữ Vô Song nghiêm lại, dường như đã dùng hết khí lực toàn thân, nói: "Ðúng vậy!"
Lăng Phong chỉ cho rằng Trữ Vô Song còn chưa giải khai được khúc mắc trong lòng, thầm than một tiếng, ngốc nghếch đi ra ngoài.
Trữ Vô Song nhìn theo bóng lưng thương tâm của Lăng Phong đang rời đi, nước mắt càng thêm tràn mi, là hối hận chăng? Hoặc là đo tức giận chuyện vừa rồi? Có lẽ là cả hai.
"Phong Nhi, thế nào rồi?" Sư nương vẫn chờ đợi ở bên ngoài nhìn thấy Lăng Phong từ trong phòng đi ra, đi tới đón và thăm hỏi.
Lăng Phong đưa Sư nương vào trong phòng của mình, nói: "Sư thúc không có việc gì, bây giờ nàng đang nghỉ ngơi ở trong phòng!"
"Ài!" Sư nương than nhẹ một tiếng. Kỳ thật nàng đã sớm biết là sẽ như vậy, nhưng mà nàng cũng không tiếp tục hỏi cặn kẽ sự việc!
Lăng Phong thấy sư nương đối với mình quan tâm hơn nhiều, lồng ngực nóng lên, ở Trữ Vô Song không có được sự ôn nhu, nhưng lại tìm thấy điều đó trên sư nương nóng bỏng, sư nương khỏe mạnh, lại co giãn, eo lưng mảnh khảnh, hai chân thon dài trắng như tuyết, làm nổi bật những nét thành thục đẫy đà, thấy như vậy Lăng Phong cơ hồ đã chống lều tại khố tử.
Ðồng thời lúc này sư nương cũng phát ra sự kích động từ nội tâm, khí huyết toàn thân chảy mạnh, trong lòng kích động cùng chờ mong, nhẹ nhàng đóng cửa trước lại. Vừa mới cài then cửa, Lăng Phong đã đi tới phía sau sư nương ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, ma thủ bắt đầu không thành thật xoa bóp, thiêu đậu.
"Tiểu sắc quỷ, vẫn háo sắc như vậy." Sư nương hờn dỗi nói.
"Thật là đáng ghét, đều là do tiểu tử hư hỏng nhà ngươi hại ta." Sư nương gắt giọng.
"Thật vậy ư"? Chẳng lẽ bản thân nàng không có chút nào ham muốn?" Lăng Phong đắc ý trêu chọc nói.
"A, không phải đều là do tiểu sắc lang chàng hả, thật là khó chịu mà…" Hai người càng nói càng kích động, sư nương ôm chặt lấy Lăng Phong, làm cho hắn hít thở khó khăn muốn chết.
………………
Lăng Phong hôn lên đôi môi anh đào của sư nương, than thở một hồi: "Sư nương, nàng càng ngày càng lợi hại."
Sư nương thẹn thùng nói: "Tiểu sắc quỷ chàng không phải cũng "cày bừa" rất xuất sắc sao?"
Lăng Phong cười nói: "Sư nương, nàng vất vả rồi, chúng ta đi ngủ đi."
Sư nương cười nói: "Ta mệt mỏi, nhưng trời cũng đã sáng rồi, chàng cũng không thể nghỉ ngơi được. Tới đây, ta giúp chàng mặc y phục, sau đó đi hầu hạ sư thúc đi!" Nói xong liền ngồi dậy, hầu hạ Lăng Phong mặc y phục.
Lăng Phong có chút không muốn nhưng vẫn gật đầu, nói: "Sư nương, ta chỉ sợ sư thúc tức giận không muốn gặp ta."
Sư nương cười nói: "Tiểu sắc quỷ, thường ngày ngang ngược, tinh ranh lắm mà, sao giờ lại hồ đồ như vậy" Ngón tay như lan điểm nhẹ lên trán Lăng Phong: "Nàng là mẫu thân ta, ta là nữ nhi của nàng, tâm tư của nàng thế nào chẳng lẽ ta không hiểu, nàng cùng ta tính cách giống nhau, nếu ta đã có thể trở thành nương tử của chàng, tại sao nàng lại không thể cơ chứ?"
Lăng Phong bừng tỉnh đại ngộ, dìu sư nương nằm xuống, lại hôn sư nương một cái, nói: "Sư nương, cũng là nàng lợi hại. Ta thật yêu nàng chết mất, nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta cũng nên đi qua bên đó."
Sư nương kéo Lăng Phong lại, khuyên: "Nhưng mà chàng không nên chủ động tìm gặp nàng, chàng chỉ cần đứng ngoài cửa, đến giờ thì đem đồ ăn tới trước cửa, ước chừng hai ba ngày, nàng tự nhiên muốn phát điên, cuối cùng không nhịn được mà khuất phục chàng thôi."
"Không đi vào gặp nàng?" Lăng Phong sửng sốt: "Ta còn đi đến để làm chi?"
"Nữ nhân đều thích được nịnh nọt, cho dù là thánh nữ cũng không ngoại lệ. Ngươi đứng ở ngoài cửa, tức là chứng minh chàng rất quan tâm và tôn trọng nàng. Mỗi nữ nhân đều có một chút tâm hư vinh, nếu chàng có thể thỏa mãn hư vinh của nàng cùng biểu hiện đủ chân thành, rất ít khi nữ nhân đó không bị chinh phục!" Sư nương nói.
"Cảm ơn sư nương!" Lăng Phong mừng rỡ, ngay lập tức tặng cho sư nương một cái hôn nồng nhiệt.
Liên tiếp ba ngày, vô luận ban ngày hay ban đêm Lăng Phong cũng đứng chờ trước cửa phòng Trữ Vô Song, giống như hòn vọng thê kiên định không thay đổi.
"Sư thúc, cơm tối ta đã chuẩn bị cho người, mới người từ từ dùng bữa." Lăng Phong giống như thường lệ, đem cơm bưng đến ngoài của, nhỏ giọng nói một câu sau đó đem cơm đặt ở trước cửa sổ.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Trữ Vô Song đột nhiên từ trong phòng đi ra, phẫn nộ mà nói với Lăng Phong: "Ngươi là ma quỷ hại người! Ác quỷ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả?"
Lăng Phong cũng có chút bối rối, biểu hiện của Trữ Vô Song rất khác thường, rất kích động, hắn thối lui hai bước đã đụng vào vách tường: "Sư thúc, ta mang cơm đến cho người mà!"
"Nói bậy, ngươi căn bản là đang dụ dỗ tạ! Ngươi là ma quỷ, bại hoại!" Trữ Vô Song lúc này nói năng trở nên rất lộn xộn: "Ta muốn chết ngươi không cho chết, sống rồi để chịu sự hành hạ của ngươi, ngươi là ma quỷ, là yêu tinh hại người."
Lăng Phong hít sâu một hơi, nhìn ra rằng Trữ Vô Song tinh thần có chút thất thường, dưới áp lực nặng nề mới không thể chịu nổi, cũng đã qua khúc dạo đầu rồi, lúc này là thời cơ tốt nhất để mình thâm nhập vào tâm linh nàng: "Sư thúc, người không nên như vậy, trong lòng ta rất đau đớn. Nếu nói đến sai trái, đều là lỗi của đệ từ, người đánh ta mắng ta, thậm chí giết chết ta, ta cũng không oán hận nửa lời."
"Không được gọi ta là sư thúc!" Trữ Vô Song sắc mặt trờ nên nhợt nhạt, run giọng nói: "Ma quỷ! Ngươi đã hại ta bi thảm, làm hại ta suốt ngày lúc nào cũng nhớ tới ngươi, nhớ tên ma quỷ ghê tởm nhà ngươi!" Nàng tiếp tục tiến lên hai bước, nói: "Vốn ta ở Lạc Nhạn Phong có một cuộc sống tĩnh lặng, cả đời dự định thanh tâm quả dục cho qua ngày, nhưng giờ đây lại bị ngươi phá đi sự trong sạch, lại còn không ngừng dày vò ta! Làm cho ta trong lòng lúc nào cũng nghĩ…cũng muốn cùng ngươi. Ngươi là ma quỷ." Nói xong, nàng lao vào lòng Lăng Phong.
Lăng Phong vốn không biết phải làm sao, nhưng sau khi nghe hết đoạn sau thì đã hiểu ý tứ của nàng, thì ra Trữ Vô Song cũng không phải là cỏ cây vô tình. Ham muốn cùng tình ái trong lòng nàng đã bị mình khơi dậy, chỉ là do phòng tuyến đạo đức thâm căn cố đế, cho nên nàng cố gắng áp chế bản thân, nhưng mà bây giờ không còn chịu đựng được nữa. Ðúng như lời sư nương đã nói, không có một nữ nhân nào có thể chống lại sự thúc giục của Tiêu Dao ngự nữ tâm kinh. Ðã là nữ nhân thì cho dù là thần tiên hay thần nữ đều không thể kiềm chế được ái tình.
Lăng Phong mừng như điên, cuối cùng cũng đã đạt được ý nguyện, đem Trữ Vô Song gắt gao ôm chặt vào lòng. Hôn lên vầng trán, cái mũi, gương mặt, cần cổ, sau đó hôn lên đôi môi của nàng: "Vô Song nương tử, ta sai rồi, ta sẽ yêu thương nàng cả đời!"
"Nói bậy, ta đã hơn năm mươi tuồi rồi, không quá mấy năm nữa sẽ già đi." Trữ Vô Song thương cảm nói.
"Không, sẽ không như vậy, nàng không biết rằng Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh có trú nhan thuật sao? Song tu chẳng những có thể vĩnh viễn lưu lại tuổi thanh xuân mà còn có thể kéo dài tuổi thọ! Chẳng lẽ mấy ngày nay nàng không phát hiện ra trên thân thể mình đã có những thay đổi hay sao?" Lăng Phong kích động giải thích.
"Sao cơ? Ngươi song tu chính là Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh ư?" Trữ Vô Song kinh ngạc hỏi.
"Ừ, là ta ở dưới đáy hồ tìm được! Chắc là lúc đó Bạch Thanh Tùng chưa kịp luyện!" Lăng Phong có ý tốt nên đã nói dối nàng.
"Chẳng lẽ đây là ý trời!" Trữ Vô Song gắt gao ôm lấy Lăng Phong, hai mắt lệ rơi không ngừng, Lăng Phong trong lòng xót xa mà hôn lên những giọt nước mắt của nàng, nuốt lấy nước mắt của nàng.
"Ngươi phải đáp ứng ta, chuyện của chúng ta, không được để cho người thứ ba biết đến."
"Nhưng mà, sư nương cũng đã biết." Lăng Phong nói.
"Nàng có thể ngoại lệ." Trữ Vô Song nói.
Lăng Phong nói: "Hay là ta an bài nàng đến thế ngoại đào viên mà ta đang xây dựng, như vậy sẽ không có người nào nhận ra chúng ta, có thể vô câu vô thúc cùng nhau vui vẻ!" Haì người thân mật tiếp xúc ma sát vào nhau.
Trữ Vô Song trừng mắt lên, nói: "Chung quy lại là ngươi luôn nghĩ đến loại chuyện đó."
Lăng Phong biết nàng ám chỉ điều gì, liền mở miệng xin lỗi: "Xin lỗi, không phải ta cố ý."
"Không phải cố ý, tại sao lại như vậy." Trữ Vô Song nói: "Mấy ngày nay, ta cũng đã suy nghĩ, tất cả những chuyện này có phải là âm mưu quỷ kế của ngươi hay không, bản thân ta biết đó là bẫy rập của ngươi, nhưng cuối cùng cũng không kiềm chế được mà hãm sâu vào trong đó!"
"Thật ra là ta thật lòng yêu thương nàng, ta không dám tiến vào là sợ làm nàng kinh hãi cùng kích động, đồng thời sợ rằng bản thân nhìn thấy nàng sẽ không nhịn được mà ham muốn, ai bảo nàng mê người như vậy làm cho ta không thể kiềm chế được bản thân mình!" Lăng Phong không ngừng tâng bốc nàng.
Trữ Vô Song quả nhiên giống như một tiểu cô nương vui vẻ, miệng phát ra lời hờn dỗi, mắng: "Ngươi đúng là ma quỷ, quỷ vô cùng gian trá."
"Cái gì mà quỷ gian trá?" Lăng Phong không hiểu, hỏi.
Trữ Vô Song nói: "Lúc thì bảo người ta xinh đẹp mỹ lệ, rồi mê người, bây giờ lại nói rằng người ta thơm mát, còn có gì nữa không?"
"Gì?" Lăng Phong sững sờ hỏi.
"Ta làm sao biết ngươi còn có thể nói cái gì chứ?" Trữ Vô Song nói: "Trừ thân thể thơm mát, người còn muốn nói gì nữa?"
Lăng Phong thấy lòng nàng đã hoàn toàn buông lỏng, không khỏi hì hì cười nói: "Nương tử, nàng có một loại khí chất đặc biệt mê người, mỗi động tác đều mang theo sự thướt tha thùy mỵ đến mê người, làm kẻ khác tâm hồn bay bổng, chịu không được mà."
"Tên ma quỷ này!"
"Ta không phải là ma quỷ mà." Lăng Phong ra vẻ oan uổng nói.
"Không phải là ma quỷ, tại sao luôn buông lời tâng bốc người khác, ngươi biết nữ nhân thích nhất là những lời nịnh bợ như vậy, từ trong miệng của ngươi nói ra, cứ như là đúng rồi vậy." Trữ Vô Song cuối cùng cũng đem nhược điểm tâm lý của mình nói ra.
"Không, ta không nói dối." Lăng Phong nghiêm túc nói: "Trong lòng ta, nàng là nữ thần đẹp nhất."
"Hừ! Trời mới biết có phải rằng ngươi với mọi nữ nhân đều nói như vậy hay không!" Trữ Vô Song nhẹ nhàng cử động, áp sát vào ngực Lăng Phong, làm cho máu nóng trong người Lăng Phong tăng vọt. Trong lòng nàng đắn đo vô cùng, toàn bộ những suy nghĩ đều biểu hiện ra ngoài nét mặt. Mà Lăng Phong ở một bên nhìn thấy, trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ, hiểu rằng hắn đã thành công lay động lòng nàng. Giờ đây, đến lượt hắn cần phải chủ động.
Lăng Phong nói: "Nương tử, nàng cần gì thiếu tự tin đối với chính mình như vậy, thiên hạ có nữ nhân nào có thể xinh đẹp như nàng chứ? Ba mươi năm trước nàng là thiên hạ đệ nhất, thì bây giờ vẫn như vậy!" nói xong, hắn đứt khoát ôm lấy Trữ Vô Song, hướng về phía phòng ngủ đi tới.
Trữ Vô Song thất thanh kinh hãi, uốn éo thân thể mềm mại, hơi giãy dụa nói: "Không được! Phong nhi! Ta sợ, thật sự rất sợ!" Lúc này khuôn mặt Trữ Vô Song đã sớm đỏ bừng lên, xấu hổ giấu khuôn mặt xinh xắn vào trong lòng Lăng Phong. Mặc dù nàng đã qua tuổi năm mươi nhưng tâm tình lại ngượng ngùng như một tiểu cô nương, mà Lăng Phong mặc dù còn chưa đến hai mươi tuổi nhưng công phu phòng the sớm đã lão luyện vô cùng, có thể nói là thân kinh bách chiến. Nhưng Lăng Phong dường như cũng thích nữ nhân còn chưa hiểu phong tình như nàng, hắn muốn có được tất cả mỹ nữ trong thiên hạ, nhưng hắn cũng không hi vọng tất cả mỹ nữ đều giống nhau. Xuân Hoa Thu Nguyệt, Ðông Mai Hạ Hà, phong cảnh bốn mùa không giống nhau mới là hưởng thụ vui sướng nhất.
Khi Lăng Phong đem người ngọc trong lòng đặt lên trên giường, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng ngàn lần! Trong những nữ nhân mà hắn đã có được. Mặc dù sư nương, Ngọc Thanh phu nhân cùng cấp bậc nhưng hắn gần như không phí chút khí lực nào để đạt được. Mà hiện tại chỉ có mỗi Trữ Vô Song làm hắn phí không ít tâm tư, nhưng mà giờ đây nguyện vọng đã thực hiện được, hắn không cần phải vội vã hưởng dụng mà là phải bình tĩnh, từ từ thường thức.
"Chúng ta đã từng trải qua rồi, bây giờ chỉ là ôn lại chuyện cũ, nàng sợ hãi điều gì chứ?" Lăng Phong vừa nói vừa đem nàng nhẹ nhàng đặt xuống giường.
"Giờ đây không giống, lần trước là vì giải độc." Trữ Vô Song hai chân vùng vẫy, muốn thoát ra bên ngoài, bị Lăng Phong kéo lại, gắt gao ôm vào trong ngực, nồng nhiệt mà hôn nàng, hôn đến mức chút nữa thì nàng không thở nổi, yêu kiều xấu hổ nói: "Phong nhi! Ta sợ!"
Lăng Phong đưa tay ôm chặt nàng vào lòng, hai thân thể áp sát vào nhau, sau đó hôn nhẹ lên khuôn mặt nàng, nói: "Chẳng lẽ nàng giờ còn chưa hiểu lòng ta, nàng muốn cho bản thân mình thống khố như trước kia hay sao"? Nàng là nương tử của ta, ta là phu quân của nàng, chúng ta động phòng là chuyện tình thiên kinh địa nghĩa!"
Quả nhiên một chiêu này của Lăng Phong rất có hiệu quả, Trữ Vô Song bắt đầu phối hợp.
"A!...A, Phong nhi, chúng ta sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục chăng?" Ðồng thời hai tay của Trữ Vô Song cũng liều mạng ôm chặt lấy Lăng Phong.
"Sẽ không, chúng ta sẽ sống bên nhau suốt đời, chỉ lên thiên đường, sẽ không xuống địa ngục! Oa… Ðẹp quá!" Lăng Phong như là đang nằm mơ, thốt lên. Không có cuồng dã như với những nữ tử khác, chỉ ôn nhu săn sóc, hắn đem từng kiện từng kiện y phục của Trữ Vô Song bỏ đi, sau đó tùy ý ném sang một bên.
Giống như là một thế kỷ đã trôi qua, mới có thể loại bỏ được y phục trên thân người ngọc nằm trên giường. Nhưng tất cả những điểu này đều đáng giá, ngắm nhìn thân thể mềm mại nõn nà như ngọc không chút che đậy trước mặt mình, hắn cảm khái hàng vạn hàng ngàn lần!
"Ân..." Trữ Vô Song khuôn mặt hàm xuân, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, e lệ đầy nhu tình, bốn mắt không rời nhau, cùng trao đổi xuân tình, hai người thân thể như bị thiêu đốt, đều không thể chống cự nổi, điên cuồng ôm lấy nhau, hai cặp môi xoắn xuýt cùng một chỗ.
Vì vậy một trận chiến đấu vô cùng mãnh liệt đã diễn ra. Kịch liệt "chém giết", kết quả cuối cũng Trữ Vô Song bại trận, hạ vũ khí đầu hàng!"
"Nương tử, thoải mái không?"
"Ân . ." Trữ Vô Song mặt đỏ bừng, kiều diễm ngượng ngùng như một thiếu nữ.
"Nương tử, còn sợ không?"
"Ân xấu hổ chết đì được." Trữ Vô Song nhắm mắt lại không dám nhìn Lăng Phong. Dáng vẻ xinh đẹp kiều diễm này làm cho hồn vía Lăng Phong như muốn bay lên trời, như ở trong mây bồng bềnh thoải mái: "Nương tử, ta muốn nữa."
"Từ từ đã... chờ chút nữa được không."
"Chờ cái gì?"
"Cái…"
"Cái gì?"
"Của ngươi lớn như vậy, lại rất dài, ta không chịu đựng nổi."
…………………………..
Sau đó, liên tiếp ba ngày. Lăng Phong tại Lạc Nhạn Phong hàng ngày đêm vui vẻ như chim oanh ca hát, liên tục chiến đấu với sư thúc Trữ Vô Song cùng sư nương Bạch Quân Nghi. Ðiều duy nhất tiếc nuối là ba người không thể cùng chung một giường, đây cũng là điều Trữ Vô Song yêu cầu. Có thể làm cho nàng nguyện ý làm nữ nhân của mình đã là tốt lắm rồi. Về phần cùng chung một giường thì chỉ có thể chờ đợi cơ hội sau này.
Trữ Vô Song ở trong lầu các của mình, sư nương ở lại để chiếu cố mẫu thân mình nên ở trong phòng của Lăng Phong, Lăng Phong thì qua lại giữa hai căn phòng, hưởng thụ sự tuyệt với của các nàng. Ðáng tiếc là Lục Phi Nhi đang bế quan, nếu không tới đây cả ba đời tổ, mẫu, tôn đại chiến, như vậy mới thật là đặc sắc.