Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143
Sau khi "đánh tan' Thẳm Nhạn Băng, Hứa Phượng Phượng, Lam Phượng Hoàng, Ngọc Thanh phu nhân, Chu Tú Kỳ, Lăng Phong tiếp tuc đại chiến với năm tiêu thiếp Tử Lăng, Bạch Lăng, Tuyết Kỳ, Tô Kỳ, có thể nói là "bạn hoại" vô cùng!
Lăng Phong cũng không biết là ăn phải thuốc tráng dương gì hay là do chịu đựng quá lâu, hôm nay cơ hồ là Vô địch, làm cho các nàng không còn tý hơi sức nào.
Sau khi đại chiến, Lăng Phong ôm thê thiếp ở trong phòng nghĩ ngợi, kể cho các nàng nghe những chuyện ở Hoa Sơn của mình. Ngay lúc đang nói, Lăng Phong đột nhiên nghe thấy ở phòng bên cạnh có thanh âm truyền tới, dường như có người vừa mới trở về phòng. Mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng bằng vào trình độ võ công hiện tại của Lăng Phong muốn nghe tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện cách một bức tường là chuyện dể như trờ bàn tay.
"Lăng nhi, lần này đánh lén đại điện Hoa Sơn, tại sao con làm không thành công?" Một thanh âm nghiêm khắc vang lên, nghe thanh âm này Lăng Phong cảm thấy rất quen tại, dường như đã được nghe qua ở đâu đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Người gọi là Lăng nhi kia trả lời: "Nương! Con thật sự không ngờ Lục Thanh Phong lại giảo hoạt như vậy, mặt khác Hoa Sơn phái cũng không phải giống như chúng ta tưởng tượng là sẽ không chịu nổi một kích. Hơn nữa bọn ha người đông thế mạnh, chúng ta căn bản không phải là đối thủ. Mặt khác ngũ đại hộ pháp cũng đã trù tính cơ mưu, nhưng chỉ là giả bộ mà cũng không cố sức, hoàn toàn chỉ làm cho có thôi."
Lăng Phong kinh hải, không ngờ nữ phỉ tối hôm qua đanh lén Hoa Sơn lại là nữ nhận này, mà lại đang ở trong nhà mình, đây là chuyện gì vậy nhỉ? Khó trách mình cảm thấy thanh âm nghiêm khắc kia rất quen thuộc, thì ra nàng chính là nữ phỉ cằm đầu tối hôm qua đã đánh lén Trữ Vô Song cùng mình.
"Ờ phòng bên cạnh là ai?" Lăng Phong thấp giọng hỏi Tử Lăng.
Tử Lăng nhỏ giọng nói: "Là Thanh Lăng tỷ tỷ đó!"
"Thanh Lăng"? Cửu Vĩ Hồ?"
Lăng Phong cơ hồ thất thanh kêu lên, bản thân hắn vẫn cảm thấy nữ nhân này không đơn giản, không ngờ là nàng tiếp cận mình là để lén vào Hoa Sơn. Thì ra trước kia nàng giá mạo đệ từ Hoa Sơn làm việc xấu khắp nơi là sớm đã có dự mưu, chỉ trách mình không hiểu rõ, bị nàng lừa gạt. Thì ra Cửu Vĩ Hồ Thanh Lăng chính là nữ nhi của Tây Vực đệ nhất phái Bạch Ðà Sơn Trang chưởng môn Ân Bích Hà, Bạch Ðà Sơn Trạng là môn phái nổi danh là giàu có nhất tại Tây Vực. Ân Bích Hà lại càng thêm xinh đẹp hơn người, năm đó nàng cùng Trung Nguyên tứ đại mỹ nữ nổi danh là Tây Vực thánh nữ, không ngờ sau mười tám năm nàng lại đem người đánh lén phái Hoa Sơn. Chằng lẽ Bạch Ðà Sơn Trạng muốn tụ hợp các môn phái có thực lực lớn mạnh ờ Tây Vực xâm lấn Trung Nguyên sao"? Trong lòng Lăng Phong kinh ngạc, Vì vậy hắn dỗ dành chúng nữ nghĩ ngời, còn bản thân hắn lại vểnh tại lắng nghe thanh âm Thanh Lăng cùng mẫu thân Ân Bích Hà của nàng nói chuyện với nhau ờ phòng bên cạnh.
Ân Bích Hà trách móc nói: "Về phần sự việc của ngũ đại hộ pháp, lần này về Tây Vực tất nhiên phải nghiệm khắc trừng trị, nhưng mà ngươi ở Trung Nguyên một năm cũng không làm nên được thành tích gì xuất săc."
Thạnh Lăng nói: "Trước đó con giá họa tội danh cho Hoa Sơn cũng rất thành công, sau đó trong hàng đệ tử của Hoa Sơn xuất hiện một người là Lăng Phong, hắn đã cản trở con, sau đó con đổi sách lược ẩn núp bên người hắn, tùy thời biến hắn thành quân cờ của chúng ta. Hiện giờ hắn ở chổ này, con cùng các phu nhân của hắn có quan hệ rất tốt, tùy lúc có thể áp chế hắn!"
"Lại là tên Lăng Phong đó!" Ân Bích Hà tức giận nói: "Nếu ngươi sớm hành động bắt hết người nhà hắn nơi đây lại, áp chế Lăng Phong để cho hắn làm nội ứng, chúng ta lập tức một lần giăng lưới bắt hết Hoa Sơn phải thì bây giờ chúng ta làm gì chật vật như vậy. Hơn nữa ta bảo con phát động tiến công, đầu tiên phải hạ độc vào Hoa Sơn phái, con một mực không chịu làm như vậy, liều mạng ngạnh kháng như
Thế thì làm sao có thể địch lại đối phương?"
"Vâng, nữ nhi biết sai rồi!" Thanh Lăng cúi đầu nói.
Ân Bích Hà phát ra âm thanh căm hận: "Nhưng mà tên đầu sỏ gây nên là Lăng Phong, hắn thật là cực kì đáng hận, phá hư đại sự của ta."
"Nương, nghe khẩu khí của người, dường như người đã gặp Lăng Phong rồi ư?"Thanh Lăng quan tâm hỏi.
Ân Bích Hà hừ một tiếng nói: "Không nói tới hắn còn tốt, tối hôm qua ta lập mưu đánh lén Trữ Vô Song, không ngờ hắn nửa đường xuất hiện giết chết Tây Vực Ngũ Quỷ, còn cứu đi Trữ Vô Song ..."
"Vậy còn Lăng Phong thì sao. Mẫu thân! Người có bị thương hay không" Thanh Lăng nhất thời cấp bách, thể hiện sự quan tâm đối với kẻ đối đầu Lăng Phong, nhưng nói được một nửa liền cảm thấy không đúng, lập tức thay đổi đề tài.
Ân Bích Hà trừng mắt liếc nhìn nữ nhi, lạnh lùng nói: "Ta thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, nhưng hắn thì chuẩn bị gây ra sự việc lớn rồi!"
"Hả? hắn thì có thể gây ra việc hệ trọng gì?" Thạnh Lăng hỏi.
"Ngươì gấp gáp cái gì hả?" Chằng lẽ ngươi đã thằm yêu hắn rồi?" Ân Bích Hà quát lớn.
"Nữ nhì không dám, con chỉ tò mò." Thanh Lăng thấp giọng nói.
Ân Bích Hà trả lời: "Trước khi rời đì ta đã phóng ra Cữu Vĩ Hương Tán vào bọn chúng! Ðộc này sau khi được cơ thể hấp thu sẽ không lập tức bộc phát, nhưng một khi vận công sẽ làm cho mị độc công tâm, đến lúc đó thân thể sẽ bành trướng không thể không chế, hơn nữa ngoại trừ nam nữ hợp cẩn căn bản không có gì có thể hóa giải! Nhưng mà Lăng Phong cùng Trữ Vô Song cùng nhau trúng độc, cho nên không quá ba ngày Lạc Nhạn Phong chắc chắn sẽ diễn ra một vở tuồng tổ mẫu cùng đệ tôn hoan lạc. Bấy giờ việc duy nhất chúng ta phải làm là nhạnh chóng đem tin tức này truyền đì khắp võ lâm, làm cho tất cả nhân sĩ võ lâm đì tới Hoa Sơn xem vở tuồng này. Nếu như vậy, Hoa Sơn phải sẽ tư diệt vong!" Nói tới đấy, Ân Bích Hà
không khỏi đắc ý cười lên một trận.
Lăng Phong lúc này mới kinh bài, khó trách thận thể mình phản ứng kỳ quái như vậy, thì ra là do trúng phải Cưu Vĩ Hương Tán của Ân Bích Hà, nếu như vậy Trữ Vô Song chẳng phải đang rất nguy hiểm ư, trách không được sáng hôm nay nàng lại phản ứng như vậy, nhất định giờ đây nàng đã bị độc công tâm, đang dùng sức cưỡng nén lại!
Lúc này Thanh Lăng chỉ có thể cúi đầu nói: "Giờ con dùng bồ cậu đưa thư cho các phận đà, lập tức truyền bá tin tức này ra ngoài."
Không đợi Thanh Lăng đi ra ngoài, cưa phòng đã bị người đẩy ra.
"Người nào?" Thanh Lăng cùng Ân Bích Hà đồng thời hướng ra ngoài cửa xem xét.
"Không ngờ khách nhân tới nhà mà ta không biết, ta thật sự không xứng làm một chủ nhân rồi." Người nọ vừa đẩy cửa vừa tiến vào!
"Lăng Phong " Ân Bích Hà cũng Thanh Lăng kinh hải.
Ân Bích Hà lại càng vô cũng kinh ngạc, nói: "Ngươi... tại sao ngươi lại có thể ở chỗ này, không phải là ngươi đang ở Hoa Sơn sao?"
Lắng Phong cười ha hả nói: "Đây là nhà của ta, việc ta quay về thăm nhà không phải là một việc rất bình thường ư?"
Lắng Phong ngắm nhìn cặp mẫu tử trong phòng, trong ánh mắt tràn ngập sự ham muốn chiếm hữu. Thanh Lăng giờ đây còn hơn trước, khí chất cao quý, dung mạo tuyệt mỹ, thân thể thon dài, tư thái ưu nhả cao quý như là nữ thần trên thiên giới xuống nhân gian. Những nét ưu mỹ trên khuôn mặt nàng như được điêu khắc, đôi mắt hình thần long lanh, gò má vốn hơi cao, nhưng lại lại phụ trợ cho chiếc mũi dọc dừa, lại khiến cho người ta cảm nhận được một phong vị đặc biệt. Ðôi mi nàng dài hẹp mà thanh tú quyến rũ động lòng người, đôi mắt đen lay láy linh hoạt tràn ngập vẽ cổ điển, chiếc áo thêu bó sát lấy vòng eo nhỏ nhắn, đòi chận thon dài khiến nàng có một loại khí chất ngạo nghễ với nhân thế.
Nhưng mà Thạnh Lăng còn kém hơn mẫu thân Ân Bích Hà của nàng, Thạnh Lăng cạo nhất cũng chỉ có thể vuợt qua sắc đẹp của mỹ nữ như Hứa Phượng Phượng, còn chưa thể đạt tới mức độ như Lam Phượng Hoàng, Thẫm Nhạn Băng, so với sư nương còn kém hơn nhiều. Nhưng Ân Bích Hà lại có thể so sánh cấp bậc xinh đẹp cùng sư nương. Làn dạ nàng như mỡ động, xinh đẹp trong sáng giống như
tiên nữ hạ phàm, trong mắt lộ ra làn thu thùy, phối hợp với dáng vẽ thon dài tuyệt mỹ, eo thon khẽ động, cổ ngọc thon dài trắng nõn càng làm nổi bật vẽ kiều mỹ, cả người rực rỡ, đôi mắt thẫm sâu đen láy nếu khẽ động thì như làn nước long lanh được ánh mặt trời phàn chiếu. Thật là động lòng người đến cực điểm, Lăng Phong cũng cảm thấy nữ nhân này tuyệt đối không để trêu vào, trí tuệ của nàng chắc hẳn so với người thường cao hơn rất nhiều.
Nhiều khi, mẫu thẫn xinh đẹp không nhất định sẽ sinh ra con gái cũng xinh đẹp như mình, nhưng mà Thanh Lăng ít nhất cũng được di truyền năm phần sắc đẹp của mẫu thân nàng, điều này cũng đủ cho nàng trờ thành nhất đẳng mỹ nữ, chỉ là mới khuynh thành chứ chưa đến mức khuynh quốc, vẫn còn một khoảng cách so với tiên nữ hạ phàm. Trong đời Lăng Phong đã gặp qua rất nhiều nữ tử xinh đẹp. Nhưng nhìn thấy Ân Bích Hà trước mắt miệng cũng mờ to không thể ngậm lại, lập tức trợn mắt há hốc mồm, chân tay luống cuống.
Ân Bích Hà cũng Thanh Lăng hiển nhiên cảm nhận được cặp mắt kia của Lăng Phong đang phát ra những tia nóng bỏng tràn đầy lửa dục, loại ánh mắt này trong cuộc đời các nàng gặp không ít. Với ánh mắt như vậy, nam nhận kẻ nào cũng như dã thú muốn bổ nhào tới ôm lấy các nàng, xé đì y phục các nàng, nhưng mà lúc này Lăng Phong lại không hành động như vậy, nhưng mà ánh mắt như vậy cũng đã làm
cho Thanh Lăng cùng Ân Bích Hà chịu đựng không được.
"Nhưng mà ngươi làm sao có thể nhanh chóng như vậy mà từ Hoa Sơn tới đây..." Ân Bích Hà kinh ngạc hỏi.
Lắng Phong nói: "Nếu vậy tại sao Ân chưởng môn có thể đì tới nhà ta làm khách, chằng lẽ ngươi cho rằng tốc độ của ta so với ngươi chậm hơn sao? Hơn nữa, loại xuân dược Cưu Vĩ Hương Tán không có giải dược, nếu ta không sớm về nhà tìm lão bà phát tiết thì chằng lẽ cứ để cho lửa dục thiêu đốt thân thể hay sao..."
"Lăng Phong, ngươì đã nghe trộm chúng ta nói chuyện?" Ân Bích Hà lạnh lùng nói.
Lăng Phong tức giận nói: "Thanh Lăng, ta đối với ngươi không tệ thế mà ngươi lại muốn lợi dụng thê tử để uy hiếp ta, lại còn muốn hại ta thành ké bất nhân bất nghĩa. Nếu như hôm nay ta để cho mẹ con các ngươi rời khỏi phòng này thì ta không phải họ Lăng..."
"Ta..." Thanh Lăng trong lòng ủy khuất, đang muốn giải thích thì Lăng Phong vung tay lên lăng không điểm huyệt, trong nháy mắt chể trụ Cửu Vĩ Hồ Thanh Lăng.
"Lăng nhi..." Ân Bích Hà kinh hải khẽ quát lên: "Ta giết ngươi!" Ðồng thời hữu chưởng đánh ra, chụp thằng về phía thiên linh cái của Lăng Phong. Nàng đã quá cấp bách mà nổi giận tung ra tuyệt kỹ của Bạch Ðà Sơn "Bạch Ðà Quán Nhật" đây là chiêu sát mệnh của Ân Bích Hà
Thạnh Lăng bị điểm huyệt ở bên cạnh thấy mẫu thân mạnh mẽ hạ sát chiệu, nàng biết rõ uy lực của một chiêu này, trong lòng cực kỳ khẩn trương. Không có cách nào cử động, muốn ngăn cản càng không có khả năng, chỉ có thể thở ngắn than dài. Nhưng ngay lúc Ân Bích Hà chắc mẩm một kích này nhất định trúng kẻ địch, còn Thanh Lăng cho rằng Lăng Phong nhất định sẽ chết, thì sự việc khó tin xảy ra.
Lăng Phong thấy Ân Bích Hà ra tay cũng không bối rồi mà lại khinh miệt hừ lạnh một tiếng, lúc chưởng của Ân Bích Hà sắp chạm vào ngực mình. Lăng Phong đột nhiện vung tay trái lên, động tác nhanh chóng chuẩn xác vô cùng chế trụ mạch môn trên cánh tay phải của Ân Bích Hà. Ðồng thời, tay phải nắm lấy đai lưng Ân Bích Hà, sau đó hướng lên phía trước, đem Ân Bích Hà nâng lên.
Ân Bích Hà bị khóa mạch môn, thân thể lại bị nâng lên không trung. Mặc dù nàng ra sức giãy dụa nhưng cũng không còn một chút hơi sức nào.
Ngay cả việc Ân Bích Hà muốn mờ miệng mắng chửi cũng không thể được, càng huống chi là muốn giãy dụa? Lăng Phong cũng không dừng lại, ôm lấy nàng ném lên trên giường
Lúc này Ân Bích Hà thật sự là không dể chịu chút nào, bị Lăng Phong đè lên thân thể, hơn nữa huyệt đạo toàn thận bị phong bế không thể cử động. Mà võ công của Lăng Phong hết sức quái đị, chỉ tiện tay phong bế mấy huyệt đạo trên người nàng, nhưng đã làm cho Ân Bích Hà vận công trùng kích huyệt đạo không được, thực hiện một lúc lâu cũng không có tác dụng. Nàng đối với Lăng Phong cực ky căm hận, hận đến mức nghiên răng nghiến lợi, hận không thể băm hắn thành ngàn mảnh vụn.
Nhưng mà Lăng Phong không thèm để ý đến sự tức giận của nàng: "Phu nhân, ngươi không được mời mà tự đến. Ngươi cũng biết nơi này chỉ dành cho thê thiếp của ta sinh hoạt, ngươi đã tới nơi đây, ta sẽ coi ngươi như là nữ nhận của ta." Hắn thản nhiên nói ra một câu như vậy, nhưng lại làm cho Ân Bích Hà cả kinh trong lòng cực ky bất an. Nói xong cực kỳ háo sắc mà cười rộ lên. Những cậu nói vừa rồi
đối với Lăng Phong thì không có ý nghĩa gì, nhưng Ân Bích Hà càng nghe càng kinh ngạc.
Ân Bích Hà đang muốn nói chuyện, nhưng lại bị Lăng Phong chận lại: "Như Vậy đi, phu nhận đã tự nguyện tới nhà ta, ta trước tiên giải huyệt đạo cho ngươi. Ðơi sau khi phu nhận tay chận thông suốt, khi đó ta tiếp tục cùng phu nhận cá nước thân mật, được chứ?" Hắn nói ra những lơi mà Ân Bích Hà không ngờ tới, nhưng mà nàng kinh hãi vô cùng.
Trong lòng Lăng Phong đắc y, trong đầu hắn đột nhiên này ra y nghĩ chơi trò mèo vờn chuột, nếu như không có một đoạn dạo đầu, cứ như vậy bắt lấy con chuột mà làm thịt thì không có chút gì gọi là thú vị chỉ có không ngừng đùa giỡn con chuột, như vậy mới đạt được niềm vui thú lớn nhất.
Ân Bích Hà trong cơn giận dữ quát lớn: "Phì! Ngươi là đồ vô sĩ, có thể nói ra những lời hạ lưu như vậy, quả thật là điên rồ!" nhung sự phẫn nộ cũa nàng đổi lại chỉ làm cho tiếng cười cũa Lăng Phong càng thêm đắc ý: "Ðược! Phu nhận càng ra vẽ phiền muộn, chỉ sợ là trong lòng phu nhận rất thích thú đúng không? Ðã như vậy thì tại hạ cũng nên giải khai huyệt đạo cho phu nhân." Dứt lơi, chỉ thấy hắn tùy ý
vung tay lên, Ân Bích Hà lúc nảy đã dùng sức của "chín trâu hai hổ' cũng không giải khai được
Nhất thời, Ân Bích Hà như là rơi vào hầm băng. Võ công của tên Lăng Phong này quả thật làm cho người ta kinh hải như lời đồn. Nhưng mà lời nói tiếp theo của Lăng Phong lại càng làm cho hàng không thể tưởng tượng nổi
"Nhưng mà, xem ra phu nhân đối với việc tại hạ làm không hài lòng? Cũng được, chỉ cần phu nhân có thể trong nửa canh giờ thoát ra khỏi phòng này, tại hạ tuyệt đối sẽ không cằm giữ phu nhân, được chứ?" Nói Xong hắn liền chăm chủ nhìn vào Ân Bích Hà, một bộ dạng tham lam, nước dải như muốn chảy ra ngoài.
Ân Bích Hà cũng rất nhanh trí, sau khi nghe nói như vậy lập tức phản ứng đính chính lại, nói rằng: "Ðược, một lời đã định, không được nuốt lời!"
Lăng Phong cũng không có trà lợi nàng, mà tiến lên một bước hỏi ngược lại: "Nhưng mà, nếu phu nhân không thể chạy thoát thì sao nào? Chung quy lại ta cũng phải được chút lợi ích mới công bằng chứ!" Ánh mắt toát ra những tia dâm tà vô cùng.
Ân Bích Hà bị hắn nhìn như vậy trong lòng giận dử, nhưng vì muốn nhanh chóng rời khỏi nơi kinh khủng này, liền thốt lên: "Ðến lúc đó ta tùy ngươi xứ trì." Vừa dứt lời một chưởng hướng về phía Lăng Phong công tới, đợi cho Lăng Phong lui về phía sau thì nàng sẽ nhảy ra từ cửa sổ. Thì ra, nàng đã tính toán rất kỹ, nếu có thể bức lui Lăng Phong trong chốc lat, nàng liền có cơ hội thoát ra bằng lối cưa sổ.
Ân Bích Hà tính toán không sai, nhưng nàng đã bộ qua một điểm rất quan trọng, chính là Lăng Phong sẽ không dể dang để nàng rời đi.
Nàng vừa mới bay lên, thì có cam giác lưng mình căng thẳng, tiếp theo đai lưng bên hông bị túm lấy kéo xuống. Mà thế đang phi thân lên phía trên của nàng cũng đình chỉ, may là võ công của nàng không kém, có thể tạm thời ổn định lại thân hình không bị kéo ngã sấp xuống.
Nhưng mà, lúc này nàng nhìn rõ là Lăng Phong đang đứng đối diện, trong tay nắm lấy đai lưng màu đỏ của mình, nàng không khỏi vừa kinh hãi cùng giận dử. Nàng kinh ngạc là do thân pháp quỳ mị vô cùng của Lăng Phong, còn giận dữ là do hắn đoạt lấy đai lưng của nàng, quả thật là vô cũng xấu hổ. Nhưng mà nàng chỉ
Trọng lúc nhất thời, Ân Bích Hà đem toàn thân Võ học của mình phát huy đến tận cùng, nếu không phải là gặp đúng Lăng Phong, nàng nhất định có cơ hội. Chỉ đáng tiếc, đối thủ cũa nàng là Lăng Phong . Lăng Phong vừa nhẹ nhàng phất tay hóa giải chiêu thức của nàng, vừa chiếm tiện nghi trên thân thể của nàng, bỗng nhiên đưa tay
khẽ vuốt lén ngọc nhũ cao vút của nàng, quả thật là co giản mỹ cãm vô cũng. Ân Bích Hà vốn tính tình nóng nảy, lúc này bị hắn trêu đùa chọc ghẹo như vậy hiển nhiên là càng thêm phẫn nộ. Nhưng vì tìm cơ hội để trốn thoát cho nên nàng cũng chỉ có thể chuyên tâm đối địch. Nhưng mà Lăng Phong lại càng được thế lấn tới.
Lăng Phong tránh né chiêu thức mạnh mẽ cũa nàng, làm cho nàng bồ vào khoảng không. Sau đó xuất hiện phía sau lưng nàng, vương đôi ma thủ đem áo sau lưng của nàng xé rách một mãng lớn, mà không làm tổn thương đến da thịt của nàng. Chỉ là làm cho phía sau lộ ra ngoài, loại cảm giác này Ân Bích Hà cũng chưa từng trải qua.
Nhưng lúc này mặc cho nàng bực bội lo lắng thì kẻ kia lại tiếp tục công tới nữa rồi.
Ma trảo bên phải của Lăng Phong duỗi ra thằng tới ngực phải của nàng, ngay lúc nàng cho rằng nhất định bị đâm thũng ngực mà chết, thì Lăng Phong lại đem vạt áo của nàng kéo xuống một mãng lớn. Nàng càng thêm xấu hổ vô cùng, mà Lăng Phong lúc này dường như cũng không còn tiếp tục muốn trêu đùa nàng, hai tay họat
Ân Bích Hà muốn đưa tay đón đỡ nhưng căn bản là không đỡ được. Chằng mấy chốc, y phục trên người Ân Bích Hà đã bị Lăng Phong xé rách hết. Mà tình huống của nàng giờ đây cũng không được tốt, ngoại trừ tiểu khố còn sót lại che chắn được phần nào thì cũng chỉ còn lại chiếc khăn màu phấn hồng để lau mồ hối lúc cưỡi ngựa.
Thân thể Ân Bích Hà tràn ngập hương vị thành thục hoàn toàn bại lộ trước mặt Lăng Phong. Nàng vừa lo lắng vừa xấu hổ, tình huống bi thảm như thế này là lần đầu tiên nàng gặp phải, hơn nữa bên cạnh còn có nữ nhi, loại sĩ nhục này là lần đầu tiên nàng phải chịu đựng. Nhưng Lăng Phong hiển nhiên không vì vậy mà buông tha cho nàng, thấy nàng đã bị lột sạch sẽ, Lăng Phong cũng bắt đầu cởi bộ y phục
trên thân thể của mình. Ân Bích Hà cấp bách đến mức nộ hỏa công tâm, nàng công kích càng thêm liều mạng, chỉ là thân thử của Lăng Phong cao hơn nàng nhiều lắm, nàng càng tấn công thì lại càng lộ ra nhiều sơ hở, lại càng bị Lăng Phong thừa cơ chiếm tiện nghi nhiều hơn. Trải qua mấy phen tấn công phòng ngự, hại người đã hiểu nhau phần nào. Có lẽ, kịch chiến mới chỉ bắt đầu mà thôi...
"Ðồ vô lại, ngươi muốn làm gì..." Ân Bích Hà khiếp đảm, từ miệng phát ra lời nói nhu nhược.
Lắng Phong cười lạnh, quang mang trong mắt càng tăng mạnh, hắn muốn chính thức bắt đầu "dùngng bữa": "Phu nhân, nếu như còn tiếp tục tranh đấu trong tình trạng thế này thì thật là không hay, không bằng chúng ta thay đổi phương pháp quyết đấu có được không"
Ân Bích Hà thất kinh, mặc đù hoàn cảnh nào mình cũng đã trải qua, quan sát qua, nhưng mà nam nhân trằn truồng như vậy, nàng mới lần thứ hai gập phải. Trừ nam nhân của mình, thì Lăng Phong là người thứ hai! Nhưng mà nàng bị Lăng Phong làm càn vô lễ như vậy, ánh mắt uất ức tức giận như muốn mất đi lý trí. Nàng cực kỳ giận dữ hỏi: "Ngươi muốn quyết đấu như thể nào Lão nương tuyệt đối cùng ngươi chơi đến cùng!"
Lắng Phong thấy nàng mắc mưu, liền cười nói: "Ðơn giản thôi, ta muốn cùng phu nhân quyết đấu bằng những công phu trên giường, phu nhận thấy thế nào?" Nói xong hắn cười lén vô cùng đắc ý.
Lăng Phong cũng không biết là ăn phải thuốc tráng dương gì hay là do chịu đựng quá lâu, hôm nay cơ hồ là Vô địch, làm cho các nàng không còn tý hơi sức nào.
Sau khi đại chiến, Lăng Phong ôm thê thiếp ở trong phòng nghĩ ngợi, kể cho các nàng nghe những chuyện ở Hoa Sơn của mình. Ngay lúc đang nói, Lăng Phong đột nhiên nghe thấy ở phòng bên cạnh có thanh âm truyền tới, dường như có người vừa mới trở về phòng. Mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng bằng vào trình độ võ công hiện tại của Lăng Phong muốn nghe tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện cách một bức tường là chuyện dể như trờ bàn tay.
"Lăng nhi, lần này đánh lén đại điện Hoa Sơn, tại sao con làm không thành công?" Một thanh âm nghiêm khắc vang lên, nghe thanh âm này Lăng Phong cảm thấy rất quen tại, dường như đã được nghe qua ở đâu đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Người gọi là Lăng nhi kia trả lời: "Nương! Con thật sự không ngờ Lục Thanh Phong lại giảo hoạt như vậy, mặt khác Hoa Sơn phái cũng không phải giống như chúng ta tưởng tượng là sẽ không chịu nổi một kích. Hơn nữa bọn ha người đông thế mạnh, chúng ta căn bản không phải là đối thủ. Mặt khác ngũ đại hộ pháp cũng đã trù tính cơ mưu, nhưng chỉ là giả bộ mà cũng không cố sức, hoàn toàn chỉ làm cho có thôi."
Lăng Phong kinh hải, không ngờ nữ phỉ tối hôm qua đanh lén Hoa Sơn lại là nữ nhận này, mà lại đang ở trong nhà mình, đây là chuyện gì vậy nhỉ? Khó trách mình cảm thấy thanh âm nghiêm khắc kia rất quen thuộc, thì ra nàng chính là nữ phỉ cằm đầu tối hôm qua đã đánh lén Trữ Vô Song cùng mình.
"Ờ phòng bên cạnh là ai?" Lăng Phong thấp giọng hỏi Tử Lăng.
Tử Lăng nhỏ giọng nói: "Là Thanh Lăng tỷ tỷ đó!"
"Thanh Lăng"? Cửu Vĩ Hồ?"
Lăng Phong cơ hồ thất thanh kêu lên, bản thân hắn vẫn cảm thấy nữ nhân này không đơn giản, không ngờ là nàng tiếp cận mình là để lén vào Hoa Sơn. Thì ra trước kia nàng giá mạo đệ từ Hoa Sơn làm việc xấu khắp nơi là sớm đã có dự mưu, chỉ trách mình không hiểu rõ, bị nàng lừa gạt. Thì ra Cửu Vĩ Hồ Thanh Lăng chính là nữ nhi của Tây Vực đệ nhất phái Bạch Ðà Sơn Trang chưởng môn Ân Bích Hà, Bạch Ðà Sơn Trạng là môn phái nổi danh là giàu có nhất tại Tây Vực. Ân Bích Hà lại càng thêm xinh đẹp hơn người, năm đó nàng cùng Trung Nguyên tứ đại mỹ nữ nổi danh là Tây Vực thánh nữ, không ngờ sau mười tám năm nàng lại đem người đánh lén phái Hoa Sơn. Chằng lẽ Bạch Ðà Sơn Trạng muốn tụ hợp các môn phái có thực lực lớn mạnh ờ Tây Vực xâm lấn Trung Nguyên sao"? Trong lòng Lăng Phong kinh ngạc, Vì vậy hắn dỗ dành chúng nữ nghĩ ngời, còn bản thân hắn lại vểnh tại lắng nghe thanh âm Thanh Lăng cùng mẫu thân Ân Bích Hà của nàng nói chuyện với nhau ờ phòng bên cạnh.
Ân Bích Hà trách móc nói: "Về phần sự việc của ngũ đại hộ pháp, lần này về Tây Vực tất nhiên phải nghiệm khắc trừng trị, nhưng mà ngươi ở Trung Nguyên một năm cũng không làm nên được thành tích gì xuất săc."
Thạnh Lăng nói: "Trước đó con giá họa tội danh cho Hoa Sơn cũng rất thành công, sau đó trong hàng đệ tử của Hoa Sơn xuất hiện một người là Lăng Phong, hắn đã cản trở con, sau đó con đổi sách lược ẩn núp bên người hắn, tùy thời biến hắn thành quân cờ của chúng ta. Hiện giờ hắn ở chổ này, con cùng các phu nhân của hắn có quan hệ rất tốt, tùy lúc có thể áp chế hắn!"
"Lại là tên Lăng Phong đó!" Ân Bích Hà tức giận nói: "Nếu ngươi sớm hành động bắt hết người nhà hắn nơi đây lại, áp chế Lăng Phong để cho hắn làm nội ứng, chúng ta lập tức một lần giăng lưới bắt hết Hoa Sơn phải thì bây giờ chúng ta làm gì chật vật như vậy. Hơn nữa ta bảo con phát động tiến công, đầu tiên phải hạ độc vào Hoa Sơn phái, con một mực không chịu làm như vậy, liều mạng ngạnh kháng như
Thế thì làm sao có thể địch lại đối phương?"
"Vâng, nữ nhi biết sai rồi!" Thanh Lăng cúi đầu nói.
Ân Bích Hà phát ra âm thanh căm hận: "Nhưng mà tên đầu sỏ gây nên là Lăng Phong, hắn thật là cực kì đáng hận, phá hư đại sự của ta."
"Nương, nghe khẩu khí của người, dường như người đã gặp Lăng Phong rồi ư?"Thanh Lăng quan tâm hỏi.
Ân Bích Hà hừ một tiếng nói: "Không nói tới hắn còn tốt, tối hôm qua ta lập mưu đánh lén Trữ Vô Song, không ngờ hắn nửa đường xuất hiện giết chết Tây Vực Ngũ Quỷ, còn cứu đi Trữ Vô Song ..."
"Vậy còn Lăng Phong thì sao. Mẫu thân! Người có bị thương hay không" Thanh Lăng nhất thời cấp bách, thể hiện sự quan tâm đối với kẻ đối đầu Lăng Phong, nhưng nói được một nửa liền cảm thấy không đúng, lập tức thay đổi đề tài.
Ân Bích Hà trừng mắt liếc nhìn nữ nhi, lạnh lùng nói: "Ta thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, nhưng hắn thì chuẩn bị gây ra sự việc lớn rồi!"
"Hả? hắn thì có thể gây ra việc hệ trọng gì?" Thạnh Lăng hỏi.
"Ngươì gấp gáp cái gì hả?" Chằng lẽ ngươi đã thằm yêu hắn rồi?" Ân Bích Hà quát lớn.
"Nữ nhì không dám, con chỉ tò mò." Thanh Lăng thấp giọng nói.
Ân Bích Hà trả lời: "Trước khi rời đì ta đã phóng ra Cữu Vĩ Hương Tán vào bọn chúng! Ðộc này sau khi được cơ thể hấp thu sẽ không lập tức bộc phát, nhưng một khi vận công sẽ làm cho mị độc công tâm, đến lúc đó thân thể sẽ bành trướng không thể không chế, hơn nữa ngoại trừ nam nữ hợp cẩn căn bản không có gì có thể hóa giải! Nhưng mà Lăng Phong cùng Trữ Vô Song cùng nhau trúng độc, cho nên không quá ba ngày Lạc Nhạn Phong chắc chắn sẽ diễn ra một vở tuồng tổ mẫu cùng đệ tôn hoan lạc. Bấy giờ việc duy nhất chúng ta phải làm là nhạnh chóng đem tin tức này truyền đì khắp võ lâm, làm cho tất cả nhân sĩ võ lâm đì tới Hoa Sơn xem vở tuồng này. Nếu như vậy, Hoa Sơn phải sẽ tư diệt vong!" Nói tới đấy, Ân Bích Hà
không khỏi đắc ý cười lên một trận.
Lăng Phong lúc này mới kinh bài, khó trách thận thể mình phản ứng kỳ quái như vậy, thì ra là do trúng phải Cưu Vĩ Hương Tán của Ân Bích Hà, nếu như vậy Trữ Vô Song chẳng phải đang rất nguy hiểm ư, trách không được sáng hôm nay nàng lại phản ứng như vậy, nhất định giờ đây nàng đã bị độc công tâm, đang dùng sức cưỡng nén lại!
Lúc này Thanh Lăng chỉ có thể cúi đầu nói: "Giờ con dùng bồ cậu đưa thư cho các phận đà, lập tức truyền bá tin tức này ra ngoài."
Không đợi Thanh Lăng đi ra ngoài, cưa phòng đã bị người đẩy ra.
"Người nào?" Thanh Lăng cùng Ân Bích Hà đồng thời hướng ra ngoài cửa xem xét.
"Không ngờ khách nhân tới nhà mà ta không biết, ta thật sự không xứng làm một chủ nhân rồi." Người nọ vừa đẩy cửa vừa tiến vào!
"Lăng Phong " Ân Bích Hà cũng Thanh Lăng kinh hải.
Ân Bích Hà lại càng vô cũng kinh ngạc, nói: "Ngươi... tại sao ngươi lại có thể ở chỗ này, không phải là ngươi đang ở Hoa Sơn sao?"
Lắng Phong cười ha hả nói: "Đây là nhà của ta, việc ta quay về thăm nhà không phải là một việc rất bình thường ư?"
Lắng Phong ngắm nhìn cặp mẫu tử trong phòng, trong ánh mắt tràn ngập sự ham muốn chiếm hữu. Thanh Lăng giờ đây còn hơn trước, khí chất cao quý, dung mạo tuyệt mỹ, thân thể thon dài, tư thái ưu nhả cao quý như là nữ thần trên thiên giới xuống nhân gian. Những nét ưu mỹ trên khuôn mặt nàng như được điêu khắc, đôi mắt hình thần long lanh, gò má vốn hơi cao, nhưng lại lại phụ trợ cho chiếc mũi dọc dừa, lại khiến cho người ta cảm nhận được một phong vị đặc biệt. Ðôi mi nàng dài hẹp mà thanh tú quyến rũ động lòng người, đôi mắt đen lay láy linh hoạt tràn ngập vẽ cổ điển, chiếc áo thêu bó sát lấy vòng eo nhỏ nhắn, đòi chận thon dài khiến nàng có một loại khí chất ngạo nghễ với nhân thế.
Nhưng mà Thạnh Lăng còn kém hơn mẫu thân Ân Bích Hà của nàng, Thạnh Lăng cạo nhất cũng chỉ có thể vuợt qua sắc đẹp của mỹ nữ như Hứa Phượng Phượng, còn chưa thể đạt tới mức độ như Lam Phượng Hoàng, Thẫm Nhạn Băng, so với sư nương còn kém hơn nhiều. Nhưng Ân Bích Hà lại có thể so sánh cấp bậc xinh đẹp cùng sư nương. Làn dạ nàng như mỡ động, xinh đẹp trong sáng giống như
tiên nữ hạ phàm, trong mắt lộ ra làn thu thùy, phối hợp với dáng vẽ thon dài tuyệt mỹ, eo thon khẽ động, cổ ngọc thon dài trắng nõn càng làm nổi bật vẽ kiều mỹ, cả người rực rỡ, đôi mắt thẫm sâu đen láy nếu khẽ động thì như làn nước long lanh được ánh mặt trời phàn chiếu. Thật là động lòng người đến cực điểm, Lăng Phong cũng cảm thấy nữ nhân này tuyệt đối không để trêu vào, trí tuệ của nàng chắc hẳn so với người thường cao hơn rất nhiều.
Nhiều khi, mẫu thẫn xinh đẹp không nhất định sẽ sinh ra con gái cũng xinh đẹp như mình, nhưng mà Thanh Lăng ít nhất cũng được di truyền năm phần sắc đẹp của mẫu thân nàng, điều này cũng đủ cho nàng trờ thành nhất đẳng mỹ nữ, chỉ là mới khuynh thành chứ chưa đến mức khuynh quốc, vẫn còn một khoảng cách so với tiên nữ hạ phàm. Trong đời Lăng Phong đã gặp qua rất nhiều nữ tử xinh đẹp. Nhưng nhìn thấy Ân Bích Hà trước mắt miệng cũng mờ to không thể ngậm lại, lập tức trợn mắt há hốc mồm, chân tay luống cuống.
Ân Bích Hà cũng Thanh Lăng hiển nhiên cảm nhận được cặp mắt kia của Lăng Phong đang phát ra những tia nóng bỏng tràn đầy lửa dục, loại ánh mắt này trong cuộc đời các nàng gặp không ít. Với ánh mắt như vậy, nam nhận kẻ nào cũng như dã thú muốn bổ nhào tới ôm lấy các nàng, xé đì y phục các nàng, nhưng mà lúc này Lăng Phong lại không hành động như vậy, nhưng mà ánh mắt như vậy cũng đã làm
cho Thanh Lăng cùng Ân Bích Hà chịu đựng không được.
"Nhưng mà ngươi làm sao có thể nhanh chóng như vậy mà từ Hoa Sơn tới đây..." Ân Bích Hà kinh ngạc hỏi.
Lắng Phong nói: "Nếu vậy tại sao Ân chưởng môn có thể đì tới nhà ta làm khách, chằng lẽ ngươi cho rằng tốc độ của ta so với ngươi chậm hơn sao? Hơn nữa, loại xuân dược Cưu Vĩ Hương Tán không có giải dược, nếu ta không sớm về nhà tìm lão bà phát tiết thì chằng lẽ cứ để cho lửa dục thiêu đốt thân thể hay sao..."
"Lăng Phong, ngươì đã nghe trộm chúng ta nói chuyện?" Ân Bích Hà lạnh lùng nói.
Lăng Phong tức giận nói: "Thanh Lăng, ta đối với ngươi không tệ thế mà ngươi lại muốn lợi dụng thê tử để uy hiếp ta, lại còn muốn hại ta thành ké bất nhân bất nghĩa. Nếu như hôm nay ta để cho mẹ con các ngươi rời khỏi phòng này thì ta không phải họ Lăng..."
"Ta..." Thanh Lăng trong lòng ủy khuất, đang muốn giải thích thì Lăng Phong vung tay lên lăng không điểm huyệt, trong nháy mắt chể trụ Cửu Vĩ Hồ Thanh Lăng.
"Lăng nhi..." Ân Bích Hà kinh hải khẽ quát lên: "Ta giết ngươi!" Ðồng thời hữu chưởng đánh ra, chụp thằng về phía thiên linh cái của Lăng Phong. Nàng đã quá cấp bách mà nổi giận tung ra tuyệt kỹ của Bạch Ðà Sơn "Bạch Ðà Quán Nhật" đây là chiêu sát mệnh của Ân Bích Hà
Thạnh Lăng bị điểm huyệt ở bên cạnh thấy mẫu thân mạnh mẽ hạ sát chiệu, nàng biết rõ uy lực của một chiêu này, trong lòng cực kỳ khẩn trương. Không có cách nào cử động, muốn ngăn cản càng không có khả năng, chỉ có thể thở ngắn than dài. Nhưng ngay lúc Ân Bích Hà chắc mẩm một kích này nhất định trúng kẻ địch, còn Thanh Lăng cho rằng Lăng Phong nhất định sẽ chết, thì sự việc khó tin xảy ra.
Lăng Phong thấy Ân Bích Hà ra tay cũng không bối rồi mà lại khinh miệt hừ lạnh một tiếng, lúc chưởng của Ân Bích Hà sắp chạm vào ngực mình. Lăng Phong đột nhiện vung tay trái lên, động tác nhanh chóng chuẩn xác vô cùng chế trụ mạch môn trên cánh tay phải của Ân Bích Hà. Ðồng thời, tay phải nắm lấy đai lưng Ân Bích Hà, sau đó hướng lên phía trước, đem Ân Bích Hà nâng lên.
Ân Bích Hà bị khóa mạch môn, thân thể lại bị nâng lên không trung. Mặc dù nàng ra sức giãy dụa nhưng cũng không còn một chút hơi sức nào.
Ngay cả việc Ân Bích Hà muốn mờ miệng mắng chửi cũng không thể được, càng huống chi là muốn giãy dụa? Lăng Phong cũng không dừng lại, ôm lấy nàng ném lên trên giường
Lúc này Ân Bích Hà thật sự là không dể chịu chút nào, bị Lăng Phong đè lên thân thể, hơn nữa huyệt đạo toàn thận bị phong bế không thể cử động. Mà võ công của Lăng Phong hết sức quái đị, chỉ tiện tay phong bế mấy huyệt đạo trên người nàng, nhưng đã làm cho Ân Bích Hà vận công trùng kích huyệt đạo không được, thực hiện một lúc lâu cũng không có tác dụng. Nàng đối với Lăng Phong cực ky căm hận, hận đến mức nghiên răng nghiến lợi, hận không thể băm hắn thành ngàn mảnh vụn.
Nhưng mà Lăng Phong không thèm để ý đến sự tức giận của nàng: "Phu nhân, ngươi không được mời mà tự đến. Ngươi cũng biết nơi này chỉ dành cho thê thiếp của ta sinh hoạt, ngươi đã tới nơi đây, ta sẽ coi ngươi như là nữ nhận của ta." Hắn thản nhiên nói ra một câu như vậy, nhưng lại làm cho Ân Bích Hà cả kinh trong lòng cực ky bất an. Nói xong cực kỳ háo sắc mà cười rộ lên. Những cậu nói vừa rồi
đối với Lăng Phong thì không có ý nghĩa gì, nhưng Ân Bích Hà càng nghe càng kinh ngạc.
Ân Bích Hà đang muốn nói chuyện, nhưng lại bị Lăng Phong chận lại: "Như Vậy đi, phu nhận đã tự nguyện tới nhà ta, ta trước tiên giải huyệt đạo cho ngươi. Ðơi sau khi phu nhận tay chận thông suốt, khi đó ta tiếp tục cùng phu nhận cá nước thân mật, được chứ?" Hắn nói ra những lơi mà Ân Bích Hà không ngờ tới, nhưng mà nàng kinh hãi vô cùng.
Trong lòng Lăng Phong đắc y, trong đầu hắn đột nhiên này ra y nghĩ chơi trò mèo vờn chuột, nếu như không có một đoạn dạo đầu, cứ như vậy bắt lấy con chuột mà làm thịt thì không có chút gì gọi là thú vị chỉ có không ngừng đùa giỡn con chuột, như vậy mới đạt được niềm vui thú lớn nhất.
Ân Bích Hà trong cơn giận dữ quát lớn: "Phì! Ngươi là đồ vô sĩ, có thể nói ra những lời hạ lưu như vậy, quả thật là điên rồ!" nhung sự phẫn nộ cũa nàng đổi lại chỉ làm cho tiếng cười cũa Lăng Phong càng thêm đắc ý: "Ðược! Phu nhận càng ra vẽ phiền muộn, chỉ sợ là trong lòng phu nhận rất thích thú đúng không? Ðã như vậy thì tại hạ cũng nên giải khai huyệt đạo cho phu nhân." Dứt lơi, chỉ thấy hắn tùy ý
vung tay lên, Ân Bích Hà lúc nảy đã dùng sức của "chín trâu hai hổ' cũng không giải khai được
Nhất thời, Ân Bích Hà như là rơi vào hầm băng. Võ công của tên Lăng Phong này quả thật làm cho người ta kinh hải như lời đồn. Nhưng mà lời nói tiếp theo của Lăng Phong lại càng làm cho hàng không thể tưởng tượng nổi
"Nhưng mà, xem ra phu nhân đối với việc tại hạ làm không hài lòng? Cũng được, chỉ cần phu nhân có thể trong nửa canh giờ thoát ra khỏi phòng này, tại hạ tuyệt đối sẽ không cằm giữ phu nhân, được chứ?" Nói Xong hắn liền chăm chủ nhìn vào Ân Bích Hà, một bộ dạng tham lam, nước dải như muốn chảy ra ngoài.
Ân Bích Hà cũng rất nhanh trí, sau khi nghe nói như vậy lập tức phản ứng đính chính lại, nói rằng: "Ðược, một lời đã định, không được nuốt lời!"
Lăng Phong cũng không có trà lợi nàng, mà tiến lên một bước hỏi ngược lại: "Nhưng mà, nếu phu nhân không thể chạy thoát thì sao nào? Chung quy lại ta cũng phải được chút lợi ích mới công bằng chứ!" Ánh mắt toát ra những tia dâm tà vô cùng.
Ân Bích Hà bị hắn nhìn như vậy trong lòng giận dử, nhưng vì muốn nhanh chóng rời khỏi nơi kinh khủng này, liền thốt lên: "Ðến lúc đó ta tùy ngươi xứ trì." Vừa dứt lời một chưởng hướng về phía Lăng Phong công tới, đợi cho Lăng Phong lui về phía sau thì nàng sẽ nhảy ra từ cửa sổ. Thì ra, nàng đã tính toán rất kỹ, nếu có thể bức lui Lăng Phong trong chốc lat, nàng liền có cơ hội thoát ra bằng lối cưa sổ.
Ân Bích Hà tính toán không sai, nhưng nàng đã bộ qua một điểm rất quan trọng, chính là Lăng Phong sẽ không dể dang để nàng rời đi.
Nàng vừa mới bay lên, thì có cam giác lưng mình căng thẳng, tiếp theo đai lưng bên hông bị túm lấy kéo xuống. Mà thế đang phi thân lên phía trên của nàng cũng đình chỉ, may là võ công của nàng không kém, có thể tạm thời ổn định lại thân hình không bị kéo ngã sấp xuống.
Nhưng mà, lúc này nàng nhìn rõ là Lăng Phong đang đứng đối diện, trong tay nắm lấy đai lưng màu đỏ của mình, nàng không khỏi vừa kinh hãi cùng giận dử. Nàng kinh ngạc là do thân pháp quỳ mị vô cùng của Lăng Phong, còn giận dữ là do hắn đoạt lấy đai lưng của nàng, quả thật là vô cũng xấu hổ. Nhưng mà nàng chỉ
Trọng lúc nhất thời, Ân Bích Hà đem toàn thân Võ học của mình phát huy đến tận cùng, nếu không phải là gặp đúng Lăng Phong, nàng nhất định có cơ hội. Chỉ đáng tiếc, đối thủ cũa nàng là Lăng Phong . Lăng Phong vừa nhẹ nhàng phất tay hóa giải chiêu thức của nàng, vừa chiếm tiện nghi trên thân thể của nàng, bỗng nhiên đưa tay
khẽ vuốt lén ngọc nhũ cao vút của nàng, quả thật là co giản mỹ cãm vô cũng. Ân Bích Hà vốn tính tình nóng nảy, lúc này bị hắn trêu đùa chọc ghẹo như vậy hiển nhiên là càng thêm phẫn nộ. Nhưng vì tìm cơ hội để trốn thoát cho nên nàng cũng chỉ có thể chuyên tâm đối địch. Nhưng mà Lăng Phong lại càng được thế lấn tới.
Lăng Phong tránh né chiêu thức mạnh mẽ cũa nàng, làm cho nàng bồ vào khoảng không. Sau đó xuất hiện phía sau lưng nàng, vương đôi ma thủ đem áo sau lưng của nàng xé rách một mãng lớn, mà không làm tổn thương đến da thịt của nàng. Chỉ là làm cho phía sau lộ ra ngoài, loại cảm giác này Ân Bích Hà cũng chưa từng trải qua.
Nhưng lúc này mặc cho nàng bực bội lo lắng thì kẻ kia lại tiếp tục công tới nữa rồi.
Ma trảo bên phải của Lăng Phong duỗi ra thằng tới ngực phải của nàng, ngay lúc nàng cho rằng nhất định bị đâm thũng ngực mà chết, thì Lăng Phong lại đem vạt áo của nàng kéo xuống một mãng lớn. Nàng càng thêm xấu hổ vô cùng, mà Lăng Phong lúc này dường như cũng không còn tiếp tục muốn trêu đùa nàng, hai tay họat
Ân Bích Hà muốn đưa tay đón đỡ nhưng căn bản là không đỡ được. Chằng mấy chốc, y phục trên người Ân Bích Hà đã bị Lăng Phong xé rách hết. Mà tình huống của nàng giờ đây cũng không được tốt, ngoại trừ tiểu khố còn sót lại che chắn được phần nào thì cũng chỉ còn lại chiếc khăn màu phấn hồng để lau mồ hối lúc cưỡi ngựa.
Thân thể Ân Bích Hà tràn ngập hương vị thành thục hoàn toàn bại lộ trước mặt Lăng Phong. Nàng vừa lo lắng vừa xấu hổ, tình huống bi thảm như thế này là lần đầu tiên nàng gặp phải, hơn nữa bên cạnh còn có nữ nhi, loại sĩ nhục này là lần đầu tiên nàng phải chịu đựng. Nhưng Lăng Phong hiển nhiên không vì vậy mà buông tha cho nàng, thấy nàng đã bị lột sạch sẽ, Lăng Phong cũng bắt đầu cởi bộ y phục
trên thân thể của mình. Ân Bích Hà cấp bách đến mức nộ hỏa công tâm, nàng công kích càng thêm liều mạng, chỉ là thân thử của Lăng Phong cao hơn nàng nhiều lắm, nàng càng tấn công thì lại càng lộ ra nhiều sơ hở, lại càng bị Lăng Phong thừa cơ chiếm tiện nghi nhiều hơn. Trải qua mấy phen tấn công phòng ngự, hại người đã hiểu nhau phần nào. Có lẽ, kịch chiến mới chỉ bắt đầu mà thôi...
"Ðồ vô lại, ngươi muốn làm gì..." Ân Bích Hà khiếp đảm, từ miệng phát ra lời nói nhu nhược.
Lắng Phong cười lạnh, quang mang trong mắt càng tăng mạnh, hắn muốn chính thức bắt đầu "dùngng bữa": "Phu nhân, nếu như còn tiếp tục tranh đấu trong tình trạng thế này thì thật là không hay, không bằng chúng ta thay đổi phương pháp quyết đấu có được không"
Ân Bích Hà thất kinh, mặc đù hoàn cảnh nào mình cũng đã trải qua, quan sát qua, nhưng mà nam nhân trằn truồng như vậy, nàng mới lần thứ hai gập phải. Trừ nam nhân của mình, thì Lăng Phong là người thứ hai! Nhưng mà nàng bị Lăng Phong làm càn vô lễ như vậy, ánh mắt uất ức tức giận như muốn mất đi lý trí. Nàng cực kỳ giận dữ hỏi: "Ngươi muốn quyết đấu như thể nào Lão nương tuyệt đối cùng ngươi chơi đến cùng!"
Lắng Phong thấy nàng mắc mưu, liền cười nói: "Ðơn giản thôi, ta muốn cùng phu nhân quyết đấu bằng những công phu trên giường, phu nhận thấy thế nào?" Nói xong hắn cười lén vô cùng đắc ý.