-
Chương 7
Sau khi trốn đi, chắc chắn ta không thể về nương nhờ ngoại tổ phụ, vì làm vậy sẽ liên lụy đến người, nên chỉ có thể tự tìm đường sống.
Vàng bạc trang sức so với y phục thì thực dụng hơn nhiều, cùng lắm khi hết tiền ta có thể mang ra bán.
Có lẽ, trì hoãn thêm một ngày cũng không sao?
Phải thừa nhận rằng, Úc Kính An có con mắt tinh tường.
Khi đến tiệm trang sức lớn nhất ở Phong Trấn, những món đồ hắn chọn cho ta đều rất tinh xảo, vàng ngọc cũng nặng trĩu, khiến ta vô cùng hài lòng.
“Thật trùng hợp.” Một giọng nữ quen thuộc vang lên, ta quay lại nhìn thì thấy đó là Tưởng Nhàn Quân.
Hôm nay nàng mặc một bộ đồ cưỡi ngựa, trông thật oai phong lẫm liệt. Thấy chúng ta mặc thường phục, nàng lịch sự cúi chào:
“Công tử, phu nhân.”
Phía sau nàng là một thiếu nữ trẻ tuổi, dung mạo xinh xắn, trông rất hoạt bát và đáng yêu, ánh mắt ngay lập tức dán chặt vào Úc Kính An không rời.
“Biểu tỷ, họ là ai vậy?”
“Không được vô lễ, mau chào công tử, phu nhân đi.”
Thiếu nữ đỏ mặt nhìn Úc Kính An, ngoan ngoãn chào một tiếng “công tử”, nhưng khi quay sang ta, nàng lại nhíu mày:
“Ngươi là phu nhân nhà ai? Sao lại đen đúa như một thôn nữ thế này.”
Ta lập tức nổi giận, nhưng chưa kịp đáp trả, Úc Kính An đã đứng chắn trước mặt ta, giọng hắn lạnh lùng:
“Vị cô nương này là con gái của Lễ bộ Thượng thư.”
“Ngài nhận ra ta sao?” Đôi mắt thiếu nữ sáng rực lên, nàng vội vàng đẩy Tưởng Nhàn Quân ra và tiến gần Úc Kính An.
Nhưng trước khi nàng kịp tiến thêm, Úc Kính An đã ra hiệu, hai thị vệ bước lên chặn nàng lại.
“Các ngươi dám cản ta? Tránh ra!”
Tưởng Nhàn Quân vội bước lên hòa giải:
“Lan nhi, không được vô lễ! Nàng ta còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, mong công tử và phu nhân lượng thứ.”
Thiếu nữ bị ép buộc phải xin lỗi, nhưng dù vậy, hai người họ vẫn theo chúng ta đến trạm dịch, khiến kế hoạch mang theo của quý chạy trốn của ta hôm nay lại thất bại.
Úc Kính An vừa hát vu vơ một điệu nhạc không rõ ràng, vừa thu dọn hành lý:
“Nương tử không vui sao?”
Cũng không hẳn là không vui, chỉ là ta cảm thấy thất vọng khi Tưởng Nhàn Quân dường như khác xa với những lời đồn đại.
Nàng dường như cố ý để biểu muội gây chuyện rồi mới ra tay dàn xếp, làm người khác nghĩ rằng nàng rất biết điều.
Hành động của nàng rất tinh tế, nếu ta chưa thành thân thì có lẽ đã không nhận ra. Nhưng nửa năm qua, nghe Úc Kính An kể về những chuyện tranh đấu trong hậu cung, ta không thể không suy nghĩ nhiều hơn.
Ta thậm chí còn nghi ngờ rằng Tưởng Nhàn Quân mà ta từng nghe đồn và người ta thấy hôm nay không phải là cùng một người.
“Đồng Đồng, nàng có biết cây trâm này giá bao nhiêu không?”
Úc Kính An lấy ra một cây trâm vàng hỏi ta.
“Không biết.” Hôm nay hắn chọn đồ, tiền từ phủ nội vụ chi trả, chủ tiệm còn kích động đến mức suýt ngất, ta không có cơ hội hỏi giá.
“Năm trăm lượng.”
“Bao nhiêu?” Nó chỉ có một ít vàng và vài viên đá quý, sao lại đáng giá như vậy?
“Còn chiếc vòng tay này, bảy trăm lượng.”
“Dây chuyền này, chín trăm lượng.”
Chuyến đi hôm nay không uổng công, ta nghĩ rằng cuộc sống sau này của mình có đảm bảo rồi!
“Tiếc là,” Úc Kính An thở dài, “nếu tách ra rồi nung chảy thì giá trị sẽ giảm đi rất nhiều.”
Ta nghi ngờ hắn đang cố tình làm ta thất vọng!
“Nhưng mấy món đồ ngọc này lại rất hiếm, thậm chí trong cung cũng ít thấy.”
“Vậy sao?” Thế thì mấy món này ta phải mang theo!
Úc Kính An bắt đầu nhận xét từng món, còn kể về những truyền thuyết liên quan, khiến ta nghe mà thán phục. Và rồi... lại một đêm nữa không ngủ.
Kế hoạch bỏ trốn vào ngày thứ ba, thứ tư, và thứ năm, lại thất bại.
Ta đã suy tính cả đêm, kết quả là ngày thứ sáu lại xuất hiện một đoàn khách không mời mà đến.
Tưởng Nhàn Quân cùng biểu muội của nàng cũng đang trên đường đến kinh thành. Dù Úc Kính An đã từ chối đi cùng, nhưng họ vẫn theo sát phía sau.
"Hừ."
Ta sớm biết thân phận Thái tử của hắn như một miếng bánh thơm ngon, ai cũng muốn cắn một miếng.
Đến khi về tới kinh thành, chắc chắn ai cũng sẽ nhìn ta, vị Thái tử phi không quyền không thế này, với ánh mắt khinh thường.
Dù Úc Kính An không có ý tính sổ với ta, thì hắn cũng sẽ có các vị lương đệ, tiểu thiếp thay hắn hành hạ ta.
Ngoại tổ phụ và phụ thân ta cũng từng như vậy, khi phát đạt rồi thì bên cạnh toàn những cô nương trẻ, những tiểu thiếp mới, có ai còn nhớ đến người thê tử đã từng tần tảo bên cạnh mình đâu.
Nghĩ đến đây, ta chỉ muốn lập tức bỏ chạy thật xa.
Hành lý của ta đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần có cơ hội là có thể trốn thoát, nhưng Úc Kính An lại cứ ở lỳ trong cùng một chiếc xe ngựa với ta, đuổi cũng không đi!
Đến giờ nghỉ trưa, ta cuối cùng cũng tìm được cơ hội xuống xe ngựa để quan sát.
Vàng bạc trang sức so với y phục thì thực dụng hơn nhiều, cùng lắm khi hết tiền ta có thể mang ra bán.
Có lẽ, trì hoãn thêm một ngày cũng không sao?
Phải thừa nhận rằng, Úc Kính An có con mắt tinh tường.
Khi đến tiệm trang sức lớn nhất ở Phong Trấn, những món đồ hắn chọn cho ta đều rất tinh xảo, vàng ngọc cũng nặng trĩu, khiến ta vô cùng hài lòng.
“Thật trùng hợp.” Một giọng nữ quen thuộc vang lên, ta quay lại nhìn thì thấy đó là Tưởng Nhàn Quân.
Hôm nay nàng mặc một bộ đồ cưỡi ngựa, trông thật oai phong lẫm liệt. Thấy chúng ta mặc thường phục, nàng lịch sự cúi chào:
“Công tử, phu nhân.”
Phía sau nàng là một thiếu nữ trẻ tuổi, dung mạo xinh xắn, trông rất hoạt bát và đáng yêu, ánh mắt ngay lập tức dán chặt vào Úc Kính An không rời.
“Biểu tỷ, họ là ai vậy?”
“Không được vô lễ, mau chào công tử, phu nhân đi.”
Thiếu nữ đỏ mặt nhìn Úc Kính An, ngoan ngoãn chào một tiếng “công tử”, nhưng khi quay sang ta, nàng lại nhíu mày:
“Ngươi là phu nhân nhà ai? Sao lại đen đúa như một thôn nữ thế này.”
Ta lập tức nổi giận, nhưng chưa kịp đáp trả, Úc Kính An đã đứng chắn trước mặt ta, giọng hắn lạnh lùng:
“Vị cô nương này là con gái của Lễ bộ Thượng thư.”
“Ngài nhận ra ta sao?” Đôi mắt thiếu nữ sáng rực lên, nàng vội vàng đẩy Tưởng Nhàn Quân ra và tiến gần Úc Kính An.
Nhưng trước khi nàng kịp tiến thêm, Úc Kính An đã ra hiệu, hai thị vệ bước lên chặn nàng lại.
“Các ngươi dám cản ta? Tránh ra!”
Tưởng Nhàn Quân vội bước lên hòa giải:
“Lan nhi, không được vô lễ! Nàng ta còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, mong công tử và phu nhân lượng thứ.”
Thiếu nữ bị ép buộc phải xin lỗi, nhưng dù vậy, hai người họ vẫn theo chúng ta đến trạm dịch, khiến kế hoạch mang theo của quý chạy trốn của ta hôm nay lại thất bại.
Úc Kính An vừa hát vu vơ một điệu nhạc không rõ ràng, vừa thu dọn hành lý:
“Nương tử không vui sao?”
Cũng không hẳn là không vui, chỉ là ta cảm thấy thất vọng khi Tưởng Nhàn Quân dường như khác xa với những lời đồn đại.
Nàng dường như cố ý để biểu muội gây chuyện rồi mới ra tay dàn xếp, làm người khác nghĩ rằng nàng rất biết điều.
Hành động của nàng rất tinh tế, nếu ta chưa thành thân thì có lẽ đã không nhận ra. Nhưng nửa năm qua, nghe Úc Kính An kể về những chuyện tranh đấu trong hậu cung, ta không thể không suy nghĩ nhiều hơn.
Ta thậm chí còn nghi ngờ rằng Tưởng Nhàn Quân mà ta từng nghe đồn và người ta thấy hôm nay không phải là cùng một người.
“Đồng Đồng, nàng có biết cây trâm này giá bao nhiêu không?”
Úc Kính An lấy ra một cây trâm vàng hỏi ta.
“Không biết.” Hôm nay hắn chọn đồ, tiền từ phủ nội vụ chi trả, chủ tiệm còn kích động đến mức suýt ngất, ta không có cơ hội hỏi giá.
“Năm trăm lượng.”
“Bao nhiêu?” Nó chỉ có một ít vàng và vài viên đá quý, sao lại đáng giá như vậy?
“Còn chiếc vòng tay này, bảy trăm lượng.”
“Dây chuyền này, chín trăm lượng.”
Chuyến đi hôm nay không uổng công, ta nghĩ rằng cuộc sống sau này của mình có đảm bảo rồi!
“Tiếc là,” Úc Kính An thở dài, “nếu tách ra rồi nung chảy thì giá trị sẽ giảm đi rất nhiều.”
Ta nghi ngờ hắn đang cố tình làm ta thất vọng!
“Nhưng mấy món đồ ngọc này lại rất hiếm, thậm chí trong cung cũng ít thấy.”
“Vậy sao?” Thế thì mấy món này ta phải mang theo!
Úc Kính An bắt đầu nhận xét từng món, còn kể về những truyền thuyết liên quan, khiến ta nghe mà thán phục. Và rồi... lại một đêm nữa không ngủ.
Kế hoạch bỏ trốn vào ngày thứ ba, thứ tư, và thứ năm, lại thất bại.
Ta đã suy tính cả đêm, kết quả là ngày thứ sáu lại xuất hiện một đoàn khách không mời mà đến.
Tưởng Nhàn Quân cùng biểu muội của nàng cũng đang trên đường đến kinh thành. Dù Úc Kính An đã từ chối đi cùng, nhưng họ vẫn theo sát phía sau.
"Hừ."
Ta sớm biết thân phận Thái tử của hắn như một miếng bánh thơm ngon, ai cũng muốn cắn một miếng.
Đến khi về tới kinh thành, chắc chắn ai cũng sẽ nhìn ta, vị Thái tử phi không quyền không thế này, với ánh mắt khinh thường.
Dù Úc Kính An không có ý tính sổ với ta, thì hắn cũng sẽ có các vị lương đệ, tiểu thiếp thay hắn hành hạ ta.
Ngoại tổ phụ và phụ thân ta cũng từng như vậy, khi phát đạt rồi thì bên cạnh toàn những cô nương trẻ, những tiểu thiếp mới, có ai còn nhớ đến người thê tử đã từng tần tảo bên cạnh mình đâu.
Nghĩ đến đây, ta chỉ muốn lập tức bỏ chạy thật xa.
Hành lý của ta đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần có cơ hội là có thể trốn thoát, nhưng Úc Kính An lại cứ ở lỳ trong cùng một chiếc xe ngựa với ta, đuổi cũng không đi!
Đến giờ nghỉ trưa, ta cuối cùng cũng tìm được cơ hội xuống xe ngựa để quan sát.