Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-72
Chương 72: Sư Đệ
Già Lam Tự nằm ở tiểu hàn sơn ngoại thành, nghe đồn tiền triều vì một vị cao tăng làm đạo trường, sau khi cao tăng viên tịch, hương hỏa trong tự vẫn tiếp diễn trăm năm không dứt.
Vì biểu đạt thành tâm, đoàn người Chử Thanh Huy đến dưới chân núi bèn bỏ xe đi bộ lên núi.
Dọc hai bên đường núi trồng đầy cây phong, cây ngân hạnh và cây nhãn, đỏ vàng và xanh, vừa nhìn đến giống như vị giác rực rỡ. Đá xây thành đường nhỏ uốn lượn lên đến đỉnh núi, trên đỉnh núi có thể thấy một góc mái chùa cong lên lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng có một con chim phỉ thúy ở trong rừng kêu một tiếng bay vút lên trời cao, giống như toàn bộ một bức tranh hành sơn vốn có trong ngày thu.
Một đám người vây quanh Chử Thanh Huy, Tử Tô cùng một cung nữ khác cẩn thận dìu nàng, phía trước có người mở đường, phía sau có người theo sau, biết là như vậy Tử Tô vẫn không yên tâm luôn cứng rắn khuyên nàng ngồi kiệu.
“Không sao,” Chử Thanh Huy thở ra hai hơi, tiếp tục nói: “Biết ngươi quan tâm ta, nhưng nếu ta cho người nâng lên núi đốt hai nén hương rồi xuống núi, vậy không bằng không đi chuyến này, cứ ở trong phủ tùy tiện thắp hai nén hương cũng giống nhau cả thôi. Bình thường sơ sài phụng dưỡng trước Phật, nay chuyện đến ập lên đầu mới đến xum xoe, vốn đã không đủ thành tâm rồi, nếu ngay cả chút sức lực này cũng không muốn tốn, đừng nói là Bồ Tát ngay cả bản thân ta cũng nhìn không vừa mắt.”
Tử Tô nghe xong, đành phải không khuyên nữa.
Tần Hàm Quân nhìn con đường phía trước, nói: “Muội nhớ đi qua chỗ ngoặt này có một ngôi đình nghỉ chân, chúng ta ở đó nghỉ ngơi chốc lát nhé.”
“Vậy thì tốt quá, chúng ta đi nhanh lên, đừng nói người có thai như biểu tỷ, cho dù là thân thể thoải mái như muội cũng sắp chịu không nổi rồi.” Lâm Chỉ Lan nhận lấy khăn tay nha hoàn đưa tới lau mồ hôi, lại cười nói, “Bình thường nhìn không ra, nay mới phát hiện thể lực của biểu tỷ còn mạnh hơn muội, trước kia là muội xem nhẹ rồi.”
“Với thân thể nhỏ nhắn đó của muội, còn dám xem nhẹ ta.” Chử Thanh Huy khoác tay Tử Tô, thoáng cười có chút đắc ý, sau đó không biết nghĩ đến điều gì nụ cười nhanh chóng biến mất, mày hơi nhăn lại.
Thực tế trong lòng nàng cũng có phần hoài nghi, từ nhỏ đến lớn thân thể của nàng luôn gầy yếu, cho dù đã từng được thái y điều dưỡng qua, nay trông khác gì so với người thường nhưng bên trong cơ thể vẫn chưa đủ mạnh khỏe, theo lí mà nói thân thể như vậy nếu có mang thai thì cũng sẽ cực khổ hơn so với người khác. Nhưng từ sau khi nàng có thai, không chỉ ăn ngon ngủ khỏe ngay cả tình trạng nôn nghén cũng không quá mãnh liệt. Lấy việc hôm nay leo núi mà nói, tuy cũng leo đến mệt thở hổn hển nhưng vẫn cảm thấy thể lực tràn đầy, một hơi leo đến đỉnh núi không có vấn đề. Lâm Chỉ Lan nói bản thân khỏe hơn nàng, có lẽ không phải là lời nói đùa.
Song cho dù là như thế, Chử Thanh Huy càng cảm thấy khác thường. Nàng cảm thấy thân thể mình so với lúc trước khang kiện hơn rất nhiều, không phải là ảo giác mà là từ khi Diêm Mặc đồng ý cho nàng mang thai đã có sự thay đổi rõ rệt như vậy rồi.
Nàng thầm suy đoán, có lẽ là Diêm Mặc vì nàng đã làm chút chuyện gì đó mới có kết quả như ngày hôm nay.
Chính suy đoán này khiến nàng ngày càng bất an.
Không biết tiên sinh vì chuyện này đã trả giá ra sao? Thân thể của hắn có bị ảnh hưởng không? Nay lại là giai đoạn quan trọng hai quân đối chiến, nếu hắn vì vậy mà có sơ xuất gì……
Nàng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều.
Mấy người ở trong đình nghỉ chân chốc lát, dùng xong trà nước điểm tâm, đợi thể lực hồi phục thì bắt đầu đi về phía đỉnh núi.
Tiếp tục leo gần nửa canh giờ cuối cùng đến được Già Lam Tự, mọi người được một tiểu sa di sắp xếp một tiểu viện an tĩnh, sau khi rửa mặt thay y phục thắp hương xong mới đến trước Phật tiền dâng hương cho Bồ Tát.
Đi đến trước một pho tượng Phật, Chử Thanh Huy không dám sơ xuất, trong lòng này lướt qua rất nhiều ý nghĩ cuối cùng chỉ ở trước Phật thầm khấn: “Cầu Bồ Tát phù hộ Đại Diễn thắng ngay trận đầu, tướng sĩ bình an trở lại.”
Sau khi thắp xong nén hương cuối cùng, trên mặt vừa mới lau xong lại thấm đầy mồ hôi, lúc đứng dậy lảo đảo một cái khiến Tử Tô bị dọa sợ vội tiến lên đỡ nàng, Chử Thanh Huy cũng không cậy mạnh, hơn nửa người dựa trên người nàng, ngẩng đầu nhìn tượng Phật xung quanh bốn bức tường, mỗi vị Bồ Tát khóe miệng đều mỉm cười, ánh mắt mang theo thương xót, tầm mắt nhìn xuống người đứng phía dưới dường như có thể biết rõ tất thảy mọi chuyện của thế gian.
Chử Thanh Huy im lặng đứng đó một lúc, rồi mới chậm chạp đi ra đại điện.
Vừa trèo núi xong còn chưa hoàn toàn khôi phục lại, mọi người ở trên núi nghỉ ngơi chốc lát, mắt thấy đã đến lúc dùng ngọ thiện dứt khoát dùng một bữa cơm chay, sau đó từ từ đi xuống núi.
Tục ngữ nói, lên núi dễ dàng xuống núi khó, hôm nay Chử Thanh Huy đã thật sự cảm nhận được, trước đó lên núi chỉ cảm thấy chân đau xót, đến khi xuống đến chân núi thì cảm thấy hai chân không còn là của mình nữa rồi, sau khi ngồi lên xe ngựa rồi mới có cảm giác như được sống lại.
Ngoại thành thanh tĩnh, đến khi mấy chiếc xe ngựa tiến vào thành bên tai đột nhiên náo nhiệt trở lại, ngựa xe như nước, tiểu thương cùng người đi đường, tiếng rao hàng nhộn nhịp không dứt bên tai.
Tử Tô vén một góc mành nhìn ra ngoài, Chử Thanh Huy cũng thờ ơ thoáng nhìn qua vừa vặn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng dưới trà lâu. Lúc người đó xoay người lại, nàng mới nhận ra chính là Cố Hành Vân đã lâu không gặp.
Cố Hành Vân dường như phát giác được, nâng mắt nhìn về phía xe ngựa.
Tử Tô cũng nhìn thấy hắn, vội buông mành xuống, cẩn thận dè dặt nhìn Chử Thanh Huy.
Vẻ mặt Chử Thanh Huy bình thản, “Làm gì nhìn ta như vậy?”
Tử Tô nhìn sắc mặt nàng, lắc đầu.
Chử Thanh Huy tự nhiên như không để ý, “Không phải nhìn thấy Cố Hành Vân thôi sao, nào cần phải cẩn thận như vậy? Chẳng lẽ chúng ta đối mặt hắn còn phải chột dạ?”
Tử Tô lập tức nói: “Người nên chột dạ là hắn mới phải, công chúa hà tất chột dạ?”
“Vậy thì phải rồi, sau này gặp mặt không cần che giấu lẩn tránh, mà nên tự nhiên thoải mái.”
“Dạ, được, nô tỳ nhớ rồi.” Tử Tô nhanh chóng đáp lời, lại suy nghĩ rồi có phần cảm khái, “Nói thật thì, vừa rồi nếu hắn không xoay người, nô tỳ sẽ không nhận ra đâu. Xưa kia Cố tiểu công tử là loại người hăng hái, ngọc thụ lâm phong, sao nay lại biến thành như vậy chứ?”
Cố Hành Vân nay thành người như thế nào?
Tuy Chử Thanh Huy không có đặc biệt quan tâm nhưng ít nhiều cũng nghe nói, năm ngoái từ thôn trang trở lại không lâu sau thì thành thân, sau đó giống như một đại cô nương cổng lớn không ra cổng nhỏ không bước, kỳ thi xuân năm nay hắn cũng không đỗ, có người thầm đoán trong lòng có khi nào Cố tiểu công tử sau nhiều năm không thấy lần này sẽ làm cho mọi người kinh ngạc? Kết quả đến cả bọt nước cũng không có bắn lên.
Từ sau đó, Cố Hành Vân dường như cam chịu, nhiều lần ra vào tửu lâu quán trà, bình thường kêu gọi bạn bè thưởng hoa chơi điểu, trông hắn hiện nay không khác gì con cái của những gia đình phú quý bình thường, thuở xưa Cố tiểu công tử tài hoa kinh người, nay tài hoa đã mất không còn ai quan tâm.
Bên đường, Cố Hành Vân ngẩn người nhìn theo mấy chiếc xe ngựa đã đi xa, chậm chạp thu bước chân vừa rồi vô thức bước lên. Hắn gần như sắp quên mất, nay hắn cũng người đó sớm đã là một người là trời, một người là đất, không còn tình nghĩa như lúc còn ở Hàm Chương điện.
Hắn đứng đó rất lâu, bỗng nhiên khẽ cười tự giễu.
Tiết trời ngày một lạnh, mắt thấy sắp đến mùa đông, triều đình điều phái vật tư vì các tướng sĩ chuẩn bị y phục mùa đông. Chử Thanh Huy cũng thu xếp hai gương y phục vật dụng hàng ngày, theo đại đội cùng đưa đến phía Nam.
Tiền tuyến tuy thường có tin thắng lợi truyền đến, nhưng vì Nam Di giảo hoạt đến nay chỉ đánh được vài trận thắng nhỏ, không cách nào động đến gốc rễ của nó, trận chiến này xem ra phải tiếp diễn vô thời hạn.
Trận tuyết đầu tiên rơi xuống, hoàng hậu phái người đến phủ công chúa, đón Chử Thanh Huy vào cung trải qua mùa đông.
Đứa bé trong bụng Chử Thanh Huy đã gần bảy tháng, hoàng hậu đón nàng vào cung cũng là để thuận tiện chăm sóc, tránh lúc vạn nhất xảy ra chuyện gì, trong phủ công chúa đến cả một người chủ quản cũng không có.
Ngày hôm đó, Chử Thanh Huy đến cung hoàng hậu dùng bữa sáng, lại thấy trên mặt hoàng hậu mang theo nét vui vẻ, vừa thấy nàng liền cười nói: “Hôm qua nhận được một tin tức tốt, ta thấy không lâu nữa đại quân đã có thể quay về triều rồi.”
Lồng ngực đập mạnh một cái, Chử Thanh Huy vội đè chặt lại, “Lời mẫu hậu nói là thật sao? Chẳng lẽ chiến sự có chuyển biến tốt rồi?”
“Chính là như vậy, hôm qua phụ hoàng con nhận được tin tức, các vị sư huynh đệ của sư môn phò mã đã xuất phát đến Nam Man, trợ sức đại quân.”
Thượng Thanh Tông sư môn của Diêm Mặc cùng hoàng thất Đại Diễn có nguồn cội sâu xa, nghe nói tổ sư gia cùng Thái tổ hoàng đế khai quốc Đại Diễn là huynh đệ có cảm tình sâu nặng. Vì vậy, mỗi khi triều đình gặp họa ngoại xâm, đệ tử Thượng Thanh Tông sẽ tự phát đến chiến trường giết địch. Nhưng tính cách bọn họ lại tự do, hành sự không ràng buộc, xưa nay không chấp nhận ở triều đình phong quan tiến chức, chỉ có ý phái ra một đệ tử ở trong triều làm một chức thần võ Đại tướng quân.
Thần võ Đại tướng quân cứ năm năm thay một lần, nay chính Diêm Mặc đang ở chức vị đó, trên thực tế năm nay hắn đã đến kỳ hạn năm năm, đến sang năm Thượng Thanh Tông sẽ phái một đệ tử mới đến kinh thành.
Khó trách hoàng hậu nghe được tin tức này thì vui sướng như vậy, chỉ một mình Diêm Mặc thôi đã đủ gây sức ép cho các tướng sĩ trong triều, thêm các sư huynh đệ của hắn trợ giúp dư dả để giáo huấn Nam Man.
“Chỉ mong chiến sự sớm ngày kết thúc, tiểu ngoại tôn của ta đừng quá nóng ruột, nhất thiết phải đợi được cha con trở lại mới được.” Hoàng hậu vuốt ve bụng Chử Thanh Huy, cười nói với tiểu ngoại tôn bên trong.
Đứa bé trong bụng bỗng nhiên dịch chân, Chử Thanh Huy vuốt bụng vỗ về, trong lòng đang nghĩ, không biết lúc nàng sinh tiên sinh có thể trở về hay không.
Tuyết trong kinh thành đã rơi, sắc màu trên núi ở phía Nam vẫn xanh tươi như cũ.
Diêm Mặc ở trong lều lớn, tập trung nhìn sa bàn trước mặt. Những ngày qua không phải không có thu hoạch gì, lính gác hắn phái đi đã thăm dò ra một vài địa điểm, nghi là chỗ Vương Đình của Nam Di.
Cái gọi là bắt giặt nên bắt vua trước, những Nam Di này tuy khó đối phó nhưng nếu có thể chém chết con dê đầu đàn, đương nhiên có thể khiến thế trận bọn họ loạn lạc.
Nhưng trước mắt lại có một vấn đề khó, những nơi này cao thủ ẩn nấp, chướng khí dày đặc, độc trùng khắp nơi, bình thường tướng sĩ căn bản không cách nào tiếp cận được, duy có hắn đích thân ra tay mới có thể nắm chắc, mà tốt nhất là đồng thời phải hạ thủ đối với những nơi này, nhưng hắn chỉ có một mình không có cách nào phân thân, nếu muốn lần lượt đánh bại thì sẽ rút dây động rừng.
Đang lúc trầm tư thì có một tiểu binh vào bẩm báo, “Tướng quân, ngoài doanh có vài thiếu hiệp đến, tự xưng là đồng môn của tướng quân.”
Mày Diêm Mặc khẽ động, đang muốn nói để bọn họ tiến vào thì đã nghe một tràn tiếng cười cởi mở tùy ý truyền đến. “Mặt than…… ca ca ta đến rồi! Còn không ra đây nghênh đón!”
Tiểu binh đó vô cùng kinh ngạc khi thấy người đến lại dám hỗn xược như vậy, nhưng trước mặt chợt loáng một cái, tướng quân đã không còn ở trong lều nữa, hắn vội đuổi theo thì thấy trước doanh trại có hai bóng người đánh đến mức không dứt được, trong đó có một người dù núi có lở mặt không đổi sắc chính là Đại tướng quân của bọn họ.
Với thị lực của tiểu binh căn bản không thể nhìn ra chiêu số của hai người, chỉ cảm thấy một trận rối ren hoa mắt, tiếng quyền thuật tấn công như sấm chớp mưa to.
Chưa đầy vài khắc, Diêm Mặc cùng người đến đã so được bốn năm mươi chiêu, sau khi hô lớn một tiếng hai người đột nhiên tách ra, mỗi người lui xa một trượng.
“Sảng!” Người đến dùng ngón tay cái lau đi vết máu ở khóe miệng, nhưng thấy tuổi hắn trên dưới hai mươi lăm, mày kiếm mắt tinh, thân hình cường tráng, anh vũ chính khí, theo lý mà nói đây là tướng mạo chính chắn đôn hậu nhưng trên mặt hắn lại nét tùy ý hào hứng giống như thiếu niên.
Đây chính là vị sư huynh đệ không cần thận rơi xuống sườn núi, ở ngoài trằn trọc hơn mười năm mới trở về — — Lâm Trạm.
Lâm Trạm đi đến ra sức vỗ lên vai Diêm Mặc, cười vui vẻ nói: “Mười mấy năm không gặp, tiểu tử ngươi đen hơn xưa rất nhiều, với mặt mày này của ngươi vậy mà được công chúa nhìn trúng? Nói thật với ca ca xem, có phải người đã lừa vợ đúng không?”
Trên cằm Diêm Mặc cũng có một vết bầm xanh, hắn động đậy xương hàm dưới, gương mặt luôn nghiêm túc lúc này hòa hoãn hơn một chút, nhưng lời nói ra vẫn cứng nhắc như cũ, “Lão Nhị, ngươi vẫn không thay đổi.”
Lâm Trạm nghiêm mặt, không vui nói: “Gọi Lão Nhị gì chứ? Không lớn không nhỏ, gọi sư huynh.”
Tiểu binh bên cạnh nhìn đến mức kinh ngạc không thôi, lần đầu tiên hắn thấy có người đánh với tướng quân bọn họ mà không phân thắng bại, hơn nữa cũng là lần đầu tiên thấy có người thân cận cư xử với tướng quân như vậy.
Lúc đang nói chuyện các sư huynh đệ cùng đến tiến lên, Phùng Trọng Thanh Kha Lương bất ngờ cũng có mặt trong đó.
“Đại sư huynh.” Mấy người chào hỏi với Diêm Mặc.
Diêm Mặc gật đầu, Lâm Trạm lại trừng mắt, “Hắn là đại sư huynh, ta là cái gì?”
Phùng Trọng Thanh liếc Diêm Mặc một cái, mặt mày đau khổ gọi thêm một tiếng đại sư huynh.
Dù sao nắm tay của ai lớn, người đó chính là sư huynh. Cậu vẫn nên thành thật chút sẽ tốt hơn, tránh cho Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ gặp họa.
Đến khi những người còn lại cũng lần lượt gọi xong, Lâm Trạm mới cảm thấy hài lòng, khoác lấy vai Diêm Mặc giống như hai huynh đệ tốt đi vào trong quân trướng. Còn như chuyện một núi không thể chứa hai hổ, một sư môn không thể có hai vị đại sư huynh không nằm trong suy nghĩ của hắn.
“Mọi người đến rất đúng lúc, trước mắt đang cần trợ giúp.” Vào đến quân trướng ngồi xuống, Diêm Mặc mở miệng.
“Chỉ nghe theo lời dặn dò của sư huynh.” Phùng Trọng Thanh lập tức nói.
Lâm Trạm bắt chéo chân, xua tay, “Âm mưu dương mưu gì đó ta không làm, ngươi trực tiếp nói muốn làm gì là được.” Trông tư thế giống như tùy ý, nhưng trong lời nói lại lộ rõ, rõ ràng là đầy tín nhiệm đối với sư huynh đệ.
Hắn nói xong, lại cười khà khà, “Tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh, vợ con ta còn đang ở nhà đợi ta đón năm mới. Năm ngoái vợ ta sinh cho ta một đôi nhi tử, hiện tại trong bụng lại mang thêm một đứa, thế nào mặt than, về điểm này, ca ngươi vẫn hơn ngươi chứ?”
Trên thực tế, lúc ban đầu khi biết vợ lại mang thai, hắn đã thương xót gào thét một trận. Một là thương vợ lại chịu khổ sinh nở, hai là đau xót cho mình tiếp tục phải trải qua tháng ngày nhìn được ăn không được, nhưng nay đối diện với một đám sư huynh đệ hoặc là cô độc, hoặc là chưa có con nên cho dù trong lòng đau khổ, cũng phải khoe khoang, nhất định phải khoe khoang.
Lời này vừa nói ra, Phùng Trọng Thanh thầm bĩu môi, khóe miệng Kha Lương co giật, Phan Lê vẫn mang theo nụ cười ôn hòa như cũ, chỉ có biểu tình có phần cứng nhắc, còn các sư huynh đệ khác ai nấy đều nhìn trời nhìn đất móc lỗ tai: Gì chứ? Vừa rồi có người nói chuyện? Nghe không thấy, nghe không thấy, trên đường bị khoe khoang rồi, lỗ tai đã mọc kén, bọn họ đều điếc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Già Lam Tự nằm ở tiểu hàn sơn ngoại thành, nghe đồn tiền triều vì một vị cao tăng làm đạo trường, sau khi cao tăng viên tịch, hương hỏa trong tự vẫn tiếp diễn trăm năm không dứt.
Vì biểu đạt thành tâm, đoàn người Chử Thanh Huy đến dưới chân núi bèn bỏ xe đi bộ lên núi.
Dọc hai bên đường núi trồng đầy cây phong, cây ngân hạnh và cây nhãn, đỏ vàng và xanh, vừa nhìn đến giống như vị giác rực rỡ. Đá xây thành đường nhỏ uốn lượn lên đến đỉnh núi, trên đỉnh núi có thể thấy một góc mái chùa cong lên lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng có một con chim phỉ thúy ở trong rừng kêu một tiếng bay vút lên trời cao, giống như toàn bộ một bức tranh hành sơn vốn có trong ngày thu.
Một đám người vây quanh Chử Thanh Huy, Tử Tô cùng một cung nữ khác cẩn thận dìu nàng, phía trước có người mở đường, phía sau có người theo sau, biết là như vậy Tử Tô vẫn không yên tâm luôn cứng rắn khuyên nàng ngồi kiệu.
“Không sao,” Chử Thanh Huy thở ra hai hơi, tiếp tục nói: “Biết ngươi quan tâm ta, nhưng nếu ta cho người nâng lên núi đốt hai nén hương rồi xuống núi, vậy không bằng không đi chuyến này, cứ ở trong phủ tùy tiện thắp hai nén hương cũng giống nhau cả thôi. Bình thường sơ sài phụng dưỡng trước Phật, nay chuyện đến ập lên đầu mới đến xum xoe, vốn đã không đủ thành tâm rồi, nếu ngay cả chút sức lực này cũng không muốn tốn, đừng nói là Bồ Tát ngay cả bản thân ta cũng nhìn không vừa mắt.”
Tử Tô nghe xong, đành phải không khuyên nữa.
Tần Hàm Quân nhìn con đường phía trước, nói: “Muội nhớ đi qua chỗ ngoặt này có một ngôi đình nghỉ chân, chúng ta ở đó nghỉ ngơi chốc lát nhé.”
“Vậy thì tốt quá, chúng ta đi nhanh lên, đừng nói người có thai như biểu tỷ, cho dù là thân thể thoải mái như muội cũng sắp chịu không nổi rồi.” Lâm Chỉ Lan nhận lấy khăn tay nha hoàn đưa tới lau mồ hôi, lại cười nói, “Bình thường nhìn không ra, nay mới phát hiện thể lực của biểu tỷ còn mạnh hơn muội, trước kia là muội xem nhẹ rồi.”
“Với thân thể nhỏ nhắn đó của muội, còn dám xem nhẹ ta.” Chử Thanh Huy khoác tay Tử Tô, thoáng cười có chút đắc ý, sau đó không biết nghĩ đến điều gì nụ cười nhanh chóng biến mất, mày hơi nhăn lại.
Thực tế trong lòng nàng cũng có phần hoài nghi, từ nhỏ đến lớn thân thể của nàng luôn gầy yếu, cho dù đã từng được thái y điều dưỡng qua, nay trông khác gì so với người thường nhưng bên trong cơ thể vẫn chưa đủ mạnh khỏe, theo lí mà nói thân thể như vậy nếu có mang thai thì cũng sẽ cực khổ hơn so với người khác. Nhưng từ sau khi nàng có thai, không chỉ ăn ngon ngủ khỏe ngay cả tình trạng nôn nghén cũng không quá mãnh liệt. Lấy việc hôm nay leo núi mà nói, tuy cũng leo đến mệt thở hổn hển nhưng vẫn cảm thấy thể lực tràn đầy, một hơi leo đến đỉnh núi không có vấn đề. Lâm Chỉ Lan nói bản thân khỏe hơn nàng, có lẽ không phải là lời nói đùa.
Song cho dù là như thế, Chử Thanh Huy càng cảm thấy khác thường. Nàng cảm thấy thân thể mình so với lúc trước khang kiện hơn rất nhiều, không phải là ảo giác mà là từ khi Diêm Mặc đồng ý cho nàng mang thai đã có sự thay đổi rõ rệt như vậy rồi.
Nàng thầm suy đoán, có lẽ là Diêm Mặc vì nàng đã làm chút chuyện gì đó mới có kết quả như ngày hôm nay.
Chính suy đoán này khiến nàng ngày càng bất an.
Không biết tiên sinh vì chuyện này đã trả giá ra sao? Thân thể của hắn có bị ảnh hưởng không? Nay lại là giai đoạn quan trọng hai quân đối chiến, nếu hắn vì vậy mà có sơ xuất gì……
Nàng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều.
Mấy người ở trong đình nghỉ chân chốc lát, dùng xong trà nước điểm tâm, đợi thể lực hồi phục thì bắt đầu đi về phía đỉnh núi.
Tiếp tục leo gần nửa canh giờ cuối cùng đến được Già Lam Tự, mọi người được một tiểu sa di sắp xếp một tiểu viện an tĩnh, sau khi rửa mặt thay y phục thắp hương xong mới đến trước Phật tiền dâng hương cho Bồ Tát.
Đi đến trước một pho tượng Phật, Chử Thanh Huy không dám sơ xuất, trong lòng này lướt qua rất nhiều ý nghĩ cuối cùng chỉ ở trước Phật thầm khấn: “Cầu Bồ Tát phù hộ Đại Diễn thắng ngay trận đầu, tướng sĩ bình an trở lại.”
Sau khi thắp xong nén hương cuối cùng, trên mặt vừa mới lau xong lại thấm đầy mồ hôi, lúc đứng dậy lảo đảo một cái khiến Tử Tô bị dọa sợ vội tiến lên đỡ nàng, Chử Thanh Huy cũng không cậy mạnh, hơn nửa người dựa trên người nàng, ngẩng đầu nhìn tượng Phật xung quanh bốn bức tường, mỗi vị Bồ Tát khóe miệng đều mỉm cười, ánh mắt mang theo thương xót, tầm mắt nhìn xuống người đứng phía dưới dường như có thể biết rõ tất thảy mọi chuyện của thế gian.
Chử Thanh Huy im lặng đứng đó một lúc, rồi mới chậm chạp đi ra đại điện.
Vừa trèo núi xong còn chưa hoàn toàn khôi phục lại, mọi người ở trên núi nghỉ ngơi chốc lát, mắt thấy đã đến lúc dùng ngọ thiện dứt khoát dùng một bữa cơm chay, sau đó từ từ đi xuống núi.
Tục ngữ nói, lên núi dễ dàng xuống núi khó, hôm nay Chử Thanh Huy đã thật sự cảm nhận được, trước đó lên núi chỉ cảm thấy chân đau xót, đến khi xuống đến chân núi thì cảm thấy hai chân không còn là của mình nữa rồi, sau khi ngồi lên xe ngựa rồi mới có cảm giác như được sống lại.
Ngoại thành thanh tĩnh, đến khi mấy chiếc xe ngựa tiến vào thành bên tai đột nhiên náo nhiệt trở lại, ngựa xe như nước, tiểu thương cùng người đi đường, tiếng rao hàng nhộn nhịp không dứt bên tai.
Tử Tô vén một góc mành nhìn ra ngoài, Chử Thanh Huy cũng thờ ơ thoáng nhìn qua vừa vặn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng dưới trà lâu. Lúc người đó xoay người lại, nàng mới nhận ra chính là Cố Hành Vân đã lâu không gặp.
Cố Hành Vân dường như phát giác được, nâng mắt nhìn về phía xe ngựa.
Tử Tô cũng nhìn thấy hắn, vội buông mành xuống, cẩn thận dè dặt nhìn Chử Thanh Huy.
Vẻ mặt Chử Thanh Huy bình thản, “Làm gì nhìn ta như vậy?”
Tử Tô nhìn sắc mặt nàng, lắc đầu.
Chử Thanh Huy tự nhiên như không để ý, “Không phải nhìn thấy Cố Hành Vân thôi sao, nào cần phải cẩn thận như vậy? Chẳng lẽ chúng ta đối mặt hắn còn phải chột dạ?”
Tử Tô lập tức nói: “Người nên chột dạ là hắn mới phải, công chúa hà tất chột dạ?”
“Vậy thì phải rồi, sau này gặp mặt không cần che giấu lẩn tránh, mà nên tự nhiên thoải mái.”
“Dạ, được, nô tỳ nhớ rồi.” Tử Tô nhanh chóng đáp lời, lại suy nghĩ rồi có phần cảm khái, “Nói thật thì, vừa rồi nếu hắn không xoay người, nô tỳ sẽ không nhận ra đâu. Xưa kia Cố tiểu công tử là loại người hăng hái, ngọc thụ lâm phong, sao nay lại biến thành như vậy chứ?”
Cố Hành Vân nay thành người như thế nào?
Tuy Chử Thanh Huy không có đặc biệt quan tâm nhưng ít nhiều cũng nghe nói, năm ngoái từ thôn trang trở lại không lâu sau thì thành thân, sau đó giống như một đại cô nương cổng lớn không ra cổng nhỏ không bước, kỳ thi xuân năm nay hắn cũng không đỗ, có người thầm đoán trong lòng có khi nào Cố tiểu công tử sau nhiều năm không thấy lần này sẽ làm cho mọi người kinh ngạc? Kết quả đến cả bọt nước cũng không có bắn lên.
Từ sau đó, Cố Hành Vân dường như cam chịu, nhiều lần ra vào tửu lâu quán trà, bình thường kêu gọi bạn bè thưởng hoa chơi điểu, trông hắn hiện nay không khác gì con cái của những gia đình phú quý bình thường, thuở xưa Cố tiểu công tử tài hoa kinh người, nay tài hoa đã mất không còn ai quan tâm.
Bên đường, Cố Hành Vân ngẩn người nhìn theo mấy chiếc xe ngựa đã đi xa, chậm chạp thu bước chân vừa rồi vô thức bước lên. Hắn gần như sắp quên mất, nay hắn cũng người đó sớm đã là một người là trời, một người là đất, không còn tình nghĩa như lúc còn ở Hàm Chương điện.
Hắn đứng đó rất lâu, bỗng nhiên khẽ cười tự giễu.
Tiết trời ngày một lạnh, mắt thấy sắp đến mùa đông, triều đình điều phái vật tư vì các tướng sĩ chuẩn bị y phục mùa đông. Chử Thanh Huy cũng thu xếp hai gương y phục vật dụng hàng ngày, theo đại đội cùng đưa đến phía Nam.
Tiền tuyến tuy thường có tin thắng lợi truyền đến, nhưng vì Nam Di giảo hoạt đến nay chỉ đánh được vài trận thắng nhỏ, không cách nào động đến gốc rễ của nó, trận chiến này xem ra phải tiếp diễn vô thời hạn.
Trận tuyết đầu tiên rơi xuống, hoàng hậu phái người đến phủ công chúa, đón Chử Thanh Huy vào cung trải qua mùa đông.
Đứa bé trong bụng Chử Thanh Huy đã gần bảy tháng, hoàng hậu đón nàng vào cung cũng là để thuận tiện chăm sóc, tránh lúc vạn nhất xảy ra chuyện gì, trong phủ công chúa đến cả một người chủ quản cũng không có.
Ngày hôm đó, Chử Thanh Huy đến cung hoàng hậu dùng bữa sáng, lại thấy trên mặt hoàng hậu mang theo nét vui vẻ, vừa thấy nàng liền cười nói: “Hôm qua nhận được một tin tức tốt, ta thấy không lâu nữa đại quân đã có thể quay về triều rồi.”
Lồng ngực đập mạnh một cái, Chử Thanh Huy vội đè chặt lại, “Lời mẫu hậu nói là thật sao? Chẳng lẽ chiến sự có chuyển biến tốt rồi?”
“Chính là như vậy, hôm qua phụ hoàng con nhận được tin tức, các vị sư huynh đệ của sư môn phò mã đã xuất phát đến Nam Man, trợ sức đại quân.”
Thượng Thanh Tông sư môn của Diêm Mặc cùng hoàng thất Đại Diễn có nguồn cội sâu xa, nghe nói tổ sư gia cùng Thái tổ hoàng đế khai quốc Đại Diễn là huynh đệ có cảm tình sâu nặng. Vì vậy, mỗi khi triều đình gặp họa ngoại xâm, đệ tử Thượng Thanh Tông sẽ tự phát đến chiến trường giết địch. Nhưng tính cách bọn họ lại tự do, hành sự không ràng buộc, xưa nay không chấp nhận ở triều đình phong quan tiến chức, chỉ có ý phái ra một đệ tử ở trong triều làm một chức thần võ Đại tướng quân.
Thần võ Đại tướng quân cứ năm năm thay một lần, nay chính Diêm Mặc đang ở chức vị đó, trên thực tế năm nay hắn đã đến kỳ hạn năm năm, đến sang năm Thượng Thanh Tông sẽ phái một đệ tử mới đến kinh thành.
Khó trách hoàng hậu nghe được tin tức này thì vui sướng như vậy, chỉ một mình Diêm Mặc thôi đã đủ gây sức ép cho các tướng sĩ trong triều, thêm các sư huynh đệ của hắn trợ giúp dư dả để giáo huấn Nam Man.
“Chỉ mong chiến sự sớm ngày kết thúc, tiểu ngoại tôn của ta đừng quá nóng ruột, nhất thiết phải đợi được cha con trở lại mới được.” Hoàng hậu vuốt ve bụng Chử Thanh Huy, cười nói với tiểu ngoại tôn bên trong.
Đứa bé trong bụng bỗng nhiên dịch chân, Chử Thanh Huy vuốt bụng vỗ về, trong lòng đang nghĩ, không biết lúc nàng sinh tiên sinh có thể trở về hay không.
Tuyết trong kinh thành đã rơi, sắc màu trên núi ở phía Nam vẫn xanh tươi như cũ.
Diêm Mặc ở trong lều lớn, tập trung nhìn sa bàn trước mặt. Những ngày qua không phải không có thu hoạch gì, lính gác hắn phái đi đã thăm dò ra một vài địa điểm, nghi là chỗ Vương Đình của Nam Di.
Cái gọi là bắt giặt nên bắt vua trước, những Nam Di này tuy khó đối phó nhưng nếu có thể chém chết con dê đầu đàn, đương nhiên có thể khiến thế trận bọn họ loạn lạc.
Nhưng trước mắt lại có một vấn đề khó, những nơi này cao thủ ẩn nấp, chướng khí dày đặc, độc trùng khắp nơi, bình thường tướng sĩ căn bản không cách nào tiếp cận được, duy có hắn đích thân ra tay mới có thể nắm chắc, mà tốt nhất là đồng thời phải hạ thủ đối với những nơi này, nhưng hắn chỉ có một mình không có cách nào phân thân, nếu muốn lần lượt đánh bại thì sẽ rút dây động rừng.
Đang lúc trầm tư thì có một tiểu binh vào bẩm báo, “Tướng quân, ngoài doanh có vài thiếu hiệp đến, tự xưng là đồng môn của tướng quân.”
Mày Diêm Mặc khẽ động, đang muốn nói để bọn họ tiến vào thì đã nghe một tràn tiếng cười cởi mở tùy ý truyền đến. “Mặt than…… ca ca ta đến rồi! Còn không ra đây nghênh đón!”
Tiểu binh đó vô cùng kinh ngạc khi thấy người đến lại dám hỗn xược như vậy, nhưng trước mặt chợt loáng một cái, tướng quân đã không còn ở trong lều nữa, hắn vội đuổi theo thì thấy trước doanh trại có hai bóng người đánh đến mức không dứt được, trong đó có một người dù núi có lở mặt không đổi sắc chính là Đại tướng quân của bọn họ.
Với thị lực của tiểu binh căn bản không thể nhìn ra chiêu số của hai người, chỉ cảm thấy một trận rối ren hoa mắt, tiếng quyền thuật tấn công như sấm chớp mưa to.
Chưa đầy vài khắc, Diêm Mặc cùng người đến đã so được bốn năm mươi chiêu, sau khi hô lớn một tiếng hai người đột nhiên tách ra, mỗi người lui xa một trượng.
“Sảng!” Người đến dùng ngón tay cái lau đi vết máu ở khóe miệng, nhưng thấy tuổi hắn trên dưới hai mươi lăm, mày kiếm mắt tinh, thân hình cường tráng, anh vũ chính khí, theo lý mà nói đây là tướng mạo chính chắn đôn hậu nhưng trên mặt hắn lại nét tùy ý hào hứng giống như thiếu niên.
Đây chính là vị sư huynh đệ không cần thận rơi xuống sườn núi, ở ngoài trằn trọc hơn mười năm mới trở về — — Lâm Trạm.
Lâm Trạm đi đến ra sức vỗ lên vai Diêm Mặc, cười vui vẻ nói: “Mười mấy năm không gặp, tiểu tử ngươi đen hơn xưa rất nhiều, với mặt mày này của ngươi vậy mà được công chúa nhìn trúng? Nói thật với ca ca xem, có phải người đã lừa vợ đúng không?”
Trên cằm Diêm Mặc cũng có một vết bầm xanh, hắn động đậy xương hàm dưới, gương mặt luôn nghiêm túc lúc này hòa hoãn hơn một chút, nhưng lời nói ra vẫn cứng nhắc như cũ, “Lão Nhị, ngươi vẫn không thay đổi.”
Lâm Trạm nghiêm mặt, không vui nói: “Gọi Lão Nhị gì chứ? Không lớn không nhỏ, gọi sư huynh.”
Tiểu binh bên cạnh nhìn đến mức kinh ngạc không thôi, lần đầu tiên hắn thấy có người đánh với tướng quân bọn họ mà không phân thắng bại, hơn nữa cũng là lần đầu tiên thấy có người thân cận cư xử với tướng quân như vậy.
Lúc đang nói chuyện các sư huynh đệ cùng đến tiến lên, Phùng Trọng Thanh Kha Lương bất ngờ cũng có mặt trong đó.
“Đại sư huynh.” Mấy người chào hỏi với Diêm Mặc.
Diêm Mặc gật đầu, Lâm Trạm lại trừng mắt, “Hắn là đại sư huynh, ta là cái gì?”
Phùng Trọng Thanh liếc Diêm Mặc một cái, mặt mày đau khổ gọi thêm một tiếng đại sư huynh.
Dù sao nắm tay của ai lớn, người đó chính là sư huynh. Cậu vẫn nên thành thật chút sẽ tốt hơn, tránh cho Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ gặp họa.
Đến khi những người còn lại cũng lần lượt gọi xong, Lâm Trạm mới cảm thấy hài lòng, khoác lấy vai Diêm Mặc giống như hai huynh đệ tốt đi vào trong quân trướng. Còn như chuyện một núi không thể chứa hai hổ, một sư môn không thể có hai vị đại sư huynh không nằm trong suy nghĩ của hắn.
“Mọi người đến rất đúng lúc, trước mắt đang cần trợ giúp.” Vào đến quân trướng ngồi xuống, Diêm Mặc mở miệng.
“Chỉ nghe theo lời dặn dò của sư huynh.” Phùng Trọng Thanh lập tức nói.
Lâm Trạm bắt chéo chân, xua tay, “Âm mưu dương mưu gì đó ta không làm, ngươi trực tiếp nói muốn làm gì là được.” Trông tư thế giống như tùy ý, nhưng trong lời nói lại lộ rõ, rõ ràng là đầy tín nhiệm đối với sư huynh đệ.
Hắn nói xong, lại cười khà khà, “Tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh, vợ con ta còn đang ở nhà đợi ta đón năm mới. Năm ngoái vợ ta sinh cho ta một đôi nhi tử, hiện tại trong bụng lại mang thêm một đứa, thế nào mặt than, về điểm này, ca ngươi vẫn hơn ngươi chứ?”
Trên thực tế, lúc ban đầu khi biết vợ lại mang thai, hắn đã thương xót gào thét một trận. Một là thương vợ lại chịu khổ sinh nở, hai là đau xót cho mình tiếp tục phải trải qua tháng ngày nhìn được ăn không được, nhưng nay đối diện với một đám sư huynh đệ hoặc là cô độc, hoặc là chưa có con nên cho dù trong lòng đau khổ, cũng phải khoe khoang, nhất định phải khoe khoang.
Lời này vừa nói ra, Phùng Trọng Thanh thầm bĩu môi, khóe miệng Kha Lương co giật, Phan Lê vẫn mang theo nụ cười ôn hòa như cũ, chỉ có biểu tình có phần cứng nhắc, còn các sư huynh đệ khác ai nấy đều nhìn trời nhìn đất móc lỗ tai: Gì chứ? Vừa rồi có người nói chuyện? Nghe không thấy, nghe không thấy, trên đường bị khoe khoang rồi, lỗ tai đã mọc kén, bọn họ đều điếc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com