Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-5
Chương 5: Hôn Sự
Chạng vạng, Chử Thanh Huy lại đến Tê Phượng cung.
Sự việc xảy ra trong võ trường hoàng hậu đã nghe nói rồi, lúc này đang cười nhìn nàng, trêu chọc: “Ta nghe nói buổi chiều Noãn Noãn đã làm ra việc nghiêm trọng, khiến nhiều người đều kinh ngạc phải không?”
Chử Thanh Huy lúng túng chui vào lòng hoàng hậu, nũng nịu không đồng ý: “Mẫu hậu, người cũng muốn chế nhạo con.”
Hoàng hậu ôm vai nàng, cười bảo: “Con đó, trong đầu này rốt cục đang nghĩ cái gì? Lúc trước còn nói với ta, tướng quân đó quá khủng bố khiến người sợ hãi, sao mới chớp mắt đã khen người ta đẹp rồi?”
Chử Thanh Huy xấu hổ xoắn ngón tay, nhỏ giọng đáp: “Con chỉ quá bất ngờ thôi, lúc đầu con cho rằng hắn trông rất, hắn trông rất......”
“Trông rất xấu?” Hoàng hậu hỏi tới.
Chử Thanh Huy im lặng gật đầu.
Hoàng hậu cười than: “Có việc lần này, sau này phải ghi nhớ bất cứ việc gì mặc kệ người khác nói làm sao liền tin như vậy, cho dù là tận mắt nhìn thấy vẫn không nhất định là thật, huống chi chỉ là lời đồn nghe từ bên ngoài.”
“Con biết rồi,” Chử Thanh Huy mềm giọng đáp, “Lời dạy của mẫu hậu, con nhất định nhớ kỹ, sau này sẽ không tái phạm nữa.”
“Không phạm cái gì?” Ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một giọng đàn ông trầm thấp.
Chử Thanh Huy nghe giọng nói này, lập tức bật dậy ra nghênh đón: “Phụ hoàng đến rồi!”
Hoàng đế vừa bước vào nội điện, cánh tay ghì xuống đã treo một người, cả triều Đại Diễn này dám làm như vậy cũng chỉ có nữ nhi duy nhất của hoàng đế. Cả Nhị Hoàng tử chuyên thích làm nũng ở trước mặt hoàng hậu và Chử Thanh Huy lúc đối diện với hoàng đế đều cố gắng biến bản thân thành ngưởi lớn, Thái tử càng không muốn vì đã là một thiếu niên nhanh nhẹn rồi.
Hoàng đế đang ở tuổi sung sức, quân uy ngày càng mạnh mẽ, nhưng tính cách nghiêm túc thời còn trẻ nay dần dần tiêu tan ở trước mặt thê nhi, khóe miệng luôn luôn chứa ý cười.
Hắn tiến vào nội điện, trước là đối mắt với Hoàng Hậu một cái sau mới xoa đầu của nữ nhi, “Vừa rồi đang nói gì với mẫu hậu con?”
Chử Thanh Huy không muốn để phụ hoàng biết sự việc lúng túng của mình, vội thay đổi đề tài, “Không có gì hết, hôm nay sao phụ hoàng đến sớm như vậy? Thái tử ca ca với Tiểu Tuân còn chưa tan học nữa.”
Hoàng đế làm sao nhìn không ra nàng vụng về che giấu nhưng cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Hôm nay không có đại sự, trở về cùng Noãn Noãn.”
Chử Thanh Huy cười tủm tỉm đáp: “Là cùng mẫu hậu mới đúng chứ!”
Hoàng hậu chỉ nhẹ lên trán nàng, “Tiểu ma đầu.” Nói xong, động tác tự nhiên cởi áo khoác mỏng giúp hoàng đế sau đó kéo hắn ngồi xuống lấy mũ ngọc phiền phức trên đầu xuống. Những việc này, bà và hoàng đế đều không mượn tay cung nhân làm.
Chử Thanh Huy le lưỡi nhìn hai người, chạy ra bên ngoài tìm Liễu cô cô muốn lấy kẹo hoa hồng.
Liễu Phiêu Nhứ đang hỏi thăm cung nữ tư thiện tình hình chuẩn bị bữa tối, gặp Chử Thanh Huy đi ra, liền hỏi: “Công chúa đói sao? Ta bảo bọn họ mang vài món điểm tâm đến.”
Chử Thanh Huy kéo ba sang đến một bên, thần thần bí bí nói: “Cô cô, người có thể cho con mượn trước năm ngày kẹo hoa hồng được không?”
Liễu Phiêu Nhứ tò mò, “Công chúa muốn làm gì?”
Chử Thanh Huy hơi bĩu môi, “Muốn tặng người khác.”
Nghĩ một hơi tặng đi năm ngày kẹo, nàng có chút đau lòng rồi. Nhưng trong túi nhỏ của nàng chỉ có mười mấy viên, đã muốn tặng người nhận lỗi lại quá ít lấy ra không được, chỉ có thể nhịn đau xin Liễu cô cô.
Liễu Phiêu Nhứ hơi kinh ngạc, không biết là ai đáng được công chúa xem trọng như vậy. Mấy năm qua tiểu công chúa trừ đem kẹo tặng cho Thái tử cùng Nhị Hoàng tử ra, cũng chỉ có năm bốn tuổi đó cả kẹo lẫn túi đều tặng một thiếu niên không quen biết. Sau đó nương nương hỏi đến, nàng ngay cả thiếu niên đó là ai cũng không biết, chỉ nói thấy hắn quần áo phong phanh nhìn thấy đáng thương liền đem kẹo tặng hắn rồi.
“Được, một lát sau bữa tối ta lấy đến cho công chúa.”
“Quá tốt rồi!” Chử Thanh Huy vui vẻ nói, “Cô cô thật tốt!”
Liễu Phiêu Nhứ khẽ cười, trong lòng càng thấy tò mò đối với người mà công chúa muốn tặng kẹo đó.
Trong nội điện, hoàng hậu để mũ ngọc lên bàn trang điểm, hoàng đế thuận tay nắm lấy bàn tay trắng ngọc của bà ủ ở trong tay nắn, nói: “Có chút lạnh, một lát gọi bọn họ đem địa lòng đốt lên cho ấm.”
Hoàng hậu cười đáp: “Đủ ấm rồi. Đây chỉ mới đầu đông thôi, đốt nữa sẽ thành lồng hấp mất. Bệ hạ biết cơ thể của thiếp hơn mười năm nay đều là như vậy, không hề có trở ngại lớn.”
Hoàng đế đặt hai tay nàng ở trong lòng bàn tay ủ lấy, lại hỏi: “Vừa rồi nói gì với Noãn Noãn?”
Nói đến chuyện này hoàng hậu lại muốn cười, nói đại khái sự việc cuối cùng khẽ thở dài nói: “Noãn Noãn cũng lớn rồi, còn biết nói người ta đẹp hay không đẹp.”
Bà luôn cảm thấy các con còn nhỏ giống như hôm qua vừa mới sinh ra, nhưng trên thực tế đợi đến tháng giêng năm tới Chử Hằng và Chử Thanh Huy đã mười lăm tuổi rồi. Qua mười lăm tuổi, không thể gọi là trẻ con nữa mà đã là người lớn, cần suy xét việc chung thân đại sự rồi.
Đối với nữ nhi duy nhất, đế hậu hai người đương nhiên yêu thương trân quý như châu bảo, đối với chỗ dựa của nàng từ sớm đã bắt đầu suy xét. Chỉ là khi nghĩ đến phải gả nữ nhi ra ngoài trở thành người của người ta, mặc kệ là hoàng đế hay là hoàng hậu trong lòng đều không thể chấp nhận được.
Cũng bởi vì Chử Thanh Huy lớn đến bây giờ tuổi đã sắp gần mười lăm tuổi, đế hậu đều chưa chân chính nhắc tới chuyện chung thân đại sự của nàng ra ngoài sáng, chỉ ở sau lưng âm thầm suy tính.
Nhưng hôm nay nàng sắp sửa cập kê, vấn đề này không có cách nào tránh né được nữa.
Hoàng đế nói: “Mạn Mạn nghĩ sao?”
Hoàng hậu ngồi ở bên người hoàng đế chậm chạp đáp: “Nhất định phải giao Noãn Noãn cho một người hiểu rõ gốc rễ, gia thế trong sạch và trong phủ rõ ràng đơn giản, thiếp mới có thể an tâm.”
“Đây là điều tất nhiên.” Hoàng đế nói.
Hoàng hậu nhìn hoàng đế một cái, cười nhẹ, “Thực ra không cần hỏi thiếp, trong lòng bệ hạ đã có chủ ý rồi phải không? Thiếp thấy vài bạn học bên cạnh Hằng Nhi, mỗi người đều phù hợp với những điều kiện này chắc hẳn bệ hạ khi đó lúc chọn người đã suy xét đến điểm này.”
“Không sai.” Hoàng đế thẳng thắn thừa nhận, suy cho cùng là người tương lai có cơ hội cưới nữ nhi của mình, đương nhiên phải sớm để ở dưới mắt nhìn hắn mới yên tâm, “Nhưng mà, ta thấy Noãn Noãn dường như......”
“Dường như không thông suốt điều này.” Hoàng hậu tiếp lời.
Ánh mắt của hoàng đế không tồi, suy tính cũng rất chu toàn, những bạn học bên cạnh Thái tử, tướng mạo mỗi người đều anh tuấn, gia thế bất phàm, có văn có võ, tuổi tác cũng phù hợp.
Nhưng mà nhiều năm như vậy, bà nhìn nữ nhi đầy sức sống chạy đến Hàm Chương điện, mỗi lần đều là đi tìm Thái tử ca ca mà không phải người khác, vài tên thiếu niên kia tuy nàng thấy tướng mạo không tồi nhưng cũng chỉ là không tồi, chưa có ai có thể được nàng nhớ ở trong lòng.
Lúc tiểu cô nương người ta mười ba mười bốn tuổi đã bắt đầu hiểu được chuyện tình yêu, nàng lại cả ngày chỉ biết đuổi theo Liễu nhi đòi kẹo hoa hồng.
Hoàng hậu tuy không nỡ gả nữ nhi đi nhưng mà đến lúc nữ nhi ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới việc gả cho người khác, bà lại có chút lo lắng rồi.
Hoàng đế vỗ tay bà, an ủi: “Không vội.” Nữ nhi của hắn, cho dù không muốn gả cho người ta thật, chẳng lẽ còn có ai dám hỏi nhiều nửa câu?
Hoàng hậu gật đầu, trong lòng lại nghĩ, nữ nhi chưa khai thông không hiểu chuyện nam nữ chắc là bởi vì những năm này chưa có người đề cặp với nàng, bây giờ nàng lớn rồi có lẽ bản thân sẽ hiểu ra một chút là bên cạnh có rất nhiều thiếu niên xuất sắc, có khả năng nàng sẽ nhanh chóng có người thầm mến trong lòng cũng nên.
Nghĩ như vậy nỗi lo lắng trong lòng bà với bớt đi, mày giãn ra, nói: “Thiếp thấy vài người trẻ tuổi đó đều không tồi, tiểu công tử của Cố tương gia nổi bật xuất sắc, diện mạo tuấn mỹ, hành sự thận trọng, tính tình ôn nhã, so với Nhị công tử hoạt bát của nhà Vương đại nhân tính cách của hắn càng thích hợp với Noãn Noãn.”
Hoàng đế nghe rồi có chút không vui. Hắn tuy xem những thiếu niên đó giống với trồng rau xanh, chính là vì để nữ nhi của mình đi chọn một cây vừa mập mạp vừa tươi non, nhưng mà nhìn quả nhiên có cây cải trắng nổi bật xuất chúng, muốn đem tiểu bảo bối nhà bọn họ chắp tay gả đi, hắn lại nhìn sao cũng thấy cây cải trắng đó không thuận mắt.
Hơn nữa trên đời này trừ hắn ra, còn có người đàn ông nào tương xứng với lời khen ngợi của hoàng hậu như vậy?
Chẳng qua là một tiểu tử chưa mọc đủ lông thôi, hừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Chạng vạng, Chử Thanh Huy lại đến Tê Phượng cung.
Sự việc xảy ra trong võ trường hoàng hậu đã nghe nói rồi, lúc này đang cười nhìn nàng, trêu chọc: “Ta nghe nói buổi chiều Noãn Noãn đã làm ra việc nghiêm trọng, khiến nhiều người đều kinh ngạc phải không?”
Chử Thanh Huy lúng túng chui vào lòng hoàng hậu, nũng nịu không đồng ý: “Mẫu hậu, người cũng muốn chế nhạo con.”
Hoàng hậu ôm vai nàng, cười bảo: “Con đó, trong đầu này rốt cục đang nghĩ cái gì? Lúc trước còn nói với ta, tướng quân đó quá khủng bố khiến người sợ hãi, sao mới chớp mắt đã khen người ta đẹp rồi?”
Chử Thanh Huy xấu hổ xoắn ngón tay, nhỏ giọng đáp: “Con chỉ quá bất ngờ thôi, lúc đầu con cho rằng hắn trông rất, hắn trông rất......”
“Trông rất xấu?” Hoàng hậu hỏi tới.
Chử Thanh Huy im lặng gật đầu.
Hoàng hậu cười than: “Có việc lần này, sau này phải ghi nhớ bất cứ việc gì mặc kệ người khác nói làm sao liền tin như vậy, cho dù là tận mắt nhìn thấy vẫn không nhất định là thật, huống chi chỉ là lời đồn nghe từ bên ngoài.”
“Con biết rồi,” Chử Thanh Huy mềm giọng đáp, “Lời dạy của mẫu hậu, con nhất định nhớ kỹ, sau này sẽ không tái phạm nữa.”
“Không phạm cái gì?” Ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một giọng đàn ông trầm thấp.
Chử Thanh Huy nghe giọng nói này, lập tức bật dậy ra nghênh đón: “Phụ hoàng đến rồi!”
Hoàng đế vừa bước vào nội điện, cánh tay ghì xuống đã treo một người, cả triều Đại Diễn này dám làm như vậy cũng chỉ có nữ nhi duy nhất của hoàng đế. Cả Nhị Hoàng tử chuyên thích làm nũng ở trước mặt hoàng hậu và Chử Thanh Huy lúc đối diện với hoàng đế đều cố gắng biến bản thân thành ngưởi lớn, Thái tử càng không muốn vì đã là một thiếu niên nhanh nhẹn rồi.
Hoàng đế đang ở tuổi sung sức, quân uy ngày càng mạnh mẽ, nhưng tính cách nghiêm túc thời còn trẻ nay dần dần tiêu tan ở trước mặt thê nhi, khóe miệng luôn luôn chứa ý cười.
Hắn tiến vào nội điện, trước là đối mắt với Hoàng Hậu một cái sau mới xoa đầu của nữ nhi, “Vừa rồi đang nói gì với mẫu hậu con?”
Chử Thanh Huy không muốn để phụ hoàng biết sự việc lúng túng của mình, vội thay đổi đề tài, “Không có gì hết, hôm nay sao phụ hoàng đến sớm như vậy? Thái tử ca ca với Tiểu Tuân còn chưa tan học nữa.”
Hoàng đế làm sao nhìn không ra nàng vụng về che giấu nhưng cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Hôm nay không có đại sự, trở về cùng Noãn Noãn.”
Chử Thanh Huy cười tủm tỉm đáp: “Là cùng mẫu hậu mới đúng chứ!”
Hoàng hậu chỉ nhẹ lên trán nàng, “Tiểu ma đầu.” Nói xong, động tác tự nhiên cởi áo khoác mỏng giúp hoàng đế sau đó kéo hắn ngồi xuống lấy mũ ngọc phiền phức trên đầu xuống. Những việc này, bà và hoàng đế đều không mượn tay cung nhân làm.
Chử Thanh Huy le lưỡi nhìn hai người, chạy ra bên ngoài tìm Liễu cô cô muốn lấy kẹo hoa hồng.
Liễu Phiêu Nhứ đang hỏi thăm cung nữ tư thiện tình hình chuẩn bị bữa tối, gặp Chử Thanh Huy đi ra, liền hỏi: “Công chúa đói sao? Ta bảo bọn họ mang vài món điểm tâm đến.”
Chử Thanh Huy kéo ba sang đến một bên, thần thần bí bí nói: “Cô cô, người có thể cho con mượn trước năm ngày kẹo hoa hồng được không?”
Liễu Phiêu Nhứ tò mò, “Công chúa muốn làm gì?”
Chử Thanh Huy hơi bĩu môi, “Muốn tặng người khác.”
Nghĩ một hơi tặng đi năm ngày kẹo, nàng có chút đau lòng rồi. Nhưng trong túi nhỏ của nàng chỉ có mười mấy viên, đã muốn tặng người nhận lỗi lại quá ít lấy ra không được, chỉ có thể nhịn đau xin Liễu cô cô.
Liễu Phiêu Nhứ hơi kinh ngạc, không biết là ai đáng được công chúa xem trọng như vậy. Mấy năm qua tiểu công chúa trừ đem kẹo tặng cho Thái tử cùng Nhị Hoàng tử ra, cũng chỉ có năm bốn tuổi đó cả kẹo lẫn túi đều tặng một thiếu niên không quen biết. Sau đó nương nương hỏi đến, nàng ngay cả thiếu niên đó là ai cũng không biết, chỉ nói thấy hắn quần áo phong phanh nhìn thấy đáng thương liền đem kẹo tặng hắn rồi.
“Được, một lát sau bữa tối ta lấy đến cho công chúa.”
“Quá tốt rồi!” Chử Thanh Huy vui vẻ nói, “Cô cô thật tốt!”
Liễu Phiêu Nhứ khẽ cười, trong lòng càng thấy tò mò đối với người mà công chúa muốn tặng kẹo đó.
Trong nội điện, hoàng hậu để mũ ngọc lên bàn trang điểm, hoàng đế thuận tay nắm lấy bàn tay trắng ngọc của bà ủ ở trong tay nắn, nói: “Có chút lạnh, một lát gọi bọn họ đem địa lòng đốt lên cho ấm.”
Hoàng hậu cười đáp: “Đủ ấm rồi. Đây chỉ mới đầu đông thôi, đốt nữa sẽ thành lồng hấp mất. Bệ hạ biết cơ thể của thiếp hơn mười năm nay đều là như vậy, không hề có trở ngại lớn.”
Hoàng đế đặt hai tay nàng ở trong lòng bàn tay ủ lấy, lại hỏi: “Vừa rồi nói gì với Noãn Noãn?”
Nói đến chuyện này hoàng hậu lại muốn cười, nói đại khái sự việc cuối cùng khẽ thở dài nói: “Noãn Noãn cũng lớn rồi, còn biết nói người ta đẹp hay không đẹp.”
Bà luôn cảm thấy các con còn nhỏ giống như hôm qua vừa mới sinh ra, nhưng trên thực tế đợi đến tháng giêng năm tới Chử Hằng và Chử Thanh Huy đã mười lăm tuổi rồi. Qua mười lăm tuổi, không thể gọi là trẻ con nữa mà đã là người lớn, cần suy xét việc chung thân đại sự rồi.
Đối với nữ nhi duy nhất, đế hậu hai người đương nhiên yêu thương trân quý như châu bảo, đối với chỗ dựa của nàng từ sớm đã bắt đầu suy xét. Chỉ là khi nghĩ đến phải gả nữ nhi ra ngoài trở thành người của người ta, mặc kệ là hoàng đế hay là hoàng hậu trong lòng đều không thể chấp nhận được.
Cũng bởi vì Chử Thanh Huy lớn đến bây giờ tuổi đã sắp gần mười lăm tuổi, đế hậu đều chưa chân chính nhắc tới chuyện chung thân đại sự của nàng ra ngoài sáng, chỉ ở sau lưng âm thầm suy tính.
Nhưng hôm nay nàng sắp sửa cập kê, vấn đề này không có cách nào tránh né được nữa.
Hoàng đế nói: “Mạn Mạn nghĩ sao?”
Hoàng hậu ngồi ở bên người hoàng đế chậm chạp đáp: “Nhất định phải giao Noãn Noãn cho một người hiểu rõ gốc rễ, gia thế trong sạch và trong phủ rõ ràng đơn giản, thiếp mới có thể an tâm.”
“Đây là điều tất nhiên.” Hoàng đế nói.
Hoàng hậu nhìn hoàng đế một cái, cười nhẹ, “Thực ra không cần hỏi thiếp, trong lòng bệ hạ đã có chủ ý rồi phải không? Thiếp thấy vài bạn học bên cạnh Hằng Nhi, mỗi người đều phù hợp với những điều kiện này chắc hẳn bệ hạ khi đó lúc chọn người đã suy xét đến điểm này.”
“Không sai.” Hoàng đế thẳng thắn thừa nhận, suy cho cùng là người tương lai có cơ hội cưới nữ nhi của mình, đương nhiên phải sớm để ở dưới mắt nhìn hắn mới yên tâm, “Nhưng mà, ta thấy Noãn Noãn dường như......”
“Dường như không thông suốt điều này.” Hoàng hậu tiếp lời.
Ánh mắt của hoàng đế không tồi, suy tính cũng rất chu toàn, những bạn học bên cạnh Thái tử, tướng mạo mỗi người đều anh tuấn, gia thế bất phàm, có văn có võ, tuổi tác cũng phù hợp.
Nhưng mà nhiều năm như vậy, bà nhìn nữ nhi đầy sức sống chạy đến Hàm Chương điện, mỗi lần đều là đi tìm Thái tử ca ca mà không phải người khác, vài tên thiếu niên kia tuy nàng thấy tướng mạo không tồi nhưng cũng chỉ là không tồi, chưa có ai có thể được nàng nhớ ở trong lòng.
Lúc tiểu cô nương người ta mười ba mười bốn tuổi đã bắt đầu hiểu được chuyện tình yêu, nàng lại cả ngày chỉ biết đuổi theo Liễu nhi đòi kẹo hoa hồng.
Hoàng hậu tuy không nỡ gả nữ nhi đi nhưng mà đến lúc nữ nhi ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới việc gả cho người khác, bà lại có chút lo lắng rồi.
Hoàng đế vỗ tay bà, an ủi: “Không vội.” Nữ nhi của hắn, cho dù không muốn gả cho người ta thật, chẳng lẽ còn có ai dám hỏi nhiều nửa câu?
Hoàng hậu gật đầu, trong lòng lại nghĩ, nữ nhi chưa khai thông không hiểu chuyện nam nữ chắc là bởi vì những năm này chưa có người đề cặp với nàng, bây giờ nàng lớn rồi có lẽ bản thân sẽ hiểu ra một chút là bên cạnh có rất nhiều thiếu niên xuất sắc, có khả năng nàng sẽ nhanh chóng có người thầm mến trong lòng cũng nên.
Nghĩ như vậy nỗi lo lắng trong lòng bà với bớt đi, mày giãn ra, nói: “Thiếp thấy vài người trẻ tuổi đó đều không tồi, tiểu công tử của Cố tương gia nổi bật xuất sắc, diện mạo tuấn mỹ, hành sự thận trọng, tính tình ôn nhã, so với Nhị công tử hoạt bát của nhà Vương đại nhân tính cách của hắn càng thích hợp với Noãn Noãn.”
Hoàng đế nghe rồi có chút không vui. Hắn tuy xem những thiếu niên đó giống với trồng rau xanh, chính là vì để nữ nhi của mình đi chọn một cây vừa mập mạp vừa tươi non, nhưng mà nhìn quả nhiên có cây cải trắng nổi bật xuất chúng, muốn đem tiểu bảo bối nhà bọn họ chắp tay gả đi, hắn lại nhìn sao cũng thấy cây cải trắng đó không thuận mắt.
Hơn nữa trên đời này trừ hắn ra, còn có người đàn ông nào tương xứng với lời khen ngợi của hoàng hậu như vậy?
Chẳng qua là một tiểu tử chưa mọc đủ lông thôi, hừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com