Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-47
Chương 47: Trêu Ghẹo
Chử Thanh Huy luôn nhớ đến việc phải đi kính trà nên không dám ngủ sâu, chỉ nhắm mắt một lúc đã tự mình tỉnh dậy rồi.
Diêm Mặc sờ má nàng, bàn tay to lớn còn đặt ở trên chiếc eo nhỏ vuốt ve nhè nhẹ.
Chử Thanh Huy vươn vai một cái, cơ thể tuy vẫn còn chút đau xót nhưng được hắn ôm ở trong lòng vuốt ve như vậy khiến cho người ta cảm giác dễ chịu thoải mái, nàng ló đầu ra nhìn sắc trời, nói: “Bây giờ nên dậy rồi nhỉ?”
Lúc nàng vươn vai, đôi tay mảnh khảnh trắng nõn từ trong chăn đệm vươn ra, ống tay áo trượt xuống lộ ra nhiều vết đỏ trên cánh tay tựa như cánh hoa tuyệt đẹp, rơi trên da thịt nõn nà.
“Ơ? Đây là……” Chử Thanh Huy bị dọa nhảy dựng, giơ tay đến trước mặt xem kỹ còn cho rằng tối qua bị muỗi đốt, được một lúc mới nhớ ra đây là tối qua bị người nào đó gặm rỉa. Nàng vội vàng ngồi dậy, mở vạt áo trên người ra xem, quả nhiên trên da thịt đầy những đốm đỏ đến cả một mảnh da thịt hoàn hảo cũng không có, thậm chí đầu ngón tay cũng bị hắn gặm cắn qua, càng đỏ hồng hơn so với bình thường.
Nàng trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện, vừa xấu hổ vừa phiền não, “Chàng, chàng sao lại giống chó con cắn loạn lung tung như vậy?”
Tầm mắt Diêm Mặc rơi trên cổ áo mở rộng của nàng, buông bàn tay ở giữa eo ra, dường như lại nóng thêm vài phần.
Chử Thanh Huy thuận theo tầm mắt của hắn cúi đầu nhìn, vội vàng chỉnh sửa y phục ngay ngắn lại, đánh lên ngực hắn một cái cắn môi tức giận: “Không cho nhìn!”
Diêm Mặc nghe lời dời mắt đi, nhưng vẫn nắm tay nàng lên mút cổ tay nàng một cái, lúc buông ra da thịt nơi đó lại đỏ lên một mảnh nhỏ, hắn nhìn Chử Thanh Huy, nói: “Không phải cắn đâu.”
“Chàng, chàng……” Chử Thanh Huy nhìn đốm đỏ đó, lại nhìn nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn, có chút nói không nên lời. Có phải cắn hay không chỉ cần nói một câu là được, cứ cố chấp ở trên người nàng làm ra một đốm đỏ này, lát nữa làm sao gặp người ngoài?
Nàng cảm thấy tiên sinh thay đổi rồi, bắt đầu từ tối hôm qua đã như vậy, nhưng cụ thể làm sao thay đổi thì nói không rõ chỉ cảm thấy nếu là trước kia hắn sẽ không thể đối với mình như vậy, nghĩ kỹ lại liền bĩu môi tủi thân, “Chàng bắt nạt thiếp.”
Diêm Mặc ôm nàng ngồi dậy, ấn gương mặt nàng lên ngực mình, lòng bàn tay vỗ về ở sau lưng nàng, “Không bắt nạt, thương nàng.”
Một câu “thương nàng” làm cho mặt Chử Thanh Huy nóng lên, không khỏi nhớ đến tối qua, xấu hổ nói: “Là khiến thiếp đau, không phải thương thiếp.”
Lời này nói ra nàng bỗng cảm giác cánh tay đang ôm lấy mình cứng lại, lồng ngực đang dựa cũng trở nên cứng rắn, qua một lúc mới nghe Diêm Mặc nói: “Chỉ thương nàng.”
Chử Thanh Huy chun mũi hừ một tiếng, nói theo lẽ đương nhiên: “Đương nhiên chỉ có thể thương thiếp.”
“Phải.” Diêm Mặc lên tiếng trả lời.
Lúc này Chử Thanh Huy mới hài lòng, còn muốn nói gì đó thì ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tử Tô: “Công chúa cùng phò mã dậy rồi sao?”
Nàng biết rõ, nếu không phải canh giờ sắp đến thì Tử Tô sẽ không lên tiếng làm phiền, bèn nói: “Dậy rồi.” Vừa muốn cho người tiến vào, bỗng nhớ đến những đốm đỏ trên người mình lúc này, nào không biết xấu hổ để người khác nhìn thấy, liền vội vàng nói: “Các ngươi đợi chút nữa.”
Chử Thanh Huy xoay đầu nhìn Diêm Mặc, thấy hắn còn lộ ra một mảnh lớn lồng ngực cường tráng thì duỗi ngón tay trắng xanh ra nhẹ chọc một cái, bĩu môi nói: “Tiên sinh nhanh mặc y phục vào, rồi giúp thiếp lấy một bộ áo trong sạch sẽ đến đây.”
Diêm Mặc cầm chặt ngón tay trắng nhỏ đặt bên miệng ngậm một hơi, đang muốn dùng răng ma sát thì thấy Chử Thanh Huy trừng mắt đẹp nhìn hắn chằm chằm, thế là biết nghe lời từ ma sát đổi thành hít.
“Nhanh đi.” Chử Thanh Huy ra sức rút tay lại, giận dữ nói.
Lúc này Diêm Mặc mới ôm nàng đặt vào chăn đệm bên cạnh, bản thân bước chân dài xuống giường.
Chử Thanh Huy từ phía sau liếc nhìn tấm lưng dày rộng của hắn, che mắt lại rồi vùi mặt vào trong chăn đệm nức nở một tiếng, ngón tay chọc ở trên chăn hỷ uyên ương màu đỏ, vẫn nghĩ không rõ vì sao chỉ qua một đêm thôi mà người đã thay đổi nhiều như vậy? Tuy bề ngoài xem ra vẫn là dáng vẻ đoan chính đó, kiệm lời khó gần nhưng nhất hành động so với trước kia rõ ràng vô lại hơn rất nhiều.
Diêm Mặc mặc xong quần áo, Chử Thanh Huy cũng lấy áo trong ăn mặc chỉnh tề, xác định trên người không có lộ ra dấu vết gì, mới cho người tiến vào hầu hạ.
Cung nữ bưng dụng cụ rửa mặt nối đuôi nhau tiến vào.
Tử Tô cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn, công chúa cùng phò mã ngồi song song ở bên giường, một cánh tay của phò mã gia đặt sau lưng công chúa, công chúa thì dựa thân thể trên người phò mã, hai người tuy không nói gì nhưng tự có một loại hiểu ngầm không cần nói ra, còn người ngoài không cách nào chen chân vào được.
Tử Tô lại thầm đánh giá sắc mặt Chử Thanh Huy, thấy gò má nàng hồng hào không khó chịu chỗ nào mới cảm thấy yên tâm, dẫn mọi người hành lễ, “Nô tỳ bái kiến công chúa, phò mã.”
Vài cung nữ tiến lên vây quanh Chử Thanh Huy giúp nàng thay y phục rửa mặt, còn vài người đến bên cạnh Diêm Mặc chuẩn bị hầu hạ hắn lại bị Diêm Mặc khoác tay.
Những cung nữ đó liếc mắt nhìn nhau không biết làm thế nào, một người trông lớn tuổi hơn cúi đầu phúc thân, dẫn người lui sang một bên.
Diêm Mặc làm vài cái đã rửa xong mặt, ngồi ở bên bàn nhìn Chử Thanh Huy được mọi người vây quanh đến trước bàn trang điểm.
Cung nhân giúp Chử Thanh Huy vấn xong búi tóc, trang điểm nhẹ nhàng, lại đưa đến trước mặt một hộp châu thoa ngọc thúy mời nàng chọn trang sức hôm nay muốn mang.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi thành thân còn phải kính trà trưởng bối, ăn mặc y phục đương nhiên không thể tùy ý, Chử Thanh Huy nghiêng đầu nhìn một lúc có chút không biết chọn cái nào, lúc vô ý nhìn vào trong gương vừa vặn đối diện với ánh mắt của Diêm Mặc, mắt liền sáng rỡ, nói: “Tiên sinh qua đây giúp thiếp chọn một cái đi.”
Diêm Mặc đứng dậy bước qua, cung nữ tự giác lùi ra.
Chử Thanh Huy ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Chàng nói thiếp đến gặp sư tổ, nên long trọng một chút tốt hơn hay là đơn giản một chút càng ổn thỏa hơn?”
“Nàng thích là được.” Diêm Mặc nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của nàng.
Chử Thanh Huy bĩu môi không hài lòng, “Tiên sinh nói chẳng khác nào không nói, không được chàng phải cho ta một ý kiến xác đáng.”
Diêm Mặc đành phải đưa mắt nhìn hộp trang sức đó bị trang sức rực rỡ bên trong làm cho hoa cả mắt, chỉ cảm thấy mỗi một cái nhìn lại đều giống như nhau, hắn híp mắt ưng nhìn nửa ngày mới gian nan chọn ra vài kiểu.
Hắn đang nhìn trang sức, Chử Thanh Huy thì đang nhìn hắn, thấy gương mặt đó chuần chừ không xác định không khỏi che miệng cười trộm.
Diêm Mặc liếc nhìn nàng, vẻ mặt không biết nói gì đưa vài cây châu thoa vừa mới chọn trong tay đến trước mặt nàng.
Chử Thanh Huy cầm lên một cây kim bộ diêu đầu phượng, cười nói: “Tiên sinh giúp thiếp cài lên được không?”
Diêm Mặc đón lấy bộ diêu, thân trâm nhỏ bé kia làm hắn không khỏi giảm bớt sức lực trong tay, chỉ sợ nếu không cẩn thận sẽ làm gãy thứ đồ nho nhỏ tinh xảo này.
Chử Thanh Huy nghiêng đầu chỉ một vị trí trên búi tóc, “Cứ cài ở đây.”
Diêm Mặc hít sâu một hơi, nhếch môi, cẩn thận dè dặt cắm bộ diêu vào búi tóc.
Chử Thanh Huy nhìn trong gương thấy vẻ mặt hết sức chăm chú của hắn, giống như đại địch đến gần càng cảm thấy buồn cười.
Nàng lắc lắc đầu, lông vũ phượng hoàng trên kim bộ dao cũng run rẩy theo, miệng phượng ngậm một tua chuỗi nhẹ nhàng lắc lư, nắng sớm từ ngoài cửa sổ chiếu vào giống như một con phượng hoàng xuyên qua hoa mẫu đơn, giương cánh muốn bay.
Những trang sức còn lại nàng không làm khó Diêm Mặc nữa, sợ rằng đợi hắn cài xong đừng nói là kính trà đến cả bữa sáng cũng bỏ qua mất.
Cung nữ lại tiến lên hầu hạ nàng cài xong tất cả, Chử Thanh Huy nhìn vào gương trái phải soi một lượt rồi đứng dậy ở trước mặt Diêm Mặc xoay một vòng, trưng cầu ý kiến của hắn, “Tiên sinh nhìn xem, có chỗ nào không ổn không?”
Lời vừa nói xong, Diêm Mặc lập tức gật đầu, “Rất đẹp.”
“Trả lời nhanh như vậy, vừa nghe đã biết không có suy nghĩ kỹ càng, nhìn lại lần nữa.” Chử Thanh Huy không vừa lòng nói.
Diêm Mạc đành phải lại nhìn lần nữa, vẫn gật đầu như cũ.
Chử Thanh Huy nhìn mình trong gương, dù thế nào cũng cảm thấy còn không hài lòng lắm.
Màu sắc y phục có quá sặc sỡ không? Búi tóc vấn trên đầu có hơi chững chạc không? Trang điểm như vậy có phù hợp với nàng không? Như vậy đến kính trà sư tổ, đi gặp sư đệ, có thất lễ không?
Nàng nghĩ muốn hỏi Diêm Mặc nhưng lại có dự cảm, dù hỏi hắn bao nhiêu lần cũng chỉ có thể được một câu “rất đẹp”, “không tệ”, sẽ không có ý kiến nào khác.
Mắt thấy nàng ở trước gương xoay đi xoay lại, Tử Tô đành phải nhỏ giọng nhắc nhở: “Công chúa, canh giờ sắp đến rồi.”
Chử Thanh Huy ối một tiếng, xoay người bước đi vài bước, quay đầu thấy Diêm Mặc còn chưa đuổi kịp, vội nói: “Tiên sinh mau lên đi, đừng để sư tổ đợi lâu.”
Diêm Mặc nhấc chân đuổi kịp.
Chử Thanh Huy ghét bỏ hắn đi chậm bèn kéo lấy bàn tay hắn, nắm chặt hai ngón tay kéo về phía trước, đi nhanh lên.
Tay Diêm Mặc khẽ động làm cho bàn tay hai người mười ngón đan xen.
Hai bàn tay, một bàn tay vừa lớn vừa rộng, da thịt màu đồng cổ, trên bàn tay mang theo vết sẹo và vết chai dày đã cũ; bàn tay còn lại nho nhỏ mềm mại, da thịt trắng nõn, ngón tay mảnh khảnh như một cây hẹ xanh, cả bàn tay đừng nói là vết sẹo ngay cả nốt chai cũng tìm không thấy.
Nàng nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau, ngón tay khẽ động. Bàn tay nàng nhỏ hơn Diêm Mặc rất nhiều, kẽ hở giữa các ngón tay cũng không lớn, ngón tay của Diêm Mặc lại thô dài cài vào trong kẽ tay nàng khiến nàng hoảng hốt.
Trong lòng nàng không khỏi nghĩ, bàn tay hai người khác biệt lớn như vậy, chẳng trách đêm qua khiến nàng cực, cực khổ như vậy……
Nàng được Diêm Mặc dắt đi ra ngoài, gặp phải nắng sớm đột nhiên tỉnh ngộ mới biết bản thân đang nghĩ cái gì, mặt nóng lên vội vàng lắc lắc đầu, nhưng ý nghĩ đó trong não làm sao cũng không biến mất được, cảnh tượng tối qua luôn hiện lên khiến nàng từ đầu đến chân như bị nung chín.
“Làm sao vậy?” Diêm Mặc dừng lại hỏi nàng.
Chử Thanh Huy không dám xoay đầu nhìn hắn, chỉ cúi đầu xuống ra sức kéo hắn tiếp tục đi, “Không, không có gì, chúng ta đi nhanh đi.”
Diêm Mặc không tiếp tục truy hỏi nữa nhấc chân đuổi kịp.
Cung nữ ở phía trước dẫn đường, Chử Thanh Huy vùi đầu bước đi.
Đi khỏi hậu viện, vượt qua một hoa viên lớn, đi đến tiền viện, cuối cùng những ý nghĩ xấu hổ chết người đó đã bị quăng khỏi rồi, mắt thấy chính sảnh cách không xa, nàng lại bắt đầu thấp thỏm, dưới chân càng đi càng chậm cuối cùng dừng lại.
Diêm Mặc cũng dừng bước chân.
Chử Thanh Huy sờ sờ búi tóc, khẽ chạm trang sức trên đầu, cúi đầu nhìn y phục của mình rồi ngước mắt hỏi Diêm Mặc, “Tiên sinh nhìn lần nữa, có chỗ nào không ổn không?”
Diêm Mặc nghiêm túc nhìn từ trên xuống dưới, gật đầu: “Rất đẹp.” Lại nói: “Không cần hoảng sợ, sư tổ sẽ không làm khó nàng.”
Chử Thanh Huy nắm chặt ngón tay của hắn, hít sâu một hơi lại mặt mày đau khổ kéo bàn tay Diêm Mặc qua đặt ở trên ngực mình, “Thiếp cũng không muốn khẩn trương, tim của thiếp vốn không nghe lời thiếp, sao nó lại nhảy nhanh như vậy?”
Diêm Mặc chỉ cảm thấy thứ dưới tay rất tròn và mềm mại, làm sao cảm giác được tiếng tim đập cực nhanh như nàng nói. Ánh mắt cục bột ẩm ướt, vẻ mặt đau khổ vốn không biết bản thân đang làm gì.
Hắn lại hít sâu một hơi, cố gắng tìm lí trí trở về, trong miệng mơ hồ trả lời cái gì đến bản thân hắn cũng chưa rõ.
“Nó không ngoan, lát nữa về phòng giúp nàng xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Chử Thanh Huy luôn nhớ đến việc phải đi kính trà nên không dám ngủ sâu, chỉ nhắm mắt một lúc đã tự mình tỉnh dậy rồi.
Diêm Mặc sờ má nàng, bàn tay to lớn còn đặt ở trên chiếc eo nhỏ vuốt ve nhè nhẹ.
Chử Thanh Huy vươn vai một cái, cơ thể tuy vẫn còn chút đau xót nhưng được hắn ôm ở trong lòng vuốt ve như vậy khiến cho người ta cảm giác dễ chịu thoải mái, nàng ló đầu ra nhìn sắc trời, nói: “Bây giờ nên dậy rồi nhỉ?”
Lúc nàng vươn vai, đôi tay mảnh khảnh trắng nõn từ trong chăn đệm vươn ra, ống tay áo trượt xuống lộ ra nhiều vết đỏ trên cánh tay tựa như cánh hoa tuyệt đẹp, rơi trên da thịt nõn nà.
“Ơ? Đây là……” Chử Thanh Huy bị dọa nhảy dựng, giơ tay đến trước mặt xem kỹ còn cho rằng tối qua bị muỗi đốt, được một lúc mới nhớ ra đây là tối qua bị người nào đó gặm rỉa. Nàng vội vàng ngồi dậy, mở vạt áo trên người ra xem, quả nhiên trên da thịt đầy những đốm đỏ đến cả một mảnh da thịt hoàn hảo cũng không có, thậm chí đầu ngón tay cũng bị hắn gặm cắn qua, càng đỏ hồng hơn so với bình thường.
Nàng trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện, vừa xấu hổ vừa phiền não, “Chàng, chàng sao lại giống chó con cắn loạn lung tung như vậy?”
Tầm mắt Diêm Mặc rơi trên cổ áo mở rộng của nàng, buông bàn tay ở giữa eo ra, dường như lại nóng thêm vài phần.
Chử Thanh Huy thuận theo tầm mắt của hắn cúi đầu nhìn, vội vàng chỉnh sửa y phục ngay ngắn lại, đánh lên ngực hắn một cái cắn môi tức giận: “Không cho nhìn!”
Diêm Mặc nghe lời dời mắt đi, nhưng vẫn nắm tay nàng lên mút cổ tay nàng một cái, lúc buông ra da thịt nơi đó lại đỏ lên một mảnh nhỏ, hắn nhìn Chử Thanh Huy, nói: “Không phải cắn đâu.”
“Chàng, chàng……” Chử Thanh Huy nhìn đốm đỏ đó, lại nhìn nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn, có chút nói không nên lời. Có phải cắn hay không chỉ cần nói một câu là được, cứ cố chấp ở trên người nàng làm ra một đốm đỏ này, lát nữa làm sao gặp người ngoài?
Nàng cảm thấy tiên sinh thay đổi rồi, bắt đầu từ tối hôm qua đã như vậy, nhưng cụ thể làm sao thay đổi thì nói không rõ chỉ cảm thấy nếu là trước kia hắn sẽ không thể đối với mình như vậy, nghĩ kỹ lại liền bĩu môi tủi thân, “Chàng bắt nạt thiếp.”
Diêm Mặc ôm nàng ngồi dậy, ấn gương mặt nàng lên ngực mình, lòng bàn tay vỗ về ở sau lưng nàng, “Không bắt nạt, thương nàng.”
Một câu “thương nàng” làm cho mặt Chử Thanh Huy nóng lên, không khỏi nhớ đến tối qua, xấu hổ nói: “Là khiến thiếp đau, không phải thương thiếp.”
Lời này nói ra nàng bỗng cảm giác cánh tay đang ôm lấy mình cứng lại, lồng ngực đang dựa cũng trở nên cứng rắn, qua một lúc mới nghe Diêm Mặc nói: “Chỉ thương nàng.”
Chử Thanh Huy chun mũi hừ một tiếng, nói theo lẽ đương nhiên: “Đương nhiên chỉ có thể thương thiếp.”
“Phải.” Diêm Mặc lên tiếng trả lời.
Lúc này Chử Thanh Huy mới hài lòng, còn muốn nói gì đó thì ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tử Tô: “Công chúa cùng phò mã dậy rồi sao?”
Nàng biết rõ, nếu không phải canh giờ sắp đến thì Tử Tô sẽ không lên tiếng làm phiền, bèn nói: “Dậy rồi.” Vừa muốn cho người tiến vào, bỗng nhớ đến những đốm đỏ trên người mình lúc này, nào không biết xấu hổ để người khác nhìn thấy, liền vội vàng nói: “Các ngươi đợi chút nữa.”
Chử Thanh Huy xoay đầu nhìn Diêm Mặc, thấy hắn còn lộ ra một mảnh lớn lồng ngực cường tráng thì duỗi ngón tay trắng xanh ra nhẹ chọc một cái, bĩu môi nói: “Tiên sinh nhanh mặc y phục vào, rồi giúp thiếp lấy một bộ áo trong sạch sẽ đến đây.”
Diêm Mặc cầm chặt ngón tay trắng nhỏ đặt bên miệng ngậm một hơi, đang muốn dùng răng ma sát thì thấy Chử Thanh Huy trừng mắt đẹp nhìn hắn chằm chằm, thế là biết nghe lời từ ma sát đổi thành hít.
“Nhanh đi.” Chử Thanh Huy ra sức rút tay lại, giận dữ nói.
Lúc này Diêm Mặc mới ôm nàng đặt vào chăn đệm bên cạnh, bản thân bước chân dài xuống giường.
Chử Thanh Huy từ phía sau liếc nhìn tấm lưng dày rộng của hắn, che mắt lại rồi vùi mặt vào trong chăn đệm nức nở một tiếng, ngón tay chọc ở trên chăn hỷ uyên ương màu đỏ, vẫn nghĩ không rõ vì sao chỉ qua một đêm thôi mà người đã thay đổi nhiều như vậy? Tuy bề ngoài xem ra vẫn là dáng vẻ đoan chính đó, kiệm lời khó gần nhưng nhất hành động so với trước kia rõ ràng vô lại hơn rất nhiều.
Diêm Mặc mặc xong quần áo, Chử Thanh Huy cũng lấy áo trong ăn mặc chỉnh tề, xác định trên người không có lộ ra dấu vết gì, mới cho người tiến vào hầu hạ.
Cung nữ bưng dụng cụ rửa mặt nối đuôi nhau tiến vào.
Tử Tô cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn, công chúa cùng phò mã ngồi song song ở bên giường, một cánh tay của phò mã gia đặt sau lưng công chúa, công chúa thì dựa thân thể trên người phò mã, hai người tuy không nói gì nhưng tự có một loại hiểu ngầm không cần nói ra, còn người ngoài không cách nào chen chân vào được.
Tử Tô lại thầm đánh giá sắc mặt Chử Thanh Huy, thấy gò má nàng hồng hào không khó chịu chỗ nào mới cảm thấy yên tâm, dẫn mọi người hành lễ, “Nô tỳ bái kiến công chúa, phò mã.”
Vài cung nữ tiến lên vây quanh Chử Thanh Huy giúp nàng thay y phục rửa mặt, còn vài người đến bên cạnh Diêm Mặc chuẩn bị hầu hạ hắn lại bị Diêm Mặc khoác tay.
Những cung nữ đó liếc mắt nhìn nhau không biết làm thế nào, một người trông lớn tuổi hơn cúi đầu phúc thân, dẫn người lui sang một bên.
Diêm Mặc làm vài cái đã rửa xong mặt, ngồi ở bên bàn nhìn Chử Thanh Huy được mọi người vây quanh đến trước bàn trang điểm.
Cung nhân giúp Chử Thanh Huy vấn xong búi tóc, trang điểm nhẹ nhàng, lại đưa đến trước mặt một hộp châu thoa ngọc thúy mời nàng chọn trang sức hôm nay muốn mang.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi thành thân còn phải kính trà trưởng bối, ăn mặc y phục đương nhiên không thể tùy ý, Chử Thanh Huy nghiêng đầu nhìn một lúc có chút không biết chọn cái nào, lúc vô ý nhìn vào trong gương vừa vặn đối diện với ánh mắt của Diêm Mặc, mắt liền sáng rỡ, nói: “Tiên sinh qua đây giúp thiếp chọn một cái đi.”
Diêm Mặc đứng dậy bước qua, cung nữ tự giác lùi ra.
Chử Thanh Huy ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Chàng nói thiếp đến gặp sư tổ, nên long trọng một chút tốt hơn hay là đơn giản một chút càng ổn thỏa hơn?”
“Nàng thích là được.” Diêm Mặc nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của nàng.
Chử Thanh Huy bĩu môi không hài lòng, “Tiên sinh nói chẳng khác nào không nói, không được chàng phải cho ta một ý kiến xác đáng.”
Diêm Mặc đành phải đưa mắt nhìn hộp trang sức đó bị trang sức rực rỡ bên trong làm cho hoa cả mắt, chỉ cảm thấy mỗi một cái nhìn lại đều giống như nhau, hắn híp mắt ưng nhìn nửa ngày mới gian nan chọn ra vài kiểu.
Hắn đang nhìn trang sức, Chử Thanh Huy thì đang nhìn hắn, thấy gương mặt đó chuần chừ không xác định không khỏi che miệng cười trộm.
Diêm Mặc liếc nhìn nàng, vẻ mặt không biết nói gì đưa vài cây châu thoa vừa mới chọn trong tay đến trước mặt nàng.
Chử Thanh Huy cầm lên một cây kim bộ diêu đầu phượng, cười nói: “Tiên sinh giúp thiếp cài lên được không?”
Diêm Mặc đón lấy bộ diêu, thân trâm nhỏ bé kia làm hắn không khỏi giảm bớt sức lực trong tay, chỉ sợ nếu không cẩn thận sẽ làm gãy thứ đồ nho nhỏ tinh xảo này.
Chử Thanh Huy nghiêng đầu chỉ một vị trí trên búi tóc, “Cứ cài ở đây.”
Diêm Mặc hít sâu một hơi, nhếch môi, cẩn thận dè dặt cắm bộ diêu vào búi tóc.
Chử Thanh Huy nhìn trong gương thấy vẻ mặt hết sức chăm chú của hắn, giống như đại địch đến gần càng cảm thấy buồn cười.
Nàng lắc lắc đầu, lông vũ phượng hoàng trên kim bộ dao cũng run rẩy theo, miệng phượng ngậm một tua chuỗi nhẹ nhàng lắc lư, nắng sớm từ ngoài cửa sổ chiếu vào giống như một con phượng hoàng xuyên qua hoa mẫu đơn, giương cánh muốn bay.
Những trang sức còn lại nàng không làm khó Diêm Mặc nữa, sợ rằng đợi hắn cài xong đừng nói là kính trà đến cả bữa sáng cũng bỏ qua mất.
Cung nữ lại tiến lên hầu hạ nàng cài xong tất cả, Chử Thanh Huy nhìn vào gương trái phải soi một lượt rồi đứng dậy ở trước mặt Diêm Mặc xoay một vòng, trưng cầu ý kiến của hắn, “Tiên sinh nhìn xem, có chỗ nào không ổn không?”
Lời vừa nói xong, Diêm Mặc lập tức gật đầu, “Rất đẹp.”
“Trả lời nhanh như vậy, vừa nghe đã biết không có suy nghĩ kỹ càng, nhìn lại lần nữa.” Chử Thanh Huy không vừa lòng nói.
Diêm Mạc đành phải lại nhìn lần nữa, vẫn gật đầu như cũ.
Chử Thanh Huy nhìn mình trong gương, dù thế nào cũng cảm thấy còn không hài lòng lắm.
Màu sắc y phục có quá sặc sỡ không? Búi tóc vấn trên đầu có hơi chững chạc không? Trang điểm như vậy có phù hợp với nàng không? Như vậy đến kính trà sư tổ, đi gặp sư đệ, có thất lễ không?
Nàng nghĩ muốn hỏi Diêm Mặc nhưng lại có dự cảm, dù hỏi hắn bao nhiêu lần cũng chỉ có thể được một câu “rất đẹp”, “không tệ”, sẽ không có ý kiến nào khác.
Mắt thấy nàng ở trước gương xoay đi xoay lại, Tử Tô đành phải nhỏ giọng nhắc nhở: “Công chúa, canh giờ sắp đến rồi.”
Chử Thanh Huy ối một tiếng, xoay người bước đi vài bước, quay đầu thấy Diêm Mặc còn chưa đuổi kịp, vội nói: “Tiên sinh mau lên đi, đừng để sư tổ đợi lâu.”
Diêm Mặc nhấc chân đuổi kịp.
Chử Thanh Huy ghét bỏ hắn đi chậm bèn kéo lấy bàn tay hắn, nắm chặt hai ngón tay kéo về phía trước, đi nhanh lên.
Tay Diêm Mặc khẽ động làm cho bàn tay hai người mười ngón đan xen.
Hai bàn tay, một bàn tay vừa lớn vừa rộng, da thịt màu đồng cổ, trên bàn tay mang theo vết sẹo và vết chai dày đã cũ; bàn tay còn lại nho nhỏ mềm mại, da thịt trắng nõn, ngón tay mảnh khảnh như một cây hẹ xanh, cả bàn tay đừng nói là vết sẹo ngay cả nốt chai cũng tìm không thấy.
Nàng nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau, ngón tay khẽ động. Bàn tay nàng nhỏ hơn Diêm Mặc rất nhiều, kẽ hở giữa các ngón tay cũng không lớn, ngón tay của Diêm Mặc lại thô dài cài vào trong kẽ tay nàng khiến nàng hoảng hốt.
Trong lòng nàng không khỏi nghĩ, bàn tay hai người khác biệt lớn như vậy, chẳng trách đêm qua khiến nàng cực, cực khổ như vậy……
Nàng được Diêm Mặc dắt đi ra ngoài, gặp phải nắng sớm đột nhiên tỉnh ngộ mới biết bản thân đang nghĩ cái gì, mặt nóng lên vội vàng lắc lắc đầu, nhưng ý nghĩ đó trong não làm sao cũng không biến mất được, cảnh tượng tối qua luôn hiện lên khiến nàng từ đầu đến chân như bị nung chín.
“Làm sao vậy?” Diêm Mặc dừng lại hỏi nàng.
Chử Thanh Huy không dám xoay đầu nhìn hắn, chỉ cúi đầu xuống ra sức kéo hắn tiếp tục đi, “Không, không có gì, chúng ta đi nhanh đi.”
Diêm Mặc không tiếp tục truy hỏi nữa nhấc chân đuổi kịp.
Cung nữ ở phía trước dẫn đường, Chử Thanh Huy vùi đầu bước đi.
Đi khỏi hậu viện, vượt qua một hoa viên lớn, đi đến tiền viện, cuối cùng những ý nghĩ xấu hổ chết người đó đã bị quăng khỏi rồi, mắt thấy chính sảnh cách không xa, nàng lại bắt đầu thấp thỏm, dưới chân càng đi càng chậm cuối cùng dừng lại.
Diêm Mặc cũng dừng bước chân.
Chử Thanh Huy sờ sờ búi tóc, khẽ chạm trang sức trên đầu, cúi đầu nhìn y phục của mình rồi ngước mắt hỏi Diêm Mặc, “Tiên sinh nhìn lần nữa, có chỗ nào không ổn không?”
Diêm Mặc nghiêm túc nhìn từ trên xuống dưới, gật đầu: “Rất đẹp.” Lại nói: “Không cần hoảng sợ, sư tổ sẽ không làm khó nàng.”
Chử Thanh Huy nắm chặt ngón tay của hắn, hít sâu một hơi lại mặt mày đau khổ kéo bàn tay Diêm Mặc qua đặt ở trên ngực mình, “Thiếp cũng không muốn khẩn trương, tim của thiếp vốn không nghe lời thiếp, sao nó lại nhảy nhanh như vậy?”
Diêm Mặc chỉ cảm thấy thứ dưới tay rất tròn và mềm mại, làm sao cảm giác được tiếng tim đập cực nhanh như nàng nói. Ánh mắt cục bột ẩm ướt, vẻ mặt đau khổ vốn không biết bản thân đang làm gì.
Hắn lại hít sâu một hơi, cố gắng tìm lí trí trở về, trong miệng mơ hồ trả lời cái gì đến bản thân hắn cũng chưa rõ.
“Nó không ngoan, lát nữa về phòng giúp nàng xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com