Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-2
Chương 2: Đồn Đại
Tỷ đệ hai người lưu luyến bịn rịn, Nhị Hoàng tử Chử Tuân vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, trước khi bước vào Hàm Chương điện còn quay người lại vẫn không yên tâm, mắt đầy lệ gào lên với nàng, “A tỷ, buổi chiều có môn của thần võ Đại tướng quân, tỷ nhớ đến nha!”
Chử Thanh Huy ưỡn thẳng tấm lưng nhỏ, gật đầu vô cùng đáng tin, “Yên tâm đi.”
Đợi khi nhìn không thấy bóng hình của Nhị Hoàng tử nữa nàng mới thở phào một hơi, liên thanh gọi: “Tô Tô Tô Tô, mau dìu ta, chân ta mềm nhũn rồi.”
Tử Tô vội tiến lên đỡ nàng.
Chử Thanh Huy chầm chậm thở dài, mày liễu chau lại giống như đang gặp phải chuyện rất phiền não, “Chuyện này phải làm sao bây giờ.”
Tử Tô chỉ lớn hơn nàng hai tuổi, nghe nói buổi chiều phải đi gặp vị thần võ Đại tướng quân khủng bố đó, thậm chí phải từ dưới vuốt sắc của hắn cứu Nhị Hoàng tử ra, trong lòng cũng cảm thấy run sợ nhưng nhìn công chúa đứng đó không biết làm thế nào mới tốt, nàng đành phải bình tĩnh nói: “Bằng không thì, đến lúc đó mời Thái tử ra tay?”
Trong nháy mắt mặt Chử Thanh Huy lộ vẻ xúc động, nhưng rất nhanh nàng lại lắc lắc đầu, cắn môi chính trực lẫm liệt nói: “Tiểu Tuân xin cứu viện từ ta, ta thân làm trưởng tỷ sao có thể làm rùa rụt cổ? Đừng nói là một thần võ Đại tướng quân, dù là mười thần võ Đại tướng quân, ta cũng, ta cũng......ta vẫn thấy sợ......”
Nàng ngoảnh đầu bộ dạng đáng thương, mắt đầy lệ nhìn Tử Tô hít hít mũi nói: “Đến lúc đó chúng ta lén lút trốn đến đây nhìn thử xem, nếu như Đại tướng quân không có phạt Tiểu Tuân vậy thì tốt, còn nếu tiểu Tuân không cẩn thận phạm lỗi thì chúng ta phải đi cầu Thái tử ca ca thôi.”
“Được, Thái tử nhất định sẽ không khoanh đứng nhìn.”
Chử Thanh Huy gật gật đầu, mày vẫn nhíu chặt như cũ, trong lòng nhịn không được lại nghĩ đến diện mạo của vị Đại tướng quân đó.
Nghe nói hắn mặt lớn như cái chậu, ngũ quan dữ tợn, nắm tay lớn như bao cát vậy. Một nắm đấm xuống có thể đánh dẹt đầu người, nghe nói trước kia hắn từng đấm chết một cao thủ ngoại tộc còn sống sờ sờ, đánh thành thịt vụn luôn đấy!
Lại nghe nói hắn không có lòng kiên nhẫn khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, một khi có kẻ khóc trước mặt hắn, hắn sẽ vặn đầu kẻ đó xuống làm cầu đá, lấy xương sọ làm chén để đựng rượu.
Còn nghe nói, hắn thích lấy xương chân của người làm củi nhóm lửa, một cái xương đùi có thể đốt cả ngày, trọn một mùa đông đều không cần phải lo lắng bị đông cứng!
Thật ra ở điều cuối cùng này khiến Chử Thanh Huy không tin lắm nhưng mà những cung nữ thái giám đó còn vỗ ngực nói lời thề son sắt, còn nói có người từng tận mắt thấy rồi.
Tuy nàng không mấy tin tưởng nhưng lúc đó tuổi còn nhỏ, cũng không biết phải phản bác thế nào, có điều lúc tắm gội sẽ lén lút đánh giá hai cái chân dài trắng gầy của mình, thầm nghĩ nàng gầy như vậy, hai cái chân khẳng định đốt không được bao lâu có lẽ không thể có người chú ý đánh đôi chân của nàng, lúc này mới yên tâm ngủ ngon.
Trong lòng nàng có tâm sự, buổi sáng sau khi ở Tê Phượng Cung bồi Hoàng Hậu thì lập tức bị bà nhìn ra.
Hoàng Hậu cảm thấy hiếm lạ, mấy đứa con của bà, Chử Tuân còn nhỏ thì không cần nói tới rồi, Thái tử với công chúa là một đôi long phượng thai, tuy nói là sinh ra cùng lúc cùng nhau lớn lên nhưng từ nhỏ tính cách khác nhau một trời một vực, một đứa đùa vui ồn ào một đứa nhã nhặn trầm tĩnh, vì để phân biệt mà đặt cho hai nhũ danh Náo Náo và Noãn Noãn này.
Sau này dần dần lớn lên, Thái tử không biết bị sao đó, tính cách hay nói toang lúc nhỏ dần dần thay đổi hẳn, giờ đây càng ngày càng chính chắn càng ngày càng biết cách buồn giận không lộ ra mặt giống như đúc phiên bản của phụ hoàng hắn, lại là một tiểu Hoàng đế.
Công chúa trái lại dần dần hiếu động lên, phía trên có mẫu thân cùng phụ hoàng yêu thương nàng, bên cạnh lại có Thái tử ca ca bảo vệ, tuy là trưởng thành ở chốn thâm cung nhưng đến nay vẫn luôn hoạt bát ngây thơ.
Hoàng hậu Hoàng đế cùng với Thái tử đều bằng lòng bảo vệ phần ngây thơ đơn thuần này của nàng. Hôm nay Hoàng đế còn thì nàng là nữ nhi duy nhất của Hoàng đế, sau này Hoàng đế không còn nàng là muội muội duy nhất của tân đế, thân phận tôn quý độc nhất vô nhị như vậy chính là để nàng sống một đời đơn thuần vui vẻ, nào có ai dám chất vấn một câu?
Có thể nói Chử Thanh Huy lớn đến như vậy rồi, mỗi ngày đều trải qua trong sự vô tư vô lự, việc có thể khiến nàng lo lắng đã ít lại càng ít hơn, giống như bộ dạng mặt mày ưu sầu như hôm nay là chuyện chưa từng thấy bao giờ.
Hoàng Hậu buông việc trên tay xuống, kéo tay nữ nhi cẩn thận giúp nàng sửa lại phần tóc vụn không ngay ngắn, dịu dàng hỏi: “Con làm sao vậy, buổi sáng đưa Tuân nhi nhập học không phải còn rất tốt sao?”
Chử Thanh Huy nhìn Hoàng Hậu một cái, lo lắng không yên, “Mẫu hậu, con nghe nói sư phó dạy võ mới đến là thần võ Đại tướng quân.”
Hoàng Hậu không hề bất ngờ, gật đầu nói: “Lý sư phó vốn muốn cáo lão nên tiến cử hắn với phụ hoàng con, nói hắn tuy trẻ tuổi nhưng võ công lại cực kỳ vững chắc, phù hợp dạy những hài tử đó.”
“Nhưng mà mẫu hậu, đó là thần võ Đại tướng quân trong truyền thuyết mà, phụ hoàng sao có thể đồng ý chứ?”
Hoàng Hậu nghi ngờ nói: “Không chỉ phụ hoàng con đồng ý mà mẫu hậu cũng đồng ý đây, chẳng lẽ có chỗ nào không đúng?”
“Hắn, hắn......” Chử Thanh Huy kìm nén đến mặt nhỏ cũng đỏ, “Hắn không phải sẽ vặn đầu người sao? Còn sẽ đánh người thành tương thịt, còn thích dùng xương đùi làm củi nhóm lửa! Hắn đáng sợ như vậy, có khi nào sẽ đánh Tiểu Tuân không ạ?”
Hoàng Hậu sững sờ trong chốc lát sau đó tỉnh táo lại, dở khóc dở cười vỗ đầu nhỏ của nữ nhi: “Ở trong đầu dưa con chứa là cái gì vậy chứ? Nghe được những lời đồn này từ đâu thế?”
Chử Thanh Huy nhìn vẻ mặt của mẫu thân, đáy lòng ngờ vực chẳng lẽ nàng nói sai rồi? Nàng vặn ngón tay, nhỏ giọng đáp: “Các cung nhân đều nói như vậy đó.”
Hoàng Hậu chẳng hề cảm thấy bất ngờ, trừ đám người này ra sẽ không ai có thể tiết lộ những tin tức này với công chúa được, xem ra nhân công của Vĩnh Lạc cung còn cần phải loại trừ bỏ, không thể để những người lắm mồm này dạy hư công chúa được.
Bà thầm xoay suy nghĩ như vậy, ngoài mặt lại nói: “Cung nhân nói như vậy, con cứ thế là tin rồi? Chẳng lẽ không có chút suy nghĩ riêng của bản thân sao?”
Chử Thanh Huy thấp giọng đáp: “Lúc đầu con không tin lắm nhưng mọi người đều nói thế, nói giống như thật vậy, con nghĩ lời đồn hoang đường như thế chắc cũng có nguyên do của nó đúng không ạ?”
Hoàng Hậu sờ sờ búi tóc của nàng, tán thành nói: “Câu nói này nói không sai. Thần võ Đại tướng quân đó xác thực từng dùng hai nắm tay đánh chết người, nhưng con có biết là tại vì sao không?”
Chử Thanh Huy nghe hắn đánh chết người thật, mấp máy môi nhỏ giọng hỏi: “Tại sao ạ?”
“Bởi vì người đó từng dùng thủ đoạn đê tiện, đánh lén một vị sư huynh đệ của tướng quân đến mức người đó rơi xuống vách núi, nhiều năm như vậy đến xác người cũng tìm không thấy.”
Chử Thanh Huy che miệng hô lên.
Hoàng Hậu nói tiếp: “Tướng quân quả thật cũng từng vặn đứt cổ người khác, nhưng kẻ hắn giết đều là ngoại tộc xâm lược triều Đại Diễn ta, trên tay mỗi một người đều dính đầy máu tươi của con dân chúng ta, những người này con nói nên giết hay không?”
Chử Thanh Huy bất an nhúc nhích, liên tục gật đầu.
“Còn những lời đồn khác chẳng qua là trong lòng những người đó có quỷ, chuyên mưu hại người khác đối với tướng quân thực lực dũng mãnh dùng ngôn ngữ có độc nhằm làm tổn thương hắn thôi, đáng tiếc người khắp thiên hạ vì vậy mà sợ hãi hắn.”
Bà không đợi Chử Thanh Huy nói gì, lại tiếp: “Noãn Noãn, con phải nhớ, có máu tươi nhuốm đầy người hắn mới có sự an cư lạc nghiệp của chúng ta. Bách tính vô tri, nghe hai câu đồn đại liền tin đó là thật, nhưng con thân làm công chúa triều Đại Diễn tuyệt đối không nên hiểu sai về hắn như vậy!”
Chử Thanh Huy ngồi không yên nữa, bật người dậy cúi thấp đầu, hoàn toàn cảm thấy hổ thẹn tự trách: “Mẫu hậu, con, con sai rồi......”
Hoàng Hậu thở dài một hơi, nghe nàng nhận sai mới chầm chậm nói: “Không trách con, những việc này trước giờ ta chưa từng nói với, con chỉ nghe vài ba câu của người khác khó tránh sẽ ghi nhớ trong lòng. Hôm nay là do lo lắng cho đệ đệ con mới có thể như vậy. Ngày đầu tiên Tuân nhi nhập học, ta cũng lo lắng nhóc ăn không tiêu, như vậy đi buổi chiều ta gọi ngự thiện phòng làm hai hộp cơm, con đích thân đưa đến Hàm Chương điện chia cho mọi người dùng, cũng để con nhìn tư thế oai hùng của thần võ Đại tướng quân.”
Chử Thanh Huy vội gật đầu, trong lòng nảy ra một ý định, cho dù mặt mũi của vị Đại tướng quân đó khủng khiếp thật, nàng từng hiểu lầm hắn như vậy, chốc lát nữa phải xin lỗi người ta thật tốt mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Tỷ đệ hai người lưu luyến bịn rịn, Nhị Hoàng tử Chử Tuân vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, trước khi bước vào Hàm Chương điện còn quay người lại vẫn không yên tâm, mắt đầy lệ gào lên với nàng, “A tỷ, buổi chiều có môn của thần võ Đại tướng quân, tỷ nhớ đến nha!”
Chử Thanh Huy ưỡn thẳng tấm lưng nhỏ, gật đầu vô cùng đáng tin, “Yên tâm đi.”
Đợi khi nhìn không thấy bóng hình của Nhị Hoàng tử nữa nàng mới thở phào một hơi, liên thanh gọi: “Tô Tô Tô Tô, mau dìu ta, chân ta mềm nhũn rồi.”
Tử Tô vội tiến lên đỡ nàng.
Chử Thanh Huy chầm chậm thở dài, mày liễu chau lại giống như đang gặp phải chuyện rất phiền não, “Chuyện này phải làm sao bây giờ.”
Tử Tô chỉ lớn hơn nàng hai tuổi, nghe nói buổi chiều phải đi gặp vị thần võ Đại tướng quân khủng bố đó, thậm chí phải từ dưới vuốt sắc của hắn cứu Nhị Hoàng tử ra, trong lòng cũng cảm thấy run sợ nhưng nhìn công chúa đứng đó không biết làm thế nào mới tốt, nàng đành phải bình tĩnh nói: “Bằng không thì, đến lúc đó mời Thái tử ra tay?”
Trong nháy mắt mặt Chử Thanh Huy lộ vẻ xúc động, nhưng rất nhanh nàng lại lắc lắc đầu, cắn môi chính trực lẫm liệt nói: “Tiểu Tuân xin cứu viện từ ta, ta thân làm trưởng tỷ sao có thể làm rùa rụt cổ? Đừng nói là một thần võ Đại tướng quân, dù là mười thần võ Đại tướng quân, ta cũng, ta cũng......ta vẫn thấy sợ......”
Nàng ngoảnh đầu bộ dạng đáng thương, mắt đầy lệ nhìn Tử Tô hít hít mũi nói: “Đến lúc đó chúng ta lén lút trốn đến đây nhìn thử xem, nếu như Đại tướng quân không có phạt Tiểu Tuân vậy thì tốt, còn nếu tiểu Tuân không cẩn thận phạm lỗi thì chúng ta phải đi cầu Thái tử ca ca thôi.”
“Được, Thái tử nhất định sẽ không khoanh đứng nhìn.”
Chử Thanh Huy gật gật đầu, mày vẫn nhíu chặt như cũ, trong lòng nhịn không được lại nghĩ đến diện mạo của vị Đại tướng quân đó.
Nghe nói hắn mặt lớn như cái chậu, ngũ quan dữ tợn, nắm tay lớn như bao cát vậy. Một nắm đấm xuống có thể đánh dẹt đầu người, nghe nói trước kia hắn từng đấm chết một cao thủ ngoại tộc còn sống sờ sờ, đánh thành thịt vụn luôn đấy!
Lại nghe nói hắn không có lòng kiên nhẫn khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, một khi có kẻ khóc trước mặt hắn, hắn sẽ vặn đầu kẻ đó xuống làm cầu đá, lấy xương sọ làm chén để đựng rượu.
Còn nghe nói, hắn thích lấy xương chân của người làm củi nhóm lửa, một cái xương đùi có thể đốt cả ngày, trọn một mùa đông đều không cần phải lo lắng bị đông cứng!
Thật ra ở điều cuối cùng này khiến Chử Thanh Huy không tin lắm nhưng mà những cung nữ thái giám đó còn vỗ ngực nói lời thề son sắt, còn nói có người từng tận mắt thấy rồi.
Tuy nàng không mấy tin tưởng nhưng lúc đó tuổi còn nhỏ, cũng không biết phải phản bác thế nào, có điều lúc tắm gội sẽ lén lút đánh giá hai cái chân dài trắng gầy của mình, thầm nghĩ nàng gầy như vậy, hai cái chân khẳng định đốt không được bao lâu có lẽ không thể có người chú ý đánh đôi chân của nàng, lúc này mới yên tâm ngủ ngon.
Trong lòng nàng có tâm sự, buổi sáng sau khi ở Tê Phượng Cung bồi Hoàng Hậu thì lập tức bị bà nhìn ra.
Hoàng Hậu cảm thấy hiếm lạ, mấy đứa con của bà, Chử Tuân còn nhỏ thì không cần nói tới rồi, Thái tử với công chúa là một đôi long phượng thai, tuy nói là sinh ra cùng lúc cùng nhau lớn lên nhưng từ nhỏ tính cách khác nhau một trời một vực, một đứa đùa vui ồn ào một đứa nhã nhặn trầm tĩnh, vì để phân biệt mà đặt cho hai nhũ danh Náo Náo và Noãn Noãn này.
Sau này dần dần lớn lên, Thái tử không biết bị sao đó, tính cách hay nói toang lúc nhỏ dần dần thay đổi hẳn, giờ đây càng ngày càng chính chắn càng ngày càng biết cách buồn giận không lộ ra mặt giống như đúc phiên bản của phụ hoàng hắn, lại là một tiểu Hoàng đế.
Công chúa trái lại dần dần hiếu động lên, phía trên có mẫu thân cùng phụ hoàng yêu thương nàng, bên cạnh lại có Thái tử ca ca bảo vệ, tuy là trưởng thành ở chốn thâm cung nhưng đến nay vẫn luôn hoạt bát ngây thơ.
Hoàng hậu Hoàng đế cùng với Thái tử đều bằng lòng bảo vệ phần ngây thơ đơn thuần này của nàng. Hôm nay Hoàng đế còn thì nàng là nữ nhi duy nhất của Hoàng đế, sau này Hoàng đế không còn nàng là muội muội duy nhất của tân đế, thân phận tôn quý độc nhất vô nhị như vậy chính là để nàng sống một đời đơn thuần vui vẻ, nào có ai dám chất vấn một câu?
Có thể nói Chử Thanh Huy lớn đến như vậy rồi, mỗi ngày đều trải qua trong sự vô tư vô lự, việc có thể khiến nàng lo lắng đã ít lại càng ít hơn, giống như bộ dạng mặt mày ưu sầu như hôm nay là chuyện chưa từng thấy bao giờ.
Hoàng Hậu buông việc trên tay xuống, kéo tay nữ nhi cẩn thận giúp nàng sửa lại phần tóc vụn không ngay ngắn, dịu dàng hỏi: “Con làm sao vậy, buổi sáng đưa Tuân nhi nhập học không phải còn rất tốt sao?”
Chử Thanh Huy nhìn Hoàng Hậu một cái, lo lắng không yên, “Mẫu hậu, con nghe nói sư phó dạy võ mới đến là thần võ Đại tướng quân.”
Hoàng Hậu không hề bất ngờ, gật đầu nói: “Lý sư phó vốn muốn cáo lão nên tiến cử hắn với phụ hoàng con, nói hắn tuy trẻ tuổi nhưng võ công lại cực kỳ vững chắc, phù hợp dạy những hài tử đó.”
“Nhưng mà mẫu hậu, đó là thần võ Đại tướng quân trong truyền thuyết mà, phụ hoàng sao có thể đồng ý chứ?”
Hoàng Hậu nghi ngờ nói: “Không chỉ phụ hoàng con đồng ý mà mẫu hậu cũng đồng ý đây, chẳng lẽ có chỗ nào không đúng?”
“Hắn, hắn......” Chử Thanh Huy kìm nén đến mặt nhỏ cũng đỏ, “Hắn không phải sẽ vặn đầu người sao? Còn sẽ đánh người thành tương thịt, còn thích dùng xương đùi làm củi nhóm lửa! Hắn đáng sợ như vậy, có khi nào sẽ đánh Tiểu Tuân không ạ?”
Hoàng Hậu sững sờ trong chốc lát sau đó tỉnh táo lại, dở khóc dở cười vỗ đầu nhỏ của nữ nhi: “Ở trong đầu dưa con chứa là cái gì vậy chứ? Nghe được những lời đồn này từ đâu thế?”
Chử Thanh Huy nhìn vẻ mặt của mẫu thân, đáy lòng ngờ vực chẳng lẽ nàng nói sai rồi? Nàng vặn ngón tay, nhỏ giọng đáp: “Các cung nhân đều nói như vậy đó.”
Hoàng Hậu chẳng hề cảm thấy bất ngờ, trừ đám người này ra sẽ không ai có thể tiết lộ những tin tức này với công chúa được, xem ra nhân công của Vĩnh Lạc cung còn cần phải loại trừ bỏ, không thể để những người lắm mồm này dạy hư công chúa được.
Bà thầm xoay suy nghĩ như vậy, ngoài mặt lại nói: “Cung nhân nói như vậy, con cứ thế là tin rồi? Chẳng lẽ không có chút suy nghĩ riêng của bản thân sao?”
Chử Thanh Huy thấp giọng đáp: “Lúc đầu con không tin lắm nhưng mọi người đều nói thế, nói giống như thật vậy, con nghĩ lời đồn hoang đường như thế chắc cũng có nguyên do của nó đúng không ạ?”
Hoàng Hậu sờ sờ búi tóc của nàng, tán thành nói: “Câu nói này nói không sai. Thần võ Đại tướng quân đó xác thực từng dùng hai nắm tay đánh chết người, nhưng con có biết là tại vì sao không?”
Chử Thanh Huy nghe hắn đánh chết người thật, mấp máy môi nhỏ giọng hỏi: “Tại sao ạ?”
“Bởi vì người đó từng dùng thủ đoạn đê tiện, đánh lén một vị sư huynh đệ của tướng quân đến mức người đó rơi xuống vách núi, nhiều năm như vậy đến xác người cũng tìm không thấy.”
Chử Thanh Huy che miệng hô lên.
Hoàng Hậu nói tiếp: “Tướng quân quả thật cũng từng vặn đứt cổ người khác, nhưng kẻ hắn giết đều là ngoại tộc xâm lược triều Đại Diễn ta, trên tay mỗi một người đều dính đầy máu tươi của con dân chúng ta, những người này con nói nên giết hay không?”
Chử Thanh Huy bất an nhúc nhích, liên tục gật đầu.
“Còn những lời đồn khác chẳng qua là trong lòng những người đó có quỷ, chuyên mưu hại người khác đối với tướng quân thực lực dũng mãnh dùng ngôn ngữ có độc nhằm làm tổn thương hắn thôi, đáng tiếc người khắp thiên hạ vì vậy mà sợ hãi hắn.”
Bà không đợi Chử Thanh Huy nói gì, lại tiếp: “Noãn Noãn, con phải nhớ, có máu tươi nhuốm đầy người hắn mới có sự an cư lạc nghiệp của chúng ta. Bách tính vô tri, nghe hai câu đồn đại liền tin đó là thật, nhưng con thân làm công chúa triều Đại Diễn tuyệt đối không nên hiểu sai về hắn như vậy!”
Chử Thanh Huy ngồi không yên nữa, bật người dậy cúi thấp đầu, hoàn toàn cảm thấy hổ thẹn tự trách: “Mẫu hậu, con, con sai rồi......”
Hoàng Hậu thở dài một hơi, nghe nàng nhận sai mới chầm chậm nói: “Không trách con, những việc này trước giờ ta chưa từng nói với, con chỉ nghe vài ba câu của người khác khó tránh sẽ ghi nhớ trong lòng. Hôm nay là do lo lắng cho đệ đệ con mới có thể như vậy. Ngày đầu tiên Tuân nhi nhập học, ta cũng lo lắng nhóc ăn không tiêu, như vậy đi buổi chiều ta gọi ngự thiện phòng làm hai hộp cơm, con đích thân đưa đến Hàm Chương điện chia cho mọi người dùng, cũng để con nhìn tư thế oai hùng của thần võ Đại tướng quân.”
Chử Thanh Huy vội gật đầu, trong lòng nảy ra một ý định, cho dù mặt mũi của vị Đại tướng quân đó khủng khiếp thật, nàng từng hiểu lầm hắn như vậy, chốc lát nữa phải xin lỗi người ta thật tốt mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com