Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-37
Chương 37: Thân Mật
Tiết trời dần dần nóng hơn, chiếu theo thông lệ của năm trước, bước vào tháng sáu hoàng đế sẽ mang theo bách quan đến hạ cung nghỉ mát.
Diêm Mặc nằm trong nhóm người đi theo hộ vệ, sau khi hộ tống nghi trướng hoàng tộc đến hạ cung, ngày hôm sau hắn lập tức trở về kinh thành.
Tuy nói khoảng cách từ kinh thành đến hạ cung phóng ngựa nhanh không quá một canh giờ đã có thể về đến, nhưng Diêm Mặc thân làm phó thống lĩnh cấm vệ quân có trách nhiệm chỉ đạo huấn luyện thị vệ, không có ý chỉ của hoàng đế không thể tự ý rời bỏ vị trí.
Lại nói, trước lúc Chử Thanh Huy hồi kinh có lẽ hai người không gặp mặt được, mà đợi đến khi nàng hồi kinh lập tức phải bắt tay chuẩn bị hôn sự, theo tập tục xưa trước hôn lễ hai người cũng không nên gặp mặt, lần cách biệt này phải đến tận hơn hai tháng trời.
Trong lòng Chử Thanh Huy không nỡ, sau khi thu xếp ổn thỏa xong bèn đến chỗ hoàng hậu quấy rầy một phen mới được cho phép giả trang đi tìm Diêm Mặc.
Số người hộ vệ rất nhiều đều hạ trại đóng quân ở ngoài hạ cung, Chử Thanh Huy giả nam trang, nhân lúc xẩm tối mang theo Tử Tô trên đường tránh né mọi người tìm đến trước trướng của Diêm Mặc.
Tử Tô chủ động canh giữ bên ngoài trướng, nàng tự mình vào trong.
Diêm Mặc vừa tắm gội xong choàng một chiếc áo dài màu đen, quần dài buộc lỏng lẻo giữa eo, để trần phần lớn thân thể cường tráng.
Hắn gập chân ngồi tạm ở trên giường nhỏ tập trung khắc tượng người ở trên tay, ánh lửa màu cam nửa sáng nửa tối chiếu lên nửa bên mặt, nửa còn lại ẩn trong bóng tối, lộ ra đường nét ngũ quan vốn đã rõ ràng càng thêm góc cạnh.
Chử Thanh Huy cực kỳ vui vẻ mà đến, vừa vào trong thì bị cảnh này dọa ngốc luôn, lúng túng đứng tại chỗ.
Diêm Mặc cũng không lường trước được nàng sẽ đến, trong lòng tuy kinh ngạc nhưng mặt vẫn làm ra vẻ bình thường, buông tượng gỗ xuống buộc kín ngoại bào lại.
Chử Thanh Huy nhanh chóng tỉnh táo lập tức xoay người, giậm chân một cái vừa xấu hổ vừa hoảng sợ: “Ngươi, ngươi sao đến cả y phục cũng không mặc vào?”
Diêm Mặc đứng dậy, kéo tay nàng qua, “Là lỗi của ta.”
Lều bạt này là lúc đến dựng lên, ngoại trừ một chiếc giường thấp, một cái bàn, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Lúc Chử Thanh Huy bị ấn ngồi xuống giường nhỏ, người nàng càng thêm cứng nhắc, nàng cúi thấp đầu không dám đối diện với Diêm Mặc.
Không gian trong lều bạt không lớn khoảng cách của hai người được rút ngắn, nàng chỉ cảm thấy lúc hít thở trong khoang mũi đều là hơi thở của tiên sinh. Loại hơi thở nam tính vừa quen thuộc lại xa lạ này khiến nàng hoảng hốt không biết nên đối phó như thế nào. Nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy khi tiến vào, mặt nàng càng thêm ửng đỏ như lửa thiêu không nghĩ được gì nữa.
Diêm Mặc cũng đến bên giường thấp ngồi xuống, may là không ngồi sát bên nàng, nếu không nàng thật muốn hết hơi.
Hai người đều không nói chuyện, bầu không khí trong lều trại càng thêm ấm áp, Chử Thanh Huy đảo mắt nhìn xung quanh. Nhìn thấy tượng gỗ vừa mới khắc một nửa bên tay Diêm Mặc, vội cầm lên tìm lời để nói, “Hôm nay đi hết một ngày, tiên sinh đừng khắc tiếp nữa, sớm nghỉ ngơi thôi.”
“Không sao, còn vài đao nữa đã có thể hoàn thành.”
Chử Thanh Huy nghe xong, dùng đầu ngón tay sờ tượng gỗ, phát hiện quả thật còn chỗ thô ráp bèn đưa nó trở lại.
Diêm Mặc nhận lấy, hoàn thành vài nét cuối cùng rồi dùng giấy ráp tỉ mỉ mài bóng.
Chử Thanh Huy yên tĩnh nhìn gương mặt nghiêng nghiêng chuyên chú của hắn, tâm tình hoảng loạn vừa rồi từ từ bình ổn lại, nghĩ đến sắp sửa xa cách, giọng điệu có chút buồn bã, thấp giọng nói nhỏ: “Đợi ngày mai tiên sinh hồi kinh, chúng ta phải có đến hai tháng không gặp mặt rồi.”
Diêm Mặc buông giấy ráp trên tay xuống nhìn nàng, nói: “Đổi lại ta đến tìm nàng.”
Từ lúc hắn biết cục bột muốn đến hạ cung nghỉ mát, sớm đã tránh lính gác ẩn nấp quan sát qua địa hình của hạ cung rồi.
Không giống với hoàng cung ở kinh thành, hạ cung được xây ở vùng núi, mỗi một nơi ở cung điện sông núi bao quanh gần như có thể nói là bị cô lập. Nếu trong đêm tối hắn đến tìm cục bột sẽ không cần do dự giống như ở trong hoàng cung, cũng không cần lo lắng mạo phạm ai.
Chử Thanh Huy nghe xong, trong nháy mắt tâm tình tốt đẹp, ngẩng đầu lên đôi mắt nhìn hắn sáng long lanh. Tuy không biết tiên sinh nói đến tìm nàng là làm sao tìm, lúc nào đến tìm. Nhưng hắn đã nói sẽ đến tìm nàng thì nhất định sẽ đến, nàng tin tưởng hắn.
Nhưng mà, rốt cuộc lo lắng hắn chịu mệt, nghĩ kỹ lại nàng lắc đầu, “Thật ra…… không gặp cũng không sao.” Nói thì nói như vậy, nàng nhớ đến trước kia hắn đi đón sứ thần tuy không đến nửa tháng nhưng nàng cảm thấy giống như đã qua rất nhiều năm, trước mắt vừa đúng hai tháng nghĩ thế nào cũng khó mà chịu đựng được?
“Ta muốn gặp nàng.” Diêm Mặc nói.
Một câu nói này lấp kín mọi lo lắng của Chử Thanh Huy, chỉ còn đôi mắt hạnh nhìn hắn.
Diêm Mặc duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng sờ gò má của nàng.
Chử Thanh Huy ôm lấy tay hắn, nghiêng đầu khẽ cọ trong lòng bàn tay của hắn, lòng bàn tay có vết chai dày thô ráp ma sát qua gò má mịn màng mang đến cảm giác hơi ngứa.
Lông mi Chử Thanh khẽ run, nhưng vẫn không buông tay hắn ra.
Diêm Mặc nâng chiếc cằm trắng nõn xinh xắn lên, ánh mắt dừng trên gò má mềm mại đỏ ửng nhìn một lúc, càng lúc càng sâu thẳm âm trầm. Hắn từ từ cúi đầu xuống.
Không giống với lần thứ nhất như chuồn chuồn lướt nước, lần này môi lưỡi của hắn giống như đang tuần tra lãnh địa của mình, thưởng thức từ trong đến ngoài miệng nhỏ của cục bột một lần.
Hô hấp Chử Thanh Huy dồn dập, đôi mắt xoay tròn không dám đối diện với hắn, thỉnh thoảng liếc nhanh nhìn hắn một cái trong mắt chứa đầy ánh nước.
Diêm Mặc hôn môi nàng thêm một chút,sau đó duỗi tay ôm lấy chiếc eo mảnh ôm người vào trong lòng mình, cằm tì lên đỉnh đầu nàng.
Một lúc sau Chử Thanh Huy từ từ ổn định hơi thở, nàng nắm lấy bàn tay để trống của Diêm Mặc, ngón tay mảnh khảnh ở bên trên vuốt ve thỉnh thoảng sờ lên vết chai cứng giống như đang chơi đùa.
Diêm Mặc cảm thấy ngứa, bàn tay lớn bao lấy hai bàn tay nhỏ ủ ở bên trong.
Chử Thanh Huy lại tránh ra ôm lấy tay hắn, khẽ gãi hăng say.
Diêm Mặc không biết nói gì, chỉ để mặc nàng.
Chử Thanh Huy bĩu môi hồng hơi sưng, nũng nịu lẩm bẩm: “Tiên sinh không giữ quy tắc, trước đó ta đã nói rồi nếu muốn hôn ta phải nói trước với ta một tiếng mới được, lúc đó tiên sinh đã đồng ý rồi mà.”
“Nói rồi.” Diêm Mặc nói.
“Đâu có? Sao ta không nghe thấy?” Chử Thanh Huy lập tức ngẩng đầu phản bác hắn.
Diêm Mặc cụp mắt nhìn nàng, lúc Chử Thanh Huy ngại ngùng muốn dời mắt đi thì hắn rút tay ra chỉ lên đôi mắt của mình, “Chỗ này nói rồi.”
Chử Thanh Huy yên lặng lại không thể phản bác hắn, lúc sau mới cắn môi nói: “Vậy, vậy ta vẫn chưa đồng ý mà.”
“Đồng ý rồi,” Diêm Mặc cúi đầu xuống hôn lên mí mắt nàng, “Nơi này nói với ta, nàng bằng lòng.”
Oành một tiếng, mặt Chử Thanh Huy vừa mới phai màu lại đỏ lên lần nữa. Nàng vùi đầu vào lòng Diêm Mặc, mũi nhỏ thẳng tắp cọ sát khắp nơi, bĩu môi hờn dỗi: “Tiên sinh vẫn nên ít nói chuyện giống trước kia thì tốt hơn.”
Bây giờ nói nhiều rồi, lời nói ra có lúc thực khiến người khác không biết phải làm thế nào.
Nàng không biết bởi vì động tác của nàng cộng thêm hơi thở nóng hổi phun ở trên ngực Diêm Mặc, khiến thân thể hắn trong chớp mắt căng cứng lại.
Chử Thanh Huy lại phát hiện ra mảnh đất mới mới, cách y phục dùng ngón tay mảnh khảnh chọc chọc ngực của Diêm Mặc, nhỏ giọng kinh ngạc: “Thật là cứng giống như sắt vậy, cũng không giống lắm như là tơ lụa bọc sắt, thật thú vị.”
Nàng cúi đầu nhìn ngực của mình rồi nhìn ngực Diêm Mặc, duỗi ngón tay ra chọc một lúc.
Yết hầu của Diêm Mặc lăn một cái, cúi đầu nhìn vẻ mặt đơn thuần đầy vẻ hiếu kỳ của nàng, thầm thở dài một tiếng chỉ có thể lần nữa duỗi tay ra, bọc lấy bàn tay không an phận của nàng.
Chử Thanh Huy yên tĩnh chốc lát, lần này lại bị nàng tránh thoát, lẩm bẩm một tiếng, an tĩnh nằm sấp trong lòng Diêm Mặc.
Chốc lát sau bên ngoài truyền đến tiếng chim kêu.
Đây là ám hiệu mà Chử Thanh Huy đã giao ước với Tử Tô, nói với nàng thời gian không còn sớm, nên trở về rồi.
Nàng ngẩng đầu khỏi lòng Diêm Mặc luyến tiếc không nỡ nhìn hắn, bỗng nhiên tiến gần lại mổ lên môi hắn một cái vừa nhẹ vừa nhanh, lúc muốn lui nhanh trong đầu nóng lên vươn đầu lưỡi mềm mại liếm môi hắn một lúc, sau đó nhanh chóng lui ra, đôi tay che mặt nhìn hắn qua kẽ ngón tay.
“Ta phải đi rồi, tiên sinh nhớ lời đã nói phải đến tìm ta, bằng không ta sẽ giận tiên sinh đó.” Trong lời nói tuy mang chút ngang ngược, giọng nói lại vừa êm vừa mềm mại, nói xong cũng không đợi đáp lại nàng đã vén màn lên chạy ra ngoài.
Diêm Mặc đứng dậy bước lên, đuổi theo ở phía sau hai người, mắt nhìn các nàng tiến vào hạ cung.
Hắn đứng tại chỗ, ngón tay vuốt nhẹ trên môi, không biết đang nghĩ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Tiết trời dần dần nóng hơn, chiếu theo thông lệ của năm trước, bước vào tháng sáu hoàng đế sẽ mang theo bách quan đến hạ cung nghỉ mát.
Diêm Mặc nằm trong nhóm người đi theo hộ vệ, sau khi hộ tống nghi trướng hoàng tộc đến hạ cung, ngày hôm sau hắn lập tức trở về kinh thành.
Tuy nói khoảng cách từ kinh thành đến hạ cung phóng ngựa nhanh không quá một canh giờ đã có thể về đến, nhưng Diêm Mặc thân làm phó thống lĩnh cấm vệ quân có trách nhiệm chỉ đạo huấn luyện thị vệ, không có ý chỉ của hoàng đế không thể tự ý rời bỏ vị trí.
Lại nói, trước lúc Chử Thanh Huy hồi kinh có lẽ hai người không gặp mặt được, mà đợi đến khi nàng hồi kinh lập tức phải bắt tay chuẩn bị hôn sự, theo tập tục xưa trước hôn lễ hai người cũng không nên gặp mặt, lần cách biệt này phải đến tận hơn hai tháng trời.
Trong lòng Chử Thanh Huy không nỡ, sau khi thu xếp ổn thỏa xong bèn đến chỗ hoàng hậu quấy rầy một phen mới được cho phép giả trang đi tìm Diêm Mặc.
Số người hộ vệ rất nhiều đều hạ trại đóng quân ở ngoài hạ cung, Chử Thanh Huy giả nam trang, nhân lúc xẩm tối mang theo Tử Tô trên đường tránh né mọi người tìm đến trước trướng của Diêm Mặc.
Tử Tô chủ động canh giữ bên ngoài trướng, nàng tự mình vào trong.
Diêm Mặc vừa tắm gội xong choàng một chiếc áo dài màu đen, quần dài buộc lỏng lẻo giữa eo, để trần phần lớn thân thể cường tráng.
Hắn gập chân ngồi tạm ở trên giường nhỏ tập trung khắc tượng người ở trên tay, ánh lửa màu cam nửa sáng nửa tối chiếu lên nửa bên mặt, nửa còn lại ẩn trong bóng tối, lộ ra đường nét ngũ quan vốn đã rõ ràng càng thêm góc cạnh.
Chử Thanh Huy cực kỳ vui vẻ mà đến, vừa vào trong thì bị cảnh này dọa ngốc luôn, lúng túng đứng tại chỗ.
Diêm Mặc cũng không lường trước được nàng sẽ đến, trong lòng tuy kinh ngạc nhưng mặt vẫn làm ra vẻ bình thường, buông tượng gỗ xuống buộc kín ngoại bào lại.
Chử Thanh Huy nhanh chóng tỉnh táo lập tức xoay người, giậm chân một cái vừa xấu hổ vừa hoảng sợ: “Ngươi, ngươi sao đến cả y phục cũng không mặc vào?”
Diêm Mặc đứng dậy, kéo tay nàng qua, “Là lỗi của ta.”
Lều bạt này là lúc đến dựng lên, ngoại trừ một chiếc giường thấp, một cái bàn, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Lúc Chử Thanh Huy bị ấn ngồi xuống giường nhỏ, người nàng càng thêm cứng nhắc, nàng cúi thấp đầu không dám đối diện với Diêm Mặc.
Không gian trong lều bạt không lớn khoảng cách của hai người được rút ngắn, nàng chỉ cảm thấy lúc hít thở trong khoang mũi đều là hơi thở của tiên sinh. Loại hơi thở nam tính vừa quen thuộc lại xa lạ này khiến nàng hoảng hốt không biết nên đối phó như thế nào. Nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy khi tiến vào, mặt nàng càng thêm ửng đỏ như lửa thiêu không nghĩ được gì nữa.
Diêm Mặc cũng đến bên giường thấp ngồi xuống, may là không ngồi sát bên nàng, nếu không nàng thật muốn hết hơi.
Hai người đều không nói chuyện, bầu không khí trong lều trại càng thêm ấm áp, Chử Thanh Huy đảo mắt nhìn xung quanh. Nhìn thấy tượng gỗ vừa mới khắc một nửa bên tay Diêm Mặc, vội cầm lên tìm lời để nói, “Hôm nay đi hết một ngày, tiên sinh đừng khắc tiếp nữa, sớm nghỉ ngơi thôi.”
“Không sao, còn vài đao nữa đã có thể hoàn thành.”
Chử Thanh Huy nghe xong, dùng đầu ngón tay sờ tượng gỗ, phát hiện quả thật còn chỗ thô ráp bèn đưa nó trở lại.
Diêm Mặc nhận lấy, hoàn thành vài nét cuối cùng rồi dùng giấy ráp tỉ mỉ mài bóng.
Chử Thanh Huy yên tĩnh nhìn gương mặt nghiêng nghiêng chuyên chú của hắn, tâm tình hoảng loạn vừa rồi từ từ bình ổn lại, nghĩ đến sắp sửa xa cách, giọng điệu có chút buồn bã, thấp giọng nói nhỏ: “Đợi ngày mai tiên sinh hồi kinh, chúng ta phải có đến hai tháng không gặp mặt rồi.”
Diêm Mặc buông giấy ráp trên tay xuống nhìn nàng, nói: “Đổi lại ta đến tìm nàng.”
Từ lúc hắn biết cục bột muốn đến hạ cung nghỉ mát, sớm đã tránh lính gác ẩn nấp quan sát qua địa hình của hạ cung rồi.
Không giống với hoàng cung ở kinh thành, hạ cung được xây ở vùng núi, mỗi một nơi ở cung điện sông núi bao quanh gần như có thể nói là bị cô lập. Nếu trong đêm tối hắn đến tìm cục bột sẽ không cần do dự giống như ở trong hoàng cung, cũng không cần lo lắng mạo phạm ai.
Chử Thanh Huy nghe xong, trong nháy mắt tâm tình tốt đẹp, ngẩng đầu lên đôi mắt nhìn hắn sáng long lanh. Tuy không biết tiên sinh nói đến tìm nàng là làm sao tìm, lúc nào đến tìm. Nhưng hắn đã nói sẽ đến tìm nàng thì nhất định sẽ đến, nàng tin tưởng hắn.
Nhưng mà, rốt cuộc lo lắng hắn chịu mệt, nghĩ kỹ lại nàng lắc đầu, “Thật ra…… không gặp cũng không sao.” Nói thì nói như vậy, nàng nhớ đến trước kia hắn đi đón sứ thần tuy không đến nửa tháng nhưng nàng cảm thấy giống như đã qua rất nhiều năm, trước mắt vừa đúng hai tháng nghĩ thế nào cũng khó mà chịu đựng được?
“Ta muốn gặp nàng.” Diêm Mặc nói.
Một câu nói này lấp kín mọi lo lắng của Chử Thanh Huy, chỉ còn đôi mắt hạnh nhìn hắn.
Diêm Mặc duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng sờ gò má của nàng.
Chử Thanh Huy ôm lấy tay hắn, nghiêng đầu khẽ cọ trong lòng bàn tay của hắn, lòng bàn tay có vết chai dày thô ráp ma sát qua gò má mịn màng mang đến cảm giác hơi ngứa.
Lông mi Chử Thanh khẽ run, nhưng vẫn không buông tay hắn ra.
Diêm Mặc nâng chiếc cằm trắng nõn xinh xắn lên, ánh mắt dừng trên gò má mềm mại đỏ ửng nhìn một lúc, càng lúc càng sâu thẳm âm trầm. Hắn từ từ cúi đầu xuống.
Không giống với lần thứ nhất như chuồn chuồn lướt nước, lần này môi lưỡi của hắn giống như đang tuần tra lãnh địa của mình, thưởng thức từ trong đến ngoài miệng nhỏ của cục bột một lần.
Hô hấp Chử Thanh Huy dồn dập, đôi mắt xoay tròn không dám đối diện với hắn, thỉnh thoảng liếc nhanh nhìn hắn một cái trong mắt chứa đầy ánh nước.
Diêm Mặc hôn môi nàng thêm một chút,sau đó duỗi tay ôm lấy chiếc eo mảnh ôm người vào trong lòng mình, cằm tì lên đỉnh đầu nàng.
Một lúc sau Chử Thanh Huy từ từ ổn định hơi thở, nàng nắm lấy bàn tay để trống của Diêm Mặc, ngón tay mảnh khảnh ở bên trên vuốt ve thỉnh thoảng sờ lên vết chai cứng giống như đang chơi đùa.
Diêm Mặc cảm thấy ngứa, bàn tay lớn bao lấy hai bàn tay nhỏ ủ ở bên trong.
Chử Thanh Huy lại tránh ra ôm lấy tay hắn, khẽ gãi hăng say.
Diêm Mặc không biết nói gì, chỉ để mặc nàng.
Chử Thanh Huy bĩu môi hồng hơi sưng, nũng nịu lẩm bẩm: “Tiên sinh không giữ quy tắc, trước đó ta đã nói rồi nếu muốn hôn ta phải nói trước với ta một tiếng mới được, lúc đó tiên sinh đã đồng ý rồi mà.”
“Nói rồi.” Diêm Mặc nói.
“Đâu có? Sao ta không nghe thấy?” Chử Thanh Huy lập tức ngẩng đầu phản bác hắn.
Diêm Mặc cụp mắt nhìn nàng, lúc Chử Thanh Huy ngại ngùng muốn dời mắt đi thì hắn rút tay ra chỉ lên đôi mắt của mình, “Chỗ này nói rồi.”
Chử Thanh Huy yên lặng lại không thể phản bác hắn, lúc sau mới cắn môi nói: “Vậy, vậy ta vẫn chưa đồng ý mà.”
“Đồng ý rồi,” Diêm Mặc cúi đầu xuống hôn lên mí mắt nàng, “Nơi này nói với ta, nàng bằng lòng.”
Oành một tiếng, mặt Chử Thanh Huy vừa mới phai màu lại đỏ lên lần nữa. Nàng vùi đầu vào lòng Diêm Mặc, mũi nhỏ thẳng tắp cọ sát khắp nơi, bĩu môi hờn dỗi: “Tiên sinh vẫn nên ít nói chuyện giống trước kia thì tốt hơn.”
Bây giờ nói nhiều rồi, lời nói ra có lúc thực khiến người khác không biết phải làm thế nào.
Nàng không biết bởi vì động tác của nàng cộng thêm hơi thở nóng hổi phun ở trên ngực Diêm Mặc, khiến thân thể hắn trong chớp mắt căng cứng lại.
Chử Thanh Huy lại phát hiện ra mảnh đất mới mới, cách y phục dùng ngón tay mảnh khảnh chọc chọc ngực của Diêm Mặc, nhỏ giọng kinh ngạc: “Thật là cứng giống như sắt vậy, cũng không giống lắm như là tơ lụa bọc sắt, thật thú vị.”
Nàng cúi đầu nhìn ngực của mình rồi nhìn ngực Diêm Mặc, duỗi ngón tay ra chọc một lúc.
Yết hầu của Diêm Mặc lăn một cái, cúi đầu nhìn vẻ mặt đơn thuần đầy vẻ hiếu kỳ của nàng, thầm thở dài một tiếng chỉ có thể lần nữa duỗi tay ra, bọc lấy bàn tay không an phận của nàng.
Chử Thanh Huy yên tĩnh chốc lát, lần này lại bị nàng tránh thoát, lẩm bẩm một tiếng, an tĩnh nằm sấp trong lòng Diêm Mặc.
Chốc lát sau bên ngoài truyền đến tiếng chim kêu.
Đây là ám hiệu mà Chử Thanh Huy đã giao ước với Tử Tô, nói với nàng thời gian không còn sớm, nên trở về rồi.
Nàng ngẩng đầu khỏi lòng Diêm Mặc luyến tiếc không nỡ nhìn hắn, bỗng nhiên tiến gần lại mổ lên môi hắn một cái vừa nhẹ vừa nhanh, lúc muốn lui nhanh trong đầu nóng lên vươn đầu lưỡi mềm mại liếm môi hắn một lúc, sau đó nhanh chóng lui ra, đôi tay che mặt nhìn hắn qua kẽ ngón tay.
“Ta phải đi rồi, tiên sinh nhớ lời đã nói phải đến tìm ta, bằng không ta sẽ giận tiên sinh đó.” Trong lời nói tuy mang chút ngang ngược, giọng nói lại vừa êm vừa mềm mại, nói xong cũng không đợi đáp lại nàng đã vén màn lên chạy ra ngoài.
Diêm Mặc đứng dậy bước lên, đuổi theo ở phía sau hai người, mắt nhìn các nàng tiến vào hạ cung.
Hắn đứng tại chỗ, ngón tay vuốt nhẹ trên môi, không biết đang nghĩ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com