Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-32
Chương 32: Tương Tư
Hoàng đế điều Diêm Mặc đi rồi phái đến một tên sư phó dạy võ mới, là một vị lão tiên sinh giàu kinh nghiệm.
Chử Thanh Huy đến Hàm Chương điện đưa cơm cho mọi người như thường lệ, có điều không có Diêm Mặc ở đó nàng mất hết hứng thú, rất nhanh liền trở về Vĩnh Lạc cung.
Nàng chống cằm ngồi trước cửa sổ, nhìn cây hoa bên ngoài mới nảy chồi, thở dài một hơi: “Tô Tô, ngày hôm nay sao lại dài như vậy? Trời còn chưa tối nữa.”
Tử Tô nhìn mặt trời treo ở trên trời cao, đưa tách trà đến bên tay nàng, “Nếu không công chúa đi ngủ một giấc?”
“Không buồn ngủ chút nào.” Chử Thanh Huy thổi nước trà xanh biếc, dùng nắp trà gẩy lá trà chơi đùa, “Bình thường vào lúc này ta đang làm gì nhỉ? Sao cảm thấy hôm nay vô cùng buồn chán.”
Tử Tô đáp: “Hôm qua vào giờ này, công chúa đang ở phủ Diêm tướng quân, hôm trước ở Hàm chương điện, hôm trước nữa cũng ở Hàm Chương điện.”
Tử Tô nhớ lại một chút, buổi sáng lúc công chúa thức dậy, sau khi rửa mặt chải đầu sẽ đến chỗ nương nương thỉnh an dùng bữa sáng, theo nương nương xử lí cung vụ, trước bữa trưa một canh giờ sẽ cùng cô cô dẫn dạy học tập, sau bữa ăn ngủ một giấc rồi sau đó cả buổi chiều đều ở hàm Chương điện.
Chử Thanh Huy nghe xong, chép miệng lẩm bẩm: “Chả trách……” khẽ nhấp một ngụm trà, lại nhịn không được lẩm bẩm một mình: “Không biết tiên sinh đã đến đâu rồi.”
Đang cảm thấy vô cùng buồn chán, bỗng nghe cung nữ truyền lời biểu muội Lâm Chỉ Lan ở ngoài cầu kiến, Chử Thanh Huy lập tức buông tách trà xuống, gần như là đợi không được nữa mà đích thân ra nghênh đón.
Lâm Chỉ Lan có chút thụ sủng nhược kinh, “Biểu tỷ bình an.”
Chử Thanh Huy kéo tay nàng khẽ lắc, “Không sao tốt được, nếu muội không đến tìm ta, ta sắp nhàn chết rồi.”
“Là biểu muội không phải, nên thường vào cung trò chuyện cùng biểu tỷ.” Lâm Chỉ Lan vội nói.
“Không cần thiết như vậy, ta chỉ nói vậy thôi, muội còn có chính sự không thể làm chậm trễ được.” Chử Thanh Huy dắt nàng vào nội điện, tự có cung nữ dâng trà nóng lên.
“Dì cũng có đến sao? Không có người thông báo với ta.”
“Không có, mẫu thân còn ở trong phủ. Hôm nay muội đến là có người nhờ muội chuyển một vật cho biểu tỷ.” Lâm Chỉ Lan nói xong, lấy trong hà bao treo ở trên eo ra một tượng noãn ngọc.
“A!” Chử Thanh Huy khẽ hô một tiếng, còn chưa nói gì nhưng trong mắt đã ánh lên ý cười vui vẻ mắt hạnh cong thành vầng trăng non.
Nhận của Diêm Mặc nhiều tượng đủ hình đủ dạng như vậy, nàng sao nhìn không ra vật trước mặt này do chính tay hắn làm ra chứ, khi đón lấy tượng ngọc nàng cực kỳ vui thích đặt ở trong tay ngắm nhìn.
Lâm Chỉ Lan nhìn tình hình, trong lòng có chút tò mò. Nàng không hề ra khỏi cửa lớn, làm một tiểu thư khuê các cổng trong cũng không bước đến, từ sau khi định thân xong cả ngày chỉ ở trong phủ đi theo mẫu thân học quản gia ghi chép sổ sách chuẩn bị đồ cưới, ngay cả bạn bè mời gần như cũng không đi.
Việc thần võ Đại tướng quân có lẽ sẽ là phò mã gia tương lai trong lòng các bá quan sớm đã đoán được, Lâm thượng thư cũng biết nhưng việc này nhiều nhất ông chỉ nói cùng phu nhân. Thánh chỉ của bệ hạ còn chưa hạ xuống, Lâm phu nhân đương nhiên không thể nói cho nữ nhi nghe. Cho đến hôm nay Trương Chí Châu đến phủ tìm nàng mới biết biểu tỷ với vị thần võ Đại tướng quân trong lời đồn đó có tình cảm qua lại.
Khối noãn ngọc hôm nay Diêm Mặc đẽo nhỏ hơn so với bạch ngọc hôm trước, chỉ lớn bằng đầu ngón tay cái. Nhưng ngũ quan của tượng lại sống động như thật, y phục trang sức trên người không sót thứ gì, đến mỗi nếp uốn đều giống như thật làm cho Chử Thanh Huy yêu thích không rời tay.
Nàng nhìn đi nhìn lại nhiều lần, đưa đến trước mặt Lâm Chỉ Lan giống như dâng vật quý, “Muội nhìn xem người ở phía trên này là ai?”
Biết đây là vật người khác nhờ chuyển giúp, trước đó Lâm Chỉ Lan chưa hề xem kỹ, hiện tại thì nghiêm túc nhìn chăm chú, tượng người dùng noãn ngọc khắc thành ngũ quan tinh tế mặc cung trang, đang chống cằm không biết nhìn cái gì, miệng hơi cong lên.
Nàng nhìn tượng ngọc rồi nhìn Chử Thanh Huy, kinh ngạc nói: “Tượng khắc nho nhỏ này, dáng vẻ sao lại giống hệt biểu tỷ?”
Chử Thanh Huy vừa lòng thỏa ý, cười híp mắt nói: “Chính là ta đó.”
“Tay nghề người điêu khắc thật khéo.” Lâm Chỉ Lan khen ngợi thật lòng, trong lòng bỗng tò mò, dò hỏi: “Chẳng lẽ đây là đích tay thần võ Đại tướng quân làm ra?”
“Đúng rồi, tiên sinh đã khắc cho ta rất nhiều nữa.” Chử Thanh Huy nói không chút kiêng dè.
Lâm Chỉ Lan thấp giọng hô: “Biểu tỷ và tướng quân…….”
Chử Thanh Huy nhếch môi cười, khóe môi kéo lên độ cong xinh đẹp, tuy có phần không tự nhiên nhưng vẫn nói thẳng: “Sau này hắn có thể là phò mã của ta.”
Lâm Chỉ Lan há to miệng, quá mức kinh ngạc ngược lại không biết nên nói gì. Theo nàng ấy thấy, biểu tỷ và thần võ Đại tướng quân thật sự không xứng đôi, không phải nói tướng quân sánh không được mà là hai người này khó mà khiến người khác nghĩ đến họ ở bên nhau.
Nàng tuy không xuất môn cũng nghe được lời đồn về Diêm tướng quân, nhưng mà bởi vì phụ thân đối với lời đồn đó luôn khịt mũi khinh thường, cho nên ngược lại nàng không biết rằng đối phương lạnh lùng hung ác, bụng dạ nham hiểm. Vì Lâm thượng thư thường hay ca ngợi, ở trong tưởng tượng của Lâm Chỉ Lan, Diêm tướng quân anh dũng không gì sánh được đánh đâu thắng đó, mình đồng da sắt.
Còn như biểu tỷ tuy lớn hơn nàng vài tháng, miệng xưng biểu tỷ nhưng trên thựt tế vì từ nhỏ cơ thể biểu tỷ đã không tốt, bản thân luôn không khỏe mạnh, lúc đó Lâm Chỉ Lan từng coi nàng là biểu muội sau này lớn lên mới biết tôn ti đúng mực. Nhưng biểu tỷ mềm mại đáng yêu, cần được quan tâm chăm sóc.
Hai con người giống như một trời một đất, say này sẽ ở bên cạnh nhau, nàng sao có thể không kinh ngạc được.
Chử Thanh Huy chơi đùa với tượng ngọc một lúc, bỗng nhớ ra một việc, “Tiên sinh sao có thể nhờ muội chuyển cho ta?”
“Việc này, việc này……” Trong chốc lát Lâm Chỉ Lan không biết đáp lời như thế nào.
Chử Thanh Huy thấy trên má nàng ấy vô cớ ửng hồng, con ngươi khẽ xoay vòng như đang nghĩ đến điều gì, cười nói: “Chẳng lẽ có liên quan đến muội phu của ta?”
Loại xưng hô này khiến mặt Lâm Chỉ Lan đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói: “Biểu tỷ…… đừng nên gọi như vậy……”
“Quả thật là hắn.” Chử Thanh Huy cười trong trẻo nói.
Lâm Chỉ Lan cúi mặt xuống, nửa ngày sau mới nhẹ nhàng đáp một tiếng. Hôm nay người đó trực tiếp đến cửa nói thần võ Đại tướng quân có đồ vật muốn nàng ấy chuyển cho công chúa. Có lý do này, ngay cả mẫu thân cũng không cản được hắn, gọi nàng ra tiền sảnh gặp hắn.
Có lẽ là có trưởng bối ở đó, hôm nay lời nói của hắn khá là đoan chính có điều đôi mắt luôn nhìn chăm chú vào nàng, không biết thu lại khiến người ta rất xấu hổ.
Đợi tiễn Lâm Chỉ Lan đi rồi, Chử Thanh Huy mặt mũi hăm hở, không còn uể oải giống như trước đó.
Nàng đặt toàn bộ tượng gỗ Diêm Mặc tặng trên giá kệ, xếp từ lớn đến nhỏ xếp thành một hàng, vẻ mặt động tác của mỗi bức tượng đều không giống nhau, đến cả bản thân nàng cũng không biết lúc nào đã làm ra nhiều vẻ mặt như vậy nhưng lại bị tiên sinh nhìn thấy ghi nhớ trong lòng, khắc ra tất cả. Mỗi lần nhìn những tượng gỗ này, nàng cảm thấy ngọt ngào tận đáy lòng đến mức muốn nhấn chìm cả người nàng vào đó.
Nàng ngắm nhìn không dứt nhịn không được nghĩ, không biết tiên sinh đến đâu rồi, chỉ một ngày không gặp nàng đã rất nhớ hắn.
Lúc này Diêm Mặc đang ở thành trì cách kinh thành hàng trăm dặm, ở đây có một bến sông, thuyền buông đi lại đông đúc, hàng hóa phong phú đa dạng, thậm chí còn có hàng hải sản.
Hắn mua một gốc san hô, đợi đêm xuống trọ lại khách điếm chông đèn khắc ra bóng hình quen thuộc, là vẻ mặt ngủ say trong lòng hắn của cục bột ngày hôm đó.
San hô màu đỏ thẫm khắc thành, nhiều thêm một phần vui mừng giống như là một ngày nọ nên đánh trống khua chiêng nghênh đón tiểu đăng khoa.
Hắn nhìn rất lâu, sau đó đặt khối tượng đó vào lòng ở vị trí ngay lòng ngực, rồi mới lên giường đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Hoàng đế điều Diêm Mặc đi rồi phái đến một tên sư phó dạy võ mới, là một vị lão tiên sinh giàu kinh nghiệm.
Chử Thanh Huy đến Hàm Chương điện đưa cơm cho mọi người như thường lệ, có điều không có Diêm Mặc ở đó nàng mất hết hứng thú, rất nhanh liền trở về Vĩnh Lạc cung.
Nàng chống cằm ngồi trước cửa sổ, nhìn cây hoa bên ngoài mới nảy chồi, thở dài một hơi: “Tô Tô, ngày hôm nay sao lại dài như vậy? Trời còn chưa tối nữa.”
Tử Tô nhìn mặt trời treo ở trên trời cao, đưa tách trà đến bên tay nàng, “Nếu không công chúa đi ngủ một giấc?”
“Không buồn ngủ chút nào.” Chử Thanh Huy thổi nước trà xanh biếc, dùng nắp trà gẩy lá trà chơi đùa, “Bình thường vào lúc này ta đang làm gì nhỉ? Sao cảm thấy hôm nay vô cùng buồn chán.”
Tử Tô đáp: “Hôm qua vào giờ này, công chúa đang ở phủ Diêm tướng quân, hôm trước ở Hàm chương điện, hôm trước nữa cũng ở Hàm Chương điện.”
Tử Tô nhớ lại một chút, buổi sáng lúc công chúa thức dậy, sau khi rửa mặt chải đầu sẽ đến chỗ nương nương thỉnh an dùng bữa sáng, theo nương nương xử lí cung vụ, trước bữa trưa một canh giờ sẽ cùng cô cô dẫn dạy học tập, sau bữa ăn ngủ một giấc rồi sau đó cả buổi chiều đều ở hàm Chương điện.
Chử Thanh Huy nghe xong, chép miệng lẩm bẩm: “Chả trách……” khẽ nhấp một ngụm trà, lại nhịn không được lẩm bẩm một mình: “Không biết tiên sinh đã đến đâu rồi.”
Đang cảm thấy vô cùng buồn chán, bỗng nghe cung nữ truyền lời biểu muội Lâm Chỉ Lan ở ngoài cầu kiến, Chử Thanh Huy lập tức buông tách trà xuống, gần như là đợi không được nữa mà đích thân ra nghênh đón.
Lâm Chỉ Lan có chút thụ sủng nhược kinh, “Biểu tỷ bình an.”
Chử Thanh Huy kéo tay nàng khẽ lắc, “Không sao tốt được, nếu muội không đến tìm ta, ta sắp nhàn chết rồi.”
“Là biểu muội không phải, nên thường vào cung trò chuyện cùng biểu tỷ.” Lâm Chỉ Lan vội nói.
“Không cần thiết như vậy, ta chỉ nói vậy thôi, muội còn có chính sự không thể làm chậm trễ được.” Chử Thanh Huy dắt nàng vào nội điện, tự có cung nữ dâng trà nóng lên.
“Dì cũng có đến sao? Không có người thông báo với ta.”
“Không có, mẫu thân còn ở trong phủ. Hôm nay muội đến là có người nhờ muội chuyển một vật cho biểu tỷ.” Lâm Chỉ Lan nói xong, lấy trong hà bao treo ở trên eo ra một tượng noãn ngọc.
“A!” Chử Thanh Huy khẽ hô một tiếng, còn chưa nói gì nhưng trong mắt đã ánh lên ý cười vui vẻ mắt hạnh cong thành vầng trăng non.
Nhận của Diêm Mặc nhiều tượng đủ hình đủ dạng như vậy, nàng sao nhìn không ra vật trước mặt này do chính tay hắn làm ra chứ, khi đón lấy tượng ngọc nàng cực kỳ vui thích đặt ở trong tay ngắm nhìn.
Lâm Chỉ Lan nhìn tình hình, trong lòng có chút tò mò. Nàng không hề ra khỏi cửa lớn, làm một tiểu thư khuê các cổng trong cũng không bước đến, từ sau khi định thân xong cả ngày chỉ ở trong phủ đi theo mẫu thân học quản gia ghi chép sổ sách chuẩn bị đồ cưới, ngay cả bạn bè mời gần như cũng không đi.
Việc thần võ Đại tướng quân có lẽ sẽ là phò mã gia tương lai trong lòng các bá quan sớm đã đoán được, Lâm thượng thư cũng biết nhưng việc này nhiều nhất ông chỉ nói cùng phu nhân. Thánh chỉ của bệ hạ còn chưa hạ xuống, Lâm phu nhân đương nhiên không thể nói cho nữ nhi nghe. Cho đến hôm nay Trương Chí Châu đến phủ tìm nàng mới biết biểu tỷ với vị thần võ Đại tướng quân trong lời đồn đó có tình cảm qua lại.
Khối noãn ngọc hôm nay Diêm Mặc đẽo nhỏ hơn so với bạch ngọc hôm trước, chỉ lớn bằng đầu ngón tay cái. Nhưng ngũ quan của tượng lại sống động như thật, y phục trang sức trên người không sót thứ gì, đến mỗi nếp uốn đều giống như thật làm cho Chử Thanh Huy yêu thích không rời tay.
Nàng nhìn đi nhìn lại nhiều lần, đưa đến trước mặt Lâm Chỉ Lan giống như dâng vật quý, “Muội nhìn xem người ở phía trên này là ai?”
Biết đây là vật người khác nhờ chuyển giúp, trước đó Lâm Chỉ Lan chưa hề xem kỹ, hiện tại thì nghiêm túc nhìn chăm chú, tượng người dùng noãn ngọc khắc thành ngũ quan tinh tế mặc cung trang, đang chống cằm không biết nhìn cái gì, miệng hơi cong lên.
Nàng nhìn tượng ngọc rồi nhìn Chử Thanh Huy, kinh ngạc nói: “Tượng khắc nho nhỏ này, dáng vẻ sao lại giống hệt biểu tỷ?”
Chử Thanh Huy vừa lòng thỏa ý, cười híp mắt nói: “Chính là ta đó.”
“Tay nghề người điêu khắc thật khéo.” Lâm Chỉ Lan khen ngợi thật lòng, trong lòng bỗng tò mò, dò hỏi: “Chẳng lẽ đây là đích tay thần võ Đại tướng quân làm ra?”
“Đúng rồi, tiên sinh đã khắc cho ta rất nhiều nữa.” Chử Thanh Huy nói không chút kiêng dè.
Lâm Chỉ Lan thấp giọng hô: “Biểu tỷ và tướng quân…….”
Chử Thanh Huy nhếch môi cười, khóe môi kéo lên độ cong xinh đẹp, tuy có phần không tự nhiên nhưng vẫn nói thẳng: “Sau này hắn có thể là phò mã của ta.”
Lâm Chỉ Lan há to miệng, quá mức kinh ngạc ngược lại không biết nên nói gì. Theo nàng ấy thấy, biểu tỷ và thần võ Đại tướng quân thật sự không xứng đôi, không phải nói tướng quân sánh không được mà là hai người này khó mà khiến người khác nghĩ đến họ ở bên nhau.
Nàng tuy không xuất môn cũng nghe được lời đồn về Diêm tướng quân, nhưng mà bởi vì phụ thân đối với lời đồn đó luôn khịt mũi khinh thường, cho nên ngược lại nàng không biết rằng đối phương lạnh lùng hung ác, bụng dạ nham hiểm. Vì Lâm thượng thư thường hay ca ngợi, ở trong tưởng tượng của Lâm Chỉ Lan, Diêm tướng quân anh dũng không gì sánh được đánh đâu thắng đó, mình đồng da sắt.
Còn như biểu tỷ tuy lớn hơn nàng vài tháng, miệng xưng biểu tỷ nhưng trên thựt tế vì từ nhỏ cơ thể biểu tỷ đã không tốt, bản thân luôn không khỏe mạnh, lúc đó Lâm Chỉ Lan từng coi nàng là biểu muội sau này lớn lên mới biết tôn ti đúng mực. Nhưng biểu tỷ mềm mại đáng yêu, cần được quan tâm chăm sóc.
Hai con người giống như một trời một đất, say này sẽ ở bên cạnh nhau, nàng sao có thể không kinh ngạc được.
Chử Thanh Huy chơi đùa với tượng ngọc một lúc, bỗng nhớ ra một việc, “Tiên sinh sao có thể nhờ muội chuyển cho ta?”
“Việc này, việc này……” Trong chốc lát Lâm Chỉ Lan không biết đáp lời như thế nào.
Chử Thanh Huy thấy trên má nàng ấy vô cớ ửng hồng, con ngươi khẽ xoay vòng như đang nghĩ đến điều gì, cười nói: “Chẳng lẽ có liên quan đến muội phu của ta?”
Loại xưng hô này khiến mặt Lâm Chỉ Lan đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói: “Biểu tỷ…… đừng nên gọi như vậy……”
“Quả thật là hắn.” Chử Thanh Huy cười trong trẻo nói.
Lâm Chỉ Lan cúi mặt xuống, nửa ngày sau mới nhẹ nhàng đáp một tiếng. Hôm nay người đó trực tiếp đến cửa nói thần võ Đại tướng quân có đồ vật muốn nàng ấy chuyển cho công chúa. Có lý do này, ngay cả mẫu thân cũng không cản được hắn, gọi nàng ra tiền sảnh gặp hắn.
Có lẽ là có trưởng bối ở đó, hôm nay lời nói của hắn khá là đoan chính có điều đôi mắt luôn nhìn chăm chú vào nàng, không biết thu lại khiến người ta rất xấu hổ.
Đợi tiễn Lâm Chỉ Lan đi rồi, Chử Thanh Huy mặt mũi hăm hở, không còn uể oải giống như trước đó.
Nàng đặt toàn bộ tượng gỗ Diêm Mặc tặng trên giá kệ, xếp từ lớn đến nhỏ xếp thành một hàng, vẻ mặt động tác của mỗi bức tượng đều không giống nhau, đến cả bản thân nàng cũng không biết lúc nào đã làm ra nhiều vẻ mặt như vậy nhưng lại bị tiên sinh nhìn thấy ghi nhớ trong lòng, khắc ra tất cả. Mỗi lần nhìn những tượng gỗ này, nàng cảm thấy ngọt ngào tận đáy lòng đến mức muốn nhấn chìm cả người nàng vào đó.
Nàng ngắm nhìn không dứt nhịn không được nghĩ, không biết tiên sinh đến đâu rồi, chỉ một ngày không gặp nàng đã rất nhớ hắn.
Lúc này Diêm Mặc đang ở thành trì cách kinh thành hàng trăm dặm, ở đây có một bến sông, thuyền buông đi lại đông đúc, hàng hóa phong phú đa dạng, thậm chí còn có hàng hải sản.
Hắn mua một gốc san hô, đợi đêm xuống trọ lại khách điếm chông đèn khắc ra bóng hình quen thuộc, là vẻ mặt ngủ say trong lòng hắn của cục bột ngày hôm đó.
San hô màu đỏ thẫm khắc thành, nhiều thêm một phần vui mừng giống như là một ngày nọ nên đánh trống khua chiêng nghênh đón tiểu đăng khoa.
Hắn nhìn rất lâu, sau đó đặt khối tượng đó vào lòng ở vị trí ngay lòng ngực, rồi mới lên giường đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com