Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 24: DỪNG TAY
Hạ Thiên Tường ánh mắt phức tạp nhìn hình Kiều Mạn trong tài liệu, thế giới sao nhỏ như vậy?
Việc này không nên chậm trễ, anh ta lập tức tìm được Kiều Mạn.
Kiều Mạn cũng rất ngạc nhiên, sau đó cười lớn, cười chảy cả nước mắt.
Nếu Hạ Thiên Tường không tới thì cô ta cũng quên mất chuyện này.
Kiều Mạn đã từng du học ở nước M, vì để lại ấn tượng tốt cho giáo viên nên đã ghi danh ở kho tủy.
Nếu quả thật có hợp với ai, còn nhiều cớ để từ chối, nhưng ai biết thế giới nhỏ như vậy, người bệnh tìm tới cửa lại là Lưu Giai Ninh.
Người phụ nữ mà cô ta hận không thể làm biến mất khỏi thế gian này!
Lần này, Kiều Mạn không từ chối, bởi vì, lúc này đây là tấm thẻ bài rất tốt cho cô.
Hạ Thiên Tường biết Kiều Mạn không thể ngoan ngoãn giao tủy, anh ta lại đề nghị giúp đỡ nhà họ Kiều lần nữa, cam kết sẽ để nhà họ Kiều phát triển tốt hơn trước kia.
"Anh biết thứ em muốn không phải cái này." Kiều Mạn tỏ vẻ sao cũng được nhún nhún vai, rất coi thường sự trao đổi này.
VietWriter
Nhà họ Kiều phát triển khá hơn nữa, Hạ Thiên Tường nói sập là sập thì còn có ích gì? Chẳng bằng, khiến Lưu Giai Ninh bế tắc còn hơn.
Kiều Mạn cô đây mới là người thắng cuộc!
"Hạ Thiên Tường, cái tôi muốn thực sự là trở thành vợ anh, có giấy đăng kí kết hôn. Sau đó, chính thức hoàn thành hôn lễ của chúng ta."
Hạ Thiên Tường sắc mặt tái xanh: "Cô đừng có được voi đòi tiên!"
"Vậy thì không bàn nữa." Kiều Mạn kiên định, dẫu sao cô ta đã có con át chủ bài rồi.
Đêm, Hạ Thiên Tường không thể chợp mắt.
Khi dừng lại trước tòa nhà nhỏ kiểu tây, bước chân nặng hơn lần trước rất nhiều.
Chạm vào cuốn sổ màu đỏ nóng hổi trong túi, tim anh như bị dao cắt.
Lần trước tới cầu xin tha thứ, lần này, anh định lại làm tổn thương cô lần nữa.
Lưu Giai Ninh không yêu anh nữa cũng tốt.
Mấy ngày nay Hạ Thiên Tường suy nghĩ rất nhiều về quan hệ của hai người, càng nghĩ càng cảm thấy mình lòng lang dạ sói, không hề xứng với cô.
"Sao anh lại tới nữa?" Hạng Hạo mất kiên nhẫn, nói.
Nếu không phải là bởi vì Lưu Giai Ninh thích nơi này, anh sẽ lập tức đổi chỗ ở.
"Tôi có chuyện, nếu như Lưu Giai Ninh không xuất hiện thì tôi sẽ không nói." Hạ Thiên Tường mặt thẫn thờ, ngón tay xuôi bên hông giật giật vài cái.
"Hả?" Hạng Hạo nhướng mày, lần này lại mượn cớ gì đây?
"Chúng tôi làm thủ tục ly dị, dù sao thì Lưu Giai Ninh cũng phải xuất hiện." Những lời này nói ra khỏi miệng, lòng Hạ Thiên Tường như bị siết chặt, đau không thở nổi.
Hạng Hạo kinh hãi nhìn anh, mặt không dám tin, đã là lúc nào rồi?!
"Anh điên rồi sao?"
"Không hề điên, tôi không muốn làm kẻ góa vợ, có gì sai sao?"
Hạng Hạo tức giận, người đàn ông vốn luôn tao nhã lịch sự cuối cùng không chịu nổi nữa mà dùng hết sức lực đánh ra một cái tát, muốn đánh nát khuôn mặt không biết xấu hổ kia!
"Hạ Thiên Tường, mẹ kiếp, cậu đúng là loại súc sinh!"
Hạ Thiên Tường ngã xuống dưới đất, khóe miệng chảy máu, cười thảm, không sai, anh chính là một tên súc sinh, tên súc sinh suýt chút nữa hại chết Lưu Giai Ninh!
Có người đàn ông này ở bên cạnh Lưu Giai Ninh thì anh cũng yên tâm, hy vọng anh ta sẽ không phạm phải sai lầm như mình, nửa đời sau cô vẫn có người để dựa vào, không phải lang bạt nữa.
Hạ Thiên Tường cũng từng có lúc hai bàn tay trắng không có gì, nhưng bởi vì có Lưu Giai Ninh bên cạnh mà giống như có cả thế giới.
Sau này anh cái gì cũng có nhưng lại chẳng còn có cô, còn thảm hại hơn cả khi không có gì trong tay.
Hạ Thiên Tường mặc cho những cú đấm của Hạng Hạo giáng lên người mình, thầm nghĩ cứ như vậy đánh chết anh đi, dù sao không có Lưu Giai Ninh bên cạnh thì sống cũng không có ý nghĩa gì nữa!
"Dừng tay."
Âm thanh nhàn nhạt vang lên, truyền thẳng vào tai hai người đàn ông, một người đang nổi giận đùng đùng còn một người thì đang chết lặng.
Hạ Thiên Tường nóng lòng nhìn sang với khuôn mặt đỏ bừng, cảm giác muốn khóc, lần gặp mặt này, thoáng như xa cách cả một đời vậy.
Lưu Giai Ninh gầy hơn, xương quai xanh lồi lên rõ rệt, sắc mặt nhìn không giống người thường, một trận gió thổi cũng có thể làm cô ngã.
Việc này không nên chậm trễ, anh ta lập tức tìm được Kiều Mạn.
Kiều Mạn cũng rất ngạc nhiên, sau đó cười lớn, cười chảy cả nước mắt.
Nếu Hạ Thiên Tường không tới thì cô ta cũng quên mất chuyện này.
Kiều Mạn đã từng du học ở nước M, vì để lại ấn tượng tốt cho giáo viên nên đã ghi danh ở kho tủy.
Nếu quả thật có hợp với ai, còn nhiều cớ để từ chối, nhưng ai biết thế giới nhỏ như vậy, người bệnh tìm tới cửa lại là Lưu Giai Ninh.
Người phụ nữ mà cô ta hận không thể làm biến mất khỏi thế gian này!
Lần này, Kiều Mạn không từ chối, bởi vì, lúc này đây là tấm thẻ bài rất tốt cho cô.
Hạ Thiên Tường biết Kiều Mạn không thể ngoan ngoãn giao tủy, anh ta lại đề nghị giúp đỡ nhà họ Kiều lần nữa, cam kết sẽ để nhà họ Kiều phát triển tốt hơn trước kia.
"Anh biết thứ em muốn không phải cái này." Kiều Mạn tỏ vẻ sao cũng được nhún nhún vai, rất coi thường sự trao đổi này.
VietWriter
Nhà họ Kiều phát triển khá hơn nữa, Hạ Thiên Tường nói sập là sập thì còn có ích gì? Chẳng bằng, khiến Lưu Giai Ninh bế tắc còn hơn.
Kiều Mạn cô đây mới là người thắng cuộc!
"Hạ Thiên Tường, cái tôi muốn thực sự là trở thành vợ anh, có giấy đăng kí kết hôn. Sau đó, chính thức hoàn thành hôn lễ của chúng ta."
Hạ Thiên Tường sắc mặt tái xanh: "Cô đừng có được voi đòi tiên!"
"Vậy thì không bàn nữa." Kiều Mạn kiên định, dẫu sao cô ta đã có con át chủ bài rồi.
Đêm, Hạ Thiên Tường không thể chợp mắt.
Khi dừng lại trước tòa nhà nhỏ kiểu tây, bước chân nặng hơn lần trước rất nhiều.
Chạm vào cuốn sổ màu đỏ nóng hổi trong túi, tim anh như bị dao cắt.
Lần trước tới cầu xin tha thứ, lần này, anh định lại làm tổn thương cô lần nữa.
Lưu Giai Ninh không yêu anh nữa cũng tốt.
Mấy ngày nay Hạ Thiên Tường suy nghĩ rất nhiều về quan hệ của hai người, càng nghĩ càng cảm thấy mình lòng lang dạ sói, không hề xứng với cô.
"Sao anh lại tới nữa?" Hạng Hạo mất kiên nhẫn, nói.
Nếu không phải là bởi vì Lưu Giai Ninh thích nơi này, anh sẽ lập tức đổi chỗ ở.
"Tôi có chuyện, nếu như Lưu Giai Ninh không xuất hiện thì tôi sẽ không nói." Hạ Thiên Tường mặt thẫn thờ, ngón tay xuôi bên hông giật giật vài cái.
"Hả?" Hạng Hạo nhướng mày, lần này lại mượn cớ gì đây?
"Chúng tôi làm thủ tục ly dị, dù sao thì Lưu Giai Ninh cũng phải xuất hiện." Những lời này nói ra khỏi miệng, lòng Hạ Thiên Tường như bị siết chặt, đau không thở nổi.
Hạng Hạo kinh hãi nhìn anh, mặt không dám tin, đã là lúc nào rồi?!
"Anh điên rồi sao?"
"Không hề điên, tôi không muốn làm kẻ góa vợ, có gì sai sao?"
Hạng Hạo tức giận, người đàn ông vốn luôn tao nhã lịch sự cuối cùng không chịu nổi nữa mà dùng hết sức lực đánh ra một cái tát, muốn đánh nát khuôn mặt không biết xấu hổ kia!
"Hạ Thiên Tường, mẹ kiếp, cậu đúng là loại súc sinh!"
Hạ Thiên Tường ngã xuống dưới đất, khóe miệng chảy máu, cười thảm, không sai, anh chính là một tên súc sinh, tên súc sinh suýt chút nữa hại chết Lưu Giai Ninh!
Có người đàn ông này ở bên cạnh Lưu Giai Ninh thì anh cũng yên tâm, hy vọng anh ta sẽ không phạm phải sai lầm như mình, nửa đời sau cô vẫn có người để dựa vào, không phải lang bạt nữa.
Hạ Thiên Tường cũng từng có lúc hai bàn tay trắng không có gì, nhưng bởi vì có Lưu Giai Ninh bên cạnh mà giống như có cả thế giới.
Sau này anh cái gì cũng có nhưng lại chẳng còn có cô, còn thảm hại hơn cả khi không có gì trong tay.
Hạ Thiên Tường mặc cho những cú đấm của Hạng Hạo giáng lên người mình, thầm nghĩ cứ như vậy đánh chết anh đi, dù sao không có Lưu Giai Ninh bên cạnh thì sống cũng không có ý nghĩa gì nữa!
"Dừng tay."
Âm thanh nhàn nhạt vang lên, truyền thẳng vào tai hai người đàn ông, một người đang nổi giận đùng đùng còn một người thì đang chết lặng.
Hạ Thiên Tường nóng lòng nhìn sang với khuôn mặt đỏ bừng, cảm giác muốn khóc, lần gặp mặt này, thoáng như xa cách cả một đời vậy.
Lưu Giai Ninh gầy hơn, xương quai xanh lồi lên rõ rệt, sắc mặt nhìn không giống người thường, một trận gió thổi cũng có thể làm cô ngã.