Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 19: GIAI NINH, ANH SAI RỒI.
Những thứ đã từng là điều bình thường của cuộc sống hàng ngày, bây giờ lại là điều mà suốt cả đời này anh có hối tiếc cũng chẳng kịp nữa!
Anh nặng nề bước vào bếp, từ sau khi Lưu Giai Ninh rời đi, nồi bếp trong này cũng trở nên lạnh lẽo, mặt bếp làm bằng đá cẩm thạch cũng đã bị phủ một tầng bụi.
Hạ Thiên Tường rửa sạch dây chuyền, giống như chỉ cần làm vậy thì sẽ không bẩn nữa, làm xong rồi anh mới trịnh trọng đeo lại lên cổ mình.
Trước kia anh rời bỏ qua Lưu Giai Ninh, không, anh chưa từng nghĩ tới chuyện rời bỏ Lưu Giai Ninh, chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ không cần cô, chỉ cần tưởng tượng cô luôn ở phía sau, ở một vị trí mà chỉ cần anh quay đầu là có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, vậy là anh liền an tâm.
Ông trời vậy mà đã trừng phạt cái tính tự cho mình là đúng của anh, khiến cho Lưu Giai Ninh đi trước, hoàn toàn vứt bỏ anh lại.
"Bà xã, anh rất muốn ăn đồ ăn em nấu..." Hạ Thiên Tường nghẹn ngào, rõ ràng bụng cảm thấy đói, nhưng cái gì cũng không nuốt nổi.
Anh có lẽ chỉ còn là cái xác không hồn, anh không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa.
Hạ Thiên Tường mở tủ rượu ra, những chai rượu trắng, rượu vang bị anh hung hăng rót đầy ra, không biết anh đã uống bao nhiêu, bên người là một đống chai lọ đã rỗng, nhưng vì sao anh vẫn chưa say?
Hạ Thiên Tường đỏ mắt gào thét: "Bà xã, anh say rượu rồi, em có nhìn thấy không? Em đến mắng, đến đánh anh đi!"
VietWriter
Anh la hét với không khí cả nửa ngày rồi lại gào khóc như đứa trẻ: "Bà xã, mắng xong đánh xong, em lại nấu trà thải độc gan cho anh được không?"
Không ai trả lời, căn phòng lạnh như băng.
Dù Hạ Thiên Tường uống bao nhiêu rượu cũng không thể ngủ một giấc dài đến tận ngày mai được. Khi anh tỉnh lại, ngoài cửa sổ vẫn là bóng đêm nặng nề như cũ.
Rất lâu rồi không về ngủ trên giường lớn, bây giờ chỉ còn lại mình anh trằn trọc.
Nhắm mắt bao nhiêu lần, mở mắt ra, bên người vẫn lạnh băng, trống không.
Có phải hay không đã có vô số đêm Lưu Giai Ninh cũng từng chờ anh trở về như vậy nhưng lại chẳng chờ được gì.
Mặc dù anh có nghe điện thoại, nhưng cái anh dành cho cô cũng chỉ là vẻ mất kiên nhẫn của mình.
Cho dù tạm thời có thể chợp mắt vì men say nhưng giấc ngủ của Hạ Thiên Tường cũng không an ổn. Anh thường gặp ác mộng, lặp lại liên tục, cảnh trong mơ rất chân thận, mỗi lần mơ đều khiến anh đau lòng muốn chết, nhưng cũng chỉ đành bất lực.
Lưu Giai Ninh thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh, mặc chiếc váy thắt đai màu trắng trong trí nhớ, sống động di chuyển trong căn phòng to lớn này.
Sau đó cô không ngừng tìm việc để làm, như là muốn giết thời gian, trong mắt thường lộ vẻ ngơ ngẩn.
Rốt cuộc cũng có một ngày, giấc mơ của Hạ Thiên Tường có âm thanh, hoặc là do Lưu Giai Ninh trong mộng cất tiếng rồi.
Lưu Giai Ninh dựa vào cửa, cơ thể mất đi sức lực dần trượt xuống, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Hạ Thiên Tường, anh kết hôn với người khác rồi, anh không cần em nữa..."
Trái tim Hạ Thiên Tường như bị cái gì đó mạnh mẽ móc ra ném xuống đất, rách toác đau đớn!
Sao anh có thể không cần cô!
Cho dù mất đi cả thế giới, Hạ Thiên Tường cũng không thể mất đi Lưu Giai Ninh!
Anh nỉ non: "Anh không kết hôn với người khác, đó là lừa gạt em, bà xã, anh sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ làm em giận nữa, được không?"
Lưu Giai Ninh không nghe được lời anh nói, cô vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, nhưng cô lại nhìn vào khoảng không, mỉm cười hỏi: "Ba mẹ, hai người đến đón con đấy ư?"
Dứt lời, miệng và mũi của cô bắt đầu phun trào máu tươi, nhiễm đỏ vạt áo…
"Anh ở đây, anh sẽ không rời khỏi em, đừng đi theo bọn họ!" Hạ Thiên Tường như phát điên, anh muốn đi ngăn dòng máu tươi đang chảy kia lại, nhưng làm cách nào cũng không thể đến gần cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Giai Ninh như đang nôn nốt giọt máu cuối cùng trong cơ thể ra, mặt mũi trắng bệch rồi mất máu mà chết.
Hạ Thiên Tường tỉnh lại, phát hiện chỉ là một giấc mơ, anh vừa khóc vừa cười nói: "Anh sai rồi, Giai Ninh, anh sai rồi..."
Có phải là lại có gì đó khác đúng không?
Lưu Giai Ninh đi rồi, rốt cuộc không tìm lại được nữa.
Ít nhất ở trong mơ, anh vẫn có thể nhìn thấy cô.
Trái tim co rút đau đớn, Hạ Thiên Tường co người, đôi môi tím tái.
Mùi hương của Lưu Giai Ninh ở bên gối đang dần tan biến, Hạ Thiên Tường có hoảng loạn thế nào cũng không giữ lại được.
Còn tro cốt của Lưu Giai Ninh, anh nhất định phải lấy được!
Không thể không còn lại gì, không thể…
Hạ Thiên Tường bỏ số tiền lớn thuê thám tử nổi tiếng đi điều tra từng hành động của Hạng Hạo.
Lưu Giai Ninh là vợ anh, tro cốt của cô nên ở trong tay anh, có tranh cướp thì anh cũng phải cướp về.
Ngày hôm đó, Hạ Thiên Tường mang theo một ít đồ vật lên nghĩa trang ở vùng ngoại ô trên núi, nơi đó an táng ba mẹ vợ của anh.
Anh nặng nề bước vào bếp, từ sau khi Lưu Giai Ninh rời đi, nồi bếp trong này cũng trở nên lạnh lẽo, mặt bếp làm bằng đá cẩm thạch cũng đã bị phủ một tầng bụi.
Hạ Thiên Tường rửa sạch dây chuyền, giống như chỉ cần làm vậy thì sẽ không bẩn nữa, làm xong rồi anh mới trịnh trọng đeo lại lên cổ mình.
Trước kia anh rời bỏ qua Lưu Giai Ninh, không, anh chưa từng nghĩ tới chuyện rời bỏ Lưu Giai Ninh, chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ không cần cô, chỉ cần tưởng tượng cô luôn ở phía sau, ở một vị trí mà chỉ cần anh quay đầu là có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, vậy là anh liền an tâm.
Ông trời vậy mà đã trừng phạt cái tính tự cho mình là đúng của anh, khiến cho Lưu Giai Ninh đi trước, hoàn toàn vứt bỏ anh lại.
"Bà xã, anh rất muốn ăn đồ ăn em nấu..." Hạ Thiên Tường nghẹn ngào, rõ ràng bụng cảm thấy đói, nhưng cái gì cũng không nuốt nổi.
Anh có lẽ chỉ còn là cái xác không hồn, anh không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa.
Hạ Thiên Tường mở tủ rượu ra, những chai rượu trắng, rượu vang bị anh hung hăng rót đầy ra, không biết anh đã uống bao nhiêu, bên người là một đống chai lọ đã rỗng, nhưng vì sao anh vẫn chưa say?
Hạ Thiên Tường đỏ mắt gào thét: "Bà xã, anh say rượu rồi, em có nhìn thấy không? Em đến mắng, đến đánh anh đi!"
VietWriter
Anh la hét với không khí cả nửa ngày rồi lại gào khóc như đứa trẻ: "Bà xã, mắng xong đánh xong, em lại nấu trà thải độc gan cho anh được không?"
Không ai trả lời, căn phòng lạnh như băng.
Dù Hạ Thiên Tường uống bao nhiêu rượu cũng không thể ngủ một giấc dài đến tận ngày mai được. Khi anh tỉnh lại, ngoài cửa sổ vẫn là bóng đêm nặng nề như cũ.
Rất lâu rồi không về ngủ trên giường lớn, bây giờ chỉ còn lại mình anh trằn trọc.
Nhắm mắt bao nhiêu lần, mở mắt ra, bên người vẫn lạnh băng, trống không.
Có phải hay không đã có vô số đêm Lưu Giai Ninh cũng từng chờ anh trở về như vậy nhưng lại chẳng chờ được gì.
Mặc dù anh có nghe điện thoại, nhưng cái anh dành cho cô cũng chỉ là vẻ mất kiên nhẫn của mình.
Cho dù tạm thời có thể chợp mắt vì men say nhưng giấc ngủ của Hạ Thiên Tường cũng không an ổn. Anh thường gặp ác mộng, lặp lại liên tục, cảnh trong mơ rất chân thận, mỗi lần mơ đều khiến anh đau lòng muốn chết, nhưng cũng chỉ đành bất lực.
Lưu Giai Ninh thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh, mặc chiếc váy thắt đai màu trắng trong trí nhớ, sống động di chuyển trong căn phòng to lớn này.
Sau đó cô không ngừng tìm việc để làm, như là muốn giết thời gian, trong mắt thường lộ vẻ ngơ ngẩn.
Rốt cuộc cũng có một ngày, giấc mơ của Hạ Thiên Tường có âm thanh, hoặc là do Lưu Giai Ninh trong mộng cất tiếng rồi.
Lưu Giai Ninh dựa vào cửa, cơ thể mất đi sức lực dần trượt xuống, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Hạ Thiên Tường, anh kết hôn với người khác rồi, anh không cần em nữa..."
Trái tim Hạ Thiên Tường như bị cái gì đó mạnh mẽ móc ra ném xuống đất, rách toác đau đớn!
Sao anh có thể không cần cô!
Cho dù mất đi cả thế giới, Hạ Thiên Tường cũng không thể mất đi Lưu Giai Ninh!
Anh nỉ non: "Anh không kết hôn với người khác, đó là lừa gạt em, bà xã, anh sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ làm em giận nữa, được không?"
Lưu Giai Ninh không nghe được lời anh nói, cô vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, nhưng cô lại nhìn vào khoảng không, mỉm cười hỏi: "Ba mẹ, hai người đến đón con đấy ư?"
Dứt lời, miệng và mũi của cô bắt đầu phun trào máu tươi, nhiễm đỏ vạt áo…
"Anh ở đây, anh sẽ không rời khỏi em, đừng đi theo bọn họ!" Hạ Thiên Tường như phát điên, anh muốn đi ngăn dòng máu tươi đang chảy kia lại, nhưng làm cách nào cũng không thể đến gần cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Giai Ninh như đang nôn nốt giọt máu cuối cùng trong cơ thể ra, mặt mũi trắng bệch rồi mất máu mà chết.
Hạ Thiên Tường tỉnh lại, phát hiện chỉ là một giấc mơ, anh vừa khóc vừa cười nói: "Anh sai rồi, Giai Ninh, anh sai rồi..."
Có phải là lại có gì đó khác đúng không?
Lưu Giai Ninh đi rồi, rốt cuộc không tìm lại được nữa.
Ít nhất ở trong mơ, anh vẫn có thể nhìn thấy cô.
Trái tim co rút đau đớn, Hạ Thiên Tường co người, đôi môi tím tái.
Mùi hương của Lưu Giai Ninh ở bên gối đang dần tan biến, Hạ Thiên Tường có hoảng loạn thế nào cũng không giữ lại được.
Còn tro cốt của Lưu Giai Ninh, anh nhất định phải lấy được!
Không thể không còn lại gì, không thể…
Hạ Thiên Tường bỏ số tiền lớn thuê thám tử nổi tiếng đi điều tra từng hành động của Hạng Hạo.
Lưu Giai Ninh là vợ anh, tro cốt của cô nên ở trong tay anh, có tranh cướp thì anh cũng phải cướp về.
Ngày hôm đó, Hạ Thiên Tường mang theo một ít đồ vật lên nghĩa trang ở vùng ngoại ô trên núi, nơi đó an táng ba mẹ vợ của anh.