-
CHƯƠNG 6
Lúc vào phòng, Cảnh Yến quay lưng về phía ta, vẫn chưa tắt đèn. Ta lẳng lặng quay về gian phòng nhỏ của mình thử thăm dò vương gia nhưng ngài ấy không nói gì cả. Một lúc sau đèn được thắp lên.
Ta tính đúng rồi. Ban nãy ta nói chuyện với Mộc Thiển là ở chỗ cửa sổ phòng ngài, chắc hẳn ngài ấy đã nghe thấy.
Ta muốn ngài ấy giúp ta lần này nhưng không biết rằng liệu ngài ấy có chấp nhận hay không.
Canh tư ngày hôm sau, ta mơ mơ màng màng đứng dậy đi đánh thức Cảnh Yến chuẩn bị thượng triều.
Ngài ấy xua tay: “Không đi nữa.”
Ta hơi lo sợ nên lại hỏi: “Hôm nay cũng không đi sao?”
“Không đi.” Vương gia nhìn ta, vẻ mặt vẫn mang ý cười như cũ. “Bị giày vò cả đêm, đi như nào đây? Nàng thật không biết đau lòng cho người khác.”
Những lời này của vương gia khiến ta nghẹn họng không nói được lời nào.
Rốt cuộc là có ý gì? Là đang ám chỉ ta sao, ngài ấy đã nghe hết cuộc nói chuyện hôm qua rồi sao?
Nếu đã rõ ràng như vậy thì liệu vương gia có đoán được dụng ý của ta khi cố tình làm vậy không?
“Vương gia, nô tì cả gan đoán…” Ta hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp. “Ngày mai người cũng sẽ không đi thượng triều đúng không?”
Vương gia liếc nhìn ta, cười nhẹ: “Không đi.”
“Tối nay người cũng sẽ không đến biệt viện của ai cả, đúng không?”
Ngài ấy không còn che đậy ý cười trên mặt nữa, quay người chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt ta. “Không đi.”
Ta gật gật đầu, hỏi câu cuối cùng: “Ngày mai, ban ngày người sẽ không ở trong phủ đúng không?”
“Đúng vậy.” Ngài ấy phất tay áo, gõ nhẹ ngón tay lên bàn. “Nguyên Nguyên, bổn vương không thích vòng vo.”
“Nguyên Nguyên không dám vòng vo với vương gia.” Ta cúi đầu xuống cười: “Vương gia! Nguyên Nguyên đã nghĩ thông rồi.”
Cảnh Yến không nói gì nhưng mắt ngài ấy không hề rời khỏi người ta.
“Chiếc hầu bao mà vương gia đánh rơi, nếu không có gì bất trắc thì ngày mai sẽ có thể tìm thấy.” Ta do dự một lúc, ngước lên nhìn ngài ấy: “Đợi ngày mai có khách quý đến phủ sẽ tìm thấy.”
“Được! Bổn vương sẽ đợi.” Vương gia mỉm cười nhưng ta lại nghe ra sự nguy hiểm trong giọng nói của ngài.
“Vương gia.” Ta không biết đây là lần thứ bao nhiêu ta quỳ gối dưới chân vương gia. “Nếu ngày mai khách quý đến rồi mà ta đoán không sai, liệu người có thể…”
Ta cắn chặt răng, hai tay run rẩy, thấp giọng cầu xin: “Người có thể cứu mạng nô tì không?”
Ngày ấy nhìn ta, vẫn giống như đêm đầu tiên, không nói gì chỉ mỉm cười. Nhưng lại khiến ta sợ đến sởn tóc gáy.
Rõ ràng trong ánh mắt ấy có câu trả lời. Nhưng, ánh mắt ấy quá sâu nên ta không thể nhìn thấu. Câu trả lời này là cứu hay là không cứu?
Trong hai ngày ngắn ngủi, ta không dám nói đã đoán được tính tình của Cảnh Yến. Ta chỉ biết ngài ấy không thích đồ dơ bẩn, mềm rắn đều không được, mỗi bước đi đều là bày mưu tính kế, tuyệt đối không vì người bên cạnh mà bị lay động.
Ngài ấy có giúp ta không, ta cũng không chắc.
Cứ cho là ngài ấy sẽ không giúp ta, nhưng một số hành động của ngài ấy thật sự rất kỳ quái.
Nhưng nếu nói là ngài ấy sẽ giúp ta cũng không đúng, bởi ánh mắt ngài ấy nhìn ta vô cùng lạnh lẽo.
Vậy chiếc hầu bao thêu hoa thược dược kia rõ ràng là do ngài ấy cố ý làm rơi để ta nhặt. Khi ta nhặt được, ta đã cẩn thận quan sát. Chất vải như này nhất định là đồ trong cung, đường kim mũi chỉ vô cùng tinh xảo. Lại cộng thêm đóa hoa thược dược được thêu trên đó, ta dường như đã chắc chắn đây là tín vật mà Vãn Thược quận chúa đã tặng vương gia.
Nhưng chiếc hầu bao ấy lại xuất hiện trong phòng ta, rơi trên giường ta đúng chỗ dễ nhìn thấy nhất.
Mộc Thiền nhận ra vải của chiếc hầu bao nhưng muội ấy không nhận ra họa tiết được thêu trên đó sao? Muội ấy nhất định nhận ra được.
Muội ấy không nhận ra uẩn khúc trong này sao? Không, muội ấy cũng nhất định nhận ra có uẩn khúc.
Nhưng thứ đồ nguy hiểm như vậy mà muội ấy vẫn dám nhận lấy, còn dám tự giấu đi vài năm? Ta tuyệt đối không tin.
Muội ấy có gì đó không ổn.
Điều không ổn không chỉ có Mộc Thiền.
Cảnh Yến ba ngày nay đều không thượng triều. Trong triều đình, văn võ bá quan thậm chí là hoàng thượng nhất định sẽ chê trách.
Suy nghĩ lại thì ba ngày này Cảnh Yến lạnh nhạt với hai vị ái thiếp kia nhưng lại say đắm một nha hoàn thông phòng.
Loại chuyện ân ái riêng tư chẳng ra thể thống như này, vương tôn quý tộc lại rất thích. Tin tức cứ vậy mà lan truyền nhanh chóng, không lâu nữa sẽ truyền đến tai Vãn Thược quận chúa.
Cảnh Yến không bận tâm, ngài ấy chỉ mong sao câu chuyện này càng lan rộng càng tốt. Trong câu chuyện này ngài ấy càng hoang đường bao nhiêu thì ngoài đời ngài ấy càng an toàn bấy nhiêu.
Với cơn thịnh nộ của Vãn Thược quận chúa thì khó tránh khỏi làm ra chuyện ngu xuẩn. Hoặc là đem người đến vương phủ hỏi tội, hoặc là sẽ giống trước đây đố kỵ nên giết người.
Quận chúa càng căm phẫn càng bất cần, vương gia mới càng dễ tìm thấy tay trong được gài vào vương phủ. Do đó, loại bỏ được càng nhiều tai mắt gài vào từ bên ngoài.
Còn việc sống chết của nha hoàn thông phòng này, là Nguyên Nguyên hay là Mộc Thiền thì đối với Cảnh Yến mà nói căn bản không đáng để quan tâm.
Tất cả vẫn chỉ là suy đoán của ta. Nhưng đoán thôi cũng khiến ta cảm thấy sợ hãi. Bởi vì nếu như những điều ta đoán là đúng, thì với thân phận của ta cũng không thể làm được gì.
Vì vậy Cảnh Yến mới nhìn ta như vậy, mới thích thú như vậy, mới vừa khinh miệt vừa chờ mong.
Ngày thứ hai, Cảnh Yến ở trong thư phòng cả một ngày. Đến tối vương gia mới trở về, vẫn cho hạ nhân lui xuống hết, chỉ giữ lại mình ta.
Ngài ấy không hỏi gì ta về vấn đề thời hạn ba ngày, thậm chí còn không nói bóng nói gió nhắc nhở ta.
Chỉ đến sáng sớm ngày thứ ba, khi ngài ấy đi ra ngoài cửa mới quay lại nhìn ta và nói: “Gần đây ta ăn thịt cá đến phát ngấy rồi, phân phó nhà bếp hôm nay chuẩn bị chút đồ ăn thanh đạm. Không cần đợi đến tối, trước khi mặt trời lặn đem lên là được.”
Ta ngẩn người một lúc rồi chợt đáp lại: “Vâng.”
Có lẽ vì ta không giấu nổi ý cười trên mặt, Cảnh Yến vốn đã định rời đi lại quay trở lại, nói với ta thêm một câu: “Nguyên Nguyên, chút tâm tư ấy của nàng đều hiện hết lên mặt rồi.”