-
Chương 28
Nghe nói vậy, Bình Thanh sửng sốt trong chốc lát rồi vội đi xuống gọi người.
Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía Hoa Nhiễm Nhan, Ôn Dung, cung kính nói: “Mẫu thân, Ôn Cung chủ! Đệ tử Thiên Kiếm Tông và Thiếu Thanh cùng bị trúng độc, sợ là có liên quan. Không bằng đặt hai người lên đại điện, thuận tiện cùng nhau kiểm tra tình huống.”
“Được.”
Không đợi Ôn Dung mở miệng, Hoa Nhiễm Nhan đã gật đầu, ra lệnh cho Ngọc cô bên cạnh: “Cho người vô can ra ngoài, mang người lên.”
Ngọc cô tuân lệnh, đi nhanh lên đài cao xử lý.
Đại điện rất nhanh được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ để lại người của ba Cung Tây Cảnh ở lại trong điện.
Ôn Dung liếc nhìn Tần Vân Y. Tần Vân Y như đang suy nghĩ gì đó, Ôn Dung đè lại tâm tình, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Trong chốc lát, Ngọc cô mang hai người trúng độc chạy về.
Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua, đệ tử Thiên Kiếm Tông trúng độc là vị tên Tuế Văn kia. Lúc trước Côn Hư tử còn cố ý dặn dò y sợ tối, để Tạ Trường Tịch trông nom.
Y và Ôn Thiếu Thanh đặt song song ở trên cáng. Vẻ mặt hai người đều bình yên, tựa như đang trong giấc mơ.
Âm Dương Tông thường thấy nhất là độc dược. Mộng Trung Đoạn Trường khiến người ta chìm vào giấc ngủ rồi lặng yên không một tiếng đ0ng ch3t đi. Mới đầu còn có thể đau đớn, nhưng theo độc tính tăng dần, vẻ mặt lại càng lúc càng bình thản.
Lúc này Ôn Thiếu Thanh đã không có bất kỳ vẻ đau đớn gì, rõ ràng cho thấy độc đã vào tận xương.
Ôn Dung thấy thế, từ trên đài cao lao xuống, rất nhanh phong bế huyệt vị của Ôn Thiếu Thanh không cho độc tính lan tràn. Bà ta không nhịn được nữa, quay đầu gầm nhẹ với Tần Vân Y: “Ngươi mau nghĩ biện pháp đi!”
Âm Dương Tông vốn dưới quyền quản lý của Thanh Lạc Cung. Nhưng trước đây Tần Vân Y đã cứu Tông chủ Âm Dương Tông, cộng thêm mấy năm gần đây Thanh Lạc Cung và Minh Loan Cung gặp gỡ mật thiết nên từ lâu đã âm thầm coi Tần Vân Y là chủ mới.
Ôn Thiếu Thanh trúng độc của Âm Dương Tông. Dù Ôn Dung biết trong đó có lẽ có kỳ quặc nhưng cũng khó có thể khống chế tâm tình. Bà ta gầm lên với Tần Vân Y là đã hoài nghi đến trên đầu Tần Vân Y rồi.
Tần Vân Y hơi híp mắt, thần sắc ổn định, chỉ nói: “Dì Ôn, người tỉnh táo lại một chút. Người của Âm Dương Tông sẽ ra ngay đây, Thiếu Thanh sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Trong lúc nói chuyện, Bình Thanh dẫn một vị thanh niên mặc áo bào màu tro vào nhà.
Hắn ta liếc Tần Vân Y trước, sau đó quỳ xuống đất hành lễ: “Âm Dương Tông Hữu sứ Minh Hoán ra mắt Ôn Cung chủ, Hoa Cung chủ, Tần Thiếu chủ, Hoa Thiếu chủ.”
“Ngươi mau tới đây xem.” Ôn Dung giơ tay lên chỉ vào cáng cứu thương: “Xem Thiếu Thanh thế nào.”
Minh Hoán gật đầu đi lên phía trước. Hắn ta cho bắt mạch Ôn Thiếu Thanh, hơi nhíu mày.
“Thế nào?”
Ôn Dung lo lắng hỏi. Minh Hoán tỏ vẻ mờ mịt: “Là độc dược của tông ta, Mộng Trung Đoạn Trường.”
“Ta biết,” Ôn Dung cau mày: “Ta hỏi là giải độc như thế nào!”
“Cái này...” Minh Hoán chần chờ: “Giải dược, chỉ người hạ độc mới có.”
“Đây không phải là độc của tông môn các ngươi à?” Ôn Dung khó hiểu, không khỏi nói lớn tiếng: “Các ngươi không có giải dược?”
“Ôn Cung chủ có chỗ không biết,” Minh Hoán bị chửi, cũng không tức giận mà ổn định nói: “Chế tạo Mộng Trung Đoạn Trường tổng cộng cần 21 loại dược vật. 20 vị thuốc trước đều là kịch độc, vị thuốc cuối cùng là cỏ Linh Quân Tử thì làm thuốc dẫn. Căn cứ lúc chế độc xếp trình tự khác nhau, giải dược tương ứng của Mộng Trung Đoạn Trường cũng sẽ khác nhau. Giải dược thay đổi khôn lường, trừ người hạ độc, thật sự không ai có thể biết trình tự chế độc, càng đừng nói đến giải dược.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Ôn Dung trắng bệch. Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía Minh Hoán, nhíu mày: “Vậy loại độc này phải thế nào mới có thể trúng độc?”
“Ăn, ngửi qua, đều có thể trúng độc.”
Minh Hoán trả lời. Hoa Hướng Vãn lập tức xoay người, ra lệnh cho Linh Nam vẫn luôn ở một bên: “Tra! Lập tức tra rõ tất cả đồ dùng, đồ ăn của Ôn Thiếu chủ và Tuế Văn. Làm rõ ràng rốt cuộc là trúng độc thế nào, nhất định phải lôi được hung thủ ra!”
“Vâng.”
Linh Nam cung kính lên tiếng: “Thiếu chủ, thuộc hạ đi tra ngay.”
Linh Nam nói xong lập tức đi ra ngoài.
Bình Thanh ở cạnh nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.
Chờ Linh Nam đi ra ngoài, Hoa Hướng Vãn xoay người nhìn về phía Ôn Dung, vẻ mặt hổ thẹn: “Ôn Cung chủ, là A Vãn thiếu cẩn thận, mới để cho Thiếu Thanh gặp kiếp nạn này. Hôm nay nếu Thiếu Thanh và đệ tử Thiên Kiếm Tông cùng gặp chuyện không may ở Hợp Hoan Cung, A Vãn khó thoát tội này. Hôm nay A Vãn nhất định sẽ tra rõ việc này, tuyệt đối không làm Thiếu Thanh gặp chuyện không may. Trong nửa canh giờ, nếu còn không tìm được hung thủ, A Vãn nguyện lấy thân dẫn độc, làm chậm độc tính của Thiếu Thanh. Xin Ôn Cung chủ chớ hiểu lầm, trách tội lên trên đầu Hợp Hoan Cung.”
Ôn Dung gật đầu, không nhiều lời như đang suy tư gì đó.
Ôn Thiếu Thanh trúng độc ngay hôm nay, đối với Hợp Hoan Cung không có một chút chỗ tốt nào. Đệ tử của Thiên Kiếm Tông trúng độc, đối với Hợp Hoan Cung càng chỉ có hại không có lợi. Hoa Hướng Vãn luôn coi trọng Ôn Thiếu Thanh. Hiện nay lại chủ đ0ng đưa ra phương án lấy thân dẫn độc, đồng sinh cộng tử với Ôn Thiếu Thanh thì càng không thể nào là hung thủ.
Nếu Ôn Thiếu Thanh và đệ tử Thiên Kiếm Tông ch3t ở Hợp Hoan Cung. Thanh Lạc Cung bởi vậy đối địch với Hợp Hoan Cung, vậy người được lợi lớn nhất, thật ra chỉ còn lại có một mình Minh Loan Cung.
Nhưng hiện tại không có chứng cứ xác thực, bà ta không dám xác định. Bà ta chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Bình Thanh vẫn luôn hầu hạ Ôn Thiếu Thanh, quát lớn: “Hôm nay ruốt cuộc Thiếu chủ đã ăn cái gì? Ngửi cái gì?!”
Bình Thanh không dám nói lời nào, mặt có vẻ do dự.
Thấy dáng vẻ của Bình Thanh, Ôn Dung lập tức biết có quỷ. Bà ta lập tức thả uy áp, Bình Thanh quỳ trên mặt đất, sàn nhà đều vỡ ra. Bình Thanh đau đớn k3u rên, Ôn Dung hét lên: “Thiếu chủ đã như vậy, ngươi còn muốn giấu giếm cái gì?”
“Vân Yên!”
Bình Thanh nghe vậy, lúc này không kiềm được kinh sợ hô lên.
Ôn Dung sửng sốt, không hiểu rõ lắm: “Vân Yên?”
“Đây là một loại độc khác, do Tiết Tử Đan của Dược Tông năm đó nghiên cứu Mộng Trung Đoạn Trường sau đó phối hợp ra một loại độc. 20 loại dược liệu trước hoàn toàn giống với Mộng Trung Đoạn Trường, chỉ duy nhất cái cuối cùng là cỏ Linh Quân Tử không làm thuốc. Nhưng thiếu cỏ Linh Quân Tử trung hoà, thuốc này càng dữ dội hơn, cũng càng khó xử lý, ăn phải thì nhất định trúng độc.”
Minh Hoán mở miệng giải đáp. Ôn Dung quay đầu nhìn về phía Bình Thanh: “Nói rõ ràng!”
“Tối hôm qua, có người tìm đến Thiếu chủ.” Bình Thanh thở hổn hển: “Cho Thiếu chủ một loại độc dược nói đây là Vân Yên do Tiết Tử Đan chế thành để Thiếu chủ hạ độc cho đệ tử Thiên Kiếm Tông. Cứ như vậy có thể phá hỏng hôn lễ của Hoa Thiếu chủ và Thiên Kiếm Tông.”
Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người không quá đẹp.
Ôn Dung khắc chế đến tâm tình, lạnh giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Thiếu chủ sắp xếp người... hạ độc đệ tử Thiên Kiếm Tông. Nhưng hôm nay đệ tử Thiên Kiếm Tông đều cảnh giác không ăn vào. Chỉ có vị đệ tử đang trúng độc này muốn ăn bánh ngọt mà thị nữ cầm.”
“Người thị nữ kia là ai?”
Hoa Nhiễm Nhan cau mày, Bình Thanh chần chờ.
Hoa Hướng Vãn ôn hòa, khuyên hắn: “Đã nói đến đây rồi! Một thị nữ, có gì cần giấu giếm?”
“Là... một cô nương tên Lâm Lục.”
Hoa Hướng Vãn nghe được câu trả lời, quay đầu nhìn về phía Linh Bắc, lạnh giọng mở miệng: “Nhanh bắt người trở lại!”
Nhưng lúc này có bắt Lâm Lục hay không, đối với Ôn Dung đã không còn quan trọng.
Hiện nay bà ta đã nghe rõ, Ôn Thiếu Thanh bị người ta lợi dụng. Hắn thâm tình với Hoa Hướng Vãn. Hai ngày trước mới đến làm ầm lên, mọi người đều biết. Lúc đó Tần Vân Y còn an ủi bà ta. Hôm nay nghĩ đến, có thể Tần Vân Y còn cảm thấy ầm ĩ thật tốt.
Mà Ôn Thiếu Thanh hạ độc Thiên Kiếm Tông, có lợi nhất chính là Tần Vân Y. Người của Thiên Kiếm Tông có thể không rõ những rắc rối trong này, sẽ trách tội Hoa Hướng Vãn và Thanh Lạc Cung. Bà ta lại biết rất rõ.
Về phần Ôn Thiếu Thanh, cho dù bị cố ý hạ độc hay là vô tình trúng độc, thế nhưng người cho độc dược cố ý nói sai tên thuốc thì đã có ý xấu.
Ôn Dung cố kỵ Tần Phong Liệt, không muốn làm ầm ĩ quá khó coi nên nhỏ giọng nhắc nhở: “Vân Y, từ trước đến nay ngươi am hiểu y thuật, giúp Thiếu Thanh và vị đệ tử Thiên Kiếm Tông này giải độc đi.”
Lời này nói ra, đã nhận định là Tần Vân Y rồi.
Chỉ có nàng ta, trừ Thanh Lạc Cung ra, là người duy nhất có thể lấy được độc dược từ trong tay Âm Dương Tông.
Cũng chỉ có nàng ta là người được lợi nhất trong chuyện này.
Tần Vân Y nghe vậy, đưa mắt nhìn về phía Ôn Dung.
Nàng ta biết đây là Ôn Dung đang cho cả hai bên một cái bậc thang.
Nhưng hiện nay nếu như nàng ta lấy giải dược ra thì là đã nhận chuyện này. Nếu không lấy ra...
Ôn Thiếu Thanh ch3t, sợ là cái nồi này sẽ rơi vào trên đầu nàng ta.
Thí luyện Ma Chủ sắp tới, hai Cung kết minh, không thể làm hỏng.
Nhưng nàng ta mà nhận thì hai Cung sẽ không có khoảng cách sao?
Tần Vân Y nghĩ thầm, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn.
“Phương pháp giải độc, hiện nay chỉ có một.”
Hoa Hướng Vãn phát hiện sát ý của Tần Vân Y, lặng yên không một tiếng đ0ng bóp vỡ hạt châu linh khí.
“Mời Hoa Thiếu chủ, dẫn độc vào cơ thể, giúp Thiếu Thanh đi!”
Dứt lời, Tần Vân Y đánh thẳng về phía Hoa Hướng Vãn!
Ôn Dung đã có dị tâm, đối với nàng ta mà nói không bằng nhân cơ hội dẫn độc vào trong cơ thể Hoa Hướng Vãn, diệt trừ Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn cần âm mưu thủ đoạn, mượn lực đánh lực. Nhưng nàng ta không cần.
Nàng ta là tu sĩ Độ Kiếp trẻ tuổi nhất Tây Cảnh, là Thiếu Cung chủ của Minh Loan Cung đứng đầu ba Cung Tây Cảnh.
Hoa Hướng Vãn sớm đã phát hiện ý đồ của nàng ta. Ngay vào lúc nàng ta ra tay, Hoa Hướng Vãn lập tức vận chuyển linh lực, vội vàng lui ra bên ngoài đồng thời giơ tay lên ném một pháp quyết ra ngoài!
Nhưng mà nàng nhanh, Tần Vân Y còn nhanh hơn. Ngay trong nháy mắt nàng đến bên cửa sổ thì Tần Vân Y đã đuổi đến, nâng kiếm đâm thẳng.
Kiếm như mưa mau, Hoa Hướng Vãn căn bản không kịp thi triển bất kỳ pháp quyết nào, chỉ có thể né tránh.
Tốc độ của hai người càng lúc càng nhanh, người ngoài căn bản đã theo không kịp đ0ng tác của các nàng.
Mọi người Hợp Hoan Cung đánh úp về phía Tần Vân Y. Tần Vân Y nhìn thoáng qua người của Minh Loan Cung, hét lớn: “Cản bọn họ lại!”
Sau đó mở ra trận pháp, ngăn cách hai người trong trận pháp.
Linh lực của nàng ta đều để ngăn những người khác, trên tay chỉ có trường kiếm có thể dùng.
Nàng ta không thể dùng linh lực, Hoa Hướng Vãn cũng không thể. Hoa Hướng Vãn chỉ né tránh, dưới kiếm của Tần Vân Y, nàng như cá chạch trốn trong bùn. Mũi kiếm vài lần buông xuống lại đều không đụng vào được nàng.
“Ngươi quả nhiên có che giấu.”
Tần Vân Y chém một kiếm xuống, Hoa Hướng Vãn nghiêng người tránh. Hai ngón tay nàng kẹp lấy mũi kiếm, bình tĩnh nói: “Ta không che giấu, mà là ta với ngươi có căn bản khác nhau.”
Tần Vân Y nghe vậy tựa như bị k1ch thích. Nàng ta chợt rút linh lực chống đỡ trận pháp lại, rót toàn bộ tu vi trên thân kiếm!
Hoa Hướng Vãn thấy thế trong lòng biết không ổn. Nàng giơ tay lên rạch một cái, máu tươi từ lòng bàn tay bay ra, một kiếm toàn lực của Tần Vân Y ầm ầm chém xuống! Trận pháp trên tay Hoa Hướng Vãn đồng thời bay ra.
Trận pháp và kiếm khí đụng vào nhau, phát ra tiếng nổ ầm ầm. Hoa Hướng Vãn bị kiếm khí đánh bay, nàng lộn một vòng trên không trung, miễn cưỡng quỳ một gối rơi xuống đất.
Quanh người ầm ĩ, Tần Vân Y nâng kiếm đi về phía nàng, cười nói: “Không phải ngươi nói ngươi có tình cảm thắm thiết với Thiếu Thanh à? Vậy bây giờ dẫn độc của hắn vào người, vì sao lại không muốn đây?”
“Vì Thiếu Thanh,” Hoa Hướng Vãn chạm tay vào trên mặt đất, máu thấm vào liên kết với trận pháp đã chuẩn bị xong từ lâu dưới mặt đất. Nàng cười rộ lên: “Ta đương nhiên là cái gì cũng...”
“Nàng không muốn.”
Nói còn chưa dứt lời, bên người nàng đột nhiên vang lên một giọng nam tịch mịch.
Cũng chính vào chớp mắt đó, một ánh kiếm từ trong bụi bặm phá không bay đến, đánh thẳng về phía Tần Vân Y!
Tốc độ ánh kiếm này quá nhanh, Tần Vân Y chỉ nghe thấy tiếng gió phía sau, vừa quay đầu lại đã bị mũi kiếm xuyên qua trước nguc, hung hăng găm lên tường trên đại điện phía sau!
Trong nháy mắt trận pháp của nàng ta bị nghiền nát. Hoa Hướng Vãn sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy một người bước tới từ trong ồn ào.
Chàng còn mặc lễ phục, ánh mắt rơi vào xa xa. Hoa Hướng Vãn vô cùng kinh ngạc: “Tạ...”
Nhưng mà đối phương không để ý đến nàng. Chàng lướt qua nàng, bước về phía trước đi vào đại điện.
Hoa Hướng Vãn hơi cứng người. Nàng nhìn về phía trận pháp dưới đất, chần chờ lúc lâu. Cuối cùng nàng vẫn chậm rãi thu tay lại, đứng lên.
“Con có khỏe không?”
Mộng cô, Vân cô xông lại, nâng nàng dậy nhỏ giọng hỏi. Hoa Hướng Vãn gật đầu, không nhiều lời.
Vân cô thấy nàng không sao thì nhẹ giọng nói: “Nếu Trường Tịch đã tới thì vào đi thôi.”
Nói xong, mọi người quay về đại điện.
Mới vừa đi vào trong điện, Hoa Hướng Vãn đã liếc nhìn Tần Vân Y.
Nàng chưa từng thấy dáng vẻ của Tần Vân Y chật vật như vậy. Nàng ta che nguc đang chảy máu ngồi ở góc tường, thở hổn hển nhìn Hoa Hướng Vãn ở cửa.
Hoa Hướng Vãn đảo qua nàng ta, đứng vào phía sau Tạ Trường Tịch.
Tạ Trường Tịch ngồi xổm bên cạnh Tuế Văn, đưa tay đặt ở trên mạch của Tuế Văn.
Chàng cúi đầu, giơ tay về phía Tần Vân Y: “Thuốc giải.”
“Ta lấy đâu...”
“Không thì ta bắt ngươi thay máu.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Tần Vân Y cứng đờ. Ôn Dung cắn răng, rốt cục không chú ý được mặt mũi nữa, nhìn Tần Vân Y nói: “Vân Y, chuyện hôm nay dù sao ngươi cũng mưu đồ vì hai Cung. Ta có thể không so đo, nhưng Thiếu Thanh,” Ôn Dung nhấn mạnh: “Không thể xảy ra chuyện gì.”
Đã nói mức này, Tần Vân Y không giằng co nữa.
Nàng ta hít sâu một hơi, cười rộ lên với Ôn Dung: “Dì Ôn nói phải.”
Nói xong, nàng ta lảo đảo đứng dậy, đưa một lọ thuốc cho Ôn Dung: “Cái gì cũng không quan trọng bằng Thiếu Thanh. Ở chỗ này của ta có hai viên đan dược có thể giải bách độc. Cho hai vị ăn vào đi.”
“Ức Nhiên.”
Tạ Trường Tịch lên tiếng, nhắc nhở Giang Ức Nhiên vừa chạy vào. Giang Ức Nhiên vội đến bên cạnh Ôn Dung, lấy một viên thuốc khác.
Ôn Thiếu Thanh và Tuế Văn uống thuốc. Trong chốc lát, bọn họ ho khan tỉnh lại. Tuy còn rất yếu nhưng thoạt nhìn đã không còn đáng ngại.
“Thượng quân.”
Tuế Văn ho khan, Tạ Trường Tịch đè y lại, lắc đầu. Chàng cúi đầu vận chuyển linh lực cho y, khôi phục linh căn bị độc dược tổn thương.
Còn Ôn Thiếu Thanh ở bên cạnh cũng tỉnh lại. Hắn nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt chạm đến Tạ Trường Tịch ở bên cạnh, cắn răng đẩy Ôn Dung ra, giãy giụa đứng dậy: “Đi!”
Ôn Dung sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, miễn cưỡng cười rộ lên: “Hoa Thiếu chủ, Thiếu Thanh đã không có chuyện gì, ta đưa nó về cung trước.”
“Ôn Cung chủ đi thong thả.”
Hoa Hướng Vãn cười gật đầu. Ôn Dung cho người đỡ Ôn Thiếu Thanh đi xuống. Tần Vân Y thấy thế, cười theo, quay đầu nhìn về phía Hoa Nhiễm Nhan ở chỗ cao: “Hoa Cung chủ, vãn bối xin cáo lui.”
Nói xong không đợi Hoa Nhiễm Nhan trả lời, nàng ta đã tự cất bước đi về phía trước.
Hoa Hướng Vãn nhìn bóng lưng Tần Vân Y và Ôn Thiếu Thanh, đột nhiên lên tiếng: “Ôn Thiếu chủ, Tần Thiếu chủ.”
Ôn Thiếu Thanh và Tần Vân Y dừng bước. Hai người quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Hoa Hướng Vãn.
Lúc này bên ngoài đại điện rất nhiều tu sĩ không rõ tình hình vây xem nghị luận ở hai bên.
Hoa Hướng Vãn giơ tay lên vỗ nhẹ, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Tạ Trường Tịch đưa mắt theo đám người Ôn Thiếu Thanh, Tần Vân Y nhìn ra bên ngoài cửa điện, chỉ thấy Linh Nam dẫn theo một đám người bị dây trói tiên trói nghiêm chỉnh đi lên, đồng loạt quỳ ở cửa đại điện.
Thấy cảnh tượng ở cửa, trong nháy mắt Ôn Thiếu Thanh mở to mắt, quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: “Hoa Hướng Vãn, ngươi có ý gì?”
“Hai vị xếp tu sĩ vào Hợp Hoan Cung của ta đã nhiều năm. Hôm nay ta trả lại cho hai vị.”
“Ngươi...”
“Hạ lễ hai vị đưa trong hôn lễ, ta nhận. Ta lấy máu làm thảm đưa tiễn...”
“Hoa Hướng Vãn,” Hoa Hướng Vãn còn nói xong, Tạ Trường Tịch đột nhiên lên tiếng. Hoa Hướng Vãn không quay đầu lại, nghe chàng cúi đầu nhắc nhở ở sau: “Hôm nay là đại hôn của ta và nàng.”
Ngày đại hôn, không gây sát nghiệt.
Nhưng Hoa Hướng Vãn nghe vậy lại như chưa từng nghe. Nàng tiếp tục duy trì giọng điệu: “Mong rằng hai vị vui lòng nhận cho.”
Dứt lời, đầu đám tu sĩ trong nháy mắt rơi xuống đất. Con ngươi Tạ Trường Tịch co rụt, nhìn máu phun ra. Hai hàng tu sĩ ngã nhào xuống đất, máu lan tràn như thảm đỏ một đường chảy ra phía cửa.
Hoa Hướng Vãn nhìn về phía ngoài điện, trong giọng điệu mang theo cảnh cáo: “Mong rằng ngày sau các vị đừng tùy tiện đưa người vào Hợp Hoan Cung của ta. Không thì ta là người rất nói đạo lý, lễ nghĩa, tất có qua lại.”
Vừa dứt lời, Ôn Thiếu Thanh nhảy tới trước một bước. Hắn đang muốn gì đó, chợt nghe một tiếng thương ưng kêu vang. Sau đó trong đám người truyền đến tiếng hô sợ hãi. Hoa Hướng Vãn đưa mắt nhìn lại chỉ thấy một cô gái mặc đồ đỏ, sắc mặt xanh trắng từng bước một đạp máu tươi đầy đất như bị sợi tơ dắt đến, đi vào đại điện.
Một con chim ưng hùng vĩ đi theo nàng ta cùng bay vào trong điện, xoay quanh đỉnh đầu nàng ta.
Vẻ mặt nàng ta cực kỳ đau đớn. Nhìn kỹ sẽ phát hiện, màu váy đỏ của nàng ta là bị máu tươi trên người nhuộm dần.
Nàng ta một đường đi tới chính giữa đại điện, “Bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, giơ tay trái lên chỉ về phía tây, hơi ngửa đầu.
Bình Thanh sửng sốt chỉ chốc lát, sau đó khiếp sợ lên tiếng: “Là Lâm Lục! Nàng ta là Lâm...”
Còn chưa dứt lời, chỉ nghe “Bụp” một tiếng vang thật lớn, cô gái chợt nổ tung.
Máu thịt của nàng ta quỷ dị không văng khắp nơi, ngược lại hội tụ ở giữa không trung thành một hoa văn phức tạp.
Một đạo uy áp từ trên hoa văn tản ra, ở đây trừ người của Thiên Kiếm Tông thì đều rối rít quỳ xuống.
“Thánh lệnh Ma Chủ,” Chim ưng bay ra, mọi người ngước nhìn chim ưng, nghe giọng non nớt của một đồng tử: “Huyết lệnh của Ma Chủ đã vỡ nứt ra ở các nơi. Bắt đầu từ hôm nay, bất kể thủ đoạn, bất kể hậu quả, người đầu tiên đến được đàn Tế Thần đúc lại huyết lệnh thì sẽ đảm nhiệm Ma Chủ đời tiếp theo.”
“Thí luyện Ma Chủ bắt đầu từ ngày hôm nay. Những người được đề cử, dùng hết toàn lực, đều nghe thiên mệnh.”
Nói xong, chim ưng bay đi.
Mọi người lên tiếng trả lời: “Cẩn tuân thánh lệnh của Ma Chủ.”
Một lát sau, uy áp biến mất. Ôn Thiếu Thanh ho khan, Ôn Dung vội đỡ hắn, răn dạy đi ra ngoài.
Tần Vân Y chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn.
“Hoa Thiếu chủ,” Tần Vân Y cười khẽ: “Sau này còn gặp lại.”
Hoa Hướng Vãn vẫn giữ nụ cười không đổi, giơ tay lên: “Sau này còn gặp lại.”
Nói xong, tất cả tu sĩ liếc nhau vội vàng giải tán, trở lại báo tin tức cực kỳ quan trọng này cho tông môn.
Hoa Nhiễm Nhan thấy mọi người rời đi thì thở phào một cái. Sau khi Vân cô và Hoa Hướng Vãn từ biệt thì bà để Ngọc cô đỡ mình rời đi.
Hoa Hướng Vãn xử lý tất cả việc vặt vãnh. Chờ mọi người trong đại điện đi gần hết rồi, nàng thở phào một cái. Vừa quay đầu lại, nàng lại phát hiện Tạ Trường Tịch còn đứng ở tại chỗ.
Chàng lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt không nhìn ra buồn vui.
Hoa Hướng Vãn híp mắt, lộ ra tươi cười: “Xin lỗi, để chàng thấy cái này. Tây Cảnh là như vậy, ta cũng vậy không có cách nào...”
“Nàng nên sớm cho người gọi ta.”
Tạ Trường Tịch mở miệng như chẳng biết gì cả. Hoa Hướng Vãn có chút ngại ngùng: “Trước đây ta đã quen tự giải quyết. Chờ lần sau nhất định sẽ gọi chàng.”
Tạ Trường Tịch khựng lại. Một lát sau, chàng gật đầu, nhỏ giọng: “Ừ.”
Hai người cùng nhau đi tới hậu viện. Người của Hợp Hoan Cung đang dọn dẹp máu trên mặt đất. Hai người đạp lên máu đi về phòng.
Sau khi đến phòng, tâm tình Hoa Hướng Vãn có vẻ vô cùng tốt. Nàng khe khẽ ngâm nga đi vào phòng tắm, vui vẻ rửa mặt chải đầu.
Tạ Trường Tịch mặc lễ phục ngồi tại chỗ. Chàng nhìn nến đỏ trong phòng, lẳng lặng ngẩn ngơ.
Hoa Hướng Vãn tắm xong đi ra, thấy chàng vẫn ngồi tại chỗ. Nàng có chút ngạc nhiên, ngồi xếp bằng đối diện Tạ Trường Tịch, lau tóc, thận trọng nói: “Chàng đang nghĩ gì đó?”
“Nghĩ về trước đây.”
Tạ Trường Tịch bình tĩnh lên tiếng. Hoa Hướng Vãn hiếu kỳ: “Trước đây?”
“Lần đầu tiên chúng ta thành hôn.”
Tạ Trường Tịch quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người Hoa Hướng Vãn.
“Lần đó nàng đi ra ngoài bảy ngày.”
Chàng mở miệng, giọng nói không có phập phồng gì: “Sau khi trở về, nàng bị thương. Ta chữa thương cho nàng, hỏi nàng đi làm cái gì. Nàng nói nàng đi xử lý cho xong chuyện vặt vãnh. Nàng nói ngày đại hôn của chúng ta, nàng không muốn dính máu.”
“Ồ, chàng nói lúc đó.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, tựa như nhớ lại: “Khi đó quá nhiều người muốn phá hỏng phong ấn của Tử Sinh Giới. Vực được cung phụng khắp nơi, ta đi giết mấy con vực. Những tu sĩ cung phụng kia lại một mực quấn lấy ta. Ta nghĩ đến chúng ta còn phải thành thân nên thẳng thắn tìm họ rồi cùng giải quyết luôn.”
“Bây giờ sao lại không nghĩ vậy nữa?”
Chàng quay đầu lại nhìn nàng. Hoa Hướng Vãn sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận mới nhận ra chàng để ý chuyện ngày hôm nay.
Nàng không khỏi cười rộ lên: “Tạ Trường Tịch! Hóa ra chàng lại kiểu cách như vậy, ta nghĩ chàng không thèm để ý cái này chứ.”
Quá khứ chưa từng để ý, là nàng dạy cho chàng để ý.
Nhưng sau khi dạy xong lại dứt khoát thoát ra.
Chàng nhìn nàng 200 năm sau, điều này đã trở thành thói quen của chàng hiện tại.
Chàng muốn tìm kiếm tất cả những dấu vết có thể tìm thấy, muốn hiểu được người trước mặt này.
Thật ra nàng không giống Vãn Vãn, nhưng nàng lại chính là Vãn Vãn.
Rõ ràng không có chút dấu vết của quá khứ, rồi lại có lờ mờ. Dù không biết thân phận của nàng, nhưng chàng vẫn có thể phát hiện chính là nàng.
Chàng không rõ vì sao, chỉ có thể tuân theo cảm giác của mình, lặng im canh giữ ở một bên, cùng đợi một đáp án.
Chàng lẳng lặng nhìn nàng.
Hoa Hướng Vãn nghĩ lời này có vẻ rất tổn thương người ta. Nàng ho nhẹ một tiếng, quyết định giải thích một chút: “Có lẽ... do vật đổi sao dời, hiện tại ta không nhiều quy củ như vậy.”
“Vì sao?”
“Có lẽ không còn ý nghĩa. Bỏ đi,” Hoa Hướng Vãn nghĩ đến cái gì, cười cười: “Ta nói chàng cũng không hiểu, không nói.”
“Vì sao không hiểu?”
Tạ Trường Tịch cố chấp hiếm có.
Hoa Hướng Vãn nghẹn lại. Nàng biết Tạ Trường Tịch sẽ không hỏi. Nếu chàng muốn hỏi, vậy nhất định phải hỏi đến cùng.
Suy nghĩ một chút, nàng nhẹ giọng trả lời: “Có một số việc, không đứng ở vị trí đó, chàng không hiểu được. Mặc dù cuộc đời chàng từng nhấp nhô, thế nhưng chàng là kẻ mạnh, không có bất đắc dĩ chân chính.”
Hoa Hướng Vãn nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, nói: “Ta cũng vậy, đến lúc ngay cả chiếc đũa cũng không cầm được, ta mới thực sự ý thức được được sống đã là hạnh phúc bao nhiêu. Cái gì quy củ, tôn nghiêm, đó chỉ là khi đó ta không biết trời cao đất rộng mà thôi.”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào, chàng lẳng lặng nhìn nàng.
Thật ra chàng rất muốn biết 200 năm kia, nhưng chàng lại hiểu, chàng không tự đi qua cùng nàng, chỉ từ trong miệng nàng nghe nói thì chẳng qua giống như một lần nữa bóc vết sẹo của nàng ra mà thôi.
200 năm đó, chàng vẫn bỏ lỡ.
Chàng không hỏi lại.
Hoa Hướng Vãn không muốn trò chuyện tiếp đề tài này. Nàng lên tinh thần, thay đổi đề tài hỏi: “Hôm nay chàng có cảm ứng được Vực Linh không?”
“Cảm ứng được một lần.”
Tạ Trường Tịch trò chuyện theo vấn đề của nàng.
Điểm ấy Hoa Hướng Vãn rất thích. Nhưng câu trả lời này của nàng lại làm nàng hốt hoảng.
Tim nàng đập nhanh, trên mặt lại giả vờ trấn định: “Lúc nào?”
“Cô gái tên Lâm Lục kia, trong chớp mắt nàng ta nổ tung.”
“Lâm Lục?”
Hoa Hướng Vãn suy tính: “Cô gái kia, ta đã cho người đi thăm dò. Là người của Ôn Thiếu Thanh, nguyên quán tại Thanh Hà Quan, đây là sát biên giới Tây Cảnh.”
Nói xong, nàng nâng mi: “Thật ra chàng muốn tìm Vực Linh, còn có một cách.”
Tạ Trường Tịch bình tĩnh nhìn nàng, Hoa Hướng Vãn gõ bàn một cái nói: “Huyết lệnh Ma Chủ.”
“Đây là cái gì?”
“Tỏa Hồn Đăng do tổ tiên ta chế tạo từ một khối thiên thạch Ngoại Vực. Năm đó sau khi tạo xong Tỏa Hồn Đăng thì còn để lại một phần tài liệu, được chế thành một cái lệnh bài. Dùng máu của các đời Ma Chủ tưới lên, trở thành tượng trưng cho thân phận Ma Chủ. Huyết lệnh này sẽ kế thừa tu vi công pháp mỗi Ma Chủ đảm nhiệm, truyền thừa cho vị Ma Chủ kế tiếp. Đây là huyết lệnh Ma Chủ, là ký hiệu cho thân phận Ma Chủ.”
Hoa Hướng Vãn nói xong nhấp một ngụm trà: “Nếu như muốn mở Tỏa Hồn Đăng, trừ ta ra, cách duy nhất chính là dùng huyết lệnh Ma Chủ. Nhưng hôm nay có chàng ở đây, bọn họ chưa chắc dám tới gần ta. Vậy thì chỉ còn lại phương án khác.”
“Nàng muốn ta giúp nàng thắng thí luyện Ma Chủ.”
Tạ Trường Tịch nói thẳng ra mục đích của nàng.
Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Chàng đừng nói thẳng ra như vậy. Đây gọi là một công đôi việc. Ta thắng thí luyện, chàng tìm Vực Linh, không tốt sao?”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Hoa Hướng Vãn đang muốn thuyết phục chàng, chợt nghe chàng nói: “Đồng ý với ta vài chuyện.”
“Nói nghe một chút.”
Hoa Hướng Vãn lần đầu nghe Tạ Trường Tịch nói điều kiện, có chút mới mẻ.
“Chuyện thứ nhất,” Tạ Trường Tịch kéo tay Hoa Hướng Vãn, nhìn vết thương trên lòng bàn tay nàng do thi pháp, loại vết thương nhỏ này không cách nào chuyển đến trên người chàng. Chàng lẳng lặng nhìn: “Ngày sau muốn tranh cái gì, muốn cái gì, giết ai, nói cho ta biết.”
“À.”
Không nghĩ tới là điều này, Hoa Hướng Vãn có chút chột dạ. Nàng không dám nhìn Tạ Trường Tịch, hùa theo gật đầu: “Ta sẽ cố gắng.”
“Chuyện thứ hai, 100 đệ tử Thiên Kiếm Tông, bọn họ phải hoàn hảo quay về,” Chàng nhìn nàng, mang theo vài phần cảnh cáo: “Lần sau không được làm như vậy nữa.”
Hoa Hướng Vãn sửng sốt. Nàng nhìn Tạ Trường Tịch, có chút không rõ rốt cuộc Tạ Trường Tịch có biết chuyện ngày hôm nay hay không.
Nàng vì gây xích mích quan hệ của Tần Vân Y và Ôn Dung, rõ ràng có thể phòng bị sớm lại quyết định dùng tính mạng Tuế Văn đi đánh cược.
Nàng đánh cược thắng. Nếu thua cuộc, nàng sẽ dẫn độc trên người mình, tuyệt đối không kết thành hận thù với Thiên Kiếm Tông.
Nhưng đối với Tạ Trường Tịch mà nói, lợi dụng đệ tử tông môn khác, hành đ0ng đều bỉ ổi như nhau, không có gì khác cả.
Mà nếu Tạ Trường Tịch không biết, vì sao lại nói những lời này?
Nếu như chàng biết, sao có thể tâm bình khí hòa ở chỗ này nói chuyện với nàng như vậy?
Nàng tự suy xét, không nhiều lời. Tạ Trường Tịch hơi nghiêng người, giơ tay lên lau đi giọt nước vương trên khuôn mặt nàng.
“Chuyện thứ ba,” Chàng nhìn vào mắt nàng: “Không ai quan trọng hơn mạng của nàng. Nếu như có lần sau…”
Câu “Vì Thiếu Thanh, ta tất nhiên là bằng lòng hết” kia chợt hiện lên trong đầu. Giọng nói, vẻ mặt của Tạ Trường Tịch rõ ràng không khác thường ngày, Hoa Hướng Vãn lại nghe ra vài phần hơi lạnh của kiếm sắc sau khi ra khỏi vỏ.
Bình tĩnh, lại có một loại sắc bén âm trầm.
“Ta sẽ giết hắn.”
___
Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía Hoa Nhiễm Nhan, Ôn Dung, cung kính nói: “Mẫu thân, Ôn Cung chủ! Đệ tử Thiên Kiếm Tông và Thiếu Thanh cùng bị trúng độc, sợ là có liên quan. Không bằng đặt hai người lên đại điện, thuận tiện cùng nhau kiểm tra tình huống.”
“Được.”
Không đợi Ôn Dung mở miệng, Hoa Nhiễm Nhan đã gật đầu, ra lệnh cho Ngọc cô bên cạnh: “Cho người vô can ra ngoài, mang người lên.”
Ngọc cô tuân lệnh, đi nhanh lên đài cao xử lý.
Đại điện rất nhanh được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ để lại người của ba Cung Tây Cảnh ở lại trong điện.
Ôn Dung liếc nhìn Tần Vân Y. Tần Vân Y như đang suy nghĩ gì đó, Ôn Dung đè lại tâm tình, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Trong chốc lát, Ngọc cô mang hai người trúng độc chạy về.
Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua, đệ tử Thiên Kiếm Tông trúng độc là vị tên Tuế Văn kia. Lúc trước Côn Hư tử còn cố ý dặn dò y sợ tối, để Tạ Trường Tịch trông nom.
Y và Ôn Thiếu Thanh đặt song song ở trên cáng. Vẻ mặt hai người đều bình yên, tựa như đang trong giấc mơ.
Âm Dương Tông thường thấy nhất là độc dược. Mộng Trung Đoạn Trường khiến người ta chìm vào giấc ngủ rồi lặng yên không một tiếng đ0ng ch3t đi. Mới đầu còn có thể đau đớn, nhưng theo độc tính tăng dần, vẻ mặt lại càng lúc càng bình thản.
Lúc này Ôn Thiếu Thanh đã không có bất kỳ vẻ đau đớn gì, rõ ràng cho thấy độc đã vào tận xương.
Ôn Dung thấy thế, từ trên đài cao lao xuống, rất nhanh phong bế huyệt vị của Ôn Thiếu Thanh không cho độc tính lan tràn. Bà ta không nhịn được nữa, quay đầu gầm nhẹ với Tần Vân Y: “Ngươi mau nghĩ biện pháp đi!”
Âm Dương Tông vốn dưới quyền quản lý của Thanh Lạc Cung. Nhưng trước đây Tần Vân Y đã cứu Tông chủ Âm Dương Tông, cộng thêm mấy năm gần đây Thanh Lạc Cung và Minh Loan Cung gặp gỡ mật thiết nên từ lâu đã âm thầm coi Tần Vân Y là chủ mới.
Ôn Thiếu Thanh trúng độc của Âm Dương Tông. Dù Ôn Dung biết trong đó có lẽ có kỳ quặc nhưng cũng khó có thể khống chế tâm tình. Bà ta gầm lên với Tần Vân Y là đã hoài nghi đến trên đầu Tần Vân Y rồi.
Tần Vân Y hơi híp mắt, thần sắc ổn định, chỉ nói: “Dì Ôn, người tỉnh táo lại một chút. Người của Âm Dương Tông sẽ ra ngay đây, Thiếu Thanh sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Trong lúc nói chuyện, Bình Thanh dẫn một vị thanh niên mặc áo bào màu tro vào nhà.
Hắn ta liếc Tần Vân Y trước, sau đó quỳ xuống đất hành lễ: “Âm Dương Tông Hữu sứ Minh Hoán ra mắt Ôn Cung chủ, Hoa Cung chủ, Tần Thiếu chủ, Hoa Thiếu chủ.”
“Ngươi mau tới đây xem.” Ôn Dung giơ tay lên chỉ vào cáng cứu thương: “Xem Thiếu Thanh thế nào.”
Minh Hoán gật đầu đi lên phía trước. Hắn ta cho bắt mạch Ôn Thiếu Thanh, hơi nhíu mày.
“Thế nào?”
Ôn Dung lo lắng hỏi. Minh Hoán tỏ vẻ mờ mịt: “Là độc dược của tông ta, Mộng Trung Đoạn Trường.”
“Ta biết,” Ôn Dung cau mày: “Ta hỏi là giải độc như thế nào!”
“Cái này...” Minh Hoán chần chờ: “Giải dược, chỉ người hạ độc mới có.”
“Đây không phải là độc của tông môn các ngươi à?” Ôn Dung khó hiểu, không khỏi nói lớn tiếng: “Các ngươi không có giải dược?”
“Ôn Cung chủ có chỗ không biết,” Minh Hoán bị chửi, cũng không tức giận mà ổn định nói: “Chế tạo Mộng Trung Đoạn Trường tổng cộng cần 21 loại dược vật. 20 vị thuốc trước đều là kịch độc, vị thuốc cuối cùng là cỏ Linh Quân Tử thì làm thuốc dẫn. Căn cứ lúc chế độc xếp trình tự khác nhau, giải dược tương ứng của Mộng Trung Đoạn Trường cũng sẽ khác nhau. Giải dược thay đổi khôn lường, trừ người hạ độc, thật sự không ai có thể biết trình tự chế độc, càng đừng nói đến giải dược.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Ôn Dung trắng bệch. Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía Minh Hoán, nhíu mày: “Vậy loại độc này phải thế nào mới có thể trúng độc?”
“Ăn, ngửi qua, đều có thể trúng độc.”
Minh Hoán trả lời. Hoa Hướng Vãn lập tức xoay người, ra lệnh cho Linh Nam vẫn luôn ở một bên: “Tra! Lập tức tra rõ tất cả đồ dùng, đồ ăn của Ôn Thiếu chủ và Tuế Văn. Làm rõ ràng rốt cuộc là trúng độc thế nào, nhất định phải lôi được hung thủ ra!”
“Vâng.”
Linh Nam cung kính lên tiếng: “Thiếu chủ, thuộc hạ đi tra ngay.”
Linh Nam nói xong lập tức đi ra ngoài.
Bình Thanh ở cạnh nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.
Chờ Linh Nam đi ra ngoài, Hoa Hướng Vãn xoay người nhìn về phía Ôn Dung, vẻ mặt hổ thẹn: “Ôn Cung chủ, là A Vãn thiếu cẩn thận, mới để cho Thiếu Thanh gặp kiếp nạn này. Hôm nay nếu Thiếu Thanh và đệ tử Thiên Kiếm Tông cùng gặp chuyện không may ở Hợp Hoan Cung, A Vãn khó thoát tội này. Hôm nay A Vãn nhất định sẽ tra rõ việc này, tuyệt đối không làm Thiếu Thanh gặp chuyện không may. Trong nửa canh giờ, nếu còn không tìm được hung thủ, A Vãn nguyện lấy thân dẫn độc, làm chậm độc tính của Thiếu Thanh. Xin Ôn Cung chủ chớ hiểu lầm, trách tội lên trên đầu Hợp Hoan Cung.”
Ôn Dung gật đầu, không nhiều lời như đang suy tư gì đó.
Ôn Thiếu Thanh trúng độc ngay hôm nay, đối với Hợp Hoan Cung không có một chút chỗ tốt nào. Đệ tử của Thiên Kiếm Tông trúng độc, đối với Hợp Hoan Cung càng chỉ có hại không có lợi. Hoa Hướng Vãn luôn coi trọng Ôn Thiếu Thanh. Hiện nay lại chủ đ0ng đưa ra phương án lấy thân dẫn độc, đồng sinh cộng tử với Ôn Thiếu Thanh thì càng không thể nào là hung thủ.
Nếu Ôn Thiếu Thanh và đệ tử Thiên Kiếm Tông ch3t ở Hợp Hoan Cung. Thanh Lạc Cung bởi vậy đối địch với Hợp Hoan Cung, vậy người được lợi lớn nhất, thật ra chỉ còn lại có một mình Minh Loan Cung.
Nhưng hiện tại không có chứng cứ xác thực, bà ta không dám xác định. Bà ta chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Bình Thanh vẫn luôn hầu hạ Ôn Thiếu Thanh, quát lớn: “Hôm nay ruốt cuộc Thiếu chủ đã ăn cái gì? Ngửi cái gì?!”
Bình Thanh không dám nói lời nào, mặt có vẻ do dự.
Thấy dáng vẻ của Bình Thanh, Ôn Dung lập tức biết có quỷ. Bà ta lập tức thả uy áp, Bình Thanh quỳ trên mặt đất, sàn nhà đều vỡ ra. Bình Thanh đau đớn k3u rên, Ôn Dung hét lên: “Thiếu chủ đã như vậy, ngươi còn muốn giấu giếm cái gì?”
“Vân Yên!”
Bình Thanh nghe vậy, lúc này không kiềm được kinh sợ hô lên.
Ôn Dung sửng sốt, không hiểu rõ lắm: “Vân Yên?”
“Đây là một loại độc khác, do Tiết Tử Đan của Dược Tông năm đó nghiên cứu Mộng Trung Đoạn Trường sau đó phối hợp ra một loại độc. 20 loại dược liệu trước hoàn toàn giống với Mộng Trung Đoạn Trường, chỉ duy nhất cái cuối cùng là cỏ Linh Quân Tử không làm thuốc. Nhưng thiếu cỏ Linh Quân Tử trung hoà, thuốc này càng dữ dội hơn, cũng càng khó xử lý, ăn phải thì nhất định trúng độc.”
Minh Hoán mở miệng giải đáp. Ôn Dung quay đầu nhìn về phía Bình Thanh: “Nói rõ ràng!”
“Tối hôm qua, có người tìm đến Thiếu chủ.” Bình Thanh thở hổn hển: “Cho Thiếu chủ một loại độc dược nói đây là Vân Yên do Tiết Tử Đan chế thành để Thiếu chủ hạ độc cho đệ tử Thiên Kiếm Tông. Cứ như vậy có thể phá hỏng hôn lễ của Hoa Thiếu chủ và Thiên Kiếm Tông.”
Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người không quá đẹp.
Ôn Dung khắc chế đến tâm tình, lạnh giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Thiếu chủ sắp xếp người... hạ độc đệ tử Thiên Kiếm Tông. Nhưng hôm nay đệ tử Thiên Kiếm Tông đều cảnh giác không ăn vào. Chỉ có vị đệ tử đang trúng độc này muốn ăn bánh ngọt mà thị nữ cầm.”
“Người thị nữ kia là ai?”
Hoa Nhiễm Nhan cau mày, Bình Thanh chần chờ.
Hoa Hướng Vãn ôn hòa, khuyên hắn: “Đã nói đến đây rồi! Một thị nữ, có gì cần giấu giếm?”
“Là... một cô nương tên Lâm Lục.”
Hoa Hướng Vãn nghe được câu trả lời, quay đầu nhìn về phía Linh Bắc, lạnh giọng mở miệng: “Nhanh bắt người trở lại!”
Nhưng lúc này có bắt Lâm Lục hay không, đối với Ôn Dung đã không còn quan trọng.
Hiện nay bà ta đã nghe rõ, Ôn Thiếu Thanh bị người ta lợi dụng. Hắn thâm tình với Hoa Hướng Vãn. Hai ngày trước mới đến làm ầm lên, mọi người đều biết. Lúc đó Tần Vân Y còn an ủi bà ta. Hôm nay nghĩ đến, có thể Tần Vân Y còn cảm thấy ầm ĩ thật tốt.
Mà Ôn Thiếu Thanh hạ độc Thiên Kiếm Tông, có lợi nhất chính là Tần Vân Y. Người của Thiên Kiếm Tông có thể không rõ những rắc rối trong này, sẽ trách tội Hoa Hướng Vãn và Thanh Lạc Cung. Bà ta lại biết rất rõ.
Về phần Ôn Thiếu Thanh, cho dù bị cố ý hạ độc hay là vô tình trúng độc, thế nhưng người cho độc dược cố ý nói sai tên thuốc thì đã có ý xấu.
Ôn Dung cố kỵ Tần Phong Liệt, không muốn làm ầm ĩ quá khó coi nên nhỏ giọng nhắc nhở: “Vân Y, từ trước đến nay ngươi am hiểu y thuật, giúp Thiếu Thanh và vị đệ tử Thiên Kiếm Tông này giải độc đi.”
Lời này nói ra, đã nhận định là Tần Vân Y rồi.
Chỉ có nàng ta, trừ Thanh Lạc Cung ra, là người duy nhất có thể lấy được độc dược từ trong tay Âm Dương Tông.
Cũng chỉ có nàng ta là người được lợi nhất trong chuyện này.
Tần Vân Y nghe vậy, đưa mắt nhìn về phía Ôn Dung.
Nàng ta biết đây là Ôn Dung đang cho cả hai bên một cái bậc thang.
Nhưng hiện nay nếu như nàng ta lấy giải dược ra thì là đã nhận chuyện này. Nếu không lấy ra...
Ôn Thiếu Thanh ch3t, sợ là cái nồi này sẽ rơi vào trên đầu nàng ta.
Thí luyện Ma Chủ sắp tới, hai Cung kết minh, không thể làm hỏng.
Nhưng nàng ta mà nhận thì hai Cung sẽ không có khoảng cách sao?
Tần Vân Y nghĩ thầm, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn.
“Phương pháp giải độc, hiện nay chỉ có một.”
Hoa Hướng Vãn phát hiện sát ý của Tần Vân Y, lặng yên không một tiếng đ0ng bóp vỡ hạt châu linh khí.
“Mời Hoa Thiếu chủ, dẫn độc vào cơ thể, giúp Thiếu Thanh đi!”
Dứt lời, Tần Vân Y đánh thẳng về phía Hoa Hướng Vãn!
Ôn Dung đã có dị tâm, đối với nàng ta mà nói không bằng nhân cơ hội dẫn độc vào trong cơ thể Hoa Hướng Vãn, diệt trừ Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn cần âm mưu thủ đoạn, mượn lực đánh lực. Nhưng nàng ta không cần.
Nàng ta là tu sĩ Độ Kiếp trẻ tuổi nhất Tây Cảnh, là Thiếu Cung chủ của Minh Loan Cung đứng đầu ba Cung Tây Cảnh.
Hoa Hướng Vãn sớm đã phát hiện ý đồ của nàng ta. Ngay vào lúc nàng ta ra tay, Hoa Hướng Vãn lập tức vận chuyển linh lực, vội vàng lui ra bên ngoài đồng thời giơ tay lên ném một pháp quyết ra ngoài!
Nhưng mà nàng nhanh, Tần Vân Y còn nhanh hơn. Ngay trong nháy mắt nàng đến bên cửa sổ thì Tần Vân Y đã đuổi đến, nâng kiếm đâm thẳng.
Kiếm như mưa mau, Hoa Hướng Vãn căn bản không kịp thi triển bất kỳ pháp quyết nào, chỉ có thể né tránh.
Tốc độ của hai người càng lúc càng nhanh, người ngoài căn bản đã theo không kịp đ0ng tác của các nàng.
Mọi người Hợp Hoan Cung đánh úp về phía Tần Vân Y. Tần Vân Y nhìn thoáng qua người của Minh Loan Cung, hét lớn: “Cản bọn họ lại!”
Sau đó mở ra trận pháp, ngăn cách hai người trong trận pháp.
Linh lực của nàng ta đều để ngăn những người khác, trên tay chỉ có trường kiếm có thể dùng.
Nàng ta không thể dùng linh lực, Hoa Hướng Vãn cũng không thể. Hoa Hướng Vãn chỉ né tránh, dưới kiếm của Tần Vân Y, nàng như cá chạch trốn trong bùn. Mũi kiếm vài lần buông xuống lại đều không đụng vào được nàng.
“Ngươi quả nhiên có che giấu.”
Tần Vân Y chém một kiếm xuống, Hoa Hướng Vãn nghiêng người tránh. Hai ngón tay nàng kẹp lấy mũi kiếm, bình tĩnh nói: “Ta không che giấu, mà là ta với ngươi có căn bản khác nhau.”
Tần Vân Y nghe vậy tựa như bị k1ch thích. Nàng ta chợt rút linh lực chống đỡ trận pháp lại, rót toàn bộ tu vi trên thân kiếm!
Hoa Hướng Vãn thấy thế trong lòng biết không ổn. Nàng giơ tay lên rạch một cái, máu tươi từ lòng bàn tay bay ra, một kiếm toàn lực của Tần Vân Y ầm ầm chém xuống! Trận pháp trên tay Hoa Hướng Vãn đồng thời bay ra.
Trận pháp và kiếm khí đụng vào nhau, phát ra tiếng nổ ầm ầm. Hoa Hướng Vãn bị kiếm khí đánh bay, nàng lộn một vòng trên không trung, miễn cưỡng quỳ một gối rơi xuống đất.
Quanh người ầm ĩ, Tần Vân Y nâng kiếm đi về phía nàng, cười nói: “Không phải ngươi nói ngươi có tình cảm thắm thiết với Thiếu Thanh à? Vậy bây giờ dẫn độc của hắn vào người, vì sao lại không muốn đây?”
“Vì Thiếu Thanh,” Hoa Hướng Vãn chạm tay vào trên mặt đất, máu thấm vào liên kết với trận pháp đã chuẩn bị xong từ lâu dưới mặt đất. Nàng cười rộ lên: “Ta đương nhiên là cái gì cũng...”
“Nàng không muốn.”
Nói còn chưa dứt lời, bên người nàng đột nhiên vang lên một giọng nam tịch mịch.
Cũng chính vào chớp mắt đó, một ánh kiếm từ trong bụi bặm phá không bay đến, đánh thẳng về phía Tần Vân Y!
Tốc độ ánh kiếm này quá nhanh, Tần Vân Y chỉ nghe thấy tiếng gió phía sau, vừa quay đầu lại đã bị mũi kiếm xuyên qua trước nguc, hung hăng găm lên tường trên đại điện phía sau!
Trong nháy mắt trận pháp của nàng ta bị nghiền nát. Hoa Hướng Vãn sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy một người bước tới từ trong ồn ào.
Chàng còn mặc lễ phục, ánh mắt rơi vào xa xa. Hoa Hướng Vãn vô cùng kinh ngạc: “Tạ...”
Nhưng mà đối phương không để ý đến nàng. Chàng lướt qua nàng, bước về phía trước đi vào đại điện.
Hoa Hướng Vãn hơi cứng người. Nàng nhìn về phía trận pháp dưới đất, chần chờ lúc lâu. Cuối cùng nàng vẫn chậm rãi thu tay lại, đứng lên.
“Con có khỏe không?”
Mộng cô, Vân cô xông lại, nâng nàng dậy nhỏ giọng hỏi. Hoa Hướng Vãn gật đầu, không nhiều lời.
Vân cô thấy nàng không sao thì nhẹ giọng nói: “Nếu Trường Tịch đã tới thì vào đi thôi.”
Nói xong, mọi người quay về đại điện.
Mới vừa đi vào trong điện, Hoa Hướng Vãn đã liếc nhìn Tần Vân Y.
Nàng chưa từng thấy dáng vẻ của Tần Vân Y chật vật như vậy. Nàng ta che nguc đang chảy máu ngồi ở góc tường, thở hổn hển nhìn Hoa Hướng Vãn ở cửa.
Hoa Hướng Vãn đảo qua nàng ta, đứng vào phía sau Tạ Trường Tịch.
Tạ Trường Tịch ngồi xổm bên cạnh Tuế Văn, đưa tay đặt ở trên mạch của Tuế Văn.
Chàng cúi đầu, giơ tay về phía Tần Vân Y: “Thuốc giải.”
“Ta lấy đâu...”
“Không thì ta bắt ngươi thay máu.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Tần Vân Y cứng đờ. Ôn Dung cắn răng, rốt cục không chú ý được mặt mũi nữa, nhìn Tần Vân Y nói: “Vân Y, chuyện hôm nay dù sao ngươi cũng mưu đồ vì hai Cung. Ta có thể không so đo, nhưng Thiếu Thanh,” Ôn Dung nhấn mạnh: “Không thể xảy ra chuyện gì.”
Đã nói mức này, Tần Vân Y không giằng co nữa.
Nàng ta hít sâu một hơi, cười rộ lên với Ôn Dung: “Dì Ôn nói phải.”
Nói xong, nàng ta lảo đảo đứng dậy, đưa một lọ thuốc cho Ôn Dung: “Cái gì cũng không quan trọng bằng Thiếu Thanh. Ở chỗ này của ta có hai viên đan dược có thể giải bách độc. Cho hai vị ăn vào đi.”
“Ức Nhiên.”
Tạ Trường Tịch lên tiếng, nhắc nhở Giang Ức Nhiên vừa chạy vào. Giang Ức Nhiên vội đến bên cạnh Ôn Dung, lấy một viên thuốc khác.
Ôn Thiếu Thanh và Tuế Văn uống thuốc. Trong chốc lát, bọn họ ho khan tỉnh lại. Tuy còn rất yếu nhưng thoạt nhìn đã không còn đáng ngại.
“Thượng quân.”
Tuế Văn ho khan, Tạ Trường Tịch đè y lại, lắc đầu. Chàng cúi đầu vận chuyển linh lực cho y, khôi phục linh căn bị độc dược tổn thương.
Còn Ôn Thiếu Thanh ở bên cạnh cũng tỉnh lại. Hắn nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt chạm đến Tạ Trường Tịch ở bên cạnh, cắn răng đẩy Ôn Dung ra, giãy giụa đứng dậy: “Đi!”
Ôn Dung sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, miễn cưỡng cười rộ lên: “Hoa Thiếu chủ, Thiếu Thanh đã không có chuyện gì, ta đưa nó về cung trước.”
“Ôn Cung chủ đi thong thả.”
Hoa Hướng Vãn cười gật đầu. Ôn Dung cho người đỡ Ôn Thiếu Thanh đi xuống. Tần Vân Y thấy thế, cười theo, quay đầu nhìn về phía Hoa Nhiễm Nhan ở chỗ cao: “Hoa Cung chủ, vãn bối xin cáo lui.”
Nói xong không đợi Hoa Nhiễm Nhan trả lời, nàng ta đã tự cất bước đi về phía trước.
Hoa Hướng Vãn nhìn bóng lưng Tần Vân Y và Ôn Thiếu Thanh, đột nhiên lên tiếng: “Ôn Thiếu chủ, Tần Thiếu chủ.”
Ôn Thiếu Thanh và Tần Vân Y dừng bước. Hai người quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Hoa Hướng Vãn.
Lúc này bên ngoài đại điện rất nhiều tu sĩ không rõ tình hình vây xem nghị luận ở hai bên.
Hoa Hướng Vãn giơ tay lên vỗ nhẹ, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Tạ Trường Tịch đưa mắt theo đám người Ôn Thiếu Thanh, Tần Vân Y nhìn ra bên ngoài cửa điện, chỉ thấy Linh Nam dẫn theo một đám người bị dây trói tiên trói nghiêm chỉnh đi lên, đồng loạt quỳ ở cửa đại điện.
Thấy cảnh tượng ở cửa, trong nháy mắt Ôn Thiếu Thanh mở to mắt, quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: “Hoa Hướng Vãn, ngươi có ý gì?”
“Hai vị xếp tu sĩ vào Hợp Hoan Cung của ta đã nhiều năm. Hôm nay ta trả lại cho hai vị.”
“Ngươi...”
“Hạ lễ hai vị đưa trong hôn lễ, ta nhận. Ta lấy máu làm thảm đưa tiễn...”
“Hoa Hướng Vãn,” Hoa Hướng Vãn còn nói xong, Tạ Trường Tịch đột nhiên lên tiếng. Hoa Hướng Vãn không quay đầu lại, nghe chàng cúi đầu nhắc nhở ở sau: “Hôm nay là đại hôn của ta và nàng.”
Ngày đại hôn, không gây sát nghiệt.
Nhưng Hoa Hướng Vãn nghe vậy lại như chưa từng nghe. Nàng tiếp tục duy trì giọng điệu: “Mong rằng hai vị vui lòng nhận cho.”
Dứt lời, đầu đám tu sĩ trong nháy mắt rơi xuống đất. Con ngươi Tạ Trường Tịch co rụt, nhìn máu phun ra. Hai hàng tu sĩ ngã nhào xuống đất, máu lan tràn như thảm đỏ một đường chảy ra phía cửa.
Hoa Hướng Vãn nhìn về phía ngoài điện, trong giọng điệu mang theo cảnh cáo: “Mong rằng ngày sau các vị đừng tùy tiện đưa người vào Hợp Hoan Cung của ta. Không thì ta là người rất nói đạo lý, lễ nghĩa, tất có qua lại.”
Vừa dứt lời, Ôn Thiếu Thanh nhảy tới trước một bước. Hắn đang muốn gì đó, chợt nghe một tiếng thương ưng kêu vang. Sau đó trong đám người truyền đến tiếng hô sợ hãi. Hoa Hướng Vãn đưa mắt nhìn lại chỉ thấy một cô gái mặc đồ đỏ, sắc mặt xanh trắng từng bước một đạp máu tươi đầy đất như bị sợi tơ dắt đến, đi vào đại điện.
Một con chim ưng hùng vĩ đi theo nàng ta cùng bay vào trong điện, xoay quanh đỉnh đầu nàng ta.
Vẻ mặt nàng ta cực kỳ đau đớn. Nhìn kỹ sẽ phát hiện, màu váy đỏ của nàng ta là bị máu tươi trên người nhuộm dần.
Nàng ta một đường đi tới chính giữa đại điện, “Bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, giơ tay trái lên chỉ về phía tây, hơi ngửa đầu.
Bình Thanh sửng sốt chỉ chốc lát, sau đó khiếp sợ lên tiếng: “Là Lâm Lục! Nàng ta là Lâm...”
Còn chưa dứt lời, chỉ nghe “Bụp” một tiếng vang thật lớn, cô gái chợt nổ tung.
Máu thịt của nàng ta quỷ dị không văng khắp nơi, ngược lại hội tụ ở giữa không trung thành một hoa văn phức tạp.
Một đạo uy áp từ trên hoa văn tản ra, ở đây trừ người của Thiên Kiếm Tông thì đều rối rít quỳ xuống.
“Thánh lệnh Ma Chủ,” Chim ưng bay ra, mọi người ngước nhìn chim ưng, nghe giọng non nớt của một đồng tử: “Huyết lệnh của Ma Chủ đã vỡ nứt ra ở các nơi. Bắt đầu từ hôm nay, bất kể thủ đoạn, bất kể hậu quả, người đầu tiên đến được đàn Tế Thần đúc lại huyết lệnh thì sẽ đảm nhiệm Ma Chủ đời tiếp theo.”
“Thí luyện Ma Chủ bắt đầu từ ngày hôm nay. Những người được đề cử, dùng hết toàn lực, đều nghe thiên mệnh.”
Nói xong, chim ưng bay đi.
Mọi người lên tiếng trả lời: “Cẩn tuân thánh lệnh của Ma Chủ.”
Một lát sau, uy áp biến mất. Ôn Thiếu Thanh ho khan, Ôn Dung vội đỡ hắn, răn dạy đi ra ngoài.
Tần Vân Y chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn.
“Hoa Thiếu chủ,” Tần Vân Y cười khẽ: “Sau này còn gặp lại.”
Hoa Hướng Vãn vẫn giữ nụ cười không đổi, giơ tay lên: “Sau này còn gặp lại.”
Nói xong, tất cả tu sĩ liếc nhau vội vàng giải tán, trở lại báo tin tức cực kỳ quan trọng này cho tông môn.
Hoa Nhiễm Nhan thấy mọi người rời đi thì thở phào một cái. Sau khi Vân cô và Hoa Hướng Vãn từ biệt thì bà để Ngọc cô đỡ mình rời đi.
Hoa Hướng Vãn xử lý tất cả việc vặt vãnh. Chờ mọi người trong đại điện đi gần hết rồi, nàng thở phào một cái. Vừa quay đầu lại, nàng lại phát hiện Tạ Trường Tịch còn đứng ở tại chỗ.
Chàng lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt không nhìn ra buồn vui.
Hoa Hướng Vãn híp mắt, lộ ra tươi cười: “Xin lỗi, để chàng thấy cái này. Tây Cảnh là như vậy, ta cũng vậy không có cách nào...”
“Nàng nên sớm cho người gọi ta.”
Tạ Trường Tịch mở miệng như chẳng biết gì cả. Hoa Hướng Vãn có chút ngại ngùng: “Trước đây ta đã quen tự giải quyết. Chờ lần sau nhất định sẽ gọi chàng.”
Tạ Trường Tịch khựng lại. Một lát sau, chàng gật đầu, nhỏ giọng: “Ừ.”
Hai người cùng nhau đi tới hậu viện. Người của Hợp Hoan Cung đang dọn dẹp máu trên mặt đất. Hai người đạp lên máu đi về phòng.
Sau khi đến phòng, tâm tình Hoa Hướng Vãn có vẻ vô cùng tốt. Nàng khe khẽ ngâm nga đi vào phòng tắm, vui vẻ rửa mặt chải đầu.
Tạ Trường Tịch mặc lễ phục ngồi tại chỗ. Chàng nhìn nến đỏ trong phòng, lẳng lặng ngẩn ngơ.
Hoa Hướng Vãn tắm xong đi ra, thấy chàng vẫn ngồi tại chỗ. Nàng có chút ngạc nhiên, ngồi xếp bằng đối diện Tạ Trường Tịch, lau tóc, thận trọng nói: “Chàng đang nghĩ gì đó?”
“Nghĩ về trước đây.”
Tạ Trường Tịch bình tĩnh lên tiếng. Hoa Hướng Vãn hiếu kỳ: “Trước đây?”
“Lần đầu tiên chúng ta thành hôn.”
Tạ Trường Tịch quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người Hoa Hướng Vãn.
“Lần đó nàng đi ra ngoài bảy ngày.”
Chàng mở miệng, giọng nói không có phập phồng gì: “Sau khi trở về, nàng bị thương. Ta chữa thương cho nàng, hỏi nàng đi làm cái gì. Nàng nói nàng đi xử lý cho xong chuyện vặt vãnh. Nàng nói ngày đại hôn của chúng ta, nàng không muốn dính máu.”
“Ồ, chàng nói lúc đó.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, tựa như nhớ lại: “Khi đó quá nhiều người muốn phá hỏng phong ấn của Tử Sinh Giới. Vực được cung phụng khắp nơi, ta đi giết mấy con vực. Những tu sĩ cung phụng kia lại một mực quấn lấy ta. Ta nghĩ đến chúng ta còn phải thành thân nên thẳng thắn tìm họ rồi cùng giải quyết luôn.”
“Bây giờ sao lại không nghĩ vậy nữa?”
Chàng quay đầu lại nhìn nàng. Hoa Hướng Vãn sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận mới nhận ra chàng để ý chuyện ngày hôm nay.
Nàng không khỏi cười rộ lên: “Tạ Trường Tịch! Hóa ra chàng lại kiểu cách như vậy, ta nghĩ chàng không thèm để ý cái này chứ.”
Quá khứ chưa từng để ý, là nàng dạy cho chàng để ý.
Nhưng sau khi dạy xong lại dứt khoát thoát ra.
Chàng nhìn nàng 200 năm sau, điều này đã trở thành thói quen của chàng hiện tại.
Chàng muốn tìm kiếm tất cả những dấu vết có thể tìm thấy, muốn hiểu được người trước mặt này.
Thật ra nàng không giống Vãn Vãn, nhưng nàng lại chính là Vãn Vãn.
Rõ ràng không có chút dấu vết của quá khứ, rồi lại có lờ mờ. Dù không biết thân phận của nàng, nhưng chàng vẫn có thể phát hiện chính là nàng.
Chàng không rõ vì sao, chỉ có thể tuân theo cảm giác của mình, lặng im canh giữ ở một bên, cùng đợi một đáp án.
Chàng lẳng lặng nhìn nàng.
Hoa Hướng Vãn nghĩ lời này có vẻ rất tổn thương người ta. Nàng ho nhẹ một tiếng, quyết định giải thích một chút: “Có lẽ... do vật đổi sao dời, hiện tại ta không nhiều quy củ như vậy.”
“Vì sao?”
“Có lẽ không còn ý nghĩa. Bỏ đi,” Hoa Hướng Vãn nghĩ đến cái gì, cười cười: “Ta nói chàng cũng không hiểu, không nói.”
“Vì sao không hiểu?”
Tạ Trường Tịch cố chấp hiếm có.
Hoa Hướng Vãn nghẹn lại. Nàng biết Tạ Trường Tịch sẽ không hỏi. Nếu chàng muốn hỏi, vậy nhất định phải hỏi đến cùng.
Suy nghĩ một chút, nàng nhẹ giọng trả lời: “Có một số việc, không đứng ở vị trí đó, chàng không hiểu được. Mặc dù cuộc đời chàng từng nhấp nhô, thế nhưng chàng là kẻ mạnh, không có bất đắc dĩ chân chính.”
Hoa Hướng Vãn nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, nói: “Ta cũng vậy, đến lúc ngay cả chiếc đũa cũng không cầm được, ta mới thực sự ý thức được được sống đã là hạnh phúc bao nhiêu. Cái gì quy củ, tôn nghiêm, đó chỉ là khi đó ta không biết trời cao đất rộng mà thôi.”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào, chàng lẳng lặng nhìn nàng.
Thật ra chàng rất muốn biết 200 năm kia, nhưng chàng lại hiểu, chàng không tự đi qua cùng nàng, chỉ từ trong miệng nàng nghe nói thì chẳng qua giống như một lần nữa bóc vết sẹo của nàng ra mà thôi.
200 năm đó, chàng vẫn bỏ lỡ.
Chàng không hỏi lại.
Hoa Hướng Vãn không muốn trò chuyện tiếp đề tài này. Nàng lên tinh thần, thay đổi đề tài hỏi: “Hôm nay chàng có cảm ứng được Vực Linh không?”
“Cảm ứng được một lần.”
Tạ Trường Tịch trò chuyện theo vấn đề của nàng.
Điểm ấy Hoa Hướng Vãn rất thích. Nhưng câu trả lời này của nàng lại làm nàng hốt hoảng.
Tim nàng đập nhanh, trên mặt lại giả vờ trấn định: “Lúc nào?”
“Cô gái tên Lâm Lục kia, trong chớp mắt nàng ta nổ tung.”
“Lâm Lục?”
Hoa Hướng Vãn suy tính: “Cô gái kia, ta đã cho người đi thăm dò. Là người của Ôn Thiếu Thanh, nguyên quán tại Thanh Hà Quan, đây là sát biên giới Tây Cảnh.”
Nói xong, nàng nâng mi: “Thật ra chàng muốn tìm Vực Linh, còn có một cách.”
Tạ Trường Tịch bình tĩnh nhìn nàng, Hoa Hướng Vãn gõ bàn một cái nói: “Huyết lệnh Ma Chủ.”
“Đây là cái gì?”
“Tỏa Hồn Đăng do tổ tiên ta chế tạo từ một khối thiên thạch Ngoại Vực. Năm đó sau khi tạo xong Tỏa Hồn Đăng thì còn để lại một phần tài liệu, được chế thành một cái lệnh bài. Dùng máu của các đời Ma Chủ tưới lên, trở thành tượng trưng cho thân phận Ma Chủ. Huyết lệnh này sẽ kế thừa tu vi công pháp mỗi Ma Chủ đảm nhiệm, truyền thừa cho vị Ma Chủ kế tiếp. Đây là huyết lệnh Ma Chủ, là ký hiệu cho thân phận Ma Chủ.”
Hoa Hướng Vãn nói xong nhấp một ngụm trà: “Nếu như muốn mở Tỏa Hồn Đăng, trừ ta ra, cách duy nhất chính là dùng huyết lệnh Ma Chủ. Nhưng hôm nay có chàng ở đây, bọn họ chưa chắc dám tới gần ta. Vậy thì chỉ còn lại phương án khác.”
“Nàng muốn ta giúp nàng thắng thí luyện Ma Chủ.”
Tạ Trường Tịch nói thẳng ra mục đích của nàng.
Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Chàng đừng nói thẳng ra như vậy. Đây gọi là một công đôi việc. Ta thắng thí luyện, chàng tìm Vực Linh, không tốt sao?”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Hoa Hướng Vãn đang muốn thuyết phục chàng, chợt nghe chàng nói: “Đồng ý với ta vài chuyện.”
“Nói nghe một chút.”
Hoa Hướng Vãn lần đầu nghe Tạ Trường Tịch nói điều kiện, có chút mới mẻ.
“Chuyện thứ nhất,” Tạ Trường Tịch kéo tay Hoa Hướng Vãn, nhìn vết thương trên lòng bàn tay nàng do thi pháp, loại vết thương nhỏ này không cách nào chuyển đến trên người chàng. Chàng lẳng lặng nhìn: “Ngày sau muốn tranh cái gì, muốn cái gì, giết ai, nói cho ta biết.”
“À.”
Không nghĩ tới là điều này, Hoa Hướng Vãn có chút chột dạ. Nàng không dám nhìn Tạ Trường Tịch, hùa theo gật đầu: “Ta sẽ cố gắng.”
“Chuyện thứ hai, 100 đệ tử Thiên Kiếm Tông, bọn họ phải hoàn hảo quay về,” Chàng nhìn nàng, mang theo vài phần cảnh cáo: “Lần sau không được làm như vậy nữa.”
Hoa Hướng Vãn sửng sốt. Nàng nhìn Tạ Trường Tịch, có chút không rõ rốt cuộc Tạ Trường Tịch có biết chuyện ngày hôm nay hay không.
Nàng vì gây xích mích quan hệ của Tần Vân Y và Ôn Dung, rõ ràng có thể phòng bị sớm lại quyết định dùng tính mạng Tuế Văn đi đánh cược.
Nàng đánh cược thắng. Nếu thua cuộc, nàng sẽ dẫn độc trên người mình, tuyệt đối không kết thành hận thù với Thiên Kiếm Tông.
Nhưng đối với Tạ Trường Tịch mà nói, lợi dụng đệ tử tông môn khác, hành đ0ng đều bỉ ổi như nhau, không có gì khác cả.
Mà nếu Tạ Trường Tịch không biết, vì sao lại nói những lời này?
Nếu như chàng biết, sao có thể tâm bình khí hòa ở chỗ này nói chuyện với nàng như vậy?
Nàng tự suy xét, không nhiều lời. Tạ Trường Tịch hơi nghiêng người, giơ tay lên lau đi giọt nước vương trên khuôn mặt nàng.
“Chuyện thứ ba,” Chàng nhìn vào mắt nàng: “Không ai quan trọng hơn mạng của nàng. Nếu như có lần sau…”
Câu “Vì Thiếu Thanh, ta tất nhiên là bằng lòng hết” kia chợt hiện lên trong đầu. Giọng nói, vẻ mặt của Tạ Trường Tịch rõ ràng không khác thường ngày, Hoa Hướng Vãn lại nghe ra vài phần hơi lạnh của kiếm sắc sau khi ra khỏi vỏ.
Bình tĩnh, lại có một loại sắc bén âm trầm.
“Ta sẽ giết hắn.”
___