-
Chương 83
Edit: Trúc
“Cái trận pháp này là dùng để tụ tập tà khí.” Tạ Hàn Đàm đóng mở cây quạt nhỏ, lập tức trả lời: “Trên đời này vốn không có tà khí, nhưng lòng người ác độc, rõ ràng ác độc như vậy, lại muốn làm ra vẻ quân tử thản nhiên. Tất cả tội nghiệt phạm phải bọn họ, tất cả tâm tư ác độc do đất trời cảm ứng được, nên cũng có tà khí.”
“Tà khí cùng oán khí là cái gì? Cũng chính là nhân quả, báo ứng của Thiên đạo này luôn phải trả. Ta dựa theo ý bọn họ, bày trận pháp này, cái trận pháp này xem như nhân quả mà Tu Chân giới lấy người luyện mạch, cho nên trận pháp này khắc cùng cùng một nhịp thở với trận pháp lúc trước bọn họ lấy người luyện mạch kia, mà trận pháp ‘Sơn Hà Tế’ cũng chính là trận pháp dùng ngươi đi hiến tế trấn áp oán khí tà khí, là căn cứ trận pháp lấy người luyện mạch kia vẽ ngược lại, cho nên, trận pháp tụ tập tà khí này của ta chỉ cần hơi thay đổi ở trận pháp Sơn Hà Tế là được.”
“Trận pháp của ta tên đầy đủ là ‘Thập phương bát sát trận’, do tu sĩ thượng giới sáng chế. Tu chân 3000 giới, biện pháp lấy người luyện mạch không phải chỉ có một giới chúng ta từng có. Giới khác sớm đã có, mà người một giới kia, cuối cùng là bị cái Thập phương bát sát trận này làm hỏng.”
“Trận này dựa vào phong thuỷ, ở Trung Nguyên đặt chủ trận, cũng chính là Tinh Vân Môn. Ở đông tây nam bắc bốn phía đặt trận phụ, mỗi một trận phụ thành công, sẽ hóa ra một Tà Long, Tà Long mang tà khí trở lại trong chủ trận, giống dưỡng cổ ẩu đả cắn nuốt lẫn nhau, chờ một trận cuối cùng ở cực bắc thành công, Tà Long sẽ nổ tung, trong vòng một ngày, Tu Chân giới sẽ bị tà khí này cắn nuốt, oán khí tà khí tứ tán, trừ Ma tu cùng Ma tộc ra, vạn vật sinh linh đều diệt, không còn một ngọn cỏ.”
“Vậy còn ngươi?” Tô Thanh Y nhíu mày hỏi: “Ngươi ôm lòng đồng quy vu tận, phải làm chuyện này sao?”
“Vạn vật trên đời này, không có tự nhiên có, không có tự nhiên tới. Tà khí phá hủy tất cả linh khí của Tu Chân giới đồng thời linh khí đều sẽ chuyển dời đến trên người Tà Long, trong trận thập phương bát sát dưỡng hồn, ngươi là chủ trận Tà Long, Tần Tử Thực, ta, Tống Thiến, Liên Lạc là phụ trận Tà Long.” Khuôn mặt Tạ Hàn Đàm hờ hững, tiếp tục nói: “Chờ trận thành, thiên địa linh khí đều sẽ rót vào trên người năm người chúng ta, rồi sau đó trực tiếp phi thăng. Chỉ là Tống Thiến, Liên Lạc đã chết, ta cũng không biết, cuối cùng là tình huống như thế nào?”
“Trận thành?” Tô Thanh Y ngẩn ngơ: “Trận pháp cực bắc khi nào thì thành?”
“Chưa.” Tạ Hàn Đàm ngẩng đầu nhìn nàng, lạnh nhạt trả lời: “Ta đang đợi.”
Nói xong, hắn ta lẳng lặng nhìn nàng, trên mặt đều là sáng tỏ. Tô Thanh Y hơi hơi há miệng, hơn nửa ngày, rốt cuộc hỏi: “Hàn Đàm, ngươi là thật lòng muốn huỷ hoại Tu Chân giới này sao?”
Nghe được lời này, Tạ Hàn Đàm chua xót cười: “Trừ hủy diệt, ta có thể làm cái gì đây?”
“Từ kiếp đầu tiên bị bọn họ hiến tế, ta tổng cộng vì cái Tu Chân giới này đã chết mười bảy kiếp. Từ khi gặp ngươi, mười hai kiếp sau, mỗi một đời ta đều bị lấy máu mà chết. Mỗi một đời, ta đều coi bọn họ như người nhà, như bằng hữu, như người yêu, sau đó lại bị từng người phản bội.”
Nói đến cái này, Tạ Hàn Đàm mang giọng điệu hờ hững, không hề có gợn sóng. Nhưng mà Tô Thanh Y nháy mắt lại nhớ tới tất cả những gì nàng trả qua, những đau đớn che trời lấp đất mà đến đó, nàng không nhịn được sắc mặt trắng bệch. Tạ Hàn Đàm nhìn về phía nàng, mang theo cười nhạt: “Ta từng yêu bọn họ, từng yêu thế gian này. Nhưng thế gian này lại chưa từng cho ta một đường sống. Trừ đồng ý với oán long, cùng nó ký khế ước, hóa thành nô bộc của nó, báo thù cho nó. Ta có thể làm gì đây?”
“Kiếp ta sống được dài nhất, khó khăn lắm đạt đến Nguyên Anh. Một đời kia, ta là thiên kiêu chi tử, ta từng có một sư muội ta thích, ta được các vị Trưởng lão Tu Chân giới xem trọng. Ta cho rằng ta đã một bước lên trời, ta đeo trường kiếm hộ đạo, kết thúc kiếp này. Nhưng sau đó, lúc ta bị đặt trên tế đàn, bị người nhà của ta, thân hữu, còn có người ta thích vây xem lấy máu, trong lòng ta tuyệt vọng, thật là nghĩ lại mà kinh.”
Tạ Hàn Đàm trầm thấp nở nụ cười, nâng tay lên, bạch long khẽ cọ vào tay hắn, hắn rũ mắt, thản nhiên nhiên nói: “Khi đó ta cảm thấy, Tu Chân giới như vậy, hủy diệt thì đã sao?”
“Nhưng mà...” Tô Thanh Y có chút chua xót: “Trên đời này, còn có rất nhiều người tốt.”
Tuy rằng nàng cũng từng tuyệt vọng, cũng từng đau khổ, nhưng nàng cũng không cảm thấy bởi vì những người tham lam đó mà thế giới này đều nên bị hủy diệt.
Ngươi xem, thế giới này có Tần Tử Thực tốt đẹp như vậy, hắn là duy nhất của nàng, nhưng người như hắn, không nên là duy nhất trên thế giới. Giống Mai Trường Quân, Lận Quan Tài, Thẩm Phi, Tần Phượng, Tần Thư Văn, Vân Hư Tử, Mạc Vân...
Trên đời này có người tốt đẹp như vậy, chỉ là nàng không may, không gặp gỡ được tất cả, biển người mênh mông, bọn họ giấu ở thế gian này, chẳng lẽ cứ vô tội bị liên lụy như thế sao?
“Oan có đầu, nợ có chủ,” Tô Thanh Y nghiêm túc nhìn về phía Tạ Hàn Đàm: “Nếu muốn báo thù, vì sao không nhằm vào những người làm sai kia?”
Tạ Hàn Đàm không nói gì, hắn cúi đầu, dịu dàng nhìn con rồng màu trắng kia.
“Cái này không phải ta quyết định,” Hắn ôn hòa nói: “Cái này quyết định bởi nó.”
Tô Thanh Y lập tức phản ứng lại, chân chính muốn bày ra trận pháp, cũng không phải Tạ Hàn Đàm. Tạ Hàn Đàm chẳng qua là đang thực hiện khế ước, chân chính muốn bày ra trận pháp, là con rồng từ những oán khí hóa thành này.
Bạch long này, đại biểu cho này oán hận của những người hơn một ngàn năm qua bị luyện thành linh mạch, bọn họ mới chân chính có tư cách nói tha thứ hay không tha thứ.
Bạch long cảm nhận được ánh mắt Tô Thanh Y, dường như nó có thần trí, quay đầu nhìn Tô Thanh Y, trong mắt lạnh băng không chứa chút tình cảm nào.
“Ngô sinh vì oán khí,” Nó trầm ngâm mở miệng, chậm rãi nói: “Cũng không hiểu những thứ tình cảm này. Điều ngô muốn, chẳng qua là chấm dứt nhân quả, chỉ vậy mà thôi.”
Nó tồn tại ngàn năm trên thế gian, điều cần chẳng qua cũng chỉ là một phần công đạo.
Trời đất này không cho được nó, nó sẽ tự đi đòi.
Nhưng nhân quả, cái gì là nhân quả? Nhiều người như vậy dùng mạng của mình thành lập nhiều linh mạch như vậy, chẳng lẽ muốn giết sạch tất cả đệ tử trong người dùng linh khí do linh mạch cung cấp, mới tính là nhân quả?
“Nếu ta có thể,” Tô Thanh Y ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Ta có thể phế bỏ tu vi của tất cả đệ tử dùng linh khí do linh mạch hóa thành, giết sạch tất cả những người hại các ngươi, vậy ngươi chịu buông tha cho Tu Chân giới này chứ?”
Nghe được lời này, Tạ Hàn Đàm nhíu mày: “Sư phụ, nếu ngươi muốn làm như thế, còn không bằng trực tiếp huỷ hoại Tu Chân giới này.”
“Người vô tội không nên bị liên lụy.” Tô Thanh Y ngẩng đầu nhìn Tạ Hàn Đàm, nghiêm túc nói: “Cho dù chỉ có một người vô tội, cũng không nên làm vật hi sinh. Nếu như vậy, chúng ta cùng bọn họ có gì khác nhau?”
“Vậy ngươi định làm thế nào?” Tạ Hàn Đàm nghiêm túc suy tư, Tô Thanh Y ngẩn ngơ: “Ta cho rằng... Ngươi sẽ khuyên ta.”
Tạ Hàn Đàm không nói chuyện, lúc lâu sau, hắn cúi đầu nở nụ cười chua xót.
“Sư phụ, ta sẽ không lại làm bất kỳ quyết định gì thay ngươi. Chuyện ngươi muốn làm, ta chỉ cần giúp đỡ ngươi thì tốt rồi.”
“Năm đó, lúc ngươi là Nhiễm Diễm, đêm hôm đó ngươi đọa Đạo nhập Ma, ta xóa ký ức thay ngươi, ta sợ ngươi khổ sở, cho rằng đây là vì tốt cho ngươi;”
“Ta cho rằng ngươi có thể chống đỡ mười năm kia, ta vì là lại nhân thân, dụ ngươi vào ván cờ, muốn vì ngươi một lần nữa đổi thân phận, ta cũng cho rằng, đây là vì tốt cho ngươi.”
“Nhưng sau đó ta mới phát hiện, tất cả những chuyện ta nghĩ rằng tốt cho ngươi, dường như đều không làm ngươi thật sự vui vẻ.” Nụ cười của Tạ Hàn Đàm dường như có chút khổ sở. Hắn ta quay đầu đi, khuôn mặt ngậm ý cười, trong mắt lại như có ánh nước lấp lánh.
“Có đôi khi, ta nghĩ,” Hắn khàn khàn nói: “Nếu đêm hôm đó, ta không để ngươi đơn độc rời đi, ta theo ngươi phiêu bạt mười năm. Tất cả quyết định của ta, đều hỏi ngươi trước, chúng ta...” Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Thanh Y: “Có phải sẽ không đi đến một bước này không?”
“Ngươi sẽ không gặp được Tần Tử Thực, càng sẽ không yêu Tần Tử Thực.”
Khi hắn nói chuyện, tay nắm chặt. Giống như một thiếu niên, nghiêm túc nhìn nàng.
Đây là chấp niệm gần như ngàn năm của hắn, đây là người khi hắn còn chỉ là một phàm nhân A Thất đã nhìn thấy.
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, chấp nhất một câu trả lời. Tô Thanh Y trầm mặc, một lát sau, nàng chậm rãi cười khổ: “Thế nhưng A Thất à, nếu ta chưa từng yêu Tử Thực, chúng ta căn bản sẽ không gặp nhau. Ta không phải Tô Thanh Y, ta cũng sẽ không đến Bồng Lai.”
“Có liên quan gì đâu?” Tạ Hàn Đàm rốt cuộc không chịu nổi, rơi nước mắt: “Cho dù ta không nhớ rõ gì nữa, cho dù lại một lần gặp gỡ ngươi, cho dù ngươi chỉ là sư phụ ta, ta cũng sẽ yêu ngươi.”
“Nếu năm đó ta chưa từng buông tay,” Hắn run rẩy, nắm tay nàng, cố chấp ngửa đầu nhìn nàng: “Có phải ngươi sẽ không rời khỏi ta không?”
Tô Thanh Y không nói chuyện, nàng nhìn Tạ Hàn Đàm, lúc lâu sau, không nhịn được chậm rãi nở nụ cười: “Có lẽ vậy. Nhưng Hàn Đàm,” Nàng yêu thương xoa tóc của hắn ta, giống như một trưởng bối, dịu dàng mà ôn hòa: “Sẽ ở bên ta, sẽ thẳng thắn với ta, đây là chuyện mà Tần Tử Thực mới có thể làm. Ngươi là Tạ Hàn Đàm, không phải Tần Tử Thực.”
“Có một ngày, có lẽ ngươi sẽ yêu một cô nương. Cho dù không cần ngươi thẳng thắn, nàng cũng có thể đọc hiểu tâm ý của ngươi. Năm đó nếu ngươi hỏi ta, có lẽ ta cũng sẽ làm theo ngươi nói. Nhưng mà ngươi luôn muốn gánh vác tất cả mọi chuyện, làm ta chỉ cần yên lặng chờ đợi. Cho nên Hàn Đàm, ngươi không nên thích người như ta. Trong tay ta có kiếm, không cần người khác bảo vệ trước mặt ta. Ta có thể trở thành cánh tay của chàng, có thể cùng chàng sóng vai mà đi. Ngươi nên tìm một tiểu cô nương, ngây thơ hồn nhiên, cái gì cũng không nghĩ. Một mình ngươi vì nàng xoay vần trời đất, nàng cũng không hoài nghi tự hỏi.”
“Tất cả tình cảm trên đời này, nếu không có ở bên nhau, tất nhiên là do một nguyên nhân hợp lý. Ta rời khỏi ngươi,” Tô Thanh Y chậm rãi cười: “Ta cảm thấy, là một chuyện rất tốt, một chuyện rất đúng.”
Tạ Hàn Đàm không nói chuyện, hắn nhìn nàng, khàn khàn nói: “Nhưng ta có thể sửa mà.”
“Ngươi...”
“Ngươi không cần sửa lại.”
Giọng nói của Tần Tử Thực nhàn nhạt truyền tới, vẻ mặt Tạ Hàn Đàm lập tức lạnh lùng, Tô Thanh Y có chút xấu hổ, lấy truyền âm phù từ dưới gối ra, làm bộ không biết gì cả, vừa nhìn Tạ Hàn Đàm, vừa nói: “Cái đó... Sao chàng còn chưa đóng truyền âm phù thế...”
“Tạ Hàn Đàm,” Tần Tử Thực hoàn toàn xem nhẹ Tô Thanh Y, nói thẳng: “Đã trễ thế này, từ trong phòng Thanh Y cút đi.”
Tạ Hàn Đàm không nói chuyện, hắn có chút khó nhọc cười cười, đứng dậy, xoay người rời đi. Đi vài bước, hắn không nhịn được dừng bước chân, quay đầu lại lạnh nhạt nói: “Tần Tử Thực, nếu năm đó ta có thể nói rõ ràng cùng nàng, ngươi cho rằng, còn đến lượt ngươi à?”
Nghe được lời này, Tần Tử Thực không nhịn được cười. Trả lại một câu y xì đúc: “Nếu năm đó ta có thể nói rõ ràng cùng nàng, ngươi cho rằng còn đến lượt ngươi à?”
“Các ngươi...” Tạ Hàn Đàm lộ ra vẻ kinh ngạc, Tô Thanh Y có chút ngượng ngùng nói: “Cái đó... Rất lâu... Rất lâu... Trước kia, có lẽ là kiếp trước nữa... Chàng... Cái đó, chàng là vị hôn phu của ta...”
Tạ Hàn Đàm không nói chuyện, hắn ta mím môi, xoay người ra cửa, “Rầm” một cái đóng cửa.
Tô Thanh Y bị tiếng vang lớn này đập đến trong lòng hoảng hốt, nằm trở về giường, lấy chăn đắp kín, chậm rãi nói: “Cái đó, chàng nói hắn có thể vì yêu sinh hận, ở Tinh Vân Môn giết ta không?”
Tần Tử Thực không nói lời nào, Tô Thanh Y có chút bất an: “Tần Tử Thực?”
“Ngủ đi.” Tần Tử Thực hơi bực bội, Tô Thanh Y nhướn mày: “Làm sao vậy, lại ăn dấm?”
“Tô Thanh Y,” Tần Tử Thực nghiêm túc mở miệng: “Nàng tuyệt đối không cảm thấy, đào hoa của nàng thật sự là quá nhiều à?”
“À...” Tô Thanh Y ngượng ngùng nói: “Ta lớn lên đẹp, không có cách nào cả.”
“Ta cảm thấy...” Tần Tử Thực từ từ nói: “Ta lớn lên, đẹp hơn nàng.”
Tô Thanh Y: “...”
Một lát sau, Tô Thanh Y thật cẩn thận hỏi: “Cho nên, chàng nghĩ Tạ Hàn Đàm nên thích chàng à...”
Tần Tử Thực: “...”
Tô Thanh Y buông tay: “Đúng, ta cảm thấy ta không xứng với các ngươi. Các ngươi nên ở bên nhau...”
“Câm miệng.” Tần Tử Thực quyết đoán mở miệng: “Chúng ta nói chính sự. Trận pháp kia nàng định làm sao bây giờ?”
Nói tới đây, tuy Tô Thanh Y còn muốn tiếp tục, cũng phải nhịn xuống đổi đề tài, lạnh lùng nói: “Ta muốn dùng một trận pháp khác. Thập phương bát sát trận là trận nhân quả, vì sao ta không thể mở một trận nhân quả khác chứ?”
“Trận nhân quả, tu sĩ đã dùng linh mạch này để tu luyện đều bị phế bỏ tu vi, tu luyện từ đầu. Về phần những đầu sỏ gây tội kia, chúng ta giúp nó giết hết. Như vậy, coi như kết thúc nhân quả này.”
“Được.” Tần Tử Thực gật đầu, nhắm mắt lại nói: “Nhưng cái trận pháp này...”
“Ta sẽ nghĩ.” Tô Thanh Y kiên định, nghiêm túc nói: “Ta sẽ nghĩ cách, chàng chỉ cần phụ trách tốt một chuyện.”
“Hử?”
“Giết hết những ác nhân đó.”
“Được.”
“Tần Tử Thực,” Tô Thanh Y nghe hắn không chút do dự trả lời, không nhịn được mềm giọng, có chút lo lắng nói: “Nếu rất nhiều người là người Thiên Kiếm Tông... Còn có Hiên Hoa lão tổ...”
“Lúc trước ta đã nói với nàng,” Giọng nói của hắn vững vàng mà tự nhiên: “Lòng ta ở đâu, kiếm ta chỉ về đó.”
“Cho đến ngày nay,” Dường như hắn đang nói về một chuyện rất bình thường, bình đạm đơn giản: “Lòng của ta, kiếm của ta, vẫn là như thế.”
Tô Thanh Y không nói nữa, nàng nắm truyền âm phù, nhắm mắt lại, ôn hòa nói: “Ngủ đi.”
Nói xong, nàng không nói chuyện nữa. Bọn họ vẫn luôn không tắt truyền âm phù, nghe tiếng hít thở của đối phương, cảm thấy dường như đối phương đang ở bên.
Ngày thứ hai, Tô Thanh Y gọi mấy đệ tử trẻ tuổi ở Tinh Vân Môn, nói với Tạ Hàn Đàm: “Ta muốn bày một cái nhân quả trận. Nếu trận của ta thành...”
“Nếu có thể thành nhân quả này,” Tạ Hàn Đàm tiếp nhận lời nàng, lạnh nhạt nói: “Ta cũng sẽ không chấp nhất thật sự diệt Tu Chân giới.”
Tô Thanh Y gật đầu, mang mấy đệ tử trẻ tuổi kia vào một phòng tối. Mấy đệ tử trẻ tuổi này đều là nhân tài kiệt xuất ở phương diện trận pháp trong lớp trẻ. Tô Thanh Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua vài người, nói với bọn họ: “Ta muốn bày một cái nhân quả trận, phạm vi là toàn bộ Tu Chân giới.”
“Tiền bối, chuyện này không có khả năng!” Một đệ tử dáng vẻ thư sinh lập tức mở miệng: “Nhân quả trận vốn rất khó bố trí, có thể đặt ra nhân quả trận của một người đã là cực kỳ phức tạp, huống chi toàn bộ Tu Chân giới...”
“Bởi vì phức tạp, cho nên không bày được à? Trước khi một đại trận nào được sáng tạo mà không phải là không bày được?” Tô Thanh Y hờ hững nhìn hắn một cái, cúi đầu nói: “Chúng ta tu đạo, ngay cả đất trời đều không sợ, còn sợ một trận pháp à?”
“Thân là Phù tu, giữa trời đất này, sao có thể có trận pháp chúng ta bố trí không ra!”
Nghe được lời này, mọi người hít hà một hơi, đệ tử dáng vẻ thư sinh kia chắp tay nói: “Tiền bối nói rất đúng, là Quy Ly tầm mắt hạn hẹp.”
Tô Thanh Y gật gật đầu, ngồi xuống, một chồng sách xuất hiện trên tay nàng.
“Bắt đầu đi. Không bày ra cái trận pháp này, chúng ta đừng đi ra ngoài.”
Lúc Tô Thanh Y bắt đầu nghiên cứu trận pháp, Tần Tử Thực đứng ở trong viện lau kiếm của mình.
Tần Thư Văn tò mò nhìn kiếm của hắn, không nhịn được muốn đi sờ, Tần Tử Thực giơ tay ngăn cản ông ấy, lạnh lùng nói: “Kiếm của Kiếm tu, trừ đạo lữ, không thể tùy tiện sờ.”
“Keo kiệt.” Tần Thư Văn bĩu môi. Tần Tử Thực vùi đầu lau kiếm, một lát sau, hắn ngẫm nghĩ, ngẩng đầu nói: “Vì sao ngươi lại khẳng định ta là nhi tử của ngươi?”
Tần Thư Văn không nói chuyện, ông ấy cúi đầu ngẫm nghĩ, một lát sau, ông ấy mới chậm rãi nói: “Có phải oán hận không, nhiều năm như vậy ta cũng chưa quản ngươi?”
Tần Tử Thực không trả lời, thật ra hắn không suy nghĩ gì nhiều cho lắm. Nhưng mà hắn nghĩ, nếu hắn thật là đứa nhỏ có lẽ là sẽ oán hận. Từ nhỏ bị cha mẹ ruột vứt bỏ, đột nhiên nhảy ra nói là phụ thân của mình, đổi là ai cũng không thể tiếp thu được.
Tần Thư Văn ngồi vào bên người hắn, chậm rãi nói: “Sau khi ngươi sinh ra, ta và mẫu thân ngươi đều bị trọng thương. Ta bị đưa về Nho Môn, vì xúc phạm môn quy, bị giam hai trăm năm. Mà mẫu thân ngươi hơi thở thoi thóp, vẫn luôn dựa vào điểm hồn đăng giữu mạng.”
“Chờ sau khi ta xuất quan, mỗi ngày trừ đi khắp nơi tìm kỳ trân dị bảo cho mẫu thân ngươi dưỡng hồn thì là đi xem ngươi. Khi đó ngươi còn là quả trứng, ta cảm thấy thật kỳ diệu, nhi tử của mình thế mà lại là quả trứng.”
Vừa nói, Tần Thư Văn vừa cong môi, khoa tay múa chân nói: “Tuy rằng ngươi ở trong trứng, nhưng rất hoạt bát, mỗi lần ta đi qua, ngươi đều sẽ tự lăn đến bên chân ta. Vì thế, ta rất vui mừng. Ta vẫn nghĩ về dáng vẻ sau khi ngươi sinh ra sẽ gọi ta là phụ thân.”
“Có phải rất ngốc hay không?” Tần Thư Văn quay đầu nhìn hắn, có chút ngượng ngùng.
Ông ấy vẫn rất trẻ, người Tu Chân giới rất khó già đi. Hắn vẫn luôn duy trì dáng vẻ không đến 30 tuổi, giống như chỉ là huynh trưởng của Tần Tử Thực. Tần Tử Thực nhỏ giọng ừ, Tần Thư Văn quay đầu qua, tiếp tục nói: “300 năm sau, hồn phách mẫu thân ngươi rốt cuộc cũng dưỡng được một chút. Nàng nói với ta, không hy vọng ngươi giống nàng, vừa sinh ra đã phải nơi nơi trốn tránh vận mệnh. Hy vọng ngươi có thể lớn lên giống một người bình thường, mãi đến ngày ngươi trưởng thành, có thể đi vào Linh Đàm, tiếp thu lễ rửa tội.”
“Ta đi tra xét rất nhiều sách, hỏi rất nhiều người. Cuối cùng cũng có một biện pháp...”
“Hử?”
“Đưa hồn phách ngươi đến sống ở trên người một phàm nhân bình thường, lây dính đủ hơi thở phàm nhân, cũng chính là hồn phách ngươi hoàn toàn trở thành hồn một người, rồi mới trở lại thân thể này, là như vậy...”
“Đưa đến trên người một phàm nhân?” Nói còn chưa dứt lời, Tần Tử Thực đã ngắt lời Tần Thư Văn, hắn ngẩng đầu nhìn ông ấy, nhíu mày nói: “Ngươi đưa ta đi đâu?”
“Là một thế giới rất kỳ diệu.” Tần Thư Văn cười cười, khoa tay múa chân nói: “Có rất nhiều rương sắt chạy đầy đường, nhà lầu đều rất cao. Ngươi biết đúng không?”
“Ngươi...” Tần Tử Thực kinh ngạc nhìn Tần Thư Văn. Tần Thư Văn quay đầu đi, có chút khàn khàn nói: “Ta biết, làm một phụ thân, thật ra ta không được coi như đủ tư cách. Ta dùng nửa tu vi đưa hồn phách ngươi ra khỏi thế giới này, cho dù thế nào, Tu Chân giới đều có linh khí, ta chỉ có thể đưa ngươi đến một thế giới hoàn toàn không có linh khí. Thế giới này là tùy tiện xuất hiện, sau khi đưa ngươi qua đó, ta đánh dấu lên hồn phách của ngươi, sau đó ta và nương của ngươi đều mỗi ngày dùng thủy kính xem ngươi sống ở phàm giới.”
“Thật ra ta rất hâm mộ phụ thân bên kia của ngươi, có đôi khi ta nghĩ thật ra nếu ta và mẫu thân ngươi có thể sinh ra ở nơi đó thì tốt rồi. Ta sẽ cùng nàng tự tay nuôi ngươi lớn lên, sẽ không để bất kỳ kẻ nào ức hiếp ngươi. Những tên nhóc ức hiếp ngươi, ta đều xé xác bọn họ.”
Lúc Tần Thư Văn nói chuyện, phượng hoàng ở bên cạnh gật đầu, phẫn nộ kêu “Pi pi”.
Tần Tử Thực trầm mặc không nói, lúc lâu sau, hắn chua xót nói: “Vậy... Là các ngươi triệu hoán ta trở về sao?”
“Không phải.” Tần Thư Văn nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói: “Thật ra buổi tối mà ngươi trở về đó. Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì... Ngươi đột nhiên trở lại. Sau khi ngươi trở về, thủy kính mất tác dụng, ta không biết ngươi ở nơi nào, mà vừa hay ta đang cùng Nhị sư huynh tranh đoạt chức Chưởng môn, tranh đấu sống chết, vô ý một cái, ta và mẫu thân ngươi có thể đều phải chết. Chờ ta kế nhiệm Chưởng môn chỉnh đốn xong Nho Môn, vừa hay gặp gỡ Linh Đàm chấn động, rốt cuộc ta mới biết, ngươi thật sự đã trở lại.”
“Vậy...” Tần Tử Thực có chút do dự nói: “Tô Thanh Y là người nơi này à?”
“Tô Thanh Y?” Tần Thư Văn có chút kinh ngạc: “Nàng thật là Tô Thanh Y ở thế giới kia của ngươi à?”
Tần Tử Thực mím chặt môi, Tần Thư Văn lập tức hiểu được, quả nhiên là nàng!
Ông ấy lập tức đen mặt: “Nàng còn dám tới!”
Tần Phượng “Pi pi” kêu lên, Tần Thư Văn hừ lạnh nói: “Đã biết, là nhi tử chúng ta không đúng.”
“Là năm đó ta không tốt.” Tần Tử Thực lập tức mở miệng, Tần Thư Văn dùng cây quạt gõ nhẹ vào đầu hắn một cái, nghiêm túc tự hỏi: “Có lẽ Thiên Đạo đều có sắp xếp rồi. Ba ngày sau, Vân Hư Tử sẽ tốt lên, ta đã phái đệ tử đi Thiên Kiếm Tông để lại trận pháp truyền tống trước, ngươi định làm cái gì kế tiếp?”
Trận pháp truyền tống cần truyền tống mà cùng xuất phát đều phải có trận pháp liên tiếp mới có thể sử dụng, cho nên đều cần trước tiên phái người đi chuẩn bị trận pháp. Nghe Tần Thư Văn nói, Tần Tử Thực kiếm vào vỏ, lạnh nhạt nói: “Giết người.”
Mà giờ phút này, trong Thiên Kiếm Tông, Bạch Phất Trần nhàn nhạt nhìn Tô Thanh Liên đứng ở trong đại điện, ý cười dịu dàng nói: “Tôn sứ cũng chỉ muốn một mình Mạc Vân?”
Trong mắt Tô Thanh Liên chợt có hoảng hốt, một lát sau, nàng cười khổ: “Đúng. Bổn tọa cần, chỉ có một Mạc Vân.”
Trúc: Hi mn, cảm ơn mn đã ủng hộ truyện. Ngày mai mình đi tiêm vắc xin, nếu không bị sao thì có thể vẫn ra chương đều 2 ngày 1 chương. Mà nếu mình có sao thì xin nghỉ vài ngày, mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình. Cảm ơn các bạn nhiều.
“Cái trận pháp này là dùng để tụ tập tà khí.” Tạ Hàn Đàm đóng mở cây quạt nhỏ, lập tức trả lời: “Trên đời này vốn không có tà khí, nhưng lòng người ác độc, rõ ràng ác độc như vậy, lại muốn làm ra vẻ quân tử thản nhiên. Tất cả tội nghiệt phạm phải bọn họ, tất cả tâm tư ác độc do đất trời cảm ứng được, nên cũng có tà khí.”
“Tà khí cùng oán khí là cái gì? Cũng chính là nhân quả, báo ứng của Thiên đạo này luôn phải trả. Ta dựa theo ý bọn họ, bày trận pháp này, cái trận pháp này xem như nhân quả mà Tu Chân giới lấy người luyện mạch, cho nên trận pháp này khắc cùng cùng một nhịp thở với trận pháp lúc trước bọn họ lấy người luyện mạch kia, mà trận pháp ‘Sơn Hà Tế’ cũng chính là trận pháp dùng ngươi đi hiến tế trấn áp oán khí tà khí, là căn cứ trận pháp lấy người luyện mạch kia vẽ ngược lại, cho nên, trận pháp tụ tập tà khí này của ta chỉ cần hơi thay đổi ở trận pháp Sơn Hà Tế là được.”
“Trận pháp của ta tên đầy đủ là ‘Thập phương bát sát trận’, do tu sĩ thượng giới sáng chế. Tu chân 3000 giới, biện pháp lấy người luyện mạch không phải chỉ có một giới chúng ta từng có. Giới khác sớm đã có, mà người một giới kia, cuối cùng là bị cái Thập phương bát sát trận này làm hỏng.”
“Trận này dựa vào phong thuỷ, ở Trung Nguyên đặt chủ trận, cũng chính là Tinh Vân Môn. Ở đông tây nam bắc bốn phía đặt trận phụ, mỗi một trận phụ thành công, sẽ hóa ra một Tà Long, Tà Long mang tà khí trở lại trong chủ trận, giống dưỡng cổ ẩu đả cắn nuốt lẫn nhau, chờ một trận cuối cùng ở cực bắc thành công, Tà Long sẽ nổ tung, trong vòng một ngày, Tu Chân giới sẽ bị tà khí này cắn nuốt, oán khí tà khí tứ tán, trừ Ma tu cùng Ma tộc ra, vạn vật sinh linh đều diệt, không còn một ngọn cỏ.”
“Vậy còn ngươi?” Tô Thanh Y nhíu mày hỏi: “Ngươi ôm lòng đồng quy vu tận, phải làm chuyện này sao?”
“Vạn vật trên đời này, không có tự nhiên có, không có tự nhiên tới. Tà khí phá hủy tất cả linh khí của Tu Chân giới đồng thời linh khí đều sẽ chuyển dời đến trên người Tà Long, trong trận thập phương bát sát dưỡng hồn, ngươi là chủ trận Tà Long, Tần Tử Thực, ta, Tống Thiến, Liên Lạc là phụ trận Tà Long.” Khuôn mặt Tạ Hàn Đàm hờ hững, tiếp tục nói: “Chờ trận thành, thiên địa linh khí đều sẽ rót vào trên người năm người chúng ta, rồi sau đó trực tiếp phi thăng. Chỉ là Tống Thiến, Liên Lạc đã chết, ta cũng không biết, cuối cùng là tình huống như thế nào?”
“Trận thành?” Tô Thanh Y ngẩn ngơ: “Trận pháp cực bắc khi nào thì thành?”
“Chưa.” Tạ Hàn Đàm ngẩng đầu nhìn nàng, lạnh nhạt trả lời: “Ta đang đợi.”
Nói xong, hắn ta lẳng lặng nhìn nàng, trên mặt đều là sáng tỏ. Tô Thanh Y hơi hơi há miệng, hơn nửa ngày, rốt cuộc hỏi: “Hàn Đàm, ngươi là thật lòng muốn huỷ hoại Tu Chân giới này sao?”
Nghe được lời này, Tạ Hàn Đàm chua xót cười: “Trừ hủy diệt, ta có thể làm cái gì đây?”
“Từ kiếp đầu tiên bị bọn họ hiến tế, ta tổng cộng vì cái Tu Chân giới này đã chết mười bảy kiếp. Từ khi gặp ngươi, mười hai kiếp sau, mỗi một đời ta đều bị lấy máu mà chết. Mỗi một đời, ta đều coi bọn họ như người nhà, như bằng hữu, như người yêu, sau đó lại bị từng người phản bội.”
Nói đến cái này, Tạ Hàn Đàm mang giọng điệu hờ hững, không hề có gợn sóng. Nhưng mà Tô Thanh Y nháy mắt lại nhớ tới tất cả những gì nàng trả qua, những đau đớn che trời lấp đất mà đến đó, nàng không nhịn được sắc mặt trắng bệch. Tạ Hàn Đàm nhìn về phía nàng, mang theo cười nhạt: “Ta từng yêu bọn họ, từng yêu thế gian này. Nhưng thế gian này lại chưa từng cho ta một đường sống. Trừ đồng ý với oán long, cùng nó ký khế ước, hóa thành nô bộc của nó, báo thù cho nó. Ta có thể làm gì đây?”
“Kiếp ta sống được dài nhất, khó khăn lắm đạt đến Nguyên Anh. Một đời kia, ta là thiên kiêu chi tử, ta từng có một sư muội ta thích, ta được các vị Trưởng lão Tu Chân giới xem trọng. Ta cho rằng ta đã một bước lên trời, ta đeo trường kiếm hộ đạo, kết thúc kiếp này. Nhưng sau đó, lúc ta bị đặt trên tế đàn, bị người nhà của ta, thân hữu, còn có người ta thích vây xem lấy máu, trong lòng ta tuyệt vọng, thật là nghĩ lại mà kinh.”
Tạ Hàn Đàm trầm thấp nở nụ cười, nâng tay lên, bạch long khẽ cọ vào tay hắn, hắn rũ mắt, thản nhiên nhiên nói: “Khi đó ta cảm thấy, Tu Chân giới như vậy, hủy diệt thì đã sao?”
“Nhưng mà...” Tô Thanh Y có chút chua xót: “Trên đời này, còn có rất nhiều người tốt.”
Tuy rằng nàng cũng từng tuyệt vọng, cũng từng đau khổ, nhưng nàng cũng không cảm thấy bởi vì những người tham lam đó mà thế giới này đều nên bị hủy diệt.
Ngươi xem, thế giới này có Tần Tử Thực tốt đẹp như vậy, hắn là duy nhất của nàng, nhưng người như hắn, không nên là duy nhất trên thế giới. Giống Mai Trường Quân, Lận Quan Tài, Thẩm Phi, Tần Phượng, Tần Thư Văn, Vân Hư Tử, Mạc Vân...
Trên đời này có người tốt đẹp như vậy, chỉ là nàng không may, không gặp gỡ được tất cả, biển người mênh mông, bọn họ giấu ở thế gian này, chẳng lẽ cứ vô tội bị liên lụy như thế sao?
“Oan có đầu, nợ có chủ,” Tô Thanh Y nghiêm túc nhìn về phía Tạ Hàn Đàm: “Nếu muốn báo thù, vì sao không nhằm vào những người làm sai kia?”
Tạ Hàn Đàm không nói gì, hắn cúi đầu, dịu dàng nhìn con rồng màu trắng kia.
“Cái này không phải ta quyết định,” Hắn ôn hòa nói: “Cái này quyết định bởi nó.”
Tô Thanh Y lập tức phản ứng lại, chân chính muốn bày ra trận pháp, cũng không phải Tạ Hàn Đàm. Tạ Hàn Đàm chẳng qua là đang thực hiện khế ước, chân chính muốn bày ra trận pháp, là con rồng từ những oán khí hóa thành này.
Bạch long này, đại biểu cho này oán hận của những người hơn một ngàn năm qua bị luyện thành linh mạch, bọn họ mới chân chính có tư cách nói tha thứ hay không tha thứ.
Bạch long cảm nhận được ánh mắt Tô Thanh Y, dường như nó có thần trí, quay đầu nhìn Tô Thanh Y, trong mắt lạnh băng không chứa chút tình cảm nào.
“Ngô sinh vì oán khí,” Nó trầm ngâm mở miệng, chậm rãi nói: “Cũng không hiểu những thứ tình cảm này. Điều ngô muốn, chẳng qua là chấm dứt nhân quả, chỉ vậy mà thôi.”
Nó tồn tại ngàn năm trên thế gian, điều cần chẳng qua cũng chỉ là một phần công đạo.
Trời đất này không cho được nó, nó sẽ tự đi đòi.
Nhưng nhân quả, cái gì là nhân quả? Nhiều người như vậy dùng mạng của mình thành lập nhiều linh mạch như vậy, chẳng lẽ muốn giết sạch tất cả đệ tử trong người dùng linh khí do linh mạch cung cấp, mới tính là nhân quả?
“Nếu ta có thể,” Tô Thanh Y ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Ta có thể phế bỏ tu vi của tất cả đệ tử dùng linh khí do linh mạch hóa thành, giết sạch tất cả những người hại các ngươi, vậy ngươi chịu buông tha cho Tu Chân giới này chứ?”
Nghe được lời này, Tạ Hàn Đàm nhíu mày: “Sư phụ, nếu ngươi muốn làm như thế, còn không bằng trực tiếp huỷ hoại Tu Chân giới này.”
“Người vô tội không nên bị liên lụy.” Tô Thanh Y ngẩng đầu nhìn Tạ Hàn Đàm, nghiêm túc nói: “Cho dù chỉ có một người vô tội, cũng không nên làm vật hi sinh. Nếu như vậy, chúng ta cùng bọn họ có gì khác nhau?”
“Vậy ngươi định làm thế nào?” Tạ Hàn Đàm nghiêm túc suy tư, Tô Thanh Y ngẩn ngơ: “Ta cho rằng... Ngươi sẽ khuyên ta.”
Tạ Hàn Đàm không nói chuyện, lúc lâu sau, hắn cúi đầu nở nụ cười chua xót.
“Sư phụ, ta sẽ không lại làm bất kỳ quyết định gì thay ngươi. Chuyện ngươi muốn làm, ta chỉ cần giúp đỡ ngươi thì tốt rồi.”
“Năm đó, lúc ngươi là Nhiễm Diễm, đêm hôm đó ngươi đọa Đạo nhập Ma, ta xóa ký ức thay ngươi, ta sợ ngươi khổ sở, cho rằng đây là vì tốt cho ngươi;”
“Ta cho rằng ngươi có thể chống đỡ mười năm kia, ta vì là lại nhân thân, dụ ngươi vào ván cờ, muốn vì ngươi một lần nữa đổi thân phận, ta cũng cho rằng, đây là vì tốt cho ngươi.”
“Nhưng sau đó ta mới phát hiện, tất cả những chuyện ta nghĩ rằng tốt cho ngươi, dường như đều không làm ngươi thật sự vui vẻ.” Nụ cười của Tạ Hàn Đàm dường như có chút khổ sở. Hắn ta quay đầu đi, khuôn mặt ngậm ý cười, trong mắt lại như có ánh nước lấp lánh.
“Có đôi khi, ta nghĩ,” Hắn khàn khàn nói: “Nếu đêm hôm đó, ta không để ngươi đơn độc rời đi, ta theo ngươi phiêu bạt mười năm. Tất cả quyết định của ta, đều hỏi ngươi trước, chúng ta...” Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Thanh Y: “Có phải sẽ không đi đến một bước này không?”
“Ngươi sẽ không gặp được Tần Tử Thực, càng sẽ không yêu Tần Tử Thực.”
Khi hắn nói chuyện, tay nắm chặt. Giống như một thiếu niên, nghiêm túc nhìn nàng.
Đây là chấp niệm gần như ngàn năm của hắn, đây là người khi hắn còn chỉ là một phàm nhân A Thất đã nhìn thấy.
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, chấp nhất một câu trả lời. Tô Thanh Y trầm mặc, một lát sau, nàng chậm rãi cười khổ: “Thế nhưng A Thất à, nếu ta chưa từng yêu Tử Thực, chúng ta căn bản sẽ không gặp nhau. Ta không phải Tô Thanh Y, ta cũng sẽ không đến Bồng Lai.”
“Có liên quan gì đâu?” Tạ Hàn Đàm rốt cuộc không chịu nổi, rơi nước mắt: “Cho dù ta không nhớ rõ gì nữa, cho dù lại một lần gặp gỡ ngươi, cho dù ngươi chỉ là sư phụ ta, ta cũng sẽ yêu ngươi.”
“Nếu năm đó ta chưa từng buông tay,” Hắn run rẩy, nắm tay nàng, cố chấp ngửa đầu nhìn nàng: “Có phải ngươi sẽ không rời khỏi ta không?”
Tô Thanh Y không nói chuyện, nàng nhìn Tạ Hàn Đàm, lúc lâu sau, không nhịn được chậm rãi nở nụ cười: “Có lẽ vậy. Nhưng Hàn Đàm,” Nàng yêu thương xoa tóc của hắn ta, giống như một trưởng bối, dịu dàng mà ôn hòa: “Sẽ ở bên ta, sẽ thẳng thắn với ta, đây là chuyện mà Tần Tử Thực mới có thể làm. Ngươi là Tạ Hàn Đàm, không phải Tần Tử Thực.”
“Có một ngày, có lẽ ngươi sẽ yêu một cô nương. Cho dù không cần ngươi thẳng thắn, nàng cũng có thể đọc hiểu tâm ý của ngươi. Năm đó nếu ngươi hỏi ta, có lẽ ta cũng sẽ làm theo ngươi nói. Nhưng mà ngươi luôn muốn gánh vác tất cả mọi chuyện, làm ta chỉ cần yên lặng chờ đợi. Cho nên Hàn Đàm, ngươi không nên thích người như ta. Trong tay ta có kiếm, không cần người khác bảo vệ trước mặt ta. Ta có thể trở thành cánh tay của chàng, có thể cùng chàng sóng vai mà đi. Ngươi nên tìm một tiểu cô nương, ngây thơ hồn nhiên, cái gì cũng không nghĩ. Một mình ngươi vì nàng xoay vần trời đất, nàng cũng không hoài nghi tự hỏi.”
“Tất cả tình cảm trên đời này, nếu không có ở bên nhau, tất nhiên là do một nguyên nhân hợp lý. Ta rời khỏi ngươi,” Tô Thanh Y chậm rãi cười: “Ta cảm thấy, là một chuyện rất tốt, một chuyện rất đúng.”
Tạ Hàn Đàm không nói chuyện, hắn nhìn nàng, khàn khàn nói: “Nhưng ta có thể sửa mà.”
“Ngươi...”
“Ngươi không cần sửa lại.”
Giọng nói của Tần Tử Thực nhàn nhạt truyền tới, vẻ mặt Tạ Hàn Đàm lập tức lạnh lùng, Tô Thanh Y có chút xấu hổ, lấy truyền âm phù từ dưới gối ra, làm bộ không biết gì cả, vừa nhìn Tạ Hàn Đàm, vừa nói: “Cái đó... Sao chàng còn chưa đóng truyền âm phù thế...”
“Tạ Hàn Đàm,” Tần Tử Thực hoàn toàn xem nhẹ Tô Thanh Y, nói thẳng: “Đã trễ thế này, từ trong phòng Thanh Y cút đi.”
Tạ Hàn Đàm không nói chuyện, hắn có chút khó nhọc cười cười, đứng dậy, xoay người rời đi. Đi vài bước, hắn không nhịn được dừng bước chân, quay đầu lại lạnh nhạt nói: “Tần Tử Thực, nếu năm đó ta có thể nói rõ ràng cùng nàng, ngươi cho rằng, còn đến lượt ngươi à?”
Nghe được lời này, Tần Tử Thực không nhịn được cười. Trả lại một câu y xì đúc: “Nếu năm đó ta có thể nói rõ ràng cùng nàng, ngươi cho rằng còn đến lượt ngươi à?”
“Các ngươi...” Tạ Hàn Đàm lộ ra vẻ kinh ngạc, Tô Thanh Y có chút ngượng ngùng nói: “Cái đó... Rất lâu... Rất lâu... Trước kia, có lẽ là kiếp trước nữa... Chàng... Cái đó, chàng là vị hôn phu của ta...”
Tạ Hàn Đàm không nói chuyện, hắn ta mím môi, xoay người ra cửa, “Rầm” một cái đóng cửa.
Tô Thanh Y bị tiếng vang lớn này đập đến trong lòng hoảng hốt, nằm trở về giường, lấy chăn đắp kín, chậm rãi nói: “Cái đó, chàng nói hắn có thể vì yêu sinh hận, ở Tinh Vân Môn giết ta không?”
Tần Tử Thực không nói lời nào, Tô Thanh Y có chút bất an: “Tần Tử Thực?”
“Ngủ đi.” Tần Tử Thực hơi bực bội, Tô Thanh Y nhướn mày: “Làm sao vậy, lại ăn dấm?”
“Tô Thanh Y,” Tần Tử Thực nghiêm túc mở miệng: “Nàng tuyệt đối không cảm thấy, đào hoa của nàng thật sự là quá nhiều à?”
“À...” Tô Thanh Y ngượng ngùng nói: “Ta lớn lên đẹp, không có cách nào cả.”
“Ta cảm thấy...” Tần Tử Thực từ từ nói: “Ta lớn lên, đẹp hơn nàng.”
Tô Thanh Y: “...”
Một lát sau, Tô Thanh Y thật cẩn thận hỏi: “Cho nên, chàng nghĩ Tạ Hàn Đàm nên thích chàng à...”
Tần Tử Thực: “...”
Tô Thanh Y buông tay: “Đúng, ta cảm thấy ta không xứng với các ngươi. Các ngươi nên ở bên nhau...”
“Câm miệng.” Tần Tử Thực quyết đoán mở miệng: “Chúng ta nói chính sự. Trận pháp kia nàng định làm sao bây giờ?”
Nói tới đây, tuy Tô Thanh Y còn muốn tiếp tục, cũng phải nhịn xuống đổi đề tài, lạnh lùng nói: “Ta muốn dùng một trận pháp khác. Thập phương bát sát trận là trận nhân quả, vì sao ta không thể mở một trận nhân quả khác chứ?”
“Trận nhân quả, tu sĩ đã dùng linh mạch này để tu luyện đều bị phế bỏ tu vi, tu luyện từ đầu. Về phần những đầu sỏ gây tội kia, chúng ta giúp nó giết hết. Như vậy, coi như kết thúc nhân quả này.”
“Được.” Tần Tử Thực gật đầu, nhắm mắt lại nói: “Nhưng cái trận pháp này...”
“Ta sẽ nghĩ.” Tô Thanh Y kiên định, nghiêm túc nói: “Ta sẽ nghĩ cách, chàng chỉ cần phụ trách tốt một chuyện.”
“Hử?”
“Giết hết những ác nhân đó.”
“Được.”
“Tần Tử Thực,” Tô Thanh Y nghe hắn không chút do dự trả lời, không nhịn được mềm giọng, có chút lo lắng nói: “Nếu rất nhiều người là người Thiên Kiếm Tông... Còn có Hiên Hoa lão tổ...”
“Lúc trước ta đã nói với nàng,” Giọng nói của hắn vững vàng mà tự nhiên: “Lòng ta ở đâu, kiếm ta chỉ về đó.”
“Cho đến ngày nay,” Dường như hắn đang nói về một chuyện rất bình thường, bình đạm đơn giản: “Lòng của ta, kiếm của ta, vẫn là như thế.”
Tô Thanh Y không nói nữa, nàng nắm truyền âm phù, nhắm mắt lại, ôn hòa nói: “Ngủ đi.”
Nói xong, nàng không nói chuyện nữa. Bọn họ vẫn luôn không tắt truyền âm phù, nghe tiếng hít thở của đối phương, cảm thấy dường như đối phương đang ở bên.
Ngày thứ hai, Tô Thanh Y gọi mấy đệ tử trẻ tuổi ở Tinh Vân Môn, nói với Tạ Hàn Đàm: “Ta muốn bày một cái nhân quả trận. Nếu trận của ta thành...”
“Nếu có thể thành nhân quả này,” Tạ Hàn Đàm tiếp nhận lời nàng, lạnh nhạt nói: “Ta cũng sẽ không chấp nhất thật sự diệt Tu Chân giới.”
Tô Thanh Y gật đầu, mang mấy đệ tử trẻ tuổi kia vào một phòng tối. Mấy đệ tử trẻ tuổi này đều là nhân tài kiệt xuất ở phương diện trận pháp trong lớp trẻ. Tô Thanh Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua vài người, nói với bọn họ: “Ta muốn bày một cái nhân quả trận, phạm vi là toàn bộ Tu Chân giới.”
“Tiền bối, chuyện này không có khả năng!” Một đệ tử dáng vẻ thư sinh lập tức mở miệng: “Nhân quả trận vốn rất khó bố trí, có thể đặt ra nhân quả trận của một người đã là cực kỳ phức tạp, huống chi toàn bộ Tu Chân giới...”
“Bởi vì phức tạp, cho nên không bày được à? Trước khi một đại trận nào được sáng tạo mà không phải là không bày được?” Tô Thanh Y hờ hững nhìn hắn một cái, cúi đầu nói: “Chúng ta tu đạo, ngay cả đất trời đều không sợ, còn sợ một trận pháp à?”
“Thân là Phù tu, giữa trời đất này, sao có thể có trận pháp chúng ta bố trí không ra!”
Nghe được lời này, mọi người hít hà một hơi, đệ tử dáng vẻ thư sinh kia chắp tay nói: “Tiền bối nói rất đúng, là Quy Ly tầm mắt hạn hẹp.”
Tô Thanh Y gật gật đầu, ngồi xuống, một chồng sách xuất hiện trên tay nàng.
“Bắt đầu đi. Không bày ra cái trận pháp này, chúng ta đừng đi ra ngoài.”
Lúc Tô Thanh Y bắt đầu nghiên cứu trận pháp, Tần Tử Thực đứng ở trong viện lau kiếm của mình.
Tần Thư Văn tò mò nhìn kiếm của hắn, không nhịn được muốn đi sờ, Tần Tử Thực giơ tay ngăn cản ông ấy, lạnh lùng nói: “Kiếm của Kiếm tu, trừ đạo lữ, không thể tùy tiện sờ.”
“Keo kiệt.” Tần Thư Văn bĩu môi. Tần Tử Thực vùi đầu lau kiếm, một lát sau, hắn ngẫm nghĩ, ngẩng đầu nói: “Vì sao ngươi lại khẳng định ta là nhi tử của ngươi?”
Tần Thư Văn không nói chuyện, ông ấy cúi đầu ngẫm nghĩ, một lát sau, ông ấy mới chậm rãi nói: “Có phải oán hận không, nhiều năm như vậy ta cũng chưa quản ngươi?”
Tần Tử Thực không trả lời, thật ra hắn không suy nghĩ gì nhiều cho lắm. Nhưng mà hắn nghĩ, nếu hắn thật là đứa nhỏ có lẽ là sẽ oán hận. Từ nhỏ bị cha mẹ ruột vứt bỏ, đột nhiên nhảy ra nói là phụ thân của mình, đổi là ai cũng không thể tiếp thu được.
Tần Thư Văn ngồi vào bên người hắn, chậm rãi nói: “Sau khi ngươi sinh ra, ta và mẫu thân ngươi đều bị trọng thương. Ta bị đưa về Nho Môn, vì xúc phạm môn quy, bị giam hai trăm năm. Mà mẫu thân ngươi hơi thở thoi thóp, vẫn luôn dựa vào điểm hồn đăng giữu mạng.”
“Chờ sau khi ta xuất quan, mỗi ngày trừ đi khắp nơi tìm kỳ trân dị bảo cho mẫu thân ngươi dưỡng hồn thì là đi xem ngươi. Khi đó ngươi còn là quả trứng, ta cảm thấy thật kỳ diệu, nhi tử của mình thế mà lại là quả trứng.”
Vừa nói, Tần Thư Văn vừa cong môi, khoa tay múa chân nói: “Tuy rằng ngươi ở trong trứng, nhưng rất hoạt bát, mỗi lần ta đi qua, ngươi đều sẽ tự lăn đến bên chân ta. Vì thế, ta rất vui mừng. Ta vẫn nghĩ về dáng vẻ sau khi ngươi sinh ra sẽ gọi ta là phụ thân.”
“Có phải rất ngốc hay không?” Tần Thư Văn quay đầu nhìn hắn, có chút ngượng ngùng.
Ông ấy vẫn rất trẻ, người Tu Chân giới rất khó già đi. Hắn vẫn luôn duy trì dáng vẻ không đến 30 tuổi, giống như chỉ là huynh trưởng của Tần Tử Thực. Tần Tử Thực nhỏ giọng ừ, Tần Thư Văn quay đầu qua, tiếp tục nói: “300 năm sau, hồn phách mẫu thân ngươi rốt cuộc cũng dưỡng được một chút. Nàng nói với ta, không hy vọng ngươi giống nàng, vừa sinh ra đã phải nơi nơi trốn tránh vận mệnh. Hy vọng ngươi có thể lớn lên giống một người bình thường, mãi đến ngày ngươi trưởng thành, có thể đi vào Linh Đàm, tiếp thu lễ rửa tội.”
“Ta đi tra xét rất nhiều sách, hỏi rất nhiều người. Cuối cùng cũng có một biện pháp...”
“Hử?”
“Đưa hồn phách ngươi đến sống ở trên người một phàm nhân bình thường, lây dính đủ hơi thở phàm nhân, cũng chính là hồn phách ngươi hoàn toàn trở thành hồn một người, rồi mới trở lại thân thể này, là như vậy...”
“Đưa đến trên người một phàm nhân?” Nói còn chưa dứt lời, Tần Tử Thực đã ngắt lời Tần Thư Văn, hắn ngẩng đầu nhìn ông ấy, nhíu mày nói: “Ngươi đưa ta đi đâu?”
“Là một thế giới rất kỳ diệu.” Tần Thư Văn cười cười, khoa tay múa chân nói: “Có rất nhiều rương sắt chạy đầy đường, nhà lầu đều rất cao. Ngươi biết đúng không?”
“Ngươi...” Tần Tử Thực kinh ngạc nhìn Tần Thư Văn. Tần Thư Văn quay đầu đi, có chút khàn khàn nói: “Ta biết, làm một phụ thân, thật ra ta không được coi như đủ tư cách. Ta dùng nửa tu vi đưa hồn phách ngươi ra khỏi thế giới này, cho dù thế nào, Tu Chân giới đều có linh khí, ta chỉ có thể đưa ngươi đến một thế giới hoàn toàn không có linh khí. Thế giới này là tùy tiện xuất hiện, sau khi đưa ngươi qua đó, ta đánh dấu lên hồn phách của ngươi, sau đó ta và nương của ngươi đều mỗi ngày dùng thủy kính xem ngươi sống ở phàm giới.”
“Thật ra ta rất hâm mộ phụ thân bên kia của ngươi, có đôi khi ta nghĩ thật ra nếu ta và mẫu thân ngươi có thể sinh ra ở nơi đó thì tốt rồi. Ta sẽ cùng nàng tự tay nuôi ngươi lớn lên, sẽ không để bất kỳ kẻ nào ức hiếp ngươi. Những tên nhóc ức hiếp ngươi, ta đều xé xác bọn họ.”
Lúc Tần Thư Văn nói chuyện, phượng hoàng ở bên cạnh gật đầu, phẫn nộ kêu “Pi pi”.
Tần Tử Thực trầm mặc không nói, lúc lâu sau, hắn chua xót nói: “Vậy... Là các ngươi triệu hoán ta trở về sao?”
“Không phải.” Tần Thư Văn nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói: “Thật ra buổi tối mà ngươi trở về đó. Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì... Ngươi đột nhiên trở lại. Sau khi ngươi trở về, thủy kính mất tác dụng, ta không biết ngươi ở nơi nào, mà vừa hay ta đang cùng Nhị sư huynh tranh đoạt chức Chưởng môn, tranh đấu sống chết, vô ý một cái, ta và mẫu thân ngươi có thể đều phải chết. Chờ ta kế nhiệm Chưởng môn chỉnh đốn xong Nho Môn, vừa hay gặp gỡ Linh Đàm chấn động, rốt cuộc ta mới biết, ngươi thật sự đã trở lại.”
“Vậy...” Tần Tử Thực có chút do dự nói: “Tô Thanh Y là người nơi này à?”
“Tô Thanh Y?” Tần Thư Văn có chút kinh ngạc: “Nàng thật là Tô Thanh Y ở thế giới kia của ngươi à?”
Tần Tử Thực mím chặt môi, Tần Thư Văn lập tức hiểu được, quả nhiên là nàng!
Ông ấy lập tức đen mặt: “Nàng còn dám tới!”
Tần Phượng “Pi pi” kêu lên, Tần Thư Văn hừ lạnh nói: “Đã biết, là nhi tử chúng ta không đúng.”
“Là năm đó ta không tốt.” Tần Tử Thực lập tức mở miệng, Tần Thư Văn dùng cây quạt gõ nhẹ vào đầu hắn một cái, nghiêm túc tự hỏi: “Có lẽ Thiên Đạo đều có sắp xếp rồi. Ba ngày sau, Vân Hư Tử sẽ tốt lên, ta đã phái đệ tử đi Thiên Kiếm Tông để lại trận pháp truyền tống trước, ngươi định làm cái gì kế tiếp?”
Trận pháp truyền tống cần truyền tống mà cùng xuất phát đều phải có trận pháp liên tiếp mới có thể sử dụng, cho nên đều cần trước tiên phái người đi chuẩn bị trận pháp. Nghe Tần Thư Văn nói, Tần Tử Thực kiếm vào vỏ, lạnh nhạt nói: “Giết người.”
Mà giờ phút này, trong Thiên Kiếm Tông, Bạch Phất Trần nhàn nhạt nhìn Tô Thanh Liên đứng ở trong đại điện, ý cười dịu dàng nói: “Tôn sứ cũng chỉ muốn một mình Mạc Vân?”
Trong mắt Tô Thanh Liên chợt có hoảng hốt, một lát sau, nàng cười khổ: “Đúng. Bổn tọa cần, chỉ có một Mạc Vân.”
Trúc: Hi mn, cảm ơn mn đã ủng hộ truyện. Ngày mai mình đi tiêm vắc xin, nếu không bị sao thì có thể vẫn ra chương đều 2 ngày 1 chương. Mà nếu mình có sao thì xin nghỉ vài ngày, mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình. Cảm ơn các bạn nhiều.