-
Chương 63
Edit: Naughtycat
Beta:
Sau khi thiên thạch Thần giới rơi xuống, trên trời đổ cơn mưa lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Tử Thực nhìn tu sĩ vây quanh, kiếm khí nuốt núi lật sông. Mấy trăm tu sĩ rùng mình, theo bản năng vội vàng lùi ra ngoài, cũng chính trong nháy mắt này, không trung nổi sấm sét ầm ầm, tà khí mọc lan tràn. Tần Tử Thực nhăn mày, lại thấy tu sĩ quanh người vốn đã có ý lui đột nhiên sắc mặt vặn vẹo, từng bước từng bước giống như là lây dính gì đó, đột nhiên phát ra tiếng gào rống của dã thú, Tần Tử Thực phát hiện không đúng, trong tay lật ra hoa quang, dưới chân lập tức xuất hiện một tinh trận, sau đó lập tức truyền tin cho Tô Thanh Y: “Thương Châu có biến, nhanh dẫn người tới.”
Vừa dứt lời, mấy trăm tu sĩ đột nhiên trước sau không đồng nhất phát ra tiếng động vật gào rống, đánh về phía Tần Tử Thực! Tần Tử Thực ngẩng đầu thấy tà khí màu xanh lục bám trên những người đó, hơi rùng mình, lôi điện trên thân kiếm lách tách rung động, Tần Tử Thực lập tức nhào về phía những người đó!
Mấy trăm tu giống như không biết đau đơn là gì, không chút để ý kiếm thế của Tần Tử Thực, không ngừng lao về phía trước, từng đạo pháp quyết đánh vào trên người Tần Tử Thực, tuy là tu sĩ Đại Thừa kỳ, đối mặt với cảnh tượng như vậy, cũng không kìm được mà sợ hãi.
Sắc mặt Tần Tử Thực không đổi, quét ngang kiếm chém ra một đường máu, rồi bay vọt lên trời, nhưng mà vừa mới vọt tới giữa không trung, một đạo lá chắn lập tức từ bầu trời ép xuống. Tần Tử Thực đưa kiếm ra đỡ, lá chắn cùng kiếm quang của Tần Tử Thực đánh sâu vào bên nhau, tu sĩ tu vi hơi thấp trên mặt đất dưới hoa quang này nháy mắt tan thành tro bụi! Tần Tử Thực cảm thấy linh lực trên người mình dường như đang bị cái gì đó chậm rãi rút ra, mắt lạnh liếc bên cạnh một cái, Bạch Ngọc Kiếm bên hông nhảy ra, đâm tới một phương hướng khác của lá chắn!
Chính trong lúc ấy, Tần Tử Thực đột nhiên nghe được tiếng Tô Thanh Y hô to: “Tử Thực cẩn thận!”
Tần Tử Thực theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Tô Thanh Y kinh hoảng thất thố, cùng với pháp quyết đánh vào phía sau nàng, hắn không chút do dự nhào về phía Tô Thanh Y! Nhưng cũng chính một chớp mắt như vậy, hắn nháy mắt phát hiện không đúng, xoay người một chưởng đánh về phía sau, nhưng mà lúc này đã không còn kịp rồi, lá chắn trên bầu trời đột nhiên hóa thành một cái bình ngọc, hút Tần Tử Thực vào trong đó! Tần Tử Thực thầm kêu không ổn, dùng hết linh lực toàn thân, thúc giục hai thanh kiếm xông ra ngoài!
Bình bạch ngọc từ bầu trời rơi xuống, một nữ tử áo xanh trống rỗng xuất hiện ở không trung, đôi tay thon dài đưa tay ra tóm lấy bình bạch ngọc, bình ngọc rung lắc dữ dội, nữ tử hơi mỉm cười, giơ tay lên, tu sĩ còn sống ở đây trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
“Tĩnh Diễn đạo quân đọa đạo nhập ma, vì đoạt thiên thạch Thần giới, tàn sát mấy trăm tu sĩ.”
Nữ tử cao giọng mở miệng, đi vào chỗ tối. Đệ tử còn lại giơ tay lên, đồng thời xác nhận.
Tô Thanh Y phá vỡ hư không chạy tới Thương Châu, vừa đi vào địa giới Thương Châu, đã thấy ánh sáng bùng lên ở phương xa.
Nàng vừa mới dùng linh lực phá không, lúc này linh khí không dư lại nhiều lắm, nàng cầm pháp khí ra chạy về chỗ ánh sáng bùng lên, nhưng mà một đường đều gặp người điên cuồng chạy trốn, tà khí giống như tràn ra từ chỗ ánh sáng bùng lên, Tô Thanh Y thầm rùng mình, thúc giục pháp khí, bay hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng đi vào vùng ánh sáng.
Nơi này sớm bị khí màu xanh lục bao phủ, cỏ cây khô héo, thây phơi khắp nơi. Tô Thanh Y không dám lại quá gần, nhanh chóng dùng một phù sấm sét, bổ qua vùng tà khí nồng đậm này.
Phù sấm sét ở trong tà khí bổ ra một con đường, Tô Thanh Y đi qua thông đạo được mở ra, mơ hồ có thể thấy được một bóng dáng màu lam đứng ở bên trong sương mù dày đặc.
Chỉ bạc như tuyết, thân hình thon dài. Trong lòng Tô Thanh Y khẽ run, không thể tin tưởng hỏi: “Tần Tử Thực?”
Lời còn chưa dứt, một trận kiếm ý quen thuộc che trời lấp đất lao đến, Tô Thanh Y thao túng pháp khí nhanh chóng lui ra phía sau, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiếm quang bay nhanh về phía Tô Thanh Y, mắt thấy sắp chém về phía nàng, cũng chính vào lúc này, một đạo phù triện chữ vàng đột nhiên đụng vào kiếm quang, Tạ Hàn Đàm đột nhiên xuất hiện ở phía sau nàng, một tay ôm lấy nàng, lạnh lùng nói: “Đi!”
“Không…” Tô Thanh Y run rẩy nói: “Buông ta ra, ta muốn đi tìm chàng, ta…”
Lời còn chưa dứt, Tạ Hàn Đàm dùng tay chém vào gáy nàng làm nàng ngất đi, sau đó gật đầu một cái với người lạnh lùng trong sương mù dày đặc kia rồi phi thân lên đi.
Chờ đến lúc Tô Thanh Y lại mở mắt ra đã là ở một khách điếm. Tạ Hàn Đàm ngồi ở bên cạnh bàn, đóng mở cây quạt nhỏ, thấy nàng mở to mắt, đứng dậy nói: “Sư phụ tỉnh lại thì tốt rồi, bây giờ đã không còn việc gì nữa, như vậy Hàn Đàm cáo biệt.”
“Tạ Hàn Đàm,” Tô Thanh Y từ trên giường bật lên, sốt ruột nói: “Sao lại thế này?!”
“Thiên thạch thần giới ngã xuống chỗ tà khí tàn sát bừa bãi, Tĩnh Diễn đạo quân bị dính tà khí đọa Đạo nhập Ma,” Tạ Hàn Đàm nhìn về phía nàng, nghiêm túc nói: “Việc này đã thông cáo Tu chân giới.”
“Không có khả năng!” Tô Thanh Y thốt ra theo bản năng: “Chàng không có khả năng đọa Đạo nhập Ma!”
Nhưng mà vừa mới dứt lời ngay cả Tô Thanh Y cũng không có tự tin. Tâm ma kiếp của hắn còn chưa qua, đây là chuyện nàng đã sớm biết, tùy thời tùy chỗ đều có nguy hiểm đọa Đạo nhập Ma, huống chi tới chỗ có tà khí?
Nhưng mà không đúng nha… Tô Thanh Y có chút mờ mịt, rõ ràng lúc đi còn tốt đẹp, rõ ràng chỉ là đi lấy một khối thiên thạch, ở Tu chân giới này giống như đi ra cửa mua chút đồ thôi mà, sao lại đột nhiên đọa Đạo nhập Ma chứ?
“Ta không tin…” Tô Thanh Y đứng lên ra bên ngoài nói: “Ta muốn đi tìm chàng. Ta không tin…”
“Sư phụ,” Tạ Hàn Đàm gọi lại nàng, có chút mỏi mệt nói: “Hiện tại toàn bộ Tu chân giới đều đang tìm hắn, ta giúp người tìm, người về Thiên Kiếm Tông trước chờ tin đi.”
Tô Thanh Y đứng ở cửa, một lát sau, nàng lắc lắc đầu.
“Hàn Đàm,” Nàng xoay người nhìn hắn, hai mắt lạnh lùng: “Ta cũng từng bị người ta cho rằng đọa Đạo nhập Ma, ta biết vào thời khắc ta mở to hai mắt kia, có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu mờ mịt.”
Nói xong, nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn ra phương xa, giọng nói hờ hững: “Ta từng như chó nhà có tang trốn trốn tránh tránh, mờ mịt luống cuống mười năm, cuộc sống như vậy, cho dù là mười lăm phút, ta cũng không muốn chàng phải trải qua.”
Tạ Hàn Đàm không nói gì, ngay khi nàng cất bước, hắn đột nhiên hỏi: “Có phải người trách ta hay không?”
“Trách ngươi cái gì?”
“Mười năm kia, ta chưa từng đi tìm người.”
Tô Thanh Y không nói chuyện, đã lâu sau, nàng chậm rãi nói: “Có lẽ đã từng trách, bây giờ đã sớm nghĩ thông suốt.”
Nói xong, nàng cất bước đi ra ngoài.
Địa giới Thương Châu đã là một mảnh hỗn loạn, quanh thân người đến người đi, rất nhiều người đang dìu già dắt trẻ dọn ra bên ngoài. Tô Thanh Y không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn tà khí tận trời ở nơi xa, giữ chặt một tu sĩ đang mang theo thê nữ bên cạnh ra khỏi thành hỏi: “Đạo hữu, vì sao mọi người đều sôi nổi dời ra bên ngoài rồi?”
“Ôi, ngươi không nhìn thấy tà khí bên kia à?” Tu sĩ kia cảm thán nói: “Tà khí nồng đậm như thế, cả nhà ta đều sợ nó sẽ lan tràn đến đây, cho nên vẫn nên dọn xa ra chút mới thỏa đáng.”
Tô Thanh Y nhíu nhíu mày: “Tà khí không bị nhiễm đến trên người thì căn bản không có cách nào nhìn thấy, tại sao đạo hữu lại khẳng định khói màu xanh lục kia chính là tà khí?”
“Này… Cái này ta cũng không biết,” Tu sĩ kia nhíu mày: “Dù sao mọi người đều nói như vậy, thứ này cũng không phải thứ tốt gì, ngươi xem Tĩnh Diễn đạo quân đều vì thế đọa Đạo, có thể thấy được đáng sợ thế nào! Không nói nữa, ta còn phải lên đường sớm chút.”
Nói xong, tu sĩ kia đưa một khối ngọc điệp cho người thủ thành, rồi sau đó mang theo gia đình ra khỏi thành. Tô Thanh Y xa xa nhìn sương mù kia, mím môi, sau đó hỏi thăm mọi người nơi Tần Tử Thực cuối cùng xuất hiện là ở bên trong tà khí kia thì lập tức vọt về bên phía tà khí.
Cảnh nàng chứng kiến trước khi hôn mê, tà khí này dường như lại nồng đậm chút, tuy rằng biến hóa không lớn, nhưng Tô Thanh Y lại có thể rõ ràng cảm giác được nó giống như đang nuôi dưỡng thứ gì đó, bên trong đồ vật kia, dường như có tim đập.
Tô Thanh Y đi quanh cây cột tà khí tận trời này một vòng, nhớ lại dáng vẻ lần cuối cùng Tần Tử Thực đứng ở trong tà khí này, nàng mím môi, dứt khoát bày ra một chuỗi dẫn lôi trận ở bên người, sau đó đi vào trong tà khí.
Trên người nàng có lôi linh căn của Tần Tử Thực, cho dù không có dẫn lôi trận cũng tương khắc với tà khí thiên nhiên…
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Y đột nhiên phản ứng lại.
Lôi linh căn căn bản không có cách nào dung hợp với tà khí, cho dù Tần Tử Thực bị tà khí nhập thể, cũng không thể chết bất đắc kỳ tử như vậy, cho dù hắn không chết bất đắc kỳ tử, thật sự đứng ở bên trong tà khí kia, thì sao lại có thể là dáng vẻ lạnh lùng kia mà nàng nhìn thấy được?!
Tà khí va chạm khắp nơi nàng bày ra một lá chắn trên trận pháp, rung động lách tách, nàng đi vào bên trong một mảnh sương mù màu xanh lục, đầy hoài nghi thăm dò hiện trường.
Có thể nhìn rõ ràng cỏ cây khô khốc cùng thi thể quỳ rạp trên mặt đất, những thi thể này thật sự bảo tồn rất tốt, Tô Thanh Y rút Vô Đạo ra, nàng lật xem từng miệng vết thương trên thi thể, thật sự là kiếm khí Tần Tử Thực.
Càng đi thì càng là kinh hãi. Trong đầu Tô Thanh Y không kìm được nghĩ Tần Tử Thực có thể đã chết hay không?
Hắn nằm ở trong số thi thể này, an tĩnh, trầm mặc như ngày thường.
Ý niệm vừa nhảy lên cuối cùng nàng không có cách nào áp xuống. Nàng ra sức lật thi thể trên mặt đất, phân biệt tỉ mỉ. Trận pháp trên người lách tách rung động, tựa như đã không thể chống đỡ tà khí ăn mòn, tà khí đụng vào làn da của Tô Thanh Y, bỏng cháy như bị lửa đốt.
Nàng nên đi ra ngoài.
Nàng biết rõ nhưng mà nhìn người trên mặt đất, nàng lại không có cách nào rời đi.
Có phải hắn ở chỗ này hay không?
Có lẽ hắn còn sống, có lẽ hắn còn thừa một hơi thở, nằm ở chỗ này chờ nàng cứu hắn.
Hệ thống nói để nàng đi cứu hắn, nhất định là bởi vì hắn đang chờ nàng.
Trong đầu Tô Thanh Y đều là những ý niệm điên cuồng này, cho dù trên người càng ngày càng đau đớn, nàng lại vẫn lật từng khối thi thể trên mặt đất.
Không phải hắn, không phải hắn, không phải hắn…
Mãi đến cuối cùng, đột nhiên nàng nhìn thấy ngọc bội trên mặt đất.
Đây là của hắn.
Tô Thanh Y sợ run lên, nàng nhặt ngọc bội trên mặt đất lên, bắt đầu ra sức tìm kiếm ở quanh đó.
Nàng tìm khắp mỗi một tấc đất, lật từng khối thi thể, lại chưa từng nhìn thấy hắn.
Trên người nàng đã bị tà khí đốt đến vết thương chồng chất, đứng ở giữa tà khí, nàng mờ mịt luống cuống, một lúc lâu sau, nàng mới run rẩy lấy ra truyền âm phù từ bên hông mình, run rẩy đưa lên, khàn khàn gọi: “Tử Thực.”
Không có đáp lại.
Một lát sau, không trung đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng, truyền âm phù nháy mắt sáng lên, truyền đến giọng nói lạnh nhạt trầm ổn của Tần Tử Thực: “Thương Châu có biến, nhanh dẫn người tới.”
Sắc mặt Tô Thanh Y trắng bệch.
Đây là lời Tần Tử Thực để lại cho nàng, nhưng mà lời này vẫn không được truyền đi, có thể thấy được nơi này có một tấm chắn thiên nhiên ngăn cách lời Tần Tử Thực!
Tô Thanh Y bắt lấy truyền âm phù, ra sức gọi tên của hắn: “Tử Thực, Tử Thực, Tần Tử Thực! Chàng trả lời ta đi Tần Tử Thực!”
Không có âm thanh nào cả.
Trong tay Tô Thanh Y túm lấy ngọc bội cùng truyền âm phù, mím môi xông ra ngoài.
Hắn không có ở đây, có lẽ hắn thật sự giống như lời bọn họ nói đã đọa Đạo nhập Ma.
Nàng nên đi tìm hắn, nơi nơi tìm hắn.
Lao ra khỏi tà khí, nàng mở rộng thần thức ra đến tận cùng, tìm tòi có ở tin tức quanh thân.
Nàng đi ở trong đám người, không buông tha bất kỳ tin tức nào có thể có quan hệ với hắn. Nhưng mà không có, vẫn luôn không có.
Nàng nghĩ nếu Tần Tử Thực còn sống, cho dù đọa Đạo nhập Ma, hắn cũng nhất định sẽ một thanh kiếm xoay chuyển trời đất.
Vì thế nàng mở thần thức ra, một đường từ Thương Châu đi về Thiên Kiếm Tông, liên tiếp mười bốn ngày, không ngủ không nghỉ, tin tức về tên của hắn đều ở trong lòng nàng, lại gần như đều là tin tức hắn đọa Đạo nhập Ma.
Nhưng mà không có ai gặp hắn, tất cả tin tức đều chỉ là lời đồn.
Chờ sau mười bốn ngày, lúc nàng trở lại Thiên Kiếm Tông, linh lực khô kiệt, gần như đã như một phế nhân.
Nàng từng bước một đi ở trên bậc thang dài dằng dặc của Thiên Kiếm Tông, giống như một cái xác không hồn, xa xa nhìn phía trước, nàng vẫn luôn cảm thấy chờ nàng đi đến đỉnh, đi đến đại điện Thiên Kiếm Tông là sẽ nhìn thấy hắn giống lúc trước, ngồi trên đệm hương bồ ở đại điện Thiên Kiếm Tông, khuôn mặt bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thiên Kiếm Tông dường như thành hi vọng cuối cùng của nàng, nàng chỉ ngóng trông có thể đi lên thật nhanh là có thể nhìn đến hắn; lại sợ sau khi đi lên lại không thấy được hắn.
Bò đến một nửa thì có thể nhìn thấy đệ tử quét rác, các đệ tử nhìn một thân hồng y của nàng rách tung toé, trên làn da tất cả đều là đốm đỏ sau khi bị bỏng, tóc xõa tung rối mù, biểu tình trên mặt tĩnh lặng như chết, đều không khỏi ngây người.
Hơn nửa ngày, cuối cùng có một đệ tử nhận ra run rẩy hỏi: “Đây… Đây là Tô sư tỷ của Vấn Kiếm Phong à?”
Tô Thanh Y không trả lời. Nàng không nghe thấy gì cả, chỉ có thể thấy bậc thang dài dằng dặc này, từng bước một đi về phía trước, trong tay gắt gao túm lấy ngọc bội của Tần Tử Thực, trong đầu đều là dáng vẻ của hắn.
Dáng vẻ hắn lạnh nhạt như vậy, trong mắt đều là tĩnh lặng hờ hững. Đệ tử thường nói hắn là một đạo quân cao ngạo lạnh lùng, trong lòng sợ muốn chết, nhưng mà thật ra từ trước đến nay hắn chưa từng quát ai một câu, ai muốn hỏi hắn cái gì, hắn đều nghiêm túc lại vô cùng kiên nhẫn trả lời.
Thỉnh thoảng hắn sẽ cười ở trước mặt nàng, lúc cười rộ lên tựa như Côn Luân băng tuyết tan ra trong mùa xuân, mang theo một loại dịu dàng ấm áp như mùa xuân phá băng. Đẹp đến lòng người kinh sợ, lại làm cho lòng người đều là gợn sóng. Bởi vì nàng biết tất cả nụ cười đó của hắn đều chỉ cho một mình ngươi.
Đi đến bậc thang cuối cùng, Tô Thanh Y ngửa đầu nhìn về đại điện phía trước.
Một năm đó nàng vừa tới Thiên Kiếm Tông, hắn ngồi ngay ngắn ở nơi đó, cao quý lại lạnh nhạt, nàng còn tưởng rằng mình phải hao tổn tâm cơ nhìn hắn từ xa. Nhưng sau lại mới phát hiện, hóa ra nàng vừa quay đầu lại hắn đã ở bên người nàng.
Một người như vậy …
Tô Thanh Y chậm rãi bật cười, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo khổ sở.
Một người trong lòng đầy dịu dàng như vậy, vì sao phải cho hắn trải qua những khổ cực này?
Tưởng tượng đến giờ phút này có lẽ hắn giống như nàng năm đó mở to mắt mờ mịt, tưởng tượng đến giờ phút này có lẽ hắn càng thêm thê thảm, trong tim nàng giống như bị ngàn con kiến gặm cắn.
Tu chân giới mỗi ngày đều có mất tích người, nhưng mà phần lớn người mất tích đều sẽ không trở về.
Ngươi vĩnh viễn không biết bọn họ ở chỗ nào yên lặng chết đi, sẽ chỉ vào một ngày nào đó đột nhiên phát hiện đống xương trắng sau khi thi thể hắn đã hư thối hết.
Nhóm Tiết Tử Ngọc, Mạc Vân, Tinh Hà, Đan Nhiễm vội vội vàng vàng chạy về phía nàng. Thật xa nhìn thấy nàng, trong mắt tất cả mọi người đều là khiếp sợ. Tiết Tử Ngọc phản ứng lại đầu tiên, vọt tới trước mặt Tô Thanh Y đỡ lấy nàng nói: “Sư muội, ngươi đi nghỉ trước đi!”
Nói xong, Đan Nhiễm đặt tay ở trên mạch đập của nàng, sốt ruột nói: “Mau mau, mang sư muội về!”
“Sư phụ đâu?” Tô Thanh Y không nhúc nhích túm chặt lấy tay Tiết Tử Ngọc. Tiết Tử Ngọc ngẩn người, sau đó ánh mắt né tránh, ra vẻ trấn định nói: “Sư muội vẫn nên về Vấn Kiếm Phong trước đi…”
“Sư phụ có trở về không?” Tô Thanh Y chấp nhất nhìn Tiết Tử Ngọc, mọi người coi như đã hiểu, nếu không nói cho Tô Thanh Y hướng đi của Tần Tử Thực, sợ là tuyệt đối không làm nàng nhúc nhích được.
Tiết Tử Ngọc than nhẹ, từ nạp hư giới lấy ra hai thanh kiếm nhiễm máu, thở dài nói: “Ngày ấy Phong chủ mất tích, chỉ có hai thanh kiếm trở lại.”
Kiếm của Kiếm tu, kiếm còn người còn, kiếm vỡ người vong.
Tô Thanh Y nhìn Bạch Ngọc Kiếm cùng trường kiếm thân kiếm mang theo ánh nước quen thuộc trước mặt, run rẩy ôm hai thanh kiếm vào trong ngực.
“Ta nhớ rõ sinh nhật nàng là tháng mười hai, vậy tháng mười hai, dùng kiếm làm quà sinh nhật cho nàng nhé.”
“Thanh Y, ta sẽ trở lại nhanh thôi.”
Trong đầu tất cả đều là hình ảnh lúc hắn đi, cuối cùng Tô Thanh Y không chống đỡ được, phun ra một búng máu lên trên thân kiếm, quỳ xuống.
Tiết Tử Ngọc giữ chặt nàng, kêu lên sợ hãi: “Sư muội!”
Nhưng mà Tô Thanh Y giống như không nghe thấy. Nàng run rẩy gắt gao ôm lấy kiếm, trong mắt đều là nước mắt.
“Ta sẽ tìm chàng trở về…” Nàng run rẩy thanh.
“Ta nhất định sẽ tìm chàng về… Chàng còn sống hay đã chết hay bị tàn tật hay bị phế đi, cho dù thế nào, ta đều sẽ tìm chàng trở về…”
Tô Thanh Y vừa nói nước mắt vừa rơi xuống từng giọt từng giọt lớn. Nhưng mà nói xong một câu cuối cùng, nàng thật sự không nhịn được gào khóc ra tiếng.
Vân Hư Tử vừa hay đuổi tới, bước đến mặt Tô Thanh Y trước, nâng Tô Thanh Y dậy, run rẩy nói: “Đứa nhỏ ngoan, Tử Thực không có việc gì, hắn sẽ không có việc gì đâu.”
Tô Thanh Y run rẩy ngẩng đầu, thấy Vân Hư Tử đỏ hốc mắt, nghe ông ấy nói: “Hồn đăng chưa diệt nên sẽ không có việc gì.”
“Chàng đọa Đạo nhập Ma…”
“Vậy thì đọa Đạo nhập Ma thôi!” Vân Hư Tử chém đinh chặt sắt, nghiêm túc nói: “Thiên Kiếm Tông ta cũng không phải Tinh Vân Môn, cho dù Tử Thực đọa Đạo nhập Ma, tông ta cũng phải độ cho hắn quay đầu lại!”
Tô Thanh Y không nói gì, nàng ngơ ngác nhìn Vân Hư Tử.
Cuối cùng nàng cũng phát hiện, hóa ra từ trước đến nay Tần Tử Thực không giống nàng.
Nàng trải qua cả đời gian nan như vậy, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trên người hắn.
Nàng chậm rãi cười rộ lên, sau đó, nàng đột nhiên phát hiện, hóa ra một đời này nàng càng yêu hắn hơn xa so với tưởng tượng.
Mà bên kia, Tần Tử Thực chậm rãi mở to mắt, phát hiện mình đang ở trong bóng tối, bị xích sắt buộc ở một góc, dưới thân hắn có một trận pháp hơi ánh lên màu xanh lam, có thể rõ ràng cảm giác linh lực ở chỗ này thong thả trôi đi.
Bên cạnh có tiếng nước tí tách, chờ sau khi thích ứng được ánh sáng, hắn phát hiện trước mặt có một nữ tử áo xanh đang ngồi.
Nữ tử tay cầm sáo trúc, trên mặt mang theo một mặt nạ màu vàng, trong mắt ý cười ôn hòa, thấy hắn mở to mắt, nàng ta dịu dàng nói: “Ngươi tỉnh rồi à? Khát không? Đói không? Có muốn gì không?”
“Ngươi là ai?” Tần Tử Thực há mồm, giọng nói khàn khàn.
“Ta tên A Tố.” Đối phương ôn hòa chậm rãi nói: “Bây giờ có lẽ ngươi cảm thấy hơi khó chịu chút, trận pháp dưới thân ngươi là dùng để phong bế linh lực ngươi, tu vi ngươi quá cao, không có cách nào cả.”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Tần Tử Thực cảm giác được linh lực trong kinh mạch bị che kín, hắn âm thầm vận chuyển linh căn trong cơ thể, đem sở hữu linh lực dùng hết toàn lực chứa đựng đi vào.
“Ta?” Đối phương cười khẽ lên, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.
Đây là một nữ tử dáng người cao gầy, khí chất ôn hòa lạnh nhạt, có cảm giác là tu sĩ cao cấp hòa hợp một thể với đất trời. Nàng ta đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, dịu dàng nói: “Ngươi không nhớ rõ ta sao, Tĩnh Diễn đạo quân?”
“Không nhớ rõ.” Tần Tử Thực nói thẳng: “Ngươi bắt ta lại đây làm gì?”
“Không không không…” Nữ tử lắc lắc đầu: “Ta mời ngài lại đây, là hy vọng ngài có thể giúp ta một việc.”
“Việc gì?” Tần Tử Thực nhíu mày: “Ngươi là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, còn có việc gì cần ta hỗ trợ?”
“Thời gian dài đằng đẵng,” Nữ tử than nhẹ ra tiếng: “Ta không có tâm tình ngộ đạo phi thăng, còn hy vọng Tĩnh Diễn đạo quân có thể giúp ta, từ từ đi tiếp quãng đời dài đằng đằng còn lại này.”
Tần Tử Thực không nói chuyện, hắn suy tư lời nàng ta nói, lúc lâu sau, cuối cùng mới phản ứng lại: “Ngươi thích ta?”
Nữ tử hơi hơi sửng sốt, một lát sau, cười vang lên, gật đầu nói: “Đúng vậy, thật là như thế. Bổn quân thích ngươi,” Nói xong, nàng ta nhìn hắn, trong mắt tất cả đều là dịu dàng: “Không biết chàng có thể cho chút tình mọn, cùng ta vượt qua thời gian ngàn năm còn lại không?”
“Không.”
Tần Tử Thực nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Ta đã có đạo lữ, mong rằng tiền bối tự trọng.”
“Không sao không sao,” Nữ tử phẩy tay, dịu dàng nói: “Ta mời đạo quân tới đây là đã không nghĩ tới để ngươi trở về.”
Nói xong, nàng ta duỗi tay vỗ vào khuôn mặt như ngọc của Tần Tử Thực, Tần Tử Thực chán ghét nhíu mày, nữ tử chăm chú nhìn hắn, sau một lúc mới nói: “Chàng cứ yên tâm đi, ta và chàng còn nhiều thời gian, chàng sẽ tự quên đi nàng ấy, sẽ tự yêu ta.”
“Bổn quân tu đạo hai ngàn ba trăm năm, người ái mộ bổn quân đông đảo nhưng lại chưa từng có ai làm bổn quân động tâm. Năm đó mới gặp đạo quân, bổn quân đã biết, trường sinh đại đạo, đều không bằng chàng.”
Nói xong, nữ tử tháo mặt nạ bằng vàng ra, ở dưới ánh đèn lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của nàng ta.
Băng cơ ngọc cốt, mặt mày như họa, giống như tiên tử trong bức họa đang bay bay, quốc sắc thiên hương.
Tần Tử Thực lẳng lặng nhìn nàng ta chăm chú, sau một lúc hắn lạnh lùng nói: “Đạo hữu, Tử Thực đã có đạo lữ, sợ là phải cô phụ tình cảm của đạo hữu. Nhưng mà ta có một sư đệ, tên là Lôi Hư Tử, tuổi mụ 900 có thừa, đạo hữu không ngại gặp một chút chứ?”
Nghe được lời này, khuôn mặt nữ tử hơi cứng lại, dịu dàng nói: “Ta không có hứng thú với tên Lôi Hư Tử cần toàn Thiên Kiếm Tông nhọc lòng cho việc hôn sự, Tĩnh Diễn, ngươi đừng lo lắng, chúng ta có rất nhiều thời gian, cứ từ từ thôi.”
Beta:
Sau khi thiên thạch Thần giới rơi xuống, trên trời đổ cơn mưa lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Tử Thực nhìn tu sĩ vây quanh, kiếm khí nuốt núi lật sông. Mấy trăm tu sĩ rùng mình, theo bản năng vội vàng lùi ra ngoài, cũng chính trong nháy mắt này, không trung nổi sấm sét ầm ầm, tà khí mọc lan tràn. Tần Tử Thực nhăn mày, lại thấy tu sĩ quanh người vốn đã có ý lui đột nhiên sắc mặt vặn vẹo, từng bước từng bước giống như là lây dính gì đó, đột nhiên phát ra tiếng gào rống của dã thú, Tần Tử Thực phát hiện không đúng, trong tay lật ra hoa quang, dưới chân lập tức xuất hiện một tinh trận, sau đó lập tức truyền tin cho Tô Thanh Y: “Thương Châu có biến, nhanh dẫn người tới.”
Vừa dứt lời, mấy trăm tu sĩ đột nhiên trước sau không đồng nhất phát ra tiếng động vật gào rống, đánh về phía Tần Tử Thực! Tần Tử Thực ngẩng đầu thấy tà khí màu xanh lục bám trên những người đó, hơi rùng mình, lôi điện trên thân kiếm lách tách rung động, Tần Tử Thực lập tức nhào về phía những người đó!
Mấy trăm tu giống như không biết đau đơn là gì, không chút để ý kiếm thế của Tần Tử Thực, không ngừng lao về phía trước, từng đạo pháp quyết đánh vào trên người Tần Tử Thực, tuy là tu sĩ Đại Thừa kỳ, đối mặt với cảnh tượng như vậy, cũng không kìm được mà sợ hãi.
Sắc mặt Tần Tử Thực không đổi, quét ngang kiếm chém ra một đường máu, rồi bay vọt lên trời, nhưng mà vừa mới vọt tới giữa không trung, một đạo lá chắn lập tức từ bầu trời ép xuống. Tần Tử Thực đưa kiếm ra đỡ, lá chắn cùng kiếm quang của Tần Tử Thực đánh sâu vào bên nhau, tu sĩ tu vi hơi thấp trên mặt đất dưới hoa quang này nháy mắt tan thành tro bụi! Tần Tử Thực cảm thấy linh lực trên người mình dường như đang bị cái gì đó chậm rãi rút ra, mắt lạnh liếc bên cạnh một cái, Bạch Ngọc Kiếm bên hông nhảy ra, đâm tới một phương hướng khác của lá chắn!
Chính trong lúc ấy, Tần Tử Thực đột nhiên nghe được tiếng Tô Thanh Y hô to: “Tử Thực cẩn thận!”
Tần Tử Thực theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Tô Thanh Y kinh hoảng thất thố, cùng với pháp quyết đánh vào phía sau nàng, hắn không chút do dự nhào về phía Tô Thanh Y! Nhưng cũng chính một chớp mắt như vậy, hắn nháy mắt phát hiện không đúng, xoay người một chưởng đánh về phía sau, nhưng mà lúc này đã không còn kịp rồi, lá chắn trên bầu trời đột nhiên hóa thành một cái bình ngọc, hút Tần Tử Thực vào trong đó! Tần Tử Thực thầm kêu không ổn, dùng hết linh lực toàn thân, thúc giục hai thanh kiếm xông ra ngoài!
Bình bạch ngọc từ bầu trời rơi xuống, một nữ tử áo xanh trống rỗng xuất hiện ở không trung, đôi tay thon dài đưa tay ra tóm lấy bình bạch ngọc, bình ngọc rung lắc dữ dội, nữ tử hơi mỉm cười, giơ tay lên, tu sĩ còn sống ở đây trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
“Tĩnh Diễn đạo quân đọa đạo nhập ma, vì đoạt thiên thạch Thần giới, tàn sát mấy trăm tu sĩ.”
Nữ tử cao giọng mở miệng, đi vào chỗ tối. Đệ tử còn lại giơ tay lên, đồng thời xác nhận.
Tô Thanh Y phá vỡ hư không chạy tới Thương Châu, vừa đi vào địa giới Thương Châu, đã thấy ánh sáng bùng lên ở phương xa.
Nàng vừa mới dùng linh lực phá không, lúc này linh khí không dư lại nhiều lắm, nàng cầm pháp khí ra chạy về chỗ ánh sáng bùng lên, nhưng mà một đường đều gặp người điên cuồng chạy trốn, tà khí giống như tràn ra từ chỗ ánh sáng bùng lên, Tô Thanh Y thầm rùng mình, thúc giục pháp khí, bay hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng đi vào vùng ánh sáng.
Nơi này sớm bị khí màu xanh lục bao phủ, cỏ cây khô héo, thây phơi khắp nơi. Tô Thanh Y không dám lại quá gần, nhanh chóng dùng một phù sấm sét, bổ qua vùng tà khí nồng đậm này.
Phù sấm sét ở trong tà khí bổ ra một con đường, Tô Thanh Y đi qua thông đạo được mở ra, mơ hồ có thể thấy được một bóng dáng màu lam đứng ở bên trong sương mù dày đặc.
Chỉ bạc như tuyết, thân hình thon dài. Trong lòng Tô Thanh Y khẽ run, không thể tin tưởng hỏi: “Tần Tử Thực?”
Lời còn chưa dứt, một trận kiếm ý quen thuộc che trời lấp đất lao đến, Tô Thanh Y thao túng pháp khí nhanh chóng lui ra phía sau, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiếm quang bay nhanh về phía Tô Thanh Y, mắt thấy sắp chém về phía nàng, cũng chính vào lúc này, một đạo phù triện chữ vàng đột nhiên đụng vào kiếm quang, Tạ Hàn Đàm đột nhiên xuất hiện ở phía sau nàng, một tay ôm lấy nàng, lạnh lùng nói: “Đi!”
“Không…” Tô Thanh Y run rẩy nói: “Buông ta ra, ta muốn đi tìm chàng, ta…”
Lời còn chưa dứt, Tạ Hàn Đàm dùng tay chém vào gáy nàng làm nàng ngất đi, sau đó gật đầu một cái với người lạnh lùng trong sương mù dày đặc kia rồi phi thân lên đi.
Chờ đến lúc Tô Thanh Y lại mở mắt ra đã là ở một khách điếm. Tạ Hàn Đàm ngồi ở bên cạnh bàn, đóng mở cây quạt nhỏ, thấy nàng mở to mắt, đứng dậy nói: “Sư phụ tỉnh lại thì tốt rồi, bây giờ đã không còn việc gì nữa, như vậy Hàn Đàm cáo biệt.”
“Tạ Hàn Đàm,” Tô Thanh Y từ trên giường bật lên, sốt ruột nói: “Sao lại thế này?!”
“Thiên thạch thần giới ngã xuống chỗ tà khí tàn sát bừa bãi, Tĩnh Diễn đạo quân bị dính tà khí đọa Đạo nhập Ma,” Tạ Hàn Đàm nhìn về phía nàng, nghiêm túc nói: “Việc này đã thông cáo Tu chân giới.”
“Không có khả năng!” Tô Thanh Y thốt ra theo bản năng: “Chàng không có khả năng đọa Đạo nhập Ma!”
Nhưng mà vừa mới dứt lời ngay cả Tô Thanh Y cũng không có tự tin. Tâm ma kiếp của hắn còn chưa qua, đây là chuyện nàng đã sớm biết, tùy thời tùy chỗ đều có nguy hiểm đọa Đạo nhập Ma, huống chi tới chỗ có tà khí?
Nhưng mà không đúng nha… Tô Thanh Y có chút mờ mịt, rõ ràng lúc đi còn tốt đẹp, rõ ràng chỉ là đi lấy một khối thiên thạch, ở Tu chân giới này giống như đi ra cửa mua chút đồ thôi mà, sao lại đột nhiên đọa Đạo nhập Ma chứ?
“Ta không tin…” Tô Thanh Y đứng lên ra bên ngoài nói: “Ta muốn đi tìm chàng. Ta không tin…”
“Sư phụ,” Tạ Hàn Đàm gọi lại nàng, có chút mỏi mệt nói: “Hiện tại toàn bộ Tu chân giới đều đang tìm hắn, ta giúp người tìm, người về Thiên Kiếm Tông trước chờ tin đi.”
Tô Thanh Y đứng ở cửa, một lát sau, nàng lắc lắc đầu.
“Hàn Đàm,” Nàng xoay người nhìn hắn, hai mắt lạnh lùng: “Ta cũng từng bị người ta cho rằng đọa Đạo nhập Ma, ta biết vào thời khắc ta mở to hai mắt kia, có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu mờ mịt.”
Nói xong, nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn ra phương xa, giọng nói hờ hững: “Ta từng như chó nhà có tang trốn trốn tránh tránh, mờ mịt luống cuống mười năm, cuộc sống như vậy, cho dù là mười lăm phút, ta cũng không muốn chàng phải trải qua.”
Tạ Hàn Đàm không nói gì, ngay khi nàng cất bước, hắn đột nhiên hỏi: “Có phải người trách ta hay không?”
“Trách ngươi cái gì?”
“Mười năm kia, ta chưa từng đi tìm người.”
Tô Thanh Y không nói chuyện, đã lâu sau, nàng chậm rãi nói: “Có lẽ đã từng trách, bây giờ đã sớm nghĩ thông suốt.”
Nói xong, nàng cất bước đi ra ngoài.
Địa giới Thương Châu đã là một mảnh hỗn loạn, quanh thân người đến người đi, rất nhiều người đang dìu già dắt trẻ dọn ra bên ngoài. Tô Thanh Y không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn tà khí tận trời ở nơi xa, giữ chặt một tu sĩ đang mang theo thê nữ bên cạnh ra khỏi thành hỏi: “Đạo hữu, vì sao mọi người đều sôi nổi dời ra bên ngoài rồi?”
“Ôi, ngươi không nhìn thấy tà khí bên kia à?” Tu sĩ kia cảm thán nói: “Tà khí nồng đậm như thế, cả nhà ta đều sợ nó sẽ lan tràn đến đây, cho nên vẫn nên dọn xa ra chút mới thỏa đáng.”
Tô Thanh Y nhíu nhíu mày: “Tà khí không bị nhiễm đến trên người thì căn bản không có cách nào nhìn thấy, tại sao đạo hữu lại khẳng định khói màu xanh lục kia chính là tà khí?”
“Này… Cái này ta cũng không biết,” Tu sĩ kia nhíu mày: “Dù sao mọi người đều nói như vậy, thứ này cũng không phải thứ tốt gì, ngươi xem Tĩnh Diễn đạo quân đều vì thế đọa Đạo, có thể thấy được đáng sợ thế nào! Không nói nữa, ta còn phải lên đường sớm chút.”
Nói xong, tu sĩ kia đưa một khối ngọc điệp cho người thủ thành, rồi sau đó mang theo gia đình ra khỏi thành. Tô Thanh Y xa xa nhìn sương mù kia, mím môi, sau đó hỏi thăm mọi người nơi Tần Tử Thực cuối cùng xuất hiện là ở bên trong tà khí kia thì lập tức vọt về bên phía tà khí.
Cảnh nàng chứng kiến trước khi hôn mê, tà khí này dường như lại nồng đậm chút, tuy rằng biến hóa không lớn, nhưng Tô Thanh Y lại có thể rõ ràng cảm giác được nó giống như đang nuôi dưỡng thứ gì đó, bên trong đồ vật kia, dường như có tim đập.
Tô Thanh Y đi quanh cây cột tà khí tận trời này một vòng, nhớ lại dáng vẻ lần cuối cùng Tần Tử Thực đứng ở trong tà khí này, nàng mím môi, dứt khoát bày ra một chuỗi dẫn lôi trận ở bên người, sau đó đi vào trong tà khí.
Trên người nàng có lôi linh căn của Tần Tử Thực, cho dù không có dẫn lôi trận cũng tương khắc với tà khí thiên nhiên…
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Y đột nhiên phản ứng lại.
Lôi linh căn căn bản không có cách nào dung hợp với tà khí, cho dù Tần Tử Thực bị tà khí nhập thể, cũng không thể chết bất đắc kỳ tử như vậy, cho dù hắn không chết bất đắc kỳ tử, thật sự đứng ở bên trong tà khí kia, thì sao lại có thể là dáng vẻ lạnh lùng kia mà nàng nhìn thấy được?!
Tà khí va chạm khắp nơi nàng bày ra một lá chắn trên trận pháp, rung động lách tách, nàng đi vào bên trong một mảnh sương mù màu xanh lục, đầy hoài nghi thăm dò hiện trường.
Có thể nhìn rõ ràng cỏ cây khô khốc cùng thi thể quỳ rạp trên mặt đất, những thi thể này thật sự bảo tồn rất tốt, Tô Thanh Y rút Vô Đạo ra, nàng lật xem từng miệng vết thương trên thi thể, thật sự là kiếm khí Tần Tử Thực.
Càng đi thì càng là kinh hãi. Trong đầu Tô Thanh Y không kìm được nghĩ Tần Tử Thực có thể đã chết hay không?
Hắn nằm ở trong số thi thể này, an tĩnh, trầm mặc như ngày thường.
Ý niệm vừa nhảy lên cuối cùng nàng không có cách nào áp xuống. Nàng ra sức lật thi thể trên mặt đất, phân biệt tỉ mỉ. Trận pháp trên người lách tách rung động, tựa như đã không thể chống đỡ tà khí ăn mòn, tà khí đụng vào làn da của Tô Thanh Y, bỏng cháy như bị lửa đốt.
Nàng nên đi ra ngoài.
Nàng biết rõ nhưng mà nhìn người trên mặt đất, nàng lại không có cách nào rời đi.
Có phải hắn ở chỗ này hay không?
Có lẽ hắn còn sống, có lẽ hắn còn thừa một hơi thở, nằm ở chỗ này chờ nàng cứu hắn.
Hệ thống nói để nàng đi cứu hắn, nhất định là bởi vì hắn đang chờ nàng.
Trong đầu Tô Thanh Y đều là những ý niệm điên cuồng này, cho dù trên người càng ngày càng đau đớn, nàng lại vẫn lật từng khối thi thể trên mặt đất.
Không phải hắn, không phải hắn, không phải hắn…
Mãi đến cuối cùng, đột nhiên nàng nhìn thấy ngọc bội trên mặt đất.
Đây là của hắn.
Tô Thanh Y sợ run lên, nàng nhặt ngọc bội trên mặt đất lên, bắt đầu ra sức tìm kiếm ở quanh đó.
Nàng tìm khắp mỗi một tấc đất, lật từng khối thi thể, lại chưa từng nhìn thấy hắn.
Trên người nàng đã bị tà khí đốt đến vết thương chồng chất, đứng ở giữa tà khí, nàng mờ mịt luống cuống, một lúc lâu sau, nàng mới run rẩy lấy ra truyền âm phù từ bên hông mình, run rẩy đưa lên, khàn khàn gọi: “Tử Thực.”
Không có đáp lại.
Một lát sau, không trung đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng, truyền âm phù nháy mắt sáng lên, truyền đến giọng nói lạnh nhạt trầm ổn của Tần Tử Thực: “Thương Châu có biến, nhanh dẫn người tới.”
Sắc mặt Tô Thanh Y trắng bệch.
Đây là lời Tần Tử Thực để lại cho nàng, nhưng mà lời này vẫn không được truyền đi, có thể thấy được nơi này có một tấm chắn thiên nhiên ngăn cách lời Tần Tử Thực!
Tô Thanh Y bắt lấy truyền âm phù, ra sức gọi tên của hắn: “Tử Thực, Tử Thực, Tần Tử Thực! Chàng trả lời ta đi Tần Tử Thực!”
Không có âm thanh nào cả.
Trong tay Tô Thanh Y túm lấy ngọc bội cùng truyền âm phù, mím môi xông ra ngoài.
Hắn không có ở đây, có lẽ hắn thật sự giống như lời bọn họ nói đã đọa Đạo nhập Ma.
Nàng nên đi tìm hắn, nơi nơi tìm hắn.
Lao ra khỏi tà khí, nàng mở rộng thần thức ra đến tận cùng, tìm tòi có ở tin tức quanh thân.
Nàng đi ở trong đám người, không buông tha bất kỳ tin tức nào có thể có quan hệ với hắn. Nhưng mà không có, vẫn luôn không có.
Nàng nghĩ nếu Tần Tử Thực còn sống, cho dù đọa Đạo nhập Ma, hắn cũng nhất định sẽ một thanh kiếm xoay chuyển trời đất.
Vì thế nàng mở thần thức ra, một đường từ Thương Châu đi về Thiên Kiếm Tông, liên tiếp mười bốn ngày, không ngủ không nghỉ, tin tức về tên của hắn đều ở trong lòng nàng, lại gần như đều là tin tức hắn đọa Đạo nhập Ma.
Nhưng mà không có ai gặp hắn, tất cả tin tức đều chỉ là lời đồn.
Chờ sau mười bốn ngày, lúc nàng trở lại Thiên Kiếm Tông, linh lực khô kiệt, gần như đã như một phế nhân.
Nàng từng bước một đi ở trên bậc thang dài dằng dặc của Thiên Kiếm Tông, giống như một cái xác không hồn, xa xa nhìn phía trước, nàng vẫn luôn cảm thấy chờ nàng đi đến đỉnh, đi đến đại điện Thiên Kiếm Tông là sẽ nhìn thấy hắn giống lúc trước, ngồi trên đệm hương bồ ở đại điện Thiên Kiếm Tông, khuôn mặt bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thiên Kiếm Tông dường như thành hi vọng cuối cùng của nàng, nàng chỉ ngóng trông có thể đi lên thật nhanh là có thể nhìn đến hắn; lại sợ sau khi đi lên lại không thấy được hắn.
Bò đến một nửa thì có thể nhìn thấy đệ tử quét rác, các đệ tử nhìn một thân hồng y của nàng rách tung toé, trên làn da tất cả đều là đốm đỏ sau khi bị bỏng, tóc xõa tung rối mù, biểu tình trên mặt tĩnh lặng như chết, đều không khỏi ngây người.
Hơn nửa ngày, cuối cùng có một đệ tử nhận ra run rẩy hỏi: “Đây… Đây là Tô sư tỷ của Vấn Kiếm Phong à?”
Tô Thanh Y không trả lời. Nàng không nghe thấy gì cả, chỉ có thể thấy bậc thang dài dằng dặc này, từng bước một đi về phía trước, trong tay gắt gao túm lấy ngọc bội của Tần Tử Thực, trong đầu đều là dáng vẻ của hắn.
Dáng vẻ hắn lạnh nhạt như vậy, trong mắt đều là tĩnh lặng hờ hững. Đệ tử thường nói hắn là một đạo quân cao ngạo lạnh lùng, trong lòng sợ muốn chết, nhưng mà thật ra từ trước đến nay hắn chưa từng quát ai một câu, ai muốn hỏi hắn cái gì, hắn đều nghiêm túc lại vô cùng kiên nhẫn trả lời.
Thỉnh thoảng hắn sẽ cười ở trước mặt nàng, lúc cười rộ lên tựa như Côn Luân băng tuyết tan ra trong mùa xuân, mang theo một loại dịu dàng ấm áp như mùa xuân phá băng. Đẹp đến lòng người kinh sợ, lại làm cho lòng người đều là gợn sóng. Bởi vì nàng biết tất cả nụ cười đó của hắn đều chỉ cho một mình ngươi.
Đi đến bậc thang cuối cùng, Tô Thanh Y ngửa đầu nhìn về đại điện phía trước.
Một năm đó nàng vừa tới Thiên Kiếm Tông, hắn ngồi ngay ngắn ở nơi đó, cao quý lại lạnh nhạt, nàng còn tưởng rằng mình phải hao tổn tâm cơ nhìn hắn từ xa. Nhưng sau lại mới phát hiện, hóa ra nàng vừa quay đầu lại hắn đã ở bên người nàng.
Một người như vậy …
Tô Thanh Y chậm rãi bật cười, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo khổ sở.
Một người trong lòng đầy dịu dàng như vậy, vì sao phải cho hắn trải qua những khổ cực này?
Tưởng tượng đến giờ phút này có lẽ hắn giống như nàng năm đó mở to mắt mờ mịt, tưởng tượng đến giờ phút này có lẽ hắn càng thêm thê thảm, trong tim nàng giống như bị ngàn con kiến gặm cắn.
Tu chân giới mỗi ngày đều có mất tích người, nhưng mà phần lớn người mất tích đều sẽ không trở về.
Ngươi vĩnh viễn không biết bọn họ ở chỗ nào yên lặng chết đi, sẽ chỉ vào một ngày nào đó đột nhiên phát hiện đống xương trắng sau khi thi thể hắn đã hư thối hết.
Nhóm Tiết Tử Ngọc, Mạc Vân, Tinh Hà, Đan Nhiễm vội vội vàng vàng chạy về phía nàng. Thật xa nhìn thấy nàng, trong mắt tất cả mọi người đều là khiếp sợ. Tiết Tử Ngọc phản ứng lại đầu tiên, vọt tới trước mặt Tô Thanh Y đỡ lấy nàng nói: “Sư muội, ngươi đi nghỉ trước đi!”
Nói xong, Đan Nhiễm đặt tay ở trên mạch đập của nàng, sốt ruột nói: “Mau mau, mang sư muội về!”
“Sư phụ đâu?” Tô Thanh Y không nhúc nhích túm chặt lấy tay Tiết Tử Ngọc. Tiết Tử Ngọc ngẩn người, sau đó ánh mắt né tránh, ra vẻ trấn định nói: “Sư muội vẫn nên về Vấn Kiếm Phong trước đi…”
“Sư phụ có trở về không?” Tô Thanh Y chấp nhất nhìn Tiết Tử Ngọc, mọi người coi như đã hiểu, nếu không nói cho Tô Thanh Y hướng đi của Tần Tử Thực, sợ là tuyệt đối không làm nàng nhúc nhích được.
Tiết Tử Ngọc than nhẹ, từ nạp hư giới lấy ra hai thanh kiếm nhiễm máu, thở dài nói: “Ngày ấy Phong chủ mất tích, chỉ có hai thanh kiếm trở lại.”
Kiếm của Kiếm tu, kiếm còn người còn, kiếm vỡ người vong.
Tô Thanh Y nhìn Bạch Ngọc Kiếm cùng trường kiếm thân kiếm mang theo ánh nước quen thuộc trước mặt, run rẩy ôm hai thanh kiếm vào trong ngực.
“Ta nhớ rõ sinh nhật nàng là tháng mười hai, vậy tháng mười hai, dùng kiếm làm quà sinh nhật cho nàng nhé.”
“Thanh Y, ta sẽ trở lại nhanh thôi.”
Trong đầu tất cả đều là hình ảnh lúc hắn đi, cuối cùng Tô Thanh Y không chống đỡ được, phun ra một búng máu lên trên thân kiếm, quỳ xuống.
Tiết Tử Ngọc giữ chặt nàng, kêu lên sợ hãi: “Sư muội!”
Nhưng mà Tô Thanh Y giống như không nghe thấy. Nàng run rẩy gắt gao ôm lấy kiếm, trong mắt đều là nước mắt.
“Ta sẽ tìm chàng trở về…” Nàng run rẩy thanh.
“Ta nhất định sẽ tìm chàng về… Chàng còn sống hay đã chết hay bị tàn tật hay bị phế đi, cho dù thế nào, ta đều sẽ tìm chàng trở về…”
Tô Thanh Y vừa nói nước mắt vừa rơi xuống từng giọt từng giọt lớn. Nhưng mà nói xong một câu cuối cùng, nàng thật sự không nhịn được gào khóc ra tiếng.
Vân Hư Tử vừa hay đuổi tới, bước đến mặt Tô Thanh Y trước, nâng Tô Thanh Y dậy, run rẩy nói: “Đứa nhỏ ngoan, Tử Thực không có việc gì, hắn sẽ không có việc gì đâu.”
Tô Thanh Y run rẩy ngẩng đầu, thấy Vân Hư Tử đỏ hốc mắt, nghe ông ấy nói: “Hồn đăng chưa diệt nên sẽ không có việc gì.”
“Chàng đọa Đạo nhập Ma…”
“Vậy thì đọa Đạo nhập Ma thôi!” Vân Hư Tử chém đinh chặt sắt, nghiêm túc nói: “Thiên Kiếm Tông ta cũng không phải Tinh Vân Môn, cho dù Tử Thực đọa Đạo nhập Ma, tông ta cũng phải độ cho hắn quay đầu lại!”
Tô Thanh Y không nói gì, nàng ngơ ngác nhìn Vân Hư Tử.
Cuối cùng nàng cũng phát hiện, hóa ra từ trước đến nay Tần Tử Thực không giống nàng.
Nàng trải qua cả đời gian nan như vậy, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trên người hắn.
Nàng chậm rãi cười rộ lên, sau đó, nàng đột nhiên phát hiện, hóa ra một đời này nàng càng yêu hắn hơn xa so với tưởng tượng.
Mà bên kia, Tần Tử Thực chậm rãi mở to mắt, phát hiện mình đang ở trong bóng tối, bị xích sắt buộc ở một góc, dưới thân hắn có một trận pháp hơi ánh lên màu xanh lam, có thể rõ ràng cảm giác linh lực ở chỗ này thong thả trôi đi.
Bên cạnh có tiếng nước tí tách, chờ sau khi thích ứng được ánh sáng, hắn phát hiện trước mặt có một nữ tử áo xanh đang ngồi.
Nữ tử tay cầm sáo trúc, trên mặt mang theo một mặt nạ màu vàng, trong mắt ý cười ôn hòa, thấy hắn mở to mắt, nàng ta dịu dàng nói: “Ngươi tỉnh rồi à? Khát không? Đói không? Có muốn gì không?”
“Ngươi là ai?” Tần Tử Thực há mồm, giọng nói khàn khàn.
“Ta tên A Tố.” Đối phương ôn hòa chậm rãi nói: “Bây giờ có lẽ ngươi cảm thấy hơi khó chịu chút, trận pháp dưới thân ngươi là dùng để phong bế linh lực ngươi, tu vi ngươi quá cao, không có cách nào cả.”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Tần Tử Thực cảm giác được linh lực trong kinh mạch bị che kín, hắn âm thầm vận chuyển linh căn trong cơ thể, đem sở hữu linh lực dùng hết toàn lực chứa đựng đi vào.
“Ta?” Đối phương cười khẽ lên, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.
Đây là một nữ tử dáng người cao gầy, khí chất ôn hòa lạnh nhạt, có cảm giác là tu sĩ cao cấp hòa hợp một thể với đất trời. Nàng ta đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, dịu dàng nói: “Ngươi không nhớ rõ ta sao, Tĩnh Diễn đạo quân?”
“Không nhớ rõ.” Tần Tử Thực nói thẳng: “Ngươi bắt ta lại đây làm gì?”
“Không không không…” Nữ tử lắc lắc đầu: “Ta mời ngài lại đây, là hy vọng ngài có thể giúp ta một việc.”
“Việc gì?” Tần Tử Thực nhíu mày: “Ngươi là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, còn có việc gì cần ta hỗ trợ?”
“Thời gian dài đằng đẵng,” Nữ tử than nhẹ ra tiếng: “Ta không có tâm tình ngộ đạo phi thăng, còn hy vọng Tĩnh Diễn đạo quân có thể giúp ta, từ từ đi tiếp quãng đời dài đằng đằng còn lại này.”
Tần Tử Thực không nói chuyện, hắn suy tư lời nàng ta nói, lúc lâu sau, cuối cùng mới phản ứng lại: “Ngươi thích ta?”
Nữ tử hơi hơi sửng sốt, một lát sau, cười vang lên, gật đầu nói: “Đúng vậy, thật là như thế. Bổn quân thích ngươi,” Nói xong, nàng ta nhìn hắn, trong mắt tất cả đều là dịu dàng: “Không biết chàng có thể cho chút tình mọn, cùng ta vượt qua thời gian ngàn năm còn lại không?”
“Không.”
Tần Tử Thực nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Ta đã có đạo lữ, mong rằng tiền bối tự trọng.”
“Không sao không sao,” Nữ tử phẩy tay, dịu dàng nói: “Ta mời đạo quân tới đây là đã không nghĩ tới để ngươi trở về.”
Nói xong, nàng ta duỗi tay vỗ vào khuôn mặt như ngọc của Tần Tử Thực, Tần Tử Thực chán ghét nhíu mày, nữ tử chăm chú nhìn hắn, sau một lúc mới nói: “Chàng cứ yên tâm đi, ta và chàng còn nhiều thời gian, chàng sẽ tự quên đi nàng ấy, sẽ tự yêu ta.”
“Bổn quân tu đạo hai ngàn ba trăm năm, người ái mộ bổn quân đông đảo nhưng lại chưa từng có ai làm bổn quân động tâm. Năm đó mới gặp đạo quân, bổn quân đã biết, trường sinh đại đạo, đều không bằng chàng.”
Nói xong, nữ tử tháo mặt nạ bằng vàng ra, ở dưới ánh đèn lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của nàng ta.
Băng cơ ngọc cốt, mặt mày như họa, giống như tiên tử trong bức họa đang bay bay, quốc sắc thiên hương.
Tần Tử Thực lẳng lặng nhìn nàng ta chăm chú, sau một lúc hắn lạnh lùng nói: “Đạo hữu, Tử Thực đã có đạo lữ, sợ là phải cô phụ tình cảm của đạo hữu. Nhưng mà ta có một sư đệ, tên là Lôi Hư Tử, tuổi mụ 900 có thừa, đạo hữu không ngại gặp một chút chứ?”
Nghe được lời này, khuôn mặt nữ tử hơi cứng lại, dịu dàng nói: “Ta không có hứng thú với tên Lôi Hư Tử cần toàn Thiên Kiếm Tông nhọc lòng cho việc hôn sự, Tĩnh Diễn, ngươi đừng lo lắng, chúng ta có rất nhiều thời gian, cứ từ từ thôi.”