Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: bái sư (2)
Edit: Naughtycat
Sau khi ba người xác định hướng đi, Tần Tử Thực lập tức quăng Tô Thanh Y sang ngồi bên hoa sen của Nhiễm Thù, sau đó ngự kiếm bay đi. Tô Thanh Y bị Nhiễm Thù ôm vào trong ngực, sốt ruột nói: “Tần Tử Thực, ngươi ném ta đi đâu đó!!”
Tần Tử Thực cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Ngươi quá nặng.”
Tô Thanh Y: “...”
Nhiễm Thù ôm thắt lưng Tô Thanh Y, cười nhẹ vội nói: “Không nặng không nặng, ta không chê ngươi nặng đâu.”
Lúc trước khi Tô Thanh Y vẫn còn là Nhiễm Diễm, dáng người cao 1m77, cao hơn một khoảng lớn so với 1m7 của Nhiễm Thù, có thể tiện tay ôm nàng ta vào trong ngực. Mà bây giờ, cỗ thân thể này của Tô Thanh Y cao còn chưa tới 1m6 bị Nhiễm Thù ôm vào trong ngực, thế mà lại có cảm giác khá nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người. Nhiễm Thù vuốt vuốt đầu nàng, giống như là nhìn đứa bé, điều khiển hoa sen đuổi theo Tần Tử Thực hạ xuống mặt đất.
Ba người ở trên mặt đất nghỉ ngơi một lúc, có Nhiễm Thù ở đây, trình độ cuộc sống của Tần Tử Thực và Tô Thanh Y được nâng cao khá nhiều.
Là thổ hào[1] ở Tinh Vân Môn, Nhiễm Thù mang theo mình một tiểu viện tử[2] riêng, nàng lấy từ trong túi càn khôn ra, lật trên mặt đất một cái, trong nháy mắt trên mặt đất đã xuất hiện một viện tử. Tô Thanh Y và Tần Tử Thực mỗi người một phòng, Nhiễm Thù để yêu linh[3] nàng ta nuôi đi nấu nước, sau khi giúp hai người đổ nước nóng vào tắm thì suy nghĩ đến phàm thể của Tô Thanh Y nên cố ý làm một bàn đồ ăn nữa.
[1] Thổ hào: Nhà giàu.
[2] Tiểu viện tử: Nhà lớn, đình viện.
[3] Yêu linh: Linh hồn của yêu quái.
Vì nể mặt đồ ăn cùng nước ấm tắm rửa mà oán hận của nàng trước đó với Nhiễm Thù trong nháy mắt lập tức biến mất không còn. Tô Thanh Y rưng rưng chôn mặt trong đồ ăn, yên lặng phỉ nhổ hệ thống cản trở hạnh phúc nhân sinh của nàng. Giờ phút này, oán hận gì giết người gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất là ăn cơm.
Sau khi nàng ăn uống no đủ trở về phòng mình, đầu óc của nàng bắt đầu dần dần thanh tỉnh. Nàng ôm bụng nằm ở trên ghế hỏi hệ thống: “Hệ thống, đến cuối cùng thì Nhiễm Thù có bao nhiêu quan hệ đến cái chết của ta?”
Hệ thống không để ý tới câu hỏi của nàng, vòng vo nói: “Kí chủ, cô nên để bụng một chút với mục tiêu nhiệm vụ, cô phải công lược[4] hắn, hắn thích dạng người gì thì cô nên biến thành dạng người đó, nếu không sao cô có thể tranh đoạt với nữ chính? Tôi nhìn mà phát sầu...”
[4] Công lược: Tiến công chiếm đóng.
Âm thanh của hệ thống vẫn là âm thanh của máy móc đều đều không lên xuống giống như google đang nói, phát ra những lời này làm Tô Thanh Y thấy buồn cười, nàng rũ đôi mắt nhìn bàn tay của mình, có chút mờ mịt: “Ta cũng không nghĩ tới làm cho Tĩnh Diễn đạo quân thích ta, nhiệm vụ của ta là phụ tá hắn phi thăng, sau khi hắn phi thăng thì ta có thể biết được chân tướng. Căn cốt của hắn như vậy, chỉ cần không có sự cố gì thì phi thăng ở trong tầm tay, ta đã chờ mười năm, thật ra cũng không ngại chờ thêm nữa. Chỉ là ta sợ chờ lâu quá, cừu nhân cũng chết mất rồi.”
“Kí chủ cô đừng thương tâm cũng đừng khổ sở, còn có 007 ở đây mà.”
“Ta không hận Nhiễm Thù, nhiều năm như vậy, ta thật sự xem nàng ta như tỷ muội. Ngươi nói với ta, nàng ta và Tạ Hàn Đàm liên thủ thiết kế giết ta, từ đầu đến cuối ta không thể tin nổi...”
“Kí chủ nghĩ gần đúng, cái chết của cô có sự góp sức của hai bọn họ, nhưng bọn họ không phải chủ mưu.”
“Thuận nước đẩy thuyền à?” Tô Thanh Y hiểu ra một ít. Đột nhiên hệ thống hét ầm lên: “Đừng đánh đừng đánh! Mẹ nó sau này tôi không để lộ kịch bản nữa mà! A a a a...”
Còn nói chưa dứt lời, xunh quanh lập tức không còn âm thanh gì nữa. Tô Thanh Y kinh ngạc: “Hệ thống?”
Không có bất kỳ hồi âm nào.
Tô Thanh Y bĩu môi, cả người nằm ở trên xích đu đưa đi đưa lại, ngủ mất.
Ngày hôm sau tỉnh lại, ba người bọn họ ngồi lên hoa sen của Nhiễm Thù bay về hướng Thiên Kiếm tông.
Tu chân giới vô cùng lớn, lớn hơn gấp mấy lần so với đại lục mà Tô Thanh Y sống trước đây. Trước đây ở Trung Quốc, một ngày đi ngàn dặm là có thể đi hết một quốc gia rồi. Nhưng ở Tu chân giới, ngày đi ngàn dặm, muốn đi từ Huyền Thiên môn đến Thiên Kiếm tông thì phải bay thêm vài ngày nữa.
Khoảng cách giữa các môn phái giống như từ lục địa này đến lục địa kia vậy, cách năm môn phái thì ngang với năm cái Châu Á xếp liên tiếp nhau rồi.
Tô Thanh Y ngồi trên hoa sen hết ăn uống vui chơi rồi lại ngủ, lúc đầu còn nghiêm túc tự hỏi sau khi vào Thiên Kiếm tông phải làm sao để giúp Tần Tử Thực rời xa Nhiễm Thù, kết quả mới tới chân núi Thiên Kiếm tông, Tần Tử Thực đã mở mắt ra nói: “Xuống đi.”
Nhiễm Thù khống chế hoa sen hạ xuống, nơi này là trấn nhỏ dưới chân Thiên Kiếm tông, do Thiên Kiếm tông trấn giữ, người tới người lui đều là phàm nhân nhìn qua rất náo nhiệt. Bên đường nhiều nhất là môi giới cho thuê nhà và khách điếm, người mang theo kiếm hoặc mang theo đứa nhỏ đi ra đi vào nơi cho thuê nhà và khách điếm.
“Hàng năm Thiên Kiếm tông đều tuyển đệ tử một lần, rất nhiều người liền canh giữ ở dưới chân Thiên Kiếm tông, để tiện tham gia dự thi.”
Giống như là sợ Tô Thanh Y không biết lý do nơi này rầm rộ nên Nhiễm Thù kiên nhẫn giới thiệu. Tô Thanh Y hờ hững gật đầu, nhìn chằm chằm Tần Tử Thực ở phía trước, suy nghĩ nguyên nhân đối phương dừng ở đây. Nàng luôn có dự cảm không tốt, có lẽ sự tình sẽ không thuận lợi như vậy.
Quả nhiên, Tần Tử Thực đưa nàng tới nơi môi giới phòng ốc, nói thẳng: “Ta muốn mua một viện tử.”
“Mời tiên sư ngồi xuống.” Nhân viên bán nhà thấy phong thái của Tần Tử Thực lập tức cười tiến lên đón, bàn tay to vung lên trên không trung lập tức xuất hiện rất nhiều ngôi nhà khác nhau. Nhà ở này giống y như thật, ở trên không trung chầm chậm xoay tròn, tạo điều kiện cho người ta lựa chọn, nhân viên bán nhà cung kính, cười tủm tỉm hỏi: “Tiên sư định mua nhà cho mấy người ở?”
“Một người ở, phải an toàn, có ánh sáng tốt, sân lớn, phòng lớn, gần đường cái, tốt nhất là dựa vào núi ở cạnh sông.”
“Cái này...” Nhân viên bán nhà hơi do dự: “Yêu cầu của tiên sư không dễ tìm. Ở đây chúng ta có một ngôi nhà như vậy, nhưng mà giá bán...”
Nói xong, nhân viên bán nhà điểm điểm ngón tay, một tiểu viện lập tức xuất hiện trước mặt Tần Tử Thực. Nhân viên bán nhà xoay xoay mô hình tiểu viện, kéo xa ra xung quanh để cho mọi người có thấy rõ môi trường bên cạnh, đúng là dựa vào núi, ở cạnh sông, gần đường cái, xung quanh không có nhà nào, ánh sáng sung túc. Tần Tử Thực không nhiều lời, nhẹ gật đầu: “Bao nhiêu?”
Nhân viên bán nhà giơ ra một ngón tay: “Một trăm khối trung phẩm tinh thạch.”
Đại khái một viên hạ phẩm linh thạch tương đương một ngàn nhân dân tệ, một trăm khối hạ phẩm linh thạch bằng một viên trung phẩm linh thạch, một ngàn khối trung phẩm linh thạch bằng một viên thượng phẩm linh thạch.
Một trăm khối trung phẩm linh thạch cũng chính là một ngàn vạn, ở Tu chân giới cũng không tính là số lượng nhỏ rồi, Tô Thanh Y đứng ở một bên không dám nói lời nào, lập tức nhìn thấy Tần Tử Thực tới mày cũng không nhíu nói: “Lấy nhà này đi.”
Nói xong, hắn móc từ trong túi ra một cái túi tiền nhỏ, sau khi lách cách đổ ra một trăm khối linh thạch thì lấy chìa khóa từ nhân viên bán nhà, mang theo Tô Thanh Y đi ra ngoài.
Trên đường đi hắn lại mua một ít quần áo và đồ dùng trong nhà, tất cả đều báo mang về chỗ của tòa nhà mới kia, trong lòng Tô Thanh Y càng bất an hơn, Nhiễm Thù đi bên cạnh đẩy đẩy nàng, hiếu kỳ hỏi: “Tĩnh Diễn tiền bối có người trong lòng à?”
“Sao lại hỏi thế?” Tô Thanh Y hoảng sợ, Nhiễm Thù chỉ chỉ Tần Tử Thực đang chọn đồ gì đó nói: “Ngươi xem kìa, đồ hắn mua đều là đồ dùng cho nữ tử trẻ tuổi, quần áo trang sức son phấn đều mua đủ... Không phải là người trong lòng thì sao để bụng thế được?”
“Ta với ngươi đánh cuộc đi,” Tô Thanh Y nghĩ ra một ý tưởng không hay lắm: “Tính cách của hắn chính là như thế chứ không phải mua cho người trong lòng.”
Nguyên một buổi sáng mua sắm, cuối cùng Tần Tử Thực cũng dừng việc đi mua sắm lại mang theo hai nữ nhân tới tòa nhà vừa mua, lúc bọn hắn đến thì ở bên cạnh tòa nhà đã có một đống người chuyển hàng cung kính đứng ở đó rồi, Tần Tử Thực xoay người lại giao chìa khóa vào trong tay Tô Thanh Y, nghiêm túc nói: “Tô cô nương, hai tháng sau Thiên Kiếm tông chiêu mộ đệ tử, chúc cô nương thuận lợi gia nhập. Ta đã sắp xếp ổn thỏa cho cô nương, coi như là báo ân cứu mạng, xin cáo từ.”
Nói xong, Tần Tử Thực quay người rời đi, Tô Thanh Y bắt lấy tay áo của hắn, gần như sắp khóc: “Đạo trưởng, mạng của ngươi cũng chỉ đáng giá một căn nhà thôi à?”
“Chẳng lẽ... Không giá trị bằng một căn nhà à?” Tần Tử Thực còn thật sự tự hỏi, Tô Thanh Y vẻ mặt nghiêm túc: “Không, đạo trưởng, chắc người không rõ giá trị của mình rồi, giá trị của ngươi ít nhất cũng phải là một danh ngạch đệ tử vào Thiên Kiếm tông! Ngươi có muốn cân nhắc thu một đồ đệ không?”
“Ngươi muốn ta thu ngươi làm đồ đệ?” Cuối cùng thì Tần Tử Thực cũng hiểu được ý của Tô Thanh Y, hắn đánh giá Tô Thanh Y từ trên xuống dưới một vòng, lắc đầu nói: “Tư chất quá kém, không thu.”
“Đạo trưởng...”
“Cô nương hãy nghe ta khuyên một câu,” Tần Tử Thực quay đầu nhìn nàng, nói lời thấm thía: “Người đừng học kiếm, ra cửa rẽ trái chạy thẳng một đường ba nghìn dặm chính là Tinh Vân môn, ngươi học phù trận tương đối có tiền đồ đấy.”
“Nếu như Tô cô nương muốn đến Tinh Vân môn, ta sẽ tiến cử.” Nhiễm Thù đứng bên cạnh cười khẽ, Tô Thanh Y bi phẫn lắc đầu: “Không, ta từ chối! Ta nhất định phải vào Thiên Kiếm tông!”
“Được.” Tần Tử Thực gật đầu nói: “Tạm biệt.” Sau đó vung tay áo lập tức biến mất ở phía chân trời. Tô Thanh Y khóc không ra nước mắt nhìn về phía Nhiễm Thù đang đeo mạng che, cả người run run, giãy dụa nói: “Nhiễm Thù tiền bối, ngươi giúp ta đi cửa sau được không? Chắc chắn ngươi biết người nào đó ở Thiên Kiếm tông, có thể giúp ta dàn xếp một chút không?”
“Tô cô nương, cửa sau của Thiên Kiếm tông, đừng nói là ta, cho dù là chưởng môn của chúng ta đến đây thì cũng chưa chắc đã đi được. Kiếm tu là hướng tới tu tâm,” Nàng ta thở dài, vỗ vỗ tay Tô Thanh Y trấn an: “Nếu ngay cả cửa cũng không qua được thì không bằng Tô cô nương thử suy xét đến Tinh Vân môn của ta thử xem?”
Nhưng mà... Nhưng mà không phải ta muốn đi học kiếm đâu.
Nội tâm Tô Thanh Y khóc to, nàng là Phù tu đã tu đến Đại Thừa kỳ, đang êm đẹp đi học kiếm làm cọng lông gì chứ!
Thấy Tô Thanh Y không nói chuyện, trong lúc nàng đang ủ rũ cúi đầu, Nhiễm Thù giúp nàng mở cửa, sau khi chỉ huy người quét dọn bố trí phòng ốc ổn thỏa, cuối cùng nói: “Ta đã đưa Tĩnh Diễn tiền bối về tới Thiên Kiếm tông an toàn, bây giờ cũng phải trở về rồi. Tô cô nương, hẹn sau này gặp lại.”
Tô Thanh Y hơi gật đầu, thở dài khua tay nói: “Đi đi, đi đi, để một mình ta tự an ủi tâm hồn bị tổn thương.”
Nhiễm Thù khẽ cười ra tiếng, trong mắt hiện lên chút dịu dàng: “Tính của Tô cô nương, thật là có vài phần giống với sư tỷ của ta.”
Trong lòng Tô Thanh Y lộp bộp, trên mặt cố gắng trấn định nói: “Sư tỷ của người là ai thế?”
“Bây giờ Tô cô nương mới là dẫn khí nhập thể, có lẽ cũng không biết nhiều về người tu chân, có nói ngươi cũng không biết.”
Trong âm thanh của Nhiễm Thù có chút chua xót, thấp giọng nói: “Nhưng mà, sư tỷ ta hoàn toàn chính xác là một người vô cùng tốt, người tốt vô cùng đó.”
Tô Thanh Y không nói chuyện, lời nói của Nhiễm Thù làm nội tâm nàng hỗn loạn, nàng nhìn thiếu nữ đeo mạng che trước mặt đang cáo từ, vô cùng muốn mở miệng hỏi một câu.
Nếu thật sự trong lòng của ngươi là người tốt, là người vô cùng tốt, vì sao còn muốn giết nàng?
Nếu ngươi thật sự như thế nhớ, như thế tưởng nhớ nàng, vì sao còn phản bội nàng?
Nhưng mà lời gì nàng cũng không hỏi ra được, chỉ có thể buông mắt xuống, giả dạng dáng vẻ mất mát. Đám người đi xa, nàng mới thở mạnh một hơi, ngồi phịch xuống xích đu trong đình viện.
Thẩm mỹ của Tần Tử Thực khá tốt, phòng ở bố trí sạch sẽ ngăn nắp, sân không lớn không nhỏ, có giàn nho chống bên cạnh hồ cá. Xích đu ở ngay cạnh hồ cá có thể nhìn thấy lá cây trên cây nho.
Sân như thế này đúng là loại mà trước đây Tô Thanh Y thích.
Cuộc sống trước đó bị nghẹn khuất, không có nhiều tiền, giá nhà ở đô thị cấp 1 tăng nhanh, đừng có nói là nhà như thế này, coi như là một nhà chung cư nàng cũng khổ cực mới mua được. Khi đó nàng nói qua với Tần Tử Thực, đợi nàng có tiền rồi nhất định phải mua một cái Tứ Hợp viện[5], bên trong có một giàn nho, đào một ao nuôi cá, nuôi một đống cá Mi công[6], lúc nhàn rỗi không có gì làm thì nướng cá ăn nho.
[5] Tứ Hợp viện: Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện. Ảnh minh họa
[6] Cá Mi công: Cá bá sa. (Naughtycat: Bà nu9 tâm hồn ăn uống ghê, nuôi cá cảnh không chịu nuôi ba sa ăn cho ngon cơ)
Phòng ở nhất định phải có nhiều ánh sáng, tốt nhất là ánh nắng có thể chiếu vào từng gian phòng. Mỗi một gian phòng đều có màu sắc khác nhau, trang trí khác nhau...
Những lời này đã cách đây rất nhiều năm rồi. Lâu tới mức chính nàng cũng đã quên rồi, lúc còn ở Tinh Vân môn cũng chưa từng nhớ tới, bây giờ nhìn cái tiểu viện này, nhìn tất cả đồ vật ở đây giống như là thực hiện mơ ước năm đó, nàng cảm thấy hoảng hốt.
Nắng chiều nghiêng xuống rơi vào trong sân, trong chớp mắt giống như âm dương giao nhau, thời gian dừng lại. Tô Thanh Y không nhịn được giơ ngón tay lên, đầu ngón tay toát ra ánh sáng vàng, ở trên không trung từng nét từng nét viết ra tên của người kia.
Nàng ngâm tụng “Triệu linh chú”, viết ra tên của Tần Tử Thực. Nhưng mà “Triệu linh chú” đã niệm xong rồi mà trên không trung cũng không có bóng dáng ai cả.
Có lẽ hồn phách không thể phá vỡ không gian, cho nên nếu như không có kỳ tích, có lẽ cả đời này nàng cũng sẽ không gặp lại hắn.
Giống như cha mẹ bạn thân, nàng đều khó có thể gặp lại.
Năm mươi hai năm, nàng chưa bao giờ nhớ đến cả. Nhưng mà tại đình viện nho nhỏ này, ánh trời chiều rọi xuống, lần đầu tiên hoài niệm của Tô Thanh Y như thủy triều, mãnh liệt mà đến.
Tần Tử Thực.
Nàng có chút oán hận bản thân không cố gắng tranh giành.
- Ta có chút nhớ ngươi rồi.
Lúc Tô Thanh Y đang nhớ tới Tần Tử Thực, bên kia, Nhiễm Thù vừa mới ra khỏi Thiên Kiếm tông không lâu liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi, trên người mang áo bào đen, áo khoác mỏng ngắn tay, áo choàng lông bạch hồ, đầu mang ngọc quan, lẳng lặng đứng ở phía trước. Ánh sáng theo những tán lá rậm rạp trong rừng rơi xuống loang lổ ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Nghe thấy tiếng bước chân nàng, cặp mắt đào hoa như đang chứa xuân thủy chứa phong tình vạn chủng nhìn lại.
“Chưởng môn...” Nhiễm Thù dừng bước, hơi kinh ngạc, Tạ Hàn Đàm nở nụ cười: “Hàn Đàm thấy sư thúc đi mấy ngày chưa về, nên cố ý đi tới Tư Quá Nhai ở Huyền Thiên môn đón sư thúc.”
Nghe lời nói của Tạ Hàn Đàm, Nhiễm Thù âm thầm nắm chặt tay: “Tới đón ta sợ là giả, độc của chưởng môn áp chế không được, cần gấp linh quả mới là thật.”
Tạ Hàn Đàm cười mà không nói, Nhiễm Thù bị nụ cười của hắn làm cho đỏ mặt, quay đầu đi, một bên phỉ nhổ mình không có tiền đồ, một bên nói: “Lúc ấy Tĩnh Diễn ở đáy vực, ta sợ bị hắn phát hiện chuyện tìm linh quả. Ta biết ngươi lo lắng cho ta nên chắc chắn sẽ tự mình theo tới, cho nên ta dẫn Tĩnh Diễn ra khỏi vách núi, linh quả... Ngươi lấy được rồi chứ?”
“Nhờ phúc của sư thúc, bây giờ Hàn Đàm đã không còn đáng ngại nữa. Nhưng mà,” Trong mắt Tạ Hàn Đàm lóe lên ánh sáng lạnh: “Hàn Đàm muốn hỏi sư thúc một chút, lúc ấy trừ Tĩnh Diễn ra dưới đáy vực còn những người nào?”
Nghe được câu hỏi, Nhiễm Thù hơi kinh ngạc, Tạ Hàn Đàm lấy từ trong ngực ra một khối vải trên đó có chữ viết bằng máu, trên mặt vải chỉ còn vài dấu vết vụn vặt, Tạ Hàn Đàm nắm lấy nó đi đến trước mặt Nhiễm Thù, đôi mắt đào hoa gần như không áp chế được điên cuồng trong đó, âm thanh mang theo run rẩy: “Sư thúc, sư phụ đã trở lại.”
“Không có khả năng!” Nhiễm Thù quả quyết mở miệng, nàng ta hoảng sợ lui từng bước: “Ta và ngươi đều đã triệu hồi linh hồn bằng ‘Triệu linh chú’, thần hồn của nàng ta đã sớm bị diệt rồi...”
“Nàng đã trở lại!” Tạ Hàn Đàm gào thét: “Ta đã chuẩn bị thân thể mới cho nàng, mỗi ngày ta đều triệu linh, triệu hồi cũng đã hai năm rồi... Nhất định là sư phụ sợ cô phụ chân tình của ta... Cho nên nàng đã trở lại... Ngươi nhìn đi,” Tạ Hàn Đàm dịu dàng vuốt phẳng mảnh vải, khàn giọng nói: “Trừ sư phụ ra, ai có thể viết ra dạng phù triện như này chứ... Ngươi không nhìn thấy trong sơn động kia tất cả đều là trận pháp sư phụ bày ra, trong thiên hạ này ngoài sư phụ ra, không ai có thể bày ra trận pháp tinh diệu như vậy được.”
“Sư thúc,” Tạ Hàn Đàm ngẩng đầu lên, trong mắt có vài phần cầu xin: “Rốt cuộc là ai chứ?”
Nhiễm Thù không nói gì, nàng khiếp sợ nhìn mảnh vải trong tay Tạ Hàn Đàm.
Hoa văn trên đó nàng không thể quen thuộc hơn được, mỗi Phù tu đều có phù triện[7] không giống nhau, người bình thường không nhận ra được, nhưng thân là Phù tu nhất lưu[8], đương nhiên nàng có thể nhìn ra tấm phù triện này là bút tích của ai rồi.
[7] Phù triện: Con dấu trên lá bùa.
[8] Nhất lưu: Hàng đầu, hạng nhất.
Nhưng nàng không thể nói cũng không dám nói. Nàng há hốc mồm, trong lòng từng chút từng chút trầm xuống.
Sau một lát, cuối cùng nàng cũng tỉnh táo lại, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của Tạ Hàn Đàm, lạnh lùng nói: “Không có người khác.”
Vừa trả lời xong, cây quạt của Tạ Hàn Đàm lập tức đặt trên cổ của Nhiễm Thù, lạnh lùng nói: “Ngươi gạt ta.”
“Ta không lừa ngươi, ta đều hi vọng sư tỷ sống lại nhiều hơn so với người khác, nhưng mà nàng ta đã chết, Hàn Đàm. Hai năm trước, ta và ngươi tận mắt thấy nàng ta bị người khác thiên đao vạn quả[9], thần hồn vỡ vụn, chúng ta không thể lừa mình dối người được.”
[9] Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh.
“Nàng ta trốn trốn tránh tránh mười năm, mười năm này ngươi đi tìm khắp nơi ở Tu chân giới cũng chỉ có thể tìm được chút dấu vết năm đó nàng ta ẩn nấp. Ngươi cũng không biết nàng ta đã thu bao nhiêu đệ tử, cũng không biết nàng đã đưa bao nhiêu tấm phù triện cho người khác.”
“Hàn Đàm,” Nhiễm Thù lẳng lặng nhìn thanh niên đang nắm cây quạt run rẩy trước mặt, trịnh trọng nói: “Bây giờ ngươi đã là chưởng môn của Tinh Vân môn, trong lòng mang kế hoạch lớn sự nghiệp vĩ đại, không nên bị loại nhi nữ tình trường này cản trở bước chân.”
Tạ Hàn Đàm không nói gì, hắn nhìn thẳng vào Nhiễm Thù, qua hơn nửa ngày hắn nhắm mắt lại, thu hồi cây quạt, trân trọng bỏ mảnh vải vào trong ngực. Lạnh lùng nói: “Sư thúc đi du lịch đủ rồi thì nhớ quay về tông môn.”
Nói xong lập tức biến mất tại chỗ. Nhiễm Thù thở phào một cái, ngã tựa vào thân cây bên cạnh.
Trước mắt nàng hiện lên khuôn mặt tươi cười của Tô Thanh Y lúc sáng, nắm chặt kim tiên trong tay.
Sư tỷ, ta thả cho ngươi một con đường sống. Nếu đã sinh ra là ngũ linh căn phế vật thì hãy sống cả đời phế vật đi.
Nhiễm Diễm, cầu mong ngươi đừng có trở về.
Sau khi ba người xác định hướng đi, Tần Tử Thực lập tức quăng Tô Thanh Y sang ngồi bên hoa sen của Nhiễm Thù, sau đó ngự kiếm bay đi. Tô Thanh Y bị Nhiễm Thù ôm vào trong ngực, sốt ruột nói: “Tần Tử Thực, ngươi ném ta đi đâu đó!!”
Tần Tử Thực cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Ngươi quá nặng.”
Tô Thanh Y: “...”
Nhiễm Thù ôm thắt lưng Tô Thanh Y, cười nhẹ vội nói: “Không nặng không nặng, ta không chê ngươi nặng đâu.”
Lúc trước khi Tô Thanh Y vẫn còn là Nhiễm Diễm, dáng người cao 1m77, cao hơn một khoảng lớn so với 1m7 của Nhiễm Thù, có thể tiện tay ôm nàng ta vào trong ngực. Mà bây giờ, cỗ thân thể này của Tô Thanh Y cao còn chưa tới 1m6 bị Nhiễm Thù ôm vào trong ngực, thế mà lại có cảm giác khá nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người. Nhiễm Thù vuốt vuốt đầu nàng, giống như là nhìn đứa bé, điều khiển hoa sen đuổi theo Tần Tử Thực hạ xuống mặt đất.
Ba người ở trên mặt đất nghỉ ngơi một lúc, có Nhiễm Thù ở đây, trình độ cuộc sống của Tần Tử Thực và Tô Thanh Y được nâng cao khá nhiều.
Là thổ hào[1] ở Tinh Vân Môn, Nhiễm Thù mang theo mình một tiểu viện tử[2] riêng, nàng lấy từ trong túi càn khôn ra, lật trên mặt đất một cái, trong nháy mắt trên mặt đất đã xuất hiện một viện tử. Tô Thanh Y và Tần Tử Thực mỗi người một phòng, Nhiễm Thù để yêu linh[3] nàng ta nuôi đi nấu nước, sau khi giúp hai người đổ nước nóng vào tắm thì suy nghĩ đến phàm thể của Tô Thanh Y nên cố ý làm một bàn đồ ăn nữa.
[1] Thổ hào: Nhà giàu.
[2] Tiểu viện tử: Nhà lớn, đình viện.
[3] Yêu linh: Linh hồn của yêu quái.
Vì nể mặt đồ ăn cùng nước ấm tắm rửa mà oán hận của nàng trước đó với Nhiễm Thù trong nháy mắt lập tức biến mất không còn. Tô Thanh Y rưng rưng chôn mặt trong đồ ăn, yên lặng phỉ nhổ hệ thống cản trở hạnh phúc nhân sinh của nàng. Giờ phút này, oán hận gì giết người gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất là ăn cơm.
Sau khi nàng ăn uống no đủ trở về phòng mình, đầu óc của nàng bắt đầu dần dần thanh tỉnh. Nàng ôm bụng nằm ở trên ghế hỏi hệ thống: “Hệ thống, đến cuối cùng thì Nhiễm Thù có bao nhiêu quan hệ đến cái chết của ta?”
Hệ thống không để ý tới câu hỏi của nàng, vòng vo nói: “Kí chủ, cô nên để bụng một chút với mục tiêu nhiệm vụ, cô phải công lược[4] hắn, hắn thích dạng người gì thì cô nên biến thành dạng người đó, nếu không sao cô có thể tranh đoạt với nữ chính? Tôi nhìn mà phát sầu...”
[4] Công lược: Tiến công chiếm đóng.
Âm thanh của hệ thống vẫn là âm thanh của máy móc đều đều không lên xuống giống như google đang nói, phát ra những lời này làm Tô Thanh Y thấy buồn cười, nàng rũ đôi mắt nhìn bàn tay của mình, có chút mờ mịt: “Ta cũng không nghĩ tới làm cho Tĩnh Diễn đạo quân thích ta, nhiệm vụ của ta là phụ tá hắn phi thăng, sau khi hắn phi thăng thì ta có thể biết được chân tướng. Căn cốt của hắn như vậy, chỉ cần không có sự cố gì thì phi thăng ở trong tầm tay, ta đã chờ mười năm, thật ra cũng không ngại chờ thêm nữa. Chỉ là ta sợ chờ lâu quá, cừu nhân cũng chết mất rồi.”
“Kí chủ cô đừng thương tâm cũng đừng khổ sở, còn có 007 ở đây mà.”
“Ta không hận Nhiễm Thù, nhiều năm như vậy, ta thật sự xem nàng ta như tỷ muội. Ngươi nói với ta, nàng ta và Tạ Hàn Đàm liên thủ thiết kế giết ta, từ đầu đến cuối ta không thể tin nổi...”
“Kí chủ nghĩ gần đúng, cái chết của cô có sự góp sức của hai bọn họ, nhưng bọn họ không phải chủ mưu.”
“Thuận nước đẩy thuyền à?” Tô Thanh Y hiểu ra một ít. Đột nhiên hệ thống hét ầm lên: “Đừng đánh đừng đánh! Mẹ nó sau này tôi không để lộ kịch bản nữa mà! A a a a...”
Còn nói chưa dứt lời, xunh quanh lập tức không còn âm thanh gì nữa. Tô Thanh Y kinh ngạc: “Hệ thống?”
Không có bất kỳ hồi âm nào.
Tô Thanh Y bĩu môi, cả người nằm ở trên xích đu đưa đi đưa lại, ngủ mất.
Ngày hôm sau tỉnh lại, ba người bọn họ ngồi lên hoa sen của Nhiễm Thù bay về hướng Thiên Kiếm tông.
Tu chân giới vô cùng lớn, lớn hơn gấp mấy lần so với đại lục mà Tô Thanh Y sống trước đây. Trước đây ở Trung Quốc, một ngày đi ngàn dặm là có thể đi hết một quốc gia rồi. Nhưng ở Tu chân giới, ngày đi ngàn dặm, muốn đi từ Huyền Thiên môn đến Thiên Kiếm tông thì phải bay thêm vài ngày nữa.
Khoảng cách giữa các môn phái giống như từ lục địa này đến lục địa kia vậy, cách năm môn phái thì ngang với năm cái Châu Á xếp liên tiếp nhau rồi.
Tô Thanh Y ngồi trên hoa sen hết ăn uống vui chơi rồi lại ngủ, lúc đầu còn nghiêm túc tự hỏi sau khi vào Thiên Kiếm tông phải làm sao để giúp Tần Tử Thực rời xa Nhiễm Thù, kết quả mới tới chân núi Thiên Kiếm tông, Tần Tử Thực đã mở mắt ra nói: “Xuống đi.”
Nhiễm Thù khống chế hoa sen hạ xuống, nơi này là trấn nhỏ dưới chân Thiên Kiếm tông, do Thiên Kiếm tông trấn giữ, người tới người lui đều là phàm nhân nhìn qua rất náo nhiệt. Bên đường nhiều nhất là môi giới cho thuê nhà và khách điếm, người mang theo kiếm hoặc mang theo đứa nhỏ đi ra đi vào nơi cho thuê nhà và khách điếm.
“Hàng năm Thiên Kiếm tông đều tuyển đệ tử một lần, rất nhiều người liền canh giữ ở dưới chân Thiên Kiếm tông, để tiện tham gia dự thi.”
Giống như là sợ Tô Thanh Y không biết lý do nơi này rầm rộ nên Nhiễm Thù kiên nhẫn giới thiệu. Tô Thanh Y hờ hững gật đầu, nhìn chằm chằm Tần Tử Thực ở phía trước, suy nghĩ nguyên nhân đối phương dừng ở đây. Nàng luôn có dự cảm không tốt, có lẽ sự tình sẽ không thuận lợi như vậy.
Quả nhiên, Tần Tử Thực đưa nàng tới nơi môi giới phòng ốc, nói thẳng: “Ta muốn mua một viện tử.”
“Mời tiên sư ngồi xuống.” Nhân viên bán nhà thấy phong thái của Tần Tử Thực lập tức cười tiến lên đón, bàn tay to vung lên trên không trung lập tức xuất hiện rất nhiều ngôi nhà khác nhau. Nhà ở này giống y như thật, ở trên không trung chầm chậm xoay tròn, tạo điều kiện cho người ta lựa chọn, nhân viên bán nhà cung kính, cười tủm tỉm hỏi: “Tiên sư định mua nhà cho mấy người ở?”
“Một người ở, phải an toàn, có ánh sáng tốt, sân lớn, phòng lớn, gần đường cái, tốt nhất là dựa vào núi ở cạnh sông.”
“Cái này...” Nhân viên bán nhà hơi do dự: “Yêu cầu của tiên sư không dễ tìm. Ở đây chúng ta có một ngôi nhà như vậy, nhưng mà giá bán...”
Nói xong, nhân viên bán nhà điểm điểm ngón tay, một tiểu viện lập tức xuất hiện trước mặt Tần Tử Thực. Nhân viên bán nhà xoay xoay mô hình tiểu viện, kéo xa ra xung quanh để cho mọi người có thấy rõ môi trường bên cạnh, đúng là dựa vào núi, ở cạnh sông, gần đường cái, xung quanh không có nhà nào, ánh sáng sung túc. Tần Tử Thực không nhiều lời, nhẹ gật đầu: “Bao nhiêu?”
Nhân viên bán nhà giơ ra một ngón tay: “Một trăm khối trung phẩm tinh thạch.”
Đại khái một viên hạ phẩm linh thạch tương đương một ngàn nhân dân tệ, một trăm khối hạ phẩm linh thạch bằng một viên trung phẩm linh thạch, một ngàn khối trung phẩm linh thạch bằng một viên thượng phẩm linh thạch.
Một trăm khối trung phẩm linh thạch cũng chính là một ngàn vạn, ở Tu chân giới cũng không tính là số lượng nhỏ rồi, Tô Thanh Y đứng ở một bên không dám nói lời nào, lập tức nhìn thấy Tần Tử Thực tới mày cũng không nhíu nói: “Lấy nhà này đi.”
Nói xong, hắn móc từ trong túi ra một cái túi tiền nhỏ, sau khi lách cách đổ ra một trăm khối linh thạch thì lấy chìa khóa từ nhân viên bán nhà, mang theo Tô Thanh Y đi ra ngoài.
Trên đường đi hắn lại mua một ít quần áo và đồ dùng trong nhà, tất cả đều báo mang về chỗ của tòa nhà mới kia, trong lòng Tô Thanh Y càng bất an hơn, Nhiễm Thù đi bên cạnh đẩy đẩy nàng, hiếu kỳ hỏi: “Tĩnh Diễn tiền bối có người trong lòng à?”
“Sao lại hỏi thế?” Tô Thanh Y hoảng sợ, Nhiễm Thù chỉ chỉ Tần Tử Thực đang chọn đồ gì đó nói: “Ngươi xem kìa, đồ hắn mua đều là đồ dùng cho nữ tử trẻ tuổi, quần áo trang sức son phấn đều mua đủ... Không phải là người trong lòng thì sao để bụng thế được?”
“Ta với ngươi đánh cuộc đi,” Tô Thanh Y nghĩ ra một ý tưởng không hay lắm: “Tính cách của hắn chính là như thế chứ không phải mua cho người trong lòng.”
Nguyên một buổi sáng mua sắm, cuối cùng Tần Tử Thực cũng dừng việc đi mua sắm lại mang theo hai nữ nhân tới tòa nhà vừa mua, lúc bọn hắn đến thì ở bên cạnh tòa nhà đã có một đống người chuyển hàng cung kính đứng ở đó rồi, Tần Tử Thực xoay người lại giao chìa khóa vào trong tay Tô Thanh Y, nghiêm túc nói: “Tô cô nương, hai tháng sau Thiên Kiếm tông chiêu mộ đệ tử, chúc cô nương thuận lợi gia nhập. Ta đã sắp xếp ổn thỏa cho cô nương, coi như là báo ân cứu mạng, xin cáo từ.”
Nói xong, Tần Tử Thực quay người rời đi, Tô Thanh Y bắt lấy tay áo của hắn, gần như sắp khóc: “Đạo trưởng, mạng của ngươi cũng chỉ đáng giá một căn nhà thôi à?”
“Chẳng lẽ... Không giá trị bằng một căn nhà à?” Tần Tử Thực còn thật sự tự hỏi, Tô Thanh Y vẻ mặt nghiêm túc: “Không, đạo trưởng, chắc người không rõ giá trị của mình rồi, giá trị của ngươi ít nhất cũng phải là một danh ngạch đệ tử vào Thiên Kiếm tông! Ngươi có muốn cân nhắc thu một đồ đệ không?”
“Ngươi muốn ta thu ngươi làm đồ đệ?” Cuối cùng thì Tần Tử Thực cũng hiểu được ý của Tô Thanh Y, hắn đánh giá Tô Thanh Y từ trên xuống dưới một vòng, lắc đầu nói: “Tư chất quá kém, không thu.”
“Đạo trưởng...”
“Cô nương hãy nghe ta khuyên một câu,” Tần Tử Thực quay đầu nhìn nàng, nói lời thấm thía: “Người đừng học kiếm, ra cửa rẽ trái chạy thẳng một đường ba nghìn dặm chính là Tinh Vân môn, ngươi học phù trận tương đối có tiền đồ đấy.”
“Nếu như Tô cô nương muốn đến Tinh Vân môn, ta sẽ tiến cử.” Nhiễm Thù đứng bên cạnh cười khẽ, Tô Thanh Y bi phẫn lắc đầu: “Không, ta từ chối! Ta nhất định phải vào Thiên Kiếm tông!”
“Được.” Tần Tử Thực gật đầu nói: “Tạm biệt.” Sau đó vung tay áo lập tức biến mất ở phía chân trời. Tô Thanh Y khóc không ra nước mắt nhìn về phía Nhiễm Thù đang đeo mạng che, cả người run run, giãy dụa nói: “Nhiễm Thù tiền bối, ngươi giúp ta đi cửa sau được không? Chắc chắn ngươi biết người nào đó ở Thiên Kiếm tông, có thể giúp ta dàn xếp một chút không?”
“Tô cô nương, cửa sau của Thiên Kiếm tông, đừng nói là ta, cho dù là chưởng môn của chúng ta đến đây thì cũng chưa chắc đã đi được. Kiếm tu là hướng tới tu tâm,” Nàng ta thở dài, vỗ vỗ tay Tô Thanh Y trấn an: “Nếu ngay cả cửa cũng không qua được thì không bằng Tô cô nương thử suy xét đến Tinh Vân môn của ta thử xem?”
Nhưng mà... Nhưng mà không phải ta muốn đi học kiếm đâu.
Nội tâm Tô Thanh Y khóc to, nàng là Phù tu đã tu đến Đại Thừa kỳ, đang êm đẹp đi học kiếm làm cọng lông gì chứ!
Thấy Tô Thanh Y không nói chuyện, trong lúc nàng đang ủ rũ cúi đầu, Nhiễm Thù giúp nàng mở cửa, sau khi chỉ huy người quét dọn bố trí phòng ốc ổn thỏa, cuối cùng nói: “Ta đã đưa Tĩnh Diễn tiền bối về tới Thiên Kiếm tông an toàn, bây giờ cũng phải trở về rồi. Tô cô nương, hẹn sau này gặp lại.”
Tô Thanh Y hơi gật đầu, thở dài khua tay nói: “Đi đi, đi đi, để một mình ta tự an ủi tâm hồn bị tổn thương.”
Nhiễm Thù khẽ cười ra tiếng, trong mắt hiện lên chút dịu dàng: “Tính của Tô cô nương, thật là có vài phần giống với sư tỷ của ta.”
Trong lòng Tô Thanh Y lộp bộp, trên mặt cố gắng trấn định nói: “Sư tỷ của người là ai thế?”
“Bây giờ Tô cô nương mới là dẫn khí nhập thể, có lẽ cũng không biết nhiều về người tu chân, có nói ngươi cũng không biết.”
Trong âm thanh của Nhiễm Thù có chút chua xót, thấp giọng nói: “Nhưng mà, sư tỷ ta hoàn toàn chính xác là một người vô cùng tốt, người tốt vô cùng đó.”
Tô Thanh Y không nói chuyện, lời nói của Nhiễm Thù làm nội tâm nàng hỗn loạn, nàng nhìn thiếu nữ đeo mạng che trước mặt đang cáo từ, vô cùng muốn mở miệng hỏi một câu.
Nếu thật sự trong lòng của ngươi là người tốt, là người vô cùng tốt, vì sao còn muốn giết nàng?
Nếu ngươi thật sự như thế nhớ, như thế tưởng nhớ nàng, vì sao còn phản bội nàng?
Nhưng mà lời gì nàng cũng không hỏi ra được, chỉ có thể buông mắt xuống, giả dạng dáng vẻ mất mát. Đám người đi xa, nàng mới thở mạnh một hơi, ngồi phịch xuống xích đu trong đình viện.
Thẩm mỹ của Tần Tử Thực khá tốt, phòng ở bố trí sạch sẽ ngăn nắp, sân không lớn không nhỏ, có giàn nho chống bên cạnh hồ cá. Xích đu ở ngay cạnh hồ cá có thể nhìn thấy lá cây trên cây nho.
Sân như thế này đúng là loại mà trước đây Tô Thanh Y thích.
Cuộc sống trước đó bị nghẹn khuất, không có nhiều tiền, giá nhà ở đô thị cấp 1 tăng nhanh, đừng có nói là nhà như thế này, coi như là một nhà chung cư nàng cũng khổ cực mới mua được. Khi đó nàng nói qua với Tần Tử Thực, đợi nàng có tiền rồi nhất định phải mua một cái Tứ Hợp viện[5], bên trong có một giàn nho, đào một ao nuôi cá, nuôi một đống cá Mi công[6], lúc nhàn rỗi không có gì làm thì nướng cá ăn nho.
[5] Tứ Hợp viện: Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện. Ảnh minh họa
[6] Cá Mi công: Cá bá sa. (Naughtycat: Bà nu9 tâm hồn ăn uống ghê, nuôi cá cảnh không chịu nuôi ba sa ăn cho ngon cơ)
Phòng ở nhất định phải có nhiều ánh sáng, tốt nhất là ánh nắng có thể chiếu vào từng gian phòng. Mỗi một gian phòng đều có màu sắc khác nhau, trang trí khác nhau...
Những lời này đã cách đây rất nhiều năm rồi. Lâu tới mức chính nàng cũng đã quên rồi, lúc còn ở Tinh Vân môn cũng chưa từng nhớ tới, bây giờ nhìn cái tiểu viện này, nhìn tất cả đồ vật ở đây giống như là thực hiện mơ ước năm đó, nàng cảm thấy hoảng hốt.
Nắng chiều nghiêng xuống rơi vào trong sân, trong chớp mắt giống như âm dương giao nhau, thời gian dừng lại. Tô Thanh Y không nhịn được giơ ngón tay lên, đầu ngón tay toát ra ánh sáng vàng, ở trên không trung từng nét từng nét viết ra tên của người kia.
Nàng ngâm tụng “Triệu linh chú”, viết ra tên của Tần Tử Thực. Nhưng mà “Triệu linh chú” đã niệm xong rồi mà trên không trung cũng không có bóng dáng ai cả.
Có lẽ hồn phách không thể phá vỡ không gian, cho nên nếu như không có kỳ tích, có lẽ cả đời này nàng cũng sẽ không gặp lại hắn.
Giống như cha mẹ bạn thân, nàng đều khó có thể gặp lại.
Năm mươi hai năm, nàng chưa bao giờ nhớ đến cả. Nhưng mà tại đình viện nho nhỏ này, ánh trời chiều rọi xuống, lần đầu tiên hoài niệm của Tô Thanh Y như thủy triều, mãnh liệt mà đến.
Tần Tử Thực.
Nàng có chút oán hận bản thân không cố gắng tranh giành.
- Ta có chút nhớ ngươi rồi.
Lúc Tô Thanh Y đang nhớ tới Tần Tử Thực, bên kia, Nhiễm Thù vừa mới ra khỏi Thiên Kiếm tông không lâu liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi, trên người mang áo bào đen, áo khoác mỏng ngắn tay, áo choàng lông bạch hồ, đầu mang ngọc quan, lẳng lặng đứng ở phía trước. Ánh sáng theo những tán lá rậm rạp trong rừng rơi xuống loang lổ ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Nghe thấy tiếng bước chân nàng, cặp mắt đào hoa như đang chứa xuân thủy chứa phong tình vạn chủng nhìn lại.
“Chưởng môn...” Nhiễm Thù dừng bước, hơi kinh ngạc, Tạ Hàn Đàm nở nụ cười: “Hàn Đàm thấy sư thúc đi mấy ngày chưa về, nên cố ý đi tới Tư Quá Nhai ở Huyền Thiên môn đón sư thúc.”
Nghe lời nói của Tạ Hàn Đàm, Nhiễm Thù âm thầm nắm chặt tay: “Tới đón ta sợ là giả, độc của chưởng môn áp chế không được, cần gấp linh quả mới là thật.”
Tạ Hàn Đàm cười mà không nói, Nhiễm Thù bị nụ cười của hắn làm cho đỏ mặt, quay đầu đi, một bên phỉ nhổ mình không có tiền đồ, một bên nói: “Lúc ấy Tĩnh Diễn ở đáy vực, ta sợ bị hắn phát hiện chuyện tìm linh quả. Ta biết ngươi lo lắng cho ta nên chắc chắn sẽ tự mình theo tới, cho nên ta dẫn Tĩnh Diễn ra khỏi vách núi, linh quả... Ngươi lấy được rồi chứ?”
“Nhờ phúc của sư thúc, bây giờ Hàn Đàm đã không còn đáng ngại nữa. Nhưng mà,” Trong mắt Tạ Hàn Đàm lóe lên ánh sáng lạnh: “Hàn Đàm muốn hỏi sư thúc một chút, lúc ấy trừ Tĩnh Diễn ra dưới đáy vực còn những người nào?”
Nghe được câu hỏi, Nhiễm Thù hơi kinh ngạc, Tạ Hàn Đàm lấy từ trong ngực ra một khối vải trên đó có chữ viết bằng máu, trên mặt vải chỉ còn vài dấu vết vụn vặt, Tạ Hàn Đàm nắm lấy nó đi đến trước mặt Nhiễm Thù, đôi mắt đào hoa gần như không áp chế được điên cuồng trong đó, âm thanh mang theo run rẩy: “Sư thúc, sư phụ đã trở lại.”
“Không có khả năng!” Nhiễm Thù quả quyết mở miệng, nàng ta hoảng sợ lui từng bước: “Ta và ngươi đều đã triệu hồi linh hồn bằng ‘Triệu linh chú’, thần hồn của nàng ta đã sớm bị diệt rồi...”
“Nàng đã trở lại!” Tạ Hàn Đàm gào thét: “Ta đã chuẩn bị thân thể mới cho nàng, mỗi ngày ta đều triệu linh, triệu hồi cũng đã hai năm rồi... Nhất định là sư phụ sợ cô phụ chân tình của ta... Cho nên nàng đã trở lại... Ngươi nhìn đi,” Tạ Hàn Đàm dịu dàng vuốt phẳng mảnh vải, khàn giọng nói: “Trừ sư phụ ra, ai có thể viết ra dạng phù triện như này chứ... Ngươi không nhìn thấy trong sơn động kia tất cả đều là trận pháp sư phụ bày ra, trong thiên hạ này ngoài sư phụ ra, không ai có thể bày ra trận pháp tinh diệu như vậy được.”
“Sư thúc,” Tạ Hàn Đàm ngẩng đầu lên, trong mắt có vài phần cầu xin: “Rốt cuộc là ai chứ?”
Nhiễm Thù không nói gì, nàng khiếp sợ nhìn mảnh vải trong tay Tạ Hàn Đàm.
Hoa văn trên đó nàng không thể quen thuộc hơn được, mỗi Phù tu đều có phù triện[7] không giống nhau, người bình thường không nhận ra được, nhưng thân là Phù tu nhất lưu[8], đương nhiên nàng có thể nhìn ra tấm phù triện này là bút tích của ai rồi.
[7] Phù triện: Con dấu trên lá bùa.
[8] Nhất lưu: Hàng đầu, hạng nhất.
Nhưng nàng không thể nói cũng không dám nói. Nàng há hốc mồm, trong lòng từng chút từng chút trầm xuống.
Sau một lát, cuối cùng nàng cũng tỉnh táo lại, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của Tạ Hàn Đàm, lạnh lùng nói: “Không có người khác.”
Vừa trả lời xong, cây quạt của Tạ Hàn Đàm lập tức đặt trên cổ của Nhiễm Thù, lạnh lùng nói: “Ngươi gạt ta.”
“Ta không lừa ngươi, ta đều hi vọng sư tỷ sống lại nhiều hơn so với người khác, nhưng mà nàng ta đã chết, Hàn Đàm. Hai năm trước, ta và ngươi tận mắt thấy nàng ta bị người khác thiên đao vạn quả[9], thần hồn vỡ vụn, chúng ta không thể lừa mình dối người được.”
[9] Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh.
“Nàng ta trốn trốn tránh tránh mười năm, mười năm này ngươi đi tìm khắp nơi ở Tu chân giới cũng chỉ có thể tìm được chút dấu vết năm đó nàng ta ẩn nấp. Ngươi cũng không biết nàng ta đã thu bao nhiêu đệ tử, cũng không biết nàng đã đưa bao nhiêu tấm phù triện cho người khác.”
“Hàn Đàm,” Nhiễm Thù lẳng lặng nhìn thanh niên đang nắm cây quạt run rẩy trước mặt, trịnh trọng nói: “Bây giờ ngươi đã là chưởng môn của Tinh Vân môn, trong lòng mang kế hoạch lớn sự nghiệp vĩ đại, không nên bị loại nhi nữ tình trường này cản trở bước chân.”
Tạ Hàn Đàm không nói gì, hắn nhìn thẳng vào Nhiễm Thù, qua hơn nửa ngày hắn nhắm mắt lại, thu hồi cây quạt, trân trọng bỏ mảnh vải vào trong ngực. Lạnh lùng nói: “Sư thúc đi du lịch đủ rồi thì nhớ quay về tông môn.”
Nói xong lập tức biến mất tại chỗ. Nhiễm Thù thở phào một cái, ngã tựa vào thân cây bên cạnh.
Trước mắt nàng hiện lên khuôn mặt tươi cười của Tô Thanh Y lúc sáng, nắm chặt kim tiên trong tay.
Sư tỷ, ta thả cho ngươi một con đường sống. Nếu đã sinh ra là ngũ linh căn phế vật thì hãy sống cả đời phế vật đi.
Nhiễm Diễm, cầu mong ngươi đừng có trở về.