-
Chương 21-25
Chương 21: Rèn luyện tại Cơ Quan đường
Cơ Quan đường chính là nơi quan trọng của tông môn.
Cao hơn một bậc so với Tông Vụ đường, muốn đến đây tu luyện thậm chí còn phải tiêu tốn ngân lượng.
Năm trăm lượng mà Lâm Nhất để lại chính là để dành cho việc này.
Sau khi giao nộp ba trăm lượng bạc trắng, hắn được phép vào trong.
Bên trong Cơ Quan đường có rất nhiều con rối chiến đấu với thực lực khác nhau, có thể mô phỏng động tác và suy nghĩ của võ giả, hơn nữa còn có thể tích lũy kinh nghiệm sau mỗi lần chiến đấu.
Kinh nghiệm chiến đấu của chúng cực kỳ phong phú.
Giao thủ với đám rối chiến đấu này giống như giao chiến với cao thủ giang hồ, hiệu quả kinh người.
Dù có lịch luyện bao lâu ở trong dãy núi Hoàng Vân đi chăng nữa thì cũng chỉ là giao thủ với hung thú mà thôi.
Mà hung thú và võ giả suy cho cùng vẫn khác nhau.
Cơ Quan đường phân thành hai khu vực lớn trong và ngoài, khu vực ngoài là nơi dành cho đệ tử ngoại môn, khu vực bên trong là cho đệ tử nội môn.
So với khu bên ngoài huyên náo ồn ào thì khu bên trong rõ ràng vắng vẻ, rộng rãi thênh thang hơn rất nhiều.
Nhưng bên ngoài có chật chội chen chúc thế nào thì đệ tử ngoại môn cũng tuyệt đối không dám tùy tiện vào bên trong lịch luyện.
Lâm Nhất vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của đám đệ tử ngoại môn.
"Mau xem, đây là ai?"
"Đây chẳng phải là tên Kiếm Nô Lâm Nhất sao, không ở phòng Tẩy Kiếm mà chạy đến đây làm gì?"
"He he, huynh vẫn chưa biết à, tên Kiếm Nô này hiện tại đã trở thành đệ tử ngoại môn rồi, mấy ngày trước còn đả thương tên vô dụng Chu Bình, rất nhiều người ở Tông Vụ đường đều chứng kiến đó".
Chủ nhân cũ của thân thể này cũng nổi tiếng ở Thanh Vân Môn với tài bảo dưỡng kiếm, cộng thêm quan hệ với Tô Hàm Nguyệt.
Gần như đa số đệ tử đều đã được nghe đến câu chuyện của hắn, đều cật lực châm biếm mỉa mai 'sự si tình' của hắn.
Cho nên Lâm Nhất vừa xuất hiện đã bị nhận ra ngay, thu hút sự chú ý của đám đông xung quanh.
"Tên tiểu tử này mới học kiếm có mấy ngày mà cũng dám đến Cơ Quan đường, lá gan cũng lớn thật".
"Ta đánh cược, hắn không đỡ nổi năm chiêu đã bị con rối đánh bại".
"Năm chiêu quá nhiều, ta cược ba chiêu".
Đám đệ tử ngoại môn có mặt ở đó lộ vẻ kiêu ngạo, lũ lượt cá cược với nhau.
Sắc mặt Lâm Nhất bình thản, chọn một đài huấn luyện rồi nhảy lên.
Vào khoảnh khắc hắn đứng trên đài huấn luyện, con rối chiến đấu trong góc lập tức phản ứng, hai mắt liền sáng rực lên.
Sưu! Sưu! Sưu!
Con rối làm từ gỗ nhìn thì trông có vẻ vụng về, nhưng bước chân lại linh hoạt tiến tới vung kiếm ra.
Lâm Nhất lần đầu tiên đối chiến với con rối chiến đấu nên không ngờ được tốc độ của nó lại nhanh như vậy, đến lúc rút kiếm ra khỏi vỏ thì đối phương đã giết đến trước mắt rồi.
Keng!
Hai kiếm giao nhau, Lâm Nhất bất ngờ không kịp rút kiếm, bị một kiếm của đối phương ép lui về sau, thiếu chút nữa là ngã khỏi lôi đài.
"Ha ha ha..."
Bộ dạng chật vật bối rối bị đám đệ tử ngoại môn gần đó chứng kiến, nhất thời cười phá lên.
Hổn hển!
Con rối chiến đấu không có bất cứ cảm xúc nào, không chút do dự đâm ra một kiếm nữa.
Lâm Nhất suýt bị đánh rơi khỏi lôi đài, cắn răng không nói gì, âm thầm vận chuyển nội kình hùng hậu của Thuần Dương Công.
Keng!
Con rối chiến đấu đâm tới một nhát kiếm cực hiểm, bị Lâm Nhất vững vàng ngăn lại, hắn đứng ở bên mép lôi đài không hề nhúc nhích.
Khu vực xung quanh đài huấn luyện lập tức lâm vào cảnh tĩnh lặng.
Đám đệ tử ngoại môn vừa nãy còn cười cợt không kiêng kỵ gì lúc này nụ cười đều đông cứng hết lại.
Lâm Nhất ổn định lại, thuận thế triển khai Lưu Phong kiếm pháp, vốn gần bị đánh bại, chỉ thiếu một bước nữa thôi là rơi khỏi võ đài lúc này lại chặt chẽ ổn định lại thế cục.
"Chuyện gì vậy?"
"Nỏ mạnh hết đà mà thôi, vừa rồi hắn bị ép vào đường cùng, nên bắt buộc phải hết sức bạo phát nội kình mới có thể xoay chuyển được tình thế!"
"Đúng, chắc chắn là vậy, nếu không với thực lực của hắn làm sao có thể một kiếm mà chỉ suýt chút nữa bị bức rớt khỏi võ đài chứ".
Nụ cười cứng ngắc trên mặt của đám đệ tử ngoại môn dần dần khôi phục lại, chỉ cho rằng Lâm Nhất đang cố gắng chống đỡ mà thôi.
Chẳng bao lâu nữa, nội kình tiêu hao hết thì sẽ càng thảm hại hơn.
Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió!
Lâm Nhất ổn định lại vị trí, lực lượng dự trữ vô tận, lúc triển khai chân ý của Lưu Phong kiếm pháp đã chuyển từ phòng thủ sang tấn công.
Thế trận hiện tại chớp mắt nghịch chuyển.
Con rối chiến đấu bị Lâm Nhất không ngừng bức lui, sau hai mươi chiêu thì bị hắn mạnh mẽ đánh rớt khỏi lôi đài.
Ầm!
Cùng với sự thất bại của con rối ở Cơ Quan đường, hiện trường rơi vào tĩnh mịch, không một tiếng động.
Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, bay xuống dưới, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Giao thủ với con rối chiến đấu quả thực rất có ích, có điều thực lực của con rối sơ cấp cũng chỉ bình thường.
Được đấu với con rối trung cấp mới có thể đạt được hiệu quả tu luyện tốt hơn.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên giữa hiện trường tĩnh mịch nên cực kỳ gây sự chú ý.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy Trần Tiêu dẫn theo một đám người đang đi tới.
"Lâm sư đệ quả nhiên là kỳ tài kiếm đạo, mới chỉ tu luyện kiếm pháp mới có mấy ngày mà đã có thể chiến thắng con rối sơ cấp, sư huynh bái phục!"
Trần Tiêu nở nụ cười đầy vẻ hiền lành, 'ca ngợi' nói.
"Tránh ra, tránh ra".
Đám đệ tử đi theo hắn ta tới ngang ngược đẩy những người khác ra, từ một góc độ khác chặn đường đi của Lâm Nhất lại.
Chương 22: Kiếm Nô Lâm Nhất xin Trần sư huynh chỉ giáo
"Như vậy là muốn làm gì?"
"Trần sư huynh cũng từng va chạm với Lâm Nhất à?"
"Sợ là không ổn rồi, tay Trần Tiêu này nổi tiếng nham hiểm, cười càng tươi ra tay càng tàn độc, ngoài mười đệ tử ngoại môn đứng đầu, không ai dám chọc vào hắn ta!"
Đám người thì thầm bàn tán, tình huống bất thình lình xảy ra này khiến họ cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Thần sắc Lâm Nhất không thay đổi, bình tĩnh nói: "Sư huynh, khách sáo rồi".
"Không cần nói đến khách sáo, nếu ngươi đã gọi ta một tiếng sư huynh thì ta cũng nên làm tròn bổn phận của một sư huynh. Ngươi không cần phải đi xin đấu với con rối trung cấp nữa, sư huynh đối chiến với ngươi, chỉ dạy ngươi kiếm pháp".
Trần Tiêu ôm trường kiếm trong lòng, cười nhẹ nói.
"Cũng đừng trách sư huynh ức hiếp ngươi, ta chỉ dùng tu vi giống ngươi, đây là ba viên Tôi Thể đan, nếu như ngươi có thể tiếp sư huynh trăm chiêu thì sẽ là của ngươi".
Vốn cho rằng Lâm Nhất không từ chối, Trần Tiêu tiện tay ném xuống, bình ngọc đựng đan dược lăn về phía Lâm Nhất.
Đệ tử ngoại môn bốn phía xúm lại càng lúc càng đông, bầu không khí tại hiện trường dần trở nên căng thẳng.
Lúc này, ai cũng có thể nhìn ra, tay Trần Tiêu này tới để gây sự với Lâm Nhất.
"Sao hả? Đan dược mà Tô sư tỷ ban thưởng cho ngươi, ngươi liền vẫy đuôi nhặt lên ngay, vậy mà ngươi lại coi thường phần thưởng ta ban cho, như vậy có phải là coi thường Trần mỗ không?"
Nụ cười trên gương mặt Trần Tiêu đột ngột biến mất, thay vào đó là sát ý lạnh lẽo trong ánh mắt, khí thế võ đạo tầng năm mạnh mẽ tỏa ra.
Lâm Nhất lập tức cảm nhận được áp lực, cảnh giới khác biệt rõ ràng không có gì phải nghi ngờ.
"Tô sư tỷ!"
Đúng lúc này, có người kinh hô lên một tiếng rồi nhìn về phía cửa ra vào của Cơ Quan đường.
Một nam một nữ đang đứng ở đó, nữ là Tô Hàm Nguyệt, một thân váy dài màu xanh, mắt ngọc mày ngài, cơ hồ như tuyết, dung mạo tinh xảo kết hợp với khí chất băng lãnh quả là đẹp không ai sánh bằng.
Nhất thời, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía nàng.
Nam chính là đệ tử nội môn ngày hôm đó cùng Tô Hàm Nguyệt tới lấy kiếm, Vương Ninh, cũng tuấn lãng bất phàm, khí chất xuất trần.
"Tô Hàm Nguyệt!"
Nội tâm bình tĩnh của Lâm Nhất phát sinh một chút gợn sóng vì sự xuất hiện của Tô Hàm Nguyệt.
Tô Hàm Nguyệt là thiên chi kiêu tử chân chính của Thanh Vân Môn, nàng vừa có dung mạo xinh đẹp động lòng người, vừa có thiên phú võ đạo khiến người khác phải ngước nhìn.
Tuổi còn trẻ mà đã là người đứng đầu trong đệ tử nội môn.
Không chỉ vô cùng nổi bật trong Thanh Vân Môn, e là phóng mắt cả nước Thiên Thủy cũng ít có người sánh kịp.
Nàng cao cao tại thượng, chỉ liếc nhìn một cái liền khiến người khác phải nảy sinh cảm giác hèn mọn nhỏ bé.
Nữ tử như vậy, người bình thường đến nghĩ còn không dám nghĩ tới, cho nên sự si tình của nguyên chủ Lâm Nhất mới bị cả Tông Môn cười nhạo.
Một tên Kiếm Nô thấp kém lại dám thích Tô Hàm Nguyệt, chẳng phải còn nực cười hơn cả truyện cười sao?
Chuyện cũ trước kia như gió thoảng mây bay.
Lâm Nhất cũng không muốn quan tâm đến sự si tình của nguyên chủ nữa, lần đầu tiên gặp mặt hắn đã biết Tô Hàm Nguyệt là người thế nào rồi.
Sớm đã chặt đứt toàn bộ nhớ nhung rồi.
Nhưng lúc này, sau khi Tô Hàm Nguyệt xuất hiện, Lâm Nhất có thể cảm nhận được ánh mắt của các đệ tử ngoại môn xung quanh nhìn hắn dần dần thay đổi, đầy sự nghiền ngẫm.
Tâm thế của Lâm Nhất có tốt thế nào thì lúc này cũng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Sắc mặt hơi trầm xuống, cúi gằm mặt đi về phía trước.
"Tên Kiếm Nô, ta có nói cho ngươi đi chưa?"
Khóe miệng Trần Tiêu cong lên thành một mạt cười nhạo, trong lòng thầm nghĩ, Tô Hàm Nguyệt tới thật đúng lúc!
Trái phải hai bên xông tới bốn người, sắc mặt không lành, ngăn Lâm Nhất lại.
"Trần Tiêu, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!"
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, cắn răng nói.
Trần Tiêu cười nói: "Ta ức hiếp ngươi sao? Sư huynh chỉ có ý tốt, muốn chỉ ngươi kiếm pháp mà thôi. Ngươi không nể mặt ta thì đừng trách ta cũng không nể mặt ngươi. Có điều ngươi muốn đi cũng được, chỉ cần trước mặt mọi người, thừa nhận ngươi chỉ nhận ban thưởng của Tô sư tỷ chứ không cần ban thưởng của các sư huynh khác là được".
Nếu như thật sự đồng ý với lời hắn ta vừa nói thì không khác gì là tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt trước mặt mọi người.
Không hề nghi ngờ gì Tô Hàm Nguyệt chắc chắn sẽ mặt lạnh bỏ đi, sự nhục nhã trong đó không cần nói cũng biết.
Thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đám người cười há há hố hố sau khi Tô Hàm Nguyện lạnh nhạt bỏ đi.
Trong lòng Lâm Nhất trào lên một cảm xúc không nói nên lời.
Không phải là phẫn nộ, không phải bất đắc dĩ, chỉ là một cảm giác đau khổ khó nói... đó là chấp niệm của nguyên chủ.
Đó là sự đau khổ mà có đến chết hắn cũng không hóa giải được, là tấm màn che cuối cùng mà hắn chịu nhục nhã, không tiếc làm Kiếm Nô để che giấu.
Nhìn từng người một ở bốn phía, từng gương mặt châm biếm, ánh mắt tràn ngâp sự nhạo báng.
Lâm Nhất từ từ bình tĩnh lại, đây không phải là lần đầu tiên ngươi bị người khác nói là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga nữa rồi.
Đám tạp dịch ở phòng Tẩy Kiếm coi thường ngươi, đệ tử phế vật Chu Bình bắt nạt ngươi, trên dưới tông môn đều chê cười ngươi...
Ngươi cũng từng dao động qua, thích một người rốt cuộc có gì sai, đúng không?
Nhưng ta nói cho ngươi biết, trong tim mỗi người đều có một phần yếu đuối, thích một người từ trước đến nay không có gì sai cả!
Sự tự tôn cuối cùng, Lâm Nhất ta sẽ thay ngươi bảo vệ!
"Kiếm Nô Lâm Nhất, xin Trần sư huynh chỉ giáo!"
Chương 23: Lôi Cuồng kiếm pháp
Kiếm Nô Lâm Nhất, xin sư huynh chỉ giáo!
Âm thanh không lớn nhưng lại âm vang có lực, vang khắp bốn phương tám hướng.
Không phải là đệ tử ngoại môn Lâm Nhất mà lại là danh phận cũ, Kiếm Nô Lâm Nhất.
Trận chiến này, Lâm Nhất không phải đánh vì bản thân mình mà vì chút nhu tình đó của nguyên chủ và cả tôn nghiêm cuối cùng của hắn.
Hai mắt Trần Tiêu nheo lại, cười nói: "Khá lắm, phải vậy chứ, sư huynh đành miễn cưỡng chấp nhận khiêu chiến của ngươi".
Ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng sát ý đã bốc lên ngùn ngụt, hồi tưởng lại những gì Chu Vân giao kèo với hắn ta.
Cho ngươi ba viên Tôi Thể đan, giúp ta dạy dỗ Lâm Nhất một trận, hậu quả một mình hắn gánh chịu.
Trong dãy núi Hoàng Vân, Lâm Nhất 'hủy' bảo kiếm của hắn ta, đã khiến sát tâm của hắn nổi dậy rồi, khổ nỗi trong tông môn thì không thể mượn cớ ra tay được, thế mà không ngờ Chu Vân lại chủ động tìm đến hắn ta.
Hắn ta không chút do dự mà đồng ý ngay với Chu Vân.
Hai người đều đã rút kiếm ra khỏi vỏ, bầu không khí đông cứng lại, đám đệ tử ngoại môn xung quanh tự giác tản ra, để lại một khoảng trống lớn cho hai người giao thủ.
Ánh mắt Lâm Nhất ngưng lại, khí thế trên người đột nhiên tản ra.
Oanh!
Khí thế võ đạo tầng bốn cùng với cả nội kình thâm hậu của Thuần Dương Công khiến mọi người chấn động trong lòng.
"Võ đạo tầng bốn!"
"Ta có hoa mắt không? Tên Kiếm Nô này mấy ngày trước vẫn chỉ là võ đạo tầng ba, sao chưa đến mấy ngày mà đã đột phá lên võ đạo tầng bốn rồi".
"Thật không thể tin nổi, chẳng trách hắn lại dám khiêu chiến Trần sư huynh".
Bốn phía lập tức xôn xao, thất kinh trước tu vi mà Lâm Nhất phơi bày ra.
Ánh mắt Trần Tiêu lóe lên một mạt kinh ngạc, trầm giọng nói: "Hay cho tên Kiếm Nô nhà ngươi, hóa ra lại ẩn giấu sâu như vậy. Có điều nếu như ngươi cho rằng như vậy là có thể thắng được ta thì e là có hơi ngây thơ rồi".
Vừa dứt lời, trên người Trần Tiêu cũng đồng dạng bộc phát khí tức của võ đạo tầng năm, so với Lâm Nhất thì cỗ khí tức này cô đọng nồng đậm hơn.
Dựa vào ước định, Trần Tiêu hạn chế tu vi xuống võ đạo tầng bốn, nhưng khí tức trên người rõ ràng vẫn sâu hơn một bậc.
So sánh hai bên, cao thấp đã định.
"Chuyện này có chút không ổn rồi, so với cảnh giới võ đạo tầng ba trước đó của hắn, bảo Trần sư huynh dùng tu vi võ đạo tầng bốn thì e là hắn bại càng nhanh hơn".
"Không sai, dù sao Trần sư huynh cũng là võ đạo tầng năm đỉnh phong, hiểu biết về võ đạo tầng bốn không biết thâm sâu hơn hắn bao nhiêu".
"Điều quan trọng hơn là, Trần sư huynh tu luyện Lôi Cuồng kiếm pháp, chính là kiếm pháp cao đẳng chân chính".
"Chỉ e là trong hai ba chiêu đã thấy rõ thắng bại".
Sau khi nỗi kinh ngạc ban đầu trôi qua, rất nhiều đệ tử ngoại môn đều lần lượt lắc đầu, đây là một trận chiến không có gì phải lo lắng hồi hộp.
Một bên có chuẩn bị mà đến, một bên bị ép nghênh chiến, một bên là Kiếm Nô, một bên là đệ tử ngoại môn thâm niên, căn bản không thể so sánh.
"Ta nói này Lâm Nhất, tên Kiếm Nô như ngươi vẫn nên thôi đi, đừng cố tỏ ra vẻ anh hùng hảo hán gì nữa, lát nữa ngươi mà quỳ rạp dưới đất thì sẽ bị Tô Hàm Nguyệt nhìn thấy đó".
Có người châm biếm nói, khuyên Lâm Nhất đừng làm bừa nữa.
Trần Tiêu cười ha ha nói: "Tên Kiếm Nô, nghe thấy gì chưa. Nếu như bây giờ ngươi nhận thua xin tha, làm theo những gì sư huynh vừa nói thì ân oán giữa chúng ta liền toàn bộ xóa bỏ".
"Sư huynh, những lời nói vô nghĩa của ngươi có phải hơi nhiều rồi không".
Ánh mắt Lâm Nhất tĩnh mịch, nhẹ giọng nói.
Lời nói bình tĩnh, đơn giản dứt khoát, nhưng Trần Tiêu lại xem như một cái vả lên mặt của hắn ta.
Tên Kiếm Nô này lại dám nói năng như vậy với mình, Trần Tiêu tức điên lên nói: "Ta xem lát nữa ngươi còn dám mạnh miệng nữa không!"
Hắn ta sớm đã không giữ được kiềm chế, sát ý nhanh như tên bắn bốc lên.
Keng!
Trường kiếm trong tay Trần Tiêu ra khỏi vỏ, ong! Thân kiếm kêu lên leng keng không dứt, tựa như tiếng sấm sét. Một người một kiếm nhảy lên cao giữa không trung, trông hắn ta phảng phất như một đạo lôi đình, hướng về phía Lâm Nhất đánh xuống.
Lôi Cuồng kiếm pháp, đây là võ kỹ cao đẳng, Lôi Cuồng kiếm pháp!
Kiếm này vừa xuất ra, đám đệ tử ngoại môn có mặt ở đó đều sáng cả mắt lên.
Lôi Cuồng kiếm pháp nổi danh vì sự cuồng bạo tàn ác, xuất kiếm như sấm, một kiếm chém ra, ắt chết chứ không chỉ bị thương.
Thấy hàn quang lóe lên trên thân kiếm, mọi người đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh bi thảm Lâm Nhất bị một kiếm này chém trúng, phân thây tại chỗ.
Nhất thời, cuồng phong đại trận, Trần Tiêu thế như sấm sét!
Dưới sức ép khôn cùng, Lâm nhất trong lòng vẫn điềm đạm, không chút gợn sóng.
Có thể có gợn sóng gì chứ?
Khí thế cấp độ này lẽ nào có thể so bì được với mãnh hổ há miệng là có thể dọa người bức lui, xộc thẳng vào tim can trong cuộn tranh đó sao.
Huống chi, một kiếm kinh diễm vô cùng trong mắt đám người ở đây, đối với Lâm Nhất lại chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Chương 24: Tụ Kiếm Thành Phong
Đối với bộ kiếm pháp cao đẳng này, đối phương cùng lắm chỉ mới bước vào nhập môn, vẫn còn quá nhiều sơ hở. Nếu đổi lại là Trần Tiêu đã tương đối thuần thục kiếm pháp trung đẳng hẳn là có thể phát huy được uy lực.
Một kiếm này có thể gây trọng thương, thậm chí giết chết đệ tử võ đạo tầng năm.
Nhưng đối mặt với Lâm Nhất thì chưa hẳn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khi đối mặt với một kiếm chắc chắn phải chết này, Lâm Nhất bình tĩnh nhắm hai mắt lại.
Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió…
Nội kình Thuần Dương Công chậm rãi vận chuyển, Lâm Nhất đứng bất động như núi, lẳng lặng chờ đợi trường kiếm của đối phương chém xuống.
Thời khắc một kiếm kia sắp chém xuống người hắn, đột nhiên, Lâm Nhất ngước mắt, kiếm cũ trong tay ra khỏi võ, một luồng gió từ dưới mặt đất thổi ngược lên, xộc thẳng vào mặt Trần Tiêu khiến hắn ta không mở mắt ra được.
“Đây là… đây là kiếm pháp gì?”
Cuồng phong đột ngột xuất hiện khiến đám đệ tử ngoại môn có chút khó hiểu.
Ngay khi bọn họ còn đang cảm thấy nghi hoặc, Lâm Nhất dùng hai tay cầm kiếm chém ra ngoài.
Một kiếm này mang theo sự linh động, nhanh nhẹn của gió, lại cuộn trào mãnh liệt như sóng biển. Một kiếm chém ra như gió như bão, gầm lên giận dữ.
Keng!
Hai thanh kiếm giao nhau, khí thế như sấm sét, Trần Tiêu vốn nắm chắc trong tay, lại bị Lâm Nhất chém lui.
Sau khi hạ xuống, theo quán tính, hắn ta tiếp tục lui về sau mấy bước.
Kiếm pháp thật mạnh!
Mới đây thôi, Trần Tiêu còn vênh vênh tự đắc, nhưng giờ phút này, hắn ta đã sợ đến mức ngây người, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Không được, nếu ta không áp chế được tu vi, ắt sẽ bại!
Nhưng hắn ta còn chưa kịp phóng thích toàn bộ tu vi, Lâm Nhất lại chém ra một kiếm nữa. Dưới lòng bàn tay hắn, trường kiếm không ngừng xoay tròn kéo theo cuồng phong từ bốn phương tám hướng gào thét mà tới.
Thình lình, Lâm Nhất nắm chặt trường kiếm đang xoay tròn, bay vọt tới.
Soạt!
Trong mắt Trần Tiêu, kiếm quang không ngừng phóng đại, ánh mắt hắn ta tràn đầy hoảng sợ, còn chưa kịp phóng thích tu vi võ đạo tầng năm đỉnh phong thì một kiếm này đã chạm vào ngực hắn ta.
Một kiếm vốn nhanh nhẹn như gió, khí thế như sấm sét đang lao vọt đến lại có thể dừng ngay trước ngực Trần Tiêu một cách vững vàng.
Điều đó cho thấy kiếm thuật của Lâm Nhất vô cùng cao siêu, đối với bộ kiếm pháp này, hắn đã đạt đến cảnh giới có thể thu phóng theo ý mình.
Trần Tiêu đứng ngây ra tại chỗ, suy nghĩ thoáng dừng lại, đầu óc hắn ta trống rỗng.
Không chỉ hắn ta, hơn trăm đệ tử ngoại môn đứng xung quanh cũng trợn mắt há hốc mồm, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Ngươi thua rồi!”
Ba chữ đơn giản phát ra từ miệng Lâm Nhất khiến Trần Tiêu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
“Cút đi, ta sẽ không thua!”
Sau khi tỉnh táo trở lại, Trần Tiêu vô cùng phẫn nộ, cuối cùng, hắn ta bất chấp giao hẹn trước đó, phút chốc, khí thế võ đạo tầng năm đỉnh phong ào ào tuôn ra, khí tức hung hãn khiến mọi người càng thêm hoảng sợ.
Phập!
Một tiếng hét thảm vang lên, Lâm Nhất không chút nương tay, cứ thế đâm một kiếm vào ngực hắn ta.
“Sư huynh!”
Đám huynh đệ của Trần Tiêu quá mức sợ hãi, bọn họ hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất lại ra tay ác như vậy.
Bốp!
Còn chưa hết, Lâm Nhất tiến lên phía trước liên tục đá vào hai bên gối của Trần Tiêu.
Âm thanh giòn tan vang lên, Trần Tiêu dùng hai tay giữ chặt trường kiếm trước ngực, sắc mặt hắn ta tái nhợt.
Máu tươi từ miệng vết thương trào ra, nhuộm đỏ y phục trên người hắn ta.
Đám đệ tử ngoại môn đứng trong sân đều hít một ngụm khí lạnh, khi nhìn về phía Lâm Nhất, bất giác trong mắt bọn họ hiện rõ sự e ngại.
Bọn họ vốn không thể nào ngờ được một người thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh như Lâm Nhất lại có thể ra tay một cách quyết đoán như vậy.
Lặng im không một tiếng động đánh trọng thương Trần Tiêu ngay trước khi hắn ta kịp chơi xấu, phóng thích toàn bộ tu vi của mình.
Xoẹt!
Lâm Nhất rút kiếm ra, trong phút chốc, máu tươi phun ra xối xả, Trần Tiêu hét thảm một tiếng.
Lâm Nhất thu kiếm, nhặt lọ thuốc chứa ba viên Tôi Thể đan trên mặt đất lên rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, toàn bộ Cơ Quan đường rơi vào yên tĩnh, yên tĩnh một cách đáng sợ.
“Lưu Phong kiếm pháp!”
Bất chợt, có người kinh ngạc kêu lên, sau đó trầm giọng nói: “Nhất định là Lưu Phong kiếm pháp, vừa rồi chắc chắn Lâm Nhất đã thi triển Lưu Phong kiếm pháp?”
“Lưu Phong kiếm pháp?”
“Chẳng lẽ là bộ kiếm pháp mà gần một trăm năm nay, không có bất kỳ ai trong tông môn luyện thành?”
“Một kiếm cuối cùng của hắn chắc chắn là sát chiêu của Lưu Phong kiếm pháp, tên gọi Tụ Kiếm Thành Phong!”
“Điều này… Không thế nào, rất nhiều đệ tử nội môn đã phải từ bỏ bộ kiếm pháp này, nhưng vừa nãy, Lâm Nhất thu phóng rất tự nhiên, rõ ràng là hắn đã luyện đến tiểu thành”.
“E là không chỉ đơn giản đạt đến tiểu thành, theo ta thấy, hắn còn cách đại thành không xa”.
Trong Cơ Quan đường vô cùng ồn ào náo nhiệt, âm thanh tranh luận không ngừng vang lên, hầu hết đều là không dám tin.
Chương 25: Chu Vân ra tay
Bầu không khí trong Cơ Quan đường vô cùng ồn ào.
Không ai ngờ Trần Tiêu – một đệ tử ngoại môn lâu năm lại thua trong tay Lâm Nhất.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn thế nữa chính là bộ kiếm pháp mà Lâm Nhất dùng để đánh bại Trần Tiêu dường như là… Lưu Phong kiếm pháp!
Đây là bộ kiếm pháp vô cùng nổi danh trong Thanh Vân Môn.
Mặc dù nó chỉ là kiếm pháp trung đẳng, nhưng một khi luyện thành, uy lực thậm chí vượt qua kiếm pháp cao đẳng.
Nghe đồn bộ kiếm pháp này là một bộ Tiên Thiên kiếm pháp bị khuyết thiếu, bởi vì thiếu đi vài chương, nên nó mới được xếp vào võ kỹ trung phẩm.
Trước đó, một đệ tử trong tông luyện thành bộ kiếm pháp này đã phải tìm hiểu ngược về một trăm năm trước.
Lâm Nhất là người cẩn trọng, hắn cảm thấy Trần Tiêu đột ngột chạy đến gây rắc rối cho mình hẳn là còn có… nguyên do nào đó.
Nơi thị phi không nên ở lâu.
“Ai cho phép ngươi đi?”
Nhưng hắn còn chưa đi được bao xa, đột nhiên, một giọng nói rét lạnh vang lên phía sau.
Ngay khi giọng nói kia vang lên, âm thanh bàn tán xôn xao trong Cơ Quan đường lập tức dừng lại.
Lâm Nhất giật mình, hắn cảm giác được nguy hiểm trí mạng, vì thế vội dừng bước.
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Nhất xoay người đánh ra một quyền.
Chính là sát chiêu của Mãnh Hổ Quyền: Bách Thú Triều Bái.
Một dòng nước ấm từ đan điền trào lên, phút chốc, quyền kiếm hợp nhất. Quyền phong hung bạo tựa như kiếm quang sắc bén, phát ra âm thanh xé gió rít gào bên tai.
Trong lúc vội vàng, đây đã là thực lực mạnh nhất mà Lâm Nhất có thể phát huy.
Ầm!
Khi hai quyền va vào nhau, Lâm Nhất rên lên một tiếng, hắn có cảm giác cánh tay phải gần như đã gãy.
Hắn bị đánh bay ra ngoài, máu tươi tràn ra ở khóe miệng.
Cũng may là quyền phong ẩn chứa uy lực của kiếm đã triệt tiêu phần lớn nội kình của đối phương, bằng không lực chấn động từ một quyền này có thể khiến lục phủ ngũ tạng của hắn nổ tung ngay tại chỗ.
Dù vậy, sau khi hạ xuống, hắn vẫn phải lui về sau mấy chục bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Còn vài bước nữa là đâm sầm vào người Tô Hàm Nguyệt.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, xuất hiện trong tầm mắt hắn là một người mặc áo xanh, sắc mặt lạnh lùng, vẻ ngoài có hơi giống với Chu Bình.
“Chu Vân!”
Đám đệ tử ngoại môn lại hít một ngụm khí lạnh, tất cả bọn họ đều không ngờ Chu Vân lại đột ngột xuất hiện.
Chu Vân khác với Trần Tiêu, hắn ta là đệ tử ngoại môn có thứ hạng, quanh năm luôn nằm trong 10 thứ hạng đầu.
Tu vi của hắn ta đã sớm đạt đến võ đạo tầng bảy, vô cùng đáng sợ.
Những đệ tử có triển vọng tiến vào nội môn trong kỳ thi giữa năm sắp tới như hắn ta rất ít khi xuất hiện trước mặt các đệ tử bình thường.
“Chu sư huynh, xử lý tên Kiếm Nô đó, ta muốn hắn chết!”
Trần Tiêu được người bên cạnh đỡ lên, hắn ta bước về phía Lâm Nhất, hung hăng nói.
Ánh mắt hắn ta tràn đầy phẫn nộ, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Nhất ngay tại chỗ để giải mối hận trong lòng.
Trước mặt nhiều đệ tử ngoại môn như vậy, hắn ta lại bại bởi một tên Kiếm Nô, chuyện này quả thực vô cùng nhục nhã.
Chu Vân thầm mắng: Tên Trần Tiêu vô dụng này, ngay cả một tên Kiếm Nô mà cũng không giải quyết được.
Vốn dĩ Chu Vân không có ý định đích thân ra tay, chỉ đứng bên cạnh âm thầm quan sát.
Nhưng không ngờ là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay lại…
Lâm Nhất lại có thể thi triển Lưu Phong kiếm pháp, nhanh chóng lật ngược tình thế, còn lãng phí ba viên Tôi Thể đan của hắn ta.
Bất đắc dĩ, hắn ta mới phải tự mình ra tay.
Nhưng hiện tại, trong lòng Chu Vân cảm thấy có hơi nghi hoặc. Một quyền vừa rồi của hắn đã dùng bảy phần thực lực, hơn nữa còn đánh bất ngờ, vậy mà tên Kiếm Nô này vẫn có thể đỡ được.
Tu vi của hắn chỉ mới đạt đến võ đạo tầng bốn thôi mà.
“Tên Kiếm Nô nhà ngươi đúng là to gan lớn mật, chỉ là luận bàn mà thôi, vậy mà ngươi cũng dám làm trọng thương đồng môn. Hiện tại, nếu ngươi ngoan ngoãn tự phế bỏ tu vi, ta sẽ tha chết cho ngươi!”
Chu Vân dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói với Lâm Nhất.
Cùng với đó, khí thế to lớn của võ đạo tầng bảy trên người hắn tuôn ra ào ạt.
Ầm!
Lâm Nhất cảm giác được áp lực mạnh mẽ tựa Thái Sơn từ bốn phía bổ nhào về phía hắn, khiến hắn không cách nào nhúc nhích.
Nhìn thấy đối phương bị khí thế của mình áp chế nhưng vẫn cố gắng phản kháng, Chu Vân hừ lạnh một tiếng: “Quỳ xuống!”
Cơ Quan đường chính là nơi quan trọng của tông môn.
Cao hơn một bậc so với Tông Vụ đường, muốn đến đây tu luyện thậm chí còn phải tiêu tốn ngân lượng.
Năm trăm lượng mà Lâm Nhất để lại chính là để dành cho việc này.
Sau khi giao nộp ba trăm lượng bạc trắng, hắn được phép vào trong.
Bên trong Cơ Quan đường có rất nhiều con rối chiến đấu với thực lực khác nhau, có thể mô phỏng động tác và suy nghĩ của võ giả, hơn nữa còn có thể tích lũy kinh nghiệm sau mỗi lần chiến đấu.
Kinh nghiệm chiến đấu của chúng cực kỳ phong phú.
Giao thủ với đám rối chiến đấu này giống như giao chiến với cao thủ giang hồ, hiệu quả kinh người.
Dù có lịch luyện bao lâu ở trong dãy núi Hoàng Vân đi chăng nữa thì cũng chỉ là giao thủ với hung thú mà thôi.
Mà hung thú và võ giả suy cho cùng vẫn khác nhau.
Cơ Quan đường phân thành hai khu vực lớn trong và ngoài, khu vực ngoài là nơi dành cho đệ tử ngoại môn, khu vực bên trong là cho đệ tử nội môn.
So với khu bên ngoài huyên náo ồn ào thì khu bên trong rõ ràng vắng vẻ, rộng rãi thênh thang hơn rất nhiều.
Nhưng bên ngoài có chật chội chen chúc thế nào thì đệ tử ngoại môn cũng tuyệt đối không dám tùy tiện vào bên trong lịch luyện.
Lâm Nhất vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của đám đệ tử ngoại môn.
"Mau xem, đây là ai?"
"Đây chẳng phải là tên Kiếm Nô Lâm Nhất sao, không ở phòng Tẩy Kiếm mà chạy đến đây làm gì?"
"He he, huynh vẫn chưa biết à, tên Kiếm Nô này hiện tại đã trở thành đệ tử ngoại môn rồi, mấy ngày trước còn đả thương tên vô dụng Chu Bình, rất nhiều người ở Tông Vụ đường đều chứng kiến đó".
Chủ nhân cũ của thân thể này cũng nổi tiếng ở Thanh Vân Môn với tài bảo dưỡng kiếm, cộng thêm quan hệ với Tô Hàm Nguyệt.
Gần như đa số đệ tử đều đã được nghe đến câu chuyện của hắn, đều cật lực châm biếm mỉa mai 'sự si tình' của hắn.
Cho nên Lâm Nhất vừa xuất hiện đã bị nhận ra ngay, thu hút sự chú ý của đám đông xung quanh.
"Tên tiểu tử này mới học kiếm có mấy ngày mà cũng dám đến Cơ Quan đường, lá gan cũng lớn thật".
"Ta đánh cược, hắn không đỡ nổi năm chiêu đã bị con rối đánh bại".
"Năm chiêu quá nhiều, ta cược ba chiêu".
Đám đệ tử ngoại môn có mặt ở đó lộ vẻ kiêu ngạo, lũ lượt cá cược với nhau.
Sắc mặt Lâm Nhất bình thản, chọn một đài huấn luyện rồi nhảy lên.
Vào khoảnh khắc hắn đứng trên đài huấn luyện, con rối chiến đấu trong góc lập tức phản ứng, hai mắt liền sáng rực lên.
Sưu! Sưu! Sưu!
Con rối làm từ gỗ nhìn thì trông có vẻ vụng về, nhưng bước chân lại linh hoạt tiến tới vung kiếm ra.
Lâm Nhất lần đầu tiên đối chiến với con rối chiến đấu nên không ngờ được tốc độ của nó lại nhanh như vậy, đến lúc rút kiếm ra khỏi vỏ thì đối phương đã giết đến trước mắt rồi.
Keng!
Hai kiếm giao nhau, Lâm Nhất bất ngờ không kịp rút kiếm, bị một kiếm của đối phương ép lui về sau, thiếu chút nữa là ngã khỏi lôi đài.
"Ha ha ha..."
Bộ dạng chật vật bối rối bị đám đệ tử ngoại môn gần đó chứng kiến, nhất thời cười phá lên.
Hổn hển!
Con rối chiến đấu không có bất cứ cảm xúc nào, không chút do dự đâm ra một kiếm nữa.
Lâm Nhất suýt bị đánh rơi khỏi lôi đài, cắn răng không nói gì, âm thầm vận chuyển nội kình hùng hậu của Thuần Dương Công.
Keng!
Con rối chiến đấu đâm tới một nhát kiếm cực hiểm, bị Lâm Nhất vững vàng ngăn lại, hắn đứng ở bên mép lôi đài không hề nhúc nhích.
Khu vực xung quanh đài huấn luyện lập tức lâm vào cảnh tĩnh lặng.
Đám đệ tử ngoại môn vừa nãy còn cười cợt không kiêng kỵ gì lúc này nụ cười đều đông cứng hết lại.
Lâm Nhất ổn định lại, thuận thế triển khai Lưu Phong kiếm pháp, vốn gần bị đánh bại, chỉ thiếu một bước nữa thôi là rơi khỏi võ đài lúc này lại chặt chẽ ổn định lại thế cục.
"Chuyện gì vậy?"
"Nỏ mạnh hết đà mà thôi, vừa rồi hắn bị ép vào đường cùng, nên bắt buộc phải hết sức bạo phát nội kình mới có thể xoay chuyển được tình thế!"
"Đúng, chắc chắn là vậy, nếu không với thực lực của hắn làm sao có thể một kiếm mà chỉ suýt chút nữa bị bức rớt khỏi võ đài chứ".
Nụ cười cứng ngắc trên mặt của đám đệ tử ngoại môn dần dần khôi phục lại, chỉ cho rằng Lâm Nhất đang cố gắng chống đỡ mà thôi.
Chẳng bao lâu nữa, nội kình tiêu hao hết thì sẽ càng thảm hại hơn.
Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió!
Lâm Nhất ổn định lại vị trí, lực lượng dự trữ vô tận, lúc triển khai chân ý của Lưu Phong kiếm pháp đã chuyển từ phòng thủ sang tấn công.
Thế trận hiện tại chớp mắt nghịch chuyển.
Con rối chiến đấu bị Lâm Nhất không ngừng bức lui, sau hai mươi chiêu thì bị hắn mạnh mẽ đánh rớt khỏi lôi đài.
Ầm!
Cùng với sự thất bại của con rối ở Cơ Quan đường, hiện trường rơi vào tĩnh mịch, không một tiếng động.
Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, bay xuống dưới, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Giao thủ với con rối chiến đấu quả thực rất có ích, có điều thực lực của con rối sơ cấp cũng chỉ bình thường.
Được đấu với con rối trung cấp mới có thể đạt được hiệu quả tu luyện tốt hơn.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên giữa hiện trường tĩnh mịch nên cực kỳ gây sự chú ý.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy Trần Tiêu dẫn theo một đám người đang đi tới.
"Lâm sư đệ quả nhiên là kỳ tài kiếm đạo, mới chỉ tu luyện kiếm pháp mới có mấy ngày mà đã có thể chiến thắng con rối sơ cấp, sư huynh bái phục!"
Trần Tiêu nở nụ cười đầy vẻ hiền lành, 'ca ngợi' nói.
"Tránh ra, tránh ra".
Đám đệ tử đi theo hắn ta tới ngang ngược đẩy những người khác ra, từ một góc độ khác chặn đường đi của Lâm Nhất lại.
Chương 22: Kiếm Nô Lâm Nhất xin Trần sư huynh chỉ giáo
"Như vậy là muốn làm gì?"
"Trần sư huynh cũng từng va chạm với Lâm Nhất à?"
"Sợ là không ổn rồi, tay Trần Tiêu này nổi tiếng nham hiểm, cười càng tươi ra tay càng tàn độc, ngoài mười đệ tử ngoại môn đứng đầu, không ai dám chọc vào hắn ta!"
Đám người thì thầm bàn tán, tình huống bất thình lình xảy ra này khiến họ cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Thần sắc Lâm Nhất không thay đổi, bình tĩnh nói: "Sư huynh, khách sáo rồi".
"Không cần nói đến khách sáo, nếu ngươi đã gọi ta một tiếng sư huynh thì ta cũng nên làm tròn bổn phận của một sư huynh. Ngươi không cần phải đi xin đấu với con rối trung cấp nữa, sư huynh đối chiến với ngươi, chỉ dạy ngươi kiếm pháp".
Trần Tiêu ôm trường kiếm trong lòng, cười nhẹ nói.
"Cũng đừng trách sư huynh ức hiếp ngươi, ta chỉ dùng tu vi giống ngươi, đây là ba viên Tôi Thể đan, nếu như ngươi có thể tiếp sư huynh trăm chiêu thì sẽ là của ngươi".
Vốn cho rằng Lâm Nhất không từ chối, Trần Tiêu tiện tay ném xuống, bình ngọc đựng đan dược lăn về phía Lâm Nhất.
Đệ tử ngoại môn bốn phía xúm lại càng lúc càng đông, bầu không khí tại hiện trường dần trở nên căng thẳng.
Lúc này, ai cũng có thể nhìn ra, tay Trần Tiêu này tới để gây sự với Lâm Nhất.
"Sao hả? Đan dược mà Tô sư tỷ ban thưởng cho ngươi, ngươi liền vẫy đuôi nhặt lên ngay, vậy mà ngươi lại coi thường phần thưởng ta ban cho, như vậy có phải là coi thường Trần mỗ không?"
Nụ cười trên gương mặt Trần Tiêu đột ngột biến mất, thay vào đó là sát ý lạnh lẽo trong ánh mắt, khí thế võ đạo tầng năm mạnh mẽ tỏa ra.
Lâm Nhất lập tức cảm nhận được áp lực, cảnh giới khác biệt rõ ràng không có gì phải nghi ngờ.
"Tô sư tỷ!"
Đúng lúc này, có người kinh hô lên một tiếng rồi nhìn về phía cửa ra vào của Cơ Quan đường.
Một nam một nữ đang đứng ở đó, nữ là Tô Hàm Nguyệt, một thân váy dài màu xanh, mắt ngọc mày ngài, cơ hồ như tuyết, dung mạo tinh xảo kết hợp với khí chất băng lãnh quả là đẹp không ai sánh bằng.
Nhất thời, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía nàng.
Nam chính là đệ tử nội môn ngày hôm đó cùng Tô Hàm Nguyệt tới lấy kiếm, Vương Ninh, cũng tuấn lãng bất phàm, khí chất xuất trần.
"Tô Hàm Nguyệt!"
Nội tâm bình tĩnh của Lâm Nhất phát sinh một chút gợn sóng vì sự xuất hiện của Tô Hàm Nguyệt.
Tô Hàm Nguyệt là thiên chi kiêu tử chân chính của Thanh Vân Môn, nàng vừa có dung mạo xinh đẹp động lòng người, vừa có thiên phú võ đạo khiến người khác phải ngước nhìn.
Tuổi còn trẻ mà đã là người đứng đầu trong đệ tử nội môn.
Không chỉ vô cùng nổi bật trong Thanh Vân Môn, e là phóng mắt cả nước Thiên Thủy cũng ít có người sánh kịp.
Nàng cao cao tại thượng, chỉ liếc nhìn một cái liền khiến người khác phải nảy sinh cảm giác hèn mọn nhỏ bé.
Nữ tử như vậy, người bình thường đến nghĩ còn không dám nghĩ tới, cho nên sự si tình của nguyên chủ Lâm Nhất mới bị cả Tông Môn cười nhạo.
Một tên Kiếm Nô thấp kém lại dám thích Tô Hàm Nguyệt, chẳng phải còn nực cười hơn cả truyện cười sao?
Chuyện cũ trước kia như gió thoảng mây bay.
Lâm Nhất cũng không muốn quan tâm đến sự si tình của nguyên chủ nữa, lần đầu tiên gặp mặt hắn đã biết Tô Hàm Nguyệt là người thế nào rồi.
Sớm đã chặt đứt toàn bộ nhớ nhung rồi.
Nhưng lúc này, sau khi Tô Hàm Nguyệt xuất hiện, Lâm Nhất có thể cảm nhận được ánh mắt của các đệ tử ngoại môn xung quanh nhìn hắn dần dần thay đổi, đầy sự nghiền ngẫm.
Tâm thế của Lâm Nhất có tốt thế nào thì lúc này cũng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Sắc mặt hơi trầm xuống, cúi gằm mặt đi về phía trước.
"Tên Kiếm Nô, ta có nói cho ngươi đi chưa?"
Khóe miệng Trần Tiêu cong lên thành một mạt cười nhạo, trong lòng thầm nghĩ, Tô Hàm Nguyệt tới thật đúng lúc!
Trái phải hai bên xông tới bốn người, sắc mặt không lành, ngăn Lâm Nhất lại.
"Trần Tiêu, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!"
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, cắn răng nói.
Trần Tiêu cười nói: "Ta ức hiếp ngươi sao? Sư huynh chỉ có ý tốt, muốn chỉ ngươi kiếm pháp mà thôi. Ngươi không nể mặt ta thì đừng trách ta cũng không nể mặt ngươi. Có điều ngươi muốn đi cũng được, chỉ cần trước mặt mọi người, thừa nhận ngươi chỉ nhận ban thưởng của Tô sư tỷ chứ không cần ban thưởng của các sư huynh khác là được".
Nếu như thật sự đồng ý với lời hắn ta vừa nói thì không khác gì là tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt trước mặt mọi người.
Không hề nghi ngờ gì Tô Hàm Nguyệt chắc chắn sẽ mặt lạnh bỏ đi, sự nhục nhã trong đó không cần nói cũng biết.
Thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đám người cười há há hố hố sau khi Tô Hàm Nguyện lạnh nhạt bỏ đi.
Trong lòng Lâm Nhất trào lên một cảm xúc không nói nên lời.
Không phải là phẫn nộ, không phải bất đắc dĩ, chỉ là một cảm giác đau khổ khó nói... đó là chấp niệm của nguyên chủ.
Đó là sự đau khổ mà có đến chết hắn cũng không hóa giải được, là tấm màn che cuối cùng mà hắn chịu nhục nhã, không tiếc làm Kiếm Nô để che giấu.
Nhìn từng người một ở bốn phía, từng gương mặt châm biếm, ánh mắt tràn ngâp sự nhạo báng.
Lâm Nhất từ từ bình tĩnh lại, đây không phải là lần đầu tiên ngươi bị người khác nói là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga nữa rồi.
Đám tạp dịch ở phòng Tẩy Kiếm coi thường ngươi, đệ tử phế vật Chu Bình bắt nạt ngươi, trên dưới tông môn đều chê cười ngươi...
Ngươi cũng từng dao động qua, thích một người rốt cuộc có gì sai, đúng không?
Nhưng ta nói cho ngươi biết, trong tim mỗi người đều có một phần yếu đuối, thích một người từ trước đến nay không có gì sai cả!
Sự tự tôn cuối cùng, Lâm Nhất ta sẽ thay ngươi bảo vệ!
"Kiếm Nô Lâm Nhất, xin Trần sư huynh chỉ giáo!"
Chương 23: Lôi Cuồng kiếm pháp
Kiếm Nô Lâm Nhất, xin sư huynh chỉ giáo!
Âm thanh không lớn nhưng lại âm vang có lực, vang khắp bốn phương tám hướng.
Không phải là đệ tử ngoại môn Lâm Nhất mà lại là danh phận cũ, Kiếm Nô Lâm Nhất.
Trận chiến này, Lâm Nhất không phải đánh vì bản thân mình mà vì chút nhu tình đó của nguyên chủ và cả tôn nghiêm cuối cùng của hắn.
Hai mắt Trần Tiêu nheo lại, cười nói: "Khá lắm, phải vậy chứ, sư huynh đành miễn cưỡng chấp nhận khiêu chiến của ngươi".
Ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng sát ý đã bốc lên ngùn ngụt, hồi tưởng lại những gì Chu Vân giao kèo với hắn ta.
Cho ngươi ba viên Tôi Thể đan, giúp ta dạy dỗ Lâm Nhất một trận, hậu quả một mình hắn gánh chịu.
Trong dãy núi Hoàng Vân, Lâm Nhất 'hủy' bảo kiếm của hắn ta, đã khiến sát tâm của hắn nổi dậy rồi, khổ nỗi trong tông môn thì không thể mượn cớ ra tay được, thế mà không ngờ Chu Vân lại chủ động tìm đến hắn ta.
Hắn ta không chút do dự mà đồng ý ngay với Chu Vân.
Hai người đều đã rút kiếm ra khỏi vỏ, bầu không khí đông cứng lại, đám đệ tử ngoại môn xung quanh tự giác tản ra, để lại một khoảng trống lớn cho hai người giao thủ.
Ánh mắt Lâm Nhất ngưng lại, khí thế trên người đột nhiên tản ra.
Oanh!
Khí thế võ đạo tầng bốn cùng với cả nội kình thâm hậu của Thuần Dương Công khiến mọi người chấn động trong lòng.
"Võ đạo tầng bốn!"
"Ta có hoa mắt không? Tên Kiếm Nô này mấy ngày trước vẫn chỉ là võ đạo tầng ba, sao chưa đến mấy ngày mà đã đột phá lên võ đạo tầng bốn rồi".
"Thật không thể tin nổi, chẳng trách hắn lại dám khiêu chiến Trần sư huynh".
Bốn phía lập tức xôn xao, thất kinh trước tu vi mà Lâm Nhất phơi bày ra.
Ánh mắt Trần Tiêu lóe lên một mạt kinh ngạc, trầm giọng nói: "Hay cho tên Kiếm Nô nhà ngươi, hóa ra lại ẩn giấu sâu như vậy. Có điều nếu như ngươi cho rằng như vậy là có thể thắng được ta thì e là có hơi ngây thơ rồi".
Vừa dứt lời, trên người Trần Tiêu cũng đồng dạng bộc phát khí tức của võ đạo tầng năm, so với Lâm Nhất thì cỗ khí tức này cô đọng nồng đậm hơn.
Dựa vào ước định, Trần Tiêu hạn chế tu vi xuống võ đạo tầng bốn, nhưng khí tức trên người rõ ràng vẫn sâu hơn một bậc.
So sánh hai bên, cao thấp đã định.
"Chuyện này có chút không ổn rồi, so với cảnh giới võ đạo tầng ba trước đó của hắn, bảo Trần sư huynh dùng tu vi võ đạo tầng bốn thì e là hắn bại càng nhanh hơn".
"Không sai, dù sao Trần sư huynh cũng là võ đạo tầng năm đỉnh phong, hiểu biết về võ đạo tầng bốn không biết thâm sâu hơn hắn bao nhiêu".
"Điều quan trọng hơn là, Trần sư huynh tu luyện Lôi Cuồng kiếm pháp, chính là kiếm pháp cao đẳng chân chính".
"Chỉ e là trong hai ba chiêu đã thấy rõ thắng bại".
Sau khi nỗi kinh ngạc ban đầu trôi qua, rất nhiều đệ tử ngoại môn đều lần lượt lắc đầu, đây là một trận chiến không có gì phải lo lắng hồi hộp.
Một bên có chuẩn bị mà đến, một bên bị ép nghênh chiến, một bên là Kiếm Nô, một bên là đệ tử ngoại môn thâm niên, căn bản không thể so sánh.
"Ta nói này Lâm Nhất, tên Kiếm Nô như ngươi vẫn nên thôi đi, đừng cố tỏ ra vẻ anh hùng hảo hán gì nữa, lát nữa ngươi mà quỳ rạp dưới đất thì sẽ bị Tô Hàm Nguyệt nhìn thấy đó".
Có người châm biếm nói, khuyên Lâm Nhất đừng làm bừa nữa.
Trần Tiêu cười ha ha nói: "Tên Kiếm Nô, nghe thấy gì chưa. Nếu như bây giờ ngươi nhận thua xin tha, làm theo những gì sư huynh vừa nói thì ân oán giữa chúng ta liền toàn bộ xóa bỏ".
"Sư huynh, những lời nói vô nghĩa của ngươi có phải hơi nhiều rồi không".
Ánh mắt Lâm Nhất tĩnh mịch, nhẹ giọng nói.
Lời nói bình tĩnh, đơn giản dứt khoát, nhưng Trần Tiêu lại xem như một cái vả lên mặt của hắn ta.
Tên Kiếm Nô này lại dám nói năng như vậy với mình, Trần Tiêu tức điên lên nói: "Ta xem lát nữa ngươi còn dám mạnh miệng nữa không!"
Hắn ta sớm đã không giữ được kiềm chế, sát ý nhanh như tên bắn bốc lên.
Keng!
Trường kiếm trong tay Trần Tiêu ra khỏi vỏ, ong! Thân kiếm kêu lên leng keng không dứt, tựa như tiếng sấm sét. Một người một kiếm nhảy lên cao giữa không trung, trông hắn ta phảng phất như một đạo lôi đình, hướng về phía Lâm Nhất đánh xuống.
Lôi Cuồng kiếm pháp, đây là võ kỹ cao đẳng, Lôi Cuồng kiếm pháp!
Kiếm này vừa xuất ra, đám đệ tử ngoại môn có mặt ở đó đều sáng cả mắt lên.
Lôi Cuồng kiếm pháp nổi danh vì sự cuồng bạo tàn ác, xuất kiếm như sấm, một kiếm chém ra, ắt chết chứ không chỉ bị thương.
Thấy hàn quang lóe lên trên thân kiếm, mọi người đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh bi thảm Lâm Nhất bị một kiếm này chém trúng, phân thây tại chỗ.
Nhất thời, cuồng phong đại trận, Trần Tiêu thế như sấm sét!
Dưới sức ép khôn cùng, Lâm nhất trong lòng vẫn điềm đạm, không chút gợn sóng.
Có thể có gợn sóng gì chứ?
Khí thế cấp độ này lẽ nào có thể so bì được với mãnh hổ há miệng là có thể dọa người bức lui, xộc thẳng vào tim can trong cuộn tranh đó sao.
Huống chi, một kiếm kinh diễm vô cùng trong mắt đám người ở đây, đối với Lâm Nhất lại chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Chương 24: Tụ Kiếm Thành Phong
Đối với bộ kiếm pháp cao đẳng này, đối phương cùng lắm chỉ mới bước vào nhập môn, vẫn còn quá nhiều sơ hở. Nếu đổi lại là Trần Tiêu đã tương đối thuần thục kiếm pháp trung đẳng hẳn là có thể phát huy được uy lực.
Một kiếm này có thể gây trọng thương, thậm chí giết chết đệ tử võ đạo tầng năm.
Nhưng đối mặt với Lâm Nhất thì chưa hẳn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khi đối mặt với một kiếm chắc chắn phải chết này, Lâm Nhất bình tĩnh nhắm hai mắt lại.
Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió…
Nội kình Thuần Dương Công chậm rãi vận chuyển, Lâm Nhất đứng bất động như núi, lẳng lặng chờ đợi trường kiếm của đối phương chém xuống.
Thời khắc một kiếm kia sắp chém xuống người hắn, đột nhiên, Lâm Nhất ngước mắt, kiếm cũ trong tay ra khỏi võ, một luồng gió từ dưới mặt đất thổi ngược lên, xộc thẳng vào mặt Trần Tiêu khiến hắn ta không mở mắt ra được.
“Đây là… đây là kiếm pháp gì?”
Cuồng phong đột ngột xuất hiện khiến đám đệ tử ngoại môn có chút khó hiểu.
Ngay khi bọn họ còn đang cảm thấy nghi hoặc, Lâm Nhất dùng hai tay cầm kiếm chém ra ngoài.
Một kiếm này mang theo sự linh động, nhanh nhẹn của gió, lại cuộn trào mãnh liệt như sóng biển. Một kiếm chém ra như gió như bão, gầm lên giận dữ.
Keng!
Hai thanh kiếm giao nhau, khí thế như sấm sét, Trần Tiêu vốn nắm chắc trong tay, lại bị Lâm Nhất chém lui.
Sau khi hạ xuống, theo quán tính, hắn ta tiếp tục lui về sau mấy bước.
Kiếm pháp thật mạnh!
Mới đây thôi, Trần Tiêu còn vênh vênh tự đắc, nhưng giờ phút này, hắn ta đã sợ đến mức ngây người, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Không được, nếu ta không áp chế được tu vi, ắt sẽ bại!
Nhưng hắn ta còn chưa kịp phóng thích toàn bộ tu vi, Lâm Nhất lại chém ra một kiếm nữa. Dưới lòng bàn tay hắn, trường kiếm không ngừng xoay tròn kéo theo cuồng phong từ bốn phương tám hướng gào thét mà tới.
Thình lình, Lâm Nhất nắm chặt trường kiếm đang xoay tròn, bay vọt tới.
Soạt!
Trong mắt Trần Tiêu, kiếm quang không ngừng phóng đại, ánh mắt hắn ta tràn đầy hoảng sợ, còn chưa kịp phóng thích tu vi võ đạo tầng năm đỉnh phong thì một kiếm này đã chạm vào ngực hắn ta.
Một kiếm vốn nhanh nhẹn như gió, khí thế như sấm sét đang lao vọt đến lại có thể dừng ngay trước ngực Trần Tiêu một cách vững vàng.
Điều đó cho thấy kiếm thuật của Lâm Nhất vô cùng cao siêu, đối với bộ kiếm pháp này, hắn đã đạt đến cảnh giới có thể thu phóng theo ý mình.
Trần Tiêu đứng ngây ra tại chỗ, suy nghĩ thoáng dừng lại, đầu óc hắn ta trống rỗng.
Không chỉ hắn ta, hơn trăm đệ tử ngoại môn đứng xung quanh cũng trợn mắt há hốc mồm, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Ngươi thua rồi!”
Ba chữ đơn giản phát ra từ miệng Lâm Nhất khiến Trần Tiêu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
“Cút đi, ta sẽ không thua!”
Sau khi tỉnh táo trở lại, Trần Tiêu vô cùng phẫn nộ, cuối cùng, hắn ta bất chấp giao hẹn trước đó, phút chốc, khí thế võ đạo tầng năm đỉnh phong ào ào tuôn ra, khí tức hung hãn khiến mọi người càng thêm hoảng sợ.
Phập!
Một tiếng hét thảm vang lên, Lâm Nhất không chút nương tay, cứ thế đâm một kiếm vào ngực hắn ta.
“Sư huynh!”
Đám huynh đệ của Trần Tiêu quá mức sợ hãi, bọn họ hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất lại ra tay ác như vậy.
Bốp!
Còn chưa hết, Lâm Nhất tiến lên phía trước liên tục đá vào hai bên gối của Trần Tiêu.
Âm thanh giòn tan vang lên, Trần Tiêu dùng hai tay giữ chặt trường kiếm trước ngực, sắc mặt hắn ta tái nhợt.
Máu tươi từ miệng vết thương trào ra, nhuộm đỏ y phục trên người hắn ta.
Đám đệ tử ngoại môn đứng trong sân đều hít một ngụm khí lạnh, khi nhìn về phía Lâm Nhất, bất giác trong mắt bọn họ hiện rõ sự e ngại.
Bọn họ vốn không thể nào ngờ được một người thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh như Lâm Nhất lại có thể ra tay một cách quyết đoán như vậy.
Lặng im không một tiếng động đánh trọng thương Trần Tiêu ngay trước khi hắn ta kịp chơi xấu, phóng thích toàn bộ tu vi của mình.
Xoẹt!
Lâm Nhất rút kiếm ra, trong phút chốc, máu tươi phun ra xối xả, Trần Tiêu hét thảm một tiếng.
Lâm Nhất thu kiếm, nhặt lọ thuốc chứa ba viên Tôi Thể đan trên mặt đất lên rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, toàn bộ Cơ Quan đường rơi vào yên tĩnh, yên tĩnh một cách đáng sợ.
“Lưu Phong kiếm pháp!”
Bất chợt, có người kinh ngạc kêu lên, sau đó trầm giọng nói: “Nhất định là Lưu Phong kiếm pháp, vừa rồi chắc chắn Lâm Nhất đã thi triển Lưu Phong kiếm pháp?”
“Lưu Phong kiếm pháp?”
“Chẳng lẽ là bộ kiếm pháp mà gần một trăm năm nay, không có bất kỳ ai trong tông môn luyện thành?”
“Một kiếm cuối cùng của hắn chắc chắn là sát chiêu của Lưu Phong kiếm pháp, tên gọi Tụ Kiếm Thành Phong!”
“Điều này… Không thế nào, rất nhiều đệ tử nội môn đã phải từ bỏ bộ kiếm pháp này, nhưng vừa nãy, Lâm Nhất thu phóng rất tự nhiên, rõ ràng là hắn đã luyện đến tiểu thành”.
“E là không chỉ đơn giản đạt đến tiểu thành, theo ta thấy, hắn còn cách đại thành không xa”.
Trong Cơ Quan đường vô cùng ồn ào náo nhiệt, âm thanh tranh luận không ngừng vang lên, hầu hết đều là không dám tin.
Chương 25: Chu Vân ra tay
Bầu không khí trong Cơ Quan đường vô cùng ồn ào.
Không ai ngờ Trần Tiêu – một đệ tử ngoại môn lâu năm lại thua trong tay Lâm Nhất.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn thế nữa chính là bộ kiếm pháp mà Lâm Nhất dùng để đánh bại Trần Tiêu dường như là… Lưu Phong kiếm pháp!
Đây là bộ kiếm pháp vô cùng nổi danh trong Thanh Vân Môn.
Mặc dù nó chỉ là kiếm pháp trung đẳng, nhưng một khi luyện thành, uy lực thậm chí vượt qua kiếm pháp cao đẳng.
Nghe đồn bộ kiếm pháp này là một bộ Tiên Thiên kiếm pháp bị khuyết thiếu, bởi vì thiếu đi vài chương, nên nó mới được xếp vào võ kỹ trung phẩm.
Trước đó, một đệ tử trong tông luyện thành bộ kiếm pháp này đã phải tìm hiểu ngược về một trăm năm trước.
Lâm Nhất là người cẩn trọng, hắn cảm thấy Trần Tiêu đột ngột chạy đến gây rắc rối cho mình hẳn là còn có… nguyên do nào đó.
Nơi thị phi không nên ở lâu.
“Ai cho phép ngươi đi?”
Nhưng hắn còn chưa đi được bao xa, đột nhiên, một giọng nói rét lạnh vang lên phía sau.
Ngay khi giọng nói kia vang lên, âm thanh bàn tán xôn xao trong Cơ Quan đường lập tức dừng lại.
Lâm Nhất giật mình, hắn cảm giác được nguy hiểm trí mạng, vì thế vội dừng bước.
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Nhất xoay người đánh ra một quyền.
Chính là sát chiêu của Mãnh Hổ Quyền: Bách Thú Triều Bái.
Một dòng nước ấm từ đan điền trào lên, phút chốc, quyền kiếm hợp nhất. Quyền phong hung bạo tựa như kiếm quang sắc bén, phát ra âm thanh xé gió rít gào bên tai.
Trong lúc vội vàng, đây đã là thực lực mạnh nhất mà Lâm Nhất có thể phát huy.
Ầm!
Khi hai quyền va vào nhau, Lâm Nhất rên lên một tiếng, hắn có cảm giác cánh tay phải gần như đã gãy.
Hắn bị đánh bay ra ngoài, máu tươi tràn ra ở khóe miệng.
Cũng may là quyền phong ẩn chứa uy lực của kiếm đã triệt tiêu phần lớn nội kình của đối phương, bằng không lực chấn động từ một quyền này có thể khiến lục phủ ngũ tạng của hắn nổ tung ngay tại chỗ.
Dù vậy, sau khi hạ xuống, hắn vẫn phải lui về sau mấy chục bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Còn vài bước nữa là đâm sầm vào người Tô Hàm Nguyệt.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, xuất hiện trong tầm mắt hắn là một người mặc áo xanh, sắc mặt lạnh lùng, vẻ ngoài có hơi giống với Chu Bình.
“Chu Vân!”
Đám đệ tử ngoại môn lại hít một ngụm khí lạnh, tất cả bọn họ đều không ngờ Chu Vân lại đột ngột xuất hiện.
Chu Vân khác với Trần Tiêu, hắn ta là đệ tử ngoại môn có thứ hạng, quanh năm luôn nằm trong 10 thứ hạng đầu.
Tu vi của hắn ta đã sớm đạt đến võ đạo tầng bảy, vô cùng đáng sợ.
Những đệ tử có triển vọng tiến vào nội môn trong kỳ thi giữa năm sắp tới như hắn ta rất ít khi xuất hiện trước mặt các đệ tử bình thường.
“Chu sư huynh, xử lý tên Kiếm Nô đó, ta muốn hắn chết!”
Trần Tiêu được người bên cạnh đỡ lên, hắn ta bước về phía Lâm Nhất, hung hăng nói.
Ánh mắt hắn ta tràn đầy phẫn nộ, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Nhất ngay tại chỗ để giải mối hận trong lòng.
Trước mặt nhiều đệ tử ngoại môn như vậy, hắn ta lại bại bởi một tên Kiếm Nô, chuyện này quả thực vô cùng nhục nhã.
Chu Vân thầm mắng: Tên Trần Tiêu vô dụng này, ngay cả một tên Kiếm Nô mà cũng không giải quyết được.
Vốn dĩ Chu Vân không có ý định đích thân ra tay, chỉ đứng bên cạnh âm thầm quan sát.
Nhưng không ngờ là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay lại…
Lâm Nhất lại có thể thi triển Lưu Phong kiếm pháp, nhanh chóng lật ngược tình thế, còn lãng phí ba viên Tôi Thể đan của hắn ta.
Bất đắc dĩ, hắn ta mới phải tự mình ra tay.
Nhưng hiện tại, trong lòng Chu Vân cảm thấy có hơi nghi hoặc. Một quyền vừa rồi của hắn đã dùng bảy phần thực lực, hơn nữa còn đánh bất ngờ, vậy mà tên Kiếm Nô này vẫn có thể đỡ được.
Tu vi của hắn chỉ mới đạt đến võ đạo tầng bốn thôi mà.
“Tên Kiếm Nô nhà ngươi đúng là to gan lớn mật, chỉ là luận bàn mà thôi, vậy mà ngươi cũng dám làm trọng thương đồng môn. Hiện tại, nếu ngươi ngoan ngoãn tự phế bỏ tu vi, ta sẽ tha chết cho ngươi!”
Chu Vân dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói với Lâm Nhất.
Cùng với đó, khí thế to lớn của võ đạo tầng bảy trên người hắn tuôn ra ào ạt.
Ầm!
Lâm Nhất cảm giác được áp lực mạnh mẽ tựa Thái Sơn từ bốn phía bổ nhào về phía hắn, khiến hắn không cách nào nhúc nhích.
Nhìn thấy đối phương bị khí thế của mình áp chế nhưng vẫn cố gắng phản kháng, Chu Vân hừ lạnh một tiếng: “Quỳ xuống!”