-
Chương 6-10
Chương 6: Nếu có kiếp sau, chớ làm kẻ si tình
Có rất nhiều thứ Hồng lão nói mà Lâm Nhất vẫn chưa hiểu, Huyền sư là gì? Tại sao cảnh giới Tiên Thiên mới là chính thức bắt đầu bước trên con đường võ đạo?
Có điều, Lâm Nhất vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm và lo lắng trong lời nói.
Câu đầu tiên, ngay đến Hồng lão cũng nói như vậy, xem ra Lâm Nhất quả thực đã nhận được rất nhiều lợi ích từ Tô Hàm Nguyệt.
"Cảm ơn Hồng lão đã quan tâm, Lâm Nhất đã quyết định con đường của mình rồi, bất luận con đường võ đạo có bao nhiêu gian nan, ta nhất định sẽ tiếp tục đi. Sống một đời người, không cầu tiếng tăm hiển hách, chỉ cầu không thẹn với lòng là có thể tiêu dao tự tại".
Lâm Nhất làm người ở hai thế giới, chết đi sống lại, có rất nhiều vấn đề đã nhìn vô cùng thấu đáo rồi.
Hồng lão nghe vậy thì ngẩn ra rồi chợt cười nói: "Không thẹn với lòng, là có thể tiêu dao tự tại sao?"
Ý tứ trong lời nói không rõ ràng, nhưng Hồng lão cũng không nói gì thêm.
"Từ Kiếm Nô đến võ đạo tầng ba cũng coi như là một bước lên trời, chuyện vui đáng chúc mừng, người còn nhớ đến lão già này cũng coi như hiếm có, những cái khác không thể tặng ngươi, bức tranh này đã bầu bạn bên ta nhiều năm, ngươi cứ giữ lấy".
Nói xong, Hồng lão đưa cho Lâm Nhất một cuộn tranh.
Lâm Nhất ngẩn ra, hắn biết bức họa đó là vật yêu thích của Hồng lão, thường thường đem ra ngắm tới mất hồn.
Hồng lão có ơn với mình, sao có thể lấy đi vật yêu thích của ông ta được, hắn vội vàng từ chối.
"Năm đó vì bức tranh này mà ta biến thành một người tàn phế, cũng chưa hiểu được huyền diệu trong đó. Hiện nay cũng sắp gần đất xa trời rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma, giữ lại trong tay ta định để cùng ta xuống dưới hoàng tuyền sao?"
"Nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi tu luyện Mãnh Hổ Quyền đúng không... bất luận thế nào, bức họa này đối với ngươi ít nhiều cũng có chút tác dụng".
Hồng Lão không khỏi phân trần, ép Lâm Nhất phải nhận, rồi xua tay nói: "Đi đi, đi đi, sau này cũng không phải đến đây nữa. Ra khỏi đây, bất luận người khác nhìn ngươi thế nào, Lâm Nhất người cũng không phải là Kiếm Nô của Thanh Vân nữa!"
Hồng lão nhấn mạnh vào câu cuối cùng khiến tinh thần Lâm Nhất chấn động. Không sai, từ nay về sau, bất luận kẻ khác nhìn thế nào, Lâm Nhất ta cũng không được xem nhẹ bản thân.
Hắn nhận lấy bức tranh, trịnh trọng khom lưng sau đó chắp tay rời đi.
Hồng lão nhìn theo bóng lưng của Lâm Nhất, khẽ thở hắt ra một hơi, âm thầm cảm thấy đáng tiếc.
Ra khỏi phòng Tẩy Kiếm, đám tạp dịch trước sân đều nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt khác thường, có kẻ đố kỵ, có kẻ ngưỡng mộ, đủ mọi thần sắc phức tạp.
Ai cũng biết, sau này dù Lâm Nhất ra sao, hắn cũng không cần phải quay lại đây nữa.
Chu Bình đã đi rồi, không có ai chắn đường khiến Lâm Nhất có hơi ngạc nhiên, sau khi dừng lại một lát, hắn không quay đầu lại mà rời khỏi nơi này, đi về phía căn nhà gỗ nhỏ của mình.
Căn nhà gỗ đơn sơ nằm ở vị trí hẻo lánh, tựa như vô hình trong Thanh Vân Môn rộng lớn.
Trong căn nhà gỗ đơn sơ, Lâm Nhất cầm bút lên viết cái gì đó.
Một trăm viên Dưỡng Thân đan, hai mươi viên Khí Huyết đan, đoán chừng sẽ tốn khoảng ba trăm lượng tiền vàng...
Không sai, những thứ hắn đang viết chính là giá trị số đan dược mà hai năm nay Tô Hàm Nguyệt tổng cộng đã bố thí cho hắn.
Kỹ thuật bảo dưỡng kiếm của Lâm Nhất không tệ, từ trước đến nay bảo kiếm của Tô Hàm Nguyệt đều giao cho hắn bảo dưỡng. Hai năm nay, ban thưởng rải rác cộng lại cũng không ít.
Như những gì người khác nói, nếu không có chỗ tặng phẩm này thì với căn cốt và ngộ tính của chủ nhân thân thể này, e là cả đời sẽ bị vây ở võ đạo tầng ba mất.
Có kiên trì thế nào cũng không thể đột phá.
Trí nhớ của Lâm Nhất rất tốt, nhưng thực ra cũng không cần đến trí nhớ quá mạnh, chủ nhân của thân thể này nhớ rõ như in từng vật phẩm mà Tô Hàm Nguyệt đã ban cho.
Thậm chí, ngay đến việc Tô Hàm Nguyệt vì chuyện gì, tại sao cần bảo dưỡng kiếm, hắn cũng nhớ rõ. Thậm chí hơn là ngày đó là vào lúc nào, thời tiết ra sao cũng vẫn nhớ.
Chỉ cần thoáng nhớ lại thì tất cả những chuyện liên qua đến Tô Hàm Nguyệt đều hiện lên trong đầu.
Lâm Nhất có chút không hiểu, chủ nhân cũ cũng không hẳn ngu dốt, thậm chí có nghị lực lớn, nhưng tại sao lại không nhìn ra được thái độ của Tô Hàm Nguyệt, đối phương ban thưởng chỉ là vì lễ nghi mà thôi.
Ngay đến khách sáo cũng không được tính, lạnh nhạt đến cực điểm, tiện tay mà ban cho, căn bản không hề để tâm.
Một chữ tình này quả thật khó hiểu.
Nhớ lại cảnh Tô Hàm Nguyệt lau thân kiếm lúc ban ngày, và cả biểu cảm không bận tâm đó, Lâm Nhất khẽ lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa, tiếp tục cẩn thận ghi chép.
Sau khi viết xong, khẽ thở phào một hơi, đợi cho mực khô, Lâm Nhất để trước mặt, ánh mắt hiện lên hình ảnh biểu cảm lạnh nhạt của Tô Hàm Nguyệt, cảm thấy không biết phải làm sao với sự si tình của chủ nhân cũ thân thể này.
Chủ nhân cũ chấp niệm cực mạnh, đến bây giờ vẫn còn ảnh hưởng tới Lâm Nhất.
"Yên tâm, đợi sau khi ta gia nhập vào ngoại môn, có chút thành tựu rồi sẽ thay ngươi trả lại cho đối phương gấp mười lần".
Lâm Nhất thu lại ánh mắt, lẩm bẩm thự nói, một lúc lâu sau mới cẩn thận cất tờ giấy đi.
Sau khi nói ra lời này, cỗ chấp niệm đó trong đầu rõ ràng đã mờ nhạt đi rất nhiều, thay vào đó là cảm giác vô cùng cảm kích.
Lâm Nhất lại cười không nổi, sự si tình này đúng là như vậy đó.
Nếu như có kiếp sau, mong ngươi chớ làm kẻ si tình nữa.
Chương 7: Mãnh hổ trong lòng, khẽ ngửi tường vi
Tạm thời bỏ xuống chấp niệm của chủ nhân cũ, Lâm Nhất lấy ra bức tranh mà Hồng lão tặng.
Trong phòng Tẩy Kiếm, thường thấy Hồng lão cẩn quận quan sát bức tranh này, Lâm Nhất cũng chưa từng nhìn lén.
Cũng không biết trong bức tranh rốt cuộc là vẽ thứ gì?
"Mãnh hổ trong lòng, khẽ ngửi tường vi?"
Vừa mở cuộn tranh ra thì thấy có đề tám chữ này, cổ ý dạt dào, mênh mông thâm thúy.
Vào khoảnh khắc mở hẳn bức tranh ra, thì thấy bên tai vang lên một tiếng gầm trầm đục giận dữ, một đầu mãnh hổ từ trong bức tranh lao về phía hắn.
Lắc lư!
Lâm Nhất giật mình, hoảng loạn lùi về sau, bỏ lại bức tranh.
Tim đập thình thịch, một lúc lâu sau mới từ từ bình tĩnh lại.
"Đáng sợ quá, vừa nãy tựa như thật sự có một mãnh hổ lao về phía mình vậy".
Trong lòng Lâm Nhất vẫn còn sợ hãi, nhìn bức tranh dưới đất, do dự chốc lát rồi mới nhặt lên.
Trong bức tranh vẽ một mãnh hổ đang phi, chỉ lướt nhìn thì có cảm giác áp lực cực lớn rằng nó đang nhào về phía mình.
Giây tiếp theo đã quên đi đó chỉ là hình vẽ trong tranh, giống như một con hổ sống sờ sờ đang vồ tới trước mắt.
Há cái miệng khổng lồ, âm thanh hổ gầm chấn động tâm linh.
Sưu!
Lâm Nhất vội vàng thu bức tranh lại, không dám nhìn thêm lần nữa, tay cầm bức tranh còn hơi run rẩy.
Cảm giác thật đáng sợ, chẳng trách Hồng lão mỗi lần xem đều rất cẩn thận.
Áp lực như núi non rít gào, sóng thần dâng lên đang ở ngay trước mặt vậy! Sát khí của bậc đế vương giữa các loài mãnh thú đâm thẳng vào tim!
Bức tranh này không nghi ngờ gì chính là bảo vật.
Nhưng bây giờ đến xem một cái thôi cũng áp lực nặng nề, tạm thời gần như không có tác dụng.
"Không đúng..."
Mắt Lâm Nhất sáng lên, nhớ đến những lời Hồng lão nói, thứ ngươi tu luyện là Mãnh Hổ Quyền, cho dù không thể giải đáp được bí mật trong bức tranh thì vẫn có tác dụng lớn với ngươi.
Hiểu rồi, Hồng lão căn bản không hi vọng hắn có thể giải đáp được bí mật trong bức tranh.
Chỉ hi vọng hắn có thể quan sát được bức tranh, tu luyện Mãnh Hổ Quyền đến đại thành.
Tu luyện bất cứ công pháp võ kỹ nào, từ thấp lên cao tổng cộng có bốn cảnh giới.
Mở đầu là nhập môn, tiếp đến tiểu thành, lớn có đại thành, đỉnh phong viên mãn.
Mãnh Hổ Quyền chính là công pháp cơ bản trong cơ bản, có chút ngộ tính là có thể chạm đến nhập môn.
Chăm chỉ khổ luyện, trải qua đủ thời gian, muốn đạt đến tiểu thành cũng không khó.
Nhưng muốn đến đại thành thì không dễ dàng gì, ngộ tính không đủ thì thêm bao lâu nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian.
Về phần đỉnh phong viên mãn thì là hi vọng xa vời rồi.
Công pháp có căn bản thế nào chỉ cần có thể luyện đến đỉnh phong viên mãn thì đều có thể phát huy được lực sát thương cực mạnh, khiến người khác phải sợ hãi.
Thậm chí, có thể đột phá được gông cùm cấp bậc của chính bản công pháp đó, phát huy lực sát thương vượt qua mọi cấp hạng.
Hai năm nay, Mãnh Hổ Quyền của Lâm Nhất chung quy lại vẫn quanh quẩn ở cảnh giới tiểu thành.
Uy lực của Mãnh Hổ Quyền chỉ có thể phát huy được ba thức, trước đó có thể đánh bại Chu Bình đúng là do may mắn.
Chủ yếu là do đối phương khinh địch, từ trước đến nay Chu Bình chỉ cần tùy tiện ra tay là đã có thể đánh cho Lâm Nhất chật vật không chịu nổi.
Căn bản không ngờ được Lâm Nhất lại tấn thăng lên võ đạo tầng ba, vì hấp tấp nóng nảy nên mới bị thua.
Gia nhập vào ngoại môn, chắc chắn sẽ càng nhiều thách thức hơn.
Chi bằng củng cố cảnh giới trước, luyện Mãnh Hổ Quyền này đến đại thành rồi đi cũng chưa muộn.
Lâm Nhất trước kia, phong cách hành sự cũng có chút thận trọng.
Tính chắc rồi mới làm, rất ít khi liều lĩnh.
Đến với thế giới cá lớn nuốt cá bé này, càng không thể dễ dàng có bất sứ sơ suất nào, bởi vì một khi bất cẩn là có thể hủy hoại luôn một đời.
Chủ ý đã định, Lâm Nhất không còn do dự nữa.
Cố nén sự sợ hãi trong lòng, Lâm Nhất lại mở bức tranh mãnh hổ ra lần nữa.
Vù vù!
Phảng phất như có cuồng phong đang thổi bên tai, áp lực nhào đến phía trước chớp mắt áp sát.
Lâm Nhất nỗ lực trấn tĩnh, cẩn thận quan sát thần vận của mãnh hổ này, kiên trì được sau hai giây thì vội vàng cuộn bức tranh lại.
Nhắm mắt lại, hồi tưởng lại thần vận của mãnh hổ trong bức tranh đó.
Đến khi hai mắt mở ra thì tinh quang lóe lên, Lâm Nhất liền thi triển Mãnh Hổ Quyền trong căn nhà gỗ nhỏ hẹp.
Trong khoảnh khắc, xuất quyền như gió, nước chảy mây bay lưu loát sinh động, thần vận quanh quẩn trong đầu cũng từ từ được tiêu hóa trong lúc thoải mái triển khai quyền cước.
Đến khi đánh hết một bộ quyền, toàn thân Lâm Nhất nhễ nhại mồ hôi, cực kỳ sảng khoái.
Trong đầu tuôn ra rất nhiều suy nghĩ, gắn bó chặt chẽ với nhau, đủ tất cả những chi tiết về Mãnh Hổ Quyền.
Những trải nghiệm trước đó chưa từng có đã hiện lên trên người Lâm Nhất, huyền diệu khôn cùng, không thể nói hết được.
Quả nhiên hữu nghiệm, Hồng lão không lừa mình!
Khóe miệng Lâm Nhất khẽ mỉm cười vui mừng, cực kỳ hăng hái, lại lần nữa mở bức tranh ra.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây!
Lần này, thời gian Lâm Nhất có thể quan sát bức tranh đã tăng lên gấp đôi, đạt đến bốn giây.
Mãnh hổ trong bức tranh thậm chí mơ hồ đã có nguyên mẫu, khắc sâu trong lòng.
Trong căn nhà gỗ nhỏ hẹp đơn sơ, thiếu niên như đã mở được cánh cổng của một thế giới mới, từng lượt từng lượt tập luyện công pháp rác rưởi không đáng nhắc đến trong mắt người khác.
Mồ hôi chảy xuống như mưa, mệt đến kiệt sức nhưng vẫn kiên trì.
Cho dù mỗi lần mở bức tranh ra đều sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, để lại bóng ma đáng sợ.
Những vẫn cắn răng, cổ vũ dũng khí, hết lần này đến lần khác dũng cảm mở bức tranh ra.
Chương 08: Ngươi thì không được
Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Sau khi lặp lại mười lần, Lâm Nhất chợt quát một tiếng, thức tấn công thứ hai của Mãnh Hổ Quyền được hắn thi triển không một chút trở ngại.
Trong thoáng chốc, hắn hóa thân thành mãnh hổ, từ mặt đất nhảy lên, vọt lên năm thước, gần như muốn chạm đến nóc nhà.
Đến khi rơi xuống, xương cốt trong cơ thể gầm lên, tựa như gào thét, nghe vô cùng chói tai.
Ầm ầm ầm!
Cuồng phong từ bốn phía ào đến, lật tung tất cả những thứ bày trí trong nhà, biến nơi đây thành một đống hỗn độn.
Hổ Khiếu Sơn Lâm, Mãnh Hổ Hạ Sơn, Bách Thú Triều Bái.
Đây chính là ba thức dùng để tấn công, mười hai thức đầu chỉ để cường thân kiện thể, rèn luyện khí huyết.
Hôm nay, hắn đã luyện thành hai thức giết người, chỉ còn một thức cuối cùng: Bách Thú Triều Bái.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia mừng rỡ, cuộn tranh này không hổ là một món bảo vật, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, đã bù đắp cho nửa năm khổ tu trước đó.
“Có vật này, một ngày không xa, quyền pháp trong tay ta tất đại thành”.
Một lần luyện thành hai thức giết người, khiến Lâm Nhất tràn đầy tự tin.
Ba ngày sau, ánh mặt trời vừa lên.
Trước một căn nhà gỗ nằm ở giữa sườn núi Thanh Vân, ánh nắng rơi vãi trên sân, có một bóng người đang di chuyển không ngừng, ra quyền như gió.
Vù vù vù!
Mỗi một quyền đánh ra đều mang theo tiếng gió, “vù vù” rung động. Hiển nhiên, thiếu niên này chính là Kiếm Nô Lâm Nhất, còn chưa trở thành đệ tử ngoại môn, thân phận hắn vẫn là Kiếm Nô như trước.
Trên khu đất trống, ánh mắt Lâm Nhất trầm tĩnh, không hề ra quyền một cách mù quáng.
Hắn đang cảm nhận luồng nhiệt khí trong cơ thể, nghe nói đây là nội kình, bước vào võ đạo tầng ba, có thể sản sinh ra nội kình.
Trở thành đệ tử ngoại môn, có thể đạt được công pháp tu luyện nội kình, khi đó, mới chính thức là võ giả.
Giờ phút này, mặc dù Lâm Nhất không có được công pháp tu luyện nội kình, nhưng khi ra quyền, hắn đã chú ý phối hợp cùng nội kình.
Đột nhiên!
Trong ánh mắt bình tĩnh của hắn lóe lên một tia sáng cực nóng, dường như có một ngọn lửa đang rực cháy.
“Hổ Khiếu Sơn Lâm!”
Ầm!
Xương cốt trong cơ thể phát ra tiếng động tựa như hổ gầm, gào thét liên hồi. Một quyền đánh ra, trong không khí vang lên tiếng nổ mạnh, dòng khí chạy tán loạn, cuồng phong từ bốn phía gào thét mà đến.
Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Nhân lúc khí thế tăng vọt, Lâm Nhất bay lên trời, sau đó phóng thẳng xuống, hóa thân thành mãnh hổ, rơi trên mặt đất… Ầm!
Một quyền nện thẳng xuống nền đá, tạo thành khe nứt.
Lực phá sơn thạch, Mãnh Hổ Quyền xem như đại thành!
Đánh xong bài quyền, trên người Lâm Nhất không ra nhiều mồ hôi, so với lần đầu thi triển, mồ hôi chảy ròng ròng, xem như đã có tiến bộ thần tốc.
Sau ba ngày, cuối cùng Mãnh Hổ Quyền của hắn cũng đại thành, cảnh giới võ đạo tầng ba cũng trở nên ổn định.
Hô!
Thu quyền, đứng lại.
Dưới ánh mặt trời, gương mặt Lâm Nhất có hơi non nớt, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn, tràn đầy sinh lực. Hắn phun ra một ngụm trọc khí, ánh mắt bình tĩnh, trầm ổn, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cảnh giới hiện tại đã vững chắc, quyền pháp đại thành, cũng coi như là có chút gì đó để dựa vào”.
Đi vào nhà gỗ, sau khi rửa mặt, Lâm Nhất soi mình trong hồ nước, khi nhìn thấy ấn ký màu tím ở mi tâm, vẻ mặt hắn thoáng chút đăm chiêu.
Nhìn thật chướng mắt, dù hắn không để ý, cũng khó đảm bảo người ngoài không chỉ trỏ lung tung.
Nghĩ ngợi một lát, Lâm Nhất bèn xé một tấm vải dùng làm khăn trùm đầu, buộc ở trên trán.
Sau nửa nén hương, trong Tông Vụ đường của Thanh Vân Môn xuất hiện bóng dáng của Lâm Nhất.
Tông Vụ đường là nơi Thanh Vân Môn cất giữ công pháp võ kỹ, binh khí lợi khí.
Lúc Lâm Nhất đến nơi, trong Tông Vụ đường đã có không ít đệ tử tụ tập.
“Tiền bối, tiểu tử là Lâm Nhất, hiện đã đạt đến cảnh giới võ đạo tầng ba, đến đây xin trở thành đệ tử ngoại môn”.
Đứng trước mặt chấp sự Tông Vụ đường, Lâm Nhất lấy ra thẻ thân phận, đưa cho đối phương kiểm tra, nói bằng giọng bình tĩnh.
Chấp sự là một ông lão áo xám, họ Dương, vẻ ngoài không mấy nổi bật, nhưng tu vi đã đạt đến võ đạo tầng sáu.
Đứng trước mặt ông ta, Lâm Nhất có thể cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn.
“Kiếm Nô Lâm Nhất?”
Chấp sự áo xám nhướng mày, thoạt nhìn có hơi uể oải, ông ta liếc nhìn Lâm Nhất, cũng không thẩm tra, đối chiếu thân phận mà chỉ cười nói: “Ta có nghe nói về ngươi, bản lĩnh dưỡng kiếm của ngươi ở tông môn cũng khá có danh tiếng đấy!”
Giọng ông lão không lớn không nhỏ, nhưng vẫn khiến nhiều người chú ý, bọn họ đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía này, lộ vẻ tò mò.
“Kiếm Nô Lâm Nhất!”
“Tên này lại có thể đột phát đến võ đạo tầng ba, lợi hại thật đấy! Hình như bảo kiếm của ta cũng từng gửi cho hắn bảo dưỡng!”
“Lợi hại cái gì? Không biết Tô sư tỷ đã ban thưởng cho hắn bao nhiêu đan dược, vậy mà đến hôm nay mới miễn cưỡng đột phá, đúng là một tên ngốc!”
Tông Vụ đường vốn yên tĩnh, nhưng bắt đầu từ sau khi chấp sự áo xám gọi tên Lâm Nhất thì nơi đây bỗng chốc trở nên ồn ào, náo động.
Những âm thanh chói tai truyền đến, Lâm Nhất không buồn không vui, khẽ nói: “Tiền bối khách sáo rồi, xin hỏi tiểu tử có thể trở thành đệ tử ngoại môn không?”
“Tổ huấn của tông môn, hễ là tu vi đạt đến võ đạo tầng ba, bất kể thân phận như thế nào đều có thể trở thành đệ tử ngoại môn. Theo lý mà nói là vậy, nhưng… ngươi thì không được!”
Chương 09: Tông môn hiểm ác
“Tổ huấn của tông môn, hễ là tu vi đạt đến võ đạo tầng ba, bất kể thân phận như thế nào đều có thể trở thành đệ tử ngoại môn. Theo lý mà nói là vậy, nhưng… ngươi không được!”
Chấp sự áo xám chậm rãi nói, khiến Lâm Nhất không khỏi biến sắc, trầm giọng: “Vì sao? Ta là ngoại lệ ư?”
“Tu vi của ngươi là tự mình đột phá à? Trong tông môn, từ trên xuống dưới, có ai mà không biết ngươi được Tô Hàm Nguyệt ban thưởng hằng hà sa số đan dược, hết thảy dựa vào nhồi nhét đan dược mà miễn cưỡng đột phá, bất quá chỉ có cái vỏ mà thôi, tông môn nhận người thì có lợi ích gì?”
Ông lão áo xám phì cười, thản nhiên nói: “Không phải ta làm khó dễ ngươi, trong đại sảnh Tông Vụ đường, ngươi tùy tiện chọn bất kỳ một đệ tử ngoại môn nào cũng được. Nếu có thể tiếp được mười chiêu, ta sẽ cho ngươi thân phận đệ tử ngoại môn, bằng không…”
Nói đến đây, ông ta thoáng khựng lại, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn nên quay về đi, ngoan ngoãn làm Kiếm Nô, đừng lãng phí tài nguyên của tông môn”.
Biến cố phát sinh đột ngột khiến bầu không khí vốn có phần dễ chịu ở Tông Vụ đường thoáng chốc trở nên nặng nề.
Có người cảm thấy đáng tiếc thay cho Lâm Nhất, hai năm cố gắng, cuối cùng lại thành công dã tràng.
Cũng có người cảm thấy chấp sự áo xám nói không sai, dựa vào đan dược để tăng lên tu vi quả thực là không có bao nhiêu tiềm lực.
Nhưng yêu cầu tiếp được mười chiêu của đệ tử ngoại môn… quả thực có hơi khắt khe.
Lâm Nhất chỉ mới tiến vào võ đạo tầng ba, sao có thể tiếp được mười chiêu của những người đã tu luyện suốt mấy năm như bọn họ?
Lâm Nhất nhìn thẳng vào chấp sự áo xám, hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu, bọn họ không oán không thù, cớ gì đối phương lại làm khó dễ hắn.
“Tiểu Lâm, chớ hoảng sợ, để Chu sư huynh giúp ngươi. Ngươi chỉ cần tiếp được năm chiêu của ta, năm chiêu còn lại xem như qua”.
Nghe thấy âm thanh vang lên từ phía sau, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn thì thấy khuôn mặt cười như không cười của Chu Bình lẫn trong đám người.
Ngay lúc đó, hắn đã hiểu ra rất nhiều thứ.
“Ồ! Sao lại mang khăn trùm đầu thế này? Chẳng lẽ ngươi cho rằng làm vậy sẽ không còn là Kiếm Nô nữa?”
Chu Bình từ từ bước tới, giọng điệu ẩn chứa sự trào phúng, những đệ tử ngoại môn khác vội vàng né ra.
Khi nhìn thấy Chu Bình, có không ít người tỏ vẻ đã hiểu, thảo nào chấp sự Dương lại gây khó dễ cho Lâm Nhất.
Bọn họ dám chắc là Lâm Nhất bị Chu Bình trả thù.
Với thân phận của Chu Bình, nhờ chấp sự Dương giúp gã ta chút chuyện quả thực rất đơn giản.
Biết thì biết vậy, nhưng không ai bằng lòng ra mặt vì Lâm Nhất. Có ai lại tự gây rắc rối cho mình vì một tên Kiếm Nô cơ chứ?
“Chấp sự Dương, xin hỏi những lời ông vừa nói có thật không? Nếu ta có thể tiếp được mười chiêu của Chu sư huynh, ta sẽ được trở thành đệ tử ngoại môn?”
Lâm Nhất không để tâm đến thái độ đùa cợt của Chu Bình, hắn nhìn về phía ông lão, lên tiếng hỏi.
Ánh mắt chấp sự áo xám lộ vẻ kinh ngạc, ông ta trầm giọng nói: “Đương nhiên rồi, nếu ngươi có thể chứng minh bản thân có thực lực thật sự, lão phu cần gì làm khó ngươi?”
Ngoài mặt thì nói rất hiên ngang, khí phách, nhưng trong lòng chấp sự áo xám lại đang cười khẩy, đấu với Chu Bình cao hơn một cảnh giới, tên Kiếm Nô này đúng là không biết tự lượng sức mình.
Trong Tông Vụ đường, những đệ tử ngoại môn khác vốn cho rằng Lâm Nhất sẽ biết khó mà lui, nhưng không ngờ hắn lại chủ động ứng chiến, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.
Với tình thế hiện tại, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng đoán được là Chu Bình đang cố ý giăng bẫy.
Vậy mà Lâm Nhất lại đâm đầu vào, người bình thường sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy, chẳng khác nào tự rước lấy nhục.
Huống chi, Chu Bình đã đạt đến võ đạo tầng bốn, cao hơn hắn đúng một tầng.
“Chu sư huynh, xin chỉ bảo!”
Lâm Nhất bước đến khu đất trống trong Tông Vụ đường, chìa tay ra và nói.
“Ha ha, tốt xấu gì tên Kiếm Nô nhà ngươi cũng từng là thủ hạ của ta, ta cam đoan những lời vừa nói, ngươi chỉ cần tiếp được năm chiêu của ta là đủ”.
Vừa dứt lời, cả người Chu Bình nghiêng về phía trước, hai tay giang ra như cánh, điên cuồng lao về phía Lâm Nhất.
Vèo!
Ngay khoảnh khắc gã ta lao đến, cuồng phong bị cuốn theo, vọt về phía trước.
“Thân như cung, tay như cánh, khí thế như gió, đây chính là Ưng Chưởng Công!”
“Khi đi săn mồi, chim ưng thường chú trọng tư thế lấy đà, nhìn dáng vẻ của Chu Bình, xem ra gã ta đã nắm bắt rất tốt, đợi gã ta đón gió mà lên, e là rất khó lường!”
“Thảo nào Chu Bình dám nhường Lâm Nhất năm chiêu, gã ta đã nắm bắt được ý cảnh của Ưng Chưởng Công, khoảng cách đạt đến đại thành đã không còn xa nữa!”
Người trong nghề vừa ra tay liền biết có thực lực hay không.
Ở đây đều là các đệ tử ngoại môn, không phải những tạp vụ trong phòng Tẩy Kiếm, bọn họ có thể nhìn ra được bản lĩnh của Chu Bình.
Cuồng phong ập đến, thổi bay tóc mái của Lâm Nhất. Chu Bình đang lao về phía hắn, ánh mắt lộ vẻ hung ác và sắc bén, bộ pháp vững vàng, trầm ổn.
Khác xa thái độ khoác lác và chủ quan ba ngày trước.
Nếu như gã không có chuẩn bị từ trước, sợ là hôm nay phải thất bại tại nơi này.
Đối mặt với biến cố, Lâm Nhất không chút sợ hãi, hắn nhớ lại phong thái oai hùng của mãnh hổ trong cuốn tranh, đối phương đang lấy đà, hắn cũng đang lấy đà.
“Tiêu rồi, tên Kiếm Nô này bị ngốc à? Vẫn không chịu nhúc nhích, đang chờ chết hả?”
“Một khi Ưng Chưởng Công được thi triển, uy lực vừa nhanh vừa mạnh, trừ phi có được thân pháp vượt trội, linh hoạt như thỏ, bằng không, có liều mạng cũng không có quả ngon mà ăn!”
Chương 10: Ta sẽ trục xuất ngươi ra khỏi tông môn
“Một tên Kiếm Nô sao có thể hiểu được những điều này, đợi Chu Bình bay lên, kết cục xem như đã định!”
“Gã đã bay!”
Chu Bình nghiêng người về phía trước, hai tay như hai chiếc cánh, dồn sức chạy lấy đà, kế đó, gã ta giẫm mạnh chân xuống đất.
Vèo!
Cả người gã tựa như một mũi tên nhọn phóng thẳng lên trời, hai tay giang rộng ra hệt như chim ưng giang cánh, ánh mắt sắc bén như dao kiếm.
Khóe miệng Chu Bình nhếch lên, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn và dữ tợn.
Khoan hãy nhắc đến chuyện nhục nhã ba ngày trước, chỉ riêng việc Lâm Nhất là kho tài nguyên to lớn của gã, nói gì đi nữa, Chu Bình cũng nhất quyết không để hắn trở thành đệ tử ngoại môn.
Nếu hắn đi rồi, ngày sau, Chu Bình biết tìm đâu ra phần thưởng từ Tô Hàm Nguyệt!
“Bại cho ta!”
Sau khi hét lên một tiếng, Chu Bình dồn sức, sẵn sàng đánh ra một đòn đạt đến đỉnh cao.
Năm ngón tay phải hóa thành trảo, hệt như chim ưng săn mồi, vô cùng hung ác chộp xuống đầu Lâm Nhất.
“Thật độc ác!”
Tất cả đệ tử ngoại môn có mặt ở hiện trường đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh, xem ra Chu Bình không có ý định chừa đường lui cho Lâm Nhất.
Đánh thẳng vào đầu, dù không chết cùng phải trọng thương.
Năm chiêu ư?
Vốn dĩ, gã không nghĩ đến chuyện cho Lâm Nhất cơ hội tiếp năm chiêu, cái gã muốn chính là dùng một chiêu đánh trọng thương hòng làm nhục đối thủ.
Vù vù!
Ưng trảo chưa đến, nhưng cuồng phong đã đánh úp về phía Lâm Nhất, khiến hắn không mở mắt được, tóc dài điên cuồng bay múa giữa không trung.
Chân phải Lâm Nhất lui về sau, hạ thấp người, khom lưng.
Trong mắt mọi người, động tác của hắn trông có vẻ ngu xuẩn, nhưng lại khiến người ta có hơi kinh ngạc.
Hắn đã quyết định lui lại, tạm tránh công kích, nhưng hiện tại còn lui được sao?
Không ổn!
Chấp sự Dương vốn chẳng chút để tâm đến trận chiến này, nhưng đột nhiên, ông ta trợn trừng mắt, sắc mặt thay đổi.
Tuy nhiên, đã muộn, ông ta không kịp ngăn cản Lâm Nhất xuất thủ.
Mãnh hổ trong ta dịu dàng ngửi tường vi*.
(*: Bắt nguồn từ câu “In me the tiger sniffs the rose” của nhà thơ Siegfried Sassoon, mang ý nghĩa sự cứng rắn và mềm mại trong lòng người.)
Mãnh Hổ Quyền – Hổ Khiếu Sơn Lâm!
Chân phải lui bước, hạ thấp người, khom lưng, Lâm Nhất không lùi mà tiến tới, năm ngón tay siết chặt vung ra một quyền.
Phút chốc, tựa như có một bức tranh xuất hiện sau lưng hắn.
Xương cốt trong cơ thể gầm lên, tựa như hổ gầm, gào thét liên hồi. Một quyền này khiến không khí xung quanh phát ra tiếng nổ, dòng khí tán loạn, cuồng phong từ bốn phía gào thét mà đến.
Một quyền này là vì bản thân ta, ngươi không nên dùng mưu ma chước quỷ để ngăn cản ta trở thành đệ tử ngoại môn.
“Mãnh Hổ Quyền đại thành!”
Những đệ tử ngoại môn có mắt nhìn đều thấy được Lâm Nhất đã luyện Mãnh Hổ Quyền đạt đến đại thành.
Ầm!
Quyền chưởng giao nhau, Ưng Chưởng Công của Chu Bình còn cách đại thành một khoảng, vì thế, gã bị Lâm Nhất bộc phát dùng một quyền đánh bay.
Lòng bàn tay như bị xé toạc, có cảm giác như cổ tay đã bị tàn phế, cả người gã bị đánh bay ra ngoài.
Ánh mắt Chu Bình lộ vẻ hoảng sợ, sao có thể như thế được, ba ngày trước, Lâm Nhất chỉ mới đạt Mãnh Hổ Quyền tiểu thành mà thôi.
Sao có thể đột phá chỉ trong vòng ba ngày được?
Tuy Mãnh Hổ Quyền là quyền pháp cơ bản, nhưng muốn luyện đến đại thành cũng không phải chuyện dễ dàng.
Điểm chết người nằm ở chỗ, Chu Bình muốn dùng một đòn để đánh bại Lâm Nhất, nhưng giờ phút này, bản thân gã ở trên không trung lại không cách nào thay đổi vị trí.
Vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng, hắn vọt lên trước hai bước, kế đó, tựa như một con hổ nhảy chồm lên.
Động tác nhảy lên của Lâm Nhất không đạt đến độ cao và sự nhanh nhẹn như tư thế chim ưng của Chu Bình, nhưng nó lại thể hiện đầy đủ phong thái của một lão hổ hùng mạnh.
Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Cơ thể trên không trung, tay phải vô lực, không thể cử động, vì thế, Chu Bình chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất hung hăng nện một quyền vào ngực mình.
Răng rắc!
Xương lồng ngực bị gãy mấy cái, vẻ mặt Chu Bình vô cùng đau đớn, cuối cùng, gã không kêu rên nổi nữa.
Quyền thứ hai là vì Lâm Nhất – chủ nhân của thân thể này, ngươi không nên lấy mạnh hiếp yếu, ức hiếp hắn suốt hai năm qua.
Thu quyền, đứng vững.
Sau khi hạ xuống, Lâm Nhất hoạt động năm ngón tay, bình ổn nội kình đang cuộn trào trong cơ thể.
Chu Bình vốn dĩ cho rằng có thể dùng một chiêu khiến Lâm Nhất bị trong thương, sau đó dùng chiêu thứ hai để đánh bại hắn một cách nhanh gọn, dứt khoát.
Nhưng có ai ngờ, kết cục lại khiến cho các đệ tử ngoại môn có mặt tại sảnh của Tông Vụ đường không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Hô, cuồng phong nổi lên!
Chấp sự Dương lắc người, bay vọt đến bên cạnh Chu Bình. Sau khi kiểm tra tình trạng thương tích của gã, sắc mặt ông ta tối sầm, nhìn về phía Lâm Nhất, tức giận nói: “Tên Kiếm Nô kia, ngươi thật to gan, dám ra tay hung ác như vậy. Lâm Nhất, ngươi đánh trọng thương đồng môn, bất nhân bất nghĩa, hiện tại, ta sẽ lập tức trục xuất ngươi khỏi Thanh Vân Môn”.
Lâm Nhất có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy quá bất ngờ, hắn thản nhiên nói: “Vốn dĩ, khi đối chiến với Ưng Chưởng Công, Mãnh Hổ Quyền đã ở thế yếu, nếu như ta không dùng toàn lực, e là trảo đầu tiên của Chu Bình đã bóp nát đầu ta!”
“Còn dám tranh luận với ta?”
Chấp sự Dương tức đến phát nghẹn, thương tích của Chu Bình không nhẹ, thử hỏi ông ta phải giải thích thế nào với cha gã?
Tên tiểu tử này chỉ là một Kiếm Nô nho nhỏ, vậy mà lại cứng miệng như thế, đúng là không biết sống chết.
Phút chốc, bầu không khí trong đại sảnh Tông Vụ đường trở nên vô cùng nặng nề, chấp sự áo xám đã thật sự nổi giận.
“Dừng tay!”
Ngay khi ông ta chuẩn bị ra tay dạy dỗ cho Lâm Nhất một trận thì đột nhiên phía trên lầu vang lên một giọng nói trầm khàn.
Có rất nhiều thứ Hồng lão nói mà Lâm Nhất vẫn chưa hiểu, Huyền sư là gì? Tại sao cảnh giới Tiên Thiên mới là chính thức bắt đầu bước trên con đường võ đạo?
Có điều, Lâm Nhất vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm và lo lắng trong lời nói.
Câu đầu tiên, ngay đến Hồng lão cũng nói như vậy, xem ra Lâm Nhất quả thực đã nhận được rất nhiều lợi ích từ Tô Hàm Nguyệt.
"Cảm ơn Hồng lão đã quan tâm, Lâm Nhất đã quyết định con đường của mình rồi, bất luận con đường võ đạo có bao nhiêu gian nan, ta nhất định sẽ tiếp tục đi. Sống một đời người, không cầu tiếng tăm hiển hách, chỉ cầu không thẹn với lòng là có thể tiêu dao tự tại".
Lâm Nhất làm người ở hai thế giới, chết đi sống lại, có rất nhiều vấn đề đã nhìn vô cùng thấu đáo rồi.
Hồng lão nghe vậy thì ngẩn ra rồi chợt cười nói: "Không thẹn với lòng, là có thể tiêu dao tự tại sao?"
Ý tứ trong lời nói không rõ ràng, nhưng Hồng lão cũng không nói gì thêm.
"Từ Kiếm Nô đến võ đạo tầng ba cũng coi như là một bước lên trời, chuyện vui đáng chúc mừng, người còn nhớ đến lão già này cũng coi như hiếm có, những cái khác không thể tặng ngươi, bức tranh này đã bầu bạn bên ta nhiều năm, ngươi cứ giữ lấy".
Nói xong, Hồng lão đưa cho Lâm Nhất một cuộn tranh.
Lâm Nhất ngẩn ra, hắn biết bức họa đó là vật yêu thích của Hồng lão, thường thường đem ra ngắm tới mất hồn.
Hồng lão có ơn với mình, sao có thể lấy đi vật yêu thích của ông ta được, hắn vội vàng từ chối.
"Năm đó vì bức tranh này mà ta biến thành một người tàn phế, cũng chưa hiểu được huyền diệu trong đó. Hiện nay cũng sắp gần đất xa trời rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma, giữ lại trong tay ta định để cùng ta xuống dưới hoàng tuyền sao?"
"Nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi tu luyện Mãnh Hổ Quyền đúng không... bất luận thế nào, bức họa này đối với ngươi ít nhiều cũng có chút tác dụng".
Hồng Lão không khỏi phân trần, ép Lâm Nhất phải nhận, rồi xua tay nói: "Đi đi, đi đi, sau này cũng không phải đến đây nữa. Ra khỏi đây, bất luận người khác nhìn ngươi thế nào, Lâm Nhất người cũng không phải là Kiếm Nô của Thanh Vân nữa!"
Hồng lão nhấn mạnh vào câu cuối cùng khiến tinh thần Lâm Nhất chấn động. Không sai, từ nay về sau, bất luận kẻ khác nhìn thế nào, Lâm Nhất ta cũng không được xem nhẹ bản thân.
Hắn nhận lấy bức tranh, trịnh trọng khom lưng sau đó chắp tay rời đi.
Hồng lão nhìn theo bóng lưng của Lâm Nhất, khẽ thở hắt ra một hơi, âm thầm cảm thấy đáng tiếc.
Ra khỏi phòng Tẩy Kiếm, đám tạp dịch trước sân đều nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt khác thường, có kẻ đố kỵ, có kẻ ngưỡng mộ, đủ mọi thần sắc phức tạp.
Ai cũng biết, sau này dù Lâm Nhất ra sao, hắn cũng không cần phải quay lại đây nữa.
Chu Bình đã đi rồi, không có ai chắn đường khiến Lâm Nhất có hơi ngạc nhiên, sau khi dừng lại một lát, hắn không quay đầu lại mà rời khỏi nơi này, đi về phía căn nhà gỗ nhỏ của mình.
Căn nhà gỗ đơn sơ nằm ở vị trí hẻo lánh, tựa như vô hình trong Thanh Vân Môn rộng lớn.
Trong căn nhà gỗ đơn sơ, Lâm Nhất cầm bút lên viết cái gì đó.
Một trăm viên Dưỡng Thân đan, hai mươi viên Khí Huyết đan, đoán chừng sẽ tốn khoảng ba trăm lượng tiền vàng...
Không sai, những thứ hắn đang viết chính là giá trị số đan dược mà hai năm nay Tô Hàm Nguyệt tổng cộng đã bố thí cho hắn.
Kỹ thuật bảo dưỡng kiếm của Lâm Nhất không tệ, từ trước đến nay bảo kiếm của Tô Hàm Nguyệt đều giao cho hắn bảo dưỡng. Hai năm nay, ban thưởng rải rác cộng lại cũng không ít.
Như những gì người khác nói, nếu không có chỗ tặng phẩm này thì với căn cốt và ngộ tính của chủ nhân thân thể này, e là cả đời sẽ bị vây ở võ đạo tầng ba mất.
Có kiên trì thế nào cũng không thể đột phá.
Trí nhớ của Lâm Nhất rất tốt, nhưng thực ra cũng không cần đến trí nhớ quá mạnh, chủ nhân của thân thể này nhớ rõ như in từng vật phẩm mà Tô Hàm Nguyệt đã ban cho.
Thậm chí, ngay đến việc Tô Hàm Nguyệt vì chuyện gì, tại sao cần bảo dưỡng kiếm, hắn cũng nhớ rõ. Thậm chí hơn là ngày đó là vào lúc nào, thời tiết ra sao cũng vẫn nhớ.
Chỉ cần thoáng nhớ lại thì tất cả những chuyện liên qua đến Tô Hàm Nguyệt đều hiện lên trong đầu.
Lâm Nhất có chút không hiểu, chủ nhân cũ cũng không hẳn ngu dốt, thậm chí có nghị lực lớn, nhưng tại sao lại không nhìn ra được thái độ của Tô Hàm Nguyệt, đối phương ban thưởng chỉ là vì lễ nghi mà thôi.
Ngay đến khách sáo cũng không được tính, lạnh nhạt đến cực điểm, tiện tay mà ban cho, căn bản không hề để tâm.
Một chữ tình này quả thật khó hiểu.
Nhớ lại cảnh Tô Hàm Nguyệt lau thân kiếm lúc ban ngày, và cả biểu cảm không bận tâm đó, Lâm Nhất khẽ lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa, tiếp tục cẩn thận ghi chép.
Sau khi viết xong, khẽ thở phào một hơi, đợi cho mực khô, Lâm Nhất để trước mặt, ánh mắt hiện lên hình ảnh biểu cảm lạnh nhạt của Tô Hàm Nguyệt, cảm thấy không biết phải làm sao với sự si tình của chủ nhân cũ thân thể này.
Chủ nhân cũ chấp niệm cực mạnh, đến bây giờ vẫn còn ảnh hưởng tới Lâm Nhất.
"Yên tâm, đợi sau khi ta gia nhập vào ngoại môn, có chút thành tựu rồi sẽ thay ngươi trả lại cho đối phương gấp mười lần".
Lâm Nhất thu lại ánh mắt, lẩm bẩm thự nói, một lúc lâu sau mới cẩn thận cất tờ giấy đi.
Sau khi nói ra lời này, cỗ chấp niệm đó trong đầu rõ ràng đã mờ nhạt đi rất nhiều, thay vào đó là cảm giác vô cùng cảm kích.
Lâm Nhất lại cười không nổi, sự si tình này đúng là như vậy đó.
Nếu như có kiếp sau, mong ngươi chớ làm kẻ si tình nữa.
Chương 7: Mãnh hổ trong lòng, khẽ ngửi tường vi
Tạm thời bỏ xuống chấp niệm của chủ nhân cũ, Lâm Nhất lấy ra bức tranh mà Hồng lão tặng.
Trong phòng Tẩy Kiếm, thường thấy Hồng lão cẩn quận quan sát bức tranh này, Lâm Nhất cũng chưa từng nhìn lén.
Cũng không biết trong bức tranh rốt cuộc là vẽ thứ gì?
"Mãnh hổ trong lòng, khẽ ngửi tường vi?"
Vừa mở cuộn tranh ra thì thấy có đề tám chữ này, cổ ý dạt dào, mênh mông thâm thúy.
Vào khoảnh khắc mở hẳn bức tranh ra, thì thấy bên tai vang lên một tiếng gầm trầm đục giận dữ, một đầu mãnh hổ từ trong bức tranh lao về phía hắn.
Lắc lư!
Lâm Nhất giật mình, hoảng loạn lùi về sau, bỏ lại bức tranh.
Tim đập thình thịch, một lúc lâu sau mới từ từ bình tĩnh lại.
"Đáng sợ quá, vừa nãy tựa như thật sự có một mãnh hổ lao về phía mình vậy".
Trong lòng Lâm Nhất vẫn còn sợ hãi, nhìn bức tranh dưới đất, do dự chốc lát rồi mới nhặt lên.
Trong bức tranh vẽ một mãnh hổ đang phi, chỉ lướt nhìn thì có cảm giác áp lực cực lớn rằng nó đang nhào về phía mình.
Giây tiếp theo đã quên đi đó chỉ là hình vẽ trong tranh, giống như một con hổ sống sờ sờ đang vồ tới trước mắt.
Há cái miệng khổng lồ, âm thanh hổ gầm chấn động tâm linh.
Sưu!
Lâm Nhất vội vàng thu bức tranh lại, không dám nhìn thêm lần nữa, tay cầm bức tranh còn hơi run rẩy.
Cảm giác thật đáng sợ, chẳng trách Hồng lão mỗi lần xem đều rất cẩn thận.
Áp lực như núi non rít gào, sóng thần dâng lên đang ở ngay trước mặt vậy! Sát khí của bậc đế vương giữa các loài mãnh thú đâm thẳng vào tim!
Bức tranh này không nghi ngờ gì chính là bảo vật.
Nhưng bây giờ đến xem một cái thôi cũng áp lực nặng nề, tạm thời gần như không có tác dụng.
"Không đúng..."
Mắt Lâm Nhất sáng lên, nhớ đến những lời Hồng lão nói, thứ ngươi tu luyện là Mãnh Hổ Quyền, cho dù không thể giải đáp được bí mật trong bức tranh thì vẫn có tác dụng lớn với ngươi.
Hiểu rồi, Hồng lão căn bản không hi vọng hắn có thể giải đáp được bí mật trong bức tranh.
Chỉ hi vọng hắn có thể quan sát được bức tranh, tu luyện Mãnh Hổ Quyền đến đại thành.
Tu luyện bất cứ công pháp võ kỹ nào, từ thấp lên cao tổng cộng có bốn cảnh giới.
Mở đầu là nhập môn, tiếp đến tiểu thành, lớn có đại thành, đỉnh phong viên mãn.
Mãnh Hổ Quyền chính là công pháp cơ bản trong cơ bản, có chút ngộ tính là có thể chạm đến nhập môn.
Chăm chỉ khổ luyện, trải qua đủ thời gian, muốn đạt đến tiểu thành cũng không khó.
Nhưng muốn đến đại thành thì không dễ dàng gì, ngộ tính không đủ thì thêm bao lâu nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian.
Về phần đỉnh phong viên mãn thì là hi vọng xa vời rồi.
Công pháp có căn bản thế nào chỉ cần có thể luyện đến đỉnh phong viên mãn thì đều có thể phát huy được lực sát thương cực mạnh, khiến người khác phải sợ hãi.
Thậm chí, có thể đột phá được gông cùm cấp bậc của chính bản công pháp đó, phát huy lực sát thương vượt qua mọi cấp hạng.
Hai năm nay, Mãnh Hổ Quyền của Lâm Nhất chung quy lại vẫn quanh quẩn ở cảnh giới tiểu thành.
Uy lực của Mãnh Hổ Quyền chỉ có thể phát huy được ba thức, trước đó có thể đánh bại Chu Bình đúng là do may mắn.
Chủ yếu là do đối phương khinh địch, từ trước đến nay Chu Bình chỉ cần tùy tiện ra tay là đã có thể đánh cho Lâm Nhất chật vật không chịu nổi.
Căn bản không ngờ được Lâm Nhất lại tấn thăng lên võ đạo tầng ba, vì hấp tấp nóng nảy nên mới bị thua.
Gia nhập vào ngoại môn, chắc chắn sẽ càng nhiều thách thức hơn.
Chi bằng củng cố cảnh giới trước, luyện Mãnh Hổ Quyền này đến đại thành rồi đi cũng chưa muộn.
Lâm Nhất trước kia, phong cách hành sự cũng có chút thận trọng.
Tính chắc rồi mới làm, rất ít khi liều lĩnh.
Đến với thế giới cá lớn nuốt cá bé này, càng không thể dễ dàng có bất sứ sơ suất nào, bởi vì một khi bất cẩn là có thể hủy hoại luôn một đời.
Chủ ý đã định, Lâm Nhất không còn do dự nữa.
Cố nén sự sợ hãi trong lòng, Lâm Nhất lại mở bức tranh mãnh hổ ra lần nữa.
Vù vù!
Phảng phất như có cuồng phong đang thổi bên tai, áp lực nhào đến phía trước chớp mắt áp sát.
Lâm Nhất nỗ lực trấn tĩnh, cẩn thận quan sát thần vận của mãnh hổ này, kiên trì được sau hai giây thì vội vàng cuộn bức tranh lại.
Nhắm mắt lại, hồi tưởng lại thần vận của mãnh hổ trong bức tranh đó.
Đến khi hai mắt mở ra thì tinh quang lóe lên, Lâm Nhất liền thi triển Mãnh Hổ Quyền trong căn nhà gỗ nhỏ hẹp.
Trong khoảnh khắc, xuất quyền như gió, nước chảy mây bay lưu loát sinh động, thần vận quanh quẩn trong đầu cũng từ từ được tiêu hóa trong lúc thoải mái triển khai quyền cước.
Đến khi đánh hết một bộ quyền, toàn thân Lâm Nhất nhễ nhại mồ hôi, cực kỳ sảng khoái.
Trong đầu tuôn ra rất nhiều suy nghĩ, gắn bó chặt chẽ với nhau, đủ tất cả những chi tiết về Mãnh Hổ Quyền.
Những trải nghiệm trước đó chưa từng có đã hiện lên trên người Lâm Nhất, huyền diệu khôn cùng, không thể nói hết được.
Quả nhiên hữu nghiệm, Hồng lão không lừa mình!
Khóe miệng Lâm Nhất khẽ mỉm cười vui mừng, cực kỳ hăng hái, lại lần nữa mở bức tranh ra.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây!
Lần này, thời gian Lâm Nhất có thể quan sát bức tranh đã tăng lên gấp đôi, đạt đến bốn giây.
Mãnh hổ trong bức tranh thậm chí mơ hồ đã có nguyên mẫu, khắc sâu trong lòng.
Trong căn nhà gỗ nhỏ hẹp đơn sơ, thiếu niên như đã mở được cánh cổng của một thế giới mới, từng lượt từng lượt tập luyện công pháp rác rưởi không đáng nhắc đến trong mắt người khác.
Mồ hôi chảy xuống như mưa, mệt đến kiệt sức nhưng vẫn kiên trì.
Cho dù mỗi lần mở bức tranh ra đều sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, để lại bóng ma đáng sợ.
Những vẫn cắn răng, cổ vũ dũng khí, hết lần này đến lần khác dũng cảm mở bức tranh ra.
Chương 08: Ngươi thì không được
Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Sau khi lặp lại mười lần, Lâm Nhất chợt quát một tiếng, thức tấn công thứ hai của Mãnh Hổ Quyền được hắn thi triển không một chút trở ngại.
Trong thoáng chốc, hắn hóa thân thành mãnh hổ, từ mặt đất nhảy lên, vọt lên năm thước, gần như muốn chạm đến nóc nhà.
Đến khi rơi xuống, xương cốt trong cơ thể gầm lên, tựa như gào thét, nghe vô cùng chói tai.
Ầm ầm ầm!
Cuồng phong từ bốn phía ào đến, lật tung tất cả những thứ bày trí trong nhà, biến nơi đây thành một đống hỗn độn.
Hổ Khiếu Sơn Lâm, Mãnh Hổ Hạ Sơn, Bách Thú Triều Bái.
Đây chính là ba thức dùng để tấn công, mười hai thức đầu chỉ để cường thân kiện thể, rèn luyện khí huyết.
Hôm nay, hắn đã luyện thành hai thức giết người, chỉ còn một thức cuối cùng: Bách Thú Triều Bái.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia mừng rỡ, cuộn tranh này không hổ là một món bảo vật, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, đã bù đắp cho nửa năm khổ tu trước đó.
“Có vật này, một ngày không xa, quyền pháp trong tay ta tất đại thành”.
Một lần luyện thành hai thức giết người, khiến Lâm Nhất tràn đầy tự tin.
Ba ngày sau, ánh mặt trời vừa lên.
Trước một căn nhà gỗ nằm ở giữa sườn núi Thanh Vân, ánh nắng rơi vãi trên sân, có một bóng người đang di chuyển không ngừng, ra quyền như gió.
Vù vù vù!
Mỗi một quyền đánh ra đều mang theo tiếng gió, “vù vù” rung động. Hiển nhiên, thiếu niên này chính là Kiếm Nô Lâm Nhất, còn chưa trở thành đệ tử ngoại môn, thân phận hắn vẫn là Kiếm Nô như trước.
Trên khu đất trống, ánh mắt Lâm Nhất trầm tĩnh, không hề ra quyền một cách mù quáng.
Hắn đang cảm nhận luồng nhiệt khí trong cơ thể, nghe nói đây là nội kình, bước vào võ đạo tầng ba, có thể sản sinh ra nội kình.
Trở thành đệ tử ngoại môn, có thể đạt được công pháp tu luyện nội kình, khi đó, mới chính thức là võ giả.
Giờ phút này, mặc dù Lâm Nhất không có được công pháp tu luyện nội kình, nhưng khi ra quyền, hắn đã chú ý phối hợp cùng nội kình.
Đột nhiên!
Trong ánh mắt bình tĩnh của hắn lóe lên một tia sáng cực nóng, dường như có một ngọn lửa đang rực cháy.
“Hổ Khiếu Sơn Lâm!”
Ầm!
Xương cốt trong cơ thể phát ra tiếng động tựa như hổ gầm, gào thét liên hồi. Một quyền đánh ra, trong không khí vang lên tiếng nổ mạnh, dòng khí chạy tán loạn, cuồng phong từ bốn phía gào thét mà đến.
Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Nhân lúc khí thế tăng vọt, Lâm Nhất bay lên trời, sau đó phóng thẳng xuống, hóa thân thành mãnh hổ, rơi trên mặt đất… Ầm!
Một quyền nện thẳng xuống nền đá, tạo thành khe nứt.
Lực phá sơn thạch, Mãnh Hổ Quyền xem như đại thành!
Đánh xong bài quyền, trên người Lâm Nhất không ra nhiều mồ hôi, so với lần đầu thi triển, mồ hôi chảy ròng ròng, xem như đã có tiến bộ thần tốc.
Sau ba ngày, cuối cùng Mãnh Hổ Quyền của hắn cũng đại thành, cảnh giới võ đạo tầng ba cũng trở nên ổn định.
Hô!
Thu quyền, đứng lại.
Dưới ánh mặt trời, gương mặt Lâm Nhất có hơi non nớt, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn, tràn đầy sinh lực. Hắn phun ra một ngụm trọc khí, ánh mắt bình tĩnh, trầm ổn, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cảnh giới hiện tại đã vững chắc, quyền pháp đại thành, cũng coi như là có chút gì đó để dựa vào”.
Đi vào nhà gỗ, sau khi rửa mặt, Lâm Nhất soi mình trong hồ nước, khi nhìn thấy ấn ký màu tím ở mi tâm, vẻ mặt hắn thoáng chút đăm chiêu.
Nhìn thật chướng mắt, dù hắn không để ý, cũng khó đảm bảo người ngoài không chỉ trỏ lung tung.
Nghĩ ngợi một lát, Lâm Nhất bèn xé một tấm vải dùng làm khăn trùm đầu, buộc ở trên trán.
Sau nửa nén hương, trong Tông Vụ đường của Thanh Vân Môn xuất hiện bóng dáng của Lâm Nhất.
Tông Vụ đường là nơi Thanh Vân Môn cất giữ công pháp võ kỹ, binh khí lợi khí.
Lúc Lâm Nhất đến nơi, trong Tông Vụ đường đã có không ít đệ tử tụ tập.
“Tiền bối, tiểu tử là Lâm Nhất, hiện đã đạt đến cảnh giới võ đạo tầng ba, đến đây xin trở thành đệ tử ngoại môn”.
Đứng trước mặt chấp sự Tông Vụ đường, Lâm Nhất lấy ra thẻ thân phận, đưa cho đối phương kiểm tra, nói bằng giọng bình tĩnh.
Chấp sự là một ông lão áo xám, họ Dương, vẻ ngoài không mấy nổi bật, nhưng tu vi đã đạt đến võ đạo tầng sáu.
Đứng trước mặt ông ta, Lâm Nhất có thể cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn.
“Kiếm Nô Lâm Nhất?”
Chấp sự áo xám nhướng mày, thoạt nhìn có hơi uể oải, ông ta liếc nhìn Lâm Nhất, cũng không thẩm tra, đối chiếu thân phận mà chỉ cười nói: “Ta có nghe nói về ngươi, bản lĩnh dưỡng kiếm của ngươi ở tông môn cũng khá có danh tiếng đấy!”
Giọng ông lão không lớn không nhỏ, nhưng vẫn khiến nhiều người chú ý, bọn họ đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía này, lộ vẻ tò mò.
“Kiếm Nô Lâm Nhất!”
“Tên này lại có thể đột phát đến võ đạo tầng ba, lợi hại thật đấy! Hình như bảo kiếm của ta cũng từng gửi cho hắn bảo dưỡng!”
“Lợi hại cái gì? Không biết Tô sư tỷ đã ban thưởng cho hắn bao nhiêu đan dược, vậy mà đến hôm nay mới miễn cưỡng đột phá, đúng là một tên ngốc!”
Tông Vụ đường vốn yên tĩnh, nhưng bắt đầu từ sau khi chấp sự áo xám gọi tên Lâm Nhất thì nơi đây bỗng chốc trở nên ồn ào, náo động.
Những âm thanh chói tai truyền đến, Lâm Nhất không buồn không vui, khẽ nói: “Tiền bối khách sáo rồi, xin hỏi tiểu tử có thể trở thành đệ tử ngoại môn không?”
“Tổ huấn của tông môn, hễ là tu vi đạt đến võ đạo tầng ba, bất kể thân phận như thế nào đều có thể trở thành đệ tử ngoại môn. Theo lý mà nói là vậy, nhưng… ngươi thì không được!”
Chương 09: Tông môn hiểm ác
“Tổ huấn của tông môn, hễ là tu vi đạt đến võ đạo tầng ba, bất kể thân phận như thế nào đều có thể trở thành đệ tử ngoại môn. Theo lý mà nói là vậy, nhưng… ngươi không được!”
Chấp sự áo xám chậm rãi nói, khiến Lâm Nhất không khỏi biến sắc, trầm giọng: “Vì sao? Ta là ngoại lệ ư?”
“Tu vi của ngươi là tự mình đột phá à? Trong tông môn, từ trên xuống dưới, có ai mà không biết ngươi được Tô Hàm Nguyệt ban thưởng hằng hà sa số đan dược, hết thảy dựa vào nhồi nhét đan dược mà miễn cưỡng đột phá, bất quá chỉ có cái vỏ mà thôi, tông môn nhận người thì có lợi ích gì?”
Ông lão áo xám phì cười, thản nhiên nói: “Không phải ta làm khó dễ ngươi, trong đại sảnh Tông Vụ đường, ngươi tùy tiện chọn bất kỳ một đệ tử ngoại môn nào cũng được. Nếu có thể tiếp được mười chiêu, ta sẽ cho ngươi thân phận đệ tử ngoại môn, bằng không…”
Nói đến đây, ông ta thoáng khựng lại, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn nên quay về đi, ngoan ngoãn làm Kiếm Nô, đừng lãng phí tài nguyên của tông môn”.
Biến cố phát sinh đột ngột khiến bầu không khí vốn có phần dễ chịu ở Tông Vụ đường thoáng chốc trở nên nặng nề.
Có người cảm thấy đáng tiếc thay cho Lâm Nhất, hai năm cố gắng, cuối cùng lại thành công dã tràng.
Cũng có người cảm thấy chấp sự áo xám nói không sai, dựa vào đan dược để tăng lên tu vi quả thực là không có bao nhiêu tiềm lực.
Nhưng yêu cầu tiếp được mười chiêu của đệ tử ngoại môn… quả thực có hơi khắt khe.
Lâm Nhất chỉ mới tiến vào võ đạo tầng ba, sao có thể tiếp được mười chiêu của những người đã tu luyện suốt mấy năm như bọn họ?
Lâm Nhất nhìn thẳng vào chấp sự áo xám, hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu, bọn họ không oán không thù, cớ gì đối phương lại làm khó dễ hắn.
“Tiểu Lâm, chớ hoảng sợ, để Chu sư huynh giúp ngươi. Ngươi chỉ cần tiếp được năm chiêu của ta, năm chiêu còn lại xem như qua”.
Nghe thấy âm thanh vang lên từ phía sau, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn thì thấy khuôn mặt cười như không cười của Chu Bình lẫn trong đám người.
Ngay lúc đó, hắn đã hiểu ra rất nhiều thứ.
“Ồ! Sao lại mang khăn trùm đầu thế này? Chẳng lẽ ngươi cho rằng làm vậy sẽ không còn là Kiếm Nô nữa?”
Chu Bình từ từ bước tới, giọng điệu ẩn chứa sự trào phúng, những đệ tử ngoại môn khác vội vàng né ra.
Khi nhìn thấy Chu Bình, có không ít người tỏ vẻ đã hiểu, thảo nào chấp sự Dương lại gây khó dễ cho Lâm Nhất.
Bọn họ dám chắc là Lâm Nhất bị Chu Bình trả thù.
Với thân phận của Chu Bình, nhờ chấp sự Dương giúp gã ta chút chuyện quả thực rất đơn giản.
Biết thì biết vậy, nhưng không ai bằng lòng ra mặt vì Lâm Nhất. Có ai lại tự gây rắc rối cho mình vì một tên Kiếm Nô cơ chứ?
“Chấp sự Dương, xin hỏi những lời ông vừa nói có thật không? Nếu ta có thể tiếp được mười chiêu của Chu sư huynh, ta sẽ được trở thành đệ tử ngoại môn?”
Lâm Nhất không để tâm đến thái độ đùa cợt của Chu Bình, hắn nhìn về phía ông lão, lên tiếng hỏi.
Ánh mắt chấp sự áo xám lộ vẻ kinh ngạc, ông ta trầm giọng nói: “Đương nhiên rồi, nếu ngươi có thể chứng minh bản thân có thực lực thật sự, lão phu cần gì làm khó ngươi?”
Ngoài mặt thì nói rất hiên ngang, khí phách, nhưng trong lòng chấp sự áo xám lại đang cười khẩy, đấu với Chu Bình cao hơn một cảnh giới, tên Kiếm Nô này đúng là không biết tự lượng sức mình.
Trong Tông Vụ đường, những đệ tử ngoại môn khác vốn cho rằng Lâm Nhất sẽ biết khó mà lui, nhưng không ngờ hắn lại chủ động ứng chiến, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.
Với tình thế hiện tại, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng đoán được là Chu Bình đang cố ý giăng bẫy.
Vậy mà Lâm Nhất lại đâm đầu vào, người bình thường sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy, chẳng khác nào tự rước lấy nhục.
Huống chi, Chu Bình đã đạt đến võ đạo tầng bốn, cao hơn hắn đúng một tầng.
“Chu sư huynh, xin chỉ bảo!”
Lâm Nhất bước đến khu đất trống trong Tông Vụ đường, chìa tay ra và nói.
“Ha ha, tốt xấu gì tên Kiếm Nô nhà ngươi cũng từng là thủ hạ của ta, ta cam đoan những lời vừa nói, ngươi chỉ cần tiếp được năm chiêu của ta là đủ”.
Vừa dứt lời, cả người Chu Bình nghiêng về phía trước, hai tay giang ra như cánh, điên cuồng lao về phía Lâm Nhất.
Vèo!
Ngay khoảnh khắc gã ta lao đến, cuồng phong bị cuốn theo, vọt về phía trước.
“Thân như cung, tay như cánh, khí thế như gió, đây chính là Ưng Chưởng Công!”
“Khi đi săn mồi, chim ưng thường chú trọng tư thế lấy đà, nhìn dáng vẻ của Chu Bình, xem ra gã ta đã nắm bắt rất tốt, đợi gã ta đón gió mà lên, e là rất khó lường!”
“Thảo nào Chu Bình dám nhường Lâm Nhất năm chiêu, gã ta đã nắm bắt được ý cảnh của Ưng Chưởng Công, khoảng cách đạt đến đại thành đã không còn xa nữa!”
Người trong nghề vừa ra tay liền biết có thực lực hay không.
Ở đây đều là các đệ tử ngoại môn, không phải những tạp vụ trong phòng Tẩy Kiếm, bọn họ có thể nhìn ra được bản lĩnh của Chu Bình.
Cuồng phong ập đến, thổi bay tóc mái của Lâm Nhất. Chu Bình đang lao về phía hắn, ánh mắt lộ vẻ hung ác và sắc bén, bộ pháp vững vàng, trầm ổn.
Khác xa thái độ khoác lác và chủ quan ba ngày trước.
Nếu như gã không có chuẩn bị từ trước, sợ là hôm nay phải thất bại tại nơi này.
Đối mặt với biến cố, Lâm Nhất không chút sợ hãi, hắn nhớ lại phong thái oai hùng của mãnh hổ trong cuốn tranh, đối phương đang lấy đà, hắn cũng đang lấy đà.
“Tiêu rồi, tên Kiếm Nô này bị ngốc à? Vẫn không chịu nhúc nhích, đang chờ chết hả?”
“Một khi Ưng Chưởng Công được thi triển, uy lực vừa nhanh vừa mạnh, trừ phi có được thân pháp vượt trội, linh hoạt như thỏ, bằng không, có liều mạng cũng không có quả ngon mà ăn!”
Chương 10: Ta sẽ trục xuất ngươi ra khỏi tông môn
“Một tên Kiếm Nô sao có thể hiểu được những điều này, đợi Chu Bình bay lên, kết cục xem như đã định!”
“Gã đã bay!”
Chu Bình nghiêng người về phía trước, hai tay như hai chiếc cánh, dồn sức chạy lấy đà, kế đó, gã ta giẫm mạnh chân xuống đất.
Vèo!
Cả người gã tựa như một mũi tên nhọn phóng thẳng lên trời, hai tay giang rộng ra hệt như chim ưng giang cánh, ánh mắt sắc bén như dao kiếm.
Khóe miệng Chu Bình nhếch lên, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn và dữ tợn.
Khoan hãy nhắc đến chuyện nhục nhã ba ngày trước, chỉ riêng việc Lâm Nhất là kho tài nguyên to lớn của gã, nói gì đi nữa, Chu Bình cũng nhất quyết không để hắn trở thành đệ tử ngoại môn.
Nếu hắn đi rồi, ngày sau, Chu Bình biết tìm đâu ra phần thưởng từ Tô Hàm Nguyệt!
“Bại cho ta!”
Sau khi hét lên một tiếng, Chu Bình dồn sức, sẵn sàng đánh ra một đòn đạt đến đỉnh cao.
Năm ngón tay phải hóa thành trảo, hệt như chim ưng săn mồi, vô cùng hung ác chộp xuống đầu Lâm Nhất.
“Thật độc ác!”
Tất cả đệ tử ngoại môn có mặt ở hiện trường đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh, xem ra Chu Bình không có ý định chừa đường lui cho Lâm Nhất.
Đánh thẳng vào đầu, dù không chết cùng phải trọng thương.
Năm chiêu ư?
Vốn dĩ, gã không nghĩ đến chuyện cho Lâm Nhất cơ hội tiếp năm chiêu, cái gã muốn chính là dùng một chiêu đánh trọng thương hòng làm nhục đối thủ.
Vù vù!
Ưng trảo chưa đến, nhưng cuồng phong đã đánh úp về phía Lâm Nhất, khiến hắn không mở mắt được, tóc dài điên cuồng bay múa giữa không trung.
Chân phải Lâm Nhất lui về sau, hạ thấp người, khom lưng.
Trong mắt mọi người, động tác của hắn trông có vẻ ngu xuẩn, nhưng lại khiến người ta có hơi kinh ngạc.
Hắn đã quyết định lui lại, tạm tránh công kích, nhưng hiện tại còn lui được sao?
Không ổn!
Chấp sự Dương vốn chẳng chút để tâm đến trận chiến này, nhưng đột nhiên, ông ta trợn trừng mắt, sắc mặt thay đổi.
Tuy nhiên, đã muộn, ông ta không kịp ngăn cản Lâm Nhất xuất thủ.
Mãnh hổ trong ta dịu dàng ngửi tường vi*.
(*: Bắt nguồn từ câu “In me the tiger sniffs the rose” của nhà thơ Siegfried Sassoon, mang ý nghĩa sự cứng rắn và mềm mại trong lòng người.)
Mãnh Hổ Quyền – Hổ Khiếu Sơn Lâm!
Chân phải lui bước, hạ thấp người, khom lưng, Lâm Nhất không lùi mà tiến tới, năm ngón tay siết chặt vung ra một quyền.
Phút chốc, tựa như có một bức tranh xuất hiện sau lưng hắn.
Xương cốt trong cơ thể gầm lên, tựa như hổ gầm, gào thét liên hồi. Một quyền này khiến không khí xung quanh phát ra tiếng nổ, dòng khí tán loạn, cuồng phong từ bốn phía gào thét mà đến.
Một quyền này là vì bản thân ta, ngươi không nên dùng mưu ma chước quỷ để ngăn cản ta trở thành đệ tử ngoại môn.
“Mãnh Hổ Quyền đại thành!”
Những đệ tử ngoại môn có mắt nhìn đều thấy được Lâm Nhất đã luyện Mãnh Hổ Quyền đạt đến đại thành.
Ầm!
Quyền chưởng giao nhau, Ưng Chưởng Công của Chu Bình còn cách đại thành một khoảng, vì thế, gã bị Lâm Nhất bộc phát dùng một quyền đánh bay.
Lòng bàn tay như bị xé toạc, có cảm giác như cổ tay đã bị tàn phế, cả người gã bị đánh bay ra ngoài.
Ánh mắt Chu Bình lộ vẻ hoảng sợ, sao có thể như thế được, ba ngày trước, Lâm Nhất chỉ mới đạt Mãnh Hổ Quyền tiểu thành mà thôi.
Sao có thể đột phá chỉ trong vòng ba ngày được?
Tuy Mãnh Hổ Quyền là quyền pháp cơ bản, nhưng muốn luyện đến đại thành cũng không phải chuyện dễ dàng.
Điểm chết người nằm ở chỗ, Chu Bình muốn dùng một đòn để đánh bại Lâm Nhất, nhưng giờ phút này, bản thân gã ở trên không trung lại không cách nào thay đổi vị trí.
Vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng, hắn vọt lên trước hai bước, kế đó, tựa như một con hổ nhảy chồm lên.
Động tác nhảy lên của Lâm Nhất không đạt đến độ cao và sự nhanh nhẹn như tư thế chim ưng của Chu Bình, nhưng nó lại thể hiện đầy đủ phong thái của một lão hổ hùng mạnh.
Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Cơ thể trên không trung, tay phải vô lực, không thể cử động, vì thế, Chu Bình chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất hung hăng nện một quyền vào ngực mình.
Răng rắc!
Xương lồng ngực bị gãy mấy cái, vẻ mặt Chu Bình vô cùng đau đớn, cuối cùng, gã không kêu rên nổi nữa.
Quyền thứ hai là vì Lâm Nhất – chủ nhân của thân thể này, ngươi không nên lấy mạnh hiếp yếu, ức hiếp hắn suốt hai năm qua.
Thu quyền, đứng vững.
Sau khi hạ xuống, Lâm Nhất hoạt động năm ngón tay, bình ổn nội kình đang cuộn trào trong cơ thể.
Chu Bình vốn dĩ cho rằng có thể dùng một chiêu khiến Lâm Nhất bị trong thương, sau đó dùng chiêu thứ hai để đánh bại hắn một cách nhanh gọn, dứt khoát.
Nhưng có ai ngờ, kết cục lại khiến cho các đệ tử ngoại môn có mặt tại sảnh của Tông Vụ đường không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Hô, cuồng phong nổi lên!
Chấp sự Dương lắc người, bay vọt đến bên cạnh Chu Bình. Sau khi kiểm tra tình trạng thương tích của gã, sắc mặt ông ta tối sầm, nhìn về phía Lâm Nhất, tức giận nói: “Tên Kiếm Nô kia, ngươi thật to gan, dám ra tay hung ác như vậy. Lâm Nhất, ngươi đánh trọng thương đồng môn, bất nhân bất nghĩa, hiện tại, ta sẽ lập tức trục xuất ngươi khỏi Thanh Vân Môn”.
Lâm Nhất có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy quá bất ngờ, hắn thản nhiên nói: “Vốn dĩ, khi đối chiến với Ưng Chưởng Công, Mãnh Hổ Quyền đã ở thế yếu, nếu như ta không dùng toàn lực, e là trảo đầu tiên của Chu Bình đã bóp nát đầu ta!”
“Còn dám tranh luận với ta?”
Chấp sự Dương tức đến phát nghẹn, thương tích của Chu Bình không nhẹ, thử hỏi ông ta phải giải thích thế nào với cha gã?
Tên tiểu tử này chỉ là một Kiếm Nô nho nhỏ, vậy mà lại cứng miệng như thế, đúng là không biết sống chết.
Phút chốc, bầu không khí trong đại sảnh Tông Vụ đường trở nên vô cùng nặng nề, chấp sự áo xám đã thật sự nổi giận.
“Dừng tay!”
Ngay khi ông ta chuẩn bị ra tay dạy dỗ cho Lâm Nhất một trận thì đột nhiên phía trên lầu vang lên một giọng nói trầm khàn.