-
Chương 36-40
Chương 36: Thiếu hiệp, xin để lại tên tuổi!
Nghe tiếng hô, tiểu nhị ngày thường vốn đã nhanh nhẹn nay còn nhanh hơn, cười khanh khách mang rượu lên.
Lâm Nhất tiện tay thưởng ít bạc lẻ, tiểu nhị nhận xong thì cười tươi rói rời đi.
Vị khách đội mũ trùm đầu nhìn về phía bình rượu, không hề động đậy, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Rượu này không tệ, phiền ngươi lãng phí tiền rồi".
"Không lãng phí, người trước khi chết cũng nên được uống chút rượu ngon".
Lâm Nhất tự rót cho mình một chén rượu, khẽ mỉm cười nhìn đối phương.
"Ha ha ha ha, ta thích đám đệ tử tông môn các ngươi, kẻ nào cũng tự đại vô cùng, không có một chút kinh nghiệm giang hồ nào cả. Muốn giết đạo tặc thành danh, không mang theo đồng bọn nào đi cùng mà cũng dám mò tới, ngươi đúng là đang tự tìm cái chết!"
Vị khách đội mũ trùm đầu cười gàn dở, khí thế khủng bố của võ đạo tầng sáu trên người điên cuồng bạo phát ra.
Rút một thanh đại đao vừa dày vừa nặng dưới lớp áo choàng ra, nhảy dựng lên, hung hăng bổ về phía Lâm Nhất.
Hiển nhiên gã ta đã có dự mưu từ trước.
Trong lúc tán gẫu với Lâm Nhất, gã ta vừa vận sức, vừa quan sát xem xung quanh có đồng đội hay không, sau khi xác định không có đồng đội, gã ta liền không tiếp tục dong dài với Lâm Nhất nữa, sát phạt cực kỳ quyết đoán.
Tất cả võ giả trên tầng hai tửu quán đều bị sự việc bất thình lình xảy ra này làm cho chấn động.
Sau khi nhìn qua thì sắc mặt lần lượt biến sắc.
Tay đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Môn đó vẫn đang ngồi, còn vị khách đội mũ trùm đã vung ra một đao đỉnh phong rồi.
Chiếm hết ưu thế, một đao này bất luận thế nào cũng không thể ngăn được, cho dù có ngăn được thì cũng bị phế bỏ ngay tại hiện trường.
Rốt cuộc vẫn là kinh nghiệm giang hồ của đệ tử tông môn quá nông cạn.
Sao lại bất cẩn chạy tới ngồi trước mặt người ta, còn không chút phòng bị để đối phương chiêm được ưu thế chứ.
Cao thủ so chiêu, một khi mất đi ưu thế thì chính là đã thất bại một nửa rồi.
Rất nhiều người trong lòng tiếc nuối không thôi.
Nhưng đúng lúc này thì đột nhiên xảy ra dị biến!
Chỉ thấy thiếu niên Thanh Vân Môn vẻ mặt vẫn cười tươi, trong miệng phun ra một ngụm rượu, tựa như những mũi tên nhọn được bắn ra.
Cảnh tượng này không hề có điềm báo trước, cả căn phòng bỗng ồ lên.
Vị khách đội mũ trùm đầu đó cũng hoàn toàn không ngờ được, vì quá sợ hãi nên căn bản tránh không kịp.
Xuy!
Nước rượu phun lên mặt lập tức như cháy bỏng lên, cả gương mặt nháy mắt bị hủy hoại.
"Mặt của ta!"
Vị khách đội mũ trùm đầu không ngừng kêu thảm, tiếng kêu thê thảm đó khiến những võ giả có mặt ở đó nghe mà cũng cảm thương lây.
Một đao đỉnh phong thế to lực dày chiếm hết thế chủ động hoàn mỹ bị cắt ngang ngay tại chỗ.
Nụ cười trên mặt thiếu niên đã tắt, hắn sầm mặt xuống, đứng lên, rút kiếm ra, giống như một làn thu thủy lướt qua.
Kiếm quang lóe lên, trên cổ vị khách đội mũ trùm đầu bắn ra một tia máu tươi đỏ thắm, chết ngay tại chỗ.
Dứt khoát gọn gàng, không chút dây dưa dài dòng.
Két két!
Thiếu niên lang đứng trên mặt bàn, tra kiếm vào vỏ, nhìn vị khách đội mũ trùm đầu ngã trên mặt đất, vẫn chưa mù quáng đi xuống.
Đợi sau khi xác nhận đối phương thật sự đã chết thì mới nhảy xuống.
"Làm tốt lắm, phần thưởng của ngươi đây".
Lâm Nhất tiện tay móc ra một thỏi vàng ném cho tiểu nhị đang run rẩy bên cạnh.
Sau khi lấy đi vũ khí mà vị khách đội mũ trùm đầu quen dùng, lục soát trên người một phen thì không thu hoạch được gì.
Đến khi tới phần bên hông thì tìm thấy một cái túi trữ vật, gương mặt Lâm Nhất mới tỏ ra hài lòng.
Túi trữ vật, đây đúng là đồ tốt.
Thiết nghĩ có lẽ là cướp được từ đệ tử tông môn phú quý nào đó đã chết trong tay gã ta.
Giết chết Cuồng Diệm, nhiệm vụ linh thạch thứ hai hoàn thành!
Sau nửa tháng nỗ lực cũng coi như không uổng phí.
Dựa vào tin tức của tông môn, sau khi được biết trước Cuồng Diệm sẽ tới thành Bạch Thủy để buôn bán tang vật.
Lâm Nhất không vội vã ra tay ngay, hắn biết rõ đám đạo tặc này, không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn có kinh nghiệm giang hồ phong phú. Rất nhiều đệ tử tông môn đều hoặc là chết trong tay gã ta, hoặc là để gã ta chạy thoát cũng là vì nguyên nhân này.
Vì thế hắn mới tiêu tốn tâm tư, bắt tay với tiểu nhị dựng nên cái bẫy này.
Nguy hiểm tương đối lớn, nhưng kế hoạch cuối cùng cũng hiệu quả, thành công giết chết Cuồng Diệm.
Cất túi trữ đồ xong, Lâm Nhất chuẩn bị rời đi.
Về phần thi thể của Cuồng Diệm thì không cần lo, ắt có người của Thanh Vân Môn tới thu dọn.
Lúc này, võ giả trên tầng hai cũng đã nhìn rõ gương mặt của vị khách đội mũ trùm đầu đó.
Tất cả đều hít ngược một ngụm khí lạnh, sắc mặt đại biến, ánh mắt khiếp sợ hoàn toàn không thể che giấu.
"Là Cuồng Diệm, đạo tặc Cuồng Diệm!"
"Trời ơi, Cuồng Diệm thế mà chết rồi, thiếu... thiếu hiệp đó đâu rồi"
Đến khi mọi người sực nhớ ra Lâm Nhất thì hắn đã thả người nhảy từ cửa sổ xuống.
"Thiếu hiệp, xin để lại tên tuổi!"
Nhất thời, tất cả võ giả trên tầng hai toàn bộ đều tụ lại, lớn tiếng gào lên.
"Thanh Vân Môn, đệ tử ngoại môn Lâm Nhất".
Một giọng nói trong trẻo truyền lại, nhưng muốn tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó thì Lâm Nhất đã lẩn vào trong đám đông rộn ràng rồi, không thấy tung tích đâu nữa.
Chương 37: Chút thu hoạch
Hai nhiệm vụ linh thạch lớn là thu thập hoa bách hợp và giết kẻ trộm cướp đã được hoàn thành.
Chỉ còn lại một nhiệm vụ linh thạch cuối cùng là giết Mặc Viêm Hổ.
Chưa đến một tháng, hai nhiệm vụ lớn trước đó đã được hoàn thành tốt đẹp.
Bây giờ, đối với Lâm Nhất mà nói thì thời gian đã không còn eo hẹp nữa, không cần thiết phải vội vã như vậy.
Hắn có thể ung dung xem thử rốt cuộc trong túi đựng đồ đeo ở thắt lưng của Cuồng Diệm có gì rồi.
Thật ra so với những chiến lợi phẩm đựng bên trong thì Lâm Nhất càng thấy hứng thú với chiếc túi đựng đồ đó hơn.
Bên trong túi có một không gian lớn, trông thì như một chiếc túi vải nhỏ nhắn nhưng lại có thể chứa được rất nhiều đồ.
Đối với người hay đi khắp nơi như Lâm Nhất thì nó rất tiện lợi.
Hơn nữa, chiếc túi đựng đồ đó rất quý giá, trong nước Thiên Thủy thì nó thuộc loại hàng có tiền cũng khó mà mua được.
Nhất định là Cuồng Diệm đã giết chết đệ tử tông môn giàu có nào đó thì mới có được nó, giờ thì hời cho Lâm Nhất rồi.
Ù!
Nội kình len lỏi vào trong túi đựng đồ, một làn sóng nhẹ lan ra, Lâm Nhất nhìn thấy không gian trống bên trong túi.
Không gian không lớn lắm, miễn cưỡng thì cũng cỡ một căn phòng khách bình thường.
Bên trong chất đầy vàng bạc châu báu, ánh vàng chói đến hoa cả mắt.
Đó đều là những vật phàm tục, Lâm Nhất không quan tâm lắm.
Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Lâm Nhất lại là số linh thạch hạ phẩm ở trên cùng.
Đếm kĩ thì cũng được gần một ngàn năm trăm viên.
“Cái tên này cũng giàu có thật đấy!”
Lâm Nhất khẽ thở dài và nói, phần thưởng mà tông môn treo giải cho việc giết Cuồng Diệm cũng chỉ có năm trăm viên linh thạch thôi.
Thiết nghĩ Cuồng Diệm đã tiêu thụ hết tang vật trong thành Bạch Thủy này rồi. Ích lợi đạt được nhiều vậy, hèn gì lại có người mạo hiểm cả tính mạng để làm phường trộm cướp.
Nhưng làm nhiều việc xấu thì khó tránh được cái chết.
Lúc gã ta sắp rời khỏi thì đã rơi vào tay Lâm Nhất, chết cũng có giá trị.
Ngoài linh thạch và vàng bạc châu báu ra thì còn có một ít đan dược vụn vặt khác.
Đan dược!
Mắt Lâm Nhất sáng lên, nhưng khi kiểm tra kĩ lại thì hắn vô cùng thất vọng. Chúng đều là những đan dược dởm, hoàn toàn không thể sánh bằng đan dược của tông môn điều chế.
“Hóa Huyết đan!”
Nhưng khi hắn nhìn thấy một viên đan dược màu máu thì hơi ngây ra, đó là món đồ tốt!
Huyết Bách Hợp mà hắn thu thập là nguyên liệu chính để luyện dược sư của tông môn điều chế Hóa Huyết đan.
Cao thủ võ đạo tầng bốn muốn luyện cơ thể thì dùng Tôi Thể đan sẽ có hiệu quả tuyệt nhất.
Khi đến võ đạo tầng năm, mặc dù dùng Tôi Thể đan vẫn có tác dụng thần kỳ để tu luyện khí huyết nhưng nó lại không bằng Hóa Huyết đan.
Lâm Nhất tìm lại thêm một lượt nữa thì phát hiện ra mấy quyển bí kíp trong góc của túi đựng đồ.
Hắn phấn kích lấy chúng ra.
“Liệt Sơn Đao Pháp, võ kỹ cao cấp, một khi thi triển thì sẽ có uy lực mở núi phá đá, thế cao lực mạnh, vô cùng dũng mãnh!”
Chắc đó là võ kỹ mà Cuồng Diệm đã tu luyện, tiếc là chưa kịp thi triển thì đã chết dưới kiếm của Lâm Nhất rồi.
Lâm Nhất luyện kiếm, không luyện đao nên không có hứng thú với quyển đó, còn có một quyển nữa.
“Đại Nhạn Quyết, thân pháp cao cấp, luyện đến đỉnh phong viên mãn thì có thể búng người bay lên cao mấy trượng, giống như chim nhạn trên bầu trời, bầu bạn cùng mây gió”.
Võ kỹ thân pháp!
Mắt Lâm Nhất sáng lên, có lẽ thân pháp này là lá át chủ bài giúp Cuồng Diệm rút lui an toàn.
Bây giờ hắn đã có quyền pháp bên mình, có Thuần Dương Công rèn luyện nội công, có kiếm pháp giết địch.
Chỉ mỗi thân pháp là chưa có nên hôm đó, hắn thả gã đàn ông nhà họ Vân đi cũng vì bất đắc dĩ thôi.
Bộ thân pháp này vừa hay bổ sung cho sự thiếu sót của Lâm Nhất.
Nếu nói giống như chim nhạn trên trời, bầu bạn cùng mây gió thì hơi quá nhưng nhún người bay lên cao mấy trượng, nâng cao khả năng né tránh và tốc độ tấn công thì chắc không phải là giả.
Trong số tài sản của Cuồng Diệm thì Đại Nhạn Quyết này là hợp ý Lâm Nhất nhất.
Sau khi cất vật dụng tùy thân, nguyên liệu yêu thú đã thu thập và Huyết Bách Hợp vào trong túi thì Lâm Nhất bắt đầu dạo chơi thành Bạch Thủy.
Vẫn còn một tháng để thực hiện nhiệm vụ giết Mặc Viêm Hổ, hắn đã có đủ thời gian giải quyết được.
Nếu đã đến thành Bạch Thủy thì đương nhiên phải dạo chơi cho đã, tiện thể bán số nguyên liệu kiếm từ yêu thú đó đi.
Lúc không còn hứng thú nữa, Lâm Nhất đến một cửa tiệm khá lớn trong thành tên là Vạn Bảo Các.
Hắn vừa mới bước vào, người phục vụ thấy hắn mặc đồ của phái Thanh Vân thì nhiệt tình bước qua.
Đệ tử tông môn là cái cây hái ra tiền của những cửa tiệm thế này, không thể lơ là được
“Thiếu hiệp, ngài cần gì ạ?”
“Ta có ít nguyên liệu yêu thú muốn bán, ừm... Còn có một quyển võ kỹ nữa!”
Người phục vụ nghe nói bán nguyên liệu yêu thú thì mặt mày liền rạng rỡ. Nhưng lúc nghe thấy còn có một quyển võ kỹ cần bán nữa thì sắc mặt đột nhiên tỏ ra thận trọng.
“Không biết là cấp độ nào ạ?”
“Võ kỹ cao cấp!”
“Mời ngài theo ta!”
Người phục vụ không dám lề mề nữa mà dắt Lâm Nhất vào phòng bao ở lầu hai rồi mỉm cười, nói: “Xin ngài đợi một lát, ta sẽ mời ông chủ đến ngay!”
Chưa hết một chén trà thì phục vụ đã dẫn một người đàn ông trung niên hơi mập, cực kỳ có phúc khí đi đến.
Người đàn ông trung niên tùy tiện quan sát Lâm Nhất một lượt rồi cười híp mắt và nói: “Tại hạ là Đồng Hổ, tiểu hữu có thể gọi ta là ông chủ Đồng, ngươi muốn bán võ kỹ cao cấp sao?”
Đối với người luyện võ, không cần nói cũng biết được giá trị của võ kỹ, mà võ kỹ cao cấp thì càng không cần phải nói nữa.
Nhưng bán võ kỹ là chuyện hơi nhạy cảm, ông chủ Đồng nhìn Lâm Nhất: “Xin nhắc trước, chỗ bọn ta không nhận võ kỹ và công pháp tông môn, của bất cứ tông môn nào cũng vậy, không nhận bán!”
Võ kỹ tông môn là cái gốc để lập nên một môn phái.
Nếu như bị lộ ra ngoài thì sẽ là tội lớn, bất luận ở đâu thì cũng đều sẽ bị tông môn xử chết.
Bốn tông môn lớn là các thế lực lớn nhất của nước Thiên Thủy, đương nhiên người làm ăn không dám đắc tội rồi.
“Yên tâm đi. Chắc có lẽ ông đã từng nghe nói đến quyển võ kỹ này!”
Lâm Nhất đưa tay, rút Liệt Sơn Đao Pháp ra.
Đồng Hổ nhìn thấy bốn chữ “Liệt Sơn Đao Pháp” thì mặt liền biến sắc rồi nhìn sang Lâm Nhất với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Chương 38: Thành giao
Ánh mắt Lâm Nhất đầy vẻ ẩn ý, dù có đoán ra được chủ nhân của quyển bí kíp là Cuồng Diệm đi nữa thì ông chủ này cũng không cần có phản ứng đến nỗi như thế chứ.
Sắc mặt của ông chủ đó thay đổi hơi quá, lẽ nào tang vật của Cuồng Diệm được bán ở chỗ của ông ta sao?
Vậy thì thú vị rồi đây…
Nhưng dù cho là như thế thì Lâm Nhất cũng không sợ đối phương dám gài mình vì dù sao hắn cũng là đệ tử phái Thanh Vân.
Người làm ăn đều là người thức thời.
“Hahaha, thiếu hiệp lợi hại thật, không ngờ lại giết chết được tên trộm cướp khét tiếng Cuồng Diệm!”
Sắc mặt Đồng Hổ lập tức trở lại trạng thái bình thường, ông ta cười lớn và ca ngợi Lâm Nhất.
Người thông minh vừa nhìn thấy quyển bí kíp đó thì có thể đoán ra ngay Cuồng Diệm đã chết rồi.
“Xin hỏi thiếu hiệp tên họ là gì?”
Đồng Hổ vốn dĩ không mấy coi trọng Lâm Nhất, giờ lại hỏi với vẻ trịnh trọng.
“Lâm Nhất, đệ tử ngoại môn của phái Thanh Vân. Ông chủ Đồng hãy ra giá cho quyển kỹ thuật võ học này đi!”
Đồng Hổ quay về với vẻ mặt của một thương nhân, sau khi suy ngẫm một lúc thì hạ giọng nói: “Chắc giá một ngàn viên linh thạch hạ phẩm!”
“Cáo từ!”
Lâm Nhất không nói lời thừa, hắn lấy quyển bí kíp lại rồi đứng dậy đi.
“Xin Lâm công tử hãy dừng bước, có gì từ từ nói…”
Sắc mặt Đồng Hổ liền thay đổi, ông ta vội vã giữ Lâm Nhất lại, nở nụ cười đau khổ nói: “Lâm công tử, không cần phải kiên quyết vậy đâu, ta chỉ có thể thêm nhiều nhất là hai trăm viên linh thạch hạ phẩm nữa thôi!”
Đồng Hổ thấy Lâm Nhất vẫn không chuyển ý thì cắn răng nói: “Một ngàn rưỡi linh thạch hạ phẩm, ta không thể trả cao hơn nữa được!”
Trên thực tế, mặc dù biết giá trị của võ kỹ cao cấp không tầm thường nhưng Lâm Nhất cũng không biết giá cả cụ thể thế nào.
Nhưng hắn biết người làm ăn rất gian xảo, gì mà chắc giá, gì mà mua lỗ vốn, đều là lừa người ta hết.
Vậy nên hắn mới cố ý thử xem sao. Lâm Nhất cũng coi như tạm hài lòng với cái giá một ngàn năm trăm viên linh thạch hạ phẩm.
“Ông chủ Đồng, chẳng phải vừa nãy mới nói không trả hai giá sao?”
Lâm Nhất ngồi xuống lại, nhẹ nhàng nói.
Đồng Hổ không hề cảm thấy bối rối mà ung dung nói: “Trong tương lai, nhất định Lâm công tử sẽ nổi danh giang hồ. Lần đầu tiên ta làm ăn với công tử nên cũng phải tỏ chút thành ý chứ!”
Nói thì nghe hay lắm, Lâm Nhất cũng không để trong lòng, hắn tiếp tục lấy gan, răng độc và gân máu của Huyết Diễm Xà ra.
Lúc Đồng Hổ nhìn thấy gan rắn và răng rắn thì vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh.
Nhưng khi Lâm Nhất lấy gân máu của Huyết Diễm Xà ra thì hai mắt của Đồng Hổ bỗng mở to ra, ông ta vội vã chạy qua xem thử.
“Đúng thật là Huyết Diễm Cốt rồi!”
Lâm Nhất nhìn với vẻ thắc mắc, sợi gân máu đó chẳng qua chỉ to bằng ngón tay út, cực kỳ mềm, sao lại gọi là Huyết Diễm Cốt?
“Xem ra tiểu đệ không biết giá trị của Huyết Diễm Cốt này rồi. Sợi gân máu trên lưng của Huyết Diễm Xà chính là xương mềm của nó, cực kỳ quý hiếm. Ta thật sự không biết sao tiểu đệ có thể làm được, rất nhiều cao thủ võ đạo tầng chín đều không làm được!”
Đồng Hổ nhìn Lâm Nhất với ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Khó lắm sao?”
“Chuyện đó là đương nhiên! Mặc dù cảnh giới của con Huyết Diễm Xà này không cao nhưng muốn lấy được Huyết Diệm Cốt của nó thì phải đánh chết nó ngay khi tấn công nó, chậm một giây thì Huyết Diệm Cốt sẽ biến thành ngọn lửa, thiêu sạch mọi thứ. Chuyện này rất khó làm, mười lần chưa chắc thành công được một lần”.
Lâm Nhất bỗng nhớ lại, nguyên liệu yêu thú mà hai cao thủ của nhà họ Vân đó thu thập không có Huyết Diễm Cốt.
“Huyết Diễm Cốt này là nguyên liệu chính để tạo ra huyền khí Huyết Diễm Giáp. Vậy thì hai tháng sau sẽ có một cuộc bán đấu giá quy mô lớn trong thành Bạch Thủy rồi. Tiểu đệ, nếu như ngươi tin tưởng ta, ta sẽ giúp ngươi gửi đi đấu giá, đến lúc đó, ta chỉ nhận một phần tiền xem như phí môi giới thôi, thế nào hả?”
Vẻ mặt Đồng Hổ đã trở nên khá nặng nề, cho thấy giá trị của Huyết Diễm Cốt đó không hề nhỏ.
Huyền khí!
Không ngờ Huyết Diễm Cốt lại là nguyên liệu chính để luyện ra Huyết Diễm Giáp, chuyện này khiến Lâm Nhất cảm thấy hơi bất ngờ, không thể lường được.
Đồng Hổ thấy Lâm Nhất im lặng không nói gì thì nhỏ tiếng nói: “Tiểu đệ, mặc dù ta không biết sao ngươi có thể làm được nhưng đột nhiên lấy ra mười sợi Huyết Diễm Cốt… Khó tránh khiến người ta chú ý!”
Đối phương nói chuyện đầy ẩn ý, ám chỉ rằng với thực lực của Lâm Nhất, nếu cầm số Huyết Diễm Cốt đó đi đấu giá thì sẽ gặp rắc rối.
Lâm Nhất hiểu ra, hắn có thể giết chết Huyết Diễm Xà chỉ trong tích tắc có thể là nhờ Táng Hoa Kiếm.
“Nhưng sao ta có thể tin tưởng ông chủ Đồng được?”
Đồng Hổ bất lực mỉm cười và nói: “Ta cũng không thể hứa hẹn với ngươi quá nhiều, chắc ngươi cũng khó có thể tin tưởng lời của dân làm ăn. Nhưng bây giờ ngươi chỉ có thể tin tưởng ta thôi, ta cảm thấy ngươi có thể giết chết được Cuồng Diệm thì chắc ngươi cũng có gan tin tưởng ta”.
Lâm Nhất suy nghĩ một lúc, đối phương thật sự nói không sai.
Chẳng qua là một vụ cá cược thôi, cược thắng rồi thì sẽ là may mắn lớn.
“Được, ta tin ông. Ta để năm phần Huyết Diễm Cốt lại cho ông, hai tháng sau ta sẽ giao cho ông số Huyết Diễm Cốt còn lại”.
Mặc dù đã đồng ý với đối phương nhưng Lâm Nhất vẫn chừa đường lui cho mình.
“Được!”
Đồng Hổ sảng khoái nói: “Những nguyên liệu khác cộng thêm Liệt Sơn Đao Pháp, ta tính cho tròn số luôn nhé, tổng cộng hai ngàn viên linh thạch hạ phẩm!”
“Được!”
Lâm Nhất hài lòng rời khỏi Vạn Bảo Các với đôi chút mong đợi. Ông chủ đích thân tiễn hắn ra cửa.
Lâm Nhất đi chưa được bao xa thì đột nhiên phát hiện mọi người đều hăm hở chạy về cùng một hướng.
Hắn thắc mắc, kéo một người lại và hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại vội vã như thế?”
“Muốn chết à?”
Người bị kéo lại nổi giận, nhưng sau khi hắn ta nhìn thấy quần áo trên người Lâm Nhất là của phái Thanh Vân thì hiền hòa lại hơn nhiều rồi nói với vẻ thắc mắc: “Thiếu tông chủ của các ngươi và đệ nhất phái Tử Viêm hẹn nhau đấu võ ở thành đông, ngươi không biết sao?”
Chương 39: Cao thủ giao chiến
Thiếu môn chủ hẹn giao chiến với người đứng đầu Tử Viêm Môn?
Lâm Nhất ngỡ ngàng, không ngờ là hắn lại có thể gặp được việc này ở thành Bạch Thủy.
Hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị dòng người xô đẩy, nhanh chóng đi đến thành Đông.
Lâm Nhất có biết Bạch Vũ Phàm.
Trước khi Tô Hàm Nguyệt xuất hiện, thiếu môn chủ vốn là người đứng đầu tông môn danh xứng với thực.
Và hiện tại, hắn ta cũng là một trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy.
Nghe nói Tô Hàm Nguyệt không được xếp vào Tứ đại cao thủ bởi vì thực lực của nàng quá mạnh mẽ.
Về phần thật giả thế nào thì không ai biết được.
Lúc còn là Kiếm Nô, nguyên chủ cũng từng vài lần gặp mặt Bạch Vũ Phàm. Đương nhiên, Bạch Vũ Phàm có nhớ được hắn không thì lại là chuyện khác.
Lâm Nhất có hơi tò mò vì đến hiện tại hắn vẫn chưa có cơ hội gặp được cao thủ có cấp bậc như vậy.
Nhất là những người này cũng trạc tuổi hắn, đi xem thử chắc hẳn có thể mở mang tầm mắt.
“Đi một chuyến xem sao, nhìn xem thực lực của bọn họ như thế nào mà được xưng là Tứ đại cao thủ”.
Hiện tại hắn có trong tay 3500 linh thạch, xem như một khoản tiền lớn, đến hội đấu giá hai tháng sau, hắn còn có thể kiếm được một vố lớn nữa.
Hiện tại tâm trạng Lâm Nhất rất thoải mái.
Thoáng chốc, hắn đã theo dòng người đi đến điểm hẹn của hai người kia ở thành Đông.
Trong tầm mắt là một cái đài cao, xung quanh người xếp thành lớp trong lớp ngoài vây chật như nêm.
Trên đài có một người mặc trường bào tương tự với Lâm Nhất, vẻ ngoài tuấn tú bất phàm, tóc dài tung bay trong gió, phong thái nhanh nhẹn.
Đó chính là thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm của Thanh Vân Môn, Lâm Nhất nhớ rõ diện mạo của hắn ta.
Dường như hắn ta đã đợi được một lúc lâu, vẻ mặt có hơi mất kiên nhẫn, không biết vì sao đối phương còn chưa xuất hiện.
Vèo!
Ngay khi Lâm Nhất đang tự hỏi không biết người đứng đầu Tử Viêm Môn đến khi nào mới xuất hiện, thì một thân ảnh bất thình lình bay xuống từ trên lầu cao ở đằng xa.
Mượn lực bay vọt lên không trung ba lần, di chuyển nhẹ nhàng, sau đó đáp xuống đất một cách vững vàng.
Ánh mắt Lâm Nhất tràn đầy kinh ngạc, quả là thân pháp cao siêu.
Người này có thể mượn lực trên không trung ba lần, trong khi hắn dùng hết sức chỉ có thể nhảy vọt lên hai mươi thước, gần như là không có khả năng mượn lực lấy đà, chỉ có thể cố gắng khống chế thân thể và góc độ tiếp đất.
“Liễu Vân Phi đã đến!”
“Đúng là thân pháp tinh diệu, lại có thể ba lần mượn lực giữa không trung, thật không hiểu vì sao bây giờ hắn ta mới đến!”
“Hẳn là Yên Vân Quyết của Tử Viêm Môn, xem ra lần này Bạch Vũ Phàm gặp khó khăn rồi, thực lực của Liễu Vân Phi đã mạnh hơn trước kia!”
Liễu Vân Phi vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết những người có mặt tại đây, tất cả đều tỏ vẻ tán thưởng.
Bạch Vũ Phàm nhìn đối phương, nói: “Ngươi đến muộn!”
Liễu Vân Phi mỉm cười: “Không sao, ngươi chắc chắn sẽ thua. Trận chiến lần này, ta chỉ muốn xem thử có thể dùng mấy chiêu để đánh bại ngươi!”
Giọng điệu quả thật ngông cuồng!
Lâm Nhất thầm nghĩ Liễu Vân Phi thoạt nhìn là một người nho nhã lịch thiệp, thế nhưng khi nói chuyện lại không chừa một chút đường lui nào cả.
Sắc mặt Bạch Vũ Phàm tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Còn chưa giao chiến, chớ có tự tin như vậy!”
Dứt lời, khí thế trên người Bạch Vũ Phàm lập tức bộc phát.
Võ đạo tầng tám!
Khí thế khủng bố trên người hắn ta bùng nổ, thoạt nhìn là cảnh giới võ đạo tầng tám, nhưng Lâm Nhất lại có cảm giác không phải vậy.
Vẻ mặt Liễu Vân Phi dần trở nên nghiêm túc: “Xem ra một năm qua ngươi đã tiến bộ không ít!”
Ầm!
Khí thế võ đạo tầng tám trên người hắn ta cũng bộc phát, một lần nữa khiến toàn trường kinh ngạc.
Cả hai đều không sử dụng binh khí, mà bắt đầu tích tụ linh khí.
Hai người đứng cách nhau chưa đến một trăm mét, thăm dò lẫn nhau, đều muốn tìm ra sơ hở của đối phương.
Bầu không khí trên võ đài như cô đọng lại, quần chúng xung quanh nín thở, không dám lên tiếng.
Không phải lúc nào cũng có cơ hội nhìn thấy cao thủ võ đạo tầng tám giao chiến.
Lâm Nhất khẽ nhíu mày nhìn hai người có thực lực ngang nhau trên võ đài, tuy nhiên, có vẻ như Liễu Vân Phi ung dung hơn một chút.
Víu!
Bạch Vũ Phàm khẽ quát một tiếng, thình lình vọt về phía Liễu Vân Phi.
Vung tay lên chém thẳng xuống.
Khai Sơn Thủ!
Đây là võ kỹ thượng phẩm của Thanh Vân Môn, tu luyện đến đại thành có thể dùng một tay nhẹ nhàng chẻ núi.
Cộp! Cộp! Cộp!
Mỗi một bước chân của Bạch Vũ Phàm khiến sàn võ đài xuất hiện vết nứt, hiển nhiên hắn ta đã dùng toàn lực ứng phó, tích tụ linh khí đến đỉnh phong.
Chương 40: Kết cục không ai ngờ
Khi sắp tiến đến gần, hắn ta nhảy vọt lên, vung tay chém xuống khiến cuồng phong nổi lên. Một chưởng này sắc bén như đao. mang theo uy thế kinh người.
Liễu Vân Phi không né tránh mà trực tiếp điểm một ngón tay ngăn cản.
Ầm!
Giữa không trung, Bạch Vũ Phàm với uy thế kinh người lại bị đánh lui trở về chỉ bằng một ngón tay!
Lâm Nhất nhắm mắt lại, vừa rồi, khi ngón tay kia điểm trên bàn tay Bạch Vũ Phàm, dường như toàn bộ đều biến thành màu xanh biếc.
Một chiêu không thành, Bạch Vũ Phàm cũng không hoảng loạn.
Hắn ta xoay tròn một vòng giữa không trung, trong khoảnh khắc, chưởng biến thành trảo chộp đến.
Ưng Chưởng Công!
Lâm Nhất nhìn mà kinh sợ, Bạch Vũ Phàm này quả không hổ là Thiếu môn chủ, trong tình thế như vậy mà vẫn có thể biến chiêu.
Cùng là Ưng Chưởng Công, nhưng trong tay Bạch Vũ Phàm lại có thể phát huy sức mạnh gấp vô số lần so với Chu Bình.
Hiển nhiên, Liễu Vân Phi cũng không khỏi ngây người, hắn ta thật sự không ngờ Bạch Vũ Phàm lại biến chiêu nhanh như vậy.
Bất đắc dĩ, hắn ta đành phải lui về sau.
Bạch Vũ Phàm thành công chiếm được ưu thế, sau khi hạ xuống, thân thể hắn tựa như chim ưng mang theo móng vuốt nhanh nhẹn mà hung hãn.
Quần chúng vây xem kinh ngạc không thôi, Lâm Nhất tự nhận bản thân không thể nào ngăn nổi mười chiêu Ưng Chưởng Công này.
Quá nhanh, quá ác!
Nhưng nói đi nói lại, Liễu Vân Phi vẫn là Liễu Vân Phi, sau khi lui lại mấy bước, hắn ta đã nhanh chóng trụ vững, một lần nữa lấy lại bình tĩnh.
Chẳng mấy chốc hai người đã giao thủ gần mười chiêu.
Tình hình lúc này có vẻ như Bạch Vũ Phàm đang chiếm ưu thế, nhưng nhất thời vẫn bất phân thắng bại.
Đột nhiên, ngay lúc này, bóng dáng Liễu Vân Phi đan xen vào nhau, đong đưa một cách quái dị, kế đó hắn ta lắc người một cái, bay đến sau lưng Bạch Vũ Phàm.
Víu!
Rồi sau đó, Liễu Vân Phi không chút do dự duỗi ngón tay ra điểm một cái.
Bạch Vũ Phàm muốn xoay người những đã không còn kịp nữa, hắn bị một chỉ của Liễu Vân Phi đánh bay ra ngoài.
Lâm Nhất nhìn thấy rất rõ, hắn có thể xác định khi đối phương dùng ngón trỏ điểm ra thì nó lập tức biến thành màu xanh biếc.
Soạt!
Từng sợi khói màu xanh biếc tản ra trên người Liễu Vân Phi. Bạch Vũ Phàm vừa rơi xuống đất, đang định phản công thì lúc này…
Khi hắn ta còn chưa đứng vững, Liễu Vân Phi đã bay vọt đến, đánh ra một chưởng.
Một chưởng này lóe lên ánh sáng xanh, bàn tay hắn ta tựa như ngọc, trong suốt như lưu ly.
Ánh mắt Bạch Vũ Phàm hiện lên sự kinh ngạc, trong lúc cấp bách hắn ta đã dùng toàn lực ngăn cản một chưởng này.
Ầm!
Không ngoài dự đoán, Bạch Vũ Phàm bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng rỉ máu.
Hắn ta che ngực, mãi một lúc lâu vẫn không thể đứng dậy được.
Hiển nhiên một chưởng này đã khiến nội tạng của hắn ta bị tổn thương, không còn khả năng tái chiến.
Tình thế trên võ đài đảo ngược một cách bất ngờ.
Không ai ngờ rằng thoạt nhìn hai người có thực lực ngang nhau, Bạch Vũ Phàm chiếm được ưu thế vậy mà lại thất bại trong gang tấc.
“Tử Vân Quyết của ngươi đã tu luyện đến tầng năm rồi ư?”
Bạch Vũ Phàm che ngực, nhìn về phía Liễu Vân Phi, giọng hắn ta có chút khiếp sợ.
Tử Vân Quyết là công pháp trấn tông của Tử Viêm Môn, mỗi một tầng sẽ biến hóa thành một màu sắc, khi đạt đến tầng cao nhất – tầng sáu sẽ biến thành màu tím.
Tử Vân Quyết màu xanh lá đã là tầng năm, hắn ta chỉ còn thiếu một tầng nữa là hoàn thành.
“Thua trong mười chiêu, ta đã nói rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta. Năm nay, Tứ tông tranh tài chỉ có một người là đối thủ của ta”.
Liễu Vân Phi cười nhạt, hắn ta không trả lời câu hỏi của Bạch Vũ Phàm, cũng không liếc nhìn đối phương dù chỉ là một cái, cứ thế rời đi.
Sắc mặt Bạch Vũ Phàm thay đổi, thầm cảm thấy nhục nhã, cái tên Liễu Vân Phi này đúng là không coi ai ra gì!
Nhưng thắng làm vua, thua làm giặc, thua trong mười chiêu, nên hắn ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Vậy là xong rồi à… Đúng là khó tin mà!”
“Đúng vậy, mười chiêu đã thua, tôi còn tưởng ít nhất phải hơn trăm chiêu đấy!”
“Một năm nay, Liễu Vân Phi tiến bộ quá nhanh, không ngờ hắn ta có thể tu luyện Tử Vân Quyết đến tầng năm”.
“Đối thủ chính thức mà hắn nói hẳn là Tô Hàm Nguyệt!”
“Ha ha, theo tôi thấy với thực lực của Liễu Vân Phi, e là Tô Hàm Nguyệt cũng chưa chắc là đối thủ. Có điều, chỉ với Tử Vân Quyết tầng năm, Liễu Vân Phi không thể thắng nhanh như vậy, thân pháp của hắn mới là mấu chốt quyết định thắng bại”.
“Chưa chắc, tôi nghe đồn Bạch Vũ Phàm từ lâu đã không phải đối thủ của Tô Hàm Nguyệt!”
“Thực lực của Bạch Vũ Phàm cũng rất mạnh, tiếc là lại bại một cách nhục nhã như vậy!”
Kết quả trận chiến tuy có hơi khác so với tưởng tượng của mọi người, nhưng có thể thấy được thực lực mạnh mẽ của Liễu Vân Phi cũng coi như được mở rộng tầm mắt.
Lâm Nhất đứng lẫn trong đám người không hề lên tiếng, hồi lâu sau, hắn vẫn còn chìm trong suy nghĩ.
Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề xem bí quyết.
Vốn có chút khả năng quan sát, Lâm Nhất có thể nhìn ra trận chiến vừa rồi quả thật chấn động lòng người.
Nhất là bước ngoặt trong lúc giao chiến, Liễu Vân Phi lướt qua Bạch Vũ Phàm, đi đến sau lưng hắn ta, điểm một ngón tay giành chiến thắng.
Trên thực tế, Bạch Vũ Phàm đã sớm đoán được, thế nên bóng dáng đã biến ảo thành ba cái cùng một lúc.
Nhưng thân pháp của Liễu Vân Phi thật sự quá mạnh mẽ, Bạch Vũ Phàm vẫn không cách nào nhìn rõ, nên mới thất bại trong gang tấc.
Sự hung hiểm trong đó chỉ có người chính thức giao thủ mới có thể cảm nhận được rõ ràng.
Lâm Nhất lắc đầu rồi hòa theo dòng người rời khỏi đó, chỉ có điều tâm trạng của hắn lúc này đã không còn thoải mái như trước.
Nghe tiếng hô, tiểu nhị ngày thường vốn đã nhanh nhẹn nay còn nhanh hơn, cười khanh khách mang rượu lên.
Lâm Nhất tiện tay thưởng ít bạc lẻ, tiểu nhị nhận xong thì cười tươi rói rời đi.
Vị khách đội mũ trùm đầu nhìn về phía bình rượu, không hề động đậy, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Rượu này không tệ, phiền ngươi lãng phí tiền rồi".
"Không lãng phí, người trước khi chết cũng nên được uống chút rượu ngon".
Lâm Nhất tự rót cho mình một chén rượu, khẽ mỉm cười nhìn đối phương.
"Ha ha ha ha, ta thích đám đệ tử tông môn các ngươi, kẻ nào cũng tự đại vô cùng, không có một chút kinh nghiệm giang hồ nào cả. Muốn giết đạo tặc thành danh, không mang theo đồng bọn nào đi cùng mà cũng dám mò tới, ngươi đúng là đang tự tìm cái chết!"
Vị khách đội mũ trùm đầu cười gàn dở, khí thế khủng bố của võ đạo tầng sáu trên người điên cuồng bạo phát ra.
Rút một thanh đại đao vừa dày vừa nặng dưới lớp áo choàng ra, nhảy dựng lên, hung hăng bổ về phía Lâm Nhất.
Hiển nhiên gã ta đã có dự mưu từ trước.
Trong lúc tán gẫu với Lâm Nhất, gã ta vừa vận sức, vừa quan sát xem xung quanh có đồng đội hay không, sau khi xác định không có đồng đội, gã ta liền không tiếp tục dong dài với Lâm Nhất nữa, sát phạt cực kỳ quyết đoán.
Tất cả võ giả trên tầng hai tửu quán đều bị sự việc bất thình lình xảy ra này làm cho chấn động.
Sau khi nhìn qua thì sắc mặt lần lượt biến sắc.
Tay đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Môn đó vẫn đang ngồi, còn vị khách đội mũ trùm đã vung ra một đao đỉnh phong rồi.
Chiếm hết ưu thế, một đao này bất luận thế nào cũng không thể ngăn được, cho dù có ngăn được thì cũng bị phế bỏ ngay tại hiện trường.
Rốt cuộc vẫn là kinh nghiệm giang hồ của đệ tử tông môn quá nông cạn.
Sao lại bất cẩn chạy tới ngồi trước mặt người ta, còn không chút phòng bị để đối phương chiêm được ưu thế chứ.
Cao thủ so chiêu, một khi mất đi ưu thế thì chính là đã thất bại một nửa rồi.
Rất nhiều người trong lòng tiếc nuối không thôi.
Nhưng đúng lúc này thì đột nhiên xảy ra dị biến!
Chỉ thấy thiếu niên Thanh Vân Môn vẻ mặt vẫn cười tươi, trong miệng phun ra một ngụm rượu, tựa như những mũi tên nhọn được bắn ra.
Cảnh tượng này không hề có điềm báo trước, cả căn phòng bỗng ồ lên.
Vị khách đội mũ trùm đầu đó cũng hoàn toàn không ngờ được, vì quá sợ hãi nên căn bản tránh không kịp.
Xuy!
Nước rượu phun lên mặt lập tức như cháy bỏng lên, cả gương mặt nháy mắt bị hủy hoại.
"Mặt của ta!"
Vị khách đội mũ trùm đầu không ngừng kêu thảm, tiếng kêu thê thảm đó khiến những võ giả có mặt ở đó nghe mà cũng cảm thương lây.
Một đao đỉnh phong thế to lực dày chiếm hết thế chủ động hoàn mỹ bị cắt ngang ngay tại chỗ.
Nụ cười trên mặt thiếu niên đã tắt, hắn sầm mặt xuống, đứng lên, rút kiếm ra, giống như một làn thu thủy lướt qua.
Kiếm quang lóe lên, trên cổ vị khách đội mũ trùm đầu bắn ra một tia máu tươi đỏ thắm, chết ngay tại chỗ.
Dứt khoát gọn gàng, không chút dây dưa dài dòng.
Két két!
Thiếu niên lang đứng trên mặt bàn, tra kiếm vào vỏ, nhìn vị khách đội mũ trùm đầu ngã trên mặt đất, vẫn chưa mù quáng đi xuống.
Đợi sau khi xác nhận đối phương thật sự đã chết thì mới nhảy xuống.
"Làm tốt lắm, phần thưởng của ngươi đây".
Lâm Nhất tiện tay móc ra một thỏi vàng ném cho tiểu nhị đang run rẩy bên cạnh.
Sau khi lấy đi vũ khí mà vị khách đội mũ trùm đầu quen dùng, lục soát trên người một phen thì không thu hoạch được gì.
Đến khi tới phần bên hông thì tìm thấy một cái túi trữ vật, gương mặt Lâm Nhất mới tỏ ra hài lòng.
Túi trữ vật, đây đúng là đồ tốt.
Thiết nghĩ có lẽ là cướp được từ đệ tử tông môn phú quý nào đó đã chết trong tay gã ta.
Giết chết Cuồng Diệm, nhiệm vụ linh thạch thứ hai hoàn thành!
Sau nửa tháng nỗ lực cũng coi như không uổng phí.
Dựa vào tin tức của tông môn, sau khi được biết trước Cuồng Diệm sẽ tới thành Bạch Thủy để buôn bán tang vật.
Lâm Nhất không vội vã ra tay ngay, hắn biết rõ đám đạo tặc này, không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn có kinh nghiệm giang hồ phong phú. Rất nhiều đệ tử tông môn đều hoặc là chết trong tay gã ta, hoặc là để gã ta chạy thoát cũng là vì nguyên nhân này.
Vì thế hắn mới tiêu tốn tâm tư, bắt tay với tiểu nhị dựng nên cái bẫy này.
Nguy hiểm tương đối lớn, nhưng kế hoạch cuối cùng cũng hiệu quả, thành công giết chết Cuồng Diệm.
Cất túi trữ đồ xong, Lâm Nhất chuẩn bị rời đi.
Về phần thi thể của Cuồng Diệm thì không cần lo, ắt có người của Thanh Vân Môn tới thu dọn.
Lúc này, võ giả trên tầng hai cũng đã nhìn rõ gương mặt của vị khách đội mũ trùm đầu đó.
Tất cả đều hít ngược một ngụm khí lạnh, sắc mặt đại biến, ánh mắt khiếp sợ hoàn toàn không thể che giấu.
"Là Cuồng Diệm, đạo tặc Cuồng Diệm!"
"Trời ơi, Cuồng Diệm thế mà chết rồi, thiếu... thiếu hiệp đó đâu rồi"
Đến khi mọi người sực nhớ ra Lâm Nhất thì hắn đã thả người nhảy từ cửa sổ xuống.
"Thiếu hiệp, xin để lại tên tuổi!"
Nhất thời, tất cả võ giả trên tầng hai toàn bộ đều tụ lại, lớn tiếng gào lên.
"Thanh Vân Môn, đệ tử ngoại môn Lâm Nhất".
Một giọng nói trong trẻo truyền lại, nhưng muốn tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó thì Lâm Nhất đã lẩn vào trong đám đông rộn ràng rồi, không thấy tung tích đâu nữa.
Chương 37: Chút thu hoạch
Hai nhiệm vụ linh thạch lớn là thu thập hoa bách hợp và giết kẻ trộm cướp đã được hoàn thành.
Chỉ còn lại một nhiệm vụ linh thạch cuối cùng là giết Mặc Viêm Hổ.
Chưa đến một tháng, hai nhiệm vụ lớn trước đó đã được hoàn thành tốt đẹp.
Bây giờ, đối với Lâm Nhất mà nói thì thời gian đã không còn eo hẹp nữa, không cần thiết phải vội vã như vậy.
Hắn có thể ung dung xem thử rốt cuộc trong túi đựng đồ đeo ở thắt lưng của Cuồng Diệm có gì rồi.
Thật ra so với những chiến lợi phẩm đựng bên trong thì Lâm Nhất càng thấy hứng thú với chiếc túi đựng đồ đó hơn.
Bên trong túi có một không gian lớn, trông thì như một chiếc túi vải nhỏ nhắn nhưng lại có thể chứa được rất nhiều đồ.
Đối với người hay đi khắp nơi như Lâm Nhất thì nó rất tiện lợi.
Hơn nữa, chiếc túi đựng đồ đó rất quý giá, trong nước Thiên Thủy thì nó thuộc loại hàng có tiền cũng khó mà mua được.
Nhất định là Cuồng Diệm đã giết chết đệ tử tông môn giàu có nào đó thì mới có được nó, giờ thì hời cho Lâm Nhất rồi.
Ù!
Nội kình len lỏi vào trong túi đựng đồ, một làn sóng nhẹ lan ra, Lâm Nhất nhìn thấy không gian trống bên trong túi.
Không gian không lớn lắm, miễn cưỡng thì cũng cỡ một căn phòng khách bình thường.
Bên trong chất đầy vàng bạc châu báu, ánh vàng chói đến hoa cả mắt.
Đó đều là những vật phàm tục, Lâm Nhất không quan tâm lắm.
Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Lâm Nhất lại là số linh thạch hạ phẩm ở trên cùng.
Đếm kĩ thì cũng được gần một ngàn năm trăm viên.
“Cái tên này cũng giàu có thật đấy!”
Lâm Nhất khẽ thở dài và nói, phần thưởng mà tông môn treo giải cho việc giết Cuồng Diệm cũng chỉ có năm trăm viên linh thạch thôi.
Thiết nghĩ Cuồng Diệm đã tiêu thụ hết tang vật trong thành Bạch Thủy này rồi. Ích lợi đạt được nhiều vậy, hèn gì lại có người mạo hiểm cả tính mạng để làm phường trộm cướp.
Nhưng làm nhiều việc xấu thì khó tránh được cái chết.
Lúc gã ta sắp rời khỏi thì đã rơi vào tay Lâm Nhất, chết cũng có giá trị.
Ngoài linh thạch và vàng bạc châu báu ra thì còn có một ít đan dược vụn vặt khác.
Đan dược!
Mắt Lâm Nhất sáng lên, nhưng khi kiểm tra kĩ lại thì hắn vô cùng thất vọng. Chúng đều là những đan dược dởm, hoàn toàn không thể sánh bằng đan dược của tông môn điều chế.
“Hóa Huyết đan!”
Nhưng khi hắn nhìn thấy một viên đan dược màu máu thì hơi ngây ra, đó là món đồ tốt!
Huyết Bách Hợp mà hắn thu thập là nguyên liệu chính để luyện dược sư của tông môn điều chế Hóa Huyết đan.
Cao thủ võ đạo tầng bốn muốn luyện cơ thể thì dùng Tôi Thể đan sẽ có hiệu quả tuyệt nhất.
Khi đến võ đạo tầng năm, mặc dù dùng Tôi Thể đan vẫn có tác dụng thần kỳ để tu luyện khí huyết nhưng nó lại không bằng Hóa Huyết đan.
Lâm Nhất tìm lại thêm một lượt nữa thì phát hiện ra mấy quyển bí kíp trong góc của túi đựng đồ.
Hắn phấn kích lấy chúng ra.
“Liệt Sơn Đao Pháp, võ kỹ cao cấp, một khi thi triển thì sẽ có uy lực mở núi phá đá, thế cao lực mạnh, vô cùng dũng mãnh!”
Chắc đó là võ kỹ mà Cuồng Diệm đã tu luyện, tiếc là chưa kịp thi triển thì đã chết dưới kiếm của Lâm Nhất rồi.
Lâm Nhất luyện kiếm, không luyện đao nên không có hứng thú với quyển đó, còn có một quyển nữa.
“Đại Nhạn Quyết, thân pháp cao cấp, luyện đến đỉnh phong viên mãn thì có thể búng người bay lên cao mấy trượng, giống như chim nhạn trên bầu trời, bầu bạn cùng mây gió”.
Võ kỹ thân pháp!
Mắt Lâm Nhất sáng lên, có lẽ thân pháp này là lá át chủ bài giúp Cuồng Diệm rút lui an toàn.
Bây giờ hắn đã có quyền pháp bên mình, có Thuần Dương Công rèn luyện nội công, có kiếm pháp giết địch.
Chỉ mỗi thân pháp là chưa có nên hôm đó, hắn thả gã đàn ông nhà họ Vân đi cũng vì bất đắc dĩ thôi.
Bộ thân pháp này vừa hay bổ sung cho sự thiếu sót của Lâm Nhất.
Nếu nói giống như chim nhạn trên trời, bầu bạn cùng mây gió thì hơi quá nhưng nhún người bay lên cao mấy trượng, nâng cao khả năng né tránh và tốc độ tấn công thì chắc không phải là giả.
Trong số tài sản của Cuồng Diệm thì Đại Nhạn Quyết này là hợp ý Lâm Nhất nhất.
Sau khi cất vật dụng tùy thân, nguyên liệu yêu thú đã thu thập và Huyết Bách Hợp vào trong túi thì Lâm Nhất bắt đầu dạo chơi thành Bạch Thủy.
Vẫn còn một tháng để thực hiện nhiệm vụ giết Mặc Viêm Hổ, hắn đã có đủ thời gian giải quyết được.
Nếu đã đến thành Bạch Thủy thì đương nhiên phải dạo chơi cho đã, tiện thể bán số nguyên liệu kiếm từ yêu thú đó đi.
Lúc không còn hứng thú nữa, Lâm Nhất đến một cửa tiệm khá lớn trong thành tên là Vạn Bảo Các.
Hắn vừa mới bước vào, người phục vụ thấy hắn mặc đồ của phái Thanh Vân thì nhiệt tình bước qua.
Đệ tử tông môn là cái cây hái ra tiền của những cửa tiệm thế này, không thể lơ là được
“Thiếu hiệp, ngài cần gì ạ?”
“Ta có ít nguyên liệu yêu thú muốn bán, ừm... Còn có một quyển võ kỹ nữa!”
Người phục vụ nghe nói bán nguyên liệu yêu thú thì mặt mày liền rạng rỡ. Nhưng lúc nghe thấy còn có một quyển võ kỹ cần bán nữa thì sắc mặt đột nhiên tỏ ra thận trọng.
“Không biết là cấp độ nào ạ?”
“Võ kỹ cao cấp!”
“Mời ngài theo ta!”
Người phục vụ không dám lề mề nữa mà dắt Lâm Nhất vào phòng bao ở lầu hai rồi mỉm cười, nói: “Xin ngài đợi một lát, ta sẽ mời ông chủ đến ngay!”
Chưa hết một chén trà thì phục vụ đã dẫn một người đàn ông trung niên hơi mập, cực kỳ có phúc khí đi đến.
Người đàn ông trung niên tùy tiện quan sát Lâm Nhất một lượt rồi cười híp mắt và nói: “Tại hạ là Đồng Hổ, tiểu hữu có thể gọi ta là ông chủ Đồng, ngươi muốn bán võ kỹ cao cấp sao?”
Đối với người luyện võ, không cần nói cũng biết được giá trị của võ kỹ, mà võ kỹ cao cấp thì càng không cần phải nói nữa.
Nhưng bán võ kỹ là chuyện hơi nhạy cảm, ông chủ Đồng nhìn Lâm Nhất: “Xin nhắc trước, chỗ bọn ta không nhận võ kỹ và công pháp tông môn, của bất cứ tông môn nào cũng vậy, không nhận bán!”
Võ kỹ tông môn là cái gốc để lập nên một môn phái.
Nếu như bị lộ ra ngoài thì sẽ là tội lớn, bất luận ở đâu thì cũng đều sẽ bị tông môn xử chết.
Bốn tông môn lớn là các thế lực lớn nhất của nước Thiên Thủy, đương nhiên người làm ăn không dám đắc tội rồi.
“Yên tâm đi. Chắc có lẽ ông đã từng nghe nói đến quyển võ kỹ này!”
Lâm Nhất đưa tay, rút Liệt Sơn Đao Pháp ra.
Đồng Hổ nhìn thấy bốn chữ “Liệt Sơn Đao Pháp” thì mặt liền biến sắc rồi nhìn sang Lâm Nhất với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Chương 38: Thành giao
Ánh mắt Lâm Nhất đầy vẻ ẩn ý, dù có đoán ra được chủ nhân của quyển bí kíp là Cuồng Diệm đi nữa thì ông chủ này cũng không cần có phản ứng đến nỗi như thế chứ.
Sắc mặt của ông chủ đó thay đổi hơi quá, lẽ nào tang vật của Cuồng Diệm được bán ở chỗ của ông ta sao?
Vậy thì thú vị rồi đây…
Nhưng dù cho là như thế thì Lâm Nhất cũng không sợ đối phương dám gài mình vì dù sao hắn cũng là đệ tử phái Thanh Vân.
Người làm ăn đều là người thức thời.
“Hahaha, thiếu hiệp lợi hại thật, không ngờ lại giết chết được tên trộm cướp khét tiếng Cuồng Diệm!”
Sắc mặt Đồng Hổ lập tức trở lại trạng thái bình thường, ông ta cười lớn và ca ngợi Lâm Nhất.
Người thông minh vừa nhìn thấy quyển bí kíp đó thì có thể đoán ra ngay Cuồng Diệm đã chết rồi.
“Xin hỏi thiếu hiệp tên họ là gì?”
Đồng Hổ vốn dĩ không mấy coi trọng Lâm Nhất, giờ lại hỏi với vẻ trịnh trọng.
“Lâm Nhất, đệ tử ngoại môn của phái Thanh Vân. Ông chủ Đồng hãy ra giá cho quyển kỹ thuật võ học này đi!”
Đồng Hổ quay về với vẻ mặt của một thương nhân, sau khi suy ngẫm một lúc thì hạ giọng nói: “Chắc giá một ngàn viên linh thạch hạ phẩm!”
“Cáo từ!”
Lâm Nhất không nói lời thừa, hắn lấy quyển bí kíp lại rồi đứng dậy đi.
“Xin Lâm công tử hãy dừng bước, có gì từ từ nói…”
Sắc mặt Đồng Hổ liền thay đổi, ông ta vội vã giữ Lâm Nhất lại, nở nụ cười đau khổ nói: “Lâm công tử, không cần phải kiên quyết vậy đâu, ta chỉ có thể thêm nhiều nhất là hai trăm viên linh thạch hạ phẩm nữa thôi!”
Đồng Hổ thấy Lâm Nhất vẫn không chuyển ý thì cắn răng nói: “Một ngàn rưỡi linh thạch hạ phẩm, ta không thể trả cao hơn nữa được!”
Trên thực tế, mặc dù biết giá trị của võ kỹ cao cấp không tầm thường nhưng Lâm Nhất cũng không biết giá cả cụ thể thế nào.
Nhưng hắn biết người làm ăn rất gian xảo, gì mà chắc giá, gì mà mua lỗ vốn, đều là lừa người ta hết.
Vậy nên hắn mới cố ý thử xem sao. Lâm Nhất cũng coi như tạm hài lòng với cái giá một ngàn năm trăm viên linh thạch hạ phẩm.
“Ông chủ Đồng, chẳng phải vừa nãy mới nói không trả hai giá sao?”
Lâm Nhất ngồi xuống lại, nhẹ nhàng nói.
Đồng Hổ không hề cảm thấy bối rối mà ung dung nói: “Trong tương lai, nhất định Lâm công tử sẽ nổi danh giang hồ. Lần đầu tiên ta làm ăn với công tử nên cũng phải tỏ chút thành ý chứ!”
Nói thì nghe hay lắm, Lâm Nhất cũng không để trong lòng, hắn tiếp tục lấy gan, răng độc và gân máu của Huyết Diễm Xà ra.
Lúc Đồng Hổ nhìn thấy gan rắn và răng rắn thì vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh.
Nhưng khi Lâm Nhất lấy gân máu của Huyết Diễm Xà ra thì hai mắt của Đồng Hổ bỗng mở to ra, ông ta vội vã chạy qua xem thử.
“Đúng thật là Huyết Diễm Cốt rồi!”
Lâm Nhất nhìn với vẻ thắc mắc, sợi gân máu đó chẳng qua chỉ to bằng ngón tay út, cực kỳ mềm, sao lại gọi là Huyết Diễm Cốt?
“Xem ra tiểu đệ không biết giá trị của Huyết Diễm Cốt này rồi. Sợi gân máu trên lưng của Huyết Diễm Xà chính là xương mềm của nó, cực kỳ quý hiếm. Ta thật sự không biết sao tiểu đệ có thể làm được, rất nhiều cao thủ võ đạo tầng chín đều không làm được!”
Đồng Hổ nhìn Lâm Nhất với ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Khó lắm sao?”
“Chuyện đó là đương nhiên! Mặc dù cảnh giới của con Huyết Diễm Xà này không cao nhưng muốn lấy được Huyết Diệm Cốt của nó thì phải đánh chết nó ngay khi tấn công nó, chậm một giây thì Huyết Diệm Cốt sẽ biến thành ngọn lửa, thiêu sạch mọi thứ. Chuyện này rất khó làm, mười lần chưa chắc thành công được một lần”.
Lâm Nhất bỗng nhớ lại, nguyên liệu yêu thú mà hai cao thủ của nhà họ Vân đó thu thập không có Huyết Diễm Cốt.
“Huyết Diễm Cốt này là nguyên liệu chính để tạo ra huyền khí Huyết Diễm Giáp. Vậy thì hai tháng sau sẽ có một cuộc bán đấu giá quy mô lớn trong thành Bạch Thủy rồi. Tiểu đệ, nếu như ngươi tin tưởng ta, ta sẽ giúp ngươi gửi đi đấu giá, đến lúc đó, ta chỉ nhận một phần tiền xem như phí môi giới thôi, thế nào hả?”
Vẻ mặt Đồng Hổ đã trở nên khá nặng nề, cho thấy giá trị của Huyết Diễm Cốt đó không hề nhỏ.
Huyền khí!
Không ngờ Huyết Diễm Cốt lại là nguyên liệu chính để luyện ra Huyết Diễm Giáp, chuyện này khiến Lâm Nhất cảm thấy hơi bất ngờ, không thể lường được.
Đồng Hổ thấy Lâm Nhất im lặng không nói gì thì nhỏ tiếng nói: “Tiểu đệ, mặc dù ta không biết sao ngươi có thể làm được nhưng đột nhiên lấy ra mười sợi Huyết Diễm Cốt… Khó tránh khiến người ta chú ý!”
Đối phương nói chuyện đầy ẩn ý, ám chỉ rằng với thực lực của Lâm Nhất, nếu cầm số Huyết Diễm Cốt đó đi đấu giá thì sẽ gặp rắc rối.
Lâm Nhất hiểu ra, hắn có thể giết chết Huyết Diễm Xà chỉ trong tích tắc có thể là nhờ Táng Hoa Kiếm.
“Nhưng sao ta có thể tin tưởng ông chủ Đồng được?”
Đồng Hổ bất lực mỉm cười và nói: “Ta cũng không thể hứa hẹn với ngươi quá nhiều, chắc ngươi cũng khó có thể tin tưởng lời của dân làm ăn. Nhưng bây giờ ngươi chỉ có thể tin tưởng ta thôi, ta cảm thấy ngươi có thể giết chết được Cuồng Diệm thì chắc ngươi cũng có gan tin tưởng ta”.
Lâm Nhất suy nghĩ một lúc, đối phương thật sự nói không sai.
Chẳng qua là một vụ cá cược thôi, cược thắng rồi thì sẽ là may mắn lớn.
“Được, ta tin ông. Ta để năm phần Huyết Diễm Cốt lại cho ông, hai tháng sau ta sẽ giao cho ông số Huyết Diễm Cốt còn lại”.
Mặc dù đã đồng ý với đối phương nhưng Lâm Nhất vẫn chừa đường lui cho mình.
“Được!”
Đồng Hổ sảng khoái nói: “Những nguyên liệu khác cộng thêm Liệt Sơn Đao Pháp, ta tính cho tròn số luôn nhé, tổng cộng hai ngàn viên linh thạch hạ phẩm!”
“Được!”
Lâm Nhất hài lòng rời khỏi Vạn Bảo Các với đôi chút mong đợi. Ông chủ đích thân tiễn hắn ra cửa.
Lâm Nhất đi chưa được bao xa thì đột nhiên phát hiện mọi người đều hăm hở chạy về cùng một hướng.
Hắn thắc mắc, kéo một người lại và hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại vội vã như thế?”
“Muốn chết à?”
Người bị kéo lại nổi giận, nhưng sau khi hắn ta nhìn thấy quần áo trên người Lâm Nhất là của phái Thanh Vân thì hiền hòa lại hơn nhiều rồi nói với vẻ thắc mắc: “Thiếu tông chủ của các ngươi và đệ nhất phái Tử Viêm hẹn nhau đấu võ ở thành đông, ngươi không biết sao?”
Chương 39: Cao thủ giao chiến
Thiếu môn chủ hẹn giao chiến với người đứng đầu Tử Viêm Môn?
Lâm Nhất ngỡ ngàng, không ngờ là hắn lại có thể gặp được việc này ở thành Bạch Thủy.
Hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị dòng người xô đẩy, nhanh chóng đi đến thành Đông.
Lâm Nhất có biết Bạch Vũ Phàm.
Trước khi Tô Hàm Nguyệt xuất hiện, thiếu môn chủ vốn là người đứng đầu tông môn danh xứng với thực.
Và hiện tại, hắn ta cũng là một trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy.
Nghe nói Tô Hàm Nguyệt không được xếp vào Tứ đại cao thủ bởi vì thực lực của nàng quá mạnh mẽ.
Về phần thật giả thế nào thì không ai biết được.
Lúc còn là Kiếm Nô, nguyên chủ cũng từng vài lần gặp mặt Bạch Vũ Phàm. Đương nhiên, Bạch Vũ Phàm có nhớ được hắn không thì lại là chuyện khác.
Lâm Nhất có hơi tò mò vì đến hiện tại hắn vẫn chưa có cơ hội gặp được cao thủ có cấp bậc như vậy.
Nhất là những người này cũng trạc tuổi hắn, đi xem thử chắc hẳn có thể mở mang tầm mắt.
“Đi một chuyến xem sao, nhìn xem thực lực của bọn họ như thế nào mà được xưng là Tứ đại cao thủ”.
Hiện tại hắn có trong tay 3500 linh thạch, xem như một khoản tiền lớn, đến hội đấu giá hai tháng sau, hắn còn có thể kiếm được một vố lớn nữa.
Hiện tại tâm trạng Lâm Nhất rất thoải mái.
Thoáng chốc, hắn đã theo dòng người đi đến điểm hẹn của hai người kia ở thành Đông.
Trong tầm mắt là một cái đài cao, xung quanh người xếp thành lớp trong lớp ngoài vây chật như nêm.
Trên đài có một người mặc trường bào tương tự với Lâm Nhất, vẻ ngoài tuấn tú bất phàm, tóc dài tung bay trong gió, phong thái nhanh nhẹn.
Đó chính là thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm của Thanh Vân Môn, Lâm Nhất nhớ rõ diện mạo của hắn ta.
Dường như hắn ta đã đợi được một lúc lâu, vẻ mặt có hơi mất kiên nhẫn, không biết vì sao đối phương còn chưa xuất hiện.
Vèo!
Ngay khi Lâm Nhất đang tự hỏi không biết người đứng đầu Tử Viêm Môn đến khi nào mới xuất hiện, thì một thân ảnh bất thình lình bay xuống từ trên lầu cao ở đằng xa.
Mượn lực bay vọt lên không trung ba lần, di chuyển nhẹ nhàng, sau đó đáp xuống đất một cách vững vàng.
Ánh mắt Lâm Nhất tràn đầy kinh ngạc, quả là thân pháp cao siêu.
Người này có thể mượn lực trên không trung ba lần, trong khi hắn dùng hết sức chỉ có thể nhảy vọt lên hai mươi thước, gần như là không có khả năng mượn lực lấy đà, chỉ có thể cố gắng khống chế thân thể và góc độ tiếp đất.
“Liễu Vân Phi đã đến!”
“Đúng là thân pháp tinh diệu, lại có thể ba lần mượn lực giữa không trung, thật không hiểu vì sao bây giờ hắn ta mới đến!”
“Hẳn là Yên Vân Quyết của Tử Viêm Môn, xem ra lần này Bạch Vũ Phàm gặp khó khăn rồi, thực lực của Liễu Vân Phi đã mạnh hơn trước kia!”
Liễu Vân Phi vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết những người có mặt tại đây, tất cả đều tỏ vẻ tán thưởng.
Bạch Vũ Phàm nhìn đối phương, nói: “Ngươi đến muộn!”
Liễu Vân Phi mỉm cười: “Không sao, ngươi chắc chắn sẽ thua. Trận chiến lần này, ta chỉ muốn xem thử có thể dùng mấy chiêu để đánh bại ngươi!”
Giọng điệu quả thật ngông cuồng!
Lâm Nhất thầm nghĩ Liễu Vân Phi thoạt nhìn là một người nho nhã lịch thiệp, thế nhưng khi nói chuyện lại không chừa một chút đường lui nào cả.
Sắc mặt Bạch Vũ Phàm tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Còn chưa giao chiến, chớ có tự tin như vậy!”
Dứt lời, khí thế trên người Bạch Vũ Phàm lập tức bộc phát.
Võ đạo tầng tám!
Khí thế khủng bố trên người hắn ta bùng nổ, thoạt nhìn là cảnh giới võ đạo tầng tám, nhưng Lâm Nhất lại có cảm giác không phải vậy.
Vẻ mặt Liễu Vân Phi dần trở nên nghiêm túc: “Xem ra một năm qua ngươi đã tiến bộ không ít!”
Ầm!
Khí thế võ đạo tầng tám trên người hắn ta cũng bộc phát, một lần nữa khiến toàn trường kinh ngạc.
Cả hai đều không sử dụng binh khí, mà bắt đầu tích tụ linh khí.
Hai người đứng cách nhau chưa đến một trăm mét, thăm dò lẫn nhau, đều muốn tìm ra sơ hở của đối phương.
Bầu không khí trên võ đài như cô đọng lại, quần chúng xung quanh nín thở, không dám lên tiếng.
Không phải lúc nào cũng có cơ hội nhìn thấy cao thủ võ đạo tầng tám giao chiến.
Lâm Nhất khẽ nhíu mày nhìn hai người có thực lực ngang nhau trên võ đài, tuy nhiên, có vẻ như Liễu Vân Phi ung dung hơn một chút.
Víu!
Bạch Vũ Phàm khẽ quát một tiếng, thình lình vọt về phía Liễu Vân Phi.
Vung tay lên chém thẳng xuống.
Khai Sơn Thủ!
Đây là võ kỹ thượng phẩm của Thanh Vân Môn, tu luyện đến đại thành có thể dùng một tay nhẹ nhàng chẻ núi.
Cộp! Cộp! Cộp!
Mỗi một bước chân của Bạch Vũ Phàm khiến sàn võ đài xuất hiện vết nứt, hiển nhiên hắn ta đã dùng toàn lực ứng phó, tích tụ linh khí đến đỉnh phong.
Chương 40: Kết cục không ai ngờ
Khi sắp tiến đến gần, hắn ta nhảy vọt lên, vung tay chém xuống khiến cuồng phong nổi lên. Một chưởng này sắc bén như đao. mang theo uy thế kinh người.
Liễu Vân Phi không né tránh mà trực tiếp điểm một ngón tay ngăn cản.
Ầm!
Giữa không trung, Bạch Vũ Phàm với uy thế kinh người lại bị đánh lui trở về chỉ bằng một ngón tay!
Lâm Nhất nhắm mắt lại, vừa rồi, khi ngón tay kia điểm trên bàn tay Bạch Vũ Phàm, dường như toàn bộ đều biến thành màu xanh biếc.
Một chiêu không thành, Bạch Vũ Phàm cũng không hoảng loạn.
Hắn ta xoay tròn một vòng giữa không trung, trong khoảnh khắc, chưởng biến thành trảo chộp đến.
Ưng Chưởng Công!
Lâm Nhất nhìn mà kinh sợ, Bạch Vũ Phàm này quả không hổ là Thiếu môn chủ, trong tình thế như vậy mà vẫn có thể biến chiêu.
Cùng là Ưng Chưởng Công, nhưng trong tay Bạch Vũ Phàm lại có thể phát huy sức mạnh gấp vô số lần so với Chu Bình.
Hiển nhiên, Liễu Vân Phi cũng không khỏi ngây người, hắn ta thật sự không ngờ Bạch Vũ Phàm lại biến chiêu nhanh như vậy.
Bất đắc dĩ, hắn ta đành phải lui về sau.
Bạch Vũ Phàm thành công chiếm được ưu thế, sau khi hạ xuống, thân thể hắn tựa như chim ưng mang theo móng vuốt nhanh nhẹn mà hung hãn.
Quần chúng vây xem kinh ngạc không thôi, Lâm Nhất tự nhận bản thân không thể nào ngăn nổi mười chiêu Ưng Chưởng Công này.
Quá nhanh, quá ác!
Nhưng nói đi nói lại, Liễu Vân Phi vẫn là Liễu Vân Phi, sau khi lui lại mấy bước, hắn ta đã nhanh chóng trụ vững, một lần nữa lấy lại bình tĩnh.
Chẳng mấy chốc hai người đã giao thủ gần mười chiêu.
Tình hình lúc này có vẻ như Bạch Vũ Phàm đang chiếm ưu thế, nhưng nhất thời vẫn bất phân thắng bại.
Đột nhiên, ngay lúc này, bóng dáng Liễu Vân Phi đan xen vào nhau, đong đưa một cách quái dị, kế đó hắn ta lắc người một cái, bay đến sau lưng Bạch Vũ Phàm.
Víu!
Rồi sau đó, Liễu Vân Phi không chút do dự duỗi ngón tay ra điểm một cái.
Bạch Vũ Phàm muốn xoay người những đã không còn kịp nữa, hắn bị một chỉ của Liễu Vân Phi đánh bay ra ngoài.
Lâm Nhất nhìn thấy rất rõ, hắn có thể xác định khi đối phương dùng ngón trỏ điểm ra thì nó lập tức biến thành màu xanh biếc.
Soạt!
Từng sợi khói màu xanh biếc tản ra trên người Liễu Vân Phi. Bạch Vũ Phàm vừa rơi xuống đất, đang định phản công thì lúc này…
Khi hắn ta còn chưa đứng vững, Liễu Vân Phi đã bay vọt đến, đánh ra một chưởng.
Một chưởng này lóe lên ánh sáng xanh, bàn tay hắn ta tựa như ngọc, trong suốt như lưu ly.
Ánh mắt Bạch Vũ Phàm hiện lên sự kinh ngạc, trong lúc cấp bách hắn ta đã dùng toàn lực ngăn cản một chưởng này.
Ầm!
Không ngoài dự đoán, Bạch Vũ Phàm bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng rỉ máu.
Hắn ta che ngực, mãi một lúc lâu vẫn không thể đứng dậy được.
Hiển nhiên một chưởng này đã khiến nội tạng của hắn ta bị tổn thương, không còn khả năng tái chiến.
Tình thế trên võ đài đảo ngược một cách bất ngờ.
Không ai ngờ rằng thoạt nhìn hai người có thực lực ngang nhau, Bạch Vũ Phàm chiếm được ưu thế vậy mà lại thất bại trong gang tấc.
“Tử Vân Quyết của ngươi đã tu luyện đến tầng năm rồi ư?”
Bạch Vũ Phàm che ngực, nhìn về phía Liễu Vân Phi, giọng hắn ta có chút khiếp sợ.
Tử Vân Quyết là công pháp trấn tông của Tử Viêm Môn, mỗi một tầng sẽ biến hóa thành một màu sắc, khi đạt đến tầng cao nhất – tầng sáu sẽ biến thành màu tím.
Tử Vân Quyết màu xanh lá đã là tầng năm, hắn ta chỉ còn thiếu một tầng nữa là hoàn thành.
“Thua trong mười chiêu, ta đã nói rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta. Năm nay, Tứ tông tranh tài chỉ có một người là đối thủ của ta”.
Liễu Vân Phi cười nhạt, hắn ta không trả lời câu hỏi của Bạch Vũ Phàm, cũng không liếc nhìn đối phương dù chỉ là một cái, cứ thế rời đi.
Sắc mặt Bạch Vũ Phàm thay đổi, thầm cảm thấy nhục nhã, cái tên Liễu Vân Phi này đúng là không coi ai ra gì!
Nhưng thắng làm vua, thua làm giặc, thua trong mười chiêu, nên hắn ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Vậy là xong rồi à… Đúng là khó tin mà!”
“Đúng vậy, mười chiêu đã thua, tôi còn tưởng ít nhất phải hơn trăm chiêu đấy!”
“Một năm nay, Liễu Vân Phi tiến bộ quá nhanh, không ngờ hắn ta có thể tu luyện Tử Vân Quyết đến tầng năm”.
“Đối thủ chính thức mà hắn nói hẳn là Tô Hàm Nguyệt!”
“Ha ha, theo tôi thấy với thực lực của Liễu Vân Phi, e là Tô Hàm Nguyệt cũng chưa chắc là đối thủ. Có điều, chỉ với Tử Vân Quyết tầng năm, Liễu Vân Phi không thể thắng nhanh như vậy, thân pháp của hắn mới là mấu chốt quyết định thắng bại”.
“Chưa chắc, tôi nghe đồn Bạch Vũ Phàm từ lâu đã không phải đối thủ của Tô Hàm Nguyệt!”
“Thực lực của Bạch Vũ Phàm cũng rất mạnh, tiếc là lại bại một cách nhục nhã như vậy!”
Kết quả trận chiến tuy có hơi khác so với tưởng tượng của mọi người, nhưng có thể thấy được thực lực mạnh mẽ của Liễu Vân Phi cũng coi như được mở rộng tầm mắt.
Lâm Nhất đứng lẫn trong đám người không hề lên tiếng, hồi lâu sau, hắn vẫn còn chìm trong suy nghĩ.
Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề xem bí quyết.
Vốn có chút khả năng quan sát, Lâm Nhất có thể nhìn ra trận chiến vừa rồi quả thật chấn động lòng người.
Nhất là bước ngoặt trong lúc giao chiến, Liễu Vân Phi lướt qua Bạch Vũ Phàm, đi đến sau lưng hắn ta, điểm một ngón tay giành chiến thắng.
Trên thực tế, Bạch Vũ Phàm đã sớm đoán được, thế nên bóng dáng đã biến ảo thành ba cái cùng một lúc.
Nhưng thân pháp của Liễu Vân Phi thật sự quá mạnh mẽ, Bạch Vũ Phàm vẫn không cách nào nhìn rõ, nên mới thất bại trong gang tấc.
Sự hung hiểm trong đó chỉ có người chính thức giao thủ mới có thể cảm nhận được rõ ràng.
Lâm Nhất lắc đầu rồi hòa theo dòng người rời khỏi đó, chỉ có điều tâm trạng của hắn lúc này đã không còn thoải mái như trước.