-
Chương 2
Thiếu niên chặn đường tên là Chu Khảm, cùng tuổi với Chu Hằng, cũng là 17 tuổi. Tuy nhiên tu vi của hắn cao hơn Chu Hằng rất nhiều, đã là Luyện Thể tầng sáu, còn kém một bước là có thể đặt chân vào Luyện Cốt Cảnh!
Phụ thân của Chu Khảm là Chu Kiếm Minh, tư chất cũng khá, không may hắn cùng thời đại với thiên tài Chu Định Hải! Ở dưới vầng sáng của Chu Định Hải, Chu Kiếm Minh tự nhiên ảm đạm thất sắc, vẫn luôn là nhân vật bi kịch.
Chính vì vậy, Chu Kiếm Minh hận thấu xương Chu Định Hải, đáng tiếc, mặc hắn cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp bước chân Chu Định Hải, cho dù Chu Định Hải dùng phần lớn thời gian tìm kiếm linh dược cho Chu Hằng cũng vậy.
Để hắn vui mừng là, con hắn lại thừa kế thiên phú của hắn, đã sớm đạt tới Luyện Thể tầng sáu, cho dù Chu Hằng nhìn lên cũng nhìn không tới.
Được Chu Kiếm Minh trong bóng tối sai bảo, Chu Khảm luôn luôn gây khó dễ với Chu Hằng, giống loại tình huống bây giờ cũng không biết phát sinh bao nhiêu lần rồi.
- Rác rưởi, thế nào, lỗ tai điếc sao?
Chu Khảm hi hi ha ha nói, trước kia được cha phân phó cho nên bây giờ đã thành thói quen, dường như mỗi ngày không khi dễ Chu Hằng một chút thì cả người không thoải mái.
Chu Hằng lạnh lùng nhìn đối phương, tên này dám lớn lối như vậy, là vì gia gia hắn cũng là trưởng lão gia tộc!
Chiếu theo tộc quy Chu gia, chỉ cần tu vi đạt tới Luyện Huyết Cảnh liền có thể trở thành trưởng lão, không liên quan tới tuổi tác và bối phận. Một khi trở thành trưởng lão, như vậy liền tiến vào quyền lực trung tâm Chu gia, nắm giữ quyền lực không biết cao hơn bao nhiêu so với gia chủ có tính tượng trưng!
Gia gia Chu Khảm là Chu Hiến Minh, chính là tồn tại Luyện Thể tầng mười hai, là đệ nhất cao thủ Chu gia, cũng là trưởng lão đứng đầu, quyền cao chức trọng! Cộng thêm Chu Định Hải hàng năm ở ngoài tìm kiếm linh dược trị liệu cho Chu Hằng, Chu Kiếm Minh mới dám chỉ định con mình khi dễ Chu Hằng.
- Cút ngay!
Chu Hằng mờ nhạt nói, muốn đi vòng qua.
Đối phương có thể uy phong mạnh miệng, cũng không dám động thủ thật, dù sao Chu Hằng cũng không phải không có cha dựa vào!
- Đại rác rưởi, cuộc sống an nhàn của ngươi sẽ chấm dứt!
Chu Khảm bước ngang một bước, lại chặn lại Chu Hằng:
- Hơn ba tháng nữa là lễ mừng cuối năm, gia tộc quy định, phàm là người tuổi tròn 18 mà chưa tiến vào Luyện Nhục Cảnh thì phải bị loại trừ khỏi gia phả gia tộc, không được tiếp tục tu luyện, ngược lại kinh doanh kiếm lợi cho gia tộc.
- Về sau thấy ta, phải nhớ gọi một tiếng đại nhân!
- Còn có đũng quần này, ngươi không chui cũng phải chui! Ha ha, ha ha ha ha!
Chu Khảm cười to, rất là đắc ý.
Chu Hằng nhướng mày, quả thật gia tộc có quy định như thế.
Chu gia mặc dù là gia tộc võ đạo duy nhất Nguyên Thạch Trấn, thống trị hơn hai ngàn người trong trấn, nhưng mà thu nhập nhiều, chi tiêu cũng lớn, đặc biệt cung cấp cho võ giả tu luyện!
Võ giả tu luyện, bắt đầu từ trong thức ăn rút ra năng lượng, chuyển hóa thành chân nguyên lực bản thân. Bởi vậy, võ giả ăn uống rất nhiều, một ngày ăn 5, 6 bữa, thậm chí 8, 9 bữa cũng không hiếm, hơn nữa mỗi một bữa ăn lượng thức ăn cũng nhiều bằng ba bốn ngày của người thường.
Ăn như vậy đủ để khiến một nhà trung lưu nghèo luôn!
Toàn bộ Chu gia từ trên xuống dưới có gần 400 người, nếu như người người tu luyện, vậy cho dù với của cải của Chu gia cũng ăn không tiêu. Bởi vậy, gia tộc có một quy định như vậy, để những tộc nhân thiên tư không tốt, không thích hợp luyện võ đi buôn bán, nuôi dưỡng cho võ giả gia tộc.
Loại hy sinh này là cần thiết!
Không có vũ lực cường đại, Chu gia làm sao có thể giữ được gia nghiệp? Muốn chia đều chỉ có một kết quả, đó chính là Chu gia xuống dốc!
Tuy nói buôn bán cũng là cống hiến cho gia tộc, nhưng mà thế giới này sùng bái vũ lực, thực lực vi tôn, một khi trở thành thương nhân thì ngay cả tư cách có trong gia phả cũng không có, chỉ lớn hơn người hầu một chút mà thôi.
Chu Hằng hiện tại mới là Luyện Thể tầng một, hơn nữa còn là sơ kỳ, muốn trong ba tháng luyện tới Luyện Nhục Cảnh? Đây căn bản là si tâm mộng tưởng!
Cũng khó trách Chu Khảm lại đắc ý như vậy, Chu Hằng nếu đi buôn bán thì Chu Định Hải còn thể diện gì nữa?
Nhìn vẻ mặt tiểu nhân của đối phương, Chu Hằng siết chặt nắm đấm, hận không thể tiến lên cho hắn một đấm!
Tuy nhiên, hắn vẫn nhịn.
Giữa hai người chênh lệch quá lớn, hắn căn bản đánh không trúng được đối phương, trái lại lại cho Chu Khảm có một lý do ra tay, đến lúc đó hắn đánh trúng nhưng vẫn là lỗi của hắn, gia gia đại trưởng lão của người ta cũng không phải là để bài trí.
Nhẫn!
Một ngày nào đó hắn sẽ hoàn trả lại sỉ nhục này gấp bội!
Chu Hằng lại vòng qua Chu Khảm, lúc này đối phương cũng không tiếp tục ngăn cản, chỉ là liên tiếp cười lạnh.
Trở lại chỗ ở của mình, Chu Hằng ngồi xuống, giận dữ nện một đấm lên mặt bàn.
Hắn dù sao cũng chỉ là thiếu niên 17 tuổi, đúng là độ tuổi máu nóng nhất (ý nói nóng tính nhất), dễ bị kích động nhất, lại phải mạnh mẽ nhịn hết ngày này qua ngày khác bị châm chọc khiêu khích, nào có dễ không có một chút giận dữ nào.
- Hắc kiếm a hắc kiếm, ngươi hại ta nhiều năm như vậy, ta cũng không trông vào ngươi bồi thường gì, chỉ cầu lão nhân gia ngươi mỹ mãn nhanh một chút, đừng hại ta hết lần này tới lần khác nữa!
Chu Hằng thầm nói trong lòng, đây là chướng ngại vật trên đường hắn tu luyện, không vượt qua thì đừng đề cập tới nữa.
- Tiếp tục tu luyện!
- Tuy rằng công hiệu Liệt Dương Quyết buổi tối không bằng ban ngày, nhưng ta tuyệt không thể lãng phí từng giây từng phút!
Chu Hằng đi vào sân, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Liệt Dương Quyết luyện hóa cơm chiều vừa mới ăn, cho tới tận khi tinh thần hắn chống đỡ không nổi mới bò vào phòng ngủ.
Hắn không có người hầu, phụ thân lại luôn bôn ba bên ngoài tìm kiếm linh dược chữa thương cho hắn, mà mẫu thân lại sớm mất, hắn đã sớm quen sống cô độc rồi.
Một đêm qua đi, Chu Hằng lại bắt đầu một ngày bình thản, khô khan, chịu đựng phơi nắng dưới mặt trời chói chang, đem chân nguyên lực hắn tân tân khổ khổ tu luyện tẩm bổ cho kiếm đen kia.
Đến buổi sáng thứ tư, Chu Hằng cũng không tới quảng trường nữa.
Tuy rằng ngồi ở trên khối đá lớn kia hút được nhiệt lượng nhiều nhất, tu luyện Liệt Dương Quyết cũng hiệu quả nhất, nhưng Chu Hằng có loại cảm giác, đoạn kiếm màu đen biến hóa gần trong gang tấc!
Hắn không biết có thể sinh ra biến hóa kỳ dị nào hay không, nói không chừng chuôi đoạn kiếm này sẽ từ trong cơ thể hắn chui ra, xé rách hư không bay đi, hoặc là phát ra hào quang chói mắt, tóm lại, hắn không muốn mạo hiểm như vậy.
Tu luyện trong sân min, tuy rằng hiệu quả kém một chút, nhưng cũng không kém một chút xíu hôm nay (ý nói là đủ bù vào cho kiếm đen hút no).
Chu Hằng đè xuống kích động trong lòng, khoanh chân ngồi dưới đất, ở dưới mặt trời chói chang bắt đầu tu luyện.
Nửa tiếng, một giờ... Thời gian từng chút qua đi, rất nhanh đã qua bốn tiếng.
- Ông!
Đoạn kiếm màu đen trong đan điền Chu Hằng run nhẹ lên, tạo thành từng gợn sóng. Rung động càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng biến thành trời long đất lở, mãnh liệt vô cùng.
Thân thể Chu Hằng cũng run lên theo, dường như có một sức mạnh muốn xé rách thân thể hắn vậy, khiến hắn thống khổ vô cùng.
- Chết tiệt! Ta nuôi ngươi, nhịn ngươi nhiều năm như vậy, ngươi còn không biết tốt xấu, vẫn muốn tra tấn ta!
Trong lòng Chu Hằng nảy sinh ác độc, mười năm khổ hận này hắn chưa bao giờ oán giận qua, nhưng đoạn kiếm đen chết tiệt này còn tra tấn hắn, lập tức khiến hắn giận dữ!
- Trấn cho ta!
Chu Hằng cũng không biết nên làm như thế nào, chính nín một bụng oán khí, dùng ý chí trấn áp đoạn kiếm.
Hắc kiếm rung yếu hơn một chút, tuy rằng không phải quá rõ ràng, nhưng đúng là yếu đi!
Chu Hằng lòng có ngạo khí, đáng tiếc thủy chung không thể tu luyện giống như thường nhân, để hắn luôn luôn ẩn nhẫn. Có vài người trong hoàn cảnh như vậy sẽ hoàn toàn đánh mất nhuệ khí, mà Chu Hằng lại càng thêm cao ngạo, hắn chỉ chờ một ngày chín tầng trời hóa long, bộc phát ra hào quang vạn trượng!
Hiện tại là so ý chí, không liên quan tới lực lượng, rốt cục hoàn toàn kích phát ý chí của hắn ra.
- Đây là cơ thể của ta, ngươi ở trong thân thể ta thì phải nghe ta.
Chu Hằng điên cuồng gào thét trong lòng, ý chí càng ngày càng trở nên ngoan cường, hung hắn trấn áp tới hắc kiếm.
- Ông! Ông! Ông!
Đoạn kiếm màu đen dường như không cam lòng bị Chu Hằng trấn áp, lại bắt đầu chấn động kịch liệt, từng luồng sóng chấn động chấn cho cả người Chu Hằng như muốn nổ tung vậy!
Chu Hằng trong lòng hừ lạnh, không chút yếu thế triển khai phản kích, nhất định phải trấn áp đoạn kiếm màu đen kia.
Một người một kiếm cứ như vậy giằng co trường chiến. Đoạn kiếm màu đen không có cảm giác gì, nhưng mà Chu Hằng lại là tấm thân máu thịt, cả người mồ hôi như mưa, quần áo ướt sũng, mỗi một khối cơ thể đều đau đớn vô cùng.
Nhưng đối với một thiếu niên dựng dục oán khí mười năm mà nói, mà đoạn kiếm màu đen này chính là đầu sỏ gây nên, cho nên sẽ chịu thua nó sao?
Hắn nhịn mười năm, chính là đợi ngày này!
Tu luyện Liệt Dương Quyết mười năm, ý chí của Chu Hằng cũng được rèn luyện cực lớn, để hắn có năng lực chống lại, nếu không không tới một phút hắn đã bị hôn mê rồi.
10 phút, ba mươi phút, một giờ!
Thân thể Chu Hằng run rẩy sắp gục, giờ phút này chỉ cần ai đụng vào hắn một cái, khẳng định hắn sẽ ngã khụy, lập tức hôn mê. Nhưng chỉ có ý chí cứng cỏi không gục ngã, ý chí hắn trải qua ma luyện lâu như vậy đã sớm cứng như thép rồi.
Chiến đấu tới hơi cuối cùng.
Tuy rằng đoạn kiếm màu đen chỉ là một vật chết, nhưng mà Chu Hằng vẫn nuốt không trôi, thua ai cũng có thể, nhưng mà không thể thua thứ đã hại hắn mười năm.
Hai giờ, ba giờ!
Chu Hằng đã sớm đạt đến cực hạn, hắn không thể cảm giác được đau đớn trong thân thể nữa. Không phải đau đớn biến mất, mà là hắn đã chết lặng, giờ phút này tay chân có gãy cũng không còn cảm giác.
Nhưng ý chí của hắn lại trở nên càng ngày càng cường đại, chặt chẽ trấn áp đoạn kiếm màu đen, không có một chút thỏa hiếp, không có một phần thoái nhượng!
Đoạn kiếm màu đen rung động càng ngày càng mỏng manh, rốt cục, hoàn toàn ngừng rung động.
Khi nó hoàn toàn dừng lại, một đạo quang ảnh tối như mực mạnh mẽ bộc phát ra từ trên thân kiếm, so với tinh quang còn rực rỡ hơn, so với ánh mặt trời còn lóa mắt hơn!
- Ầm!
Trong đầu Chu Hằng lập tức hiện ra 9 bức đồ án, khắc thật sâu vào trong trí nhớ của hắn, mỗi một bức đồ án đều không ngừng biến hóa, đó là một thanh kiếm, đang không ngừng dọc ngang tung hoành, đâm, chém vô cùng huyền diệu!
Đây là 9 thức kiếm pháp!
Chuôi đoạn kiếm màu đen thần bí này không ngờ truyền thụ cho hắn 9 thức kiếm pháp!
Chu Hằng không khỏi trợn mắt há hốc mồm, hắn chỉ cảm thấy khó tin tới cực điểm! Nhưng đoạn kiếm này có thể sống nhờ mười năm trong đan điền của hắn này, nói không đã tồn tại từ lúc sớm hơn, chỉ là hắn không phát hiện được mà thôi, chuyện ly kỳ cổ quái như thế đều đã xảy ra, có truyền thụ cho hắn 9 thức kiếm pháp thì có gì kỳ quái chứ?
Chỉ là trong nháy mắt, tất cả hình ảnh vỡ nát, hóa thành vô số điểm sáng màu đen, dung vào trong đầu hắn, dung vào máu huyết xương thịt hắn