-
Chương 20
Phụ thân, thương thế của người rốt cuộc là vì chuyện gì?
Chu Hằng ấn xuống tức giận trong lòng, dùng giọng bình tĩnh hỏi, nhưng giọng run run vẫn bộc lộ tâm tình giận dữ đỉnh điểm của hắn.
Chu Định Hải nghĩ lại, thầm nghĩ con mình trời sinh thông minh, dù là không nói thì nó cũng đoán được vài điều, còn không bằng trực tiếp nói cho nó biết, vậy là nói ra:
- Mấy ngày trước nghe nói có một gốc thần dược xuất thế, vi phụ liền đi thử thời vận, đấu với người ta mấy chiêu, tài không bằng người mà thôi!
Chu Hằng vừa nghe liền hiểu, phụ thân lại vì tìm được linh dược có thể "chữa bệnh" cho hắn, mạo hiểm tranh giành với người ta, nhưng lại bị người ta trọng thương!
Vốn cũng thôi, thế giới này chính là lấy thực lực xưng vương, nắm đấm không bằng người khác chỉ có thể oán mình tài không bằng người! Điểm này Chu Hằng có thể tiếp nhận, nhưng cha lại vì hắn mà trọng thương, lại làm hắn không thể nào chịu được!
Phụ thân là người thân duy nhất của hắn, nhưng lại bởi vì mình mà bị thương, hắn vô cùng giận dữ, chính là bởi vì trước kia mình "vô năng", mới làm hại phụ thân bôn ba khắp nơi, mạo hiểm vì hắn!
Chu Hằng đang tự trách, nếu không phải vì mình vô dụng, phụ thân nào sẽ vì thế mà bị thương?
Trong lòng hắn có một ngọn lửa giận, muốn thiêu sạch thế giới này!
Mặc kệ kẻ kia là ai, mặc kệ kẻ kia có bối cảnh kinh khủng cỡ nào, hắn chết chắc rồi!
Trong lòng Chu Hằng thề, ngoài mặt lại cố nặn ra mỉm cười, nói:
- Cha, nói cho ngài biết một tin tốt, con có thể tu luyện rồi!
- Cái gì, thật sao?
Đôi mắt vô thần của Chu Định Hải bỗng nhiên bùng lên tia sáng, hắn cẩn thận quan sát Chu Hằng, lập tức cảm nhận được khí tức mạnh mẽ trên người Chu Hằng. Tuy rằng không so được với thời kỳ toàn thịnh của hắn, nhưng tuyệt đối là tiến vào Luyện Cốt Cảnh!
Hắn mới rời nhà hơn bốn tháng, con mình liền từ rác rưởi không thể tu luyện chạy lên đến Luyện Cốt Cảnh?
- Ha ha, ha ha ha ha!
Chu Định Hải cười to ra tiếng, tràn đầy vui vẻ, nhưng tiếng cười lại chấn động đến vết thường, hắn liền bắt đầu ho khan, sắc mặt vì hưng phấn mà có vài phần hồng hào lại lập tức trở nên tái nhợt.
Nhưng trên mặt hắn vẫn thấp thoáng tươi cười, vươn tay vỗ vai Chu Hằng, nói:
- Đứa nhỏ ngoan, đứa nhỏ ngoan, cha biết con nhất định làm được! Nhất định làm được!
Chu Hằng cũng gật đầu thật mạnh, cầm lấy tay phụ thân, trong thời gian ngắng không lời để nói.
- Cha, là ai đả thương ngài?
Rốt cục Chu Hằng không nhịn được hỏi.
Chu Định Hải im lặng không nói, một lát sau mới nói:
- Hằng nhi, thế giới bên ngoài lớn hơn con nghĩ gấp trăm lần, ngàn lần. Chuyện mà con cần làm bây giờ, đó là tập trung tu luyện, đừng phân tâm vì chuyện khác!
- Cha, ngài vì con mà trọng thương, ngay cả tên kẻ thù con cũng không biết, ngài bảo con làm sao có thể yên tâm tu luyện?
Chu Hằng kích động nói.
Chu Định Hải lắc đầu, nói:
- Cũng không tính là kẻ thù, thiên tài địa bảo không có chủ nhân, ai cũng có thể tranh giành. Cha đã nói qua, tài không bằng người, tài không bằng người mà thôi!
- Cha!
Chu Hằng kiên quyết nhìn Chu Định Hải, trong ánh mắt tràn đầy cố chấp.
Đứa nhỏ này, giống mình, càng giống mẹ của nó!
Chu Định Hải thở dài, nói:
- Được rồi, tuy nhiên bây giờ thực lực của con quá yếu, trừ khi con có thể đi qua đăng thiên lộ, bằng không cha sẽ không để con đi chịu chết!
Thân thể Chu Hằng run lên, đả thương phụ thân chính là cường giả cấp bậc Tụ Linh Cảnh?
Vậy thì tính sao!
Chu Hằng nắm tay thật chắc, thù cha không báo, uổng phận làm con!
Hiện tại hắn quả thật không phải đối thủ của cường giả Tụ Linh Cảnh, nhưng cuối cùng có ngày hắn sẽ đạt đến Tụ Linh Cảnh. Mà không gian đan điền của hắn rộng rải, mạnh ít nhất gấp đôi cường giả Tụ Linh Cảnh bình thường!
Lại phối hợp Lăng Thiên Cửu Thức, hắn có lòng tin chém giết bất kỳ cường giả Tụ Linh Cảnh nào!
- Hằng nhi, sao bệnh của con đột nhiên lại khỏi?
Chu Định Hải không muốn con một của mình vướn mắc trên thương thế của mình, liền nhanh chóng đổi đề tài.
Chu Hằng sửng sốt, do dự một lúc mới nói:
- Con nhặt được trái cây rừng trên Bình Thiên Sơn, sau khi ăn vào cả người nóng lên, hôn mê 2 ngày liền đột nhiên có thể tu luyện, hơn nữa tốc độ nhanh chóng!
Chuyện đoạn kiếm màu đen quá mức kỳ dị, hơn nữa liên hệ to lớn, không phải Chu Hằng không tin phụ thân mình, mà bản thân bí mật này là gánh nặng rất lớn, để một mình hắn gánh vác là đủ rồi!
Chu Định Hải lại tin tưởng vào chuyện này, bởi vì động lực chống đỡ hắn chạy ngược chạy xuôi chính là tìm được một loại linh dược loại trừ "bệnh nặng" của Chu Hằng, làm cha, hiện tại hắn chỉ có vô cùng cao hứng cùng tự hào!
Ai nói con của hắn là rác rưởi, ai thấy qua rác rưởi trong vòng 4 tháng liền từ Luyện Thể sơ kỳ tầng một tiến vào Luyện Thể tầng bảy?
Luyện Cốt Cảnh chưa đến 18 tuổi, bây giờ Chu gia có thể lấy ra được mấy người?
Tuy rằng còn không có thiên phú yêu nghiệt 12 tuổi tiến vào Luyện Cốt Cảnh giống như hắn, nhưng nhìn thời gian Chu Hằng tu luyện mà thấy, lại ném hắn ra tít đằng sau!
Có con như thế, hắn còn gì cầu mong nữa?
- Cha, con ngẫu nhiên tiến vào một chỗ tuyệt cốc, lấy được một phần công pháp tu luyện, tốc độ tu luyện nhanh hơn gấp đôi so với Liệt Dương Quyết!
Chu Hằng như hiến vật quý lấy ra Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, ở trước mặt cha của mình, hắn có thể không cần cố kỵ biểu hiện ra tâm tình của hắn.
- Cái gì!
Chu Định Hải biến sắc, sau khi cả kinh lại mừng rỡ, run rẩy tiếp nhận sách lụa, thậm chí còn không cầm chắc, liền trượt xuống chăn.
Chu Hằng biến sắc, thương thế của phụ thân nặng vượt xa suy đoán của hắn.
Hắn vội vàng mở ra, để Chu Định Hải chỉ cần quét mắt là được, chờ Chu Định Hải khẽ gật đầu, hắn mới lật sang trang khác. Công pháp hơn 4000 chữ tuy rằng tối nghĩa khó giải thích, nhưng Chu Định Hải cũng là một thế hệ thiên tài, chỉ là hơi khựng một chút liền thông suốt, nhanh chóng xem hết cả bộ công pháp.
- Hằng nhi, quyển công pháp này thật là không tưởng được!
Chu Định Hải nhắm mắt suy nghĩ một hồi, trên mặt toát ra vẻ vô cùng thận trọng.
- Hơn nữa, nó liên hệ quá lớn, hơi lộ ra tin tức sẽ dẫn tới họa sát thân! Con lập tức đốt nó đi, về sau tự mình tu luyện là được, đừng nói cho bất kỳ ai, cũng không được truyền thụ cho bất kỳ ai khác!
Quả nhiên gừng càng già càng cay, Chu Định Hải chỉ nháy mắt liền đưa ra phán đoán chuẩn xác.
Chu Hằng gật đầu, hắn quả thật nghĩ tới phải thiêu hủy Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, tuy nhiên, phải đợi cho Chu Định Hải học được rồi làm.
- Cha, ngài đã nhớ kỹ chưa?
Chu Hằng hỏi.
- Cũng bảy tám phần, con nhớ kỹ là được, ta có thể hỏi con!
Chu Định Hải mỉm cười, lấy được một quyển công pháp như thế, hắn tự nhiên rất vui mừng
Chu Hằng gật đầu, không dám lãng phí thời gian, lập tức đến phòng bếp nổi lửa, đốt ngay Nguyệt Ảnh Tâm Quyết. Sách này tuy rằng trăm năm không mục nát, nhưng không chịu nổi nhiệt độ cao, nhanh chóng hóa thành đống tro tàn.
Có két một cái, lúc này cửa biệt viện bị đẩy ra, một người hầu bưng mâm đi vào, vừa đi vừa kêu:
- Nè nè nè, chết hay chưa, chưa chết nói một tiếng, ăn cơm này!
Nghe lời này, Chu Hằng lập tức nhảy ra!
- Ủa?
Người hầu kia đi tới, lúc nhìn thấy Chu Hằng, trên mặt không khỏi toát ra chút kinh ngạc, rõ ràng là không ngờ hắn đột nhiên trở về, nhưng cũng không để trong lòng. Chỉ đặt mạnh mâm xuống bàn, nói:
- Ngươi trở về thật vừa lúc, không cần lão tử đút cho phế nhân kia! Hắc, nguyên bản chỉ có một đứa con rác rưởi, hiện tại lão cha cũng thành rác rưởi, thật không hổ là cha con!
Người này là nam nhân hơn 30 tuổi, Chu Hằng quen biết hắn, là người bên cạnh Chu Kiếm Minh, gọi là Triệu Tứ. Là người hầu sớm nhất đi theo Chu Kiếm Minh, hiện tại trở thành trưởng phòng quản sự, rất có địa vị trong những người hầu.
Nhưng có địa vị thế nào cũng là người hầu, lại dám công khai phạm thượng, đây là ăn gan hùm mật báo, hay là....
Chu Hằng mở nắp mâm trên bàn, ánh mắt đảo qua, sắc mặt giận dữ càng thêm đậm.
Cái gọi là đồ ăn này chỉ là cơm thiu canh mốc, là cho người ăn hay sao?
Triệu Tứ này dựa vào cái gì dám đối đãi cha mình như thế? Chu Hằng giận dữ không thôi, cũng càng lo lắng - cha mình bị thương nặng đến cỡ nào, ngay cả một người hầu cũng dám khinh đến trên đầu?
- Ha ha, lão cha của ngươi không nói cho ngươi biết hả?
Nếu Triệu Tứ là người bên cạnh Chu Kiếm Minh, tự nhiên sẽ giống như chủ của hắn, coi cha con Chu Định Hải là cái đinh trong mắt.
- Lão cha của ngươi bị phế đi một thân tu vi, đã không còn là cao thủ Luyện Huyết Cảnh gì nữa, má nó chỉ là một tên phế nhân!
- Ngươi là rác rưởi, lão cha ngươi là phế nhân, không phải người một nhà không vào cùng một cửa!
Triệu Tứ cười như điên, không có một chút cố kỵ - Chu Kiếm Minh hận Chu Định Hải nhiều năm như vậy, hiện giờ nắm được cơ hội này, tự nhiên sẽ dồn hai cha con họ vào chỗ chết, hắn căn bản không cần phải sợ.
Trên mặt của Chu Hằng đã tràn ra sát khí không thể kiềm nén được, phụ thân chẳng những bị phế tu vi, lại còn bị trọng thương. Lúc trước hắn cảm xúc kích động không có chú ý, nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn không ngửi được mùi thuốc ở trong phòng!
Mà Triệu Tứ đưa tới, cũng chỉ có đồ thiu cho heo ăn, mà không có nấu thuốc, điều này có nghĩa gì?
Gia tộc đã bỏ qua Chu Định Hải, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt!
Mất đi tu vi, liền mất đi giá trị?
Không, tuy rằng gia tộc thực tế, nhưng còn chưa máu lạnh đến trình độ này! Đây nhất định là Chu Hiến Minh giở trò quỷ đằng sau, cũng chỉ có vị đại trưởng lão này dốc hết sức kiên trì, mới có thể khiến gia tộc đưa ra quyết định tàn khốc như vậy!
Trong mấy ngày nay, rốt cuộc phụ thân đã gánh chịu bao nhiêu ủy khuất! Nếu như mình về trễ mấy ngày nữa, phụ thân mất đi tu vi, lại không có thuốc trị liệu, cộng thêm loại đồ ăn này, sẽ có thể chống đỡ được mấy ngày?
Nhục cha ta! Còn muốn giết cha ta!
Trong lòng Chu Hằng tràn đầy giận dữ, sát ý trào ra tận trới
Hắn vươn tay, chộp lấy cổ Triệu Tứ.
- Lại dám... Ách!
Triệu Tứ căn bản không để Chu Hằng vào mắt, đang muốn tiện tay một quyền đánh cho Chu Hằng nằm xuống, ai ngờ nắm tay mới đánh ra, đã bị Chu Hằng bóp cổ, lập tức không còn chút sức lực, nắm đấm đánh ra cũng rũ xuống.
Rắc rắc rắc, tay Chu Hằng càng bóp càng chặt, cổ họng Triệu Tứ không ngừng phát ra tiếng xương rạn vỡ, bộ mặt nháy mắt nghẹn tím đỏ, dần chuyển thành màu đen. Hắn vô lực giãy giụa, ánh mắt lóe ra hoảng sợ, cùng với khó hiểu sâu sắc.
Tại sao Chu Hằng có được thực lực mạnh mẽ như thế, làm cho Luyện Thể tầng ba đỉnh phong như mình không có một chút sức chống cự!
Tiểu tử này, không phải là rắc rưởi không thể tu luyện hay sao?
- Kẻ nhục cha ta, chết!
Chu Hằng lạnh lùng tuyên án, tay phải bẻ ngang, một tiếng rắc giòn giã vang lên, Triệu Tứ đạp hai chân, đầu rũ xuống, đã chết!