Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Những người có luyện qua quan khí thuậtm, nhìn ra tu vi của Sở Mộ là kiếm khí cảnh bát đoạn sơ kỳ, kém hơn Vương Kỳ một đoạn. Chênh lệch đặc biệt rõ ràng. Lời như vậy, nếu như đổi thành Vương Kỳ nói với Sở Mộ, mọi người sẽ cảm thấy rất bình thường. Nhưng từ trong miệng Sở Mộ nói ra, không thể không khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
- Tiểu gia hỏa này có chút thú vị.
Sở Đương Hùng cũng nhận ra Sở Mộ. Hắn có chút kinh ngạc trước sự biến hóa của người cháu này.
Sở Hành Không và Sở Hành Phong cũng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, vì tu vi của Sở Mộ mà cảm thấy kinh ngạc.
- Không cần. Đánh bại hai người bọn họ, ta cũng không có tiêu hao bao nhiêu sức lực.
Vương Kỳ mỉm cười, thầm nghĩ Sở Mộ thực sự không biết lượng sức:
- Ngươi chẳng qua là tu vi kiếm khí cảnh bát đoạn sơ kỳ mà thôi. Ta rất tán thưởng dũng khí của ngươi. Cho nên, ta sẽ không để cho ngươi bị thất bại quá khó coi.
- Thi triển Tật Phong Kiếm Quyết, trong vòng mười chiêu, ngươi tất bại.
Thần sắc Sở Mộ vẫn lạnh nhạt như cũ, không thay đổi chút nào. Giọng nói không nhanh không chậm, có vẻ hết sức bình tĩnh.
- Cái gì? Ta không nghe lầm chứ?
- Sở Mộ này cũng quá cuồng vọng đi.
- Đúng vậy, quá tự đề cao mình.
- Phế vật này ra ngoài mất mặt xấu hổ cũng thì thôi. Còn tưởng rằng mình là khỉ diễn xiếc sao.
Người ngoài và đám con cháu Sở gia đứng ngoài xem, đều nhỏ giọng nói.
- Ta còn tưởng rằng hắn có bao nhiêu biến hóa. Không nghĩ tới, thực lực tăng lên một ít, người lại biến thành cuồng vọng vô biên như vậy.
Sở Hành Phong lắc đầu, dùng giọng giễu cợt cười nói:
- Lão tam cũng thực sự khổ cực. Sinh ra một đứa con trai không ra gì như vậy.
Sở Hành Không nhướng mày, cảm thấy hết sức bất mãn vì sự cuồng vọng của Sở Mộ.
Sở Đương Hùng khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, dường như muốn nhìn thấu Sở Mộ.
Lâm Phi Hổ và Vương Nhật Côn lắc đầu, một câu nói cũng không nói gì. Nhưng biểu tình của bọn họ trong nháy mắt cũng rất dễ khiến người ta nhìn ra, bọn họ đang xem thường và cười nhạo Sở Mộ vô tri.
Lâm Phi Hổ thậm chí còn nghĩ, Sở Mộ này không phải mấy tháng trước bởi vì nữ nhi của hắn, Lâm Lạc Thủy mà bị Vương Lân của Vương gia đánh một trận đó sao? Bây giờ nhìn hắn bị đánh đau như vậy, hình như cũng không có gì kỳ quái.
- Ha ha ha ha...
Vương Kỳ đột nhiên cất tiếng cười to, nước mắt thiếu chút nữa cũng rơi ra. Hắn chỉ vào Sở Mộ:
- Ta cho rằng ta đã đủ điên cuồng. Không nghĩ tới, ngươi không ngờ còn điên cuồng hơn cả ta. Đáng tiếc, điên cuồng của ngươi, là điên cuồng vô tri. Rất nhanh, ta sẽ cho ngươi biết, ngươi ngu xuẩn tới mức nào, vô tri tới mức nào. Không cần thi triển Tật Phong Kiếm Quyết, ngươi cũng không tiếp nổi ta mười chiêu.
- Ngươi sẽ hối hận vì những lời ngươi đã nói.
Sở Mộ không hề động đậy, thản nhiên nói. Thái độ và câu trả lời của hắn càng khiến người ta không nói được lời nào. Không nhìn được nữa, mỗi người đều âm thầm lắc đầu.
Sở gia quả nhiên là không người nối nghiệp sao?
Sở Mộ đã trở thành tiêu điểm.
Có thể biết trước, trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, Sở Mộ sẽ trở thành trọng tâm câu chuyện cho phần lớn dân chúng Khai Dương Thành trong lúc trà dư tửu hậu. Đương nhiên, là loại ví dụ phản diện, dùng để trêu chọc cười nhạo.
Cuồng vọng, kiêu căng, vô tri!
Đây là đánh giá của mọi người bây giờ đối với Sở Mộ. Không cần nói đến ai khác, chính là ngay cả vợ chồng Sở Hành Vân và Sở Thiên cũng đang nghĩ, Sở Mộ có phải đã nổi điên rồi hay không.
Đối với sự cười nhạo của người khác, Sở Mộ hoàn toàn không để ý tới. Hắn nhìn Vương Kỳ, nói:
- Xuất kiếm.
Vương Kỳ đã hòa hoãn lại, vẻ mặt xem thường nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, tiện tay đâm ra một kiếm.
Một kiếm đâm ra, gió nổi lên, gào thét lao đến.
Tuy rằng thanh thế kinh người, nhưng mọi người cũng nhìn ra được, Vương Kỳ căn bản cũng không có để Sở Mộ ở trong lòng, chỉ là tùy ý đánh ra một kiếm mà thôi.
Sở Mộ tất nhiên cũng nhìn ra được. Hắn tiện tay một kiếm vung ra. Nhất thời, những cao thủ hóa khí cảnh như Sở Đương Hùng, Sở Hành Không, Lâm Phi Hổ, Vương Nhật Côn, ánh mắt sáng lên, có phần khó có thể tin nổi.
Từ một kiếm này của Sở Mộ, bọn họ thấy một sự đặc biệt, một cảm giác trở lại nguyên trạng.
Sắc mặt Vương Kỳ biến đổi. Hắn chỉ cảm thấy mình đâm ra một kiếm, bị phong tỏa, không chỗ hạ thủ, không thể không biến đổi. Nhưng ngay thời khắc biến đổi, lại cảm thấy trước mắt hiện lên một tia ánh sáng chói mắt. Ở cổ đã truyền đến một cảm giác lạnh như băng.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Rất nhiều người đều dụi dụi mắt, ra sức nhìn lại, biểu tình không thể tin nổi. Kiếm của Sở Mộ, không ngờ đặt ở trên cổ Vương Kỳ.
- Ta đang nằm mơ sao?
- Nhất định là tối hôm qua thức đêm xuất hiện ảo giác. Sau khi trở về nhất định phải ngủ nhiều hơn một chút.
- Ta đã nói rồi, thi triển Tật Phong Kiếm Quyết, lấy ra toàn lực của ngươi.
Sở Mộ thu hồi kiếm, giọng nói lạnh lùng.
Sắc mặt Vương Kỳ lúc xanh lúc đỏ lúc trắng, đổi tới đổi lui vô cùng đặc sắc. Hắn căn bản không có cách nào tiếp nhận được sự thực này. Cho dù vừa rồi, hắn không coi trọng Sở Mộ, không để Sở Mộ ở trong lòng. Nhưng theo suy nghĩ của hắn, Sở Mộ hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
- Hừ, mới vừa rồi là do ta sơ suất. Tiếp theo, ta sẽ lấy ra thực lực chân chính, để ngươi biết, ngươi ở trước mặt ta, là yếu ớt tới mức nào.
Vương Kỳ khôi phục lại sắc mặt, hừ lạnh một tiếng, lại thi triển Tật Phong Kiếm Quyết ra. Kình phong tập kích tới, gào thét, khí thế kinh người.
- Tiểu gia hỏa này, thật đúng là...
Trên mặt Sở Đương Hùng hiện lên một vẻ tươi cười không thể phát giác. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, đầy thâm thúy, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Tiếp ta một kiếm.
Sau khi thi triển xong Tật Phong Kiếm Quyết, Vương Kỳ dự định lấy ra tất cả thực lực kiếm thuật, vô cùng tự tin đâm ra một kiếm. Nhất thời, trong tiếng gió rít gào, hơn mười đạo kiếm ảnh phía sau tiếp phía trước giống như đàn châu chấu bay tới, đâm về phía Sở Mộ, bao phủ hoàn toàn nửa người trên của Sở Mộ.
- Hắn tu luyện kiếm thuật cũng thuộc về kiếm thuật hệ phong, chưa lĩnh ngộ Ý Cảnh Phong. Ở trước mặt ta thi triển kiếm thuật hệ phong, không khác múa rìa trước cửa Lỗ Ban.
Sở Mộ lại thầm nói với mình, tiện tay một kiếm vung chéo ra.
Sở Mộ xuất kiếm, bình thường không hề có chỗ nào thần kỳ. Bất kỳ kẻ nào cũng làm được.
Nhưng một cảnh tượng quỷ dị lại xuất hiện. Dưới một kiếm của Sở Mộ, hơn mười đạo kiếm ảnh của Vương Kỳ giống như bị gió to quét ngang sương mù vậy, nhanh chóng tiêu tan.
- Không thể như vậy được!
Vương Kỳ hét lên một tiếng, không có cách nào tiếp nhận được sự thực này.
- Đây là yêu thuật sao?
Có người nhỏ giọng thì thào nói.
- Đây là...
Thần sắc đám người Sở Hành Không, Lâm Phi Hổ, Vương Nhật Côn lộ vẻ xúc động.
-------
- Tiểu gia hỏa này có chút thú vị.
Sở Đương Hùng cũng nhận ra Sở Mộ. Hắn có chút kinh ngạc trước sự biến hóa của người cháu này.
Sở Hành Không và Sở Hành Phong cũng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, vì tu vi của Sở Mộ mà cảm thấy kinh ngạc.
- Không cần. Đánh bại hai người bọn họ, ta cũng không có tiêu hao bao nhiêu sức lực.
Vương Kỳ mỉm cười, thầm nghĩ Sở Mộ thực sự không biết lượng sức:
- Ngươi chẳng qua là tu vi kiếm khí cảnh bát đoạn sơ kỳ mà thôi. Ta rất tán thưởng dũng khí của ngươi. Cho nên, ta sẽ không để cho ngươi bị thất bại quá khó coi.
- Thi triển Tật Phong Kiếm Quyết, trong vòng mười chiêu, ngươi tất bại.
Thần sắc Sở Mộ vẫn lạnh nhạt như cũ, không thay đổi chút nào. Giọng nói không nhanh không chậm, có vẻ hết sức bình tĩnh.
- Cái gì? Ta không nghe lầm chứ?
- Sở Mộ này cũng quá cuồng vọng đi.
- Đúng vậy, quá tự đề cao mình.
- Phế vật này ra ngoài mất mặt xấu hổ cũng thì thôi. Còn tưởng rằng mình là khỉ diễn xiếc sao.
Người ngoài và đám con cháu Sở gia đứng ngoài xem, đều nhỏ giọng nói.
- Ta còn tưởng rằng hắn có bao nhiêu biến hóa. Không nghĩ tới, thực lực tăng lên một ít, người lại biến thành cuồng vọng vô biên như vậy.
Sở Hành Phong lắc đầu, dùng giọng giễu cợt cười nói:
- Lão tam cũng thực sự khổ cực. Sinh ra một đứa con trai không ra gì như vậy.
Sở Hành Không nhướng mày, cảm thấy hết sức bất mãn vì sự cuồng vọng của Sở Mộ.
Sở Đương Hùng khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, dường như muốn nhìn thấu Sở Mộ.
Lâm Phi Hổ và Vương Nhật Côn lắc đầu, một câu nói cũng không nói gì. Nhưng biểu tình của bọn họ trong nháy mắt cũng rất dễ khiến người ta nhìn ra, bọn họ đang xem thường và cười nhạo Sở Mộ vô tri.
Lâm Phi Hổ thậm chí còn nghĩ, Sở Mộ này không phải mấy tháng trước bởi vì nữ nhi của hắn, Lâm Lạc Thủy mà bị Vương Lân của Vương gia đánh một trận đó sao? Bây giờ nhìn hắn bị đánh đau như vậy, hình như cũng không có gì kỳ quái.
- Ha ha ha ha...
Vương Kỳ đột nhiên cất tiếng cười to, nước mắt thiếu chút nữa cũng rơi ra. Hắn chỉ vào Sở Mộ:
- Ta cho rằng ta đã đủ điên cuồng. Không nghĩ tới, ngươi không ngờ còn điên cuồng hơn cả ta. Đáng tiếc, điên cuồng của ngươi, là điên cuồng vô tri. Rất nhanh, ta sẽ cho ngươi biết, ngươi ngu xuẩn tới mức nào, vô tri tới mức nào. Không cần thi triển Tật Phong Kiếm Quyết, ngươi cũng không tiếp nổi ta mười chiêu.
- Ngươi sẽ hối hận vì những lời ngươi đã nói.
Sở Mộ không hề động đậy, thản nhiên nói. Thái độ và câu trả lời của hắn càng khiến người ta không nói được lời nào. Không nhìn được nữa, mỗi người đều âm thầm lắc đầu.
Sở gia quả nhiên là không người nối nghiệp sao?
Sở Mộ đã trở thành tiêu điểm.
Có thể biết trước, trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, Sở Mộ sẽ trở thành trọng tâm câu chuyện cho phần lớn dân chúng Khai Dương Thành trong lúc trà dư tửu hậu. Đương nhiên, là loại ví dụ phản diện, dùng để trêu chọc cười nhạo.
Cuồng vọng, kiêu căng, vô tri!
Đây là đánh giá của mọi người bây giờ đối với Sở Mộ. Không cần nói đến ai khác, chính là ngay cả vợ chồng Sở Hành Vân và Sở Thiên cũng đang nghĩ, Sở Mộ có phải đã nổi điên rồi hay không.
Đối với sự cười nhạo của người khác, Sở Mộ hoàn toàn không để ý tới. Hắn nhìn Vương Kỳ, nói:
- Xuất kiếm.
Vương Kỳ đã hòa hoãn lại, vẻ mặt xem thường nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, tiện tay đâm ra một kiếm.
Một kiếm đâm ra, gió nổi lên, gào thét lao đến.
Tuy rằng thanh thế kinh người, nhưng mọi người cũng nhìn ra được, Vương Kỳ căn bản cũng không có để Sở Mộ ở trong lòng, chỉ là tùy ý đánh ra một kiếm mà thôi.
Sở Mộ tất nhiên cũng nhìn ra được. Hắn tiện tay một kiếm vung ra. Nhất thời, những cao thủ hóa khí cảnh như Sở Đương Hùng, Sở Hành Không, Lâm Phi Hổ, Vương Nhật Côn, ánh mắt sáng lên, có phần khó có thể tin nổi.
Từ một kiếm này của Sở Mộ, bọn họ thấy một sự đặc biệt, một cảm giác trở lại nguyên trạng.
Sắc mặt Vương Kỳ biến đổi. Hắn chỉ cảm thấy mình đâm ra một kiếm, bị phong tỏa, không chỗ hạ thủ, không thể không biến đổi. Nhưng ngay thời khắc biến đổi, lại cảm thấy trước mắt hiện lên một tia ánh sáng chói mắt. Ở cổ đã truyền đến một cảm giác lạnh như băng.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Rất nhiều người đều dụi dụi mắt, ra sức nhìn lại, biểu tình không thể tin nổi. Kiếm của Sở Mộ, không ngờ đặt ở trên cổ Vương Kỳ.
- Ta đang nằm mơ sao?
- Nhất định là tối hôm qua thức đêm xuất hiện ảo giác. Sau khi trở về nhất định phải ngủ nhiều hơn một chút.
- Ta đã nói rồi, thi triển Tật Phong Kiếm Quyết, lấy ra toàn lực của ngươi.
Sở Mộ thu hồi kiếm, giọng nói lạnh lùng.
Sắc mặt Vương Kỳ lúc xanh lúc đỏ lúc trắng, đổi tới đổi lui vô cùng đặc sắc. Hắn căn bản không có cách nào tiếp nhận được sự thực này. Cho dù vừa rồi, hắn không coi trọng Sở Mộ, không để Sở Mộ ở trong lòng. Nhưng theo suy nghĩ của hắn, Sở Mộ hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
- Hừ, mới vừa rồi là do ta sơ suất. Tiếp theo, ta sẽ lấy ra thực lực chân chính, để ngươi biết, ngươi ở trước mặt ta, là yếu ớt tới mức nào.
Vương Kỳ khôi phục lại sắc mặt, hừ lạnh một tiếng, lại thi triển Tật Phong Kiếm Quyết ra. Kình phong tập kích tới, gào thét, khí thế kinh người.
- Tiểu gia hỏa này, thật đúng là...
Trên mặt Sở Đương Hùng hiện lên một vẻ tươi cười không thể phát giác. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, đầy thâm thúy, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Tiếp ta một kiếm.
Sau khi thi triển xong Tật Phong Kiếm Quyết, Vương Kỳ dự định lấy ra tất cả thực lực kiếm thuật, vô cùng tự tin đâm ra một kiếm. Nhất thời, trong tiếng gió rít gào, hơn mười đạo kiếm ảnh phía sau tiếp phía trước giống như đàn châu chấu bay tới, đâm về phía Sở Mộ, bao phủ hoàn toàn nửa người trên của Sở Mộ.
- Hắn tu luyện kiếm thuật cũng thuộc về kiếm thuật hệ phong, chưa lĩnh ngộ Ý Cảnh Phong. Ở trước mặt ta thi triển kiếm thuật hệ phong, không khác múa rìa trước cửa Lỗ Ban.
Sở Mộ lại thầm nói với mình, tiện tay một kiếm vung chéo ra.
Sở Mộ xuất kiếm, bình thường không hề có chỗ nào thần kỳ. Bất kỳ kẻ nào cũng làm được.
Nhưng một cảnh tượng quỷ dị lại xuất hiện. Dưới một kiếm của Sở Mộ, hơn mười đạo kiếm ảnh của Vương Kỳ giống như bị gió to quét ngang sương mù vậy, nhanh chóng tiêu tan.
- Không thể như vậy được!
Vương Kỳ hét lên một tiếng, không có cách nào tiếp nhận được sự thực này.
- Đây là yêu thuật sao?
Có người nhỏ giọng thì thào nói.
- Đây là...
Thần sắc đám người Sở Hành Không, Lâm Phi Hổ, Vương Nhật Côn lộ vẻ xúc động.
-------