Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
- Là Phi Vân Kiếm Thuật thức thứ mười một và thức thứ mười hai.
- Thật là lợi hại, sớm nghe nói bọn họ am hiểu liên thủ bây giờ mới được nhìn thấy tận mắt, hai người liên thủ không đơn giản là một cộng một.
- Chiêu thức như vậy liên thủ độ khó rất cao a, chắc hẳn bọn họ phải rất ăn ý mới được.
- Đổ máu rồi.
- Tai nạn chết người.
- Đại sự rồi.
- Hỏng bét...
Chấp sự tạp vụ đường Nghiêm Khoan nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào xôn xao liền chạy ra xem có chuyện gì vừa đúng lúc nhìn thấy một màn tấn công của Vương Trường Vương Nghĩa. Lập tức, sắc mặt hắn trở nên đại biến, thân hình cấp tốc lao đến lướt nhanh về phía trước, sử xuất thức mười ba Phi Vân Kiếm Thuật hòng cứu Sở Mộ.
Mặc dù hắn có tu vi kiếm khí cảnh thất đoạn nhưng khoảng cách quá xa nên trong mắt hắn dường như đã xác nhận chứng kiến cảnh toàn thân Sở Mộ đều nhuốm máu ngã xuống. Đương nhiên cũng vì chuyện này mà hắn vô duyên vô cớ chọc phải phiền toái không đáng có, tự nhiên hắn sinh ra hận ý cực độ với hai tên Vương Trường Vương Nghĩa.
Khuôn mặt hai người Vương Trường Vương Nghĩa dường như trở nên vặn vẹo, vô cùng dữ tợn, hai mắt lộ ra hung quang, lý trí bọn hắn đã bị lửa giận chiếm hết, hoàn toàn không có nửa điểm băn khoăn, ngược lại chỉ còn sót một chút khoái cảm khi sắp giết chết Sở Mộ.
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền nhắm mắt lại còn toàn bộ đệ tử xung quanh lại cố gắng mở to hai mắt như sợ bỏ qua bất kỳ tính tiết nào.
- Sơ hở chồng chất.
Khóe miệng Sở Mộ hiện lên nụ cười lạnh, trong mắt hắn thế liên hợp của hai tên kia giống như trò trẻ con vậy.
Đúng lúc này, mọi người dường như nghe thấy âm thanh du dương khiến cho linh hồn dường như khẽ run lên vậy. Cùng lúc với âm thanh vang lên là một cực quang xuất hiện đột ngột khiến hai mắt mọi người vô thức khẽ nhắm lại.
Sở Mộ xuất kiếm, ánh kiếm liên tục lóe lên, liên tục điểm về phía trước, thần thái như chỉ điểm giang sơn. Một màn quỷ dị xuất hiện tức thì, hai đóa hoa kiếm đang lao đến Sở Mộ dường như bị khống chế quay ngược lại về phía Vương Trường Vương Nghĩa.
Hai mắt Nghiêm Khoan đột nhiên trừng lớn không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt.
- Tán!!!
Sở Mộ quát lên một tiếng, tinh cương kiếm chấn động thi triển Vân Tán Vân Diệt quét về phía đối thủ.
- Không... Ah ah... Ah...
Vương Trường Vương Nghĩa phát ra tiếng kêu thảm thiết không ngừng, chỉ cảm thấy thân thể đau nhức vô cùng giống như đang bị phanh thây xé xác vậy. Tinh cương kiếm rơi trên mặt đất, hai người bọn họ cũng gục xuống, trên người xuất hiện hơn mười đạo vết thương, máu tươi từ đó tuôn ra đầm đìa, sắc mặt trắng bệnh, tứ chi run rẩy không ngừng.
Nghiêm Khoan ngốc trệ, hai mắt lồi ra ngoài, mặt khác đệ tử ngoại môn xung quanh và Triệu Thiết Mộc cùng Vệ Tiền đều không kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì. Mọi người chỉ kịp thấy Sở Mộ hoàn hảo không chút tổn hao, động tác thu kiếm vào vỏ cực kỳ tiêu sái. Rồi lại chuyển mắt sang hai người Vương Trường Vương Nghĩa đang run rẩy bên cạnh, đầu óc mọi người dường như ngừng lại.
Rất nhanh, hai người Vương Trường Vương Nghĩa được người đưa đi cứu chữa mà Sở Mộ cũng nói rõ ý đồ đến với Nghiêm Khoan. Lúc này Nghiêm Khoan thi triển Quan Khí Thuật xác nhận Sở Mộ xác thực đạt tới kiếm khí cảnh tứ đoạn liền tuyên bố từ nay về sau hắn không cần làm nhiệm vụ sinh hoạt nữa.
Mặt khác, khi thực lực Sở Mộ đạt đến kiếm khí cảnh tứ đoạn đã bắt đầu đủ tư cách để Thanh Phong kiếm phái bồi dưỡng, Sở Mộ có thể chuyển ra nhà gỗ ở riêng ở khu vực phía Bắc.
Tu vi dưới kiếm khí cảnh tứ đoạn thì cứ ba người một nhà nhưng một khi đột phá đến kiếm khí cảnh tứ đoạn liền có quyền lợi được hưởng một mình một nhà, không chỉ có thêm thời gian để tu luyện mà hoàn cảnh tu luyện cũng tốt hơn không bị quấy rầy giữa chừng. Hơn nữa, thực đơn mỗi ngày cũng phong phú hơn, các loại đồ ăn ngon miệng hơn, đảm bảo đủ chất dinh dưỡng hơn.
Lúc này, Nghiêm Khoan cũng trực tiếp nói rõ nếu như việc vừa rồi kiếm phái có hỏi đến, muốn truy cứu trách nhiệm hắn sẽ đứng về phía Sở Mộ, làm chứng giúp Sở Mộ nói rõ việc này là hắn bị ép phải ra tay mà không phải là người chủ động gây sự. Cho nên Sở Mộ không bị phạt, ngược lại hai người Vương Trường Vương Nghĩa nhất định là không may.
Một phần lý do mà Nghiêm Khoan đứng về phía Sở Mộ là hắn cũng có vài phần tức giận với hai tên kia, còn một phần lý do nữa là hắn tận mắt nhìn thấy Sở Mộ ra tay không chỉ đơn giản phá vỡ sự liên thủ của hai người kia mà thậm chí còn thi triển Phi Vân kiếm thuật phản kích ngược lại trọng thương đối thủ.
Ngay cả Nghiêm Khoanh là kiếm khí cảnh thất đoạn cũng tự nhận khó mà được như vậy, trong tích tắc đưa ra phán đoán chuẩn xác như vậy thì cần ánh mắt lợi hại đến mức nào, cần phải có hiểu biết khắc sâu đến mức nào với kiếm thuật.
Cho nên, Nghiêm Khoan cảm thấy thiên phú kiếm thuật của Sở Mộ không phải bình thường, người như vậy dù hiện tại thực lực còn yếu thế nhưng có tư chất để trở thành cường giả. Nghiêm Khoan làm như vậy cũng là một phương pháp lấy lòng, là sự đầu tư từ ban đầu, hơn nữa Nghiêm Khoan hắn cũng chẳng mất gì.
Nghiêm Khoan cũng biết rõ tuy thực lực của Vương Lỗi mạnh hơn hẩn hai tên tùy tùng của mình nhưng cũng chỉ là kiếm khí cảnh ngũ đoạn mà thôi, nguyên nhân khiến Vương Lỗi tự cao tự đại không coi ai ra gì là do hắn có quan hệ với một vị đệ tử nội môn mà thôi.
Vị đệ tử nội môn này tên là Vương Phong, là thân đại ca của Vương Lỗi, Vương Phong, Vương Lỗi, Vương Trường, Vương Nghĩa đều thuộc Vương gia. Thực lực của Vương Phong là kiếm khí cảnh bát đoạn, đó mới chính là uy hiếp thật sự với Sở Mộ.
Còn may là Vương Phong đang ra ngoài rèn luyện, lịch lãm, phải một thời gian nữa mới trở về.
- Tu vi của Vương Lỗi là kiếm khí cảnh ngũ đoạn, với tu vi kiếm khí cảnh tứ đoạn của ta cộng thêm khả năng nắm giữ kiếm thuật dù có chiến với Vương Lỗi ta cũng không thể nào rơi xuống hạ phong.
Rời khỏi tạp vụ đường, Sở Mộ liền đi về phía Kiếm Các, vừa đi vừa suy nghĩ:
- Có điều, Vương Lỗi có quan hệ với đệ tử nội môn, đã thế còn là thân đại ca của hắn, điểm này có chút phiền toái, đệ tử nội môn phải là những người có tu vi đạt đến kiếm khí cảnh thất đoạn mới có tư cách xin, nói cách khác mỗi vị đệ tử nội môn thực lực thấp nhất cũng phải là kiếm khí cảnh thất đoạn. Hiện tại, ta hoàn toàn không phải là đối thủ của đệ tử nội môn. Chưa kể thực lực của Vương Phong là kiếm khí cảnh bát đoạn. Mặt khác đệ tử ngoại môn không được phép chủ động trêu chọc đệ tử nội môn nếu không là trái với môn quy nhưng ngược lại đệ tử nội môn lại có quyền lực áp chế đệ tử ngoại môn. Trong lúc Vương Phong còn chưa quay về ta phải nhanh chóng tìm cách tăng thực lực lên nữa, mỗi phút thời gian đều vô cùng quý giá.
Nghĩ đến đây Sở Mộ liền cảm giác áp lực tăng lên nữa, Vương Phong là thân đại ca của Vương Lỗi, Vương Trường, Vương Nghĩa là chó săn của bọn chúng, chỉ cần Vương Phong biết rõ chuyện này nhất định sẽ xử lý mình.
- Thật là lợi hại, sớm nghe nói bọn họ am hiểu liên thủ bây giờ mới được nhìn thấy tận mắt, hai người liên thủ không đơn giản là một cộng một.
- Chiêu thức như vậy liên thủ độ khó rất cao a, chắc hẳn bọn họ phải rất ăn ý mới được.
- Đổ máu rồi.
- Tai nạn chết người.
- Đại sự rồi.
- Hỏng bét...
Chấp sự tạp vụ đường Nghiêm Khoan nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào xôn xao liền chạy ra xem có chuyện gì vừa đúng lúc nhìn thấy một màn tấn công của Vương Trường Vương Nghĩa. Lập tức, sắc mặt hắn trở nên đại biến, thân hình cấp tốc lao đến lướt nhanh về phía trước, sử xuất thức mười ba Phi Vân Kiếm Thuật hòng cứu Sở Mộ.
Mặc dù hắn có tu vi kiếm khí cảnh thất đoạn nhưng khoảng cách quá xa nên trong mắt hắn dường như đã xác nhận chứng kiến cảnh toàn thân Sở Mộ đều nhuốm máu ngã xuống. Đương nhiên cũng vì chuyện này mà hắn vô duyên vô cớ chọc phải phiền toái không đáng có, tự nhiên hắn sinh ra hận ý cực độ với hai tên Vương Trường Vương Nghĩa.
Khuôn mặt hai người Vương Trường Vương Nghĩa dường như trở nên vặn vẹo, vô cùng dữ tợn, hai mắt lộ ra hung quang, lý trí bọn hắn đã bị lửa giận chiếm hết, hoàn toàn không có nửa điểm băn khoăn, ngược lại chỉ còn sót một chút khoái cảm khi sắp giết chết Sở Mộ.
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền nhắm mắt lại còn toàn bộ đệ tử xung quanh lại cố gắng mở to hai mắt như sợ bỏ qua bất kỳ tính tiết nào.
- Sơ hở chồng chất.
Khóe miệng Sở Mộ hiện lên nụ cười lạnh, trong mắt hắn thế liên hợp của hai tên kia giống như trò trẻ con vậy.
Đúng lúc này, mọi người dường như nghe thấy âm thanh du dương khiến cho linh hồn dường như khẽ run lên vậy. Cùng lúc với âm thanh vang lên là một cực quang xuất hiện đột ngột khiến hai mắt mọi người vô thức khẽ nhắm lại.
Sở Mộ xuất kiếm, ánh kiếm liên tục lóe lên, liên tục điểm về phía trước, thần thái như chỉ điểm giang sơn. Một màn quỷ dị xuất hiện tức thì, hai đóa hoa kiếm đang lao đến Sở Mộ dường như bị khống chế quay ngược lại về phía Vương Trường Vương Nghĩa.
Hai mắt Nghiêm Khoan đột nhiên trừng lớn không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt.
- Tán!!!
Sở Mộ quát lên một tiếng, tinh cương kiếm chấn động thi triển Vân Tán Vân Diệt quét về phía đối thủ.
- Không... Ah ah... Ah...
Vương Trường Vương Nghĩa phát ra tiếng kêu thảm thiết không ngừng, chỉ cảm thấy thân thể đau nhức vô cùng giống như đang bị phanh thây xé xác vậy. Tinh cương kiếm rơi trên mặt đất, hai người bọn họ cũng gục xuống, trên người xuất hiện hơn mười đạo vết thương, máu tươi từ đó tuôn ra đầm đìa, sắc mặt trắng bệnh, tứ chi run rẩy không ngừng.
Nghiêm Khoan ngốc trệ, hai mắt lồi ra ngoài, mặt khác đệ tử ngoại môn xung quanh và Triệu Thiết Mộc cùng Vệ Tiền đều không kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì. Mọi người chỉ kịp thấy Sở Mộ hoàn hảo không chút tổn hao, động tác thu kiếm vào vỏ cực kỳ tiêu sái. Rồi lại chuyển mắt sang hai người Vương Trường Vương Nghĩa đang run rẩy bên cạnh, đầu óc mọi người dường như ngừng lại.
Rất nhanh, hai người Vương Trường Vương Nghĩa được người đưa đi cứu chữa mà Sở Mộ cũng nói rõ ý đồ đến với Nghiêm Khoan. Lúc này Nghiêm Khoan thi triển Quan Khí Thuật xác nhận Sở Mộ xác thực đạt tới kiếm khí cảnh tứ đoạn liền tuyên bố từ nay về sau hắn không cần làm nhiệm vụ sinh hoạt nữa.
Mặt khác, khi thực lực Sở Mộ đạt đến kiếm khí cảnh tứ đoạn đã bắt đầu đủ tư cách để Thanh Phong kiếm phái bồi dưỡng, Sở Mộ có thể chuyển ra nhà gỗ ở riêng ở khu vực phía Bắc.
Tu vi dưới kiếm khí cảnh tứ đoạn thì cứ ba người một nhà nhưng một khi đột phá đến kiếm khí cảnh tứ đoạn liền có quyền lợi được hưởng một mình một nhà, không chỉ có thêm thời gian để tu luyện mà hoàn cảnh tu luyện cũng tốt hơn không bị quấy rầy giữa chừng. Hơn nữa, thực đơn mỗi ngày cũng phong phú hơn, các loại đồ ăn ngon miệng hơn, đảm bảo đủ chất dinh dưỡng hơn.
Lúc này, Nghiêm Khoan cũng trực tiếp nói rõ nếu như việc vừa rồi kiếm phái có hỏi đến, muốn truy cứu trách nhiệm hắn sẽ đứng về phía Sở Mộ, làm chứng giúp Sở Mộ nói rõ việc này là hắn bị ép phải ra tay mà không phải là người chủ động gây sự. Cho nên Sở Mộ không bị phạt, ngược lại hai người Vương Trường Vương Nghĩa nhất định là không may.
Một phần lý do mà Nghiêm Khoan đứng về phía Sở Mộ là hắn cũng có vài phần tức giận với hai tên kia, còn một phần lý do nữa là hắn tận mắt nhìn thấy Sở Mộ ra tay không chỉ đơn giản phá vỡ sự liên thủ của hai người kia mà thậm chí còn thi triển Phi Vân kiếm thuật phản kích ngược lại trọng thương đối thủ.
Ngay cả Nghiêm Khoanh là kiếm khí cảnh thất đoạn cũng tự nhận khó mà được như vậy, trong tích tắc đưa ra phán đoán chuẩn xác như vậy thì cần ánh mắt lợi hại đến mức nào, cần phải có hiểu biết khắc sâu đến mức nào với kiếm thuật.
Cho nên, Nghiêm Khoan cảm thấy thiên phú kiếm thuật của Sở Mộ không phải bình thường, người như vậy dù hiện tại thực lực còn yếu thế nhưng có tư chất để trở thành cường giả. Nghiêm Khoan làm như vậy cũng là một phương pháp lấy lòng, là sự đầu tư từ ban đầu, hơn nữa Nghiêm Khoan hắn cũng chẳng mất gì.
Nghiêm Khoan cũng biết rõ tuy thực lực của Vương Lỗi mạnh hơn hẩn hai tên tùy tùng của mình nhưng cũng chỉ là kiếm khí cảnh ngũ đoạn mà thôi, nguyên nhân khiến Vương Lỗi tự cao tự đại không coi ai ra gì là do hắn có quan hệ với một vị đệ tử nội môn mà thôi.
Vị đệ tử nội môn này tên là Vương Phong, là thân đại ca của Vương Lỗi, Vương Phong, Vương Lỗi, Vương Trường, Vương Nghĩa đều thuộc Vương gia. Thực lực của Vương Phong là kiếm khí cảnh bát đoạn, đó mới chính là uy hiếp thật sự với Sở Mộ.
Còn may là Vương Phong đang ra ngoài rèn luyện, lịch lãm, phải một thời gian nữa mới trở về.
- Tu vi của Vương Lỗi là kiếm khí cảnh ngũ đoạn, với tu vi kiếm khí cảnh tứ đoạn của ta cộng thêm khả năng nắm giữ kiếm thuật dù có chiến với Vương Lỗi ta cũng không thể nào rơi xuống hạ phong.
Rời khỏi tạp vụ đường, Sở Mộ liền đi về phía Kiếm Các, vừa đi vừa suy nghĩ:
- Có điều, Vương Lỗi có quan hệ với đệ tử nội môn, đã thế còn là thân đại ca của hắn, điểm này có chút phiền toái, đệ tử nội môn phải là những người có tu vi đạt đến kiếm khí cảnh thất đoạn mới có tư cách xin, nói cách khác mỗi vị đệ tử nội môn thực lực thấp nhất cũng phải là kiếm khí cảnh thất đoạn. Hiện tại, ta hoàn toàn không phải là đối thủ của đệ tử nội môn. Chưa kể thực lực của Vương Phong là kiếm khí cảnh bát đoạn. Mặt khác đệ tử ngoại môn không được phép chủ động trêu chọc đệ tử nội môn nếu không là trái với môn quy nhưng ngược lại đệ tử nội môn lại có quyền lực áp chế đệ tử ngoại môn. Trong lúc Vương Phong còn chưa quay về ta phải nhanh chóng tìm cách tăng thực lực lên nữa, mỗi phút thời gian đều vô cùng quý giá.
Nghĩ đến đây Sở Mộ liền cảm giác áp lực tăng lên nữa, Vương Phong là thân đại ca của Vương Lỗi, Vương Trường, Vương Nghĩa là chó săn của bọn chúng, chỉ cần Vương Phong biết rõ chuyện này nhất định sẽ xử lý mình.