Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Trở lại nhà gỗ, Sở Mộ đóng cửa không ra ngoài, bản thân đang tổng kết chuyến lịch lãm rèn luyện vừa qua. Cuối cùng mới rửa mặt, đi ngủ một giấc. Một thân mệt nhọc được xóa hết, phảng phất giống như rút đi bụi bặm, tràn ngập tinh thần phấn chấn cùng sinh cơ.
Đồng hồ sinh học giúp cho hắn tỉnh dậy sớm, rửa mặt xong tinh thần vô cùng phấn chấn. Sở Mộ cầm lương khô và tinh cương kiếm....rời khỏi nhà gỗ, ý định đi về sườn đồi vách đá dựng đứng tiếp tục tu luyện.
Luyện kiếm như đi ngược dòng nước, không tiến tắc thối. Muốn kiếm thuật tiến lên, thành tựu phi phàm thì phải nắm chắc thời gian tu luyện, tích lũy từng li từng tí một, hậu tích bạc phát.
Mà lúc này, đa phần đệ tử ngoại môn vẫn còn đang ngủ say, cuộn mình trong chăn, chìm trong mộng đẹp. Rất nhiều đệ tử ngoại môn đều mơ mình có thể giống như Sở Mộ, đại phát thần uy, một kiếm đông lai, giết được cường địch hoa rơi nước chảy té cứt té đái, nhịn không được nói mơ cười lớn.
Sườn đồi vách đá dựng đứng ở khu Bắc đệ tử ngoại môn, Sở Mộ nhanh chân hành tẩu, đại khái mất hơn một phút đồng hồ. Nhưng lúc này, hắn không có gấp chạy, ngược lại bước chân chậm chạp, vừa đi vừa nhìn cảnh sắc hai bên chung quanh.
Cho dù còn có chút lờ mờ, nhưng hai mắt Sở Mộ tinh mang lòe lòe, vẫn có thể nhìn rõ được cảnh sắc hai bên.
Đạt tới kiếm thuật tông sư, Sở Mộ chỉ cảm thấy những gì mình nhìn thấy so với lúc chưa đạt tới kiếm thuật tông sư hoàn toàn khác biệt. Nhưng đến tột cùng khác biệt ở đâu, Sở Mộ lại không thể nào nói lên lời. Hắn chỉ cảm thấy hết thẩy mọi sự vật tựa hồ đều có linh tính.
Tục ngũ nói, đọc sách vạn quyển, không bằng đi ngàn dặm đường.
Có đôi khi, đi đường cũng là một loại tu hành. Nhất là sau khi trải qua mưa gió, Sở Mộ có một phen tư vị khác, giống như là con đường nhân sinh, càng chạy càng đặc sắc.
Xuyên qua bụi cỏ, xuyên quan thông đạo nho nhỏ, lần nữa đi đến sườn đồi vách đá dựng đứng. Cây tùng y nguyên sừng sững, phảng phất từ cổ chí kim không thay đổi.
Hơn mười ngày không đến, cây cỏ bên ngoài tựa hồ rậm rạp hơn một ít. Nhưng sườn đồi vẫn là sườn đồi, vách đá dựng đứng vẫn là vách đá dựng đứng, bên trên Sở Mộ từng lưu lại kiếm khí, y nguyên rõ ràng.
Trước mặt Vân Hải, lờ mờ bên trong Vân Hải vẫn còn ngủ say, vẫn không nhúc nhích, gợn sóng không dậy nổi.
Mang theo tí ti hàn ý quét qua, thổi đến trước mặt, thổi cho tóc Sở Mộ tung bay. Một tia cảm giác mát lạnh lan tràn tòa thân, càng thêm tinh thuần.
Giờ khắc này, Sở Mộ cái gì cũng không muốn, tựa như chỉ cần đứng như vậy, nhìn Vân Hải ngủ say. Nhìn được một lúc, hai mắt Sở Mộ bất tri bất giác nhắm lại, thế giới trước mắt liền biến mất. Nhưng làn gió thổi qua mang đến hàn ý, hai tai Sở Mộ khẽ động, dường như hắn cảm giác được gì đó.
Tựa hồ, có hình dáng mơ hồ xuất hiện ở trong cảm giác Sở Mộ, như là một đồ án không gian ba chiều xuất hiện trong óc hắn, lờ mờ một mảnh mơ hồ, loáng thoáng tựa hồ bộ dáng Vân Hải trước mặt.
Kiếm thuật tông sư, thính kiếm tiểu thành, sờ kiếm da lông, nhưng ở trong tích tắc này, thính kiếm tới gần đại thành, sờ kiếm nhập môn.
Bỗng nhiên, một tia nóng rực xuất hiện, mơ hồ đâm rách không khí. Sở Mộ chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, cảnh tượng hết thảy như lưu quang biến mất. Hắn bừng tỉnh, hai mắt mở ra, đập vào mắt là một nửa mặt trời đỏ bay lên. Hướng mặt trời mọc, Vân Hải thức tỉnh.
Hít sâu một hơi, Sở Mộ xếp bằng ngồi xuống, lấy ra hai bình sứ. Một bình là tụ khí hoàn, một bình là luyện khí hoàn.
Luyện Khí hoàn tản mát ra mùi thuốc đậm hơn tụ khí hoàn, màu sắc càng thêm tươi sáng rõ nét, Sở Mộ trực tiếp ném vào trong miệng, nhanh chóng hòa tan. Sau khi nuốt xuống, luyện khí hoàn hóa thành một cỗ năng lượng, tựa như nước lũ, giống như cọ rửa tứ chi bách hải.
Sở Mộ lập tức vận chuyển kiếm khí, dùng lộ tuyến Dưỡng Nguyên Kiếm Khí bí quyết, kiếm khí lưu chuyển, những nơi đi qua, liên tục hấp thu dược lực của luyện khí hoàn.
Luyện Khí hoàn thích hợp cho kiếm giả Kiếm Khí Cảnh thất đoạn đến cửu đoạn phục dụng, dưới tình huống bình thường, kiếm giả phía dưới Kiếm Khí Cảnh thất đoạn không dám phục dụng, bởi vì Luyện Khí hoàn ẩn chứa dược lực không phải kinh mạch bọn hắn có thể thừa nhận được.
Giống như là hiện tại, Sở Mộ cảm giác kinh mạch mình rất trướng, giống như muốn trướng phá, cũng may sau khi hấp thu tam dương quả, độ rộng cùng cường độ kinh mạch đều có chỗ tăng lên, miễn cưỡng có thể thừa nhận được.
Một tiểu chu thiên..... Hai tiểu chu thiên.... Ba tiểu chu thiên....
Mỗi lần vận chuyển một tiểu chu thiên, đều hấp thu một phần nhỏ dược lực, khiến cho kiếm khí càng lớn mạnh một tia, cảm giác kinh mạch bành trướng cũng sẽ giảm yếu một ít, sau mười lăm tiểu chu thiên dược lực Luyện Khí Hoàn bị hấp thu toàn bộ. Kiếm khí lại rõ ràng lớn mạnh hơn không ít, đạt tới lục đoạn hậu kỳ tới gần đỉnh phong.
- Còn có bốn viên tụ khí hoàn, có lẽ đủ cho ta đạt tới lục đoạn đỉnh phong. Đến lúc đó, là thời điểm đột phá thất đoạn.
Cầm lấy một bình sứ khác, đổ ra ba viên tụ khí hoàn, trực tiếp ném vào trong miệng, đan dược hóa thành dược lực cuồn cuộn.
Sau ba tiểu chu thiên, ba viên tụ khí hoàn đều bị hấp thu toàn bộ. Hôm nay đủ khả năng vận chuyển đạt tới mười tám tiểu chu thiên. Tu vi kiếm khí không ngoài ý muốn đạt tới lục đoạn đỉnh phong.
Thở ra một ngụm trọc khí, giống như kiếm bắn ra ngoài.
- Lục đoạn đỉnh phong, tiếp theo là có thể đột phá thất đoạn. Đến lúc đó có thể trở thành đệ tử nội môn rồi.
Thần sắc Sở Mộ lạnh nhạt, nhìn Vân Hải.
- Tuy nhiên, thất đoạn cũng không phải dễ dàng đột phá như vậy. Muốn nước chảy thành sông có lẽ cần một ít cơ duyên. Ta vẫn nên tu luyện kiếm thuật trước đã.
Nói xong, Sở Mộ liền rút kiếm tu luyện kiếm thuật.
Chỉ một thời gian là tu luyện xong Cơ Sở Kiếm Thuật, Sở Mộ lại khởi luyện Phi Vân Kiếm Thuật, luyện qua mười lần Sở Mộ cảm thấy có chỗ khác biệt. Cảm giác dường như hắn hiểu sâu hơn một thứ gì đó. Tiếp đó là luyện đến Nhu Vân kiếm thuật, cuối cùng tu luyện Thanh Phong kiếm thuật.
Thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu và Toái Loạn Bộ, từ đầu đến cuối Sở Mộ đều tu luyện song song đồng thời với tu luyện kiếm thuật.
Sau khi tu luyện xong hết thảy, Sở Mộ lần nữa xếp bằng ngồi xuống, thử đột phá thất đoạn.
Mặt trời chiều ngả về tây, hào quang màu đỏ sậm nghiêng chiếu vào Vân Hải biến ảo, phủ thêm một tầng sa y hoàng hôn, Vân Hải thỏa thích diễn dịch cuồn cuộn một ngày, cũng sắp kết thúc, dần dần, giống như bão tố đi qua biển cả, quy về bình tĩnh.
Vài hào quang màu đỏ sậm mang theo tí ti độ ấm, kéo dài qua Trường Thiên Vân Hải, rơi vào thân thượng, áo dài màu xám trên người Sở Mộ bịt kín một tầng nhạt màu đỏ, tựa như ảo mộng.
Hai mắt nhắm, mặt bình tĩnh, phảng phất có một tầng hồng sa hơi mỏng, lưu quang chuyển động, thần thái bình tĩnh.
Đồng hồ sinh học giúp cho hắn tỉnh dậy sớm, rửa mặt xong tinh thần vô cùng phấn chấn. Sở Mộ cầm lương khô và tinh cương kiếm....rời khỏi nhà gỗ, ý định đi về sườn đồi vách đá dựng đứng tiếp tục tu luyện.
Luyện kiếm như đi ngược dòng nước, không tiến tắc thối. Muốn kiếm thuật tiến lên, thành tựu phi phàm thì phải nắm chắc thời gian tu luyện, tích lũy từng li từng tí một, hậu tích bạc phát.
Mà lúc này, đa phần đệ tử ngoại môn vẫn còn đang ngủ say, cuộn mình trong chăn, chìm trong mộng đẹp. Rất nhiều đệ tử ngoại môn đều mơ mình có thể giống như Sở Mộ, đại phát thần uy, một kiếm đông lai, giết được cường địch hoa rơi nước chảy té cứt té đái, nhịn không được nói mơ cười lớn.
Sườn đồi vách đá dựng đứng ở khu Bắc đệ tử ngoại môn, Sở Mộ nhanh chân hành tẩu, đại khái mất hơn một phút đồng hồ. Nhưng lúc này, hắn không có gấp chạy, ngược lại bước chân chậm chạp, vừa đi vừa nhìn cảnh sắc hai bên chung quanh.
Cho dù còn có chút lờ mờ, nhưng hai mắt Sở Mộ tinh mang lòe lòe, vẫn có thể nhìn rõ được cảnh sắc hai bên.
Đạt tới kiếm thuật tông sư, Sở Mộ chỉ cảm thấy những gì mình nhìn thấy so với lúc chưa đạt tới kiếm thuật tông sư hoàn toàn khác biệt. Nhưng đến tột cùng khác biệt ở đâu, Sở Mộ lại không thể nào nói lên lời. Hắn chỉ cảm thấy hết thẩy mọi sự vật tựa hồ đều có linh tính.
Tục ngũ nói, đọc sách vạn quyển, không bằng đi ngàn dặm đường.
Có đôi khi, đi đường cũng là một loại tu hành. Nhất là sau khi trải qua mưa gió, Sở Mộ có một phen tư vị khác, giống như là con đường nhân sinh, càng chạy càng đặc sắc.
Xuyên qua bụi cỏ, xuyên quan thông đạo nho nhỏ, lần nữa đi đến sườn đồi vách đá dựng đứng. Cây tùng y nguyên sừng sững, phảng phất từ cổ chí kim không thay đổi.
Hơn mười ngày không đến, cây cỏ bên ngoài tựa hồ rậm rạp hơn một ít. Nhưng sườn đồi vẫn là sườn đồi, vách đá dựng đứng vẫn là vách đá dựng đứng, bên trên Sở Mộ từng lưu lại kiếm khí, y nguyên rõ ràng.
Trước mặt Vân Hải, lờ mờ bên trong Vân Hải vẫn còn ngủ say, vẫn không nhúc nhích, gợn sóng không dậy nổi.
Mang theo tí ti hàn ý quét qua, thổi đến trước mặt, thổi cho tóc Sở Mộ tung bay. Một tia cảm giác mát lạnh lan tràn tòa thân, càng thêm tinh thuần.
Giờ khắc này, Sở Mộ cái gì cũng không muốn, tựa như chỉ cần đứng như vậy, nhìn Vân Hải ngủ say. Nhìn được một lúc, hai mắt Sở Mộ bất tri bất giác nhắm lại, thế giới trước mắt liền biến mất. Nhưng làn gió thổi qua mang đến hàn ý, hai tai Sở Mộ khẽ động, dường như hắn cảm giác được gì đó.
Tựa hồ, có hình dáng mơ hồ xuất hiện ở trong cảm giác Sở Mộ, như là một đồ án không gian ba chiều xuất hiện trong óc hắn, lờ mờ một mảnh mơ hồ, loáng thoáng tựa hồ bộ dáng Vân Hải trước mặt.
Kiếm thuật tông sư, thính kiếm tiểu thành, sờ kiếm da lông, nhưng ở trong tích tắc này, thính kiếm tới gần đại thành, sờ kiếm nhập môn.
Bỗng nhiên, một tia nóng rực xuất hiện, mơ hồ đâm rách không khí. Sở Mộ chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, cảnh tượng hết thảy như lưu quang biến mất. Hắn bừng tỉnh, hai mắt mở ra, đập vào mắt là một nửa mặt trời đỏ bay lên. Hướng mặt trời mọc, Vân Hải thức tỉnh.
Hít sâu một hơi, Sở Mộ xếp bằng ngồi xuống, lấy ra hai bình sứ. Một bình là tụ khí hoàn, một bình là luyện khí hoàn.
Luyện Khí hoàn tản mát ra mùi thuốc đậm hơn tụ khí hoàn, màu sắc càng thêm tươi sáng rõ nét, Sở Mộ trực tiếp ném vào trong miệng, nhanh chóng hòa tan. Sau khi nuốt xuống, luyện khí hoàn hóa thành một cỗ năng lượng, tựa như nước lũ, giống như cọ rửa tứ chi bách hải.
Sở Mộ lập tức vận chuyển kiếm khí, dùng lộ tuyến Dưỡng Nguyên Kiếm Khí bí quyết, kiếm khí lưu chuyển, những nơi đi qua, liên tục hấp thu dược lực của luyện khí hoàn.
Luyện Khí hoàn thích hợp cho kiếm giả Kiếm Khí Cảnh thất đoạn đến cửu đoạn phục dụng, dưới tình huống bình thường, kiếm giả phía dưới Kiếm Khí Cảnh thất đoạn không dám phục dụng, bởi vì Luyện Khí hoàn ẩn chứa dược lực không phải kinh mạch bọn hắn có thể thừa nhận được.
Giống như là hiện tại, Sở Mộ cảm giác kinh mạch mình rất trướng, giống như muốn trướng phá, cũng may sau khi hấp thu tam dương quả, độ rộng cùng cường độ kinh mạch đều có chỗ tăng lên, miễn cưỡng có thể thừa nhận được.
Một tiểu chu thiên..... Hai tiểu chu thiên.... Ba tiểu chu thiên....
Mỗi lần vận chuyển một tiểu chu thiên, đều hấp thu một phần nhỏ dược lực, khiến cho kiếm khí càng lớn mạnh một tia, cảm giác kinh mạch bành trướng cũng sẽ giảm yếu một ít, sau mười lăm tiểu chu thiên dược lực Luyện Khí Hoàn bị hấp thu toàn bộ. Kiếm khí lại rõ ràng lớn mạnh hơn không ít, đạt tới lục đoạn hậu kỳ tới gần đỉnh phong.
- Còn có bốn viên tụ khí hoàn, có lẽ đủ cho ta đạt tới lục đoạn đỉnh phong. Đến lúc đó, là thời điểm đột phá thất đoạn.
Cầm lấy một bình sứ khác, đổ ra ba viên tụ khí hoàn, trực tiếp ném vào trong miệng, đan dược hóa thành dược lực cuồn cuộn.
Sau ba tiểu chu thiên, ba viên tụ khí hoàn đều bị hấp thu toàn bộ. Hôm nay đủ khả năng vận chuyển đạt tới mười tám tiểu chu thiên. Tu vi kiếm khí không ngoài ý muốn đạt tới lục đoạn đỉnh phong.
Thở ra một ngụm trọc khí, giống như kiếm bắn ra ngoài.
- Lục đoạn đỉnh phong, tiếp theo là có thể đột phá thất đoạn. Đến lúc đó có thể trở thành đệ tử nội môn rồi.
Thần sắc Sở Mộ lạnh nhạt, nhìn Vân Hải.
- Tuy nhiên, thất đoạn cũng không phải dễ dàng đột phá như vậy. Muốn nước chảy thành sông có lẽ cần một ít cơ duyên. Ta vẫn nên tu luyện kiếm thuật trước đã.
Nói xong, Sở Mộ liền rút kiếm tu luyện kiếm thuật.
Chỉ một thời gian là tu luyện xong Cơ Sở Kiếm Thuật, Sở Mộ lại khởi luyện Phi Vân Kiếm Thuật, luyện qua mười lần Sở Mộ cảm thấy có chỗ khác biệt. Cảm giác dường như hắn hiểu sâu hơn một thứ gì đó. Tiếp đó là luyện đến Nhu Vân kiếm thuật, cuối cùng tu luyện Thanh Phong kiếm thuật.
Thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu và Toái Loạn Bộ, từ đầu đến cuối Sở Mộ đều tu luyện song song đồng thời với tu luyện kiếm thuật.
Sau khi tu luyện xong hết thảy, Sở Mộ lần nữa xếp bằng ngồi xuống, thử đột phá thất đoạn.
Mặt trời chiều ngả về tây, hào quang màu đỏ sậm nghiêng chiếu vào Vân Hải biến ảo, phủ thêm một tầng sa y hoàng hôn, Vân Hải thỏa thích diễn dịch cuồn cuộn một ngày, cũng sắp kết thúc, dần dần, giống như bão tố đi qua biển cả, quy về bình tĩnh.
Vài hào quang màu đỏ sậm mang theo tí ti độ ấm, kéo dài qua Trường Thiên Vân Hải, rơi vào thân thượng, áo dài màu xám trên người Sở Mộ bịt kín một tầng nhạt màu đỏ, tựa như ảo mộng.
Hai mắt nhắm, mặt bình tĩnh, phảng phất có một tầng hồng sa hơi mỏng, lưu quang chuyển động, thần thái bình tĩnh.