Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 383
Việc hoàng đế kiêng kỵ nhất chính là cái chết của Thương hoàng hậu, nếu không phải bị chính con tiện nhân kia phản bội thì hắn sẽ nhẫn tâm giết chết nàng sao? Lại nói, tuy rằng hắn không tận mắt nhìn thấy nhưng chứng cứ bày ra trước mắt, mà thế lực Thương gia cũng càng lúc càng lớn khiến hắn cũng bắt đầu e dè. Cuối cùng, thật may mắn nhờ phòng ngừa chu đáo, hắn mới có thể san bằng được Thương gia. Chỉ đáng thương cho hài tử của chính mình lại bị Thương hoàng hậu giấu đi. Không sao, hắn cũng còn nhiều nhi tử khác.
"Bệ hạ, đã có kết quả."
Hoàng đế nhìn hoàng hậu đang cuộn mình trong lồng ngực đại hoàng tử, ngồi đó bất động. Hoàng hậu cũng biết đêm nay ả tiện nhân kia cũng sẽ quyết tâm không bỏ qua cho nàng, mà Thương hoàng hậu lại càng không bỏ qua cho nàng, cũng tương tự như thế con tiện nhân quý phi kia cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Thế nhưng nếu nàng chết đi thì những tiện nhân kia cũng đừng nghĩ sẽ dễ chịu.
"Bệ hạ, đã có kế quả về thân thế của tên nam nhân kia."
Hoàng hậu nhìn người của Đại Lý Tự bước vào, trong lòng cũng e sợ không biết hắn đến đây làm gì vào lúc này.
"Nói mau."
Sắc mặt hoàng đế âm trầm nhìn hoàng hậu.
"Khởi bẩm bệ hạ, nam nhân này chính là công tử phủ Vinh quốc công. Bởi vì Vinh quốc công phản quốc nên cả nhà đều bị lưu vong, thế nhưng..."
"Thế nhưng cái gì?" Hoàng đế cau mày khó chịu nói.
"Nghe nói trước khi hoàng hậu nương nương xuất giá đã có một mối giao tình với Vinh công tử đây."
Nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Hoàng đế nhìn hoàng hậu, ánh mắt phẫn hận vì không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
"Hoàng hậu, ngươi có lời gì muốn nói?"
Hoàng đế đưa tay nâng chén trà ném vào dưới chân hoàng hậu, chén sứ vỡ vụn thành từng mảnh, văng lên gương mặt hoàng hậu khiến trên đó lưu lại vài vết máu đỏ tươi.
"Tâu bệ hạ, còn có một việc nữa."
Đại thần của Đại Lý Tự cẩn thận e dè nhìn đại hoàng tử.
Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn: "Nói mau, còn có chuyện gì nữa?"
Đại thần ấp úng cả nửa ngày.
"Người nam nhân kia nói, nói...."
"Nói cái gì?" Hoàng đế không nhịn được nói.
Ánh mắt của đại thần Đại Lý Tự liếc mắt nhìn đại hoàng tử lại bối rối nhìn lên.
"Bệ hạ, đại nhân sợ chuyện này có liên quan đến đại hoàng tử nên không dám nói." Uyển phi hiểu ý nói.
Hoàng đế hết cau mày nhìn đại hoàng tử, lại quay đầu nhìn đại thần Đại Lý Tự "Nói mau bằng không trẫm sẽ đem ngươi ra chém."
Đại thần liếc mắt nhìn hoàng đế, hít một hơi thật mạnh: "Khởi bẩm bệ hạ, Vinh công tử nói đại hoàng tử chính là nhi tử của hắn."
"Cái gì?"
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Uyển phi, thì ra đây mới chính là mục đích thật sự của con tiện nhân này.
"Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ, người không nên tin lời hắn, đại hoàng tử là nhi tử của chúng ta, chính là ả muốn hãm hại ta, chính là ả."
Hoàng hậu đưa tay run rẩy chỉ vào Uyển phi "Chính là tiện nhân này. Là nàng muốn hại ta: chỗ yếu của thần thiếp chính là hoàng tử. Bệ hạ, ngài tuyệt đối không nên tin tưởng tiện nhân này."
Uyển phi giống như bị doạ sợ nhảy lên một cái, hướng về lồng ngực của hoàng đế nằm ở đó.
Trên mặt hoàng hậu đều dơ bẩn, nhìn nàng lúc này vô cùng chật vật.
Đại hoàng tử đỡ hoàng hậu đứng lên, nhìn đại thần Đại Lý Tự nói: "Ngươi không nên nói bậy, làm sao bổn hoàng tử lại có khả năng là nhi tử của một tội nhân?"
Đại hoàng tử vẫn quỳ nói: "Phụ hoàng, ngàn vạn lần người không nên tin kẻ điên. Nhi thần với hắn cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào."
Hoàng đế nhìn hoàng hậu, lại nhìn đại hoàng tử lưu luyến một lúc.
Trong đôi mắt đều ánh lên vẻ hoài nghi, trước khi hoàng hậu vào cung lại cùng công tử Vinh quốc công xảy ra một ít chuyện, rõ ràng hắn là…… chỉ là......
"Bệ hạ, nói vậy công tử kia ăn nói linh tinh. Làm sao đại hoàng tử có khả năng là nhi tử của người khác, đại hoàng tử rõ ràng rất giống bệ hạ." Uyển phi nói.
Hoàng đế nhìn kỹ đại hoàng tử, mà lúc này toàn thân đại hoàng tử đều là mồ hôi lạnh.
"Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ. Người nhất định phải tin tưởng đại hoàng tử là trong sạch.” Hoàng hậu nói.
"Đúng đấy, đại hoàng tử có thuần khiết thanh bạch thế nào ta không biết, thế nhưng hiện giờ ta chỉ biết ngươi không thanh bạch. Năm đó chuyện giữa ngươi và Vinh công tử kia, ngươi thật sự cho rằng trẫm không biết gì sao?"
Hoàng hậu trợn to hai mắt nhìn hoàng đế: "Thần thiếp thật sự không làm chuyện gì có lỗi với hoàng thượng, chuyện năm đó bệ hạ cũng biết rõ, năm đó, năm đó....."
Lúc này ánh mắt hoàng hậu lơ lửng không cố định.
"Được rồi." Hoàng đế không hài lòng nói.
Khóe môi nhị hoàng tử nhếch lên "Hoàng huynh, chẳng lẽ huynh...."
Đại hoàng tử ôm hoàng hậu tàn nhẫn trừng mắt nhìn nhị hoàng tử: "Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang có ý đồ gì."
"Hoàng huynh, huynh lo xa rồi, có điều ta đang nghĩ, nếu hoàng hậu nương nương có tư tình với Vinh quốc công gia thì đại hoàng huynh là nhi tử của ai, điều này cũng không thể đoán biết trước được."
Hoàng đế nhìn đại hoàng tử, ánh mắt lạnh lẽo. Chẳng lẽ mình thật sự giúp người khác nuôi dưỡng nhi tử suốt hai mươi năm trời này hay sao?
Quý phi cũng với khuôn mặt đứng xemtrò hay mỉm cười khinh thường.
"Ai, chỉ có chút chuyện như thế mà không ngờ lão hoàng đế lại ngu xuẩn như vậy."
Bàng Lạc Tuyết trong một thân hắc y cùng Thích Dao đứng trên cây cao nhất nhìn xuống dưới lãnh cung.
"Người hoàng đế này chắc là đang suy nghĩ rằng nếu nhi tử không phải là cốt nhục của mình thì chỉ sợ thiên hạ đại loạn."
"Hừ, mặc kệ có phải là hắn suy nghĩ như thế hay không nhưng nếu không làm thế thì tiểu bảo bối của chúng ta phải làm sao bây giờ?" Bàng Lạc Tuyết nói.
"Lâu như vậy rồi mà tại sao Uyển phi còn chưa lên tiếng nhắc nhở?" Thích Dao không rõ hỏi.
"Nàng ta đang tỏ ra mình cũng chỉ là hạng thường dân hiểu biết không nhiều lắm, lời nói qua loa như vậy chắc cũng sẽ khiến hoàng đế sinh lòng nghi ngờ. Nha đầu này rất thông minh đây." Bàng Lạc Tuyết nhìn Uyển phi, ánh mắt có hơi khó chịu.
"Dù sao cũng là muội muội của muội, muội xác định thật sự muốn làm như vậy sao?"
Thích Dao nhìn Bàng Lạc Tuyết không nhịn được hỏi.
"Nàng ta vì con tiện nhân kia mà ngay cả phủ Bàng Quốc Công cũng quyết tiêu diệt thì đương nhiên ta cũng không muốn lưu lại người muội muội này. Chờ sau khi mọi chuyện thành công, ta sẽ đưa nàng ít bạc, tiễn nàng đi thật xa nơi này. Ta thật sự không muốn nhìn tới nàng."
Bàng Lạc Tuyết cũng đưa mắt nhìn về phía xa xăm.
Thích Dao cũng đứng đó gật gù.
"Ta biết, ngươi xem, nhị hoàng tử trông giống như hết nhịn nổi nữa rồi."
Bàng Lạc Tuyết nhìn xuống theo hướng ta Thích Dao chỉ.
Quả nhiên nhìn thấy nhị hoàng tử đang quỳ trên mặt đất.
"Phụ hoàng, cổ pháp có câu nhỏ máu nghiệm thân. Nếu như đại hoàng tử đúng là nhi tử của phụ hoàng thì như vậy máu của hoàng huynh nhất định sẽ tương dung, còn ngược lại nếu không phải là nhi tử của phụ hoàng thì máu cũng sẽ không hòa hợp được. "
Đại hoàng tử nhìn chằm chằm nhị hoàng tử: "Nhị hoàng đệ, rốt cuộc là ngươi đang có ý đồ gì?"
Nhị hoàng tử vô tội nhìn đại hoàng tử "Hoàng huynh, đệ chỉ đang muốn tốt cho huynh, đây là cách duy nhất giúp huynh thoát khỏi mối hiềm nghi nhưng việc lấy huyết của phụ hoàng, nhi thần không dám."
Đại hoàng tử nhìn hoàng đế: "Phụ hoàng, nhi thần đúng là nhi tử của ngài và mẫu hậu. Nếu hôm nay phụ hoàng sinh lòng nghi ngờ thì hãy xử tử nhi thần, nhi thần tuyệt đối không một câu oán hận."
Hoàng Đế nhìn nhi tử mình nói: "Thôi, thôi."
Đại hoàng tử thở ra một hơi, hoàng hậu cũng thở phào nhẹ nhõm, đúng là lúc này ánh mắt nhị hoàng tử có phần hơi ganh tỵ nhưng hắn cũng nhanh chóng an tâm. Mặc kệ như thế nào, nếu hoàng đế thật sự hoài nghi thân phận của đại hoàng tử thì lúc này mối quan hệ giữa họ đã có một lỗ hổng rồi.
"Bệ hạ, nếu ngài thật sự đau lòng cho đại hoàng tử thì hãy ban cho đại hoàng tử một chức danh thật thuần khiết mới phải?"
Giọng nói của Uyển phi không nhẹ không nặng thế nhưng cũng khiến mọi người ở chỗ này nghe được.
"Bệ hạ, đã có kết quả."
Hoàng đế nhìn hoàng hậu đang cuộn mình trong lồng ngực đại hoàng tử, ngồi đó bất động. Hoàng hậu cũng biết đêm nay ả tiện nhân kia cũng sẽ quyết tâm không bỏ qua cho nàng, mà Thương hoàng hậu lại càng không bỏ qua cho nàng, cũng tương tự như thế con tiện nhân quý phi kia cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Thế nhưng nếu nàng chết đi thì những tiện nhân kia cũng đừng nghĩ sẽ dễ chịu.
"Bệ hạ, đã có kế quả về thân thế của tên nam nhân kia."
Hoàng hậu nhìn người của Đại Lý Tự bước vào, trong lòng cũng e sợ không biết hắn đến đây làm gì vào lúc này.
"Nói mau."
Sắc mặt hoàng đế âm trầm nhìn hoàng hậu.
"Khởi bẩm bệ hạ, nam nhân này chính là công tử phủ Vinh quốc công. Bởi vì Vinh quốc công phản quốc nên cả nhà đều bị lưu vong, thế nhưng..."
"Thế nhưng cái gì?" Hoàng đế cau mày khó chịu nói.
"Nghe nói trước khi hoàng hậu nương nương xuất giá đã có một mối giao tình với Vinh công tử đây."
Nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Hoàng đế nhìn hoàng hậu, ánh mắt phẫn hận vì không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
"Hoàng hậu, ngươi có lời gì muốn nói?"
Hoàng đế đưa tay nâng chén trà ném vào dưới chân hoàng hậu, chén sứ vỡ vụn thành từng mảnh, văng lên gương mặt hoàng hậu khiến trên đó lưu lại vài vết máu đỏ tươi.
"Tâu bệ hạ, còn có một việc nữa."
Đại thần của Đại Lý Tự cẩn thận e dè nhìn đại hoàng tử.
Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn: "Nói mau, còn có chuyện gì nữa?"
Đại thần ấp úng cả nửa ngày.
"Người nam nhân kia nói, nói...."
"Nói cái gì?" Hoàng đế không nhịn được nói.
Ánh mắt của đại thần Đại Lý Tự liếc mắt nhìn đại hoàng tử lại bối rối nhìn lên.
"Bệ hạ, đại nhân sợ chuyện này có liên quan đến đại hoàng tử nên không dám nói." Uyển phi hiểu ý nói.
Hoàng đế hết cau mày nhìn đại hoàng tử, lại quay đầu nhìn đại thần Đại Lý Tự "Nói mau bằng không trẫm sẽ đem ngươi ra chém."
Đại thần liếc mắt nhìn hoàng đế, hít một hơi thật mạnh: "Khởi bẩm bệ hạ, Vinh công tử nói đại hoàng tử chính là nhi tử của hắn."
"Cái gì?"
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Uyển phi, thì ra đây mới chính là mục đích thật sự của con tiện nhân này.
"Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ, người không nên tin lời hắn, đại hoàng tử là nhi tử của chúng ta, chính là ả muốn hãm hại ta, chính là ả."
Hoàng hậu đưa tay run rẩy chỉ vào Uyển phi "Chính là tiện nhân này. Là nàng muốn hại ta: chỗ yếu của thần thiếp chính là hoàng tử. Bệ hạ, ngài tuyệt đối không nên tin tưởng tiện nhân này."
Uyển phi giống như bị doạ sợ nhảy lên một cái, hướng về lồng ngực của hoàng đế nằm ở đó.
Trên mặt hoàng hậu đều dơ bẩn, nhìn nàng lúc này vô cùng chật vật.
Đại hoàng tử đỡ hoàng hậu đứng lên, nhìn đại thần Đại Lý Tự nói: "Ngươi không nên nói bậy, làm sao bổn hoàng tử lại có khả năng là nhi tử của một tội nhân?"
Đại hoàng tử vẫn quỳ nói: "Phụ hoàng, ngàn vạn lần người không nên tin kẻ điên. Nhi thần với hắn cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào."
Hoàng đế nhìn hoàng hậu, lại nhìn đại hoàng tử lưu luyến một lúc.
Trong đôi mắt đều ánh lên vẻ hoài nghi, trước khi hoàng hậu vào cung lại cùng công tử Vinh quốc công xảy ra một ít chuyện, rõ ràng hắn là…… chỉ là......
"Bệ hạ, nói vậy công tử kia ăn nói linh tinh. Làm sao đại hoàng tử có khả năng là nhi tử của người khác, đại hoàng tử rõ ràng rất giống bệ hạ." Uyển phi nói.
Hoàng đế nhìn kỹ đại hoàng tử, mà lúc này toàn thân đại hoàng tử đều là mồ hôi lạnh.
"Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ. Người nhất định phải tin tưởng đại hoàng tử là trong sạch.” Hoàng hậu nói.
"Đúng đấy, đại hoàng tử có thuần khiết thanh bạch thế nào ta không biết, thế nhưng hiện giờ ta chỉ biết ngươi không thanh bạch. Năm đó chuyện giữa ngươi và Vinh công tử kia, ngươi thật sự cho rằng trẫm không biết gì sao?"
Hoàng hậu trợn to hai mắt nhìn hoàng đế: "Thần thiếp thật sự không làm chuyện gì có lỗi với hoàng thượng, chuyện năm đó bệ hạ cũng biết rõ, năm đó, năm đó....."
Lúc này ánh mắt hoàng hậu lơ lửng không cố định.
"Được rồi." Hoàng đế không hài lòng nói.
Khóe môi nhị hoàng tử nhếch lên "Hoàng huynh, chẳng lẽ huynh...."
Đại hoàng tử ôm hoàng hậu tàn nhẫn trừng mắt nhìn nhị hoàng tử: "Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang có ý đồ gì."
"Hoàng huynh, huynh lo xa rồi, có điều ta đang nghĩ, nếu hoàng hậu nương nương có tư tình với Vinh quốc công gia thì đại hoàng huynh là nhi tử của ai, điều này cũng không thể đoán biết trước được."
Hoàng đế nhìn đại hoàng tử, ánh mắt lạnh lẽo. Chẳng lẽ mình thật sự giúp người khác nuôi dưỡng nhi tử suốt hai mươi năm trời này hay sao?
Quý phi cũng với khuôn mặt đứng xemtrò hay mỉm cười khinh thường.
"Ai, chỉ có chút chuyện như thế mà không ngờ lão hoàng đế lại ngu xuẩn như vậy."
Bàng Lạc Tuyết trong một thân hắc y cùng Thích Dao đứng trên cây cao nhất nhìn xuống dưới lãnh cung.
"Người hoàng đế này chắc là đang suy nghĩ rằng nếu nhi tử không phải là cốt nhục của mình thì chỉ sợ thiên hạ đại loạn."
"Hừ, mặc kệ có phải là hắn suy nghĩ như thế hay không nhưng nếu không làm thế thì tiểu bảo bối của chúng ta phải làm sao bây giờ?" Bàng Lạc Tuyết nói.
"Lâu như vậy rồi mà tại sao Uyển phi còn chưa lên tiếng nhắc nhở?" Thích Dao không rõ hỏi.
"Nàng ta đang tỏ ra mình cũng chỉ là hạng thường dân hiểu biết không nhiều lắm, lời nói qua loa như vậy chắc cũng sẽ khiến hoàng đế sinh lòng nghi ngờ. Nha đầu này rất thông minh đây." Bàng Lạc Tuyết nhìn Uyển phi, ánh mắt có hơi khó chịu.
"Dù sao cũng là muội muội của muội, muội xác định thật sự muốn làm như vậy sao?"
Thích Dao nhìn Bàng Lạc Tuyết không nhịn được hỏi.
"Nàng ta vì con tiện nhân kia mà ngay cả phủ Bàng Quốc Công cũng quyết tiêu diệt thì đương nhiên ta cũng không muốn lưu lại người muội muội này. Chờ sau khi mọi chuyện thành công, ta sẽ đưa nàng ít bạc, tiễn nàng đi thật xa nơi này. Ta thật sự không muốn nhìn tới nàng."
Bàng Lạc Tuyết cũng đưa mắt nhìn về phía xa xăm.
Thích Dao cũng đứng đó gật gù.
"Ta biết, ngươi xem, nhị hoàng tử trông giống như hết nhịn nổi nữa rồi."
Bàng Lạc Tuyết nhìn xuống theo hướng ta Thích Dao chỉ.
Quả nhiên nhìn thấy nhị hoàng tử đang quỳ trên mặt đất.
"Phụ hoàng, cổ pháp có câu nhỏ máu nghiệm thân. Nếu như đại hoàng tử đúng là nhi tử của phụ hoàng thì như vậy máu của hoàng huynh nhất định sẽ tương dung, còn ngược lại nếu không phải là nhi tử của phụ hoàng thì máu cũng sẽ không hòa hợp được. "
Đại hoàng tử nhìn chằm chằm nhị hoàng tử: "Nhị hoàng đệ, rốt cuộc là ngươi đang có ý đồ gì?"
Nhị hoàng tử vô tội nhìn đại hoàng tử "Hoàng huynh, đệ chỉ đang muốn tốt cho huynh, đây là cách duy nhất giúp huynh thoát khỏi mối hiềm nghi nhưng việc lấy huyết của phụ hoàng, nhi thần không dám."
Đại hoàng tử nhìn hoàng đế: "Phụ hoàng, nhi thần đúng là nhi tử của ngài và mẫu hậu. Nếu hôm nay phụ hoàng sinh lòng nghi ngờ thì hãy xử tử nhi thần, nhi thần tuyệt đối không một câu oán hận."
Hoàng Đế nhìn nhi tử mình nói: "Thôi, thôi."
Đại hoàng tử thở ra một hơi, hoàng hậu cũng thở phào nhẹ nhõm, đúng là lúc này ánh mắt nhị hoàng tử có phần hơi ganh tỵ nhưng hắn cũng nhanh chóng an tâm. Mặc kệ như thế nào, nếu hoàng đế thật sự hoài nghi thân phận của đại hoàng tử thì lúc này mối quan hệ giữa họ đã có một lỗ hổng rồi.
"Bệ hạ, nếu ngài thật sự đau lòng cho đại hoàng tử thì hãy ban cho đại hoàng tử một chức danh thật thuần khiết mới phải?"
Giọng nói của Uyển phi không nhẹ không nặng thế nhưng cũng khiến mọi người ở chỗ này nghe được.