Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 357
Hoàng hậu cầm Bạch Ngọc Quan Âm xem xét để đánh lạc hướng tầm mắt của Hoàng đế.
"Bạch Ngọc Quan Âm quả thực được chạm trổ thực tinh tế." Hoàng hậu cầm Ngọc Quan Âm nói.
Nàng tiếp tục gật gù: "Đường nét trôi chảy, quả nhiên không phải vật tầm thường."
Hoàng đế gật gù nói: "Ừm, ái phi vẫn rất có ánh mắt tỏ tường. Nếu hoàng hậu thích thì hãy giữ lấy, đây cũng coi như tấm lòng thành của ái phi."
Hoàng hậu híp mắt cười nhận lấy.
Hiếm khi thấy Hoàng đế lưu lại ăn bữa cơm, tuy rằng không hề nói gì nhưng ai được ăn một bữa cơm với hắn cũng là chuyện hãi hùng khiếp vía.
Nhược Phương bên cạnh cầm một bát Tiểu Ngân (bát nhỏ bằng thuỷ tinh dành riêng những cho hoàng gia), lo lắng nhìn hoàng hậu.
Hoàng hậu lắc đầu ra hiệu.
"Sao vậy? Hay hoàng hậu sợ ta sẽ bỏ thuốc độc gì vào thức ăn sao? "
"Hoàng thượng nói gì vậy? Hiếm khi hoàng thượng đến chỗ thần thiếp dùng cơm, tại sao thiếp có thể nghi ngờ ngài đây? Nhưng có điều gần đây thần thiếp chỉ thích uống một ít nước ngọt để trong chén ngọc này đặc biệt thôi."
Hoàng đế mỉm cười, thầm nghĩ, xem ra hoàng hậu đang cảnh giác mình đây.
"Hay là bây giờ cũng muộn rồi, trẫm cũng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, nên dìu hoàng hậu vào trong nghỉ ngơi thôi."
Hoàng hậu vừa nghe sợ hết hồn.
"À, bẩm hoàng thượng, thái y cũng dặn rồi, gần đây nương nương thường bị mất ngủ, sợ là sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hoàng thượng." Nhược Phương đứng bên cạnh nói.
Hoàng hậu cũng lo lắng nói: "Hay là đêm nay hoàng thương đến chỗ muội muội nghỉ ngơi, thần thiếp cũng không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của hoàng thượng để tránh ảnh hưởng đến việc hoàng thượng ngày mai phải vào triều sớm."
Hoàng đế cười cợt không rõ đang nghĩ gì nói: "Vậy cũng tốt, trẫm đi đến chỗ ái phi, đã lâu không đến thăm Lệ phi. Nàng quanh năm sinh bệnh, ta nên tới thăm nàng một chút."
"Thần thiếp không dám quấy rối bệ hạ và muội muội nghỉ ngơi."
"Ừm, hoàng hậu nghỉ ngơi thật tốt."
"Cung tiễn bệ hạ."
Nhược Phương đỡ hoàng hậu, mà hoàng hậu cũng không rõ Hoàng đế đang nghĩ gì, chỉ thầm mỉm cười một chút.
"Nương nương, sự việc đang yên đang lành, sao bệ hạ lại muốn đi gặp Lệ phi nương nương?"
"Hừ! Đừng quên, Lệ phi còn có nhi tử đấy."
"Ý của Hoàng đế không phải muốn lập Thất hoàng tử chứ?"
"Không thể, Bổn cung không lo ý của Hoàng đế nghĩ gì mà hôm nay hắn đến đây là muốn cảnh cáo Bổn cung."
"Nương nương có cách đối phó với hoàng thượng sao?"
Hoàng hậu liếc mắt nhìn chén canh màu đỏ trên bàn nói: "Hài nhi thật có số khổ, thật đáng thương khi sinh ra trong dòng dõi đế vương. Thân thể ta từ trước đến giờ lại không khoẻ, mấy ngày tới ngươi cũng làm chút đồ bổ mang lên đây cho ta."
Hoàng hậu đỡ hông mình nói: "Bổn cung cũng mệt mỏi rồi, lại đây dìu Bổn cung đi nằm nghỉ một lúc."
"Tuân lệnh nương nương."
………………………………………..
"Hoàng thượng, Nếu Hoàng hậu nương nương biết bên trong chén canh kia. . ." Hoàng công công lo lắng nói.
"Biết thì làm sao? Một người vô dụng lại nhiều mưu mô, xảo quyệt, nữ nhân này khiến ta cảm thấy chướng mắt, chi bằng cứ diệt trừ hậu hoạ là tốt nhất." Hoàng đế hừ lạnh.
"Hoàng thượng, lão nô có một chuyện không hiểu."
"Ngươi nói đi."
"Tâu Hoàng thượng, vì sao ngài phải khiến hoàng hậu tuân theo ý ngài dám đồng ý ra tay sát hại Bàng Quốc Công vậy? Như vậy thật không công bằng đối với Dự vương điện hạ."
Hoàng đế cười ha ha.
"Hoàng hậu cho rằng bản thân nàng đủ thông minh, trẫm chịu đáp ứng để Chính Dương thành thân với nhị tiểu thư Bàng gia là có nguyên nhân. Hoàng hậu tính toán mưu đồ quá lợi hại, muốn con trai mình sở hữu thiên hạ nhưng trẫm vẫn chưa ngốc đến mức độ đó."
"Hoàng thượng thánh minh!" Hoàng công công nịnh hót nói.
"Đúng rồi, đại công tử Bàng gia đã trở về chưa?"
Hoàng công công suy nghĩ một chút nói: "Khởi bẩm bệ hạ, vẫn chưa có tin tức gì. Đại công tử thật giống như mang theo tất cả mọi người đi rồi. Chỉ là không biết hiện tại ngài ấy ở nơi nào?"
"Ý của ngươi là hắn cũng đem theo những ám vệ kia?"
Hoàng công công cũng mau mau quỳ xuống thỉnh tội: "Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Lão nô đáng chết, lão nô đáng chết."
Hoàng đế lạnh lùng rên một tiếng: "Hừ xem ra tất cả người Bàng gia muốn rời khỏi đây rồi, ngay cả tước vị cũng không muốn."
Trong hậu viện hoàng cung xa xôi, có một nơi trồng rất nhiều hoa hồng, nơi đó có một phi tử không tranh với đời, chính là Lệ phi. Trừ phi hoàng hậu triệu kiến hoặc là đại yến hội trong Hoàng cung thì mới thấy nàng xuất hiện, còn nếu như bình thường sẽ không dễ dàng gặp được nàng. Hoàng đế vẫn không sủng nàng, chỉ thỉnh thoảng chiếu cố nàng vài lần cho có lệ. Thế nhưng phi tử này lại không chịu thua kém ai, cố tình sinh ra một nhi tử. Trong toàn bộ hậu cung, phải biết cũng không dễ dàng gì sống sót qua ngày với bụng to phình căng tròn như vậy nhưng cuối cùng nàng cũng sinh ra được một nhi tử. Mặc dù nàng vốn không thiếu những chiêu tính toán nhưng chỉ thầm coi như mình có phúc khí, chỉ mong hài tử bình an lớn lên là được. Dù nàng chỉ là phi tử nhưng cũng có thể có hài tử làm niềm vui, chỉ tiếc không được hoàng đế sủng ái mà thôi. Nàng chỉ nghĩ âu đó cũng chỉ là phúc phần của mình.
Người phi tử này chính là Lệ phi. Ánh mắt trong veo như nước hồ thu lại lạnh lẽo như đang đứng giữa mùa đông băng giá. Nàng tựa hồ như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, mười ngón tay thon dài, da như mỡ đông, làn má trắng như tuyết lộ ra từng điểm phấn hồng. Nụ cười luôn luôn ẩn hiện trên đôi môi nàng, mọi cử động như vũ đạo, tóc dài trựợt xuống mắt cá chân, tóc đen múa may theo gió, toả ra mùi thơm ngát có thể thu hút Hồ Điệp bay qua lượn lại. Vòng eo tinh tế, tay chân thon dài như tiên tử thoát tục. Trên người nàng là một bộ bạch y có thêu ám văn Hồ Điệp, một lọn tua rua đen nhợt nhạt quấn lên đầu nàng, Dạ Minh Châu khắc hình Hồ Điệp lan toả ánh sáng nhàn nhạt. Khuôn mặt tự nhiên như phấn nhưng vẫn không che giấu được dung nhan tuyệt sắc của nàng, dây chuyền thuỷ tinh quấn quanh cổ càng làm nổi lên xương quai xanh, bạch ngọc trạc toả ra càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết của nàng. Một đôi giáp bảo vệ vẽ ra những hoa văn điêu luyện, Hồng Bảo Thạch được nạm vài hạt ngọc nho nhỏ li ti, bên trong toả ra ánh sáng âm u như màu máu. Chân nàng mang một đôi hài mạ vàng bên trên có khảm ngọc, đôi mắt đẹp lưu chuyển, nhẹ nhàng như đang bước vào rừng mai tuyệt đẹp nào đó. Gấu quần tung bay, dường như trong bóng tối đột nhiên xuất hiện màu trắng xám của Hồ Điệp, biểu hiện lạnh nhạt giống như tiên tử không bị nhiễm khói bụi trần gian. Nàng nhếch miệng lên vẽ ra nụ cười giống như pháo hoa mờ ảo hư vô mà xán lạn, âm u nhưng tự nhiên, tung bay giữa những tầng đám mây, kỳ ảo mà mờ ảo. Bước bộ chậm rãi như hoa sen khoe sắc hướng đến bãi cỏ, lại hơi xoa xoa, nhẹ nhàng nhắm hai con mắt cảm thụ cảnh đẹp của thế gian này.
"Nương nương, coi chừng bị lạnh, thân thể người không được tốt. Mấy ngày trước, bên ngoài có tiến cống không ít quả lê, nô tỳ đã mang đến, người nhanh uống nhân lúc còn nóng." Cung nữ Thấm Như nói. Nàng cũng thầm nghĩ nương nương mình có dung nhan cùng dáng vẻ xinh đẹp động lòng người như vậy, tiếc rằng sau nhiều năm gian khổ trong chốn thâm cung, thân thể cùng tâm tính của nàng đã dần phai tàn.
"Tiểu Như, ngươi đi xem hôm nay hoàng tử làm bài tập xong chứ?"
"Tuân lệnh nương nương."
Vị mỹ nhân trong bộ y phục trắng này chính là Lệ phi trong hoàng cung. Dù có sắc đẹp quốc sắc thiên hương nhưng trong hậu cung đều biết dù nàng có sinh ra hài tử thì cũng không thể trở thành thái tử. Theo lời đồn đãi, vị phi tử này chính là một tài tử của hoàng đế tiền nhiệm, nhờ có sự trợ giúp Hoàng đế nên địa vị của nàng được giữ vững. Tuy nhiên, việc hưởng dụng nữ nhân của chính phụ thân mình cũng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, làm ảnh hưởng đến thanh danh của hắn. Lệ phi sẽ phải làm thế nào đây? Nàng có thể trở thành phu thê tình thâm với hoàng đế sao?
"Nương nương, Hoàng thượng đến rồi, người chuẩn bị một chút đi." Thái giám bên cạnh Lệ phi nhỏ giọng nói.
Khuôn mặt yêu mị của Lệ phi dần lạnh lẽo: "Hắn tới làm gì?"
"Nương nương, ngài cũng nên chuẩn bị một chút đi." Công công bất đắc dĩ nói.
"Biết rồi, đừng để hoàng tử đến gần đây."
Lệ phi nương nương cúi đầu nhìn bàn tay mình dần trắng xám, cũng không hề có một tiếng động nào.
"Bạch Ngọc Quan Âm quả thực được chạm trổ thực tinh tế." Hoàng hậu cầm Ngọc Quan Âm nói.
Nàng tiếp tục gật gù: "Đường nét trôi chảy, quả nhiên không phải vật tầm thường."
Hoàng đế gật gù nói: "Ừm, ái phi vẫn rất có ánh mắt tỏ tường. Nếu hoàng hậu thích thì hãy giữ lấy, đây cũng coi như tấm lòng thành của ái phi."
Hoàng hậu híp mắt cười nhận lấy.
Hiếm khi thấy Hoàng đế lưu lại ăn bữa cơm, tuy rằng không hề nói gì nhưng ai được ăn một bữa cơm với hắn cũng là chuyện hãi hùng khiếp vía.
Nhược Phương bên cạnh cầm một bát Tiểu Ngân (bát nhỏ bằng thuỷ tinh dành riêng những cho hoàng gia), lo lắng nhìn hoàng hậu.
Hoàng hậu lắc đầu ra hiệu.
"Sao vậy? Hay hoàng hậu sợ ta sẽ bỏ thuốc độc gì vào thức ăn sao? "
"Hoàng thượng nói gì vậy? Hiếm khi hoàng thượng đến chỗ thần thiếp dùng cơm, tại sao thiếp có thể nghi ngờ ngài đây? Nhưng có điều gần đây thần thiếp chỉ thích uống một ít nước ngọt để trong chén ngọc này đặc biệt thôi."
Hoàng đế mỉm cười, thầm nghĩ, xem ra hoàng hậu đang cảnh giác mình đây.
"Hay là bây giờ cũng muộn rồi, trẫm cũng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, nên dìu hoàng hậu vào trong nghỉ ngơi thôi."
Hoàng hậu vừa nghe sợ hết hồn.
"À, bẩm hoàng thượng, thái y cũng dặn rồi, gần đây nương nương thường bị mất ngủ, sợ là sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hoàng thượng." Nhược Phương đứng bên cạnh nói.
Hoàng hậu cũng lo lắng nói: "Hay là đêm nay hoàng thương đến chỗ muội muội nghỉ ngơi, thần thiếp cũng không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của hoàng thượng để tránh ảnh hưởng đến việc hoàng thượng ngày mai phải vào triều sớm."
Hoàng đế cười cợt không rõ đang nghĩ gì nói: "Vậy cũng tốt, trẫm đi đến chỗ ái phi, đã lâu không đến thăm Lệ phi. Nàng quanh năm sinh bệnh, ta nên tới thăm nàng một chút."
"Thần thiếp không dám quấy rối bệ hạ và muội muội nghỉ ngơi."
"Ừm, hoàng hậu nghỉ ngơi thật tốt."
"Cung tiễn bệ hạ."
Nhược Phương đỡ hoàng hậu, mà hoàng hậu cũng không rõ Hoàng đế đang nghĩ gì, chỉ thầm mỉm cười một chút.
"Nương nương, sự việc đang yên đang lành, sao bệ hạ lại muốn đi gặp Lệ phi nương nương?"
"Hừ! Đừng quên, Lệ phi còn có nhi tử đấy."
"Ý của Hoàng đế không phải muốn lập Thất hoàng tử chứ?"
"Không thể, Bổn cung không lo ý của Hoàng đế nghĩ gì mà hôm nay hắn đến đây là muốn cảnh cáo Bổn cung."
"Nương nương có cách đối phó với hoàng thượng sao?"
Hoàng hậu liếc mắt nhìn chén canh màu đỏ trên bàn nói: "Hài nhi thật có số khổ, thật đáng thương khi sinh ra trong dòng dõi đế vương. Thân thể ta từ trước đến giờ lại không khoẻ, mấy ngày tới ngươi cũng làm chút đồ bổ mang lên đây cho ta."
Hoàng hậu đỡ hông mình nói: "Bổn cung cũng mệt mỏi rồi, lại đây dìu Bổn cung đi nằm nghỉ một lúc."
"Tuân lệnh nương nương."
………………………………………..
"Hoàng thượng, Nếu Hoàng hậu nương nương biết bên trong chén canh kia. . ." Hoàng công công lo lắng nói.
"Biết thì làm sao? Một người vô dụng lại nhiều mưu mô, xảo quyệt, nữ nhân này khiến ta cảm thấy chướng mắt, chi bằng cứ diệt trừ hậu hoạ là tốt nhất." Hoàng đế hừ lạnh.
"Hoàng thượng, lão nô có một chuyện không hiểu."
"Ngươi nói đi."
"Tâu Hoàng thượng, vì sao ngài phải khiến hoàng hậu tuân theo ý ngài dám đồng ý ra tay sát hại Bàng Quốc Công vậy? Như vậy thật không công bằng đối với Dự vương điện hạ."
Hoàng đế cười ha ha.
"Hoàng hậu cho rằng bản thân nàng đủ thông minh, trẫm chịu đáp ứng để Chính Dương thành thân với nhị tiểu thư Bàng gia là có nguyên nhân. Hoàng hậu tính toán mưu đồ quá lợi hại, muốn con trai mình sở hữu thiên hạ nhưng trẫm vẫn chưa ngốc đến mức độ đó."
"Hoàng thượng thánh minh!" Hoàng công công nịnh hót nói.
"Đúng rồi, đại công tử Bàng gia đã trở về chưa?"
Hoàng công công suy nghĩ một chút nói: "Khởi bẩm bệ hạ, vẫn chưa có tin tức gì. Đại công tử thật giống như mang theo tất cả mọi người đi rồi. Chỉ là không biết hiện tại ngài ấy ở nơi nào?"
"Ý của ngươi là hắn cũng đem theo những ám vệ kia?"
Hoàng công công cũng mau mau quỳ xuống thỉnh tội: "Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Lão nô đáng chết, lão nô đáng chết."
Hoàng đế lạnh lùng rên một tiếng: "Hừ xem ra tất cả người Bàng gia muốn rời khỏi đây rồi, ngay cả tước vị cũng không muốn."
Trong hậu viện hoàng cung xa xôi, có một nơi trồng rất nhiều hoa hồng, nơi đó có một phi tử không tranh với đời, chính là Lệ phi. Trừ phi hoàng hậu triệu kiến hoặc là đại yến hội trong Hoàng cung thì mới thấy nàng xuất hiện, còn nếu như bình thường sẽ không dễ dàng gặp được nàng. Hoàng đế vẫn không sủng nàng, chỉ thỉnh thoảng chiếu cố nàng vài lần cho có lệ. Thế nhưng phi tử này lại không chịu thua kém ai, cố tình sinh ra một nhi tử. Trong toàn bộ hậu cung, phải biết cũng không dễ dàng gì sống sót qua ngày với bụng to phình căng tròn như vậy nhưng cuối cùng nàng cũng sinh ra được một nhi tử. Mặc dù nàng vốn không thiếu những chiêu tính toán nhưng chỉ thầm coi như mình có phúc khí, chỉ mong hài tử bình an lớn lên là được. Dù nàng chỉ là phi tử nhưng cũng có thể có hài tử làm niềm vui, chỉ tiếc không được hoàng đế sủng ái mà thôi. Nàng chỉ nghĩ âu đó cũng chỉ là phúc phần của mình.
Người phi tử này chính là Lệ phi. Ánh mắt trong veo như nước hồ thu lại lạnh lẽo như đang đứng giữa mùa đông băng giá. Nàng tựa hồ như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, mười ngón tay thon dài, da như mỡ đông, làn má trắng như tuyết lộ ra từng điểm phấn hồng. Nụ cười luôn luôn ẩn hiện trên đôi môi nàng, mọi cử động như vũ đạo, tóc dài trựợt xuống mắt cá chân, tóc đen múa may theo gió, toả ra mùi thơm ngát có thể thu hút Hồ Điệp bay qua lượn lại. Vòng eo tinh tế, tay chân thon dài như tiên tử thoát tục. Trên người nàng là một bộ bạch y có thêu ám văn Hồ Điệp, một lọn tua rua đen nhợt nhạt quấn lên đầu nàng, Dạ Minh Châu khắc hình Hồ Điệp lan toả ánh sáng nhàn nhạt. Khuôn mặt tự nhiên như phấn nhưng vẫn không che giấu được dung nhan tuyệt sắc của nàng, dây chuyền thuỷ tinh quấn quanh cổ càng làm nổi lên xương quai xanh, bạch ngọc trạc toả ra càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết của nàng. Một đôi giáp bảo vệ vẽ ra những hoa văn điêu luyện, Hồng Bảo Thạch được nạm vài hạt ngọc nho nhỏ li ti, bên trong toả ra ánh sáng âm u như màu máu. Chân nàng mang một đôi hài mạ vàng bên trên có khảm ngọc, đôi mắt đẹp lưu chuyển, nhẹ nhàng như đang bước vào rừng mai tuyệt đẹp nào đó. Gấu quần tung bay, dường như trong bóng tối đột nhiên xuất hiện màu trắng xám của Hồ Điệp, biểu hiện lạnh nhạt giống như tiên tử không bị nhiễm khói bụi trần gian. Nàng nhếch miệng lên vẽ ra nụ cười giống như pháo hoa mờ ảo hư vô mà xán lạn, âm u nhưng tự nhiên, tung bay giữa những tầng đám mây, kỳ ảo mà mờ ảo. Bước bộ chậm rãi như hoa sen khoe sắc hướng đến bãi cỏ, lại hơi xoa xoa, nhẹ nhàng nhắm hai con mắt cảm thụ cảnh đẹp của thế gian này.
"Nương nương, coi chừng bị lạnh, thân thể người không được tốt. Mấy ngày trước, bên ngoài có tiến cống không ít quả lê, nô tỳ đã mang đến, người nhanh uống nhân lúc còn nóng." Cung nữ Thấm Như nói. Nàng cũng thầm nghĩ nương nương mình có dung nhan cùng dáng vẻ xinh đẹp động lòng người như vậy, tiếc rằng sau nhiều năm gian khổ trong chốn thâm cung, thân thể cùng tâm tính của nàng đã dần phai tàn.
"Tiểu Như, ngươi đi xem hôm nay hoàng tử làm bài tập xong chứ?"
"Tuân lệnh nương nương."
Vị mỹ nhân trong bộ y phục trắng này chính là Lệ phi trong hoàng cung. Dù có sắc đẹp quốc sắc thiên hương nhưng trong hậu cung đều biết dù nàng có sinh ra hài tử thì cũng không thể trở thành thái tử. Theo lời đồn đãi, vị phi tử này chính là một tài tử của hoàng đế tiền nhiệm, nhờ có sự trợ giúp Hoàng đế nên địa vị của nàng được giữ vững. Tuy nhiên, việc hưởng dụng nữ nhân của chính phụ thân mình cũng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, làm ảnh hưởng đến thanh danh của hắn. Lệ phi sẽ phải làm thế nào đây? Nàng có thể trở thành phu thê tình thâm với hoàng đế sao?
"Nương nương, Hoàng thượng đến rồi, người chuẩn bị một chút đi." Thái giám bên cạnh Lệ phi nhỏ giọng nói.
Khuôn mặt yêu mị của Lệ phi dần lạnh lẽo: "Hắn tới làm gì?"
"Nương nương, ngài cũng nên chuẩn bị một chút đi." Công công bất đắc dĩ nói.
"Biết rồi, đừng để hoàng tử đến gần đây."
Lệ phi nương nương cúi đầu nhìn bàn tay mình dần trắng xám, cũng không hề có một tiếng động nào.