Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: Đông Phương Linh điêu ngoa
Băng bó vết thương ở y quán xong, sau đó lại đổi một bộ quần áo, Lãnh Nguyệt Tâm mới cùng Đông Phương Vô Tà rời đi.
Đế đô hai bên đường phố phồn hoa, Lãnh Nguyệt Tâm lẳng lặng đi, giống như là đang suy nghĩ cái gì.
Đông Phương Vô Tà đi theo sau nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
“Đông Phương Vô Tà.”
Ngay lúc đang hài lòng, một đạo âm thanh bén nhọn vang lên khiến cho Đông Phương Vô Tà giật cả mình.
Nghe được có người hô Đông Phương Vô Tà, Lãnh Nguyệt Tâm giật mình sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc.
Vô Tà, nguyên lai hắn là họ Đông Phương, nói như vậy, chẳng lẽ hắn là người của Đông Phương quốc?
Quay đầu, một đôi mắt lạnh lùng lẳng lặng nhìn Đông Phương Vô Tà, cái gì cũng không nói.
Thấy Lãnh Nguyệt Tâm nhìn mình, Đông Phương Vô Tà gãi gãi đầu, có chút sợ hãi nói: “Làm sao lại đến nhanh như vậy.”
Theo lý thuyết thì hai ngày nữa mới có thể đến a…..
Nhìn thấn sắc của hắn có chút hoảng hốt, Lãnh Nguyệt Tâm nhíu nhíu mày lại, không biết vì sao, trong lòng có điểm là lạ.
Hai lần gặp phải hắn, nụ cười trên mặt hắn đều trong trẻo như vậy, như là cùng ánh nắng giống nhau, vì cái gì lần này hắn lại sợ hãi như vậy, người gọi hắn kia là ai?
“Vô Tà, ngươi đang sợ?” Lãnh Nguyệt Tâm hỏi!
Đông Phương Vô Tà nghe vậy, nhẹ gật đầu, đang chuẩn bị nói chuyện, lại nhìn thấy một đầu roi phá không mà hướng tới mình.
Kình phong sau lưng Lãnh Nguyệt Tâm tất nhiên là phát hiện được, lôi kéo Đông Phương Vô Tà tránh roi kia, sau đó nàng quay người, nhìn thấy thiếu nữ đang vung roi kia, Lãnh Nguyệt Tâm thần sắc lạnh lùng nói: “Cho dù ngươi muốn đánh người, cũng phải là biết đây là đâu trước khi đánh chứ.”
Đông Phương Linh hai tay chống nạnh, hoàn toàn không nghĩ tới lại có thể có người dám cùng nàng nói chuyện như thế, trừng Đông Phương Vô Tà một chút, Đông Phương Linh không vui nói: “Ngươi thì tính là cái thá gì, dám nói như vậy với ta, ngươi có biết ta là ai không?”
“Ngớ ngẩn.”
Ngay sau khi Đông Phương Linh nói, Lãnh Nguyệt Tâm châm chọc nói một câu: “Đông Phương Linh, công chúa nổi tiếng điêu ngoa của Đông Phương quốc, đại dnah của ngươi người Lăng quốc chúng ta không ai không biết, thực tế là Công Chúa Điện Hạ tiếng xấu vang xa.”
Nghe được Lãnh Nguyệt Tâm nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương Linh đỏ bừng, tay chỉ Lãnh Nguyệt Tâm nổi giận đùng đùng nói: “Gan chó của ngươi đúng thật là rất lớn, nếu đã biết ta là công chúa Đông Phương quốc, còn dám nói chuyện như thế với ta, xem ra ngươi là không muốn sống nữa.”
Đông Phương Linh trừng mắt Lãnh Nguyệt Tâm, nói với hộ vệ bên cạnh: “Móc hai mắt của nàng ta ra, chặt đứt hai cánh tay và hai chân của nàng ta cho ta.”
“Vâng.” Bốn hộ vệ bên người Đông Phương Linh nghe vậy, liền hướng về phía Lãnh Nguyệt Tâm đi đến, trên thân bộ phát ra thực lực thế mà lại là tuyệt linh nhất tinh trở lên!
Thấy tình huống như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm đổi mắt ngầm ngầm, xem ra Đông Phương Ẩn đối với cô muội muội này còn rất coi trọng, hoặc là nói hoàng hậu Đông Phương quốc rất coi trọng người nữ nhi này……
Vị trí Lãnh Nguyệt Tâm đang đứng là đế đô, mà nàng trước kia lại là thiên tài của Lăng quốc, bởi vậy ở đế đô có không ít người nhận biết nàng.
Mà việc nàng cùng với Lăng Sở Thiên hủy hôn ước cũng không có chiêu cáo thiên hạ, cho nên bách tính còn không biết.
Bởi vậy, liền nghe được có người bàn luận khẽ: “Công chúa Đông Phương quốc này gan cũng thật lớn, lại dám ra tay với vị hôn thê của Tam hoàng tử tại đế đô.”
“Đúng vậy đúng vậy, cái này không phải đánh vào thể diện của Tam hoàng tử sao? Phải biết Hoàng Thượng thương yêu nhất chính là Tam hoàng tử, công chúa Đông Phương quốc này nếu là đến liên hôn, như thế nào lại điêu ngoa như vậy.”
“Huống chi Tam tiểu thư nàng đã từng là thiên tài của Lăng quốc chúng ta, những người này thật sự là quá đáng!”
Tiếng nghị luận liên tiếp khiến cho bốn tên hộ vệ kia dừng bước, chờ mệnh lệnh của Đông Phương Linh.
Đông Phương Linh cũng không nghĩ tới nữ nhân này thế mà lại là thiên tài trước kia của Lăng quốc, vị hôn thê của Tam hoàng tử Lăng quốc!
Đế đô hai bên đường phố phồn hoa, Lãnh Nguyệt Tâm lẳng lặng đi, giống như là đang suy nghĩ cái gì.
Đông Phương Vô Tà đi theo sau nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
“Đông Phương Vô Tà.”
Ngay lúc đang hài lòng, một đạo âm thanh bén nhọn vang lên khiến cho Đông Phương Vô Tà giật cả mình.
Nghe được có người hô Đông Phương Vô Tà, Lãnh Nguyệt Tâm giật mình sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc.
Vô Tà, nguyên lai hắn là họ Đông Phương, nói như vậy, chẳng lẽ hắn là người của Đông Phương quốc?
Quay đầu, một đôi mắt lạnh lùng lẳng lặng nhìn Đông Phương Vô Tà, cái gì cũng không nói.
Thấy Lãnh Nguyệt Tâm nhìn mình, Đông Phương Vô Tà gãi gãi đầu, có chút sợ hãi nói: “Làm sao lại đến nhanh như vậy.”
Theo lý thuyết thì hai ngày nữa mới có thể đến a…..
Nhìn thấn sắc của hắn có chút hoảng hốt, Lãnh Nguyệt Tâm nhíu nhíu mày lại, không biết vì sao, trong lòng có điểm là lạ.
Hai lần gặp phải hắn, nụ cười trên mặt hắn đều trong trẻo như vậy, như là cùng ánh nắng giống nhau, vì cái gì lần này hắn lại sợ hãi như vậy, người gọi hắn kia là ai?
“Vô Tà, ngươi đang sợ?” Lãnh Nguyệt Tâm hỏi!
Đông Phương Vô Tà nghe vậy, nhẹ gật đầu, đang chuẩn bị nói chuyện, lại nhìn thấy một đầu roi phá không mà hướng tới mình.
Kình phong sau lưng Lãnh Nguyệt Tâm tất nhiên là phát hiện được, lôi kéo Đông Phương Vô Tà tránh roi kia, sau đó nàng quay người, nhìn thấy thiếu nữ đang vung roi kia, Lãnh Nguyệt Tâm thần sắc lạnh lùng nói: “Cho dù ngươi muốn đánh người, cũng phải là biết đây là đâu trước khi đánh chứ.”
Đông Phương Linh hai tay chống nạnh, hoàn toàn không nghĩ tới lại có thể có người dám cùng nàng nói chuyện như thế, trừng Đông Phương Vô Tà một chút, Đông Phương Linh không vui nói: “Ngươi thì tính là cái thá gì, dám nói như vậy với ta, ngươi có biết ta là ai không?”
“Ngớ ngẩn.”
Ngay sau khi Đông Phương Linh nói, Lãnh Nguyệt Tâm châm chọc nói một câu: “Đông Phương Linh, công chúa nổi tiếng điêu ngoa của Đông Phương quốc, đại dnah của ngươi người Lăng quốc chúng ta không ai không biết, thực tế là Công Chúa Điện Hạ tiếng xấu vang xa.”
Nghe được Lãnh Nguyệt Tâm nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương Linh đỏ bừng, tay chỉ Lãnh Nguyệt Tâm nổi giận đùng đùng nói: “Gan chó của ngươi đúng thật là rất lớn, nếu đã biết ta là công chúa Đông Phương quốc, còn dám nói chuyện như thế với ta, xem ra ngươi là không muốn sống nữa.”
Đông Phương Linh trừng mắt Lãnh Nguyệt Tâm, nói với hộ vệ bên cạnh: “Móc hai mắt của nàng ta ra, chặt đứt hai cánh tay và hai chân của nàng ta cho ta.”
“Vâng.” Bốn hộ vệ bên người Đông Phương Linh nghe vậy, liền hướng về phía Lãnh Nguyệt Tâm đi đến, trên thân bộ phát ra thực lực thế mà lại là tuyệt linh nhất tinh trở lên!
Thấy tình huống như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm đổi mắt ngầm ngầm, xem ra Đông Phương Ẩn đối với cô muội muội này còn rất coi trọng, hoặc là nói hoàng hậu Đông Phương quốc rất coi trọng người nữ nhi này……
Vị trí Lãnh Nguyệt Tâm đang đứng là đế đô, mà nàng trước kia lại là thiên tài của Lăng quốc, bởi vậy ở đế đô có không ít người nhận biết nàng.
Mà việc nàng cùng với Lăng Sở Thiên hủy hôn ước cũng không có chiêu cáo thiên hạ, cho nên bách tính còn không biết.
Bởi vậy, liền nghe được có người bàn luận khẽ: “Công chúa Đông Phương quốc này gan cũng thật lớn, lại dám ra tay với vị hôn thê của Tam hoàng tử tại đế đô.”
“Đúng vậy đúng vậy, cái này không phải đánh vào thể diện của Tam hoàng tử sao? Phải biết Hoàng Thượng thương yêu nhất chính là Tam hoàng tử, công chúa Đông Phương quốc này nếu là đến liên hôn, như thế nào lại điêu ngoa như vậy.”
“Huống chi Tam tiểu thư nàng đã từng là thiên tài của Lăng quốc chúng ta, những người này thật sự là quá đáng!”
Tiếng nghị luận liên tiếp khiến cho bốn tên hộ vệ kia dừng bước, chờ mệnh lệnh của Đông Phương Linh.
Đông Phương Linh cũng không nghĩ tới nữ nhân này thế mà lại là thiên tài trước kia của Lăng quốc, vị hôn thê của Tam hoàng tử Lăng quốc!