Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Nơi này chưa đến Tam Hà, nhưng chỉ cách trạm xe một con đường.
Qua 11g30, ánh sáng ở xung quanh cũng chỉ là thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy ngang qua, Trang Noãn Thần thử đi đón xe, nhưng đương nhiên tài xế xe tư nhân đâu ai dám dừng lại giữa đường vào lúc nửa đêm để đón người. Nếu lúc này là ở Bắc Kinh, xe taxi trên đường vẫn hoạt động, nhưng bây giờ ngay cả bóng dáng một chiếc taxi cũng không có.
Trước mặt không có thôn sau lưng cũng không có hàng quán, càng miễn bàn đến khách sạn có thể ở một đêm, vừa ra khỏi Bắc Kinh ngay cả phương hướng cũng không phân biệt được, rơi vào đường cùng cô đành phải đi về hướng ngược lại, đương nhiên, cô không ngốc đến nỗi định cuốc bộ về Bắc Kinh.
Sau hai mươi mấy phút, cuối cùng vẫn để cô tìm được hai chiếc taxi, nói taxi thì không chuẩn lắm, vì cô chỉ thấy hai chiếc xe màu đen thui, hai tài xế không biết đang nói chuyện gì, ra mòi chuẩn bị thu xe, trong đó có một người vừa mở cửa xe, Trang Noãn Thần ba chân bốn cẳng chạy qua đó, làm tài xế sợ hết hồn…
“Khuya rồi cô còn muốn đi Bắc Kinh?” Tài xế mở to mắt nhìn cô.
Trang Noãn Thần gật đầu, hai mắt chờ mong, “Có đi hay không?”
Đầu tài xế lắc như đánh trống bỏi, liên tục xua tay, “Không đi không đi, đi rồi quay về mất rất nhiều thời gian, tôi sắp thu xe về nhà rồi.”
“Bác tài ơi, làm phiền chú đưa con về một chuyến với, làm ơn đi mà.” Trang Noãn Thần đặt tất cả hy vọng vào đây.
Thế nhưng, tài xế vẫn cứ từ chối, lái xe đi thẳng.
Trang Noãn Thần suýt chút nữa ngất đi.
“Cô có thể trả bao nhiêu tiền?” Một tài xế khác do dự hỏi.
Trang Noãn Thần vừa nghe đến đây chợt tràn trề hy vọng, vội vàng đi qua đó, “Chú muốn bao nhiêu?” Cô chưa bao giờ ở cái nơi này đi về Bắc Kinh, cò kè mặc cả trước với tài xế xe đen còn hơn.
Tài xế nghĩ nghĩ, rồi giơ một ngón tay lên.
“Một trăm tệ?” Cô trợn mắt hỏi.
“Đùa hả cô hai?” Tài xế đảo cặp mắt trắng dã, “Một ngàn tệ.”
“Một… một ngàn tệ?” Trang Noãn Thần giật mình suýt nữa kêu lên, “Con thấy chú là đang nói đùa mới đúng? Từ chỗ này về Bắc Kinh mà chú đòi một ngàn tệ?” Đúng là cắt cổ! Một ngàn tệ, bằng giá vé máy bay rồi!
Tài xế không nhanh không chậm chèo kéo cô, “Cô hai ơi, cô cũng phải nghĩ giúp tôi một chút chứ, tôi đưa cô về Bắc Kinh, sau đó để xe không mà chạy về, giờ này ai còn đi về chỗ này chứ? Tiền xăng tôi chạy về không lẽ một mình tôi chịu?”
“Không được, cao quá.”
“Cô thân gái một mình ở chỗ này rất nguy hiểm, gần đây lại không có khách sạn nào, không lẽ cô định ngủ trên đường à.” Tài xế nói.
“Chú đòi cao như vậy sao con đi được? Bớt chút đỉnh đi chú.”
“Không được, giá này thôi có đi hay không.”
Trang Noãn Thần bực bội lắc đầu bỏ đi, tài xế sau lưng cũng không gọi lại, có vẻ đối phương cũng không có tâm tư để làm vụ làm ăn này.
Lúc 12g, rốt cục cô cũng mệt mỏi đặt mông ngồi xuống vệ đường, nhiệt độ vào đêm lạnh buốt, tuy cô ăn mặc không phong phanh nhưng cũng không thể đứng ngoài trời lúc nữa đêm, ngón tay cô lạnh đến đông đá, kể cả nước mắt ở khóe mắt, vừa sợ vừa lạnh lại đói…
Cầm lấy điện thoại, người đầu tiên cô nghĩ đến là Cố Mặc, cô rất muốn lúc này Cố Mặc có thể tìm được cô, dẫn cô về nhà, cô thực sự rất sợ.
Trời lại nổi tuyết, từng mảng lớn bông tuyết rơi lên người cô, gần như bao phủ cả thân hình nhỏ nhắn của cô.
Đầu dây bên kia reo liên hồi nhưng không ai bắt máy, hai chân Trang Noãn Thần lạnh đến tê rần, cả bàn tay và mặt cũng lạnh đến tái xanh, siết chiếc điện thoại trong tay, kề sát vào tai sợ không nghe được tiếng nói của Cố Mặc.
Cô hy vọng lúc này được nghe giọng nói của anh biết bao.
Giọng nói êm ái, quan tâm…
Chỉ tiếc rằng, gọi tám mười cuộc điện thoại, Cố Mặc vẫn cứ không nhận máy.
Tim Trang Noãn Thần như bị khoét một lỗ một cách tàn nhẫn, vừa tức tối vừa lo lắng, anh bị sao vậy? Đang ở đâu? Sao không bắt máy?
Ngón tay đã đông lạnh đến cứng đờ, cô hít mạnh mũi, cơ thể cố gắng co lại thành một đống, mạnh mẽ ngăn lại dục vọng muốn khóc. Không còn biện pháp trông cậy vào Cố Mặc, cô lại nghĩ đến Ngải Niệm, rồi nhanh chóng lắc đầu, Ngải Niệm ở ngoại thành mà. Nghĩ nghĩ cô lại gọi cho Hạ Lữ, tuy rằng cô không có thói quen làm phiền đến bạn bè.
Đây là tia hy vọng cuối cùng của cô.
Tiếc rằng, Hạ Lữ tắt máy.
Lúc này Trang Noãn Thần mới nhớ đến Hạ Lữ có thói quen tắt máy khi đi ngủ, vì sợ có chuyện phiền toái tìm đến cô.
Hy vọng hoàn toàn mất hết!
Cô ngửa mặt, tuyết rơi vào mặt cô nhưng lại chưa tan ra, mặt cô đã lạnh ngắt đến nỗi không còn chút độ ấm nào.
“Hắt… xì…” Sau khi hắt xì hơi một cái rõ to, Trang Noãn Thần bắt đầu thấy choáng váng đầu óc, rồi sau đó liên tục đánh vài cái hắt hơi nữa, cái lạnh khiến cô càng sợ hãi.
Thế là cô quyết định thỏa hiệp, một ngàn thì một ngàn, chỉ cần về đến nhà là được.
Nghĩ nghĩ, cô đứng dậy đi ngược về, nhưng người tài xế duy nhất có thể đưa cô về nhà cũng đã thu xe!
Nỗi tuyệt vọng chưa từng có lấp đầy trong cô, huyệt thái dương bắt đầu giật tăng tăng đau nhứt, trời đông giá rét bên ngoài hòa cùng nỗi sợ hãi trong lòng cô, hình thành nên một tấm lưới thật lớn bao trùm lấy cô, rốt cuộc không tài nào hít thở.
Cô không tìm được Cố Mặc.
Cảm giác cô độc mãnh liệt này khiến cô như nhớ lại khoảng thời gian trống rỗng của sáu năm.
Nhưng khác biệt chính là, giờ khắc này cô chẳng những không tìm thấy Cố Mặc, ngay cả Hạ Lữ và Ngải Niệm cũng không ở bên cạnh cô.
Một thân một mình đứng trong tuyết, cô thấy cái lạnh thấm từ từ vào trong người, gần như mỗi chân tơ kẽ tóc đều đang kêu gào rét lạnh. Cầm điện thoại trong tay, cô lại không có tự tin tìm được người nào có thể chắc chắn đến đón cô.
Thật giống như, số liên lạc trong danh bạ điện thoại của bạn thì nhiều thật đấy, nhưng khi bạn thật sự cô độc, không ngừng lật giở danh bạ điện thoại mới phát hiện ra không tìm thấy người nào có thể nói chuyện phiếm với bạn.
Loại cô tịch thế này thật đáng sợ, còn hơn đứng lặng trong giá rét mùa đông.
Cho đến khi…
Cái tên ‘Giang Mạc Viễn’ đập vào mắt cô.
Thật ra, ba chữ ‘Giang Mạc Viễn’ này bất luận khi nào nhìn thấy đều cảm thấy rất ấm áp, nhất là tại đêm khuya giá rét tối mù như hôm nay. Nhưng cô lại nhớ đến lời nói của Cố Mặc, ngón tay cứng còng không tài nào nhấn xuống được, cô có một dự cảm, nếu cuộc gọi này chuyển được, Giang Mạc Viễn nhất định sẽ đến đón cô, cô có thể về nhà rồi.
Tại sao lại dám khẳng định như vậy, cô cũng không rõ ràng lắm, bất quá, thật giống như anh là bức tường phòng hộ cuối cùng khiến cô cảm thấy vững tin vậy.
Mấu chốt là, gọi hay không gọi?
Cơn gió lạnh buốt thổi tới, đến cả da đầu của cô cũng phát lạnh, sau khi trải qua mười phút đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc Trang Noãn Thần cũng nhấn nút gọi Giang Mạc Viễn.
Anh, là hy vọng duy nhất của cô đêm nay.
Cám ơn trời đất vì anh không tắt máy!
Đầu dây bên kia đang đổ chuông, trái tim sớm đông lạnh của Trang Noãn Thần cũng dần sống lại, đập mạnh mẽ trong ngực, va đụng khiến cô sinh đau, mỗi một tiếng tút vang lên là tim cô lại tăng một nhịp, hàm răng run rẩy va vào nhau, không biết là do căng thẳng hay do lạnh.
Điện thoại nhanh chóng được nối!
Trang Noãn Thần nuốt nước bọt, nhưng lại không nói câu nào.
“Noãn Noãn? Là em à?” Chắc là anh vẫn còn đang đi xã giao tiếp khách, không gian không ồn ào lắm, nhưng có tiếng người đang trò chuyện, tiếng nói của anh ở đầu dây bên kia vang lên, ấm áp dịu dàng, lại vì nguyên nhân cô không lên tiếng mà lo lắng quan tâm.
Bàn tay cầm điện thoại của Trang Noãn Thần lại khẽ run lên, cô hệt như con thuyền trôi nổi trong bóng đêm cuối cùng cũng thấy ngọn hải đăng, đó là thứ ánh sáng ấm áp nhu hòa, gần như hòa tan cái lạnh xung quanh.
“Noãn Noãn?” Người đàn ông hình như đứng dậy, tiếng ồn xung quanh xa dần, chắc là anh tìm một nơi yên tĩnh hơn, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hồi lâu, cô mới tìm lại được giọng nói của chính mình, run rẩy nói, “Em, em… ngồi quá trạm.”
“Đừng sợ, nói cho anh biết vị trí hiện giờ của em nào?” Giang Mạc Viễn vừa nghe liền bình tĩnh hỏi.
Trang Noãn Thần nhìn xung quanh bốn phía, rùng mình một cái, lại lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút nức nở, “Em cũng không biết nữa, chung quanh tối đen như mực, không có bất cứ dấu hiệu gì…”
Giang Mạc Viễn nghe tiếng cô gần như sắp khóc, lập tức nói, “Em nhớ lại xem em xuống trạm nào?”
Trang Noãn Thần hoảng loạn suy nghĩ, rốt cục nhớ lại tên trạm xe vừa nãy, nhanh chóng nói với anh, lại nhỏ giọng nói, “Nhưng em đã đi khỏi trạm đó rồi.”
“Bây giờ còn đi không?” Giang Mạc Viễn nhẹ nhàng hỏi.
Trang Noãn Thần lắc đầu, “Không đi được nữa, lạnh lắm.”
“Được, vậy ngoan ngoãn đứng im ở đó chờ anh, anh lập tức đến đón em.” Giang Mạc Viễn nhanh chóng cầm lấy áo khoát, lại dặn dò cô, “Nếu thấy lạnh thì đừng ngồi một chỗ mà hãy đi qua đi lại, biết chưa?”
“Vâng…” Lòng Trang Noãn Thần nghèn nghẹn, “Anh có thể tìm được em không?” Cô sợ lắm, thực sự sợ lắm.
“Yên tâm, đợi anh.” Giọng điệu của Giang Mạc Viễn kiên định có lực.
Sau khi cúp máy, Trang Noãn Thần lảo đảo ngồi xụp xuống đất, như là đã dùng hết sức lực của mình, cũng như là sau khi trải qua tai nạn lớn rốt cục cũng biết mình an toàn, cả người đều mất nước.
Cô biết là không nên tìm Giang Mạc Viễn, cũng biết chính mình không nên ích kỷ như vậy, rõ ràng là anh đang có tiệc xã giao, cô không muốn làm lỡ thời gian của anh, nhưng mà, khoảnh khắc vừa nãy, sau khi cô nghe thấy giọng nói của anh, sự sợ hãi hoảng hốt cùng cô đơn trong lòng phút chốc bay biến sạch sẽ, cô lại không sợ anh từ chối, thậm chí trước lúc chưa gọi điện thoại xin anh giúp đỡ cô đã khẳng định, anh chắc chắn sẽ đến.
Tuyết càng rơi càng nhiều, từng đợt từng đợt ngợp trời đêm, nhìn không thấy sao đâu cả, trên bầu trời đều là bông tuyết dày đặc.
Trang Noãn Thần cố gắng thu người lại, lại co lại thêm một ít, độ ấm trên người ít đến đáng thương, ngay cả thở ra cũng toàn là hơi lạnh…
Bầu không khí lạnh lẽo quét qua đường cao tốc.
Cần gạt nước trên kính chắn gió liều mạng đung đưa qua lại, từng mảng tuyết lớn nện lên kính xe, nhanh chóng bị cần gạt nước phủi đi.
Giang Mạc Viễn dựa theo lộ tuyến xe buýt Trang Noãn Thần nói mà lái xe dọc theo đó, chạy nhanh đến nỗi không có thời gian chú ý bảng cảnh cáo giảm tốc độ, đêm khuya trên đường cao tốc rơi đầy tuyết, xe vốn dĩ chạy rất nhanh rồi, anh còn nhấn ga đến mức cao nhất, sau khi rời khỏi đường cao tốc mới bắt đầu tìm kiếm dọc theo con đường gần đó.
Mắt anh nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, không dám bỏ qua mỗi một góc, vì lo lắng mà vô thức siết chặt vô lăng, bên tai vẫn nghe văng vẳng tiếng nói sợ hãi cùng khẩn trương của Trang Noãn Thần, lúc anh nghe thấy, tiếng nói ấy như con thú bị rớt vào vực sâu khiến anh đau lòng.
Cúng lúc đó, trong lòng anh cũng có một dòng nước mãnh liệt vỡ bờ, thời điểm Trang Noãn Thần bất lực nhất đã gọi điện thoại cho anh, điều này kích thích lòng tự tôn của đấng mày râu, loại tư tưởng bảo vệ trời sinh này va chạm kịch liệt trong ngực anh, anh chưa từng có cảm giác này, cũng chưa bao giờ để ý tới yêu cầu của bất cứ người phụ nữ nào, Trang Noãn Thần là người đầu tiên.
Qua 11g30, ánh sáng ở xung quanh cũng chỉ là thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy ngang qua, Trang Noãn Thần thử đi đón xe, nhưng đương nhiên tài xế xe tư nhân đâu ai dám dừng lại giữa đường vào lúc nửa đêm để đón người. Nếu lúc này là ở Bắc Kinh, xe taxi trên đường vẫn hoạt động, nhưng bây giờ ngay cả bóng dáng một chiếc taxi cũng không có.
Trước mặt không có thôn sau lưng cũng không có hàng quán, càng miễn bàn đến khách sạn có thể ở một đêm, vừa ra khỏi Bắc Kinh ngay cả phương hướng cũng không phân biệt được, rơi vào đường cùng cô đành phải đi về hướng ngược lại, đương nhiên, cô không ngốc đến nỗi định cuốc bộ về Bắc Kinh.
Sau hai mươi mấy phút, cuối cùng vẫn để cô tìm được hai chiếc taxi, nói taxi thì không chuẩn lắm, vì cô chỉ thấy hai chiếc xe màu đen thui, hai tài xế không biết đang nói chuyện gì, ra mòi chuẩn bị thu xe, trong đó có một người vừa mở cửa xe, Trang Noãn Thần ba chân bốn cẳng chạy qua đó, làm tài xế sợ hết hồn…
“Khuya rồi cô còn muốn đi Bắc Kinh?” Tài xế mở to mắt nhìn cô.
Trang Noãn Thần gật đầu, hai mắt chờ mong, “Có đi hay không?”
Đầu tài xế lắc như đánh trống bỏi, liên tục xua tay, “Không đi không đi, đi rồi quay về mất rất nhiều thời gian, tôi sắp thu xe về nhà rồi.”
“Bác tài ơi, làm phiền chú đưa con về một chuyến với, làm ơn đi mà.” Trang Noãn Thần đặt tất cả hy vọng vào đây.
Thế nhưng, tài xế vẫn cứ từ chối, lái xe đi thẳng.
Trang Noãn Thần suýt chút nữa ngất đi.
“Cô có thể trả bao nhiêu tiền?” Một tài xế khác do dự hỏi.
Trang Noãn Thần vừa nghe đến đây chợt tràn trề hy vọng, vội vàng đi qua đó, “Chú muốn bao nhiêu?” Cô chưa bao giờ ở cái nơi này đi về Bắc Kinh, cò kè mặc cả trước với tài xế xe đen còn hơn.
Tài xế nghĩ nghĩ, rồi giơ một ngón tay lên.
“Một trăm tệ?” Cô trợn mắt hỏi.
“Đùa hả cô hai?” Tài xế đảo cặp mắt trắng dã, “Một ngàn tệ.”
“Một… một ngàn tệ?” Trang Noãn Thần giật mình suýt nữa kêu lên, “Con thấy chú là đang nói đùa mới đúng? Từ chỗ này về Bắc Kinh mà chú đòi một ngàn tệ?” Đúng là cắt cổ! Một ngàn tệ, bằng giá vé máy bay rồi!
Tài xế không nhanh không chậm chèo kéo cô, “Cô hai ơi, cô cũng phải nghĩ giúp tôi một chút chứ, tôi đưa cô về Bắc Kinh, sau đó để xe không mà chạy về, giờ này ai còn đi về chỗ này chứ? Tiền xăng tôi chạy về không lẽ một mình tôi chịu?”
“Không được, cao quá.”
“Cô thân gái một mình ở chỗ này rất nguy hiểm, gần đây lại không có khách sạn nào, không lẽ cô định ngủ trên đường à.” Tài xế nói.
“Chú đòi cao như vậy sao con đi được? Bớt chút đỉnh đi chú.”
“Không được, giá này thôi có đi hay không.”
Trang Noãn Thần bực bội lắc đầu bỏ đi, tài xế sau lưng cũng không gọi lại, có vẻ đối phương cũng không có tâm tư để làm vụ làm ăn này.
Lúc 12g, rốt cục cô cũng mệt mỏi đặt mông ngồi xuống vệ đường, nhiệt độ vào đêm lạnh buốt, tuy cô ăn mặc không phong phanh nhưng cũng không thể đứng ngoài trời lúc nữa đêm, ngón tay cô lạnh đến đông đá, kể cả nước mắt ở khóe mắt, vừa sợ vừa lạnh lại đói…
Cầm lấy điện thoại, người đầu tiên cô nghĩ đến là Cố Mặc, cô rất muốn lúc này Cố Mặc có thể tìm được cô, dẫn cô về nhà, cô thực sự rất sợ.
Trời lại nổi tuyết, từng mảng lớn bông tuyết rơi lên người cô, gần như bao phủ cả thân hình nhỏ nhắn của cô.
Đầu dây bên kia reo liên hồi nhưng không ai bắt máy, hai chân Trang Noãn Thần lạnh đến tê rần, cả bàn tay và mặt cũng lạnh đến tái xanh, siết chiếc điện thoại trong tay, kề sát vào tai sợ không nghe được tiếng nói của Cố Mặc.
Cô hy vọng lúc này được nghe giọng nói của anh biết bao.
Giọng nói êm ái, quan tâm…
Chỉ tiếc rằng, gọi tám mười cuộc điện thoại, Cố Mặc vẫn cứ không nhận máy.
Tim Trang Noãn Thần như bị khoét một lỗ một cách tàn nhẫn, vừa tức tối vừa lo lắng, anh bị sao vậy? Đang ở đâu? Sao không bắt máy?
Ngón tay đã đông lạnh đến cứng đờ, cô hít mạnh mũi, cơ thể cố gắng co lại thành một đống, mạnh mẽ ngăn lại dục vọng muốn khóc. Không còn biện pháp trông cậy vào Cố Mặc, cô lại nghĩ đến Ngải Niệm, rồi nhanh chóng lắc đầu, Ngải Niệm ở ngoại thành mà. Nghĩ nghĩ cô lại gọi cho Hạ Lữ, tuy rằng cô không có thói quen làm phiền đến bạn bè.
Đây là tia hy vọng cuối cùng của cô.
Tiếc rằng, Hạ Lữ tắt máy.
Lúc này Trang Noãn Thần mới nhớ đến Hạ Lữ có thói quen tắt máy khi đi ngủ, vì sợ có chuyện phiền toái tìm đến cô.
Hy vọng hoàn toàn mất hết!
Cô ngửa mặt, tuyết rơi vào mặt cô nhưng lại chưa tan ra, mặt cô đã lạnh ngắt đến nỗi không còn chút độ ấm nào.
“Hắt… xì…” Sau khi hắt xì hơi một cái rõ to, Trang Noãn Thần bắt đầu thấy choáng váng đầu óc, rồi sau đó liên tục đánh vài cái hắt hơi nữa, cái lạnh khiến cô càng sợ hãi.
Thế là cô quyết định thỏa hiệp, một ngàn thì một ngàn, chỉ cần về đến nhà là được.
Nghĩ nghĩ, cô đứng dậy đi ngược về, nhưng người tài xế duy nhất có thể đưa cô về nhà cũng đã thu xe!
Nỗi tuyệt vọng chưa từng có lấp đầy trong cô, huyệt thái dương bắt đầu giật tăng tăng đau nhứt, trời đông giá rét bên ngoài hòa cùng nỗi sợ hãi trong lòng cô, hình thành nên một tấm lưới thật lớn bao trùm lấy cô, rốt cuộc không tài nào hít thở.
Cô không tìm được Cố Mặc.
Cảm giác cô độc mãnh liệt này khiến cô như nhớ lại khoảng thời gian trống rỗng của sáu năm.
Nhưng khác biệt chính là, giờ khắc này cô chẳng những không tìm thấy Cố Mặc, ngay cả Hạ Lữ và Ngải Niệm cũng không ở bên cạnh cô.
Một thân một mình đứng trong tuyết, cô thấy cái lạnh thấm từ từ vào trong người, gần như mỗi chân tơ kẽ tóc đều đang kêu gào rét lạnh. Cầm điện thoại trong tay, cô lại không có tự tin tìm được người nào có thể chắc chắn đến đón cô.
Thật giống như, số liên lạc trong danh bạ điện thoại của bạn thì nhiều thật đấy, nhưng khi bạn thật sự cô độc, không ngừng lật giở danh bạ điện thoại mới phát hiện ra không tìm thấy người nào có thể nói chuyện phiếm với bạn.
Loại cô tịch thế này thật đáng sợ, còn hơn đứng lặng trong giá rét mùa đông.
Cho đến khi…
Cái tên ‘Giang Mạc Viễn’ đập vào mắt cô.
Thật ra, ba chữ ‘Giang Mạc Viễn’ này bất luận khi nào nhìn thấy đều cảm thấy rất ấm áp, nhất là tại đêm khuya giá rét tối mù như hôm nay. Nhưng cô lại nhớ đến lời nói của Cố Mặc, ngón tay cứng còng không tài nào nhấn xuống được, cô có một dự cảm, nếu cuộc gọi này chuyển được, Giang Mạc Viễn nhất định sẽ đến đón cô, cô có thể về nhà rồi.
Tại sao lại dám khẳng định như vậy, cô cũng không rõ ràng lắm, bất quá, thật giống như anh là bức tường phòng hộ cuối cùng khiến cô cảm thấy vững tin vậy.
Mấu chốt là, gọi hay không gọi?
Cơn gió lạnh buốt thổi tới, đến cả da đầu của cô cũng phát lạnh, sau khi trải qua mười phút đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc Trang Noãn Thần cũng nhấn nút gọi Giang Mạc Viễn.
Anh, là hy vọng duy nhất của cô đêm nay.
Cám ơn trời đất vì anh không tắt máy!
Đầu dây bên kia đang đổ chuông, trái tim sớm đông lạnh của Trang Noãn Thần cũng dần sống lại, đập mạnh mẽ trong ngực, va đụng khiến cô sinh đau, mỗi một tiếng tút vang lên là tim cô lại tăng một nhịp, hàm răng run rẩy va vào nhau, không biết là do căng thẳng hay do lạnh.
Điện thoại nhanh chóng được nối!
Trang Noãn Thần nuốt nước bọt, nhưng lại không nói câu nào.
“Noãn Noãn? Là em à?” Chắc là anh vẫn còn đang đi xã giao tiếp khách, không gian không ồn ào lắm, nhưng có tiếng người đang trò chuyện, tiếng nói của anh ở đầu dây bên kia vang lên, ấm áp dịu dàng, lại vì nguyên nhân cô không lên tiếng mà lo lắng quan tâm.
Bàn tay cầm điện thoại của Trang Noãn Thần lại khẽ run lên, cô hệt như con thuyền trôi nổi trong bóng đêm cuối cùng cũng thấy ngọn hải đăng, đó là thứ ánh sáng ấm áp nhu hòa, gần như hòa tan cái lạnh xung quanh.
“Noãn Noãn?” Người đàn ông hình như đứng dậy, tiếng ồn xung quanh xa dần, chắc là anh tìm một nơi yên tĩnh hơn, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hồi lâu, cô mới tìm lại được giọng nói của chính mình, run rẩy nói, “Em, em… ngồi quá trạm.”
“Đừng sợ, nói cho anh biết vị trí hiện giờ của em nào?” Giang Mạc Viễn vừa nghe liền bình tĩnh hỏi.
Trang Noãn Thần nhìn xung quanh bốn phía, rùng mình một cái, lại lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút nức nở, “Em cũng không biết nữa, chung quanh tối đen như mực, không có bất cứ dấu hiệu gì…”
Giang Mạc Viễn nghe tiếng cô gần như sắp khóc, lập tức nói, “Em nhớ lại xem em xuống trạm nào?”
Trang Noãn Thần hoảng loạn suy nghĩ, rốt cục nhớ lại tên trạm xe vừa nãy, nhanh chóng nói với anh, lại nhỏ giọng nói, “Nhưng em đã đi khỏi trạm đó rồi.”
“Bây giờ còn đi không?” Giang Mạc Viễn nhẹ nhàng hỏi.
Trang Noãn Thần lắc đầu, “Không đi được nữa, lạnh lắm.”
“Được, vậy ngoan ngoãn đứng im ở đó chờ anh, anh lập tức đến đón em.” Giang Mạc Viễn nhanh chóng cầm lấy áo khoát, lại dặn dò cô, “Nếu thấy lạnh thì đừng ngồi một chỗ mà hãy đi qua đi lại, biết chưa?”
“Vâng…” Lòng Trang Noãn Thần nghèn nghẹn, “Anh có thể tìm được em không?” Cô sợ lắm, thực sự sợ lắm.
“Yên tâm, đợi anh.” Giọng điệu của Giang Mạc Viễn kiên định có lực.
Sau khi cúp máy, Trang Noãn Thần lảo đảo ngồi xụp xuống đất, như là đã dùng hết sức lực của mình, cũng như là sau khi trải qua tai nạn lớn rốt cục cũng biết mình an toàn, cả người đều mất nước.
Cô biết là không nên tìm Giang Mạc Viễn, cũng biết chính mình không nên ích kỷ như vậy, rõ ràng là anh đang có tiệc xã giao, cô không muốn làm lỡ thời gian của anh, nhưng mà, khoảnh khắc vừa nãy, sau khi cô nghe thấy giọng nói của anh, sự sợ hãi hoảng hốt cùng cô đơn trong lòng phút chốc bay biến sạch sẽ, cô lại không sợ anh từ chối, thậm chí trước lúc chưa gọi điện thoại xin anh giúp đỡ cô đã khẳng định, anh chắc chắn sẽ đến.
Tuyết càng rơi càng nhiều, từng đợt từng đợt ngợp trời đêm, nhìn không thấy sao đâu cả, trên bầu trời đều là bông tuyết dày đặc.
Trang Noãn Thần cố gắng thu người lại, lại co lại thêm một ít, độ ấm trên người ít đến đáng thương, ngay cả thở ra cũng toàn là hơi lạnh…
Bầu không khí lạnh lẽo quét qua đường cao tốc.
Cần gạt nước trên kính chắn gió liều mạng đung đưa qua lại, từng mảng tuyết lớn nện lên kính xe, nhanh chóng bị cần gạt nước phủi đi.
Giang Mạc Viễn dựa theo lộ tuyến xe buýt Trang Noãn Thần nói mà lái xe dọc theo đó, chạy nhanh đến nỗi không có thời gian chú ý bảng cảnh cáo giảm tốc độ, đêm khuya trên đường cao tốc rơi đầy tuyết, xe vốn dĩ chạy rất nhanh rồi, anh còn nhấn ga đến mức cao nhất, sau khi rời khỏi đường cao tốc mới bắt đầu tìm kiếm dọc theo con đường gần đó.
Mắt anh nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, không dám bỏ qua mỗi một góc, vì lo lắng mà vô thức siết chặt vô lăng, bên tai vẫn nghe văng vẳng tiếng nói sợ hãi cùng khẩn trương của Trang Noãn Thần, lúc anh nghe thấy, tiếng nói ấy như con thú bị rớt vào vực sâu khiến anh đau lòng.
Cúng lúc đó, trong lòng anh cũng có một dòng nước mãnh liệt vỡ bờ, thời điểm Trang Noãn Thần bất lực nhất đã gọi điện thoại cho anh, điều này kích thích lòng tự tôn của đấng mày râu, loại tư tưởng bảo vệ trời sinh này va chạm kịch liệt trong ngực anh, anh chưa từng có cảm giác này, cũng chưa bao giờ để ý tới yêu cầu của bất cứ người phụ nữ nào, Trang Noãn Thần là người đầu tiên.