Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Edit: Spring13 / Beta: Sam
Sau khi Tiêu Tân Thâm đi làm Sầm Niệm đương nhiên cũng không nhàn rỗi. Nhàn hạ nhiều ngày rồi, cô ở nhà mãi cũng không được.
Buổi sáng thức dậy, Sầm Niệm đẩy ra cửa sổ sát đất, cô đứng trong sân vườn duỗi thắt lưng, mảnh sân không lớn lắm chừng mấy mét vuông mà thôi, nhưng cô đặc biệt để tâm, tốn rất nhiều tâm tư vào nó. Hôm nay ánh mặt trời tươi đẹp ấm áp dào dạt chiếu trên người Sầm Niệm, rọi trên gò má nõn nà đặc biệt mềm mại của cô.
Thành phố Giang là thành phố phía Nam, vào hạ sớm hơn Bắc Kinh. Hiện giờ đã là giữa tháng tư, trong không khí sáng chiều tối xen lẫn chút mát lạnh, giữa trưa mặt trời lên cao, nhiệt độ không khí sẽ tăng lên.
Sầm Niệm tưới nước cho các bông hoa mà Tiêu Tân Thâm cực khổ trồng hôm qua, cô cầm kéo cắt đi một số lá cây khô héo, sau đó xới bùn đất. Cô cẩn thận quan sát sự phát triển của những mầm non, còn có “bé bầu hồ lô” của cô. Sau đó cô tính toán có cần mua một cái bàn nhỏ đặt trong sân không. Chập tối mùa hè, cùng Tiêu Tân Thâm ở trong sân lắng nghe tiếng ve kêu ngửi hương hoa.
Mầm hoa cỏ vừa trồng vẫn còn xanh tươi, nụ hoa còn chưa nở rộ, ngọn cây rũ xuống vài giọt nước, dưới ánh mặt trời hiện ra tia sáng nhỏ bé. Sầm Niệm ngâm nga khúc hát trong miệng, vui vẻ trở về phòng.
Thời gian đi học lớp đào tạo tại thành phố Giang là vào tối thứ hai thứ tư và hai ngày cuối tuần. Hằng ngày có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, Sầm Niệm tính toán ra ngoài tìm công việc. Dùng thời gian rảnh rỗi làm phong phú cuộc sống của mình, sau đó kiếm chút tiền.
Tuy rằng cô có bằng tốt nghiệp ngành kiến trúc đại học S, nhưng kiến thức chuyên ngành của cô chỉ tới sơ cấp, cho dù tìm một công việc liên quan tới chuyên ngành, cô cũng không thể nào đảm nhiệm.
Hồi cấp ba, mỗi buổi trưa Sầm Niệm sẽ đến tiệm trà sữa ở cổng trường làm thêm một tiếng. Lương một tiếng chỉ mười đồng, nhưng đối với cô khi ấy đó chính là tiền cho một bữa trưa. Lúc ấy cuộc sống khó khăn, ông Sầm rất sẵn lòng chi tiền cho Sầm Niệm, nhưng cô thì không nỡ dùng, bảo ông để dành đóng học phí cho cô.
Hồi cấp ba, Sầm Niệm đã lập kế hoạch cho học phí đại học và tiền sinh hoạt cho mình. Bây giờ ngủ một giấc tỉnh lại, cuộc sống đã thay đổi hoàn toàn, nhưng tính cần kiệm trong lòng cô chưa từng thay đổi.
Trước khi đi Tiêu Tân Thâm có đưa Sầm Niệm một chiếc thẻ đen, mật mã là sinh nhật của cô. Sầm Niệm tra tìm trên mạng, biết được tấm thẻ này có thể quẹt mua bất cứ thứ gì. Cho dù là mua gói bánh quy ở siêu thị, hay là ngày mai đi mua một ngôi nhà lớn cũng có thể quẹt thẳng tay. Nhưng cô chỉ cất tấm thẻ vào trong ví tiền mà Tiểu Hi tặng cho mình, không định dùng tới.
Tuy rằng Tiêu Tân Thâm có gia đình sung túc sự nghiệp thành công, nhưng mỗi ngày làm việc anh đều rất bận rộn, tăng ca là chuyện thường ngày còn thường xuyên đi công tác. Dù anh không nói nhưng Sầm Niệm nhìn ra được mỗi ngày anh về nhà đều có chút uể oải.
Nghĩ đến Tiêu Tân Thâm, trong lòng Sầm Niệm luôn cảm thấy ấm áp, tựa như có thứ gì đó được lấp đầy. Cảm giác này rất kỳ quái, khác với sự thân thiết khi cô nghĩ tới ông Sầm. Cô không biết nên hình dung cảm giác này ra sao.
Chỉ là nghĩ tới anh thì sẽ muốn cười, dù là mặc âu phục khí thế bức người, hay là ở trong sân đào đất ống quần dính chút bùn, sắc mặt bực dọc nhưng vẫn mang khí chất tự phụ.
Sầm Niệm không nhớ ra quá khứ của mình và Tiêu Tân Thâm, nhưng hiện tại cô muốn giúp anh san sẻ. Chi tiêu trong nhà cô luôn dùng tiền của mình, Tiêu Tân Thâm muốn ăn gì thì cô sẽ đi mua về nấu cho anh ăn.
Số tiền dư trong WeChat trước đó không còn thừa bao nhiêu, trong thẻ có vài triệu nhưng cô chưa từng sử dụng. Sầm Niệm chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, nếu không lấy ra đặt trước mặt cô, đối với một dãy số 0 này ngoại trừ thán phục thì cô không có cảm giác chân thật.
Bởi vậy cô lên kế hoạch tìm một công việc với mức lương hàng tháng dùng chi tiêu trong nhà, để Tiêu Tân Thâm muốn ăn gì thì sẽ có cái đó. Hiện tại bọn họ là vợ chồng, cô không thể để anh quá mệt mỏi, bản thân mình cũng phải chia sẻ trách nhiệm chi tiêu trong gia đình.
Nghĩ đến hai chữ “vợ chồng”, hai má Sầm Niệm chợt nóng lên. Tuy rằng hai người không có bất cứ tiếp xúc thân mật gì, nhưng mà cuộc sống ấm áp khiến cô có cảm giác thoải mái đặc biệt.
Cô không khỏi nghĩ tới, trước đây cô và Tiêu Tân Thâm có phải cũng như vậy không?
Sầm Niệm thay chiếc áo khoác len ra ngoài.
Trong ấn tượng cô còn nhớ trên con đường ở Thúy Đình Uyển có một trạm xe, cô dựa theo trí nhớ tìm đường, trạm xe công cộng vẫn còn ở đó. So sánh sáu năm trước và sáu năm sau, phương thức trả tiền nhanh phổ biến hơn, có rất nhiều người ra ngoài không mang theo tiền mặt. Nhưng Sầm Niệm vẫn thích để chút tiền trong ví, như vậy đối với cô có cảm giác an toàn.
Sầm Niệm đứng trước bảng trạm xe, nghiêm túc xem các tuyến xe buýt, lát nữa sẽ ngồi tuyến xe nào đến nội thành.
Hồi cô học cấp ba xe buýt chỉ một đồng rưỡi, bây giờ đã là hai đồng. Sầm Niệm lấy ra hai đồng lẻ trong ví, không bao lâu sau xe buýt chậm rãi chạy tới trạm.
Thúy Đình Uyển cách trung tâm thành phố không xa, chừng mười phút là đến nơi. Thời gian sáu năm, quảng trường trung tâm thành phố Giang không xảy ra thay đổi quá lớn, ngoại trừ tu sửa một số chỗ thì vẫn giống như hồi trước.
Khách sạn Thiên Thịnh và chi nhánh công ty Tiêu thị ở thành phố Giang đều nằm ở trung tâm thành phố, tòa cao ốc chọc trời đặc biệt nổi bật.
Khi Sầm Niệm đi ngang qua dưới lầu thì ngẩng đầu liếc nhìn một cái, ánh mặt trời hơi chói mắt, cô híp mắt nhìn tầng cao nhất, bây giờ Tiêu Tân Thâm đang làm việc nhỉ. Cô cũng phải cố gắng mau chóng tìm được công việc.
Nửa tiếng sau, Sầm Niệm thành công tìm được một công việc tại khu vực buôn bán ở trung tâm thành phố. Là một cửa hàng nhỏ bán món ngọt theo phong cách Nhật, tên là túp lều Đinh Xuyên, Sầm Niệm ứng tuyển vị trí nhân viên phục vụ bán thời gian. Bởi vì lớp đào tạo nên cô cần giờ làm việc linh hoạt, công việc này vừa khéo thỏa mãn nhu cầu của cô.
Sau khi Sầm Niệm tìm được công việc, thời gian mới mười một rưỡi. Vào buổi trưa nhiệt độ không khí tăng cao, cô cởi áo khoác len ra, đi tới bên ngoài công ty Tiêu thị gọi điện thoại cho Tiêu Tân Thâm.
Điện thoại nhanh chóng nối máy.
“A lô?”
Giọng Sầm Niệm rất hưng phấn, nói với anh: “Em ở dưới lầu công ty các anh, chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé.”
Tiêu Tân Thâm: “Được, em tìm một chỗ đợi anh, mười phút sau anh tan tầm.”
Sầm Niệm cười hì hì nói: “Được.”
Trong phòng họp, Tiêu Tân Thâm cúp máy, anh nói với quản lý đang báo cáo công việc cho anh: “Tiếp tục đi.”
Tiêu Tân Viễn mang theo vẻ sâu xa nhìn anh, cậu ta cong khóe miệng, nhàn nhã xoay chiếc bút máy trong tay.
–
Sầm Niệm tìm một vị trí tại KFC ngồi xuống, gọi phần ăn dành cho hai người. Sau đó cô gửi định vị cho Tiêu Tân Thâm.
Mười phút sau, Tiêu Tân Thâm mặc âu phục đeo cà vạt đẩy ra cánh cửa của KFC. Sầm Niệm ngồi cách cửa không xa, sau khi nhìn thấy bóng dáng anh cô hưng phấn vẫy tay.
“Ở đây.”
Có vài người ngồi rải rác trong KFC, có người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Tân Thâm. Dáng vẻ điển trai phong thái phi phàm của anh quả thật chẳng hề phù hợp với KFC.
Tiêu Tân Thâm đi tới ngồi xuống trước mặt Sầm Niệm, cô đẩy cái khay về phía anh, nói: “Em tìm được việc làm rồi, hôm nay em mời anh ăn.” Cô cười rạng rỡ nhìn anh.
Tiêu Tân Thâm nhìn chằm chằm bánh hamburger và cốc nước ngọt có ga trước mặt, anh chậm chạp không động tay. Sầm Niệm chợt nhớ ra anh không thích đồ ăn nhanh.
“Ơ, em vui quá quên mất anh không ăn những món này, chúng ta đổi sang chỗ khác ăn đi.” Sầm Niệm nói.
Tiêu Tân Thâm cầm lấy hamburger, chậm rãi mở hộp ra, nói: “Không sao, ăn cái này đi, chúc mừng em tìm được công việc.”
Sầm Niệm cười vui vẻ, bắt đầu nói không ngớt về công việc mới của mình cho anh nghe.
Tiêu Tân Thâm vừa ăn vừa kiên nhẫn lắng nghe, khi nghe cô nói đến trưa nay sẽ đến cửa hàng huấn luyện trước, anh chủ động nói: “Anh tan tầm sẽ sang đón em.”
Sầm Niệm gật đầu nói: “Được.”
Cô ăn bánh xong, một giờ phải tới cửa hàng nên tạm biệt Tiêu Tân Thâm đi trước.
Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, người quản lý cửa hàng là một cô gái còn trẻ, con người rất hòa nhã, kiên nhẫn chỉ dẫn Sầm Niệm nhận gọi món và làm vài món ngọt đơn giản trong phòng bếp. Sầm Niệm học xong rồi, lúc rời khỏi cửa hàng thì đã sáu giờ rưỡi. Cô đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiêu Tân Thâm thì đã thấy xe anh đỗ ở ven đường, một tay anh đút túi đang dựa cửa xe, anh đang đợi cô.
Sầm Niệm nhìn thấy anh, cô kích động đi nhanh về phía trước: “Tiêu Tân Thâm, anh tới rồi.”
Khoảnh khắc này khiến Tiêu Tân Thâm có ảo giác thời gian đảo ngược.
Năm ấy Sầm Niệm học năm hai đại học, Tiêu Tân Thâm theo đuổi cô một cách mạnh mẽ. Sau khi biết được cô làm thêm tại một cửa hàng đồ uống, một mình anh mua nước trái cây cho cả khoa. Khoa tài chính hơn sáu trăm người, Tiêu Tân Thâm đặt bảy trăm cốc nước ép kiwi, là đơn hàng cao nhất trong cửa hàng. Buổi tối, anh ở trước cửa chờ Sầm Niệm. Anh mặc áo thun thể thao, lười biếng dựa vào xe, vào lúc mười giờ rốt cuộc đợi được cô. Sau khi nói tạm biệt với bạn làm chung, Sầm Niệm vừa đi vừa vung cánh tay, gió thu lướt qua thổi góc váy dài của cô.
Tiêu Tân Thâm nhìn thấy Sầm Niệm, anh la to: “Sầm Niệm!”
Cô nhìn thấy anh đang đợi mình, thế là chuẩn bị tránh đi. Nhưng anh không cho cô cơ hội này, mà bước nhanh tới trước mặt cô.
“Tôi đưa em về trường nhé.”
Sầm Niệm nhíu mày: “Không cần.” Hiện tại cô rất mệt mỏi, sức lực toàn thân đều cạn kiệt, chẳng muốn nói thêm câu nào.
Tiêu Tân Thâm cười nói: “Hôm nay là tôi đặt nước ép kiwi ở cửa hàng các em.”
Anh vốn định giành công, nào ngờ Sầm Niệm đen mặt, không thể tưởng tượng nổi hỏi anh: “Anh nói cái gì? Cái tên ngốc gọi bảy trăm cốc nước ép kiwi chính là anh?”
Tiêu Tân Thâm còn không biết tại sao mình bị mắng, anh nói tiếp: “Đúng vậy, ông chủ các em có phải rất vui hay không, có tăng tiền lương cho em không?”
Sầm Niệm hít sâu một hơi, cô kéo căng khóe miệng tức tối nói: “Nói anh ngốc anh thực sự không thông minh tí nào, cậu ấm anh không biết chúng tôi làm thêm tiền lương tính theo giờ sao? Một giờ mười hai đồng, cho dù anh gọi bảy ngàn cốc nước, ngoại trừ việc thêm phí đi lại bao một bữa cơm thì ông chủ không cho cái gì cả! Còn tăng tiền lương nữa ư? Anh có biết không bây giờ tôi nhìn thấy quả lý gai là muốn nôn rồi!”
“Quả kiwi và quả lý gai không giống nhau.”
(*) Kiwi có tên gọi ban đầu là lý gai, bắt nguồn từ Trung Quốc, nhưng khi được mang đến trồng ở New Zealand vào năm 1904 thì nó lại phát triển và trở thành “quốc trái” của đất nước này.
“Tiêu Tân Thâm anh câm miệng cho tôi!” Sầm Niệm tức giận nói.
Sầm Niệm vẫn xoa bóp bả vai, cô giận đến mức hận không thể túm lấy Tiêu Tân Thâm cắn hai cái cho hả giận. Cô và hai bạn học làm thêm trong cửa hàng gọt vỏ quả kiwi cả buổi trưa, bây giờ nhìn thấy quả kiwi đều ám ảnh. Hơn nữa nước ép của cửa hàng này luôn dùng trái cây nguyên chất, một quả kiwi làm ra một cốc nước ép, ba người các cô gọt vỏ bảy trăm quả kiwi, lúc tan tầm tay không nâng nổi chiếc ba lô.
Sắc mặt Tiêu Tân Thâm chợt thay đổi, vẻ hưng phấn thoáng cái tan biến, anh rất có lỗi nói: “Xin lỗi, tôi không biết…”
Sầm Niệm phất tay, nói: “Quên đi, tôi gọi xe trở về trường, hôm nay ông chủ chúng tôi cho tiền xe, tạm biệt.”
Tiêu Tân Thâm tiếp tục đuổi theo cô: “Tôi đưa em về.”
Sầm Niệm quay đầu, trừng mắt liếc anh: “Không cần!”
……
“Tiêu Tân Thâm!” Sầm Niệm đi tới trước mặt Tiêu Tân Thâm, cô huơ tay, “Anh nghĩ gì mà xuất thần thế.”
Anh đứng thẳng trả lời cô: “Không có gì, về nhà thôi.”
Sầm Niệm lên xe, dọc đường đi cô chia sẻ chuyện làm việc của mình với anh.
“Tối nay anh muốn ăn gì? Chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn đi, chúc mừng một chút.”
Tiêu Tân Thâm cầm tay lái, nói: “Lẩu cay.”
Sầm Niệm: “Được!”
–
Cuộc sống của Sầm Niệm đi vào quỹ đạo, tuy rằng bận rộn một tí, nhưng đối với cô rất phong phú cũng không cảm thấy mệt nhọc. Dù có mệt đến đâu cũng không bằng hồi cấp ba.
Sau ngày lễ lao động, thành phố Giang chính thức vào hạ, ánh nắng ngày càng gay gắt, Tiêu Tân Thâm phải đi công tác gần hai mươi ngày. Khách sạn ở phía Nam sắp tiến hành đợt tuần tra giữa năm, anh và Tiêu Tân Viễn mỗi người phụ trách một nửa, hai mươi ngày này sẽ qua lại các nơi.
Tuy rằng trong lòng Sầm Niệm có chút luyến tiếc, nhưng cô không nói với Tiêu Tân Thâm. Buổi tối đầu tiên anh đi công tác, cô lại như kỳ tích mất ngủ. Cô giơ ngón tay tính toán ngày Tiêu Tân Thâm trở về, trong khoảng thời gian này hai người gần như liên lạc qua QQ.
Thỉnh thoảng Sầm Niệm muốn nhìn anh một chút, nhưng cô ngại mở miệng đưa ra yêu cầu chat qua video. Cô còn tải về một ứng dụng tính thời gian, cẩn thận đếm ngày Tiêu Tân Thâm trở về.
Cô rất nhớ Tiêu Tân Thâm.
Tuy rằng ngày tháng thật sự trôi qua rất nhanh, nhưng dưới sự tính toán kỹ lưỡng của Sầm Niệm, tại sao cách ngày anh trở về còn tới mười mấy hôm nữa? Cô muốn nấu cơm cho anh ăn, một mình ăn cơm chẳng ngon miệng tí nào.
Ngày trở về của Tiêu Tân Thâm định vào ngày 1 tháng 6, cũng là quốc tế thiếu nhi. Hôm đó trong cửa hàng đặc biệt bận rộn, có rất nhiều cha mẹ dẫn theo con cái, lúc Sầm Niệm ăn tối mới có thời gian rảnh lấy ra di động xem.
Cô vừa mở ra di động, có rất nhiều tin nhắn WeChat chưa đọc. Cô bấm mở ra xem, có mẹ của Tiêu Tân Thâm gửi tới, Tiểu Hi gửi tới, còn có Thư Nam và ông Sầm gửi tới. Nội dung đều không ngoại lệ là chúc Tiêu Tân Thâm sinh nhật vui vẻ, bảo cô giúp chuyển lời. Hoặc là giống như mẹ của Tiêu Tân Thâm và Tiểu Hi, hỏi bọn họ sống thế nào rồi.
Bây giờ Sầm Niệm mới biết hóa ra hôm nay là sinh nhật của Tiêu Tân Thâm. Sau khi mất trí nhớ cô vẫn quên hỏi anh chuyện này. Cô nhìn đồng hồ, đã bảy giờ, cô gọi điện thoại cho mấy tiệm bánh ngọt, không ai nhận đặt hàng ngày hôm nay.
Sầm Niệm đóng gói một cái bánh nướng xốp dâu tây ở trong cửa hàng, sau khi tan tầm cô xách về bánh nướng xốp rồi đi tìm mấy cửa tiệm mới mua được ngọn nến sinh nhật.
Lúc cô về đến nhà thì đã tám giờ, tám giờ rưỡi Tiêu Tân Thâm sẽ đến thành phố Giang. Sầm Niệm luống cuống làm xong bữa tối, khi cô mang bánh nướng xốp đặt lên bàn thì ở cửa truyền đến tiếng mở khóa.
“Tiêu Tân Thâm, sinh nhật vui vẻ!” Sầm Niệm mặc chiếc váy ngủ màu hồng nhạt rộng rãi, cô mang dép tới cửa nghênh đón anh.
Chỉ hai mươi ngày không gặp, Tiêu Tân Thâm không có gì thay đổi so với ngày đó rời khỏi. Sự thay đổi nhỏ duy nhất chính là tóc dài ra một chút, mặc áo tay ngắn.
Trong phòng không bật đèn, Tiêu Tân Thâm nhờ ánh sáng ngọn nến nhìn thấy khuôn mặt Sầm Niệm. Anh ngớ ra, sắc mặt hơi kinh ngạc.
Sầm Niệm cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Buổi chiều em mới biết được hôm nay là sinh nhật của anh, không kịp đặt bánh ngọt, chỉ có thể chấp nhận tạm bánh nướng xốp thôi, chào mừng anh về nhà.” Nói xong cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cong thành ánh trăng, ánh mắt lấp lánh ngập tràn vui vẻ.
Giọng Tiêu Tân Thâm hơi khàn, thật lâu sau anh mới nhẹ giọng nói: “Cám ơn em.”
Sầm Niệm: “Đừng khách sáo, anh mau vào đi, thổi nến cầu nguyện.”
Tiêu Tân Thâm thay giày xong thì đến phòng ăn.
“Happy birthday to you, happy birthday to you…” Sầm Niệm hát bài hát sinh nhật cho anh, “Mau cầu nguyện thổi nến.”
Tiêu Tân Thâm đã lâu rồi chưa mừng sinh nhật như một đứa trẻ thế này, anh phối hợp với cô cầu nguyện rồi thổi nến.
Sầm Niệm đứng dậy bật đèn, cô cười nói với anh: “Anh ăn cơm đi.”
Tiêu Tân Thâm: “Ừm.”
Vừa nhìn thấy anh, Sầm Niệm có rất nhiều lời muốn nói với anh, cô vừa ăn vừa nói, từ chuyện công việc cho đến lớp đào tạo, cô còn nói đùa: “Chả trách anh cáu kỉnh như con nít ấy, hóa ra là vì anh sinh vào ngày quốc tế thiếu nhi à?”
Tiêu Tân Thâm không giống như trước kia phản bác cô, sắc mặt anh vẫn ấm áp, chỉ thản nhiên hỏi: “Có hả?”
Sầm Niệm cười hớn hở, sự vui sướng lan tràn trong lòng. Cô rất vui rốt cuộc Tiêu Tân Thâm đã trở về.
Ăn uống xong, Tiêu Tân Thâm chủ động đi rửa bát. Kỹ năng rửa bát cũng là mới học được khi tới thành phố Giang, lúc Sầm Niệm nấu ăn thì anh phụ trách rửa bát, lâu rồi cũng thành thói quen.
Hôm nay đương nhiên không ngoại lệ. Cho dù Sầm Niệm nói không có đạo lý thọ tinh rửa bát, nhưng anh vẫn kiên trì cầm bát đũa đi rửa.
Sau khi dọn dẹp xong Tiêu Tân Thâm đi ra phòng bếp, anh thấy Sầm Niệm vẫn còn ngồi ở phòng ăn. Phòng ăn còn bật đèn, cô cúi đầu, lông mi dài đổ bóng, trong tay nắm chặt áo ngủ của mình kéo tới kéo lui.
Tiêu Tân Thâm hơi kinh ngạc, hỏi: “Sao em còn chưa đi ngủ?” Anh giơ tay nhìn thời gian, “Đã mười giờ rồi.”
Sầm Niệm hơi lúng túng băn khoăn, trông cô rất khẩn trương. Cô đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Tân Thâm.
“Chỉ là, em còn có một món quà muốn tặng anh…” Sầm Niệm khẩn trương đến mức âm thanh run rẩy.
Tiêu Tân Thâm nhìn cô, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng lan ra chút dịu dàng khó mà nhận ra. Sầm Niệm im lặng đứng thẳng trước mặt anh hồi lâu. Ngay khi Tiêu Tân Thâm định lên tiếng hỏi cô lần nữa thì cô đột nhiên nhón chân lên kéo vạt áo của anh. Cánh môi mềm mại hồng phớt của Sầm Niệm bởi vì khẩn trương mà chạm vào cằm Tiêu Tân Thâm, chỉ sượt qua bờ môi anh một chút.
Nụ hôn này không hề báo trước, sau khi cảm nhận được xúc cảm mềm mại Tiêu Tân Thâm sững sờ tại chỗ.
“Sinh nhật vui vẻ!” Sầm Niệm bỏ lại một câu rồi nhanh chóng chạy đi, chẳng mấy chốc tiến vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Sau khi Tiêu Tân Thâm đi làm Sầm Niệm đương nhiên cũng không nhàn rỗi. Nhàn hạ nhiều ngày rồi, cô ở nhà mãi cũng không được.
Buổi sáng thức dậy, Sầm Niệm đẩy ra cửa sổ sát đất, cô đứng trong sân vườn duỗi thắt lưng, mảnh sân không lớn lắm chừng mấy mét vuông mà thôi, nhưng cô đặc biệt để tâm, tốn rất nhiều tâm tư vào nó. Hôm nay ánh mặt trời tươi đẹp ấm áp dào dạt chiếu trên người Sầm Niệm, rọi trên gò má nõn nà đặc biệt mềm mại của cô.
Thành phố Giang là thành phố phía Nam, vào hạ sớm hơn Bắc Kinh. Hiện giờ đã là giữa tháng tư, trong không khí sáng chiều tối xen lẫn chút mát lạnh, giữa trưa mặt trời lên cao, nhiệt độ không khí sẽ tăng lên.
Sầm Niệm tưới nước cho các bông hoa mà Tiêu Tân Thâm cực khổ trồng hôm qua, cô cầm kéo cắt đi một số lá cây khô héo, sau đó xới bùn đất. Cô cẩn thận quan sát sự phát triển của những mầm non, còn có “bé bầu hồ lô” của cô. Sau đó cô tính toán có cần mua một cái bàn nhỏ đặt trong sân không. Chập tối mùa hè, cùng Tiêu Tân Thâm ở trong sân lắng nghe tiếng ve kêu ngửi hương hoa.
Mầm hoa cỏ vừa trồng vẫn còn xanh tươi, nụ hoa còn chưa nở rộ, ngọn cây rũ xuống vài giọt nước, dưới ánh mặt trời hiện ra tia sáng nhỏ bé. Sầm Niệm ngâm nga khúc hát trong miệng, vui vẻ trở về phòng.
Thời gian đi học lớp đào tạo tại thành phố Giang là vào tối thứ hai thứ tư và hai ngày cuối tuần. Hằng ngày có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, Sầm Niệm tính toán ra ngoài tìm công việc. Dùng thời gian rảnh rỗi làm phong phú cuộc sống của mình, sau đó kiếm chút tiền.
Tuy rằng cô có bằng tốt nghiệp ngành kiến trúc đại học S, nhưng kiến thức chuyên ngành của cô chỉ tới sơ cấp, cho dù tìm một công việc liên quan tới chuyên ngành, cô cũng không thể nào đảm nhiệm.
Hồi cấp ba, mỗi buổi trưa Sầm Niệm sẽ đến tiệm trà sữa ở cổng trường làm thêm một tiếng. Lương một tiếng chỉ mười đồng, nhưng đối với cô khi ấy đó chính là tiền cho một bữa trưa. Lúc ấy cuộc sống khó khăn, ông Sầm rất sẵn lòng chi tiền cho Sầm Niệm, nhưng cô thì không nỡ dùng, bảo ông để dành đóng học phí cho cô.
Hồi cấp ba, Sầm Niệm đã lập kế hoạch cho học phí đại học và tiền sinh hoạt cho mình. Bây giờ ngủ một giấc tỉnh lại, cuộc sống đã thay đổi hoàn toàn, nhưng tính cần kiệm trong lòng cô chưa từng thay đổi.
Trước khi đi Tiêu Tân Thâm có đưa Sầm Niệm một chiếc thẻ đen, mật mã là sinh nhật của cô. Sầm Niệm tra tìm trên mạng, biết được tấm thẻ này có thể quẹt mua bất cứ thứ gì. Cho dù là mua gói bánh quy ở siêu thị, hay là ngày mai đi mua một ngôi nhà lớn cũng có thể quẹt thẳng tay. Nhưng cô chỉ cất tấm thẻ vào trong ví tiền mà Tiểu Hi tặng cho mình, không định dùng tới.
Tuy rằng Tiêu Tân Thâm có gia đình sung túc sự nghiệp thành công, nhưng mỗi ngày làm việc anh đều rất bận rộn, tăng ca là chuyện thường ngày còn thường xuyên đi công tác. Dù anh không nói nhưng Sầm Niệm nhìn ra được mỗi ngày anh về nhà đều có chút uể oải.
Nghĩ đến Tiêu Tân Thâm, trong lòng Sầm Niệm luôn cảm thấy ấm áp, tựa như có thứ gì đó được lấp đầy. Cảm giác này rất kỳ quái, khác với sự thân thiết khi cô nghĩ tới ông Sầm. Cô không biết nên hình dung cảm giác này ra sao.
Chỉ là nghĩ tới anh thì sẽ muốn cười, dù là mặc âu phục khí thế bức người, hay là ở trong sân đào đất ống quần dính chút bùn, sắc mặt bực dọc nhưng vẫn mang khí chất tự phụ.
Sầm Niệm không nhớ ra quá khứ của mình và Tiêu Tân Thâm, nhưng hiện tại cô muốn giúp anh san sẻ. Chi tiêu trong nhà cô luôn dùng tiền của mình, Tiêu Tân Thâm muốn ăn gì thì cô sẽ đi mua về nấu cho anh ăn.
Số tiền dư trong WeChat trước đó không còn thừa bao nhiêu, trong thẻ có vài triệu nhưng cô chưa từng sử dụng. Sầm Niệm chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, nếu không lấy ra đặt trước mặt cô, đối với một dãy số 0 này ngoại trừ thán phục thì cô không có cảm giác chân thật.
Bởi vậy cô lên kế hoạch tìm một công việc với mức lương hàng tháng dùng chi tiêu trong nhà, để Tiêu Tân Thâm muốn ăn gì thì sẽ có cái đó. Hiện tại bọn họ là vợ chồng, cô không thể để anh quá mệt mỏi, bản thân mình cũng phải chia sẻ trách nhiệm chi tiêu trong gia đình.
Nghĩ đến hai chữ “vợ chồng”, hai má Sầm Niệm chợt nóng lên. Tuy rằng hai người không có bất cứ tiếp xúc thân mật gì, nhưng mà cuộc sống ấm áp khiến cô có cảm giác thoải mái đặc biệt.
Cô không khỏi nghĩ tới, trước đây cô và Tiêu Tân Thâm có phải cũng như vậy không?
Sầm Niệm thay chiếc áo khoác len ra ngoài.
Trong ấn tượng cô còn nhớ trên con đường ở Thúy Đình Uyển có một trạm xe, cô dựa theo trí nhớ tìm đường, trạm xe công cộng vẫn còn ở đó. So sánh sáu năm trước và sáu năm sau, phương thức trả tiền nhanh phổ biến hơn, có rất nhiều người ra ngoài không mang theo tiền mặt. Nhưng Sầm Niệm vẫn thích để chút tiền trong ví, như vậy đối với cô có cảm giác an toàn.
Sầm Niệm đứng trước bảng trạm xe, nghiêm túc xem các tuyến xe buýt, lát nữa sẽ ngồi tuyến xe nào đến nội thành.
Hồi cô học cấp ba xe buýt chỉ một đồng rưỡi, bây giờ đã là hai đồng. Sầm Niệm lấy ra hai đồng lẻ trong ví, không bao lâu sau xe buýt chậm rãi chạy tới trạm.
Thúy Đình Uyển cách trung tâm thành phố không xa, chừng mười phút là đến nơi. Thời gian sáu năm, quảng trường trung tâm thành phố Giang không xảy ra thay đổi quá lớn, ngoại trừ tu sửa một số chỗ thì vẫn giống như hồi trước.
Khách sạn Thiên Thịnh và chi nhánh công ty Tiêu thị ở thành phố Giang đều nằm ở trung tâm thành phố, tòa cao ốc chọc trời đặc biệt nổi bật.
Khi Sầm Niệm đi ngang qua dưới lầu thì ngẩng đầu liếc nhìn một cái, ánh mặt trời hơi chói mắt, cô híp mắt nhìn tầng cao nhất, bây giờ Tiêu Tân Thâm đang làm việc nhỉ. Cô cũng phải cố gắng mau chóng tìm được công việc.
Nửa tiếng sau, Sầm Niệm thành công tìm được một công việc tại khu vực buôn bán ở trung tâm thành phố. Là một cửa hàng nhỏ bán món ngọt theo phong cách Nhật, tên là túp lều Đinh Xuyên, Sầm Niệm ứng tuyển vị trí nhân viên phục vụ bán thời gian. Bởi vì lớp đào tạo nên cô cần giờ làm việc linh hoạt, công việc này vừa khéo thỏa mãn nhu cầu của cô.
Sau khi Sầm Niệm tìm được công việc, thời gian mới mười một rưỡi. Vào buổi trưa nhiệt độ không khí tăng cao, cô cởi áo khoác len ra, đi tới bên ngoài công ty Tiêu thị gọi điện thoại cho Tiêu Tân Thâm.
Điện thoại nhanh chóng nối máy.
“A lô?”
Giọng Sầm Niệm rất hưng phấn, nói với anh: “Em ở dưới lầu công ty các anh, chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé.”
Tiêu Tân Thâm: “Được, em tìm một chỗ đợi anh, mười phút sau anh tan tầm.”
Sầm Niệm cười hì hì nói: “Được.”
Trong phòng họp, Tiêu Tân Thâm cúp máy, anh nói với quản lý đang báo cáo công việc cho anh: “Tiếp tục đi.”
Tiêu Tân Viễn mang theo vẻ sâu xa nhìn anh, cậu ta cong khóe miệng, nhàn nhã xoay chiếc bút máy trong tay.
–
Sầm Niệm tìm một vị trí tại KFC ngồi xuống, gọi phần ăn dành cho hai người. Sau đó cô gửi định vị cho Tiêu Tân Thâm.
Mười phút sau, Tiêu Tân Thâm mặc âu phục đeo cà vạt đẩy ra cánh cửa của KFC. Sầm Niệm ngồi cách cửa không xa, sau khi nhìn thấy bóng dáng anh cô hưng phấn vẫy tay.
“Ở đây.”
Có vài người ngồi rải rác trong KFC, có người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Tân Thâm. Dáng vẻ điển trai phong thái phi phàm của anh quả thật chẳng hề phù hợp với KFC.
Tiêu Tân Thâm đi tới ngồi xuống trước mặt Sầm Niệm, cô đẩy cái khay về phía anh, nói: “Em tìm được việc làm rồi, hôm nay em mời anh ăn.” Cô cười rạng rỡ nhìn anh.
Tiêu Tân Thâm nhìn chằm chằm bánh hamburger và cốc nước ngọt có ga trước mặt, anh chậm chạp không động tay. Sầm Niệm chợt nhớ ra anh không thích đồ ăn nhanh.
“Ơ, em vui quá quên mất anh không ăn những món này, chúng ta đổi sang chỗ khác ăn đi.” Sầm Niệm nói.
Tiêu Tân Thâm cầm lấy hamburger, chậm rãi mở hộp ra, nói: “Không sao, ăn cái này đi, chúc mừng em tìm được công việc.”
Sầm Niệm cười vui vẻ, bắt đầu nói không ngớt về công việc mới của mình cho anh nghe.
Tiêu Tân Thâm vừa ăn vừa kiên nhẫn lắng nghe, khi nghe cô nói đến trưa nay sẽ đến cửa hàng huấn luyện trước, anh chủ động nói: “Anh tan tầm sẽ sang đón em.”
Sầm Niệm gật đầu nói: “Được.”
Cô ăn bánh xong, một giờ phải tới cửa hàng nên tạm biệt Tiêu Tân Thâm đi trước.
Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, người quản lý cửa hàng là một cô gái còn trẻ, con người rất hòa nhã, kiên nhẫn chỉ dẫn Sầm Niệm nhận gọi món và làm vài món ngọt đơn giản trong phòng bếp. Sầm Niệm học xong rồi, lúc rời khỏi cửa hàng thì đã sáu giờ rưỡi. Cô đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiêu Tân Thâm thì đã thấy xe anh đỗ ở ven đường, một tay anh đút túi đang dựa cửa xe, anh đang đợi cô.
Sầm Niệm nhìn thấy anh, cô kích động đi nhanh về phía trước: “Tiêu Tân Thâm, anh tới rồi.”
Khoảnh khắc này khiến Tiêu Tân Thâm có ảo giác thời gian đảo ngược.
Năm ấy Sầm Niệm học năm hai đại học, Tiêu Tân Thâm theo đuổi cô một cách mạnh mẽ. Sau khi biết được cô làm thêm tại một cửa hàng đồ uống, một mình anh mua nước trái cây cho cả khoa. Khoa tài chính hơn sáu trăm người, Tiêu Tân Thâm đặt bảy trăm cốc nước ép kiwi, là đơn hàng cao nhất trong cửa hàng. Buổi tối, anh ở trước cửa chờ Sầm Niệm. Anh mặc áo thun thể thao, lười biếng dựa vào xe, vào lúc mười giờ rốt cuộc đợi được cô. Sau khi nói tạm biệt với bạn làm chung, Sầm Niệm vừa đi vừa vung cánh tay, gió thu lướt qua thổi góc váy dài của cô.
Tiêu Tân Thâm nhìn thấy Sầm Niệm, anh la to: “Sầm Niệm!”
Cô nhìn thấy anh đang đợi mình, thế là chuẩn bị tránh đi. Nhưng anh không cho cô cơ hội này, mà bước nhanh tới trước mặt cô.
“Tôi đưa em về trường nhé.”
Sầm Niệm nhíu mày: “Không cần.” Hiện tại cô rất mệt mỏi, sức lực toàn thân đều cạn kiệt, chẳng muốn nói thêm câu nào.
Tiêu Tân Thâm cười nói: “Hôm nay là tôi đặt nước ép kiwi ở cửa hàng các em.”
Anh vốn định giành công, nào ngờ Sầm Niệm đen mặt, không thể tưởng tượng nổi hỏi anh: “Anh nói cái gì? Cái tên ngốc gọi bảy trăm cốc nước ép kiwi chính là anh?”
Tiêu Tân Thâm còn không biết tại sao mình bị mắng, anh nói tiếp: “Đúng vậy, ông chủ các em có phải rất vui hay không, có tăng tiền lương cho em không?”
Sầm Niệm hít sâu một hơi, cô kéo căng khóe miệng tức tối nói: “Nói anh ngốc anh thực sự không thông minh tí nào, cậu ấm anh không biết chúng tôi làm thêm tiền lương tính theo giờ sao? Một giờ mười hai đồng, cho dù anh gọi bảy ngàn cốc nước, ngoại trừ việc thêm phí đi lại bao một bữa cơm thì ông chủ không cho cái gì cả! Còn tăng tiền lương nữa ư? Anh có biết không bây giờ tôi nhìn thấy quả lý gai là muốn nôn rồi!”
“Quả kiwi và quả lý gai không giống nhau.”
(*) Kiwi có tên gọi ban đầu là lý gai, bắt nguồn từ Trung Quốc, nhưng khi được mang đến trồng ở New Zealand vào năm 1904 thì nó lại phát triển và trở thành “quốc trái” của đất nước này.
“Tiêu Tân Thâm anh câm miệng cho tôi!” Sầm Niệm tức giận nói.
Sầm Niệm vẫn xoa bóp bả vai, cô giận đến mức hận không thể túm lấy Tiêu Tân Thâm cắn hai cái cho hả giận. Cô và hai bạn học làm thêm trong cửa hàng gọt vỏ quả kiwi cả buổi trưa, bây giờ nhìn thấy quả kiwi đều ám ảnh. Hơn nữa nước ép của cửa hàng này luôn dùng trái cây nguyên chất, một quả kiwi làm ra một cốc nước ép, ba người các cô gọt vỏ bảy trăm quả kiwi, lúc tan tầm tay không nâng nổi chiếc ba lô.
Sắc mặt Tiêu Tân Thâm chợt thay đổi, vẻ hưng phấn thoáng cái tan biến, anh rất có lỗi nói: “Xin lỗi, tôi không biết…”
Sầm Niệm phất tay, nói: “Quên đi, tôi gọi xe trở về trường, hôm nay ông chủ chúng tôi cho tiền xe, tạm biệt.”
Tiêu Tân Thâm tiếp tục đuổi theo cô: “Tôi đưa em về.”
Sầm Niệm quay đầu, trừng mắt liếc anh: “Không cần!”
……
“Tiêu Tân Thâm!” Sầm Niệm đi tới trước mặt Tiêu Tân Thâm, cô huơ tay, “Anh nghĩ gì mà xuất thần thế.”
Anh đứng thẳng trả lời cô: “Không có gì, về nhà thôi.”
Sầm Niệm lên xe, dọc đường đi cô chia sẻ chuyện làm việc của mình với anh.
“Tối nay anh muốn ăn gì? Chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn đi, chúc mừng một chút.”
Tiêu Tân Thâm cầm tay lái, nói: “Lẩu cay.”
Sầm Niệm: “Được!”
–
Cuộc sống của Sầm Niệm đi vào quỹ đạo, tuy rằng bận rộn một tí, nhưng đối với cô rất phong phú cũng không cảm thấy mệt nhọc. Dù có mệt đến đâu cũng không bằng hồi cấp ba.
Sau ngày lễ lao động, thành phố Giang chính thức vào hạ, ánh nắng ngày càng gay gắt, Tiêu Tân Thâm phải đi công tác gần hai mươi ngày. Khách sạn ở phía Nam sắp tiến hành đợt tuần tra giữa năm, anh và Tiêu Tân Viễn mỗi người phụ trách một nửa, hai mươi ngày này sẽ qua lại các nơi.
Tuy rằng trong lòng Sầm Niệm có chút luyến tiếc, nhưng cô không nói với Tiêu Tân Thâm. Buổi tối đầu tiên anh đi công tác, cô lại như kỳ tích mất ngủ. Cô giơ ngón tay tính toán ngày Tiêu Tân Thâm trở về, trong khoảng thời gian này hai người gần như liên lạc qua QQ.
Thỉnh thoảng Sầm Niệm muốn nhìn anh một chút, nhưng cô ngại mở miệng đưa ra yêu cầu chat qua video. Cô còn tải về một ứng dụng tính thời gian, cẩn thận đếm ngày Tiêu Tân Thâm trở về.
Cô rất nhớ Tiêu Tân Thâm.
Tuy rằng ngày tháng thật sự trôi qua rất nhanh, nhưng dưới sự tính toán kỹ lưỡng của Sầm Niệm, tại sao cách ngày anh trở về còn tới mười mấy hôm nữa? Cô muốn nấu cơm cho anh ăn, một mình ăn cơm chẳng ngon miệng tí nào.
Ngày trở về của Tiêu Tân Thâm định vào ngày 1 tháng 6, cũng là quốc tế thiếu nhi. Hôm đó trong cửa hàng đặc biệt bận rộn, có rất nhiều cha mẹ dẫn theo con cái, lúc Sầm Niệm ăn tối mới có thời gian rảnh lấy ra di động xem.
Cô vừa mở ra di động, có rất nhiều tin nhắn WeChat chưa đọc. Cô bấm mở ra xem, có mẹ của Tiêu Tân Thâm gửi tới, Tiểu Hi gửi tới, còn có Thư Nam và ông Sầm gửi tới. Nội dung đều không ngoại lệ là chúc Tiêu Tân Thâm sinh nhật vui vẻ, bảo cô giúp chuyển lời. Hoặc là giống như mẹ của Tiêu Tân Thâm và Tiểu Hi, hỏi bọn họ sống thế nào rồi.
Bây giờ Sầm Niệm mới biết hóa ra hôm nay là sinh nhật của Tiêu Tân Thâm. Sau khi mất trí nhớ cô vẫn quên hỏi anh chuyện này. Cô nhìn đồng hồ, đã bảy giờ, cô gọi điện thoại cho mấy tiệm bánh ngọt, không ai nhận đặt hàng ngày hôm nay.
Sầm Niệm đóng gói một cái bánh nướng xốp dâu tây ở trong cửa hàng, sau khi tan tầm cô xách về bánh nướng xốp rồi đi tìm mấy cửa tiệm mới mua được ngọn nến sinh nhật.
Lúc cô về đến nhà thì đã tám giờ, tám giờ rưỡi Tiêu Tân Thâm sẽ đến thành phố Giang. Sầm Niệm luống cuống làm xong bữa tối, khi cô mang bánh nướng xốp đặt lên bàn thì ở cửa truyền đến tiếng mở khóa.
“Tiêu Tân Thâm, sinh nhật vui vẻ!” Sầm Niệm mặc chiếc váy ngủ màu hồng nhạt rộng rãi, cô mang dép tới cửa nghênh đón anh.
Chỉ hai mươi ngày không gặp, Tiêu Tân Thâm không có gì thay đổi so với ngày đó rời khỏi. Sự thay đổi nhỏ duy nhất chính là tóc dài ra một chút, mặc áo tay ngắn.
Trong phòng không bật đèn, Tiêu Tân Thâm nhờ ánh sáng ngọn nến nhìn thấy khuôn mặt Sầm Niệm. Anh ngớ ra, sắc mặt hơi kinh ngạc.
Sầm Niệm cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Buổi chiều em mới biết được hôm nay là sinh nhật của anh, không kịp đặt bánh ngọt, chỉ có thể chấp nhận tạm bánh nướng xốp thôi, chào mừng anh về nhà.” Nói xong cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cong thành ánh trăng, ánh mắt lấp lánh ngập tràn vui vẻ.
Giọng Tiêu Tân Thâm hơi khàn, thật lâu sau anh mới nhẹ giọng nói: “Cám ơn em.”
Sầm Niệm: “Đừng khách sáo, anh mau vào đi, thổi nến cầu nguyện.”
Tiêu Tân Thâm thay giày xong thì đến phòng ăn.
“Happy birthday to you, happy birthday to you…” Sầm Niệm hát bài hát sinh nhật cho anh, “Mau cầu nguyện thổi nến.”
Tiêu Tân Thâm đã lâu rồi chưa mừng sinh nhật như một đứa trẻ thế này, anh phối hợp với cô cầu nguyện rồi thổi nến.
Sầm Niệm đứng dậy bật đèn, cô cười nói với anh: “Anh ăn cơm đi.”
Tiêu Tân Thâm: “Ừm.”
Vừa nhìn thấy anh, Sầm Niệm có rất nhiều lời muốn nói với anh, cô vừa ăn vừa nói, từ chuyện công việc cho đến lớp đào tạo, cô còn nói đùa: “Chả trách anh cáu kỉnh như con nít ấy, hóa ra là vì anh sinh vào ngày quốc tế thiếu nhi à?”
Tiêu Tân Thâm không giống như trước kia phản bác cô, sắc mặt anh vẫn ấm áp, chỉ thản nhiên hỏi: “Có hả?”
Sầm Niệm cười hớn hở, sự vui sướng lan tràn trong lòng. Cô rất vui rốt cuộc Tiêu Tân Thâm đã trở về.
Ăn uống xong, Tiêu Tân Thâm chủ động đi rửa bát. Kỹ năng rửa bát cũng là mới học được khi tới thành phố Giang, lúc Sầm Niệm nấu ăn thì anh phụ trách rửa bát, lâu rồi cũng thành thói quen.
Hôm nay đương nhiên không ngoại lệ. Cho dù Sầm Niệm nói không có đạo lý thọ tinh rửa bát, nhưng anh vẫn kiên trì cầm bát đũa đi rửa.
Sau khi dọn dẹp xong Tiêu Tân Thâm đi ra phòng bếp, anh thấy Sầm Niệm vẫn còn ngồi ở phòng ăn. Phòng ăn còn bật đèn, cô cúi đầu, lông mi dài đổ bóng, trong tay nắm chặt áo ngủ của mình kéo tới kéo lui.
Tiêu Tân Thâm hơi kinh ngạc, hỏi: “Sao em còn chưa đi ngủ?” Anh giơ tay nhìn thời gian, “Đã mười giờ rồi.”
Sầm Niệm hơi lúng túng băn khoăn, trông cô rất khẩn trương. Cô đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Tân Thâm.
“Chỉ là, em còn có một món quà muốn tặng anh…” Sầm Niệm khẩn trương đến mức âm thanh run rẩy.
Tiêu Tân Thâm nhìn cô, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng lan ra chút dịu dàng khó mà nhận ra. Sầm Niệm im lặng đứng thẳng trước mặt anh hồi lâu. Ngay khi Tiêu Tân Thâm định lên tiếng hỏi cô lần nữa thì cô đột nhiên nhón chân lên kéo vạt áo của anh. Cánh môi mềm mại hồng phớt của Sầm Niệm bởi vì khẩn trương mà chạm vào cằm Tiêu Tân Thâm, chỉ sượt qua bờ môi anh một chút.
Nụ hôn này không hề báo trước, sau khi cảm nhận được xúc cảm mềm mại Tiêu Tân Thâm sững sờ tại chỗ.
“Sinh nhật vui vẻ!” Sầm Niệm bỏ lại một câu rồi nhanh chóng chạy đi, chẳng mấy chốc tiến vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.