Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Edit: Rùa
Dỗ như thế nào?
Thi đấu kết thúc sẽ bắn tim cho anh?
Ứng Hoan đứng ở dưới, có chút buồn rầu nhìn lên chàng trai đang đứng trên quyền đài, Từ Kính Dư hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ hạ thủ lưu tình, Ứng Trì bị đè lên dây thằng biên, hoàn toàn không thể phản kháng.
Anh ấy không phải quan báo tư thù chứ?
Lúc trước rõ ràng đã nói qua điện thoại rằng sẽ không đánh toàn lực, sẽ nhường Ứng Trì một chút.
“Ứng Trì rất lợi hại, tiến bộ rất lớn.”
Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói, Ứng Hoan quay đầu nhìn lại, Chu Bách Hạo mặc quần tây, áo sơ mi trắng đứng bên cạnh cô, đang mỉm cười nhìn về phía quyền đài.
Ứng Hoan mỉm cười nói: “Chu tổng, đã lâu không gặp.”
Chu Bách Hạo cho tay vào túi quần, cúi đầu nhìn cô, cô gái nhỏ khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, thời gian trước khuôn mặt có chút to hơn, anh ta nhướng mày: “Đã bỏ niềng răng?”
Ứng Hoan nhấp môi cười: “Vâng, mới lấy, hiện tại đang đeo hàm duy trì.”
Đỗ Nhã Hân dặn cô thời gian này phải đeo hàm duy trì, rất mỏng, mang lên hầu như không bị ảnh hưởng chút nào. Niềng răng đã lấy được gần một tháng, hình dáng khuôn mặt cũng chậm rãi khôi phục, đường cong của cằm nhu nhuận tinh xảo, hình dáng môi xinh đẹp, so sánh với trước kia, xinh đẹp rất nhiều.
Chỉnh răng như chỉnh hình.
Chu Bách Hạo tin, anh ta nhìn Ứng Hoan, lại nhìn quyền đài, Từ Kính Dư mới vừa kết thúc hiệp thi đấu thứ hai, khẽ hừ một tiếng: “Tiện nghi cho thằng nhóc này.”
Ứng Hoan đầy mặt nghi hoặc.
Chu Bách Hạo cười một cái, cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Không có việc gì, về sau nếu Từ Kính Dư khi dễ em, có thể tới tìm tôi.”
Ứng Hoan sửng sốt một chút, nhịn không được cười: “Ông chủ còn quan tâm đến quan hệ tình cảm của đội viên sao?”
Chu Bách Hạo nhướng mày: “So về tuổi tác, Từ Kính Dư phải gọi tôi một tiếng anh, em là bạn gái cậu ta, với cái tính cách đó của cậu ta...” Trên đài, Từ Kính Dư lạnh lẽo đảo qua, anh ta đổi lời nói, “Dù sao, em đừng quá nghe lời cậu ta, miễn cho bị khi dễ.”
Ứng Hoan: “...”
Cô ấp a ấp úng gật đầu.
Từ Kính Dư dựa vào biên thằng, khắp người là mồ hôi, một thân cơ bắp rắn chắc, thoạt nhìn rất cường tráng, hormone lan tỏa. Anh quét mắt liếc xuống dưới khán đài một cái, người xem nữ liền thét chói tai ——
“A a a a a, Kính Vương, em yêu anh!”
“... Đừng kêu, người ta đã có bạn gái.”
“Ai? Mấy cái trên mạng nói là thật sự?”
“Cũng đang ở chỗ này, chính là cô gái mặc áo trắng, quần jean, tóc dài đến eo, mới vừa rồi còn lên quyền đài xử lý miệng vết thương cho Kính Vương, vừa trắng vừa xinh đẹp. Từ Kính Dư thích mẫu người thế này, cậu nên bỏ cuộc đi!”
“...”
Người xem phần lớn là người quen, cho dù không phải người quen thì cũng là bạn của Chu Bách Hạo, dù chưa thấy mặt Từ Kính Dư thì cũng đã nghe nói đến anh, không giống mấy fans nữ bình thường.
Các cô ấy vừa nghe lời này, ánh mắt sôi nổi quét về phía Ứng Hoan.
Khán đài trong câu lạc bộ không rộng lắm, nói chuyện hơi lớn tiếng một chút thì dù ngồi xa cũng có thể nghe thấy.
Huống chi, bọn họ nói hoàn toàn không kiêng dè.
Mấy ngày nay Ứng Hoan bị người nhìn đã thành thói quen, nỗ lực giữ vững bình tĩnh, đi lên Quyền Đài cầm máu cho Từ Kính Dư. Cô cầm miếng bông ấn trên mi cốt của anh, nhỏ giọng nói: “Fans bạn gái của anh thật nhiều, đến nơi nào cũng có, hiện tại em đi chỗ nào cũng bị người nhìn chằm chằm...”
Từ Kính Dư khẽ nhếch khóe miệng, “Cố ý nói những lời này? Nói cũng vô dụng, không phải anh kêu bọn họ tới. Nên dỗ thì lát nữa vẫn phải dỗ, Ứng Tiểu Hoan, đừng trốn”
Tâm tư Ứng Hoan bị chọc thủng, nhìn anh chớp chớp mắt, không thừa nhận: “Không phải, em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi.”
Dưới quyền đài, từng đôi đôi mắt chăm chú nhìn bọn họ.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Ứng Trì.
Vừa rồi Chung Vi Vi đã chủ động gánh trọng trách xử lý vết thương cho Ứng Trì, Ứng Trì dựa ngồi ở biên giác, đôi mắt vẫn luôn hướng phía bên kia.
Chung Vi Vi nhịn không được cười: “Bằng không chị đổi với chị gái em?”
Ứng Trì thở phì phò, mặt cậu đầy vết thương nhưng vẫn đẹp như cũ. Cậu sợ Chung Vi Vi hiểu lầm, vội lắc đầu: “Không cần, dù sao ai xử lý vết thương cũng giống nhau.”
Chung Vi Vi liếc cậu một cái, cười nói: “Vậy em cứ nhìn cái gì?”
Ứng Trì nói thầm: “Chỉ là muốn nhìn xem Từ Kính Dư có đối tốt với chị em không, quan sát một chút.”
“Hiệp thứ ba!”
Chung Vi Vi nhìn cậu, cười cười, xoay người bước xuống quyền đài.
Quay người lại, cô rũ mắt xuống, che lại cảm xúc dưới đáy mắt, cô đã từng đặc biệt muốn làm chuyện này, chính là đi lên Quyền Đài, xử lý vết thương cho thiếu niên có đôi mắt đào hoa kia. Trước kia cô không dám, cũng ngượng ngùng, vừa rồi cô rốt cuộc đã làm được chuyện này.
Chung Vi Vi cảm thấy tim mình đập nhanh đến sắp không chịu được, cô cúi đầu cười cười, cảm giác một phút vừa rồi, trân quý hơn bất kỳ thời điểm nào.
Hai người thi đấu là dựa theo quy tắc thi đấu của giải WSB, tổng cộng năm hiệp.
Từ Kính Dư không lưu tình chút nào, Ứng Trì cũng là dùng hết toàn lực, nhưng mà...
Cậu đã tràn ngập tự tin hét vào mặt Từ Kính Dư “Tôi muốn KO anh”, sự thật là, năm hiệp thi đấu, cậu toàn thua.
Một năm này Ứng Trì đã tiến bộ rất lớn, cậu linh hoạt không thua Từ Kính Dư, nhưng hai người vốn dĩ chính là thi đấu vượt cấp, không cùng cấp bậc, một người hạng cân 75 kg, một người 81 kg, từ hình thể và thể lực, Ứng Trì chắc chắn thua.
Huống chi, Từ Kính Dư là Kính Vương.
Cậu vẫn là thiếu niên không biết tên tuổi.
Ngô Khởi nhìn thoáng qua Chu Bách Hạo đang đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, cười nói: “Chu tổng cảm thấy Ứng Trì thế nào? Có phải tiến bộ đặc biệt lớn hay không?.”
Chu Bách Hạo cười: “Cũng được.”
Anh ta nhìn một vòng, hỏi: “Trần Sâm Nhiên đâu?”
Nói đến cái này, Ngô Khởi liền đau đầu, “Đừng nói nữa, lúc mới trở về còn ổn, mấy ngày hôm trước không biết lại làm sao, trạng thái xuống dốc không phanh, đánh cùng bồi luyện cũng có thể bị đánh trúng. Cũng không biết thằng nhóc này suy nghĩ cái gì trong đầu, hỏi nửa ngày cũng hỏi không ra cái rắm gì.”
Chu Bách Hạo nhíu mày: “Cậu ta đâu rồi?”
“Đêm nay không huấn luyện, chắc là về nhà rồi.”
“Hôm nào tôi tìm cậu ta nói chuyện.”
“Được.”
Từ Kính Dư và Ứng Trì đi xuống quyền đài, hai người đều để thân trần, Ứng Hoan đưa cho mỗi người một cái khăn lông.
Ứng Trì đánh thua thi đấu, sắc mặt uể oải, không còn khí thế kiêu ngạo lúc trước.
Ứng Hoan sờ sờ đầu cậu, mềm giọng khen: “Em và anh ấy vốn dĩ không cùng một cấp, điểm số mỗi hiệp chỉ kém một chút, đã rất lợi hại, nếu em cũng là hạng cân 81 kg, nói không chừng sẽ đánh thắng.”
Ứng Trì hít một hơi thật sâu, tiếp nhận chiến bào Ứng Hoan đưa qua, nói nhỏ: “Thật hay giả?”
“Đương nhiên là sự thật.”
Từ Kính Dư tiếp nhận chiến bào trợ lý đưa qua, không chút để ý mà liếc hướng Ứng Hoan.
Đêm nay chỉ có một trận thi đấu, thi đấu kết thúc còn không đến 9 giờ, người xem lưu luyến không muốn về.
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ đi tới, Ứng Hoan nhìn thoáng qua Từ Kính Dư, bước tới bên Chung Vi Vi ghé vào tai cô ấy nhỏ giọng nói: “Chờ chút nữa cậu nói Ứng Trì đưa các cậu về được không? Tớ... Tối nay trở về.”
Chung Vi Vi sửng sốt một chút, ý vị thâm trường mà nhìn cô: “Đi hẹn hò?”
Ứng Hoan đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.
Chung Vi Vi nhìn thoáng qua Ứng Trì, thanh âm càng nhỏ: “Ứng Trì nguyện ý sao?”
Cô một vạn lần nguyện ý.
“Cậu nói với nó, hơn nữa nó không biết cách cự tuyệt con gái, đặc biệt là cậu, nó luôn rất nghe lời cậu.”
Phải không? Chung Vi Vi sửng sốt.
Ứng Hoan và Chung Vi Vi chơi với nhau từ hồi học cấp hai, nhiều năm như vậy tự nhiên sẽ quen với Ứng Trì, có đôi khi Chung Vi Vi nói gì đó Ứng Trì sẽ nghe theo, Chung Vi Vi vẫn luôn cảm thấy đó là Ứng Trì lễ phép với bạn của chị gái.
Cho nên, chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa hơn, cũng sợ xấu hổ.
Ứng Hoan đã đi rồi.
Chung Vi Vi nhìn về phía Ứng Trì, hít một hơi thật sâu, đi đến chỗ Ứng Trì.
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ đi cùng mấy người vận động viên, lúc đi đến ngoài cửa, Ứng Trì quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: “Chị của em đâu?”
Có phải lại bị Từ Kính Dư bắt cóc hay không!
Chung Vi Vi nhẹ nhàng giữ chặt góc áo cậu, dáng người cô cao gầy, đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới ánh trăng như được nhuộm một tầng ánh sáng. Ứng Trì quay đầu lại nhìn cô, thân mật với con gái như vậy làm cậu có chút ngượng ngùng, “Chị Vi Vi, làm sao vậy?”
“Tiểu Trì, chị của em đang nói chuyện yêu đương.” Chung Vi Vi nhìn hắn, khóe miệng cong cong, “Em phải cho cô ấy có không gian riêng tư, đợi chút Từ Kính Dư sẽ đưa cô ấy trở về.”
Ứng Trì sửng sốt một chút, hỏi: “Lỡ như Từ Kính Dư không đưa về thì sao?”
Ai biết cầm thú kia có thể hay không...
Còn đang đi học đấy.
Chung Vi Vi sửng sốt một chút, không nghĩ tới Ứng Trì sẽ nghĩ đến chuyện này, mặt cô đỏ lên, “Sẽ không, tối nay khẳng định sẽ trở về, hay là khi nào cô ấy về ký túc xá chị sẽ nhắn tin cho em?”
Ứng Trì gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Cũng được...”
“Kỳ thật, Từ Kính Dư khá tốt.”
Chung Vi Vi nhịn không được giúp Từ Kính Dư nói tốt một câu.
Ứng Trì hừ một tiếng: “Em biết anh ta không kém, em chính là nhìn anh ta không vừa mắt, lén lút, anh ta có bản lĩnh thì sao không quang minh chính đại tới, dám gạt tất cả mọi người!”
Chung Vi Vi: “...”
Quang minh chính đại tới...
Nhiều bóng đèn như vậy, còn có cậu chính là chướng ngại lớn nhất!
...
Trong câu lạc bộ.
Mọi người tan đi, Ứng Hoan mang hòm thuốc vào phòng y tế, hôm nay Hàn Thấm xin nghỉ, cô cất đồ cẩn thận rồi khóa cửa lại.
Đã gần 10 giờ, vận động viên của câu lạc bộ cơ bản đều đã đi hết, chỉ còn lại vài nhân viên đang thu dọn khu vực thi đấu.
Ứng Hoan đi đến phòng nghỉ, cửa hơi hé mở, cô nhẹ nhàng đẩy ra. Từ Kính Dư lười biếng dựa vào góc bàn, anh đã tắm xong, thay đổi một bộ quần áo, cả người trẻ trung thoải mái, anh nhướng mày nhìn cô: “Đã chờ em nửa giờ.”
Ứng Hoan đóng cửa, còn thuận đường khóa lại.
Từ Kính Dư nghe âm thanh thanh khóa cửa, bất động thanh sắc mà cười, cười đến đặc biệt hư hỏng, “Ứng Tiểu Hoan, em khóa trái cửa là có ý gì?”
Ứng Hoan đỏ mặt, lúng túng xoay người lại muốn đi mở khóa.
Từ Kính Dư bước nhanh đến, nắm tay cô kéo cô vào trong ngực, đặt lưng cô lên cửa.
Ứng Hoan tim đập gia tốc, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh, mặt đỏ đến mang tai, Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, cười hỏi: “Nói đi, khóa trái là có ý tứ gì? Không sợ anh làm chuyện xấu?”
Ứng Hoan ôm lấy eo của anh, nhỏ giọng nói: “Là anh nói muốn được dỗ.”
Khóa trái... Là sợ đang dỗ thì có người đẩy cửa ra.
Cô thề, cô chỉ nghĩ sẽ hôn anh vài cái, không muốn làm chuyện xấu.
Từ Kính Dư nhìn cô, nghe lời cô nói, cả người đều có chút khô nóng, giọng nói của anh như nghẹn lại: “Dỗ như thế nào? Nghĩ kỹ rồi?”
Cô trầm mặc một chút, tay chậm rãi vòng qua sau cổ anh, nhấp môi, nhẹ nhàng nhón mũi chân, hôn một cái lên môi anh, lại một chút... Thời điểm cô vươn đầu lưỡi liếm nhẹ môi anh, Từ Kính Dư muốn điên rồi.
Anh cúi đầu hung hăng hôn môi cô, tiến quân thần tốc.
A...
Còn tháo hàm duy trì rồi.
Chuẩn bị thật đầy đủ.
Từ Kính Dư nhắm mắt lại, đầu lưỡi quét qua răng nanh của cô, Ứng Hoan ngay từ đầu còn có thể đuổi kịp tiết tấu của anh, nỗ lực hôn lại anh nhưng dưỡng khí cạn kiệt rất nhanh, cả người đều mềm nhũn, dựa vào trong ngực anh nhẹ nhàng thở phì phò.
Vạt áo bị kéo cao lên theo động tác của cô, lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng nõn mịn màng.
Từ Kính Dư đưa tay tới eo cô, da thịt thiếu nữ mềm ấm tinh tế, xúc cảm tốt đến không thể tưởng tượng, máu trong người anh như sôi trào, thân thể nóng lên, chưa bao giờ có kích động như vậy.
Bàn tay anh lưu luyến trên eo cô mãi không dời, Ứng Hoan dựa lưng vào cửa có chút khó chịu, cả người run lên, ưm ra tiếng.
Anh giống nhập ma, tay hướng lên trên...
Anh còn nhớ rõ nơi đó mềm như thế nào.
Giọng anh khàn khàn: “Ứng Tiểu Hoan, cho anh chạm vào một chút, được không?”
Ứng Hoan: “...”
Từ Kính Dư cắn môi cô, “Hửm? Có cho chạm vào hay không?”
Ứng Hoan: “...”
Cô cắn môi, e thẹn nói: “Không cho...”
Từ Kính Dư dính sát vào người cô, bàn tay to rộng thon dài bóp chặt eo cô, tiếp tục hôn cô, “Nếu anh chạm vào thì sao?”
Ứng Hoan: “...”
Đầu cô căng ra, có chút choáng váng, hoàn toàn không trả lời được vấn đề của anh.
Từ Kính Dư chuyển tới bên tai cô, khẽ hôn một cái, thổi một luồng nhiệt vào tai cô: “Cho anh chạm vào một chút, được không?”
“...”
Có thể đừng hỏi hay không!
Ứng Hoan cảm thấy thẹn đến nói không nên lời, nhắm chặt mắt lại.
Dỗ như thế nào?
Thi đấu kết thúc sẽ bắn tim cho anh?
Ứng Hoan đứng ở dưới, có chút buồn rầu nhìn lên chàng trai đang đứng trên quyền đài, Từ Kính Dư hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ hạ thủ lưu tình, Ứng Trì bị đè lên dây thằng biên, hoàn toàn không thể phản kháng.
Anh ấy không phải quan báo tư thù chứ?
Lúc trước rõ ràng đã nói qua điện thoại rằng sẽ không đánh toàn lực, sẽ nhường Ứng Trì một chút.
“Ứng Trì rất lợi hại, tiến bộ rất lớn.”
Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói, Ứng Hoan quay đầu nhìn lại, Chu Bách Hạo mặc quần tây, áo sơ mi trắng đứng bên cạnh cô, đang mỉm cười nhìn về phía quyền đài.
Ứng Hoan mỉm cười nói: “Chu tổng, đã lâu không gặp.”
Chu Bách Hạo cho tay vào túi quần, cúi đầu nhìn cô, cô gái nhỏ khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, thời gian trước khuôn mặt có chút to hơn, anh ta nhướng mày: “Đã bỏ niềng răng?”
Ứng Hoan nhấp môi cười: “Vâng, mới lấy, hiện tại đang đeo hàm duy trì.”
Đỗ Nhã Hân dặn cô thời gian này phải đeo hàm duy trì, rất mỏng, mang lên hầu như không bị ảnh hưởng chút nào. Niềng răng đã lấy được gần một tháng, hình dáng khuôn mặt cũng chậm rãi khôi phục, đường cong của cằm nhu nhuận tinh xảo, hình dáng môi xinh đẹp, so sánh với trước kia, xinh đẹp rất nhiều.
Chỉnh răng như chỉnh hình.
Chu Bách Hạo tin, anh ta nhìn Ứng Hoan, lại nhìn quyền đài, Từ Kính Dư mới vừa kết thúc hiệp thi đấu thứ hai, khẽ hừ một tiếng: “Tiện nghi cho thằng nhóc này.”
Ứng Hoan đầy mặt nghi hoặc.
Chu Bách Hạo cười một cái, cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Không có việc gì, về sau nếu Từ Kính Dư khi dễ em, có thể tới tìm tôi.”
Ứng Hoan sửng sốt một chút, nhịn không được cười: “Ông chủ còn quan tâm đến quan hệ tình cảm của đội viên sao?”
Chu Bách Hạo nhướng mày: “So về tuổi tác, Từ Kính Dư phải gọi tôi một tiếng anh, em là bạn gái cậu ta, với cái tính cách đó của cậu ta...” Trên đài, Từ Kính Dư lạnh lẽo đảo qua, anh ta đổi lời nói, “Dù sao, em đừng quá nghe lời cậu ta, miễn cho bị khi dễ.”
Ứng Hoan: “...”
Cô ấp a ấp úng gật đầu.
Từ Kính Dư dựa vào biên thằng, khắp người là mồ hôi, một thân cơ bắp rắn chắc, thoạt nhìn rất cường tráng, hormone lan tỏa. Anh quét mắt liếc xuống dưới khán đài một cái, người xem nữ liền thét chói tai ——
“A a a a a, Kính Vương, em yêu anh!”
“... Đừng kêu, người ta đã có bạn gái.”
“Ai? Mấy cái trên mạng nói là thật sự?”
“Cũng đang ở chỗ này, chính là cô gái mặc áo trắng, quần jean, tóc dài đến eo, mới vừa rồi còn lên quyền đài xử lý miệng vết thương cho Kính Vương, vừa trắng vừa xinh đẹp. Từ Kính Dư thích mẫu người thế này, cậu nên bỏ cuộc đi!”
“...”
Người xem phần lớn là người quen, cho dù không phải người quen thì cũng là bạn của Chu Bách Hạo, dù chưa thấy mặt Từ Kính Dư thì cũng đã nghe nói đến anh, không giống mấy fans nữ bình thường.
Các cô ấy vừa nghe lời này, ánh mắt sôi nổi quét về phía Ứng Hoan.
Khán đài trong câu lạc bộ không rộng lắm, nói chuyện hơi lớn tiếng một chút thì dù ngồi xa cũng có thể nghe thấy.
Huống chi, bọn họ nói hoàn toàn không kiêng dè.
Mấy ngày nay Ứng Hoan bị người nhìn đã thành thói quen, nỗ lực giữ vững bình tĩnh, đi lên Quyền Đài cầm máu cho Từ Kính Dư. Cô cầm miếng bông ấn trên mi cốt của anh, nhỏ giọng nói: “Fans bạn gái của anh thật nhiều, đến nơi nào cũng có, hiện tại em đi chỗ nào cũng bị người nhìn chằm chằm...”
Từ Kính Dư khẽ nhếch khóe miệng, “Cố ý nói những lời này? Nói cũng vô dụng, không phải anh kêu bọn họ tới. Nên dỗ thì lát nữa vẫn phải dỗ, Ứng Tiểu Hoan, đừng trốn”
Tâm tư Ứng Hoan bị chọc thủng, nhìn anh chớp chớp mắt, không thừa nhận: “Không phải, em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi.”
Dưới quyền đài, từng đôi đôi mắt chăm chú nhìn bọn họ.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Ứng Trì.
Vừa rồi Chung Vi Vi đã chủ động gánh trọng trách xử lý vết thương cho Ứng Trì, Ứng Trì dựa ngồi ở biên giác, đôi mắt vẫn luôn hướng phía bên kia.
Chung Vi Vi nhịn không được cười: “Bằng không chị đổi với chị gái em?”
Ứng Trì thở phì phò, mặt cậu đầy vết thương nhưng vẫn đẹp như cũ. Cậu sợ Chung Vi Vi hiểu lầm, vội lắc đầu: “Không cần, dù sao ai xử lý vết thương cũng giống nhau.”
Chung Vi Vi liếc cậu một cái, cười nói: “Vậy em cứ nhìn cái gì?”
Ứng Trì nói thầm: “Chỉ là muốn nhìn xem Từ Kính Dư có đối tốt với chị em không, quan sát một chút.”
“Hiệp thứ ba!”
Chung Vi Vi nhìn cậu, cười cười, xoay người bước xuống quyền đài.
Quay người lại, cô rũ mắt xuống, che lại cảm xúc dưới đáy mắt, cô đã từng đặc biệt muốn làm chuyện này, chính là đi lên Quyền Đài, xử lý vết thương cho thiếu niên có đôi mắt đào hoa kia. Trước kia cô không dám, cũng ngượng ngùng, vừa rồi cô rốt cuộc đã làm được chuyện này.
Chung Vi Vi cảm thấy tim mình đập nhanh đến sắp không chịu được, cô cúi đầu cười cười, cảm giác một phút vừa rồi, trân quý hơn bất kỳ thời điểm nào.
Hai người thi đấu là dựa theo quy tắc thi đấu của giải WSB, tổng cộng năm hiệp.
Từ Kính Dư không lưu tình chút nào, Ứng Trì cũng là dùng hết toàn lực, nhưng mà...
Cậu đã tràn ngập tự tin hét vào mặt Từ Kính Dư “Tôi muốn KO anh”, sự thật là, năm hiệp thi đấu, cậu toàn thua.
Một năm này Ứng Trì đã tiến bộ rất lớn, cậu linh hoạt không thua Từ Kính Dư, nhưng hai người vốn dĩ chính là thi đấu vượt cấp, không cùng cấp bậc, một người hạng cân 75 kg, một người 81 kg, từ hình thể và thể lực, Ứng Trì chắc chắn thua.
Huống chi, Từ Kính Dư là Kính Vương.
Cậu vẫn là thiếu niên không biết tên tuổi.
Ngô Khởi nhìn thoáng qua Chu Bách Hạo đang đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, cười nói: “Chu tổng cảm thấy Ứng Trì thế nào? Có phải tiến bộ đặc biệt lớn hay không?.”
Chu Bách Hạo cười: “Cũng được.”
Anh ta nhìn một vòng, hỏi: “Trần Sâm Nhiên đâu?”
Nói đến cái này, Ngô Khởi liền đau đầu, “Đừng nói nữa, lúc mới trở về còn ổn, mấy ngày hôm trước không biết lại làm sao, trạng thái xuống dốc không phanh, đánh cùng bồi luyện cũng có thể bị đánh trúng. Cũng không biết thằng nhóc này suy nghĩ cái gì trong đầu, hỏi nửa ngày cũng hỏi không ra cái rắm gì.”
Chu Bách Hạo nhíu mày: “Cậu ta đâu rồi?”
“Đêm nay không huấn luyện, chắc là về nhà rồi.”
“Hôm nào tôi tìm cậu ta nói chuyện.”
“Được.”
Từ Kính Dư và Ứng Trì đi xuống quyền đài, hai người đều để thân trần, Ứng Hoan đưa cho mỗi người một cái khăn lông.
Ứng Trì đánh thua thi đấu, sắc mặt uể oải, không còn khí thế kiêu ngạo lúc trước.
Ứng Hoan sờ sờ đầu cậu, mềm giọng khen: “Em và anh ấy vốn dĩ không cùng một cấp, điểm số mỗi hiệp chỉ kém một chút, đã rất lợi hại, nếu em cũng là hạng cân 81 kg, nói không chừng sẽ đánh thắng.”
Ứng Trì hít một hơi thật sâu, tiếp nhận chiến bào Ứng Hoan đưa qua, nói nhỏ: “Thật hay giả?”
“Đương nhiên là sự thật.”
Từ Kính Dư tiếp nhận chiến bào trợ lý đưa qua, không chút để ý mà liếc hướng Ứng Hoan.
Đêm nay chỉ có một trận thi đấu, thi đấu kết thúc còn không đến 9 giờ, người xem lưu luyến không muốn về.
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ đi tới, Ứng Hoan nhìn thoáng qua Từ Kính Dư, bước tới bên Chung Vi Vi ghé vào tai cô ấy nhỏ giọng nói: “Chờ chút nữa cậu nói Ứng Trì đưa các cậu về được không? Tớ... Tối nay trở về.”
Chung Vi Vi sửng sốt một chút, ý vị thâm trường mà nhìn cô: “Đi hẹn hò?”
Ứng Hoan đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.
Chung Vi Vi nhìn thoáng qua Ứng Trì, thanh âm càng nhỏ: “Ứng Trì nguyện ý sao?”
Cô một vạn lần nguyện ý.
“Cậu nói với nó, hơn nữa nó không biết cách cự tuyệt con gái, đặc biệt là cậu, nó luôn rất nghe lời cậu.”
Phải không? Chung Vi Vi sửng sốt.
Ứng Hoan và Chung Vi Vi chơi với nhau từ hồi học cấp hai, nhiều năm như vậy tự nhiên sẽ quen với Ứng Trì, có đôi khi Chung Vi Vi nói gì đó Ứng Trì sẽ nghe theo, Chung Vi Vi vẫn luôn cảm thấy đó là Ứng Trì lễ phép với bạn của chị gái.
Cho nên, chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa hơn, cũng sợ xấu hổ.
Ứng Hoan đã đi rồi.
Chung Vi Vi nhìn về phía Ứng Trì, hít một hơi thật sâu, đi đến chỗ Ứng Trì.
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ đi cùng mấy người vận động viên, lúc đi đến ngoài cửa, Ứng Trì quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: “Chị của em đâu?”
Có phải lại bị Từ Kính Dư bắt cóc hay không!
Chung Vi Vi nhẹ nhàng giữ chặt góc áo cậu, dáng người cô cao gầy, đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới ánh trăng như được nhuộm một tầng ánh sáng. Ứng Trì quay đầu lại nhìn cô, thân mật với con gái như vậy làm cậu có chút ngượng ngùng, “Chị Vi Vi, làm sao vậy?”
“Tiểu Trì, chị của em đang nói chuyện yêu đương.” Chung Vi Vi nhìn hắn, khóe miệng cong cong, “Em phải cho cô ấy có không gian riêng tư, đợi chút Từ Kính Dư sẽ đưa cô ấy trở về.”
Ứng Trì sửng sốt một chút, hỏi: “Lỡ như Từ Kính Dư không đưa về thì sao?”
Ai biết cầm thú kia có thể hay không...
Còn đang đi học đấy.
Chung Vi Vi sửng sốt một chút, không nghĩ tới Ứng Trì sẽ nghĩ đến chuyện này, mặt cô đỏ lên, “Sẽ không, tối nay khẳng định sẽ trở về, hay là khi nào cô ấy về ký túc xá chị sẽ nhắn tin cho em?”
Ứng Trì gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Cũng được...”
“Kỳ thật, Từ Kính Dư khá tốt.”
Chung Vi Vi nhịn không được giúp Từ Kính Dư nói tốt một câu.
Ứng Trì hừ một tiếng: “Em biết anh ta không kém, em chính là nhìn anh ta không vừa mắt, lén lút, anh ta có bản lĩnh thì sao không quang minh chính đại tới, dám gạt tất cả mọi người!”
Chung Vi Vi: “...”
Quang minh chính đại tới...
Nhiều bóng đèn như vậy, còn có cậu chính là chướng ngại lớn nhất!
...
Trong câu lạc bộ.
Mọi người tan đi, Ứng Hoan mang hòm thuốc vào phòng y tế, hôm nay Hàn Thấm xin nghỉ, cô cất đồ cẩn thận rồi khóa cửa lại.
Đã gần 10 giờ, vận động viên của câu lạc bộ cơ bản đều đã đi hết, chỉ còn lại vài nhân viên đang thu dọn khu vực thi đấu.
Ứng Hoan đi đến phòng nghỉ, cửa hơi hé mở, cô nhẹ nhàng đẩy ra. Từ Kính Dư lười biếng dựa vào góc bàn, anh đã tắm xong, thay đổi một bộ quần áo, cả người trẻ trung thoải mái, anh nhướng mày nhìn cô: “Đã chờ em nửa giờ.”
Ứng Hoan đóng cửa, còn thuận đường khóa lại.
Từ Kính Dư nghe âm thanh thanh khóa cửa, bất động thanh sắc mà cười, cười đến đặc biệt hư hỏng, “Ứng Tiểu Hoan, em khóa trái cửa là có ý gì?”
Ứng Hoan đỏ mặt, lúng túng xoay người lại muốn đi mở khóa.
Từ Kính Dư bước nhanh đến, nắm tay cô kéo cô vào trong ngực, đặt lưng cô lên cửa.
Ứng Hoan tim đập gia tốc, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh, mặt đỏ đến mang tai, Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, cười hỏi: “Nói đi, khóa trái là có ý tứ gì? Không sợ anh làm chuyện xấu?”
Ứng Hoan ôm lấy eo của anh, nhỏ giọng nói: “Là anh nói muốn được dỗ.”
Khóa trái... Là sợ đang dỗ thì có người đẩy cửa ra.
Cô thề, cô chỉ nghĩ sẽ hôn anh vài cái, không muốn làm chuyện xấu.
Từ Kính Dư nhìn cô, nghe lời cô nói, cả người đều có chút khô nóng, giọng nói của anh như nghẹn lại: “Dỗ như thế nào? Nghĩ kỹ rồi?”
Cô trầm mặc một chút, tay chậm rãi vòng qua sau cổ anh, nhấp môi, nhẹ nhàng nhón mũi chân, hôn một cái lên môi anh, lại một chút... Thời điểm cô vươn đầu lưỡi liếm nhẹ môi anh, Từ Kính Dư muốn điên rồi.
Anh cúi đầu hung hăng hôn môi cô, tiến quân thần tốc.
A...
Còn tháo hàm duy trì rồi.
Chuẩn bị thật đầy đủ.
Từ Kính Dư nhắm mắt lại, đầu lưỡi quét qua răng nanh của cô, Ứng Hoan ngay từ đầu còn có thể đuổi kịp tiết tấu của anh, nỗ lực hôn lại anh nhưng dưỡng khí cạn kiệt rất nhanh, cả người đều mềm nhũn, dựa vào trong ngực anh nhẹ nhàng thở phì phò.
Vạt áo bị kéo cao lên theo động tác của cô, lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng nõn mịn màng.
Từ Kính Dư đưa tay tới eo cô, da thịt thiếu nữ mềm ấm tinh tế, xúc cảm tốt đến không thể tưởng tượng, máu trong người anh như sôi trào, thân thể nóng lên, chưa bao giờ có kích động như vậy.
Bàn tay anh lưu luyến trên eo cô mãi không dời, Ứng Hoan dựa lưng vào cửa có chút khó chịu, cả người run lên, ưm ra tiếng.
Anh giống nhập ma, tay hướng lên trên...
Anh còn nhớ rõ nơi đó mềm như thế nào.
Giọng anh khàn khàn: “Ứng Tiểu Hoan, cho anh chạm vào một chút, được không?”
Ứng Hoan: “...”
Từ Kính Dư cắn môi cô, “Hửm? Có cho chạm vào hay không?”
Ứng Hoan: “...”
Cô cắn môi, e thẹn nói: “Không cho...”
Từ Kính Dư dính sát vào người cô, bàn tay to rộng thon dài bóp chặt eo cô, tiếp tục hôn cô, “Nếu anh chạm vào thì sao?”
Ứng Hoan: “...”
Đầu cô căng ra, có chút choáng váng, hoàn toàn không trả lời được vấn đề của anh.
Từ Kính Dư chuyển tới bên tai cô, khẽ hôn một cái, thổi một luồng nhiệt vào tai cô: “Cho anh chạm vào một chút, được không?”
“...”
Có thể đừng hỏi hay không!
Ứng Hoan cảm thấy thẹn đến nói không nên lời, nhắm chặt mắt lại.