Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Editor: Mông Nhỏ
Ông bố vợ của Hàn Đông Thăng họ Chu, vừa gầy vừa cao, cắt dầu đinh, rất ít lời.
Vị Chu lão tiên sinh này biết chữ, bình thường còn có thói quen đọc sách, kính viễn thị luôn mang bên mình, có chỗ để ngồi là ông lại lấy sách ra xem mấy trang.
Chẳng qua sách báo của ông không giúp tăng trưởng trí tuệ ---- trừ <khí công nhập môn> linh tinh vô căn cứ ra, ông toàn đọc các loại báo nhỏ tạp chí, bên trong tràn ngập truyền thuyết đô thị thần quái kỳ lạ.
Mấy năm nay báo giấy không còn thịnh hành, các tòa soạn dồn dập đóng cửa, những tác giả và độc giả của loại chuyện xưa này cũng dời trận địa lên mạng, Chu lão tiên sinh và rất nhiều người cùng tuổi không dùng Internet đều bị bỏ lại, chỉ có thể tìm tạp chí cũ để đọc.
Đọc xong liền để qua một bên, mấy ngày nữa lôi ra đọc lại, dù sao ông cũng không nhớ được.
Lúc mới đến, Chu lão tiên sinh không quen biết ai, sinh hoạt đại khái cũng chưa quen nếp, có nhiều lần Dụ Lan Xuyên nhìn thấy ông một thân một mình dạo quanh dưới lầu, cách xa xa những nhóm người già khác, giống như lão cẩu xông lầm vào địa bản của kẻ khác. Chỉ có lão Dương đại gia đại khái thấy ông ta đáng thương, thỉnh thoảng đứng lại nói với ông ta mấy câu.
Thông thường, người già đều không muốn đổi hoàn cảnh sinh hoạt, nhưng ông ta có thể vì mình sợ người lạ liền ngăn không để cháu trai đến trường học tốt sao? Ông ta có thể chặt cái tay thấy hai chữ ''Khỏe mạnh'' là muốn mua mua mua của mình sao?
Cũng không thể, vậy nên ý kiến của ông ta không quan trọng.
Chẳng ai nghĩ tới, một lão tiên sinh nhàm chán còn cô đơn như vậy, chuyển đến chưa đầy một tuần liền bị cảnh sát tìm tới.
Cảnh sát Vu Nghiêm vượt qua đêm giao thừa ở Tinh chi mộng, cầu nguyện ''Thế giới hòa bình'' . Nhưng có thể là bởi anh ta chỉ lo giới thiệu đồng nghiệp đến mua, bản thân không tiêu phí, sơ suất, cho nên cầu nguyện mất linh.
Vu Nghiêm chạy từ 804 ra ngoài, lên lầu, đặt mông ngồi trên ghế salon nhà Dụ Lan Xuyên: ''Sao tôi thấy gần đây tôi luôn phải chạy đến lầu này vậy? Nhà này có thể là có vấn đề, trên trần nhà treo 'Đá hút cảnh sát' gì đó, đổi hộ gia đình mà vẫn có tác dụng. Lát nữa tôi phải đi tìm ''Mộng Mộng lão sư'’ lấy một cái thẻ đổi vận mới được.''
Dụ Lan Xuyên vừa tan làm, khăn quàng cổ còn chưa kịp tháo, cho dù là lần thứ mấy nghe ''Mộng Mộng lão sư'', anh đều sẽ nổi da gà đầy người: ''Cậu uốn thẳng đầu lưỡi đi rồi hẵng nói chuyện.''
Vu Nghiêm không khách khí lấy một bàn quả hạch từ dưới kỉ trà ra, bắt đầu ăn buffet: ''Aiz, cậu chuyển tới đây thật tốt, dù gì cũng có một chỗ để nghỉ chân.''
''Đồng chí, chủ trương không lấy từng đường kim mũi chỉ của dân chúng(*) cơ mà?"
(*)câu này đại khái ý là phê bình tệ nạn của quan chức, nếu bạn cho họ lợi ích thì họ mới cho bạn sự thuận tiện và ngược lại.
''Cậu đâu phải quần chúng, cậu rõ ràng là chó săn dưới quyền của nhà tư bản, là thổ hào cần phải bị đả đảo lật đổ.'' Vu Nghiêm khoát tay, lại hỏi, ''Đúng rồi, mấy giờ Mộng Mộng lão sư trở về?''
''Tôi làm sao biết được?'' Dụ Lan Xuyên không nhịn được liếc mắt, đã một tuần anh không ''Vô tình gặp được'' Cam Khanh, bởi vì vạch trần âm mưu của ''Mộng Mộng lão sư'' ở vòng bạn bè, để trả thù, người phụ nữ tỏa ra sự thiếu đạo đức kia đổi avatar Wechat thành hình đầu chó, nhắc tới cô, Dụ Lan Xuyên liền ngập tràn tức giận, ''Tôi người đại diện của cô ta sao?''
Vu Nghiêm oan uổng bị lửa giận của anh lan đến: ''Không biết thì thôi, làm gì phải tức giận vậy?''
Dụ Lan Xuyên: ''804 lại xảy ra chuyện gì?''
Vu Nghiêm than thở: ''Có người mất tích.''
Dụ Lan Xuyên cười lạnh: ''Người? Không kỳ lạ?''
''Không nói đùa, người thật.'' Vu Nghiêm vừa nói, vừa lấy một tấm hình từ trong túi ra, ''Lâm Tú Hà, 71 tuổi, nhà ở số 99 hẻm Nhung Tuyến ---- là tiểu khu đằng sau nhà các cậu.''
Dụ Lan Xuyên nhận lấy nhìn thoáng qua, trên ảnh là một bà lão ăn mặc giản dị, búi tóc, mặc một bộ áo bông màu đất, chân đi đôi giày bông đen, gương mặt giống như quả óc chó kém chất lượng, ở trước ống kính rất nghiêm túc, dáng vẻ không quá thoải mái.
Dụ Lan Xuyên: ''Có liên quan gì với phòng 804?"
''Bà cụ Lâm này không bị lẩm cẩm, theo như người trong nhà nói, thân thể bà ta cũng không tệ lắm, còn có thể tự lo liệu cuộc sống, theo lí thuyết sẽ không đến nỗi ra ngoài lại quên mất đường về nhà. Bình thường bà ta không có sở thích gì khác, chỉ thích nghe tọa đàm về đồ bảo vệ sức khỏe gì đó, là kiểu vừa kêu liền đi, vừa bị lừa liền mua. Cho nên bây giờ bọn tôi hoài nghi, việc bà cụ mất tích có liên quan đến nhóm người bán hàng đa cấp đồ bảo vệ sức khỏe đó, những người này đều là những kẻ phách lối, bọn tôi đang chuẩn bị thừa dịp cuối năm tập trung đả kích một lần ---- Ông cụ mới chuyển đến lầu dưới nhà các cậu cũng là phần tử cuồng nhiệt đồ bảo vệ sức khỏe, hôm nay đến tìm ông ta để hiểu biết một chút tình huống. Chậc, ông cụ kia rất cảnh giác, cái gì cũng không nói, cứ như bọn tôi là nhóm phản động hãm hại trung lương không bằng ấy.''
Dụ Lan Xuyên: ''Chuyện khi nào?''
Vu Nghiêm: ''Được một tuần rồi.''
Dụ Lan Xuyên nhíu mày nói: ''Lạc đường một tuần, các cậu mới bắt đầu điều tra, sao không làm từ sớm? Mùa đông ở Yến Ninh này, chính cậu ra ngoài cảm thụ hai đêm đông lạnh một chút. Tôi thấy cậu không cần tìm nữa đâu, người cũng sớm đông lạnh rồi.''
''Đây cũng không thể đổ thừa cho bọn tôi được.'' Vu Nghiêm nói, " Người nhà vừa mới báo cảnh sát, bà cụ Lâm sống với gia đình con trai, cả nhà ba người đi nghỉ phép, nhiều năm liên tục đều đi nghỉ dài vào tết Nguyên Đán, rạng sáng hôm nay mới trở về từ nước ngoài, mệt mỏi liền ngủ, cũng không phát hiện có gì không đúng. Ngủ một giấc dậy, con dâu mới phát hiện phòng bếp đã phủ một lớp bụi, cơm thừa trong tủ lạnh cũng ôi thiu, đi gõ cửa phòng bà cụ thấy không có người, mới vội vội vàng vàng báo cảnh sát.
Dụ Lan Xuyên: ''Vậy làm sao biết được bà cụ lạc đường vào hôm nào?''
''Nhà bọn họ đặt sữa tươi, trong nhà không có ai, người ta liền để sữa ở chỗ cầu dao tổng(*), đã có sáu bình.'' Vu Nghiêm thở dài, '' Người con trai lo đến mức ánh mắt cũng đỏ, bọn tôi cũng không tiện nói gì, nhưng mà...''
(*)bên TQ dưới tủ cầu dao tổng thường có chỗ để đồ, nhiều chung cư thường coi đó như phòng tạp hóa.
Anh ''Nhưng mà'' một lúc, lại nuốt lại lời nói. ''Du lịch gia đình'', nghe ấm áp lại thoải mái, nhưng nếu như mang theo bà mẹ già, dường như không còn như vậy nữa.
Một bà cụ có khả năng cả đời không ra khỏi tỉnh thành, muốn bà đi ra nước ngoài, bay đến bãi biển ở nước ngoài nằm, chính bà cụ chưa chắc đã ngủ được, con cháu lại phải chăm sóc bà, như vậy cũng chơi không thoải mái. Giống như là đi ăn cơm tây phải đổi bò bít tết cao cấp rắc tiêu đen thành tào phớ vậy.
''Chuyện này hiện tại không lạc quan cho lắm, bọn tôi vẫn còn đang tra xét camera giám sát gần đó, cho đến giờ vẫn không thu hoạch được gì. Chỗ của mấy tên bán hàng đa cấp đồ bảo vệ sức khỏe kia cũng là thỏ khôn có ba hang, đánh du kích cũng đã có kinh nghiệm, không dễ bắt,'' Vu Nghiêm nói, ''Lan gia, có thể dùng chút tai mắt của các cậu không?"
Vừa nói đến đó, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động, hình như cách vách có người trở về.
''A!'' Vu Nghiêm nhảy lên, ''Chắc là cách vách rồi, tôi muốn đi cầu phù hộ.''
''Không phải cô ấy.'' Dụ Lan Xuyên chụp lại ảnh bà cụ Lâm, gửi cho Cái Bang ở phụ cận, bang bánh rán và các đại đoàn thể khác, vừa đánh chữ vừa thuận miệng nói, ''Có thể là bà Trương đi du lịch trở về ---- cô ấy đi bộ sẽ không nhấc chân, tiếng bước chân không như vậy.''
Vu Nghiêm: ''...''
Dụ Lan Xuyên gửi tin nhắn xong, vừa ngẩng đầu, liền thấy Vu Nghiêm ghé sát mặt to tướng lại đây, hàm răng cũng lộ ra, cục mụn ''Tai nạn lao động ca đêm'' hồng đau cả mắt, anh cảm giác mắt kính mình phải tăng thêm 50 độ, nhíu mày ngửa về phía sau: ''Làm gì!''
''Có vấn đề.'' Vu Nghiêm bỉ ổi vù vù nói, ''Nghe bước chân phân biệt người... Aiz, Minh chủ, đây là tài nghệ thần công gì vậy? Ngài phổ cập khoa học một chút cho tôi đi.''
''Là người đều có thể.'' Dụ Lan Xuyên lãnh khốc vô tình nói, ''Cút.''
''Không đúng,'' Vu Nghiêm không thuận theo bỏ qua mà lại tới gần, ''Đừng tưởng tôi không biết, cậu người này mắt luôn nhìn thẳng, tin tức không cần thiết đều một mực bỏ qua, trước kia đừng nói là nghe tiếng phân biệt người, ngay cả hàng xóm đổi cửa chính cũng không biết. Đêm hôm giao thừa đó, cậu vì mấy tấm thẻ nhỏ mà đến Tinh chi mộng, tuệ nhãn như cá chết của tôi liền nhìn ra mờ ám rồi!''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Vu Nghiêm: ''Không nhìn ra cậu lại thích loại hình này, quá tương phản. Chẳng lẽ là trong lòng mỗi người đàn ông đều có một con ngựa hoang phản nghịch?''
''Nói hươu nói vượn gì vậy,'' Dụ Lan Xuyên một cước đạp Vu Nghiêm về lại chỗ ngồi, ''Khi còn bé tôi bị người ta bắt cóc, cô ấy ở hẻm sao Ao Sình đúng lúc gặp phải, cứu tôi một lần mà thôi.''
Vu Nghiêm sửng sốt, khiếp sợ nói: ''Cô ấy chính là cái đó của cậu...''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Vu Nghiêm: ''... Bạch Nguyệt Quang(*)!''
(*)ý chỉ mối tình đầu
Cảnh sát Vu công tác bận rộn, có thể là đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình, dùng từ vô cùng kinh người, một hạt điều còn chưa ăn xong liền bị Dụ Lan Xuyên không khách khí đuổi ra ngoài. Ra cửa đúng lúc gặp phải Cam Khanh vừa tan làm, còn có cái đuôi nhỏ theo sau lưng ---- bởi vì cảnh sát đến điều tra, Hàn gia bùng nổ một trận chiến tranh gia đình mới, bản nhỏ Hàn Chu liền nhân cơ hội này chạy ra ngoài.
Bạn nhỏ Hàn Chu giơ lên một hộp giấy cứng, trong hộp trang trí một ngôi nhà và vườn hoa nhỏ bằng giấy, bên ngoài còn buộc nơ, một mạch đuổi theo Cam Khanh, thế nào cũng phải tặng cho cô: ''Đây là thành phẩm được khen trong tiết thủ công của em, vừa mới mang về từ triển lãm ở trường, cố ý xin cô giáo để đưa cho chị!''
Cam Khanh không muốn cho lắm, vì cảm giác đồ chơi này giống như ''Âm trạch''(*) mà nhà tang lễ hay xin, lại không muốn tổn thương lòng tự ái của người bạn nhỏ, không thể làm gì khác hơn là căng da đầu nhận lấy.
(*)cách gọi ngôi mộ của người mê tín.
Bạn nhỏ Hàn Chu bày ra kĩ năng tán gái bài bản, tự tin vô hạn mà nói: ''Chị cầm trước cái này, chờ em trưởng thành mua cái thật cho chị.''
''Được, cảm ơn.'' Cam Khanh vuốt vuốt quả đầu tóc bóng loáng của người bạn nhỏ, ''Không cần phiền phức như vậy, đến lúc đó em đốt cái này cho chị là được.''
Vu Nghiêm cười ha hả chào hỏi cô: ''Mộng Mộng lão sư, sức quyến rũ vô hạn, già trẻ thông ăn nha!''
Dụ Lan Xuyên mặt mày âm trầm, từ trong khe cửa nhìn ra ngoài.
Cam Khanh quay sang thấy anh liền cười, chủ động chào hỏi: ''Tiểu Dụ gia, chó...''
Dụ Lan Xuyên đóng cửa ''Ầm'' một cái.
''... Năm chó đại cát.'' Cam Khanh vô tội quay sang Vu Nghiêm, ''Tôi phạm phải cái gì kiêng kỵ à?''
''Không sao không sao, thời kỳ trưởng thành, dễ dàng xấu hổ, còn hỉ nộ vô thường,'' Vu Nghiêm cười ha hả mà nói. ''Lan gia nhà chúng tôi thuộc loại này, thời kỳ trưởng thành cũng tương đối dài, chắc khoảng hơn hai trăm năm, qua đi liền tốt. Mộng Mộng lão sư, cô có đồ gia tăng vận may không? Loại thể giúp tìm người ấy...''
Năm dương lịch vừa đi qua, liền tiến đến ''Cuối năm'', trong khoảng thời gian này luôn phá lệ binh hoang mã loạn.
Mọi người thấp thỏm trông mòn con mắt đến ngày nghỉ, chuyện vụn vặt còn phá lệ nhiều, các loại hội nghị và xã giao không dứt, tiền thưởng cuối năm lại luôn khoan thai đến chậm.
Trộm cắp ở tàu điện ngầm, tội phạm lừa gạt qua điện thoại nghênh đón mùa thịnh vượng của công việc mỗi năm một lần, cực kỳ sôi nổi, tổ chức bán hàng đa cấp cũng bắt đầu nỗ lực lấy công trạng, rèn luyện hướng tới mục tiêu trở thành ''tỷ phú Charlie Munger'' trong tương lai, khiến nhóm cảnh sát nhân dân xui xẻo bận rộn liên tục.
Rốt cuộc Chu lão tiên sinh cũng tóm được cơ hội, chạy từ trong nhà ra ngoài, ông lén lút mà tránh khỏi mấy người già đánh cờ trong viện, đi ra ngoài từ cửa nhỏ, lên một chiếc xe bus. Ông chủ tiệm sửa đồ da đang kéo cửa chuẩn bị mở hàng, vừa vặn liếc thấy cảnh này, liền lấy điện thoại ra chụp đuôi xe bus, gửi hình đi.
Cùng lúc đó, dọc tuyến bus đoạn đường này, thật nhiều ánh mắt nhìn chăm chú vào nó, nhóm khất cái nhặt rác và nhặt ve chai chạy đến trạm bus nháy mắt ra dấu với nhau, ông chủ quá gà rán thỉnh thoảng nhìn phía ven đường ---- sau ba trạm, Chu lão tiên sinh xuống xe, rẽ trái ngoặt phải mà chui vào một ngõ nhỏ, vào một căn nhà cũ, đi tới hầm ngầm.
Phòng ở hầm ngầm âm lãnh ẩm ướt, Chu lão tiên sinh gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói thận trọng: ''Chúng tôi không gọi cơm hộp.''
Chu lão tiên sinh trả lời: ''Tôi tới đưa báo.''
''Báo gì?''
''Báo chiều mai.''
Ám hiệu chính xác, cửa ''Kẹt'' một tiếng mở ra, bên trong còn treo xích, nhận ra là Chu lão tiên sinh, một bà cụ mới mở cửa ra, thật nhanh liếc nhìn bốn phía: ''Lão Chu tới rồi, mau vào.''
Trong phòng có năm sáu người, trẻ tuổi nhất cũng gần sáu mươi, tất cả đều ép nhỏ giọng nói chuyện, giống như thể bàn bạc công việc ngầm.
''Hôm qua cảnh sát đến nhà chúng tôi, còn ông?''
Chu lão tiên sinh nói: ''Cũng đến, hỏi chuyện lão Lâm, có hai đứa nhỏ tới, tôi qua loa lừa gạt chúng rồi. Đoạn đường này tôi cũng cẩn thận hơn, chỉ sợ có người đi theo.''
''Thật ra thì đi theo cũng không sao, cũng không phải là chuyện phạm pháp gì.''
''Aiz, đồ bên giáo sư Hứa bọn họ sắp xuất khẩu, trên thị trường đều đắt gấp năm sáu lần, cũng là vì cho chúng ta chút phúc lợi, mới len lén trực tiếp lấy từ xưởng ra, không đi con đường lừa tiền chính quy, chúng ta cũng phải lặng lẽ, đừng gây phiền toái cho người ta ---- Bao đầu gối hồng ngoại của ông dùng được không?''
Chu lão tiên sinh nhấc ống quần lên, lộ ra một cái bao đầu gối, dương dương đắc ý nói: ''Hiệu nghiệm, khớp xương nóng hầm hập, đầu gối cũng không lạnh. Tôi toàn giấu cái này dưới gối đầu, mỗi ngày len lén đeo lên ở trong chăn, không thể cho con gái tôi nhìn thấy được. Nhóm người trẻ tuổi ấy, cái gì cũng không hiểu, nói với nó, nó lại bận cái này cái kia, không có thời gian nghe tôi nói ---- con bé ấy, tôi ăn muối còn nhiều hơn nó ăn cơm, hừ.''
''Hiệu nghiệm là được.'' Bà cụ mở cửa cho ông vừa nói, vừa chỉ vào hộp giấy ở cửa, ''Giáo sư Hứa lấy chút trứng gà đất cho chúng ta, đều là của gia cầm ăn kiêng, lát nữa mọi người chia nhau một phần. Đúng rồi, giáo sư Hứa còn nói, gần đây lấy nhiều hàng ở xưởng bên kia quá, bị người biết, xưởng bên kia có người đỏ mắt tố cáo, chúng ta phải cẩn thận một chút, khóa 'Dưỡng sinh' lần sau đổi chỗ khác, về sau sẽ thông báo, giáo sư nói, đến lúc đó ông ấy sẽ tranh thủ một chút, sẽ được miễn phí kiểm tra sức khỏe, sáng sớm mọi người cũng đừng ăn điểm tâm.''
Mọi người rối rít chọn ''Trứng gà đất'', mặt mày hồng hào, cảm giác như là chiếm một món lợi lớn.
Chu lão tiên sinh lại không động, ông đứng tại chỗ một lúc, do do dự dự hỏi: ''Lão Lâm... đi thật rồi?''
“Một ngày trước lễ mừng năm mới, cảnh sát nói vậy.''
''Xem sự quyết đoán của người ta kia kìa! Bà cụ mở cửa cho ông Chu giơ ngón cái, ''Người ta cũng không ngày ngày nói thầm treo ngoài miệng, cũng chỉ nói thế một lần, sau đó cũng không gọi tiếng nào, nói đi là đi! Hiện tại ai tôi cũng không bội phục, chỉ bội phục lão Lâm!''
Chu lão tiên sinh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt vẩn đục chợt lộ chút ánh sáng: ''Vậy mọi người nghĩ thế nào, kế hoạch trước kia của chúng ta còn thực hiện không?''
Ông bố vợ của Hàn Đông Thăng họ Chu, vừa gầy vừa cao, cắt dầu đinh, rất ít lời.
Vị Chu lão tiên sinh này biết chữ, bình thường còn có thói quen đọc sách, kính viễn thị luôn mang bên mình, có chỗ để ngồi là ông lại lấy sách ra xem mấy trang.
Chẳng qua sách báo của ông không giúp tăng trưởng trí tuệ ---- trừ <khí công nhập môn> linh tinh vô căn cứ ra, ông toàn đọc các loại báo nhỏ tạp chí, bên trong tràn ngập truyền thuyết đô thị thần quái kỳ lạ.
Mấy năm nay báo giấy không còn thịnh hành, các tòa soạn dồn dập đóng cửa, những tác giả và độc giả của loại chuyện xưa này cũng dời trận địa lên mạng, Chu lão tiên sinh và rất nhiều người cùng tuổi không dùng Internet đều bị bỏ lại, chỉ có thể tìm tạp chí cũ để đọc.
Đọc xong liền để qua một bên, mấy ngày nữa lôi ra đọc lại, dù sao ông cũng không nhớ được.
Lúc mới đến, Chu lão tiên sinh không quen biết ai, sinh hoạt đại khái cũng chưa quen nếp, có nhiều lần Dụ Lan Xuyên nhìn thấy ông một thân một mình dạo quanh dưới lầu, cách xa xa những nhóm người già khác, giống như lão cẩu xông lầm vào địa bản của kẻ khác. Chỉ có lão Dương đại gia đại khái thấy ông ta đáng thương, thỉnh thoảng đứng lại nói với ông ta mấy câu.
Thông thường, người già đều không muốn đổi hoàn cảnh sinh hoạt, nhưng ông ta có thể vì mình sợ người lạ liền ngăn không để cháu trai đến trường học tốt sao? Ông ta có thể chặt cái tay thấy hai chữ ''Khỏe mạnh'' là muốn mua mua mua của mình sao?
Cũng không thể, vậy nên ý kiến của ông ta không quan trọng.
Chẳng ai nghĩ tới, một lão tiên sinh nhàm chán còn cô đơn như vậy, chuyển đến chưa đầy một tuần liền bị cảnh sát tìm tới.
Cảnh sát Vu Nghiêm vượt qua đêm giao thừa ở Tinh chi mộng, cầu nguyện ''Thế giới hòa bình'' . Nhưng có thể là bởi anh ta chỉ lo giới thiệu đồng nghiệp đến mua, bản thân không tiêu phí, sơ suất, cho nên cầu nguyện mất linh.
Vu Nghiêm chạy từ 804 ra ngoài, lên lầu, đặt mông ngồi trên ghế salon nhà Dụ Lan Xuyên: ''Sao tôi thấy gần đây tôi luôn phải chạy đến lầu này vậy? Nhà này có thể là có vấn đề, trên trần nhà treo 'Đá hút cảnh sát' gì đó, đổi hộ gia đình mà vẫn có tác dụng. Lát nữa tôi phải đi tìm ''Mộng Mộng lão sư'’ lấy một cái thẻ đổi vận mới được.''
Dụ Lan Xuyên vừa tan làm, khăn quàng cổ còn chưa kịp tháo, cho dù là lần thứ mấy nghe ''Mộng Mộng lão sư'', anh đều sẽ nổi da gà đầy người: ''Cậu uốn thẳng đầu lưỡi đi rồi hẵng nói chuyện.''
Vu Nghiêm không khách khí lấy một bàn quả hạch từ dưới kỉ trà ra, bắt đầu ăn buffet: ''Aiz, cậu chuyển tới đây thật tốt, dù gì cũng có một chỗ để nghỉ chân.''
''Đồng chí, chủ trương không lấy từng đường kim mũi chỉ của dân chúng(*) cơ mà?"
(*)câu này đại khái ý là phê bình tệ nạn của quan chức, nếu bạn cho họ lợi ích thì họ mới cho bạn sự thuận tiện và ngược lại.
''Cậu đâu phải quần chúng, cậu rõ ràng là chó săn dưới quyền của nhà tư bản, là thổ hào cần phải bị đả đảo lật đổ.'' Vu Nghiêm khoát tay, lại hỏi, ''Đúng rồi, mấy giờ Mộng Mộng lão sư trở về?''
''Tôi làm sao biết được?'' Dụ Lan Xuyên không nhịn được liếc mắt, đã một tuần anh không ''Vô tình gặp được'' Cam Khanh, bởi vì vạch trần âm mưu của ''Mộng Mộng lão sư'' ở vòng bạn bè, để trả thù, người phụ nữ tỏa ra sự thiếu đạo đức kia đổi avatar Wechat thành hình đầu chó, nhắc tới cô, Dụ Lan Xuyên liền ngập tràn tức giận, ''Tôi người đại diện của cô ta sao?''
Vu Nghiêm oan uổng bị lửa giận của anh lan đến: ''Không biết thì thôi, làm gì phải tức giận vậy?''
Dụ Lan Xuyên: ''804 lại xảy ra chuyện gì?''
Vu Nghiêm than thở: ''Có người mất tích.''
Dụ Lan Xuyên cười lạnh: ''Người? Không kỳ lạ?''
''Không nói đùa, người thật.'' Vu Nghiêm vừa nói, vừa lấy một tấm hình từ trong túi ra, ''Lâm Tú Hà, 71 tuổi, nhà ở số 99 hẻm Nhung Tuyến ---- là tiểu khu đằng sau nhà các cậu.''
Dụ Lan Xuyên nhận lấy nhìn thoáng qua, trên ảnh là một bà lão ăn mặc giản dị, búi tóc, mặc một bộ áo bông màu đất, chân đi đôi giày bông đen, gương mặt giống như quả óc chó kém chất lượng, ở trước ống kính rất nghiêm túc, dáng vẻ không quá thoải mái.
Dụ Lan Xuyên: ''Có liên quan gì với phòng 804?"
''Bà cụ Lâm này không bị lẩm cẩm, theo như người trong nhà nói, thân thể bà ta cũng không tệ lắm, còn có thể tự lo liệu cuộc sống, theo lí thuyết sẽ không đến nỗi ra ngoài lại quên mất đường về nhà. Bình thường bà ta không có sở thích gì khác, chỉ thích nghe tọa đàm về đồ bảo vệ sức khỏe gì đó, là kiểu vừa kêu liền đi, vừa bị lừa liền mua. Cho nên bây giờ bọn tôi hoài nghi, việc bà cụ mất tích có liên quan đến nhóm người bán hàng đa cấp đồ bảo vệ sức khỏe đó, những người này đều là những kẻ phách lối, bọn tôi đang chuẩn bị thừa dịp cuối năm tập trung đả kích một lần ---- Ông cụ mới chuyển đến lầu dưới nhà các cậu cũng là phần tử cuồng nhiệt đồ bảo vệ sức khỏe, hôm nay đến tìm ông ta để hiểu biết một chút tình huống. Chậc, ông cụ kia rất cảnh giác, cái gì cũng không nói, cứ như bọn tôi là nhóm phản động hãm hại trung lương không bằng ấy.''
Dụ Lan Xuyên: ''Chuyện khi nào?''
Vu Nghiêm: ''Được một tuần rồi.''
Dụ Lan Xuyên nhíu mày nói: ''Lạc đường một tuần, các cậu mới bắt đầu điều tra, sao không làm từ sớm? Mùa đông ở Yến Ninh này, chính cậu ra ngoài cảm thụ hai đêm đông lạnh một chút. Tôi thấy cậu không cần tìm nữa đâu, người cũng sớm đông lạnh rồi.''
''Đây cũng không thể đổ thừa cho bọn tôi được.'' Vu Nghiêm nói, " Người nhà vừa mới báo cảnh sát, bà cụ Lâm sống với gia đình con trai, cả nhà ba người đi nghỉ phép, nhiều năm liên tục đều đi nghỉ dài vào tết Nguyên Đán, rạng sáng hôm nay mới trở về từ nước ngoài, mệt mỏi liền ngủ, cũng không phát hiện có gì không đúng. Ngủ một giấc dậy, con dâu mới phát hiện phòng bếp đã phủ một lớp bụi, cơm thừa trong tủ lạnh cũng ôi thiu, đi gõ cửa phòng bà cụ thấy không có người, mới vội vội vàng vàng báo cảnh sát.
Dụ Lan Xuyên: ''Vậy làm sao biết được bà cụ lạc đường vào hôm nào?''
''Nhà bọn họ đặt sữa tươi, trong nhà không có ai, người ta liền để sữa ở chỗ cầu dao tổng(*), đã có sáu bình.'' Vu Nghiêm thở dài, '' Người con trai lo đến mức ánh mắt cũng đỏ, bọn tôi cũng không tiện nói gì, nhưng mà...''
(*)bên TQ dưới tủ cầu dao tổng thường có chỗ để đồ, nhiều chung cư thường coi đó như phòng tạp hóa.
Anh ''Nhưng mà'' một lúc, lại nuốt lại lời nói. ''Du lịch gia đình'', nghe ấm áp lại thoải mái, nhưng nếu như mang theo bà mẹ già, dường như không còn như vậy nữa.
Một bà cụ có khả năng cả đời không ra khỏi tỉnh thành, muốn bà đi ra nước ngoài, bay đến bãi biển ở nước ngoài nằm, chính bà cụ chưa chắc đã ngủ được, con cháu lại phải chăm sóc bà, như vậy cũng chơi không thoải mái. Giống như là đi ăn cơm tây phải đổi bò bít tết cao cấp rắc tiêu đen thành tào phớ vậy.
''Chuyện này hiện tại không lạc quan cho lắm, bọn tôi vẫn còn đang tra xét camera giám sát gần đó, cho đến giờ vẫn không thu hoạch được gì. Chỗ của mấy tên bán hàng đa cấp đồ bảo vệ sức khỏe kia cũng là thỏ khôn có ba hang, đánh du kích cũng đã có kinh nghiệm, không dễ bắt,'' Vu Nghiêm nói, ''Lan gia, có thể dùng chút tai mắt của các cậu không?"
Vừa nói đến đó, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động, hình như cách vách có người trở về.
''A!'' Vu Nghiêm nhảy lên, ''Chắc là cách vách rồi, tôi muốn đi cầu phù hộ.''
''Không phải cô ấy.'' Dụ Lan Xuyên chụp lại ảnh bà cụ Lâm, gửi cho Cái Bang ở phụ cận, bang bánh rán và các đại đoàn thể khác, vừa đánh chữ vừa thuận miệng nói, ''Có thể là bà Trương đi du lịch trở về ---- cô ấy đi bộ sẽ không nhấc chân, tiếng bước chân không như vậy.''
Vu Nghiêm: ''...''
Dụ Lan Xuyên gửi tin nhắn xong, vừa ngẩng đầu, liền thấy Vu Nghiêm ghé sát mặt to tướng lại đây, hàm răng cũng lộ ra, cục mụn ''Tai nạn lao động ca đêm'' hồng đau cả mắt, anh cảm giác mắt kính mình phải tăng thêm 50 độ, nhíu mày ngửa về phía sau: ''Làm gì!''
''Có vấn đề.'' Vu Nghiêm bỉ ổi vù vù nói, ''Nghe bước chân phân biệt người... Aiz, Minh chủ, đây là tài nghệ thần công gì vậy? Ngài phổ cập khoa học một chút cho tôi đi.''
''Là người đều có thể.'' Dụ Lan Xuyên lãnh khốc vô tình nói, ''Cút.''
''Không đúng,'' Vu Nghiêm không thuận theo bỏ qua mà lại tới gần, ''Đừng tưởng tôi không biết, cậu người này mắt luôn nhìn thẳng, tin tức không cần thiết đều một mực bỏ qua, trước kia đừng nói là nghe tiếng phân biệt người, ngay cả hàng xóm đổi cửa chính cũng không biết. Đêm hôm giao thừa đó, cậu vì mấy tấm thẻ nhỏ mà đến Tinh chi mộng, tuệ nhãn như cá chết của tôi liền nhìn ra mờ ám rồi!''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Vu Nghiêm: ''Không nhìn ra cậu lại thích loại hình này, quá tương phản. Chẳng lẽ là trong lòng mỗi người đàn ông đều có một con ngựa hoang phản nghịch?''
''Nói hươu nói vượn gì vậy,'' Dụ Lan Xuyên một cước đạp Vu Nghiêm về lại chỗ ngồi, ''Khi còn bé tôi bị người ta bắt cóc, cô ấy ở hẻm sao Ao Sình đúng lúc gặp phải, cứu tôi một lần mà thôi.''
Vu Nghiêm sửng sốt, khiếp sợ nói: ''Cô ấy chính là cái đó của cậu...''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Vu Nghiêm: ''... Bạch Nguyệt Quang(*)!''
(*)ý chỉ mối tình đầu
Cảnh sát Vu công tác bận rộn, có thể là đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình, dùng từ vô cùng kinh người, một hạt điều còn chưa ăn xong liền bị Dụ Lan Xuyên không khách khí đuổi ra ngoài. Ra cửa đúng lúc gặp phải Cam Khanh vừa tan làm, còn có cái đuôi nhỏ theo sau lưng ---- bởi vì cảnh sát đến điều tra, Hàn gia bùng nổ một trận chiến tranh gia đình mới, bản nhỏ Hàn Chu liền nhân cơ hội này chạy ra ngoài.
Bạn nhỏ Hàn Chu giơ lên một hộp giấy cứng, trong hộp trang trí một ngôi nhà và vườn hoa nhỏ bằng giấy, bên ngoài còn buộc nơ, một mạch đuổi theo Cam Khanh, thế nào cũng phải tặng cho cô: ''Đây là thành phẩm được khen trong tiết thủ công của em, vừa mới mang về từ triển lãm ở trường, cố ý xin cô giáo để đưa cho chị!''
Cam Khanh không muốn cho lắm, vì cảm giác đồ chơi này giống như ''Âm trạch''(*) mà nhà tang lễ hay xin, lại không muốn tổn thương lòng tự ái của người bạn nhỏ, không thể làm gì khác hơn là căng da đầu nhận lấy.
(*)cách gọi ngôi mộ của người mê tín.
Bạn nhỏ Hàn Chu bày ra kĩ năng tán gái bài bản, tự tin vô hạn mà nói: ''Chị cầm trước cái này, chờ em trưởng thành mua cái thật cho chị.''
''Được, cảm ơn.'' Cam Khanh vuốt vuốt quả đầu tóc bóng loáng của người bạn nhỏ, ''Không cần phiền phức như vậy, đến lúc đó em đốt cái này cho chị là được.''
Vu Nghiêm cười ha hả chào hỏi cô: ''Mộng Mộng lão sư, sức quyến rũ vô hạn, già trẻ thông ăn nha!''
Dụ Lan Xuyên mặt mày âm trầm, từ trong khe cửa nhìn ra ngoài.
Cam Khanh quay sang thấy anh liền cười, chủ động chào hỏi: ''Tiểu Dụ gia, chó...''
Dụ Lan Xuyên đóng cửa ''Ầm'' một cái.
''... Năm chó đại cát.'' Cam Khanh vô tội quay sang Vu Nghiêm, ''Tôi phạm phải cái gì kiêng kỵ à?''
''Không sao không sao, thời kỳ trưởng thành, dễ dàng xấu hổ, còn hỉ nộ vô thường,'' Vu Nghiêm cười ha hả mà nói. ''Lan gia nhà chúng tôi thuộc loại này, thời kỳ trưởng thành cũng tương đối dài, chắc khoảng hơn hai trăm năm, qua đi liền tốt. Mộng Mộng lão sư, cô có đồ gia tăng vận may không? Loại thể giúp tìm người ấy...''
Năm dương lịch vừa đi qua, liền tiến đến ''Cuối năm'', trong khoảng thời gian này luôn phá lệ binh hoang mã loạn.
Mọi người thấp thỏm trông mòn con mắt đến ngày nghỉ, chuyện vụn vặt còn phá lệ nhiều, các loại hội nghị và xã giao không dứt, tiền thưởng cuối năm lại luôn khoan thai đến chậm.
Trộm cắp ở tàu điện ngầm, tội phạm lừa gạt qua điện thoại nghênh đón mùa thịnh vượng của công việc mỗi năm một lần, cực kỳ sôi nổi, tổ chức bán hàng đa cấp cũng bắt đầu nỗ lực lấy công trạng, rèn luyện hướng tới mục tiêu trở thành ''tỷ phú Charlie Munger'' trong tương lai, khiến nhóm cảnh sát nhân dân xui xẻo bận rộn liên tục.
Rốt cuộc Chu lão tiên sinh cũng tóm được cơ hội, chạy từ trong nhà ra ngoài, ông lén lút mà tránh khỏi mấy người già đánh cờ trong viện, đi ra ngoài từ cửa nhỏ, lên một chiếc xe bus. Ông chủ tiệm sửa đồ da đang kéo cửa chuẩn bị mở hàng, vừa vặn liếc thấy cảnh này, liền lấy điện thoại ra chụp đuôi xe bus, gửi hình đi.
Cùng lúc đó, dọc tuyến bus đoạn đường này, thật nhiều ánh mắt nhìn chăm chú vào nó, nhóm khất cái nhặt rác và nhặt ve chai chạy đến trạm bus nháy mắt ra dấu với nhau, ông chủ quá gà rán thỉnh thoảng nhìn phía ven đường ---- sau ba trạm, Chu lão tiên sinh xuống xe, rẽ trái ngoặt phải mà chui vào một ngõ nhỏ, vào một căn nhà cũ, đi tới hầm ngầm.
Phòng ở hầm ngầm âm lãnh ẩm ướt, Chu lão tiên sinh gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói thận trọng: ''Chúng tôi không gọi cơm hộp.''
Chu lão tiên sinh trả lời: ''Tôi tới đưa báo.''
''Báo gì?''
''Báo chiều mai.''
Ám hiệu chính xác, cửa ''Kẹt'' một tiếng mở ra, bên trong còn treo xích, nhận ra là Chu lão tiên sinh, một bà cụ mới mở cửa ra, thật nhanh liếc nhìn bốn phía: ''Lão Chu tới rồi, mau vào.''
Trong phòng có năm sáu người, trẻ tuổi nhất cũng gần sáu mươi, tất cả đều ép nhỏ giọng nói chuyện, giống như thể bàn bạc công việc ngầm.
''Hôm qua cảnh sát đến nhà chúng tôi, còn ông?''
Chu lão tiên sinh nói: ''Cũng đến, hỏi chuyện lão Lâm, có hai đứa nhỏ tới, tôi qua loa lừa gạt chúng rồi. Đoạn đường này tôi cũng cẩn thận hơn, chỉ sợ có người đi theo.''
''Thật ra thì đi theo cũng không sao, cũng không phải là chuyện phạm pháp gì.''
''Aiz, đồ bên giáo sư Hứa bọn họ sắp xuất khẩu, trên thị trường đều đắt gấp năm sáu lần, cũng là vì cho chúng ta chút phúc lợi, mới len lén trực tiếp lấy từ xưởng ra, không đi con đường lừa tiền chính quy, chúng ta cũng phải lặng lẽ, đừng gây phiền toái cho người ta ---- Bao đầu gối hồng ngoại của ông dùng được không?''
Chu lão tiên sinh nhấc ống quần lên, lộ ra một cái bao đầu gối, dương dương đắc ý nói: ''Hiệu nghiệm, khớp xương nóng hầm hập, đầu gối cũng không lạnh. Tôi toàn giấu cái này dưới gối đầu, mỗi ngày len lén đeo lên ở trong chăn, không thể cho con gái tôi nhìn thấy được. Nhóm người trẻ tuổi ấy, cái gì cũng không hiểu, nói với nó, nó lại bận cái này cái kia, không có thời gian nghe tôi nói ---- con bé ấy, tôi ăn muối còn nhiều hơn nó ăn cơm, hừ.''
''Hiệu nghiệm là được.'' Bà cụ mở cửa cho ông vừa nói, vừa chỉ vào hộp giấy ở cửa, ''Giáo sư Hứa lấy chút trứng gà đất cho chúng ta, đều là của gia cầm ăn kiêng, lát nữa mọi người chia nhau một phần. Đúng rồi, giáo sư Hứa còn nói, gần đây lấy nhiều hàng ở xưởng bên kia quá, bị người biết, xưởng bên kia có người đỏ mắt tố cáo, chúng ta phải cẩn thận một chút, khóa 'Dưỡng sinh' lần sau đổi chỗ khác, về sau sẽ thông báo, giáo sư nói, đến lúc đó ông ấy sẽ tranh thủ một chút, sẽ được miễn phí kiểm tra sức khỏe, sáng sớm mọi người cũng đừng ăn điểm tâm.''
Mọi người rối rít chọn ''Trứng gà đất'', mặt mày hồng hào, cảm giác như là chiếm một món lợi lớn.
Chu lão tiên sinh lại không động, ông đứng tại chỗ một lúc, do do dự dự hỏi: ''Lão Lâm... đi thật rồi?''
“Một ngày trước lễ mừng năm mới, cảnh sát nói vậy.''
''Xem sự quyết đoán của người ta kia kìa! Bà cụ mở cửa cho ông Chu giơ ngón cái, ''Người ta cũng không ngày ngày nói thầm treo ngoài miệng, cũng chỉ nói thế một lần, sau đó cũng không gọi tiếng nào, nói đi là đi! Hiện tại ai tôi cũng không bội phục, chỉ bội phục lão Lâm!''
Chu lão tiên sinh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt vẩn đục chợt lộ chút ánh sáng: ''Vậy mọi người nghĩ thế nào, kế hoạch trước kia của chúng ta còn thực hiện không?''