Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Editor: Mông Nhỏ
Gió Tây Bắc cuốn tới một trận bão tuyết, quần chúng Yến Ninh rối rít giơ camera, trên mạng, đề tài ''Nhóm tra nam'' xôn xao một trận rốt cuộc bị che qua đi.
Trong tiếng ''Tách tách'' liên tục không ngừng, địa cầu hoàn thành một chu kỳ quay.
'''Tổ dân phố ngõ Sợi Len chúc mọi người Nguyên Đán vui vẻ, xin các đồng chí chú ý an toàn trong những ngày lễ, cấm đốt pháo hoa trong khu'... Hừ, cái quỷ gì chứ, ai thèm đốt pháo vào Nguyên Đán, có theo kịp thời đại không vậy?'' Dương Dật Phàm đọc nhanh như gió thông báo trên tường, xoay người đi đập cửa nhà ông mình, ''Lão già! Lão già!''
Dương bang chủ đang thắp hương pha trà xếp sách dạy đánh cờ(*), bị cô đập giật mình, không cẩn thận đụng đổ bàn cờ, con cờ rơi đầy đất.
(*)chắc là chỉ việc quân tử hay làm
Lão Dương đại gia nặng nề thở dài: ''Con làm gì vậy! Người quân tử, tĩnh tâm dưỡng thần, ngồi nằm đi lại cũng phải có quy tắc, con xem con đi... Ôi! Ông nói con đấy, con gái bao nhiêu tuổi đầu rồi! Chú ý một chút có được không?''
Dương Dật Phàm trực tiếp tròng váy bên ngoài, sau đó vừa đi vừa cởi quần từ bên trong, mới vừa cởi được một chân, ''Leng keng''(*) chân sau lại dính vào: ''Con sắp trễ rồi ---- ngày nghỉ viện chúng ta tổ chức tiêm vắcxin phòng cảm cúm, con đăng ký cho ông rồi, là buổi sáng mai, con không dậy được, ông tự đi nhé.''
(*)âm thanh liên tục của đồ sứ, kim loại,... ở đây chỉ động tác liên tục.
Lão Dương đại gia chậm rì rì nhặt con cờ, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: ''Ông mới không đi đâu, không có bệnh tự chuốc lấy phiền phức, tiêm cái gì mà tiêm?"
Dương Dật Phàm té ngã lộn nhào mới cởi được quần, đứng dậy trang điểm: ''Có bệnh mới tiêm vắcxin thì đã muộn!''
Lão Dương đại gia nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: ''Con người trên người có chút bệnh vặt, liền giống như mở đập xả lũ, rèn luyện khả năng miễn dịch của thân thể, cảm cúm chưa chắc đã là chuyện xấu.''
Dương Dật Phàm suýt nữa thì đâm kính áp tròng vào tròng mắt, vừa liều mạng nháy mắt, vừa giận không kìm được mà nói: ''Con thấy nhóm hồ bằng cẩu hữu của ông chính là nơi tập kết tin vịt! Hơn nữa lưu cảm(*) cũng không phải là cảm thường.''
Lão Dương đại gia: ''Lưu hành cảm(*) không phải cảm thì là gì?"
(*)lưu cảm: cảm cúm, ở đây ông Dương hiểu thành lưu hành cảm (nghĩa là bệnh cảm phổ biến)
Dương Dật Phàm lười phí miệng lưỡi với ông: ''Dù sao ông cứ đi là được, con nộp tiền rồi.''
Lão Dương đại gia liền bĩu môi: ''Viện chúng ta hơn 60 tuổi tiêm vắc xin miễn phí, con đừng có mà lừa ông.''
Dương Dật Phàm: ''...''
Người già như ông, không phải thông thường nên dốt đặc cán mai sao, sao lại còn tinh hơn cả khỉ thế!
Dương Tổng bèn nhặt quải trượng màu xanh biếc Dương bang chủ thường dùng lên ---- nghe nói đây là đả cẩu bổng(*) của Cái Bang, đồ cổ chính cống, không biết là thật hay giả: ''Ngày mai nếu con phát hiện ông không đi, con liền đốt cây gậy nát này của ông.''
(*)đả cẩu bổng: gậy đánh chó
Dương bang chủ vốn khí định thần nhàn liền nhảy dựng lên: ''Con để xuống cho ông! Con... Con đại nghịch bất đạo!''
Dương Dật Phàm cảm thấy ''Đại nghịch bất đạo'' là lời ca ngợi, vừa kẹp gậy, vừa xách đôi giày cao gót chuẩn bị cho tiệc tối, xoay người bỏ chạy.
''Quay lại, con muốn mang đi đâu!''
Dương Dật Phàm từng bước nhảy vào thang máy: ''Tiệc tối qua năm mới!''
Lão Dương đại gia đuổi tới: ''Lễ mừng năm mới, con... con không về ăn bữa tối à?''
''Ông tìm Trương nữ thần trên lầu ăn đi, con sẽ không quấy rầy...'' Lời của Dương Dật Phàm bị cửa thang máy đóng lại cắt đứt, chỉ còn lưu lại hương nước hoa ở hành lang.
Lão Dương đại gia đứng một mình một lúc, ghé vào cửa sổ ở hành lang, đưa mắt nhìn cháu gái lái xe từ dưới lầu đi mất, lúc này mới có chút cô đơn mà đi về nhà.
Người trẻ tuổi càng đến ngày tết càng bận rộn ---- Đây còn là tết dương, đến tết âm, cháu gái bảo bối này của ông mặc dù ở nhà, nhưng trên đầu gối để cái máy tính, cầm trong tay hai cái di động, lúc thì gửi ghi âm, lúc thì gửi công văn, bận tốt mặt tối mày, tám móng cũng không đủ cho nó điều phối, lại càng không có thời gian nghe ông kể chuyện xưa.
Bình thường ông còn có thể giương mặt già lên lầu tìm Trương Mỹ Trân, nhưng hai ngày nay, Mỹ Trân cũng không ở nhà, nghe nói là tham gia đoàn du lịch của người già, đi Tam Á.
Nhóm lão gìa càng ngày càng không theo kịp thời đại, bằng hữu càng chết càng ít, cuộc sống cũng càng ngày càng không thú vị.
Lão Dương đại gia thở dài, chầm rì rì mà đi bộ về nhà, trong buổi tối ngày cuối cùng của năm này, chỉ còn làm bạn với sách dạy đánh cờ.
Trong khu trung tâm thương nghiệp, Dụ Lan Xuyên gật đầu nói ''Chúc mừng năm mới'' với các đồng nghiệp gặp thoáng qua, rồi cũng chuẩn bị về nhà. Quanh năm suốt tháng, khó được mấy ngày đúng giờ tan làm, không cần gọi cơm hộp ở công ty, tất cả mọi người đều có chút vội vã, mồm năm miệng mười mà thương lượng buổi tối đi đâu chơi.
''Dụ tổng!'' Trợ lý dẫm giày cao gót chạy tới, nhét một túi giấy cho Dụ Lan Xuyên, ''Đây là bánh mật mẹ tôi mang đến, là đặc sản quê chúng tôi, cho ngài mang về nhà, thêm một món ăn.''
Dụ Lan Xuyên không bắt người tay mềm(*), nhận quà đều giống như tiếp nhận cung ứng, cẩn thận mà gật đầu một cái: ''Ừ, thay tôi chúc mừng năm mới với cha mẹ cô.''
(*)xuyên tạc từ câu bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm
Trợ lý ngượng ngùng mà cười với anh, xoắn tay mất tự nhiên mà nói: ''Tôi còn... Có một yêu cầu quá đáng...''
Dụ tổng cao nhã mà nhìn cô, nghĩ thầm: ''Việc này xin thứ cho kẻ bất tài, tôi rất phản đối tình yêu văn phòng.''
Liền nghe trợ lý nói: '''Phù xua thủy nghịch' lần trước ngài đưa, có còn không?''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
''Đúng đúng!'' Bên cạnh lập tức có người hưởng ứng, ''Rất linh, kì thủy nghịch lần trước, máy tính của tôi cũng không hỏng!''
''Sao thổ lập tức lại tiến vào chu kỳ ngược chiều!''
''Ôi trời, chúng không thể yên ổn mà quay sao? Tôi cứ nói sao hai ngày nay lại bị sái cổ!''
''Dụ tổng, có thể lại nói một chút với bạn của anh, mang cho tôi một cái phù đổi vận vào năm mới không?''
Dụ tổng nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ thầm: ''Các người mẹ nó có phải đều điên rồi hay không?''
Cứ như vậy, lưng đeo nhiệm vụ thay mặt mua, Dụ tổng sau khi tan làm đi tới Tinh chi mộng.
Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, trường học nghỉ, công ty tan làm sớm, cửa hàng nhỏ Tinh chi mộng nhiều khách đến mức lo liệu không hết, Cam Khanh cũng không có thời gian quan tâm đến anh, Dụ Lan Xuyên liền rảnh rỗi tham quan đạo cụ phong kiến mê tín của cô.
Lịch cầm tay hình sao sáu cánh bán rất đắt hàng, chia theo chòm sao, tổng cộng 12 kiểu, mỗi tuần in dự đoán vận thế mới bịa ra, màu sắc rực rỡ. Dụ Lan Xuyên lật hai tờ, cười nhạo một tiếng, nghĩ thầm: ''Lời nói vô căn cứ.''
Bên cạnh còn có rất nhiều đạo cụ nhỏ cầu tài, cầu đào hoa, Dụ Lan Xuyên chạm cũng không muốn chạm: ''Làm ẩu.''
Trong góc cửa hàng có đủ loại thẻ đổi vận, hành tinh ngược chiều, Dụ Lan Xuyên nghĩ tới mình muốn mua một chục loại đồ chơi này về, liền nôn đến mặt phát xanh, có chút không muốn làm.
Lúc này, chuông gió ở cửa vang lên một tiếng, lại có khách mới vào cửa hàng. Dụ Lan Xuyên quay đầu nhìn, vậy mà lại là Vu Nghiêm với một đồng nghiệp, vui sướng khi người gặp họa mà nghĩ: ''Cảnh sát nhân dân tới cảnh cáo hoạt động mê tín.''
Chỉ thấy đồng chí cảnh sát nhân dân Vu Nghiêm ỷ vào chiều cao, duỗi dài cổ, đầu vượt qua một đám thanh thiếu niên, hỏi Cam Khanh: ''Mộng Mộng lão sư, lắc tay thủy tinh màu hồng lần trước còn có không? Tôi giới thiệu một khách hàng cho cô đây, anh ta muốn tặng cho bạn gái!''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Thanh niên đương đại đã suy sụp hết rồi! Suy sụp xuống tận hai vạn dặm dưới đáy biển!
Thật vất vả tiễn một nhóm khách, lúc này Cam Khanh mới rút được ra thời gian, dùng thủ thế kiếm tiền đếm ra mười lăm tờ phù đổi vận, đưa cho Dụ Lan Xuyên: ''Hai mươi đồng một tờ nha, cám ơn chiếu cố, chúc năm mới đại cát đại lợi.''
Dụ Lan Xuyên cả giận nói: ''Tại sao lại tăng năm đồng rồi!''
''Bởi vì đắt hàng nha,'' Cam Khanh đương nhiên mà trả lời, sau đó mặt cô liền biến sắc, ''Không phải... Tiểu Dụ gia, anh trước đặt điện thoại xuống, có gì từ từ nói, tôi tính giá sỉ cho anh được rồi chứ? Mười chín đồng rưỡi... Mười chín đồng, cả số lẻ cũng xóa cho anh!''
Vu Nghiêm ở bên cạnh gặp chuyện hài, cười đến mức thấy răng không thấy mắt.
Dụ Lan Xuyên đạp cho anh ta một phát, vừa quẹt thẻ, vừa quở trách anh ta: ''Mấy người như này có gì khác với nhóm người nửa đêm đi thắp nén hương?''
Cam Khanh và Vu Nghiêm trăm miệng một lời nói: ''Phong cách tây nha.''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
''A Lan, đừng có nghiêm khắc như vậy.'' Vu Nghiêm nói với Dụ tổng, đấu sĩ luôn kiên định chủ nghĩa duy vật này, ''Thanh niên cầu đổi vận, nghiên cứu huyền học, trung niên bái Phật, đếm tràng hạt, người già tham gia dưỡng sinh thần giáo, mua thêm thực phẩm chức năng ---- tất cả mọi người đều có bến cảng tinh thần của mình, vô cùng tốt ---- được rồi, cậu tới cũng đã tới rồi, không bằng mời chúng tôi đến tiệm bên cạnh uống gì đó, cùng chúc thế giới hòa bình.''
Kể từ khi Dụ Lan Xuyên dọn đến viện 110, mặc dù cả ngày lẫn đêm bị các hàng xóm kỳ lạ náo loạn đến mức nổi điên, nhưng trong tay dư dả rất nhiều. Không cần đóng tiền thuê nhà, không cần lái xe, tiền tiết kiệm được ước chừng gấp hai lần tiền lương của cảnh sát Vu. Điều này làm cho Dụ Lan Xuyên có thể từ tốn thở nhẹ, ngay cả làm thêm giờ cũng không còn mặt mũi khó chịu nữa ---- mặc dù làm đều để sống giống nhau, nhưng bị ''Cuộc sống bức bách phải kiếm tiền sống qua ngày'', so với ''Cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp'', hai cái mang lại cảm thụ trong lòng đương nhiên không hề giống nhau.
''Hòa bình cái gì?'' Dụ Lan Xuyên ghét bỏ mà ném ví tiền cho anh ta, ''Mấy người điều tra xong chuyện trộm cắp ở lầu cao chưa?''
Vu Nghiêm đứng ở cửa gọi to ông chủ Mạnh ở tiệm bên cạnh, miệng chọn món. Có thể thấy được hẻm sau Ao Sình là vùng trọng điểm công tác của cảnh sát, Vu Nghiêm mới vừa được điều tới không đến một năm đều đã quen thuộc.
Cảnh sát Vu gọi xong, quay đầu lại nói: ''Chưa, người nhện ở viện các cậu vẫn có hiềm nghi lớn nhất, dù sao người có thể tay không bò lầu cũng không nhiều lắm.''
Cam Khanh kéo dài giọng nói: ''Không hề nha...''
Dụ Lan Xuyên ngắt lời cô: ''Nói tiếng người.''
''Nha,'' Cam Khanh thử tìm lại điều người hay nói, trở về giọng nói bình thường, ''Huynh đệ người nhện kia, làm cậu ta nói chuyện với người khác cũng giống như lấy mạng cậu ta vậy. Đối với người bạn này, 'Người khác người nhà' gần giống như là đầm rồng hang hổ, anh xin cậu ta đi cậu ta cũng không dám, đừng nói là tự mình xông đến.''
Vu Nghiêm suy nghĩ một chút: ''Cũng có đạo lý, aiz, kệ đi, dù sao cũng không mất đồ.''
Dụ Lan Xuyên kỳ quái hỏi: ''Lần trước không phải cậu bảo có người mất tiền sao?''
''Không phải mất tiền, mất cái ví đựng thẻ.'' Vu Nghiêm nói, ''Về sau người bị hại tới nói đã tìm thấy, không phải tên trộm lấy, là mèo nhà anh ta gạt vào gầm ghế sa lon.''
''Nhà anh ta có mèo?'' Cam Khanh suy tư, ''Mấy nhà bị trộm sẽ không phải là đều có mèo chứ?''
''Cô nói mới để ý, hình như đúng vậy.'' Vu Nghiêm sửng sốt, ''Bây giờ con người, có điều kiện tự mình nuôi mèo, không có điều kiện lên mạng xem mèo, khắp nơi đều là mèo, tôi thấy địa cầu cũng sắp thành mèo cầu rồi.''
Anh ta vừa nói, vừa sang nhà bên cạnh lấy rượu.
Dụ Lan Xuyên nhìn Cam Khanh một cái, thấp giọng hỏi: ''Cô nghĩ đến cái gì?"
Cam Khanh quay mặt sang, Dụ Lan Xuyên hô hấp hơi chậm lại, bởi bên trong kính sát tròng màu xám tro của cô giống như có lốc xoáy, đặc biệt thời điểm cười rộ lên, nhìn khiến cho người ta đầu váng mắt hoa.
Cam Khanh làm Minh chủ ''Váng mắt'' lải nha lải nhải nói: ''Tôi đang nghĩ, có lẽ căn bản không có trộm cắp ở lầu cao, chỉ là Miêu yêu đến thăm bạn thôi.''
Dụ Lan Xuyên muốn cho mình một cái bạt tai, như thế nào lại không nhớ lâu, vậy mà lại cảm thấy có thể nghe mấy câu nói nghiêm chỉnh từ trong miệng cô.
Cô gái câm nhỏ ở cửa hàng thú cưng viện 110 ---- bảng tên trước ngực cô, ghi ''Thiểu Thiểu''(*), tên còn rất đồng bộ với người ---- Thiểu Thiểu ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên nóc nhà có con mèo nhỏ, không biết thế nào lại lên đó, lâm vào thế bí, run run cái đuôi, run run rẩy rẩy mà kêu.
(*)thiểu thiểu: lặng lẽ, im lặng
Cô dè dặt nhìn chung quanh một vòng, lúc này trên đường rất yên tĩnh, mọi người không phải là ở nhà thì là đến trung tâm thương mại tham gia hoạt động qua năm mới. Thừa dịp không ai đi qua, Thiểu Thiểu chạy lấy đà ba bước, bóng người chợt lóe, nhẹ nhàng mà ''Bay'' lên nóc nhà, thật giống như một con mèo đã thành tinh.
Mèo nhỏ không bị thương, ở trong lòng bàn tay cô, còn không an phận mà ngửi tới ngửi lui, dẫm qua dẫm lại. Thiểu Thiểu nhếch miệng nở nụ cười, đang chuẩn bị đi xuống, chợt nghe thấy gì đó, cô nhấc tay nâng lên mèo nhỏ, cảnh giác mà trốn sau cây đại thụ bên cạnh.
Một lát sau, từ xa truyền đến tiếng xe máy, một người đàn ông đội mũ bảo hiểm lái xe điện ba bánh đi tới, sau xe lôi kéo một đống thùng giấy, ở giữa có một bao tải cao bằng người thường. Trong con phố trống trải, người đàn ông một tay cầm tay lái, đang hùng hùng hổ hổ mà gọi điện thoại: ''Để cho chúng mày nhìn một chút, cẩn thận một chút, loại địa phương như Yến Ninh này, người nhiều mắt tạp, không biết sao? Còn chọc phiền toái cho ông... Đệch!''
Con phố nhỏ đường chưa sửa xong, người đàn ông vẫn cố gọi điện thoại, không nhìn đường, không cẩn thận đâm vào trong một cái hố to, ba bánh xe kịch liệt mà xóc nảy, thùng giấy không buộc chặt đổ đầy đất, bao bố suýt nữa cũng bị đổ ra ngoài. Người đàn ông cúp điện thoại, nổi giận đùng đùng dọn đồ dưới đất. Đúng lúc này, trong bao bố dường như có cái gì khe khẽ mà giật mình giãy giụa, người đàn ông không để ý, một tay đẩy bao bố vào trong xe, phát ra tiếng va chạm nặng nề.
Chờ xe ba bánh đi, Thiểu Thiểu mới ôm mèo nhỏ từ trên cây trượt xuống, bàn tay che chở mèo con đang run lẩy bẩy, cô không tiếng động mà nói: ''Người thật là xấu.''
Hố trên đường nhỏ đã có rất lâu, không ai đi sửa, giương miệng ở nơi đèn đường không chiếu đến, mọi người ở phụ cận cũng tập mãi thành thói quen, mỗi ngày nhắm hai mắt vòng qua.
Đèn nê ông trong trung tâm thương mại chiếu xuyên tận trời, tiếng ồn ào huyên náo thật xa cũng có thể nghe thấy. Lúc gần tới 0h, mọi người đều ngừng lại, nín thở tập trung nghe âm thanh trôi qua của thời gian, có người chợt mất mát, có người tràn đầy chờ mong, tựa như một năm đi qua thì cuộc sống sẽ có gì đó khác biệt.
Ngày đầu tiên của năm mới, còn chưa đến một tháng phòng 804 liền đón một hộ gia đình mới, lão Dương đại gia lo lắng ''Thân mình an toàn'' của đả cẩu bổng, đành khuất phục, sớm chút đến nơi tổ chức tiêm của viện chờ tiêm vắc xin, liền nhìn thấy xe dọn nhà lái vào trong viện.
Sau xe tải là một chiếc taxi, taxi còn chưa dừng hẳn, một người phụ nữ vẻ mặt khó chịu liền đóng sập cửa xuống xe.
Lão Dương đại gia ngồi thẳng dậy, cảm thấy người phụ nữ đó nhìn có chút quen mắt.
Lúc này, một người đàn ông nữa lại xuống xe, mùa đông khắc nghiệt lại ra một thân mồ hôi nóng, anh ta hoang mang rối loạn thanh toán tiền xe, thở hồng hộc đuổi theo người phụ nữ kia, ăn nói khép nép mà nói gì đó.
Hai người này hình như là vợ chồng, nữ có bộ dáng khoảng ba bảy ba tám tuổi, nam thì không nhìn ra. Một người đàn ông, một khi bụng to trọc đầu, bất kể là anh ta hai lăm, ba lăm hay bốn lăm, tất cả đều giống như ''Hòa thượng''.
''Ô kìa,'' Một bác gái bên cạnh chọc chọc lão Dương đại gia, ''Ông xem, có phải hai vợ chồng tiểu Hàn bọn họ không?''
Lão Dương đại gia lầm bầm nói: ''... Thật đúng là.''
''Aiz, năm đó giá phòng vừa mới tăng lên một chút, đỏ mặt tía tai muốn bán phòng, tôi cũng khuyên qua anh ta, vậy mà còn thế nào cũng phải cãi cọ với tôi giá phòng không thể nào tăng được nữa.'' Bác gái đấm đầu gối mình cảm thán, ''Kia chắc cũng chỉ bán tới gần hai trăm vạn, hiện tại lại còn muốn mua về thử một chút! Châm ngôn thường nói thế nào nhỉ? Không nghe lời người già!''
Dụ Lan Xuyên thật vất vả mới được nghỉ, từ chối một đám xã giao, ở nhà nửa ngày làm người rảnh rỗi, sáng sớm tinh mơ, lấy các loại lý do đi quấy rối Cam Khanh ba lượt. Cho đến khi cách vách có tiếng mở cửa phòng, Cam Khanh đi làm, anh mới không có chuyện gì làm.
Dụ Lan Xuyên quen bận rộn, đột nhiên rảnh rỗi, cả người liền không thoải mái. Anh năm rặng sáu thú(*) mà vòng vài vòng, nhớ tới trong nhà còn có vật còn sống giải buồn, liền đi gõ cửa phòng Lưu Trọng Tề: ''Bình thường cũng không có thời gian dạy em, tới đây.''
(*)năm rặng sáu núi: buồn chán, không có việc gì làm
Lưu tiểu đệ cho là đại ca muốn dạy võ công, cao hứng suýt nữa nhảy lên phòng trên, hoan thiên hỉ địa(*) mà chạy ra. Kết quả là thấy Dụ Lan Xuyên lấy ra đầu đĩa CD, ở nhà bật phim hoạt hình <Vua sư tử> nguyên bản.
(*)hoan thiên hỉ địa: cực kỳ vui sướng
Phim hoạt hình thật ra thì cũng được, thiếu niên Lưu Trọng Tề thiếu hụt tình thương mặc dù có hơi thất vọng, nhưng chỉ cần anh trai chịu chơi cùng cậu, cũng đã rất hài lòng.
Nhưng anh trai hư của cậu cũng không chịu để cậu tập trung xem, trong phim hoạt hình nói hai câu, anh liền ấn tạm dừng, để Lưu Trọng Tề nhắc lại, không nhắc lại được, liền quay lại nghe hai câu này. Nghe mười lần tám lần, anh liền viết nguyên câu thành từng từ từng chữ, để thiếu niên từng từ từng chữ nhai, rồi nhắc lại.
Với Tiếng Anh hàng năm bồi hồi ở vạch đạt tiêu chuẩn, Lưu Trọng Tề bị hành hạ đến mức hai mắt đăm đăm, đến cuối cùng đơn giản là muốn từ lầu mười nhảy xuống. Đang lúc cậu bi thống mà nổi lên ý nghĩ rời nhà ra đi lần nữa, tiếng chuông cửa liền giải cứu cậu.
Lưu Trọng Tề như tia chớp mà nhảy dựng lên từ trên đất, tung tăng vui mừng mà chạy ra mở cửa: ''Ơ, ông Dương ạ?''
Lão Dương đại gia đi cùng một người đàn ông trung niên xa lạ, lúc Dụ Lan Xuyên đi ra, thấy người đàn ông trung niên kia tươi cười đầy mặt mà đặt ở cửa nhà một thùng sữa tươi: ''Tiểu Dụ gia có ở nhà không? Trước không có cơ hội thăm viếng, trong nhà có chuyện, mở họp cũng không tới, aiz, thật sự là không phải. Tôi họ Hàn, Hàn Đông Thăng, vừa mới chuyển đến lầu 8.''
Gió Tây Bắc cuốn tới một trận bão tuyết, quần chúng Yến Ninh rối rít giơ camera, trên mạng, đề tài ''Nhóm tra nam'' xôn xao một trận rốt cuộc bị che qua đi.
Trong tiếng ''Tách tách'' liên tục không ngừng, địa cầu hoàn thành một chu kỳ quay.
'''Tổ dân phố ngõ Sợi Len chúc mọi người Nguyên Đán vui vẻ, xin các đồng chí chú ý an toàn trong những ngày lễ, cấm đốt pháo hoa trong khu'... Hừ, cái quỷ gì chứ, ai thèm đốt pháo vào Nguyên Đán, có theo kịp thời đại không vậy?'' Dương Dật Phàm đọc nhanh như gió thông báo trên tường, xoay người đi đập cửa nhà ông mình, ''Lão già! Lão già!''
Dương bang chủ đang thắp hương pha trà xếp sách dạy đánh cờ(*), bị cô đập giật mình, không cẩn thận đụng đổ bàn cờ, con cờ rơi đầy đất.
(*)chắc là chỉ việc quân tử hay làm
Lão Dương đại gia nặng nề thở dài: ''Con làm gì vậy! Người quân tử, tĩnh tâm dưỡng thần, ngồi nằm đi lại cũng phải có quy tắc, con xem con đi... Ôi! Ông nói con đấy, con gái bao nhiêu tuổi đầu rồi! Chú ý một chút có được không?''
Dương Dật Phàm trực tiếp tròng váy bên ngoài, sau đó vừa đi vừa cởi quần từ bên trong, mới vừa cởi được một chân, ''Leng keng''(*) chân sau lại dính vào: ''Con sắp trễ rồi ---- ngày nghỉ viện chúng ta tổ chức tiêm vắcxin phòng cảm cúm, con đăng ký cho ông rồi, là buổi sáng mai, con không dậy được, ông tự đi nhé.''
(*)âm thanh liên tục của đồ sứ, kim loại,... ở đây chỉ động tác liên tục.
Lão Dương đại gia chậm rì rì nhặt con cờ, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: ''Ông mới không đi đâu, không có bệnh tự chuốc lấy phiền phức, tiêm cái gì mà tiêm?"
Dương Dật Phàm té ngã lộn nhào mới cởi được quần, đứng dậy trang điểm: ''Có bệnh mới tiêm vắcxin thì đã muộn!''
Lão Dương đại gia nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: ''Con người trên người có chút bệnh vặt, liền giống như mở đập xả lũ, rèn luyện khả năng miễn dịch của thân thể, cảm cúm chưa chắc đã là chuyện xấu.''
Dương Dật Phàm suýt nữa thì đâm kính áp tròng vào tròng mắt, vừa liều mạng nháy mắt, vừa giận không kìm được mà nói: ''Con thấy nhóm hồ bằng cẩu hữu của ông chính là nơi tập kết tin vịt! Hơn nữa lưu cảm(*) cũng không phải là cảm thường.''
Lão Dương đại gia: ''Lưu hành cảm(*) không phải cảm thì là gì?"
(*)lưu cảm: cảm cúm, ở đây ông Dương hiểu thành lưu hành cảm (nghĩa là bệnh cảm phổ biến)
Dương Dật Phàm lười phí miệng lưỡi với ông: ''Dù sao ông cứ đi là được, con nộp tiền rồi.''
Lão Dương đại gia liền bĩu môi: ''Viện chúng ta hơn 60 tuổi tiêm vắc xin miễn phí, con đừng có mà lừa ông.''
Dương Dật Phàm: ''...''
Người già như ông, không phải thông thường nên dốt đặc cán mai sao, sao lại còn tinh hơn cả khỉ thế!
Dương Tổng bèn nhặt quải trượng màu xanh biếc Dương bang chủ thường dùng lên ---- nghe nói đây là đả cẩu bổng(*) của Cái Bang, đồ cổ chính cống, không biết là thật hay giả: ''Ngày mai nếu con phát hiện ông không đi, con liền đốt cây gậy nát này của ông.''
(*)đả cẩu bổng: gậy đánh chó
Dương bang chủ vốn khí định thần nhàn liền nhảy dựng lên: ''Con để xuống cho ông! Con... Con đại nghịch bất đạo!''
Dương Dật Phàm cảm thấy ''Đại nghịch bất đạo'' là lời ca ngợi, vừa kẹp gậy, vừa xách đôi giày cao gót chuẩn bị cho tiệc tối, xoay người bỏ chạy.
''Quay lại, con muốn mang đi đâu!''
Dương Dật Phàm từng bước nhảy vào thang máy: ''Tiệc tối qua năm mới!''
Lão Dương đại gia đuổi tới: ''Lễ mừng năm mới, con... con không về ăn bữa tối à?''
''Ông tìm Trương nữ thần trên lầu ăn đi, con sẽ không quấy rầy...'' Lời của Dương Dật Phàm bị cửa thang máy đóng lại cắt đứt, chỉ còn lưu lại hương nước hoa ở hành lang.
Lão Dương đại gia đứng một mình một lúc, ghé vào cửa sổ ở hành lang, đưa mắt nhìn cháu gái lái xe từ dưới lầu đi mất, lúc này mới có chút cô đơn mà đi về nhà.
Người trẻ tuổi càng đến ngày tết càng bận rộn ---- Đây còn là tết dương, đến tết âm, cháu gái bảo bối này của ông mặc dù ở nhà, nhưng trên đầu gối để cái máy tính, cầm trong tay hai cái di động, lúc thì gửi ghi âm, lúc thì gửi công văn, bận tốt mặt tối mày, tám móng cũng không đủ cho nó điều phối, lại càng không có thời gian nghe ông kể chuyện xưa.
Bình thường ông còn có thể giương mặt già lên lầu tìm Trương Mỹ Trân, nhưng hai ngày nay, Mỹ Trân cũng không ở nhà, nghe nói là tham gia đoàn du lịch của người già, đi Tam Á.
Nhóm lão gìa càng ngày càng không theo kịp thời đại, bằng hữu càng chết càng ít, cuộc sống cũng càng ngày càng không thú vị.
Lão Dương đại gia thở dài, chầm rì rì mà đi bộ về nhà, trong buổi tối ngày cuối cùng của năm này, chỉ còn làm bạn với sách dạy đánh cờ.
Trong khu trung tâm thương nghiệp, Dụ Lan Xuyên gật đầu nói ''Chúc mừng năm mới'' với các đồng nghiệp gặp thoáng qua, rồi cũng chuẩn bị về nhà. Quanh năm suốt tháng, khó được mấy ngày đúng giờ tan làm, không cần gọi cơm hộp ở công ty, tất cả mọi người đều có chút vội vã, mồm năm miệng mười mà thương lượng buổi tối đi đâu chơi.
''Dụ tổng!'' Trợ lý dẫm giày cao gót chạy tới, nhét một túi giấy cho Dụ Lan Xuyên, ''Đây là bánh mật mẹ tôi mang đến, là đặc sản quê chúng tôi, cho ngài mang về nhà, thêm một món ăn.''
Dụ Lan Xuyên không bắt người tay mềm(*), nhận quà đều giống như tiếp nhận cung ứng, cẩn thận mà gật đầu một cái: ''Ừ, thay tôi chúc mừng năm mới với cha mẹ cô.''
(*)xuyên tạc từ câu bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm
Trợ lý ngượng ngùng mà cười với anh, xoắn tay mất tự nhiên mà nói: ''Tôi còn... Có một yêu cầu quá đáng...''
Dụ tổng cao nhã mà nhìn cô, nghĩ thầm: ''Việc này xin thứ cho kẻ bất tài, tôi rất phản đối tình yêu văn phòng.''
Liền nghe trợ lý nói: '''Phù xua thủy nghịch' lần trước ngài đưa, có còn không?''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
''Đúng đúng!'' Bên cạnh lập tức có người hưởng ứng, ''Rất linh, kì thủy nghịch lần trước, máy tính của tôi cũng không hỏng!''
''Sao thổ lập tức lại tiến vào chu kỳ ngược chiều!''
''Ôi trời, chúng không thể yên ổn mà quay sao? Tôi cứ nói sao hai ngày nay lại bị sái cổ!''
''Dụ tổng, có thể lại nói một chút với bạn của anh, mang cho tôi một cái phù đổi vận vào năm mới không?''
Dụ tổng nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ thầm: ''Các người mẹ nó có phải đều điên rồi hay không?''
Cứ như vậy, lưng đeo nhiệm vụ thay mặt mua, Dụ tổng sau khi tan làm đi tới Tinh chi mộng.
Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, trường học nghỉ, công ty tan làm sớm, cửa hàng nhỏ Tinh chi mộng nhiều khách đến mức lo liệu không hết, Cam Khanh cũng không có thời gian quan tâm đến anh, Dụ Lan Xuyên liền rảnh rỗi tham quan đạo cụ phong kiến mê tín của cô.
Lịch cầm tay hình sao sáu cánh bán rất đắt hàng, chia theo chòm sao, tổng cộng 12 kiểu, mỗi tuần in dự đoán vận thế mới bịa ra, màu sắc rực rỡ. Dụ Lan Xuyên lật hai tờ, cười nhạo một tiếng, nghĩ thầm: ''Lời nói vô căn cứ.''
Bên cạnh còn có rất nhiều đạo cụ nhỏ cầu tài, cầu đào hoa, Dụ Lan Xuyên chạm cũng không muốn chạm: ''Làm ẩu.''
Trong góc cửa hàng có đủ loại thẻ đổi vận, hành tinh ngược chiều, Dụ Lan Xuyên nghĩ tới mình muốn mua một chục loại đồ chơi này về, liền nôn đến mặt phát xanh, có chút không muốn làm.
Lúc này, chuông gió ở cửa vang lên một tiếng, lại có khách mới vào cửa hàng. Dụ Lan Xuyên quay đầu nhìn, vậy mà lại là Vu Nghiêm với một đồng nghiệp, vui sướng khi người gặp họa mà nghĩ: ''Cảnh sát nhân dân tới cảnh cáo hoạt động mê tín.''
Chỉ thấy đồng chí cảnh sát nhân dân Vu Nghiêm ỷ vào chiều cao, duỗi dài cổ, đầu vượt qua một đám thanh thiếu niên, hỏi Cam Khanh: ''Mộng Mộng lão sư, lắc tay thủy tinh màu hồng lần trước còn có không? Tôi giới thiệu một khách hàng cho cô đây, anh ta muốn tặng cho bạn gái!''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Thanh niên đương đại đã suy sụp hết rồi! Suy sụp xuống tận hai vạn dặm dưới đáy biển!
Thật vất vả tiễn một nhóm khách, lúc này Cam Khanh mới rút được ra thời gian, dùng thủ thế kiếm tiền đếm ra mười lăm tờ phù đổi vận, đưa cho Dụ Lan Xuyên: ''Hai mươi đồng một tờ nha, cám ơn chiếu cố, chúc năm mới đại cát đại lợi.''
Dụ Lan Xuyên cả giận nói: ''Tại sao lại tăng năm đồng rồi!''
''Bởi vì đắt hàng nha,'' Cam Khanh đương nhiên mà trả lời, sau đó mặt cô liền biến sắc, ''Không phải... Tiểu Dụ gia, anh trước đặt điện thoại xuống, có gì từ từ nói, tôi tính giá sỉ cho anh được rồi chứ? Mười chín đồng rưỡi... Mười chín đồng, cả số lẻ cũng xóa cho anh!''
Vu Nghiêm ở bên cạnh gặp chuyện hài, cười đến mức thấy răng không thấy mắt.
Dụ Lan Xuyên đạp cho anh ta một phát, vừa quẹt thẻ, vừa quở trách anh ta: ''Mấy người như này có gì khác với nhóm người nửa đêm đi thắp nén hương?''
Cam Khanh và Vu Nghiêm trăm miệng một lời nói: ''Phong cách tây nha.''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
''A Lan, đừng có nghiêm khắc như vậy.'' Vu Nghiêm nói với Dụ tổng, đấu sĩ luôn kiên định chủ nghĩa duy vật này, ''Thanh niên cầu đổi vận, nghiên cứu huyền học, trung niên bái Phật, đếm tràng hạt, người già tham gia dưỡng sinh thần giáo, mua thêm thực phẩm chức năng ---- tất cả mọi người đều có bến cảng tinh thần của mình, vô cùng tốt ---- được rồi, cậu tới cũng đã tới rồi, không bằng mời chúng tôi đến tiệm bên cạnh uống gì đó, cùng chúc thế giới hòa bình.''
Kể từ khi Dụ Lan Xuyên dọn đến viện 110, mặc dù cả ngày lẫn đêm bị các hàng xóm kỳ lạ náo loạn đến mức nổi điên, nhưng trong tay dư dả rất nhiều. Không cần đóng tiền thuê nhà, không cần lái xe, tiền tiết kiệm được ước chừng gấp hai lần tiền lương của cảnh sát Vu. Điều này làm cho Dụ Lan Xuyên có thể từ tốn thở nhẹ, ngay cả làm thêm giờ cũng không còn mặt mũi khó chịu nữa ---- mặc dù làm đều để sống giống nhau, nhưng bị ''Cuộc sống bức bách phải kiếm tiền sống qua ngày'', so với ''Cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp'', hai cái mang lại cảm thụ trong lòng đương nhiên không hề giống nhau.
''Hòa bình cái gì?'' Dụ Lan Xuyên ghét bỏ mà ném ví tiền cho anh ta, ''Mấy người điều tra xong chuyện trộm cắp ở lầu cao chưa?''
Vu Nghiêm đứng ở cửa gọi to ông chủ Mạnh ở tiệm bên cạnh, miệng chọn món. Có thể thấy được hẻm sau Ao Sình là vùng trọng điểm công tác của cảnh sát, Vu Nghiêm mới vừa được điều tới không đến một năm đều đã quen thuộc.
Cảnh sát Vu gọi xong, quay đầu lại nói: ''Chưa, người nhện ở viện các cậu vẫn có hiềm nghi lớn nhất, dù sao người có thể tay không bò lầu cũng không nhiều lắm.''
Cam Khanh kéo dài giọng nói: ''Không hề nha...''
Dụ Lan Xuyên ngắt lời cô: ''Nói tiếng người.''
''Nha,'' Cam Khanh thử tìm lại điều người hay nói, trở về giọng nói bình thường, ''Huynh đệ người nhện kia, làm cậu ta nói chuyện với người khác cũng giống như lấy mạng cậu ta vậy. Đối với người bạn này, 'Người khác người nhà' gần giống như là đầm rồng hang hổ, anh xin cậu ta đi cậu ta cũng không dám, đừng nói là tự mình xông đến.''
Vu Nghiêm suy nghĩ một chút: ''Cũng có đạo lý, aiz, kệ đi, dù sao cũng không mất đồ.''
Dụ Lan Xuyên kỳ quái hỏi: ''Lần trước không phải cậu bảo có người mất tiền sao?''
''Không phải mất tiền, mất cái ví đựng thẻ.'' Vu Nghiêm nói, ''Về sau người bị hại tới nói đã tìm thấy, không phải tên trộm lấy, là mèo nhà anh ta gạt vào gầm ghế sa lon.''
''Nhà anh ta có mèo?'' Cam Khanh suy tư, ''Mấy nhà bị trộm sẽ không phải là đều có mèo chứ?''
''Cô nói mới để ý, hình như đúng vậy.'' Vu Nghiêm sửng sốt, ''Bây giờ con người, có điều kiện tự mình nuôi mèo, không có điều kiện lên mạng xem mèo, khắp nơi đều là mèo, tôi thấy địa cầu cũng sắp thành mèo cầu rồi.''
Anh ta vừa nói, vừa sang nhà bên cạnh lấy rượu.
Dụ Lan Xuyên nhìn Cam Khanh một cái, thấp giọng hỏi: ''Cô nghĩ đến cái gì?"
Cam Khanh quay mặt sang, Dụ Lan Xuyên hô hấp hơi chậm lại, bởi bên trong kính sát tròng màu xám tro của cô giống như có lốc xoáy, đặc biệt thời điểm cười rộ lên, nhìn khiến cho người ta đầu váng mắt hoa.
Cam Khanh làm Minh chủ ''Váng mắt'' lải nha lải nhải nói: ''Tôi đang nghĩ, có lẽ căn bản không có trộm cắp ở lầu cao, chỉ là Miêu yêu đến thăm bạn thôi.''
Dụ Lan Xuyên muốn cho mình một cái bạt tai, như thế nào lại không nhớ lâu, vậy mà lại cảm thấy có thể nghe mấy câu nói nghiêm chỉnh từ trong miệng cô.
Cô gái câm nhỏ ở cửa hàng thú cưng viện 110 ---- bảng tên trước ngực cô, ghi ''Thiểu Thiểu''(*), tên còn rất đồng bộ với người ---- Thiểu Thiểu ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên nóc nhà có con mèo nhỏ, không biết thế nào lại lên đó, lâm vào thế bí, run run cái đuôi, run run rẩy rẩy mà kêu.
(*)thiểu thiểu: lặng lẽ, im lặng
Cô dè dặt nhìn chung quanh một vòng, lúc này trên đường rất yên tĩnh, mọi người không phải là ở nhà thì là đến trung tâm thương mại tham gia hoạt động qua năm mới. Thừa dịp không ai đi qua, Thiểu Thiểu chạy lấy đà ba bước, bóng người chợt lóe, nhẹ nhàng mà ''Bay'' lên nóc nhà, thật giống như một con mèo đã thành tinh.
Mèo nhỏ không bị thương, ở trong lòng bàn tay cô, còn không an phận mà ngửi tới ngửi lui, dẫm qua dẫm lại. Thiểu Thiểu nhếch miệng nở nụ cười, đang chuẩn bị đi xuống, chợt nghe thấy gì đó, cô nhấc tay nâng lên mèo nhỏ, cảnh giác mà trốn sau cây đại thụ bên cạnh.
Một lát sau, từ xa truyền đến tiếng xe máy, một người đàn ông đội mũ bảo hiểm lái xe điện ba bánh đi tới, sau xe lôi kéo một đống thùng giấy, ở giữa có một bao tải cao bằng người thường. Trong con phố trống trải, người đàn ông một tay cầm tay lái, đang hùng hùng hổ hổ mà gọi điện thoại: ''Để cho chúng mày nhìn một chút, cẩn thận một chút, loại địa phương như Yến Ninh này, người nhiều mắt tạp, không biết sao? Còn chọc phiền toái cho ông... Đệch!''
Con phố nhỏ đường chưa sửa xong, người đàn ông vẫn cố gọi điện thoại, không nhìn đường, không cẩn thận đâm vào trong một cái hố to, ba bánh xe kịch liệt mà xóc nảy, thùng giấy không buộc chặt đổ đầy đất, bao bố suýt nữa cũng bị đổ ra ngoài. Người đàn ông cúp điện thoại, nổi giận đùng đùng dọn đồ dưới đất. Đúng lúc này, trong bao bố dường như có cái gì khe khẽ mà giật mình giãy giụa, người đàn ông không để ý, một tay đẩy bao bố vào trong xe, phát ra tiếng va chạm nặng nề.
Chờ xe ba bánh đi, Thiểu Thiểu mới ôm mèo nhỏ từ trên cây trượt xuống, bàn tay che chở mèo con đang run lẩy bẩy, cô không tiếng động mà nói: ''Người thật là xấu.''
Hố trên đường nhỏ đã có rất lâu, không ai đi sửa, giương miệng ở nơi đèn đường không chiếu đến, mọi người ở phụ cận cũng tập mãi thành thói quen, mỗi ngày nhắm hai mắt vòng qua.
Đèn nê ông trong trung tâm thương mại chiếu xuyên tận trời, tiếng ồn ào huyên náo thật xa cũng có thể nghe thấy. Lúc gần tới 0h, mọi người đều ngừng lại, nín thở tập trung nghe âm thanh trôi qua của thời gian, có người chợt mất mát, có người tràn đầy chờ mong, tựa như một năm đi qua thì cuộc sống sẽ có gì đó khác biệt.
Ngày đầu tiên của năm mới, còn chưa đến một tháng phòng 804 liền đón một hộ gia đình mới, lão Dương đại gia lo lắng ''Thân mình an toàn'' của đả cẩu bổng, đành khuất phục, sớm chút đến nơi tổ chức tiêm của viện chờ tiêm vắc xin, liền nhìn thấy xe dọn nhà lái vào trong viện.
Sau xe tải là một chiếc taxi, taxi còn chưa dừng hẳn, một người phụ nữ vẻ mặt khó chịu liền đóng sập cửa xuống xe.
Lão Dương đại gia ngồi thẳng dậy, cảm thấy người phụ nữ đó nhìn có chút quen mắt.
Lúc này, một người đàn ông nữa lại xuống xe, mùa đông khắc nghiệt lại ra một thân mồ hôi nóng, anh ta hoang mang rối loạn thanh toán tiền xe, thở hồng hộc đuổi theo người phụ nữ kia, ăn nói khép nép mà nói gì đó.
Hai người này hình như là vợ chồng, nữ có bộ dáng khoảng ba bảy ba tám tuổi, nam thì không nhìn ra. Một người đàn ông, một khi bụng to trọc đầu, bất kể là anh ta hai lăm, ba lăm hay bốn lăm, tất cả đều giống như ''Hòa thượng''.
''Ô kìa,'' Một bác gái bên cạnh chọc chọc lão Dương đại gia, ''Ông xem, có phải hai vợ chồng tiểu Hàn bọn họ không?''
Lão Dương đại gia lầm bầm nói: ''... Thật đúng là.''
''Aiz, năm đó giá phòng vừa mới tăng lên một chút, đỏ mặt tía tai muốn bán phòng, tôi cũng khuyên qua anh ta, vậy mà còn thế nào cũng phải cãi cọ với tôi giá phòng không thể nào tăng được nữa.'' Bác gái đấm đầu gối mình cảm thán, ''Kia chắc cũng chỉ bán tới gần hai trăm vạn, hiện tại lại còn muốn mua về thử một chút! Châm ngôn thường nói thế nào nhỉ? Không nghe lời người già!''
Dụ Lan Xuyên thật vất vả mới được nghỉ, từ chối một đám xã giao, ở nhà nửa ngày làm người rảnh rỗi, sáng sớm tinh mơ, lấy các loại lý do đi quấy rối Cam Khanh ba lượt. Cho đến khi cách vách có tiếng mở cửa phòng, Cam Khanh đi làm, anh mới không có chuyện gì làm.
Dụ Lan Xuyên quen bận rộn, đột nhiên rảnh rỗi, cả người liền không thoải mái. Anh năm rặng sáu thú(*) mà vòng vài vòng, nhớ tới trong nhà còn có vật còn sống giải buồn, liền đi gõ cửa phòng Lưu Trọng Tề: ''Bình thường cũng không có thời gian dạy em, tới đây.''
(*)năm rặng sáu núi: buồn chán, không có việc gì làm
Lưu tiểu đệ cho là đại ca muốn dạy võ công, cao hứng suýt nữa nhảy lên phòng trên, hoan thiên hỉ địa(*) mà chạy ra. Kết quả là thấy Dụ Lan Xuyên lấy ra đầu đĩa CD, ở nhà bật phim hoạt hình <Vua sư tử> nguyên bản.
(*)hoan thiên hỉ địa: cực kỳ vui sướng
Phim hoạt hình thật ra thì cũng được, thiếu niên Lưu Trọng Tề thiếu hụt tình thương mặc dù có hơi thất vọng, nhưng chỉ cần anh trai chịu chơi cùng cậu, cũng đã rất hài lòng.
Nhưng anh trai hư của cậu cũng không chịu để cậu tập trung xem, trong phim hoạt hình nói hai câu, anh liền ấn tạm dừng, để Lưu Trọng Tề nhắc lại, không nhắc lại được, liền quay lại nghe hai câu này. Nghe mười lần tám lần, anh liền viết nguyên câu thành từng từ từng chữ, để thiếu niên từng từ từng chữ nhai, rồi nhắc lại.
Với Tiếng Anh hàng năm bồi hồi ở vạch đạt tiêu chuẩn, Lưu Trọng Tề bị hành hạ đến mức hai mắt đăm đăm, đến cuối cùng đơn giản là muốn từ lầu mười nhảy xuống. Đang lúc cậu bi thống mà nổi lên ý nghĩ rời nhà ra đi lần nữa, tiếng chuông cửa liền giải cứu cậu.
Lưu Trọng Tề như tia chớp mà nhảy dựng lên từ trên đất, tung tăng vui mừng mà chạy ra mở cửa: ''Ơ, ông Dương ạ?''
Lão Dương đại gia đi cùng một người đàn ông trung niên xa lạ, lúc Dụ Lan Xuyên đi ra, thấy người đàn ông trung niên kia tươi cười đầy mặt mà đặt ở cửa nhà một thùng sữa tươi: ''Tiểu Dụ gia có ở nhà không? Trước không có cơ hội thăm viếng, trong nhà có chuyện, mở họp cũng không tới, aiz, thật sự là không phải. Tôi họ Hàn, Hàn Đông Thăng, vừa mới chuyển đến lầu 8.''