-
Chương 7
Editor: Ling
---
“Em hết tiền rồi!” Giai Nhân hét lên.
“Chẳng lẽ tôi còn tiền sao?!” Đàm Duyên Di cũng hét lên “Ông đây đã lưu lạc đến mức phải đi ăn bám! Cô còn trông cậy gì ở tôi! Hai ta ai tốt hơn ai chứ? Hay là cô cho tôi vay một ít đi?”
Bốp!
Một cái tát giòn tan vang lên.
Giai Nhân thút tha thút thít nức nở, “Tên khốn kiếp nhà anh!”
Đàm Duyên Di không cam lòng yếu thế, "Ngủ với cô mới là tên khốn kiếp! Ông đây mới nắm tay được một lần! Còn bị ba cô xách bình rượu đuổi đánh, cô còn không biết xấu hổ nói tôi khốn kiếp!”
“Em biết người phụ nữ kia! Ở công ty của anh! Anh không chia tay với cô ta em sẽ đến đó làm loạn!”
"Cô dám!"
Tôi thở dài, nghe hai con gà con mổ nhau ngoài cửa, một lát sau mới không thấy có động tĩnh gì nữa.
Đàm Duyên Di mang theo nguyên cái bàn tay trên mặt trở về, đóng cửa, thò lại gần, “Vợ ơi, đau quá…”
“Đáng đời nhà anh…” Tôi tức giận lườm hắn, lấy một viên đá từ trong tủ lạnh ra chườm mặt cho hắn, “Mắt đúng là kém.”
Đàm Duyên Di đè xuống cả tay tôi và viên đá trên mặt,
“Anh với cô ta ở bên nhau cũng không được bao lâu, ba cô ta là tên nghiện rượu, ban đầu anh cho cô ta tiền, sau đó có hôm buổi tối nhận được điện thoại, cô ta bị bắt, mới biết, cô ta cũng giống như ba cô ta. Sau đó… liền chia tay…”
“Chính là lần anh trèo tường giữa đêm đó sao?”
Đàm Duyên Di ừ một tiếng, "Hai bọn anh chia tay ở trước Cục Cảnh sát. Việc này quá mất mặt, anh không có mặt mũi kể.”
“Hóa ra hồi đại học anh ăn cơm chùa của em, chính là vì phải trả nợ cho cô ta?”
Đàm Duyên Di không nói gì, một bộ anh làm sai, anh chấp nhận bị phạt.
Nói không tức giận là giả, quay lại phòng ngủ, Đàm Duyên Di nửa thân trần đi theo vào.
Tim tôi đập chậm nửa nhịp, đỏ mặt đẩy hắn: "Anh làm gì vậy? Đi ra ngoài! Em còn đang tức giận đấy!"
Đàm Duyên Di không chịu đi, "Anh lấy sắc phục vụ, chẳng phải ăn bám sao."
". . ."
Đêm hôm đó, Đàm Duyên Di làm việc vô cùng cật lực, một giây trước rõ ràng tôi còn nhỏ giọng mắng hắn, một giây sau đã không còn biết cái gì nữa.
Ngày hôm sau, tôi bị Đàm Duyên Di kéo ra từ trong ổ chăn.
"Vợ ơi, sắp muộn rồi."
Tôi cũng không hiểu hắn lấy đâu ra sức lực, đêm qua vật lộn đến hửng đông, bây giờ mới có mấy giờ chứ?
"Mấy giờ rồi?" Ta rầm rì, quá lười để di chuyển.
"7 giờ 40."
Tôi giật mình hoảng hốt, hét lên: "Điểm chuyên cần của em!"
10 phút sau, tôi ăn mặc chỉnh tề ngồi vào xe của Đàm Duyên Di, nghi ngờ nhìn Đàm Duyên Di trong bộ quần áo thể thao.
“Anh quên không thay quần áo à.”
Hắn khởi động xe, cười sảng khoái, “Ngoan, ngủ thêm một lát đi, đến nơi anh gọi em.”
Vài phút sau, tôi đứng ở văn phòng, rơi vào trầm tư nhìn một đám nhân viên mặc quần áo thể thao.
Mở điện thoại ra, nhìn trong nhóm chat của quản lý, sếp gửi thông báo lúc 10 giờ đêm qua:
“Cả nhà ơi! Ngày mai nghỉ làm, tổ chức team building ở hồ Đông Tuyết! Hai ngày một đêm, nhớ mang theo quần áo để thay nhé!”
Ngay phía bên dưới, tin nhắn đầu tiên là phản hồi của Đàm Duyên Di: “Đã nhận.”
10 giờ hắn đang làm gì cơ chứ?
À, vất vả cần cù cày cuốc.
Tôi đi vào phòng làm việc, cho Đàm Duyên Di vào danh sách đen.
Trong lúc họp, sếp ôn hòa, thân thiện hỏi tôi: “Tiểu Tiền, cô định mặc như này đi à?”
Tôi cười trả lời: “Không có quần áo thể thao, cứ mặc vậy đi.”
Vì tổ chức team building, công ty thuê một chiếc xe buýt.
Tôi và Đàm Duyên Di đồng thời bước đến cửa xe, mọi người lập tức nhường ra một khoảng trống, như thể chỉ cần tôi và hắn đối mặt là có thể tạo ra sức mạnh của một vụ nổ bom nguyên tử vậy.
Đàm Duyên Di cười lùi về sau nửa bước, "Ưu tiên phụ nữ."
Tôi cũng không khách sáo, sau khi lên xe ngồi ở hàng phía trước, Đàm Duyên Di đi lên, ngồi ở phía sau tôi.
Mọi người rất nhanh ríu rít lấp đầy buồng xe.
Đoạn Đình ngồi cạnh Đàm Duyên Di, đột nhiên sợ hãi kêu lên, "Tổng giám, trên cổ anh là cái gì thế?"
Tôi đang uống nước, đột nhiên bị sặc, mãnh liệt ho khan.
Chỉ nghe Đàm Duyên Di bình tĩnh nói: "À, bạn gái làm."
Cả xe bùng nổ, "Tổng giám có bạn gái khi nào vậy?"
"Mấy ngày trước."