-
Chương 10 END
Editor: Ling
---
Đàm Duyên Di dừng lại, liếc nhìn tôi, lỗ tai đỏ lên, "Cấp hai…"
Tôi choáng váng, chuyện này không giống như tôi nghĩ.
Thấy hắn len lén nhìn ba hắn một cái, “Nếu ba không đánh con, con sẽ nói thật, còn sớm hơn nữa… Nhà trẻ.”
Ba hắn thật sự đuổi đánh hắn, vừa đánh vừa nói: “Mày thích mà còn không ra tay sớm! Mày lại còn hẹn hò với người khác! Tên khốn nhà mày! Cái thằng ngứa đòn này!”
Đàm Duyên Di trốn sau lưng tôi, “Hồi đấy cô ấy thích Chủ tịch Hội học sinh! Con cũng không thể độc thân được! Chỉ là… Thử một chút… Chuyện này không phải là… Tinh thần trách nhiệm quá mạnh mẽ sao… Giai Nhân gặp phải những chuyện đó, con không thể mặc kệ được…”
Tôi nghe thấy mấy chữ Chủ tịch Hội học sinh, rơi vào trầm tư.
Ký ức thời đại học quá xa xôi, hình như có một chàng trai từng theo đuổi tôi, tôi thử cùng cậu ta ở bên nhau, nhưng cuối cùng không tiếp xúc ra tia lửa tình yêu nào.
Cậu ta đem tôi coi thành anh em, cùng nhau chuẩn bị chiến đấu thi lên thạc sĩ, cậu ta thi đỗ, còn tôi thì không.
Tôi và Đàm Duyên cũng chưa yêu đương nghiêm túc bao giờ, cho nên cách chúng tôi ở bên nhau vẫn luôn rất trẻ trâu, sau nhiều năm cãi vã, hạt giống tình yêu đã sớm bén rễ nảy mầm.
Mọi chuyện được làm sáng tỏ, hết thảy diễn ra khá suôn sẻ.
Đã quen sống cùng nhau, cũng không muốn thay đổi nữa.
Ban đầu còn chia hai phòng, sau đó Đàm Duyên Di dứt khoản chuyển sang phòng tôi, ban ngày ở công ty không làm người, ban đêm về nhà tiếp tục không làm người.
Hôm nay hắn chỉ quan tâm đến một chuyện: Chủ tịch Hội học sinh.
Bởi vì “Chủ tịch Hội học sinh” kết hôn rồi, mời tôi tham gia tiệc cưới,
Đàm Duyên Di nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cau mày, "Em ngồi đâu, mâm người yêu cũ à? Thế anh ngồi đâu?”
“Người ta có mời anh đâu.”
“Anh là vị hôn phu của em, hoặc là đi cùng nhau, hoặc là không ai đi cả.”
Vốn dĩ tôi cũng không có ý định đi, tôi đã gửi lì xì cho cặp vợ chồng sắp cưới rồi.
Buổi tối hôm đó, liền thấy mặt Đàm Duyên Di nghiêm túc ngồi mép giường chờ tôi.
"Làm sao thế?"
Tôi tùy tiện xoa tóc, bị hắn kéo lại, ôm lấy.
"Chúng ta kết hôn đi."
Nói xong, trên ngón áp út đột nhiên xuất hiện một quả trứng chim bồ câu (*).
(*) Trứng chim bồ câu là phép ẩn dụ cho chiếc nhẫn kim cương với viên kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu.
Cách cầu hôn thô bạo này làm cho tôi ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa.
Chờ tôi định thần lại, Đàm Duyên Di đã chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè, đồng thời công nhiên gắn thẻ sếp: “Phát lì xì, cảm ơn!”
Đoạn Đình là người đầu tiên trả lời: “Sắp có chuyện tốt à? Thuyền của tôi cập bến rồi!? Xin hai vị đại ca chiếu cố!”
Lúc này nhân viên trong công ty sôi nổi gửi lời chúc.
Lịch sử trò chuyện của tôi và “Chủ tịch Hội học sinh” dừng lại ở mấy tiếng trước, cậu ta chuyển lại tiền mừng: “Chia vui chia vui, tân hôn vui vẻ!”
Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, vội vàng mở vòng bạn bè ra, Đàm Duyên Di thậm chí còn đăng giúp cả tôi luôn: “Cuối cùng tôi cũng gả đi được rồi.”
Đàm Duyên Di vừa mới tắm rửa xong, “Vợ ơi, em xem cơ bụng của anh lại…”
Tôi đẩy hắn ra khỏi phòng ngủ: “Lăn đi thư phòng ngủ đi.”
Đàm Duyên Di thành thật trong một thời gian dài, bắt đầu nghiêm túc mong đợi việc kết hôn.
Dự án không làm, kế hoạch cũng không xem, bận rộn chọn địa điểm tổ chức.
Ngày đó trong lúc họp Đoạn Đình hỏi: “Anh Đàm, anh cảm thấy thế nào?”
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Đàm Duyên Di nói: “Tôi cảm thấy phong cách phương Tây không tồi, nhưng bản thân tôi thích phong cách Trung Hoa hơn.”
Mọi người: "???"
“Tất nhiên, phải lấy ý kiên của Phó tổng giám làm chuẩn, cô ấy hài lòng là được.”
Tôi: "…"
Có người nói, Đàm Duyên Di tên này, cà lơ phất phơ, nhất định là một kẻ đào hoa vô độ.
Vậy mà hắn lại chỉ có một người bạn gái cũ, cách đây không lâu cô ta còn bị chủ nợ truy đuổi đòi nợ, bỏ trốn về phía Nam, sau đó không thấy tung tích gì nữa.
Đàm Duyên Di kết hôn, miệng vẫn ngứa đòn như cũ, nhưng nửa đêm có thể bò dậy bất cứ lúc nào để xuống dưới nhà mua băng vệ sinh và đường đỏ cho tôi.
Rất nhiều lần, nhân viên bắt gặp hắn mặc quần áo ngủ, chân đi dép lê, mặc cả với dì bán hàng ở tầng dưới của tòa nhà, còn chụp ảnh đăng lên nhóm công ty.
Trong ảnh, Đàm Duyên Di không còn ngăn nắp gọn gàng nữa, ngược lại thêm phần giản dị, tự nhiên, không màu mè, một kiểu đẹp trai khác.
Mấy cô gái nhỏ thét chót tai: “Ôi tình yêu thần tiên! Anh Đàm rớt xuống trần gian rồi!”
“Bộ dáng anh Đàm đeo nhẫn cưới thật là tuấn tú!”
Sau đó, sau khi tôi và Đàm Duyên Di cùng nhau hoàn thành một bản hợp đồng lớn, sếp đã hủy bỏ quy định cấm yêu đương công sở, thay vào đó dựng một bức tường kết hôn.
Đến nay, trên bức tường kết hôn đó vẫn còn lưu lại chữ viết của tôi và Đàm Duyên Di.
Câu nói của anh ấy/cô ấy mà bạn ấn tượng sâu sắc nhất là gì?
Tôi: Cọc 1 trả 3, đưa tiền trước đã.
Hắn: Em đồng ý.
Ở phía dưới ba chữ “Em đồng ý”, che đậy hai chữ ban đầu hắn viết xong còn chưa kịp công khai: Ngủ cậu.
Vì thế, Đàm Duyên Di bị ăn đòn, đồng thời thề giấu hai chữ ngọt ngào nhất ấy ở đáy lòng, không bao giờ nói ra.
---