Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 29
Làm cùng một chuyện giống nhau, Ôn tiểu thư thì cả người mềm nhũn không có chút hơi sức nào cả, mà đến phiên thiếu tá Lệ thì hoàn toàn ngược lại khỏe như vâm, tinh thần ở trạng thái kích động nghiêm trọng."Vợ yêu, thể lực còn cần phải tăng cường, nhân dân cả nước cũng đạt tới mức độ ‘ôn bảo’ rồi, em như vậy không phải là để anh chịu đói sao?” Thiếu tá khai trai nên tâm tình cực tốt, hôn từng chút lên chóp mũi đầy mồ hôi của Ôn Hân.
Dư vị hưng phấn vẫn đang kích động trong lòng chưa tan đi hết, bàn tay thiếu tá lại đang đốt lửa trên người cô."Lệ Minh Thần...." Dúi đầu vào bộ ngực anh âm thanh Ôn tiểu thư nhỏ như muỗi kêu.
"Sao vậy bảo bối?" Đối quả ớt nhỏ Ôn Hân cuối cùng cũng bị anh thuần phục, thiếu tá Lệ cực kỳ yêu thích, đáp lại cô chính là tay nắm cả vòng eo, môi cũng bắt đầu không đàng hoàng đốt lửa khắp nơi.
Chút thể lực còn sót lại của Ôn Hân toàn bộ dùng để đẩy Lệ Minh Thần ra, vẻ mặt tội nghiệp "Em muốn tắm...."
Đinh Nhiên đã từng nói do liên quan đến vết thương trên mặt, nên trong vòng một tuần Ôn Hân không thể tắm.
Thiếu tá không có gì là không làm được, cho nên vợ có yêu cầu, thiếu tá tiên sinh liền biến không thể thành có thể.
Ôn Hân núp ở trên giường nghe tiếng nước róc rách bên ngoài, suy đoán thiếu tá Lệ lực chiến đấu cao định làm thế nào để cô tắm “không nước”.
Động tác của quân nhân ngược lại rất nhanh, trong chốc lát, Lệ Minh Thần để trần nửa người trên đi từ bên ngoài vào "Vợ ơi, tắm đi!" Ôn Hân lập tức bị Lệ Minh Thần ôm vào trong lòng, cách khe hở của khăn tắm cô nhìn thấy lông mày của thiếu tá đang nhảy tưng tưng, nhất thời cảm thấy có chỗ nào đó không đứng, nhưng không nói ra được.
Tình yêu lý tưởng thuần khiết là XO phát sinh trên lĩnh vực tinh thần, nam nữ như vậy nhiều nhất cũng chỉ coi như là đạo hữu trên tinh thần, thứ mà bọn họ kiên trì Ôn Hân không biết vì sao tinh túy, cô là một người phàm tục, chỉ biết giao thân thể cho người đã được nhận định đó mới là lựa chọn tùy theo lòng mình.
Nhưng cô không ngờ, bản thân mới vừa bị thiếu tá Lệ cày cấy nửa giờ lại sắp phải nghênh đón cái gì.
Ngồi trong bồn tắm chỉ xả không đến một nửa nước, phía dưới là nước ấm hơi nguội, trước mắt là thiếu tá tiên sinh đang cởi quần áo, tay Ôn Hân vịn dọc theo bồn tắm hơi luống cuống, "Lệ, Lệ Minh Thần.... Anh ra ngoài đi, em tự tắm là được rồi."
Thiếu tá đã cởi trần truồng để lộ ra làn da ngăm đen, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thứ nhất, em tự tắm không thể bảo đảm không đụng tới vết thương, thứ hai, nước ấm anh pha hơi thấp, chính là sợ hơi nước bốc đến trên mặt em. Em xác định em có thể tắm xong mà không dính nước?" Lông mày của anh tuyệt đối đang nhảy nhót, nhưng vẻ mặt lại thành thật nghiêm túc, chặn đứng Ôn Hân làm cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lệ Minh Thần bước tuần tự hai chân vào bồn tắm.
Trời đất chứng giám, trước khi tắm, Lệ Minh Thần tuyệt đối là vô tâm tạp niệm, cho dù có, nhiều lắm cũng chỉ là bị khuôn mặt nhỏ nhắn và hai trái anh đào trước ngực của Ôn Hân trêu chọc. Sức lực cầm bông tắm lau chùi hơi mạnh, khi lau qua đôi gò bồng, Ôn Hân mới vừa trải qua một lần hoan ái khó có thể kìm giữ được một chuỗi tiếng ngâm khẽ bật ra khỏi miệng, “Ừ….”
Ôn Hân thần trí thanh tỉnh bị âm thanh của chính mình hù dọa, tay vội bảo vệ ngực, "Phía trước được rồi, lau phía sau thôi...." Nói xong, cô đứng dậy với biên độ nhỏ, tận lực không để nơi tư mật của mình bày ra trước người đàn ông, mặc dù đã tiếp xúc da thịt, nhưng cô “mới làm vợ người” nên da mặt vẫn rất mỏng, đừng nói mặt đối mặt cùng Lệ Minh Thần, ngay cả nhìn đối diện vật thuộc về phái nam thấp thoáng dưới nước, cô cũng không dám.
Đứng lên xoay người sang chỗ khác, trước khi vào nước Ôn Hân đang muốn thở nhẹ một hơi thì lại có bất ngờ, có thể là liên quan đến việc hôm nay kinh sợ cộng thêm thể lực tiêu hao nhiều, lúc ngồi xuống thì gót chân phải trượt một cái, Ôn Hân liền ngã ngửa người với tư thế hướng về phía sau. Sức nâng của nước, lồng ngực của Lệ Minh Thần, hai thứ này làm cô cảm thấy nhẹ nhàng như đang phiêu du trên mây.
"Bảo bối, sự nhẫn nại của quân nhân cũng không phải là vô hạn vô cùng, đặc biệt là thời điểm ôm vợ yêu của mình...."
Ngực chợt đau, Ôn Hân lúc này mới phát hiện ra hai con thỏ trắng vừa vặn bị người ta nắm lấy, mà thứ chĩa vào phía sau cô, đang thay đổi càng ngày càng cứng rắn.
Nam nữ cùng tắm là chuyện rất dễ nảy sinh dục vọng, lúc thiếu tá tiến vào từ phía sau, Ôn tiểu bạch thỏ cuối cùng cũng hiểu thấu quỷ kế của sói xám lớn, chỉ là lúc ấy đã trễ.
************************** Chỗ này tỉnh lực 326 chữ ************************
Tư thế tiến vào từ phía sau trong truyền thuyết là tư thế nam nữ thoải mái nhất, nhìn từ tiếng rên rỉ thay đổi dồn đập của Ôn Hân, quả thực đúng là như thế.
Lúc ban đầu tiếp nhận tường thịt non mềm trong hoa huyệt quấn chặt lấy vật xông vào, một trận co rút mãnh liệt không cách nào kiềm chế và sự kẹp chặt nhịp nhàng ăn khớp, cơ thể cũng đong đưa theo những cú rút ra đâm vào của người đàn ông, “Lệ, Lệ, Minh Thần.... Em.... Không được....” Cả người Ôn Hân sắp thoát ly giọng nói mang theo chút nức nở.
"Bé cưng, xong rồi." Tay thiếu tá vê lên nụ hoa trước ngực của cô, đồng thời nhào nặn, hạ thân cũng tăng nhanh tần suất.
Lần này biểu hiện Ôn Hân khá hơn chút so với lần đầu, căn bản chỉ đến sớm hơn thiếu tá có chút xíu.
Chất lỏng bị tưới vào trong cơ thể theo sự rút ra của phái nam mà chảy ra bên ngoài cơ thể, trước khi Ôn Hân hoàn toàn mất hết sức lực có nói một từ cuối cùng với Lệ Minh Thần là: tên lường gạt. Rõ ràng nói là tắm.
Sau đó Ôn Hân rất hối hận, ánh mắt nhìn Lệ Minh Thần cũng oán hận. Nhưng khiến cô hối hận hoàn toàn không phải là chuyện giao mình cho Lệ Minh Thần, buổi chiều ở trong nhà gọi đồ ăn bên ngoài, hai chân Ôn Hân mềm nhũn tạm thời “khôi phục” chút sinh lực lại bị Lệ Minh Thần trực tiếp ôm lên xe việt dã màu lam, một quyền bay thẳng đến chỗ đại đội trưởng Lệ đang ngồi ở vị trí lái xe: tên lường gạt! Đi bộ cũng khó khăn, sao có thể đến bên giường của anh trai đây.
Mặt mày đại đội trưởng cong lên, nhìn hiểu ý của Ôn Hân, cười ha hả, nắm bàn tay trắng như phấn của cô trực tiếp đánh lên trên ngực, bộ dạng giống như đang nói: không sao hết, tên lường gạt cũng bổ sung thêm chức năng bồi giường.
Đầu tiên lái xe đến trường tiểu học đón Ôn Noãn, sau đó mới sắp xếp đi bệnh viện thăm Ôn Lĩnh. Nhưng đường đi đến trường tiểu học còn chưa đi được một nửa, thì Ôn Hân suốt dọc đường đi không nói câu nào đột nhiên xoay người tóm lấy cánh tay Lệ Minh Thần: “Lệ Minh Thần! Hỏng rồi!”
Tính va chạm với đất của bánh xe việt dã cực tốt, két một tiếng liền dừng ở bên đường, xém chút là trượt đến làn xe ở đối diện nên mặt Lệ Minh Thần hơi đen lại, nhìn chằm chằm Ôn Hân: "Ôn Hân, nếu anh nhớ không lầm, hôm nay đã là lần thứ hai anh bảo em phải quý trọng bản thân rồi đấy!” Mắt thiếu tá đen nhánh, nhìn ra được tình cảm đang biến đổi từ tức giận thành thương tiếc.
"Anh thế nào cũng không sao cả, cho dù có đụng vào container, xe bị hủy người có chết thì đó cũng là anh xui xẻo; nhưng bên cạnh anh có em, không thể làm bừa, biết không?” Hai tay cũng rời khỏi vô-lăng, đưa tay ra nâng mặt của cô, thiếu tá Lệ nói từng câu từng chữ vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Có thể được một người toàn tâm toàn ý quý trọng, cảm giác này thật tốt. trên hai má là nhiệt độ thuộc về anh, Ôn Hân nghiêm túc gật đầu: "Em biết. Nhưng...." Ôn Hân chỉ nghiêm túc được hai giây liền chuyển chủ đề đến vấn đề mình vừa muốn hỏi, "Tả Dữu sao rồi, anh chạy tới chỗ em, cô ấy không có ai quan tâm...."
Đối với cô gái ngốc nghếch trong đầu lo lắng cho người khác còn hơn cả bản thân này, Lệ Minh Thần thật sự không biết nên nói cô lương thiện, hay là lương thiện quá mức thành ngu ngốc, xem ra cách an toàn nhất về sau là buộc cô gái nhỏ này lên dây lưng quần, đi đến đâu che chở đến đó, như vậy là an toàn nhất!
"Con bé đó á, khi còn nhỏ lần đầu tiên đi chọc tổ ong bò vẽ với đám nhóc con trong đại viện, kết quả bị chích sưng vù cả đầu, lúc ấy dường như cũng có khóc gì đó. Nhưng trong chớp mắt khi qua được mấy ngày liền dẫn đầu đám tiểu tử thối kia đổi thành đi trèo cây chọc tổ chim, em biết không, tuổi của những cây cổ thụ trong đại viện đó bao nhiêu thì đủ để nhìn được Thủy Quả trưởng thành bấy nhiêu.” Lệ Minh Thần từ từ nổ máy, vừa lên đường vừa nói, "Lần trước uống chỉ có em là không phát hiện, Thủy Quả đã phát tác từ khi đó, sau này nó có tinh thần hơn bất kỳ ai.”
Cũng là bởi vì loại tính cách này của Tả Dữu, cho nên thiếu tá mới lo cho Ôn Hân trước, mà không đi chiếu cố em gái trước tiên. Huống chi Tả Tuấn cũng ở đó, anh không thích anh ta, nhưng đối với cô em gái khác mẹ này, anh ít nhiều vẫn phải băn khoăn, lông mày Lệ Minh Thần dựng thẳng, nhưng ánh mắt khi thấy nét mặt Ôn Hân thì cuối thiếu tá vẫn không thể không chịu thua: “Phục em rồi, nếu như lo lắng thì anh gọi điện thoại là được chứ gì.”
Điện thoại Ôn Hân ở công ty, Lệ Minh Thần bấm số Tả Dữu, qua hồi lâu bên kia mới nhận.
"Tại sao anh lại phiền như vậy chứ, em không cần anh lo cho em...." Nhìn thử đi, tiểu thư Thủy Quả đâu có giống người kinh sợ quá mức để lại hậu di chứng, toàn bộ đều mạnh như rồng như hổ, vừa bắt đầu liền nghe thấy con bé đang oán hận người.
"Thủy Quả!" Thiếu tá cau mày, Thủy Quả vừa nói chuyện với ai đây?
"Anh! Mau tới cứu em!" Nghe được âm thanh của Lệ Minh Thần, Tả tiểu thư lập tức hét lên gọi, "Anh! Mau tới cứu em, Tả Tuấn muốn bắt cóc em! Các người dừng xe! Dừng xe!" Sau đó lại là một trận tiếng xe đi vào quỹ đạo, Lệ Minh Thần coi như hoàn toàn phục rồi, tình cảm mà Ôn Hân lo lắng cho con bé chính là như em gái ruột của cô, ngồi vào xe cũng không yên. “Được rồi, Ôn Hân lo cho em, hiện tại biết em vẫn khỏe như vâm, gây hại khắp nơi được rồi, cô ấy cũng yên tâm....” Lệ Minh Thần đang lái xe không quen nói chuyện điện thoại, nhưng trước khi gác máy, Tả Dữu đột nhiên kêu lên một tiếng: “Anh, chị và anh ở cùng với nhau, anh đưa điện thoại cho chị, em có chuyện muốn nói với chị ấy.... tút tút tút”
Đột nhiên báo âm bận, trước khi báo máy bận, Lệ Minh Thần mơ hồ nghe được một câu của Tả Tuấn: Em nói nhiều quá rồi đấy.
Thủy Quả muốn nói chuyện gì thế? Lệ Minh Thần không kịp nghĩ, xe đã lái đến đích.... Trường tiểu học nhân dân bậc nhất khu An Chung. Vội vã cùng nói với Ôn Hân rằng Tả Dữu không sao, Lệ Minh Thần liền nhảy xuống xe, đi đón Ôn Noãn.
Bọn họ tới vừa đúng lúc, cổng trường mới vừa mở ra, các bạn nhỏ đeo túi sách tan học giống như bầy chim sẻ được thả từ trong lồng ra chạy bình bịch tới cổng trường, Lệ Minh Thần cao to đứng trong đám người nhìn rất lâu, anh mới tìm thấy cô nhóc đang đá hòn đá chậm chạp đi ra ngoài sau đoàn người.
"Noãn Noãn!" Lệ Minh Thần giơ tay lên, gọi con bé.
Ôn Noãn đang không biết thần du ở nơi nào trong hệ ngân hà nghe thấy âm thanh đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó vẻ mặt căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, bộ dáng đó rơi vào trong mắt Lệ Minh Thần giống như con Hắc Bối được nuôi ở nhà cậu trước kia, chỉ cần chút âm thanh có ý nghĩa là nó dựng thẳng tai lên một lần.
Rốt cuộc cũng thấy Lệ Minh Thần vẻ mặt Ôn Noãn chấn động, ngay sau đó liền lấy tốc độ trước đây anh chưa từng thấy đạp hai chân voi nhỏ chạy về phía anh: “Dượng út!” Cô bé nhào vào trong lòng Lệ Minh Thần nhưng tinh thần hết sức vui mừng, từ sau khi lên tiểu học, ngoài cô và chị ra, liền không có mẫu người như ba tới đón bé.
Ghé vào trên cửa sổ ở ghế sau của xe việt dã, đầu ngón tay bé nhỏ của Ôn Noãn chỉ vào Lệ Minh Thần ở hàng trước, vừa kiêu ngạo vừa tự hào nói với một hàng bạn nhỏ đeo túi sách bên ngoài cửa rằng: đây là dượng út của tớ!
Nhìn Noãn Noãn vui mừng đến như vậy, trong lòng Ôn Hân cũng ấm áp....Lệ Minh Thần đến, không chỉ mang đến tình yêu cho nhà họ Ôn, cho cô, còn cho Noãn Noãn, còn cho cả anh trai....
Trong bệnh viện, Lệ Minh Thần thông cảm với “vấn đề thể lực” của mình nên bận trước bận sau, hỏi thăm chỗ này hỏi thăm chỗ kia, trước khi lên xe ý nghĩ này của Ôn Hân càng thêm mãnh liệt.
"Dượng út, mấy ngày nữa ở trường có một ngày gia đình, ba không đi được, dượng và cô đi cùng Noãn Noãn có được không?" Đến bệnh viện, bị thông cáo là không thể tùy ý chạy náo loạn lung tung nên Ôn Noãn viết mấy bài tập, trước khi đến bên giường, cô bé nói với Lệ Minh Thần đang xách siêu đi lấy nước.
"Ngày gia đình?" Từ nhỏ đã học ở trường thuộc gia đình quân nhân nên Lệ Minh Thần không hiểu nhiều mấy từ mới này, một tay xách siêu, một tay dẫn Noãn Noãn đi ra ngoài, "Noãn Noãn giải thích với chú xem đó là chuyện như thế nào, sau đó chú sẽ quyết định có được không?"
"Dạ được!" Cô nhóc đã đi ra ngoài cửa hưng phấn khó tả, trả lời lớn tiếng, khiến Ôn Hân nhắc nhở cô bé về vấn đề yên tĩnh trong bệnh viện rất nhiều lần cũng phải bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô đi tới trước giường bệnh, nhẹ nhàng vén chăn của Ôn Lĩnh lên xem thử chỗ vết thương, “Anh, hiện tại cảm thấy sao rồi?”
Rất lâu không có ai đáp lại, Ôn Hân nghi ngờ ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Ôn Lĩnh, "Hân Hân, anh vẫn luôn lo lắng không có Ngụy Dược, em sẽ không dám đi tìm người yêu, hiện tại cuối cùng anh cũng yên tâm rồi, quan hệ của em và cậu ấy rất tốt.”
Anh mắt của Ôn Lĩnh hôm nay có chút kỳ quái, cộng thêm bản thân Ôn Hân có tật giật mình, nên lúng túng để chăn xuống, Ôn Hân cầm hộp đựng cơm trên bàn ở đầu giường, ném lại một câu “Em đi mua cơm” rồi chuồn mất.
Sự thay đổi giữa mặt mày của em gái, người làm anh trai như anh sao có thể không nhìn ra, Ôn Lĩnh vẫn cười ấm áp như cũ.
Đồ ăn trong căn tin bệnh viện dĩ nhiên không phong phú bằng tiệm ăn bên ngoài, nhưng sau khi giải phẫu, bác sĩ đặc biệt dặn dò sau khi trải qua phẫu thuật thức ăn phải dễ tiêu, kị dầu, kị tanh, kị hải sản, cho nên dù Ôn Hân có muốn tẩm bổ tốt một chút cho anh trai, cũng chỉ có thể chờ sau khi xuất viện.
Mua món đậu hũ nấu hành anh trai thích ăn, thêm một phần canh trứng gà, ngoài ra lại chọn rất nhiều khoảng ba bốn món nữa cho quỷ tham ăn Noãn Noãn và Lệ Minh Thần to con, lúc này Ôn Hân mới xách một đống đồ trên tay trở về.
Đau đớn phía dưới đã không rõ ràng nữa, nhưng Ôn Hân vẫn đi thật chậm, thành phố C dưới chiều tà hiếm khi xuất hiện ánh nắng chiều, đỏ rực chiếu xuống đỉnh đầu, Ôn Hân có loại ảo tưởng đó là được phủ lên chiếc khăn cô dâu, ngửa đầu nhìn một lát, Ôn Hân đỏ mặt lần nữa khôi phục lại tầm nhìn bình thường, nhưng chân vốn nên bước đi lại làm thế nào cũng không bước nổi.
Cách ôn Hân khoảng năm bước, người phụ nữ trung niên kia vẫn là một thân quần áo cắt may chỉnh tề, tóc dài uốn thành búi tóc quý phái đang nhìn về phía cô, dường như đang nhìn cô lại như không giống.
Trong lúc Ôn Hân đang do dự xem nên giả bộ coi như người xa lạ trực tiếp đi lướt qua, hay là đi tới tranh cãi một trận ầm ĩ, thì Đồng Lệ lại đi về phía cô trước.
Một bước ngắn, âm thanh Đồng Lệ lại xa cách giống như khoảng cách là mấy năm ánh sáng, giọng nói xa cách truyền đến: “Hân Hân, có một chuyện, tôi.... muốn tìm cô giúp một tay....”
Chuyện buồn cười lớn nhất thế kỷ này, bác trai Ngụy phẫu thuật thất bại Đồng Lệ dẫn theo người chặn ở bệnh viện hùng hổ hăm dọa ba, vì muốn cô và Ngụy Dược chia tay, Đồng Lệ cố ý để cô nhìn thấy Ngụy Dược và Bạch Lộc ở bên nhau, lại đi cầu xin cô?
"Ngụy phu nhân, bà xác định bà không tìm lộn người đấy chứ?" Thời gian trôi qua đã được mấy năm rồi, Ôn Hân nói với người phụ nữ suýt nữa đã thành mẹ chồng của mình, không chút từ chối.
Dư vị hưng phấn vẫn đang kích động trong lòng chưa tan đi hết, bàn tay thiếu tá lại đang đốt lửa trên người cô."Lệ Minh Thần...." Dúi đầu vào bộ ngực anh âm thanh Ôn tiểu thư nhỏ như muỗi kêu.
"Sao vậy bảo bối?" Đối quả ớt nhỏ Ôn Hân cuối cùng cũng bị anh thuần phục, thiếu tá Lệ cực kỳ yêu thích, đáp lại cô chính là tay nắm cả vòng eo, môi cũng bắt đầu không đàng hoàng đốt lửa khắp nơi.
Chút thể lực còn sót lại của Ôn Hân toàn bộ dùng để đẩy Lệ Minh Thần ra, vẻ mặt tội nghiệp "Em muốn tắm...."
Đinh Nhiên đã từng nói do liên quan đến vết thương trên mặt, nên trong vòng một tuần Ôn Hân không thể tắm.
Thiếu tá không có gì là không làm được, cho nên vợ có yêu cầu, thiếu tá tiên sinh liền biến không thể thành có thể.
Ôn Hân núp ở trên giường nghe tiếng nước róc rách bên ngoài, suy đoán thiếu tá Lệ lực chiến đấu cao định làm thế nào để cô tắm “không nước”.
Động tác của quân nhân ngược lại rất nhanh, trong chốc lát, Lệ Minh Thần để trần nửa người trên đi từ bên ngoài vào "Vợ ơi, tắm đi!" Ôn Hân lập tức bị Lệ Minh Thần ôm vào trong lòng, cách khe hở của khăn tắm cô nhìn thấy lông mày của thiếu tá đang nhảy tưng tưng, nhất thời cảm thấy có chỗ nào đó không đứng, nhưng không nói ra được.
Tình yêu lý tưởng thuần khiết là XO phát sinh trên lĩnh vực tinh thần, nam nữ như vậy nhiều nhất cũng chỉ coi như là đạo hữu trên tinh thần, thứ mà bọn họ kiên trì Ôn Hân không biết vì sao tinh túy, cô là một người phàm tục, chỉ biết giao thân thể cho người đã được nhận định đó mới là lựa chọn tùy theo lòng mình.
Nhưng cô không ngờ, bản thân mới vừa bị thiếu tá Lệ cày cấy nửa giờ lại sắp phải nghênh đón cái gì.
Ngồi trong bồn tắm chỉ xả không đến một nửa nước, phía dưới là nước ấm hơi nguội, trước mắt là thiếu tá tiên sinh đang cởi quần áo, tay Ôn Hân vịn dọc theo bồn tắm hơi luống cuống, "Lệ, Lệ Minh Thần.... Anh ra ngoài đi, em tự tắm là được rồi."
Thiếu tá đã cởi trần truồng để lộ ra làn da ngăm đen, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thứ nhất, em tự tắm không thể bảo đảm không đụng tới vết thương, thứ hai, nước ấm anh pha hơi thấp, chính là sợ hơi nước bốc đến trên mặt em. Em xác định em có thể tắm xong mà không dính nước?" Lông mày của anh tuyệt đối đang nhảy nhót, nhưng vẻ mặt lại thành thật nghiêm túc, chặn đứng Ôn Hân làm cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lệ Minh Thần bước tuần tự hai chân vào bồn tắm.
Trời đất chứng giám, trước khi tắm, Lệ Minh Thần tuyệt đối là vô tâm tạp niệm, cho dù có, nhiều lắm cũng chỉ là bị khuôn mặt nhỏ nhắn và hai trái anh đào trước ngực của Ôn Hân trêu chọc. Sức lực cầm bông tắm lau chùi hơi mạnh, khi lau qua đôi gò bồng, Ôn Hân mới vừa trải qua một lần hoan ái khó có thể kìm giữ được một chuỗi tiếng ngâm khẽ bật ra khỏi miệng, “Ừ….”
Ôn Hân thần trí thanh tỉnh bị âm thanh của chính mình hù dọa, tay vội bảo vệ ngực, "Phía trước được rồi, lau phía sau thôi...." Nói xong, cô đứng dậy với biên độ nhỏ, tận lực không để nơi tư mật của mình bày ra trước người đàn ông, mặc dù đã tiếp xúc da thịt, nhưng cô “mới làm vợ người” nên da mặt vẫn rất mỏng, đừng nói mặt đối mặt cùng Lệ Minh Thần, ngay cả nhìn đối diện vật thuộc về phái nam thấp thoáng dưới nước, cô cũng không dám.
Đứng lên xoay người sang chỗ khác, trước khi vào nước Ôn Hân đang muốn thở nhẹ một hơi thì lại có bất ngờ, có thể là liên quan đến việc hôm nay kinh sợ cộng thêm thể lực tiêu hao nhiều, lúc ngồi xuống thì gót chân phải trượt một cái, Ôn Hân liền ngã ngửa người với tư thế hướng về phía sau. Sức nâng của nước, lồng ngực của Lệ Minh Thần, hai thứ này làm cô cảm thấy nhẹ nhàng như đang phiêu du trên mây.
"Bảo bối, sự nhẫn nại của quân nhân cũng không phải là vô hạn vô cùng, đặc biệt là thời điểm ôm vợ yêu của mình...."
Ngực chợt đau, Ôn Hân lúc này mới phát hiện ra hai con thỏ trắng vừa vặn bị người ta nắm lấy, mà thứ chĩa vào phía sau cô, đang thay đổi càng ngày càng cứng rắn.
Nam nữ cùng tắm là chuyện rất dễ nảy sinh dục vọng, lúc thiếu tá tiến vào từ phía sau, Ôn tiểu bạch thỏ cuối cùng cũng hiểu thấu quỷ kế của sói xám lớn, chỉ là lúc ấy đã trễ.
************************** Chỗ này tỉnh lực 326 chữ ************************
Tư thế tiến vào từ phía sau trong truyền thuyết là tư thế nam nữ thoải mái nhất, nhìn từ tiếng rên rỉ thay đổi dồn đập của Ôn Hân, quả thực đúng là như thế.
Lúc ban đầu tiếp nhận tường thịt non mềm trong hoa huyệt quấn chặt lấy vật xông vào, một trận co rút mãnh liệt không cách nào kiềm chế và sự kẹp chặt nhịp nhàng ăn khớp, cơ thể cũng đong đưa theo những cú rút ra đâm vào của người đàn ông, “Lệ, Lệ, Minh Thần.... Em.... Không được....” Cả người Ôn Hân sắp thoát ly giọng nói mang theo chút nức nở.
"Bé cưng, xong rồi." Tay thiếu tá vê lên nụ hoa trước ngực của cô, đồng thời nhào nặn, hạ thân cũng tăng nhanh tần suất.
Lần này biểu hiện Ôn Hân khá hơn chút so với lần đầu, căn bản chỉ đến sớm hơn thiếu tá có chút xíu.
Chất lỏng bị tưới vào trong cơ thể theo sự rút ra của phái nam mà chảy ra bên ngoài cơ thể, trước khi Ôn Hân hoàn toàn mất hết sức lực có nói một từ cuối cùng với Lệ Minh Thần là: tên lường gạt. Rõ ràng nói là tắm.
Sau đó Ôn Hân rất hối hận, ánh mắt nhìn Lệ Minh Thần cũng oán hận. Nhưng khiến cô hối hận hoàn toàn không phải là chuyện giao mình cho Lệ Minh Thần, buổi chiều ở trong nhà gọi đồ ăn bên ngoài, hai chân Ôn Hân mềm nhũn tạm thời “khôi phục” chút sinh lực lại bị Lệ Minh Thần trực tiếp ôm lên xe việt dã màu lam, một quyền bay thẳng đến chỗ đại đội trưởng Lệ đang ngồi ở vị trí lái xe: tên lường gạt! Đi bộ cũng khó khăn, sao có thể đến bên giường của anh trai đây.
Mặt mày đại đội trưởng cong lên, nhìn hiểu ý của Ôn Hân, cười ha hả, nắm bàn tay trắng như phấn của cô trực tiếp đánh lên trên ngực, bộ dạng giống như đang nói: không sao hết, tên lường gạt cũng bổ sung thêm chức năng bồi giường.
Đầu tiên lái xe đến trường tiểu học đón Ôn Noãn, sau đó mới sắp xếp đi bệnh viện thăm Ôn Lĩnh. Nhưng đường đi đến trường tiểu học còn chưa đi được một nửa, thì Ôn Hân suốt dọc đường đi không nói câu nào đột nhiên xoay người tóm lấy cánh tay Lệ Minh Thần: “Lệ Minh Thần! Hỏng rồi!”
Tính va chạm với đất của bánh xe việt dã cực tốt, két một tiếng liền dừng ở bên đường, xém chút là trượt đến làn xe ở đối diện nên mặt Lệ Minh Thần hơi đen lại, nhìn chằm chằm Ôn Hân: "Ôn Hân, nếu anh nhớ không lầm, hôm nay đã là lần thứ hai anh bảo em phải quý trọng bản thân rồi đấy!” Mắt thiếu tá đen nhánh, nhìn ra được tình cảm đang biến đổi từ tức giận thành thương tiếc.
"Anh thế nào cũng không sao cả, cho dù có đụng vào container, xe bị hủy người có chết thì đó cũng là anh xui xẻo; nhưng bên cạnh anh có em, không thể làm bừa, biết không?” Hai tay cũng rời khỏi vô-lăng, đưa tay ra nâng mặt của cô, thiếu tá Lệ nói từng câu từng chữ vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Có thể được một người toàn tâm toàn ý quý trọng, cảm giác này thật tốt. trên hai má là nhiệt độ thuộc về anh, Ôn Hân nghiêm túc gật đầu: "Em biết. Nhưng...." Ôn Hân chỉ nghiêm túc được hai giây liền chuyển chủ đề đến vấn đề mình vừa muốn hỏi, "Tả Dữu sao rồi, anh chạy tới chỗ em, cô ấy không có ai quan tâm...."
Đối với cô gái ngốc nghếch trong đầu lo lắng cho người khác còn hơn cả bản thân này, Lệ Minh Thần thật sự không biết nên nói cô lương thiện, hay là lương thiện quá mức thành ngu ngốc, xem ra cách an toàn nhất về sau là buộc cô gái nhỏ này lên dây lưng quần, đi đến đâu che chở đến đó, như vậy là an toàn nhất!
"Con bé đó á, khi còn nhỏ lần đầu tiên đi chọc tổ ong bò vẽ với đám nhóc con trong đại viện, kết quả bị chích sưng vù cả đầu, lúc ấy dường như cũng có khóc gì đó. Nhưng trong chớp mắt khi qua được mấy ngày liền dẫn đầu đám tiểu tử thối kia đổi thành đi trèo cây chọc tổ chim, em biết không, tuổi của những cây cổ thụ trong đại viện đó bao nhiêu thì đủ để nhìn được Thủy Quả trưởng thành bấy nhiêu.” Lệ Minh Thần từ từ nổ máy, vừa lên đường vừa nói, "Lần trước uống chỉ có em là không phát hiện, Thủy Quả đã phát tác từ khi đó, sau này nó có tinh thần hơn bất kỳ ai.”
Cũng là bởi vì loại tính cách này của Tả Dữu, cho nên thiếu tá mới lo cho Ôn Hân trước, mà không đi chiếu cố em gái trước tiên. Huống chi Tả Tuấn cũng ở đó, anh không thích anh ta, nhưng đối với cô em gái khác mẹ này, anh ít nhiều vẫn phải băn khoăn, lông mày Lệ Minh Thần dựng thẳng, nhưng ánh mắt khi thấy nét mặt Ôn Hân thì cuối thiếu tá vẫn không thể không chịu thua: “Phục em rồi, nếu như lo lắng thì anh gọi điện thoại là được chứ gì.”
Điện thoại Ôn Hân ở công ty, Lệ Minh Thần bấm số Tả Dữu, qua hồi lâu bên kia mới nhận.
"Tại sao anh lại phiền như vậy chứ, em không cần anh lo cho em...." Nhìn thử đi, tiểu thư Thủy Quả đâu có giống người kinh sợ quá mức để lại hậu di chứng, toàn bộ đều mạnh như rồng như hổ, vừa bắt đầu liền nghe thấy con bé đang oán hận người.
"Thủy Quả!" Thiếu tá cau mày, Thủy Quả vừa nói chuyện với ai đây?
"Anh! Mau tới cứu em!" Nghe được âm thanh của Lệ Minh Thần, Tả tiểu thư lập tức hét lên gọi, "Anh! Mau tới cứu em, Tả Tuấn muốn bắt cóc em! Các người dừng xe! Dừng xe!" Sau đó lại là một trận tiếng xe đi vào quỹ đạo, Lệ Minh Thần coi như hoàn toàn phục rồi, tình cảm mà Ôn Hân lo lắng cho con bé chính là như em gái ruột của cô, ngồi vào xe cũng không yên. “Được rồi, Ôn Hân lo cho em, hiện tại biết em vẫn khỏe như vâm, gây hại khắp nơi được rồi, cô ấy cũng yên tâm....” Lệ Minh Thần đang lái xe không quen nói chuyện điện thoại, nhưng trước khi gác máy, Tả Dữu đột nhiên kêu lên một tiếng: “Anh, chị và anh ở cùng với nhau, anh đưa điện thoại cho chị, em có chuyện muốn nói với chị ấy.... tút tút tút”
Đột nhiên báo âm bận, trước khi báo máy bận, Lệ Minh Thần mơ hồ nghe được một câu của Tả Tuấn: Em nói nhiều quá rồi đấy.
Thủy Quả muốn nói chuyện gì thế? Lệ Minh Thần không kịp nghĩ, xe đã lái đến đích.... Trường tiểu học nhân dân bậc nhất khu An Chung. Vội vã cùng nói với Ôn Hân rằng Tả Dữu không sao, Lệ Minh Thần liền nhảy xuống xe, đi đón Ôn Noãn.
Bọn họ tới vừa đúng lúc, cổng trường mới vừa mở ra, các bạn nhỏ đeo túi sách tan học giống như bầy chim sẻ được thả từ trong lồng ra chạy bình bịch tới cổng trường, Lệ Minh Thần cao to đứng trong đám người nhìn rất lâu, anh mới tìm thấy cô nhóc đang đá hòn đá chậm chạp đi ra ngoài sau đoàn người.
"Noãn Noãn!" Lệ Minh Thần giơ tay lên, gọi con bé.
Ôn Noãn đang không biết thần du ở nơi nào trong hệ ngân hà nghe thấy âm thanh đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó vẻ mặt căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, bộ dáng đó rơi vào trong mắt Lệ Minh Thần giống như con Hắc Bối được nuôi ở nhà cậu trước kia, chỉ cần chút âm thanh có ý nghĩa là nó dựng thẳng tai lên một lần.
Rốt cuộc cũng thấy Lệ Minh Thần vẻ mặt Ôn Noãn chấn động, ngay sau đó liền lấy tốc độ trước đây anh chưa từng thấy đạp hai chân voi nhỏ chạy về phía anh: “Dượng út!” Cô bé nhào vào trong lòng Lệ Minh Thần nhưng tinh thần hết sức vui mừng, từ sau khi lên tiểu học, ngoài cô và chị ra, liền không có mẫu người như ba tới đón bé.
Ghé vào trên cửa sổ ở ghế sau của xe việt dã, đầu ngón tay bé nhỏ của Ôn Noãn chỉ vào Lệ Minh Thần ở hàng trước, vừa kiêu ngạo vừa tự hào nói với một hàng bạn nhỏ đeo túi sách bên ngoài cửa rằng: đây là dượng út của tớ!
Nhìn Noãn Noãn vui mừng đến như vậy, trong lòng Ôn Hân cũng ấm áp....Lệ Minh Thần đến, không chỉ mang đến tình yêu cho nhà họ Ôn, cho cô, còn cho Noãn Noãn, còn cho cả anh trai....
Trong bệnh viện, Lệ Minh Thần thông cảm với “vấn đề thể lực” của mình nên bận trước bận sau, hỏi thăm chỗ này hỏi thăm chỗ kia, trước khi lên xe ý nghĩ này của Ôn Hân càng thêm mãnh liệt.
"Dượng út, mấy ngày nữa ở trường có một ngày gia đình, ba không đi được, dượng và cô đi cùng Noãn Noãn có được không?" Đến bệnh viện, bị thông cáo là không thể tùy ý chạy náo loạn lung tung nên Ôn Noãn viết mấy bài tập, trước khi đến bên giường, cô bé nói với Lệ Minh Thần đang xách siêu đi lấy nước.
"Ngày gia đình?" Từ nhỏ đã học ở trường thuộc gia đình quân nhân nên Lệ Minh Thần không hiểu nhiều mấy từ mới này, một tay xách siêu, một tay dẫn Noãn Noãn đi ra ngoài, "Noãn Noãn giải thích với chú xem đó là chuyện như thế nào, sau đó chú sẽ quyết định có được không?"
"Dạ được!" Cô nhóc đã đi ra ngoài cửa hưng phấn khó tả, trả lời lớn tiếng, khiến Ôn Hân nhắc nhở cô bé về vấn đề yên tĩnh trong bệnh viện rất nhiều lần cũng phải bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô đi tới trước giường bệnh, nhẹ nhàng vén chăn của Ôn Lĩnh lên xem thử chỗ vết thương, “Anh, hiện tại cảm thấy sao rồi?”
Rất lâu không có ai đáp lại, Ôn Hân nghi ngờ ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Ôn Lĩnh, "Hân Hân, anh vẫn luôn lo lắng không có Ngụy Dược, em sẽ không dám đi tìm người yêu, hiện tại cuối cùng anh cũng yên tâm rồi, quan hệ của em và cậu ấy rất tốt.”
Anh mắt của Ôn Lĩnh hôm nay có chút kỳ quái, cộng thêm bản thân Ôn Hân có tật giật mình, nên lúng túng để chăn xuống, Ôn Hân cầm hộp đựng cơm trên bàn ở đầu giường, ném lại một câu “Em đi mua cơm” rồi chuồn mất.
Sự thay đổi giữa mặt mày của em gái, người làm anh trai như anh sao có thể không nhìn ra, Ôn Lĩnh vẫn cười ấm áp như cũ.
Đồ ăn trong căn tin bệnh viện dĩ nhiên không phong phú bằng tiệm ăn bên ngoài, nhưng sau khi giải phẫu, bác sĩ đặc biệt dặn dò sau khi trải qua phẫu thuật thức ăn phải dễ tiêu, kị dầu, kị tanh, kị hải sản, cho nên dù Ôn Hân có muốn tẩm bổ tốt một chút cho anh trai, cũng chỉ có thể chờ sau khi xuất viện.
Mua món đậu hũ nấu hành anh trai thích ăn, thêm một phần canh trứng gà, ngoài ra lại chọn rất nhiều khoảng ba bốn món nữa cho quỷ tham ăn Noãn Noãn và Lệ Minh Thần to con, lúc này Ôn Hân mới xách một đống đồ trên tay trở về.
Đau đớn phía dưới đã không rõ ràng nữa, nhưng Ôn Hân vẫn đi thật chậm, thành phố C dưới chiều tà hiếm khi xuất hiện ánh nắng chiều, đỏ rực chiếu xuống đỉnh đầu, Ôn Hân có loại ảo tưởng đó là được phủ lên chiếc khăn cô dâu, ngửa đầu nhìn một lát, Ôn Hân đỏ mặt lần nữa khôi phục lại tầm nhìn bình thường, nhưng chân vốn nên bước đi lại làm thế nào cũng không bước nổi.
Cách ôn Hân khoảng năm bước, người phụ nữ trung niên kia vẫn là một thân quần áo cắt may chỉnh tề, tóc dài uốn thành búi tóc quý phái đang nhìn về phía cô, dường như đang nhìn cô lại như không giống.
Trong lúc Ôn Hân đang do dự xem nên giả bộ coi như người xa lạ trực tiếp đi lướt qua, hay là đi tới tranh cãi một trận ầm ĩ, thì Đồng Lệ lại đi về phía cô trước.
Một bước ngắn, âm thanh Đồng Lệ lại xa cách giống như khoảng cách là mấy năm ánh sáng, giọng nói xa cách truyền đến: “Hân Hân, có một chuyện, tôi.... muốn tìm cô giúp một tay....”
Chuyện buồn cười lớn nhất thế kỷ này, bác trai Ngụy phẫu thuật thất bại Đồng Lệ dẫn theo người chặn ở bệnh viện hùng hổ hăm dọa ba, vì muốn cô và Ngụy Dược chia tay, Đồng Lệ cố ý để cô nhìn thấy Ngụy Dược và Bạch Lộc ở bên nhau, lại đi cầu xin cô?
"Ngụy phu nhân, bà xác định bà không tìm lộn người đấy chứ?" Thời gian trôi qua đã được mấy năm rồi, Ôn Hân nói với người phụ nữ suýt nữa đã thành mẹ chồng của mình, không chút từ chối.