-
Phần 5
***
10
Qua năm mới, vào tháng ba, phụ thân Hạ Hồng Diệp dẫn binh bắt được thủ lĩnh Nam Man, lập được chiến công hiển hách.
Lý Viễn miễn cưỡng nén chịu phong thưởng, còn phải ân sủng cho quý phi ở hậu cung.
Hắn cũng xem như có tâm, còn nhớ rõ Hạ Miên Miên đang thê thảm trong lãnh cung, ban cho phụ thân nàng ta một công việc tốt.
Bây giờ Nam Man không làm nên trò trống gì, phụ thân của Hạ Miên Miên dẫn binh đi thu dọn những tán binh còn sót lại của Nam Man, đây vốn là chuyện dễ dàng, chỉ cần đợi lúc trở về được phong thưởng, sau đó cầu tình cho nữ nhi là được.
Nếu thật sự để cho hắn thuận lợi như vậy thì không phải chuyện Hạ Hồng Diệp trùng sinh đều trở nên vô ích sao?
Nàng đã sớm trao đổi tin tức với phụ thân nàng, lúc đuổi g.iết tàn binh, Hạ đại tướng quân đã trực tiếp đưa đường đệ đến tiền chiến đ.ánh tiên phong.
Phụ thân của Hạ Miên Miên cũng không làm mọi người thất vọng, tự mình đuổi theo một kẻ đào binh mà rơi vào bẫy, vẫn là Hạ đại tướng quân phải dẫn người đi cứu viện.
Ai da, lúc được kéo trở về, tay chân của phụ thân Hạ Miên Miên đều đã bị gãy, xem ra trước mắt sẽ không thể lên chiến trường được rồi.
Đáng thương cho Miên Miên cô nương, cơ hội tốt ở phía trước, phụ thân nàng ta lại không nắm chắc được, nàng ta đành phải quay về lãnh cung tiếp tục ăn rau ăn cháo.
Lúc Hạ Hồng Diệp đến tìm ta, cười đến mức suýt chút nữa không thở nổi.
“Ngươi không biết đường thúc của ta ngu xuẩn như thế nào đâu, phụ thân ta giăng một cái bẫy, ông ta liền chui vào không do dự một chút nào.”
“Ta thấy bệ hạ của chúng ta đã tức giận đến mức mặt cũng đã lệch đi, còn phải an ủi ta đừng quá thương tâm.”
“Thương tâm? Ta có nằm mơ cũng có thể cười thành tiếng.”
Ta cười lắc đầu: “Chỉ như vậy mà ngươi đã hài lòng rồi?”
“Đường thúc của ngươi chẳng qua chỉ là một con tốt thí, kẻ đầu sỏ vẫn còn đang sống rất tốt.”
Nàng hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy bệ hạ uống thuốc xong cũng vui vẻ phấn khởi lắm, nhưng cũng không còn được bao lâu nữa.”
Dứt lời, nàng thở dài một tiếng: “Nếu không phải kiếp trước có ngươi ngăn cản, hắn còn có thể sống sót sao?”
“Chúc cho bệ hạ của chúng ta, sớm đi về miền cực lạc.”
Dưới chiến sự lần này, Hạ gia giống như liệt hỏa phanh du, Hạ đại tướng quân có chiến công hiển hách, quả thật đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Lý Viễn.
*Liệt hỏa phanh du, tiên hoa trước cẩm (烈火烹油, 鲜花着锦): Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là thêm dầu vào lửa, thêm hoa lên gấm. Ngụ ý nói chuyện vốn đã tốt thì lại càng tốt hơn, sống động hơn, phô trương hơn.
Có lẽ là do Lý Viễn đã uống quá nhiều đan dược, đầu óc hắn càng trở nên không tỉnh táo, vậy mà lại đ.ánh chủ ý lên người ta.
“Tử đồng, nàng gả cho trẫm cũng đã tám năm rồi.”
Hắn cảm khái ôm lấy vai ta, không biết trong miệng heo của hắn lại muốn nói cái gì đây.
“Năm tháng quả thật không tha cho con người, ngay cả hài nhi của chúng ta cũng đã biết đọc sách vỡ lòng rồi.”
Ta thở dài: “Bệ hạ, ta và người là phu thê nhất thể, có chuyện gì mà không thể nói thẳng đây?”
Lý Viễn ôn hòa cười rộ lên, hai mắt thâm quầng, tròng mắt trắng đục, sắc mặt ố vàng, chậc chậc, thật sự là đan dược thượng phẩm.
“Trong lòng trẫm thật sự khó an.”
“Hai năm nay, thân thể trẫm càng ngày càng không tốt, trẫm lo lắng cho tiền đồ của Chính nhi.”
“Bệ hạ đang lúc hưng thịnh, Chính nhi có người làm phụ mẫu, có gì phải lo lắng?”
Hắn bi thương nhìn ta: “Hạ gia lừng lẫy như thế, Hạ quý phi ở trong cung hành sự càng lúc càng không có phép tắc, trong lòng trẫm cảm thất rất khó chịu.”
“Tử đồng, nàng có hiểu được ý của trẫm không?”
“Thiên hạ này sớm muộn gì cũng sẽ là của Chính nhi, người làm phụ mẫu như chúng ta, phải quét sạch hết chướng ngại cho nó mới đúng.”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu: “Không phải Hạ đại tướng quân rất trung thành tận tâm với bệ hạ sao?”
“Cái gì mà trung thành tận tâm?”
Lý Viễn nổi giận đùng đùng: “Thần tử vì trẫm phân ưu chính là bổn phận, hiện giờ môn đình hắn lừng lẫy như thế, cũng không nghĩ tới tình cảnh của trẫm sao?”
“Cạnh giường, há có thể để cho kẻ khác ngủ say*?”
*(卧榻之侧, 怎容旁人酣睡): Ví với việc không cho phép người khác xâm nhập vào phạm vi thế lực của mình.
Nói rất hay, ta cũng không muốn để cho ngươi ngủ say bên cạnh ta.
“Thần thiếp hiểu được tâm tư của bệ hạ, chỉ là dù sao Hạ quý phi cũng đã bồi bạn bên xa giá nhiều năm, đối với người tình thâm thắm thiết.”
Lý Viễn khẽ giật khóe miệng hừ một tiếng, âm u lạnh lẽo nói: “Đến lúc đó trẫm sẽ bồi thường cho nàng ấy sau.”
Bồi thường như thế nào? Uống một ly rượu độc, bồi thường cho đường muội của nàng sao?
Lý Viễn, con người này lòng dạ độc ác, lạnh lẽo vô tình.
Quả nhiên không đáng để phó thác.
Sau ngày đó, Lý Viễn tự cảm thấy một lòng một dạ với ta, trong lòng tràn đầy vui mừng chờ ta và Hạ quý phi đối đầu, hắn chỉ việc tọa sơn quan hổ đấu.
*Tọa sơn quan hổ đấu (坐山观虎斗): Thành ngữ Trung Quốc. Có nghĩa là khi hai bên đ.ánh nhau thì sẽ áp dụng thái độ bàng quan để quan sát, đợi đến khi cả hai bên đều bị thiệt hại thì sẽ là ngư ông đắc lợi.
Hắn tự cho rằng dùng tiền đồ của Chính nhi thì sẽ có thể trói buộc được ta, nhưng thật đáng tiếc, con đường này ta đã sớm đi qua một lần rồi.
Dùng lời của Hạ Hồng Diệp mà nói thì: “Sao hắn có thể tự tin đến như vậy?”
Đúng vậy, vì sao Lý Viễn lại tự tin đến như vậy, hắn cảm thấy chỉ dựa vào đôi câu vài lời là có thể hù dọa được ta sao?
Kiếp trước, Lý Viễn chăm lo quốc sự, ta và Hạ Hồng Diệp đều không làm trái ý hắn, hắn còn phải mất mười mấy năm mới nhổ bỏ được hai người chúng ta.
Kiếp này, hắn dường như càng nôn nóng hơn rồi.
Hạ Hồng Diệp tự mình rót một chén rượu: “Thân thể không dùng được, đầu óc cũng vô dụng.”
Ta nhếch môi, thầm nghĩ, thân thể của Lý Viễn e là thật sự không được nữa rồi.
Thành phần của đan độc kia ta đến bây giờ vẫn chưa quên, vì để cho dược hiệu phát huy tác dụng nhanh hơn, ta còn cho thêm một mồi lửa, kiếp này phỏng chừng sẽ phát tác nhanh hơn.
11
Ngày mười ba tháng sáu, mùa hạ năm nay rất nóng.
Người đầu tiên ngã xuống, chính là thái hậu.
Tuy rằng gừng càng già càng cay, nhưng dù sao cũng là bị trúng độc, thân thể có tốt thì cũng sẽ biến thành xấu.
Thái hậu lại trúng độc, Lý Viễn lại nổi trận lôi đình.
Ta lại bắt đầu điều tra kỹ lưỡng một lần nữa.
Đợi đến khi thái y kiểm tra xong, mới run rẩy cả người nói: “Có lẽ là thái hậu đã uống phải thuốc độc trong một thời gian dài, độc tích lũy theo từng ngày, đào khoét hết thân thể.”
Sắc mặt Lý Viễn càng thêm khó coi: “Tận tâm cứu chữa.”
“Hoàng hậu, trẫm giao hậu cung giao cho nàng, nàng quản lý như vậy sao? Bây giờ mẫu hậu sinh tử không rõ, nàng đừng có thoái thác trách nhiệm!”
Ngươi có bệnh à, đầu óc mẫu thân ngươi không tốt, mỗi ngày đều uống thuốc độc, ta còn có thể đến cạy miệng mẫu thân ngươi ra sao?
“Bệ hạ!”
“Thần thiếp, thần thiếp có chuyện muốn nói.”
Lý Viễn lạnh lùng nhìn ta một cái, không lên tiếng.
“Lúc mẫu hậu hôn mê, thần thiếp đã điều tra tẩm cung của mẫu hậu, phát hiện ra cái này.”
Ta nhận lấy hộp đan trong tay Tiểu Thúy, lộ ra vẻ mặt đau thương nói: “Đan này mẫu hậu xem như bảo bối, bình thường thần thiếp tuyệt đối không dám đụng vào.”
“Hiện tại tình thế cấp bách, thần thiếp tự ý chủ trương, để cho thái y nghiệm độc.”
Lý Viễn sửng sốt: “Có độc sao?”
“Hồi bẩm bệ hạ, đan này không có độc.”
Câu trả lời của thái y khiến cho Lý Viễn có chút yên tâm.
“Nhưng đan này tuyệt đối không thể đụng vào!”
“Ngươi nói cái gì?!”
Lý Viễn sẩy tay đ.ánh đổ chén trà trên bàn xuống đất, mọi người trong phòng vội vàng quỳ xuống, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Nói tiếp đi!”
Ba chữ đơn giản này giống như được vắt ra từ kẽ răng vậy.
“Đan dược này sau khi ăn vào nhìn thì giống như tràn đầy tinh lực, nhưng thật ra không khác gì g.iết gà lấy trứng, tiêu hao sinh cơ của thái hậu nương nương!”
“Thái hậu nương nương đã dùng quá nhiều, bây giờ, chỉ sợ là ——”
“Càn rỡ!”
Lý Viễn giận dữ, đá một cước vào gót chân thái y.
Nhất thời lửa giận công tâm, hắn cũng ngất đi.
Ai da, loạn rồi, loạn cả rồi.
Lúc Lý Viễn bất tỉnh nhân sự, ta chính là chủ nhân lớn nhất trong hậu cung này.
Lúc này ta liền hạ lệnh bắt lão đạo lừa đời lấy tiếng kia lại, lệnh cho thái y toàn lực cứu chữa mẫu tử Lý Viễn.
Lại bí mật thêm một chút phiền toái cho thân thể rách nát của Lý Viễn, khiến cho hắn nhất thời nửa chốc cũng không thể xuống giường.
Trước giường bệnh của Lý Viễn, ta và Hạ Hồng Diệp ngồi xuống cạnh nhau.
“Thái hậu bên kia thế nào rồi?”
Hạ Hồng Diệp nhếch môi: “Ước chừng chỉ trong vài ngày nữa thôi, nếu như bệ hạ có thể mau tỉnh lại thì còn có thể đuổi kịp một hơi tàn.”
“Ngày tháng trôi qua thật nhanh.”
Ta nhìn thoáng qua Hạ Hồng Diệp, dưới ánh nến, đôi môi của nàng đỏ mọng như m.áu.
“Nhanh sao? Sao ta lại cảm thấy vẫn hơi chậm?”
Lý Viễn vẫn còn có phúc khí, bắt kịp được một hơi tàn của thái hậu.
Lão đạo cũng có kết cục giống như kiếp trước, chỉ còn chờ Lý Viễn xử trí.
Trải qua trận chiến này, chút tinh khí thần còn sót lại của Lý Viễn cũng đã tiêu hao hết, hắn nằm trên giường nhiều ngày, cũng không đứng dậy nổi.
Quốc không thể một ngày không có vua, tất nhiên chỉ có thể để cho hoàng trưởng tử giám quốc.
Hoàng trưởng tử tuổi còn nhỏ, hoàng đế bệnh nặng không dậy nổi, ta thân là hoàng hậu đương nhiên phải giúp chia sẻ khó khăn.
Ta mưu tính lâu như vậy, rốt cuộc cũng có được cơ hội, đưa tay lên đến triều đường.
Ngày phụ thân ta đến gặp ta, ta đang ngồi sau bàn phê duyệt tấu chương.
“Nương nương, thần có một chuyện không hiểu?”
“Phụ thân không cần phải hỏi nữa, suy nghĩ trong lòng của người, chính là suy nghĩ trong lòng của con.”
Phụ thân ta lộ ra ánh mắt kinh ngạc: “Nương nương thật sự muốn mạo hiểm bất chấp thiên hạ rộng lớn cũng không sợ sai sao?”
“Cái gì mà đúng sai?”
Ta từ trên cao nhìn xuống phụ thân ta: “Phụ thân, đợi đến khi con ngồi vào cái ghế kia rồi, sẽ không có đúng sai nữa.”
“Hoàng trưởng tử sau này sẽ thành niên, nương nương chính là thái hậu thuận lý thành chương, tội gì phải đi con đường này?”
“Phụ thân, khi con còn nhỏ lúc ở nhà, tổ phụ nói, luận về tâm tư văn chương, nhi lang đương thời cũng không bằng con.”
“Vì sao con phải làm giá y cho người khác chứ?”
“Con là nữ tử! Nữ tử há nào có thể tham chính?”
Ta nhìn phụ thân ta rất lâu, mãi cho đến khi ông ấy không nhịn được mà nhìn sang chỗ khác, ta mới mở miệng nói: “Có gì mà không thể?”
“Chưa bao giờ có tiền lệ!”
“Vậy thì bắt đầu từ con về sau đi.”
“Phụ thân, con đã không còn đường để quay đầu nữa rồi, nếu như người nguyện ý thì ở lại triều đường giúp con, nếu như không nguyện ý thì cứ trình lên đơn từ quan, chuyện của Tạ gia người cũng không cần hỏi nữa."
Sắc mặt phụ thân ta xám xịt, lui về phía sau vài bước, kinh nghi bất định nhìn ta.
“Tạ gia, chỉ nghe theo một mình nương nương sai đâu đ.ánh đó.”