-
Phần 3
***
7
Đảo mắt đã được ba tháng, Hạ Hồng Diệp lấy danh hiệu sủng phi tác oai tác quái đến cùng, Hạ Miên Miên gặp phải một hồi phong ba bão táp.
Tiểu Thúy nói, có một hôm Hạ bảo lâm khóc chạy đến ngự tiền, còn chưa kịp nói chuyện, Hạ quý phi đã đến.
Ai da, có tình nhân mà phải cách biệt chia ly, thật sự khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng mà.
Ta thấy mấy ngày nay Hạ Miên Miên giống như đã nhịn đến tận đầu, sắc mặt nàng ta lúc thỉnh an cũng rất dữ tợn.
Mắt thấy vở kịch đã sắp hoàn thành, ta an bài người đi thổi gió bên tai Hạ Miên Miên.
Ngày hôm sau, Hạ Hồng Diệp nói với ta: “Thật ngu xuẩn đến mức ta không thể nhìn nổi, cung nhân mà ngươi dặn dò chẳng qua chỉ dụ dỗ vài câu, nàng ta thật sự nhờ người đi mua độc dược.”
Ta hỏi nàng: “Ngươi định tự mình uống độc này sao?”
Nàng gật đầu, nói: “Luyến tiếc hài tử thì làm sao bắt được sói.”
“Thân thể ngươi vốn không tốt, cần gì phải lấy thân mạo hiểm.”
Ta không đồng ý nhìn nàng: “Chi bằng rút củi dưới đáy nồi, dùng đạo của người trả lại cho người.”
Nàng khó hiểu đáp: “Ngươi đừng nói phức tạp như vậy, ta ít đọc sách.”
Ta bất lực thở dài: “Ngươi uống thuốc độc, không chừng Lý Viễn còn có thể thay Hạ Miên Miên dàn xếp một hai, không bằng đem độc này, nương theo tay Hạ Miên Miên đưa đến cho người khác.”
“Theo ta thấy, thái hậu lão nhân gia, gừng càng già càng cay, có uống phải một chút độc dược cũng không sao.”
Hạ Hồng Diệp nhíu mày: “Chủ ý này của ngươi rất tốt, nhưng sao Hạ Miên Miên có thể hạ độc thái hậu được chứ?”
Ta cong môi cười: “Có phải hạ độc thái hậu hay không không quan trọng, chỉ cần mọi người cảm thấy độc này do nàng ta hạ là được.”
Ba ngày sau, thái hậu bị trúng độc hôn mê, thái y viện nhiều lần chẩn trị mới cứu chữa được.
Hoàng thượng tức giận, hạ lệnh điều tra kỹ càng, ta mang theo người lật hết cả hậu cung lên, phát hiện ra trong phòng Hạ bảo lâm vậy mà lại cất giấu độc dược.
Thái hậu vẫn chưa tỉnh lại, ta và Hạ Hồng Diệp ngồi ở hai bên của Lý Viễn, còn Hạ Miên Miên và Hải Đường thì co rúm quỳ trên mặt đất.
Hạ Miên Miên khóc nói: “Bệ hạ cứu thần thiếp!”
Nếu không phải không đúng thời điểm, ta suýt chút nữa đã cười ra tiếng, không phải chứ muội muội, ngươi ngu xuẩn đến như vậy sao?
Chuyện này đã lửa thiêu đến mông rồi, bệ hạ có thể cứu ngươi cái gì? Hắn còn có thể vì ngươi mà không quan tâm đến ơn sinh dưỡng, để cho mẫu hậu hắn chịu tội vô ích sao?
Những người có mặt ở đây đều biết rõ trong lòng, Hạ Miên Miên không phải là hung thủ thật sự, nhưng độc dược lại ở trong phòng Hạ Miên Miên.
Thái y kiểm tra một phen, sau đó cẩn thận nói: “Hồi bẩm bệ hạ, độc này không phải là độc mà thái hậu trúng.”
Lý Viễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Suýt chút nữa đã oan uổng Miên Miên, hoàng hậu, nàng hành sự cũng quá lỗ mãng.”
Trong lòng ta cười lạnh không thôi, Lý Viễn, ngươi vui vẻ quá sớm rồi.
Còn chưa đợi Lý Viễn bảo Hạ Miên Miên đứng lên, thái y lại nói: “Hoàng hậu nương nương cẩn thận, đã để cho thần chờ xem dụng cụ trong phòng thái hậu.”
“Độc mà thái hậu trúng cũng không phải trộn lẫn trong thức ăn, mà do huân hương trong nội thất xúc tác với kịch độc trên người người khác, mới dẫn đến trúng độc.”
“Vừa rồi, thần đã kiểm tra túi hương trên người quý phi nương nương, độc là từ đó mà đến.”
Lý Viễn sửng sốt, ánh mắt ngoan độc nhìn về phía Hạ Hồng Diệp: “Hạ quý phi, sao ngươi dám ám hại thái hậu!”
Hạ Hồng Diệp lập tức quỳ xuống: “Thần thiếp không dám, thần thiếp oan uổng mà, bệ hạ!”
Lý Viễn ném chén trà trong tay xuống cạnh chân Hạ Hồng Diệp, phỏng chừng trong lòng hắn đã vui đến nở hoa. Nếu Hạ Hồng Diệp phạm tội, hắn sẽ có cơ hội làm suy yếu quân quyền của Hạ gia, còn có thể cứu người trong lòng trong khỏi dầu sôi lửa bỏng, thật đúng là chuyện tốt.
Nhưng rất đáng tiếc, hôm nay bổn cung sẽ ra tay.
“Bệ hạ!”
Ta đỡ Hạ Hồng Diệp đứng dậy, không đồng ý thở dài: “Thần thiếp biết người lo lắng, nhưng người đừng nóng vội.”
“Nàng có ý gì?”
Hạ Hồng Diệp rơi nước mắt nhìn thoáng qua Lý Viễn: “Bệ hạ, túi hương này là đường muội tặng cho thần thiếp.”
Hạ Miên Miên vốn còn đang nức nở, nghe được những lời này liền bị lừa ngay tại chỗ, cũng quên mất phải giả bộ đáng thương: “Nói bậy!”
“Càn rỡ!”
Mỗi lần Tiểu Thúy ra tay đều rất vừa vặn, vả thẳng vào miệng Hạ Miên Miên!
Lý Viễn bị lật qua lật lại choáng váng đến ngây người, còn chưa kịp phản ứng lại đã phải trơ mắt nhìn Hạ Miên Miên bị tát.
Đ.ánh chó phải nhìn mặt chủ, Tiểu Thúy là người của ta, cho dù trong lòng hắn có khó chịu, hắn cũng phải nhịn.
Đương nhiên, ta không có ý nói Tiểu Thúy là chó.
Hải Đường nhìn Hạ Miên Miên chỉ biết khóc, kiên trì mở miệng: “Túi hương này đã qua tay nhiều người, cũng không thể chứng minh độc là do bảo lâm hạ, bệ hạ!”
Hạ Miên Miên giống như mới tỉnh mộng: “Đúng đúng đúng, không chừng là đường tỷ hại ta.”
Lý Viễn nhíu mày, do dự không nói gì.
Không nói được gì là đúng rồi, lúc bổn cung hành sự còn có lỗ hổng để cho ngươi chui vào sao?
Ta cho thái y một ánh mắt, hắn lại tiếp tục nói: “Bệ hạ, chuyện này không có khả năng.”
“Với dược tính của loại độc này, nếu sau này cho thêm, e là quý phi nương nương sẽ sớm gặp phải bất trắc, chỉ có thể là lúc may vải ngâm trong độc sau đó phơi khô mới được.”
“Theo cách như vậy, liều lượng ít, mới có thể g.iết người một cách vô hình.”
Nước mắt của Hạ Hồng Diệp nói rơi liền rơi: “Miên Miên, sao muội có thể hại ta như thế?”
Lúc này Lý Viễn mới phản ứng lại, đây là một vở kịch liên hoàn, dưới sự diễn dịch nhiệt tình của hắn, Hạ Miên Miên đã đi vào ngõ cụt.
“Thần thiếp không có, bệ hạ, Lý lang!”
Lý Viễn lộ vẻ không đành lòng, do dự nói: “Chuyện này có phải còn hiểu lầm hay không, Hạ bảo lâm từ trước đến nay luôn nhu nhược ——”
“Bệ hạ!”
Hai mắt Hạ Hồng Diệp đẫm lệ nhìn Lý Viễn: “Nhân chứng vật chứng đã có, vì sao người lại…?”
Lý Viễn nói mấy lời tàn nhẫn vừa rồi, lúc này phải đối mặt với ánh mắt bi thương của Hạ Miên Miên, còn có Hạ Hồng Diệp đầy nước mắt chất vấn, hắn đây là cưỡi hổ khó xuống.
Ta nhìn Hạ Miên Miên, không có ý tốt nhếch môi: “Chuyện trọng đại, cũng không thể qua loa.”
Lý Viễn khích lệ nhìn ta, có lẽ hắn nghĩ đến ta và Hạ Hồng Diệp xưa nay luôn bất hòa, bắt đầu chờ mong ta và Hạ Hồng Diệp lập tức triển khai một hồi đại chiến, cứu người trong lòng của hắn ra khỏi vũng bùn.
Không ngờ tới phải không bệ hạ, hoàng hậu của ngươi cùng một giuộc với quý phi!
“Hạ bảo lâm còn trẻ, sao lại nghĩ đến chuyện như thế này? Có lẽ là bị người khác che mắt cũng không chừng?”
“Mưu hại quý phi, tàng trữ độc dược là tội c.hết. Hạ bảo lâm, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng rồi nói chuyện, bằng không ai cũng không thể giữ được ngươi.”
Nếu Hạ Miên Miên chỉ hạ độc quý phi, Lý Viễn tất nhiên có cách biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, nhưng người đang nằm bây giờ chính là thái hậu, vậy thì không thể qua loa.
Hạ Miên Miên hoài nghi bất định nhìn ta, tiểu nha đầu bên cạnh lén lút kéo ống tay áo nàng ta, không biết lẩm bẩm câu gì, ánh mắt Hạ Miên Miên liền sáng ngời, lúc này mới lớn tiếng nói: “Vâng, là Hải Đường làm!”
“Cái gì?”
“Bảo lâm?”
Lần này đến Lý Viễn và Hải Đường đều bị Hạ Miên Miên lừa gạt, ta suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Ta đã nói rồi, chỉ cần dẫn dắt thật tốt, kẻ ngu xuẩn cũng có thể phát huy sức mạnh cực lớn, Hạ Miên Miên cho đến bây giờ vẫn chưa từng làm ta thất vọng.
Hạ Miên Miên quay mặt không dám nhìn Hải Đường: “Hải Đường, Hải Đường trong lòng có oán hận với tỷ tỷ, mới làm ra loại chuyện này. Bệ hạ, thần thiếp không biết gì hết.”
Nếu không phải không đúng thời điểm, nói không chừng Lý Viễn cũng muốn mắng người.
Khuôn mặt hắn xanh mét, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hắn nghẹn một hồi lâu cũng không nói nên lời.
Ai da, tình yêu quả thật khiến cho con người ta mù quáng, ánh mắt này của Lý Viễn, ta thật sự không dám khen ngợi.