Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Mộc Trà lơ đãng nhìn về phía hồ nước, mặt nước khẽ lăn tăn vài gợn sóng nhỏ, lá trên cây rụng xuống vài ba chiếc,trời đang vào đông, gió lạnh bắt đầu thổi mạnh hơn. Mộc Trà cúi người ôm Bạch Bạch vào lòng.
- Bạch Bạch chúng ta về nhà thôi.
Cô dắt Bạch Bạch đi về, đột nhiên có bóng người chắn ngang cô, Mộc Trà cố né tránh đi hướng khác thì bị cản lại. Giọng nói ôn nhu khiến tâm Mộc Trà nhộn nhạo một đợt.
- Tiểu Trà, em nói chuyện với anh, một chút thôi.
- Tống thiếu, phiền anh tránh ra một chút, tôi thật sự chẳng muốn tin lời nào từ anh nữa.
- Không cần lạnh nhạt với anh. Em đừng lạnh nhạt với anh vậy. Em biết mà, anh đối với em như nào em hiểu rõ nhất. Tình cảm của anh như nào em rõ nhất. Giấu em việc đó là không muốn em đau lòng. Anh thật không cố ý.
Tống Hạo Thiên không dám xuất hiện trước mặt cô thường cho người theo dõi bảo vệ cô. Hắn biết gặp hắn cô rất tức giận. Nhưng hắn không thể chịu được. Nếu cứ như vậy, khoảng cách giữa cả hai ngày càng lớn. Hắn đã chờ đợi rất lâu. Rất lâu. Hắn không muốn bỏ lỡ cô một lần nào nữa.
Mộc Trà cười nhạt đi lướt qua hắn, trái tim cô sao lại ê ẩm vậy chứ.
Tống Hạo Thiên thấy cô đi qua mình vội vã ôm lấy cô từ đằng sau. Hắn sợ, hắn rất sợ cô sẽ bỏ rơi hắn, bỏ đi mãi mãi, cô không cần hắn nữa.
- Tiểu Trà... Tiểu Trà của anh... đừng vậy mà. Anh chỉ giấu em việc đấy. Anh không nói dối em chuyện gì nữa. Từ nay về sau anh sẽ không giấu em bất kỳ chuyện gì nữa. Được không?
Mộc Trà khựng lại một chút, Tống Hạo Thiên là người hiểu cô nhất, ánh mắt ôn nhu tựa thủy đó khiến trái tim cô không tự chủ mà dần đập bất ổn. Cô gạt cảm xúc sang một bên, cố gắng gỡ cánh tay đang ôm mình.
- Tôi... muốn yên tĩnh. Anh về đi.
- Tiểu Trà....
Mộc Trà bịp chặt tai rồi chạy đi mất cùng với Bạch Bạch. Nếu nghe nữa cô sợ sẽ không kiểm soát được hành động mà đánh hắn mà cũng muốn ôm hắn.
Tống Hạo Thiên lặng lẽ cúi đầu. Trên vai hắn bỗng có một cánh tay vỗ nhẹ.
- Tiểu Trà, có lẽ rất sốc.
- Lãnh Hàn... Anh biết rồi.
- Phải, tôi biết hết. Tống Hạo Thiên, Lâm Mộc Trà là người yêu được buông được. Khi đã yêu ai thì rất điên cuồng nhưng khi không còn là gì của nhau cô ấy vô tình hơn bao giờ hết. Tôi chính là một ví dụ. Dù vậy, tôi cũng không buông tay đâu cho dù có phải chia sẻ cô ấy.
- Mộc Trà có tài năng, có nhan sắc. Cô ấy không giành cho riêng ai. Tống Hạo Thiên, tôi muốn anh và tôi kết đồng minh có được cô ấy.
Tống Hạo Thiên nhìn Lãnh Hàn đang đưa tay trước mặt mình, hắn cười nhẹ đáp trả cái bắt tay. Kết đồng minh cũng không tồi đi nhưng hắn không biết rằng không chỉ dừng lại ở con số 2 mà cả hắn và Lãnh Hàn phải chia sẻ cô với một số người khác nữa và toàn là những nam nhân ưu tú.
- ---
Mộc Trà trở về nhà tự động thu mình vào một góc hai tay ôm lấy cơ thể vùi mặt giữa hai chân. Bạch Bạch kêu lên vài tiếng rồi cọ cọ cái đầu rậm lông vào người Mộc Trà như an ủi chủ của mình.
Cô thấy thật mệt mỏi, tại sao lại mệt như vậy? Liệu có ai cần cô không? Có ai thật lòng không lừa dối cô?
Mộc Trà vươn người ngồi dậy đi tắm. Đúng rồi, cô còn nhiều thứ phải làm mà.
Vote and cmt
Chương này hơi ngắn
- Bạch Bạch chúng ta về nhà thôi.
Cô dắt Bạch Bạch đi về, đột nhiên có bóng người chắn ngang cô, Mộc Trà cố né tránh đi hướng khác thì bị cản lại. Giọng nói ôn nhu khiến tâm Mộc Trà nhộn nhạo một đợt.
- Tiểu Trà, em nói chuyện với anh, một chút thôi.
- Tống thiếu, phiền anh tránh ra một chút, tôi thật sự chẳng muốn tin lời nào từ anh nữa.
- Không cần lạnh nhạt với anh. Em đừng lạnh nhạt với anh vậy. Em biết mà, anh đối với em như nào em hiểu rõ nhất. Tình cảm của anh như nào em rõ nhất. Giấu em việc đó là không muốn em đau lòng. Anh thật không cố ý.
Tống Hạo Thiên không dám xuất hiện trước mặt cô thường cho người theo dõi bảo vệ cô. Hắn biết gặp hắn cô rất tức giận. Nhưng hắn không thể chịu được. Nếu cứ như vậy, khoảng cách giữa cả hai ngày càng lớn. Hắn đã chờ đợi rất lâu. Rất lâu. Hắn không muốn bỏ lỡ cô một lần nào nữa.
Mộc Trà cười nhạt đi lướt qua hắn, trái tim cô sao lại ê ẩm vậy chứ.
Tống Hạo Thiên thấy cô đi qua mình vội vã ôm lấy cô từ đằng sau. Hắn sợ, hắn rất sợ cô sẽ bỏ rơi hắn, bỏ đi mãi mãi, cô không cần hắn nữa.
- Tiểu Trà... Tiểu Trà của anh... đừng vậy mà. Anh chỉ giấu em việc đấy. Anh không nói dối em chuyện gì nữa. Từ nay về sau anh sẽ không giấu em bất kỳ chuyện gì nữa. Được không?
Mộc Trà khựng lại một chút, Tống Hạo Thiên là người hiểu cô nhất, ánh mắt ôn nhu tựa thủy đó khiến trái tim cô không tự chủ mà dần đập bất ổn. Cô gạt cảm xúc sang một bên, cố gắng gỡ cánh tay đang ôm mình.
- Tôi... muốn yên tĩnh. Anh về đi.
- Tiểu Trà....
Mộc Trà bịp chặt tai rồi chạy đi mất cùng với Bạch Bạch. Nếu nghe nữa cô sợ sẽ không kiểm soát được hành động mà đánh hắn mà cũng muốn ôm hắn.
Tống Hạo Thiên lặng lẽ cúi đầu. Trên vai hắn bỗng có một cánh tay vỗ nhẹ.
- Tiểu Trà, có lẽ rất sốc.
- Lãnh Hàn... Anh biết rồi.
- Phải, tôi biết hết. Tống Hạo Thiên, Lâm Mộc Trà là người yêu được buông được. Khi đã yêu ai thì rất điên cuồng nhưng khi không còn là gì của nhau cô ấy vô tình hơn bao giờ hết. Tôi chính là một ví dụ. Dù vậy, tôi cũng không buông tay đâu cho dù có phải chia sẻ cô ấy.
- Mộc Trà có tài năng, có nhan sắc. Cô ấy không giành cho riêng ai. Tống Hạo Thiên, tôi muốn anh và tôi kết đồng minh có được cô ấy.
Tống Hạo Thiên nhìn Lãnh Hàn đang đưa tay trước mặt mình, hắn cười nhẹ đáp trả cái bắt tay. Kết đồng minh cũng không tồi đi nhưng hắn không biết rằng không chỉ dừng lại ở con số 2 mà cả hắn và Lãnh Hàn phải chia sẻ cô với một số người khác nữa và toàn là những nam nhân ưu tú.
- ---
Mộc Trà trở về nhà tự động thu mình vào một góc hai tay ôm lấy cơ thể vùi mặt giữa hai chân. Bạch Bạch kêu lên vài tiếng rồi cọ cọ cái đầu rậm lông vào người Mộc Trà như an ủi chủ của mình.
Cô thấy thật mệt mỏi, tại sao lại mệt như vậy? Liệu có ai cần cô không? Có ai thật lòng không lừa dối cô?
Mộc Trà vươn người ngồi dậy đi tắm. Đúng rồi, cô còn nhiều thứ phải làm mà.
Vote and cmt
Chương này hơi ngắn